Tay Trong Cũ Vẫn Là Nhất!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chúng tôi cắt liên lạc với nhau từ lần đó, thủ tục dù sao cũng đã thông qua, tôi cảm thấy không còn cần đến "tay trong" nữa chả cần vung vén, qua lại làm gì.

Gần một năm, việc làm ăn cơ bản đã hồi vốn và bắt đầu sinh lãi nhưng công tác chiêu sinh có dấu hiệu chựng lại, hai chị em ngồi lại để giải quyết nhưng kết quả thống nhất lại không làm tôi hài lòng.

Tôi chú trọng chất chị chú trọng lượng, không biết bản thân chị ấy thế nào nhưng trong lòng tôi đã nhen nhóm một sự bất đồng không hề nhỏ.

Lần này chỉ là một giọt nước tràn ly, từ cách trang trí bố trí phòng học đến việc thuê Tây ba lô hay giáo viên nước ngoài chính hiệu tôi với chị đều đối lập.

Chị thích màu mè, rập khuôn theo thiết kế truyền thống của những trung tâm hiện hành, tôi thì muốn cái gì đó thật phá cách.

Nhờ vào 50% lợi nhuận của ba tháng sau đó, cộng với đồng lương tích góp trong một năm, lại mang bảng lương vay thêm một khoản, tôi quyết định mở chi nhánh nhỏ (chỉ mỗi 4 phòng) ngay tại đất liền, vẫn là thương hiệu "Youth" nhưng 100% làm chủ.

Tất cả mọi thứ đều lấy "Freedom-Natural" làm chủ đạo. Với lối thiết kế này tôi tiết kiệm được khá nhiều chi phí đồng thời cũng tạo được sự khác biệt rõ rệt so với các trung tâm đối thủ.

Nhưng như vậy cũng vướng phải khó khăn, bởi vì không phải ai cũng hào hứng với những điều mới mẻ, ngược lại những thứ đã thành truyền thống dễ khiến người đặt niềm tin.

Đang rối ren nghĩ cách quảng bá chiêu sinh thì hung tin ập đến.

Chả biết đứa xấu xa nào mách lẽo với thầy Dũng nói tôi mở chi nhánh trái phép!

"Mỗi khi muốn mở chi nhánh đều phải làm thủ tục xin thành lập rồi cấp phép như lúc mở trụ sở chính."

Tôi cuối đầu nghe thầy mắng mỏ. Tôi đâu có biết vụ này, ý nghĩ tới thì tập trung làm thôi, mấy chuyện "hành chính" này kì thực tôi thiếu sót không tham khảo.

"Tội này không chỉ phạt tiền, nghiêm trọng hơn còn có thể treo bằng, cấm hành nghề vĩnh viễn. Em nhanh chóng bổ sung hồ sơ, không thì tôi cũng hết cách giúp em."

Nói rồi thầy lại mất dạng.

Căn phòng lại rơi vào trống vắng. Vẫn như một năm trước ngoài tôi ra còn lại đúng một người, cũng ngồi đúng vị trí của "tay trong" cũng đi lại ngỏ ý sẽ giúp tôi lo hồ sơ sớm nhất có thể.

Theo yêu cầu của "tay trong mới" đi ra Shala ăn một bữa tối vô cùng đắt đỏ tất nhiên là tôi trả tiền, sáng hôm sau lại la cà nữa ngày ở Lalila ăn sáng uống cà phê và tôi lại là người mở ví.

Nhờ người thì phải chi. Tôi thậm chí còn thẳng thắng chỉ cần hoàn thành sớm tôi sẽ gửi tiền trà nước, nhưng có vẻ như ý trời không muốn tôi tốn kém vào cái người mà tôi không thấy hảo cảm này.

Vụ giao dịch sớm chấm dứt, nguyên do là người này chỉ xem rồi sửa rồi bắt tôi tự làm, sau đó tiếp tục sửa và tôi tiếp tục làm lại. Điều này có gì khác so với tôi làm việc với thầy Dũng đâu? Cá nhân tôi cảm thấy làm với thầy Dũng còn tốt hơn.

Tôi không khách khí đổi thẳng từ "tay trong mới" thành "tay trong vô tích sự".

Tôi nhớ "tay trong" vô cùng.

Nghe đâu thầy đã chuyển công tác sang làm ở Sở Ngoại Vụ hẳn email nội bộ cũng bị hủy luôn rồi. Một năm trời không liên lạc tôi không tìm ra mảnh giấy ghi số điện thoại của thầy, đặt hết hi vọng vào danh bạ trên zalo mà thôi.

Tôi tự trách bản thân lại rất giống chị Phương vô cùng hời hợt, còn không nhớ tên tài khoản zalo của "tay trong" chỉ có thể mõi nhừ ngón tay, căng mắt suốt đêm tìm lại tin nhắn cũ trong hằng hà sa số những tin nhắn mới. Gần đến nửa đêm mới tìm ra. Tôi mừng quýnh không nghĩ tới nửa đêm còn phiền người ta, theo quán tính gõ nhanh: "thầy ơi"

Cứ nghĩ sáng mai mới được hồi âm, nào ngờ lúc đi rửa mặt vào đã nhận được reply:

"English"

Tôi cười, một năm qua mặc dù không tìm đối tượng luyện nói nhưng mỗi ngày tôi đều ngồi trước gương độc thoại. Việc này khiến thần kinh tôi hơi tệ nhưng bù lại khả năng Tiếng Anh đã tiến bộ rất nhiều, nếu thi C2 tôi tin chắc mình cũng sẽ thuận lợi vượt qua.

Tôi dể dàng gõ một tin nhắn dài ngoằn than thở về tình huống hiện tại.

Hệt như ngày xưa, thật lâu cũng chưa thấy hồi âm, chắc lại ngủ quên rồi ? Nhưng ngay sau đó tin nhắn trả lời đến:

Dbach: "Tiến bộ vượt bật, ngủ đi, mai email cho tôi."

Tôi vui vẻ ghi lại email mới của "tay trong cũ", vui vẻ tắt điện thoại lên giường ngủ.

Kì lạ! Một câu ngắn gọn lại làm tôi cảm thấy an tâm vô cùng.

***

"Cái này là văn bản hành chính, chỉ cần tuân thủ theo văn phong và quy định định dạng là được. Thầy Dũng nhìn vậy chứ rất thương người, chỉ cần hợp lệ hồ sơ thầy ấy nhất định nhanh chóng giải quyết, đơn giản như vậy nhưng nhiều người không hiểu cho rằng người ta cố ý khó dễ để làm tiền, chính bởi suy nghĩ này tạo cơ hội cho bọn quan liêu đồng thời cũng tự bào mòn túi tiền của chính mình."

Tôi mím môi nghe người bên cạnh ý tứ chửi xéo tôi ngu xuẩn, tính ra tôi còn lớn hơn tên này 6 tháng tuổi vậy mà tại sao cứ cái kiểu dạy bảo nói năng như trưởng bối với tôi nhỉ?

Ở cạnh hắn, tôi thấy mình y như đứa học trò lầm lỗi.

Hay bởi cách xưng hô "thầy-em" khiến khí thế của tôi bị đè bẹp còn đối phương có dịp tự đắc? Sửa lại gọi là em trai xưng chị, hay gọi tên nhau xưng hô bạn bè? Quên đi, dù gì cũng đang nhờ vả người ta mà. Phải vuốt đuôi, phải nịnh bợ.

Đối phương không lải nhải nữa. Nhìn nhìn tôi cả buổi trời mới lại lên tiếng:

"Tôi nói cho cô hiểu chứ không phải ý tứ chê trách cô."

"À"

Tôi cười cười, thì ra "tay trong" cũng rất tinh tế, vì sự tinh tế này tôi mời thầy đi ăn.

"Tôi nói cô không hiểu sao?"

Tôi không trả lời chỉ ngẫn đầu mắt đối mắt với đối phương,

"Tôi sẽ luôn giúp cô, cái gì cô cần, tôi có tôi sẵn sàng cho, cái gì tôi không có tôi sẽ chuẩn bị."

Tôi cảm động không nói nên lời. Cảm thấy chỉ gửi phong bì thôi thì chưa đủ. Thầy vẫn còn độc thân chứ? Ngoài bé Ninh trong phòng tôi còn có hai bé mới vào vô cùng xinh đẹp, chân dài chuẩn mẫu.

"Tôi cũng như thầy Dũng, đều rất thương người. Vậy nên cô không cần tốn kém càng không cần giúp tôi mai mối gì đâu."

Thái độ đối phương có chút bất lực.

"À"

Tôi thả trôi thả nổi suy nghĩ của mình. Trọng tâm lúc này nhằm vào việc phân tích giới tính đối phương.

"Giới tính của tôi bình thường." Đôi môi mọng lại hơi mím, sáng giờ tâm trạng thầy hình như rất tốt.

Nói là nói vậy nhưng tôi vẫn kiên quyết báo đáp ân tình này. Tôi vẫn còn nhớ đối phương thích ăn hamburger, chạy một lèo tìm mua một phần đặt biệt, xong lại chạy một chặn nữa mua bằng được cà phê Chin xong ngồi đó đợi đối phương ăn hết uống sạch mới đứng lên ôm hồ sơ đi nộp.

Rắc rối về thủ tục nhanh chóng được giải quyết luôn trong ngày hôm đó, tôi nhẹ đi một ghánh lo, tập trung vào sắp đặt nhân sự.

Tôi không muốn thuê giáo viên dạy trong các trường cấp 2 -3, những người này hay bị rập khuông với lối dạy đặt nặng ngữ pháp trong trường học, thay vì chạy theo thành tích đạt điểm cao trong mấy bài kiểm tra, tôi muốn tăng tính thực dụng của việc học ngôn ngữ, nghe được, nói được, phản xạ tự nhiên; vì vậy, giáo viên tôi cần không chỉ giỏi chuyên môn, có tính sư phạm còn phải có tinh thần và suy nghĩ mới mẻ.

Tôi đem vấn đề đau đầu này tối về độc thoại với "tay trong" sáng sớm hôm sau mới thấy đối phương trả lời. Hỏi tôi lương bổng và chế độ như thế nào. Tất nhiên là cao hơn các trung tâm còn lại.

Phần trăm tôi chi cho việc trả lương cho giáo viên rất cao hi vọng động viên được tinh thần cống hiến của họ, cũng mong họ thấy được thành ý của mình.

Lợi nhuận thấp một chút không sao, trước mắt dùng chất lượng nâng cao thương hiệu.

Đối phương "đã xem" rồi mất hút, tôi cũng vùi đầu vào công việc của mình, tan ca thì chạy qua trung tâm mở cửa.

Tầm 6h tối thì có hai người Việt một người nước ngoài nói là bên Sở ngoại vụ muốn tìm công việc part-time.

Hồ sơ rất tốt, năng lực và quan điểm đối với việc dạy - học đều rất hợp ý tôi, không cần chờ đến hôm sau, không cần hợp đồng thử việc, chúng tôi kí liền luôn hợp đồng chính thức.

Tôi biết rõ này là "tay trong" giới thiệu, hoàn toàn có thể an tâm.

Gánh nặng lại nhẹ đi một phần, giờ chỉ còn tập trung vào công tác chiêu sinh. Phát tờ rơi, thông báo trên báo đài chung quy cũng là cách mà các trung tâm khác đã làm nếu lính mới như tôi cũng sử dụng cách đấy thì thật không mấy khả quan.

Tối đó tôi lại lên zalo, cung kính cám ơn "tay trong" sau đó lại độc thoại về nổi trăn trở của mình.

Dbach: "Nếu có thêm lớp cô nên đứng dạy, dạy người dạy mình, chính mình thực hiện mô hình lớp học đổi mới theo ý, sau đó phát trực tiếp luôn."

Cách này độ khó rất cao, vì phát trực tiếp trăm nghìn con mắt nhìn vào đánh giá, chỉ cần làm không tốt một xíu đã lưu tiếng xấu muôn đời, bởi vậy dù đã nghĩ tới tôi vẫn chưa dám thực hiện.

Dbach: "Trước mắt đăng lên các clip này, chủ nhật tuần này có thể bố trí kịp một chỗ học ngoài trời hay không?"

Phòng học ngoài trời?

"Em chưa đủ tự tin để dạy trước bàn dân thiên hạ thầy ơi" tôi nhăn nhở.

Dbach: "Tôi tìm người giúp cô, chỉ cần chuẩn bị tốt là được."

Ồ, vậy thì qá tốt rồi, tôi bây giờ mới kéo lên 4 clip ngắn mà tay trong vừa gửi ban nãy, tải về, mở lên xem.

Thật không biết dùng từ gì để diễn tả cảm xúc lúc này của mình. Tất cả là đoạn phim ghi lại cảnh tôi và các bạn học viên của "tay trong" trò chuyện trong quán trà sữa trước kia.

Tất nhiên có sự cắt ghép và chỉnh sửa nhưng vẫn giữ được độ mạch lạc tự nhiên vốn có, đây chính xác là mô hình "speak up" tôi vẫn hay tưởng tượng.

Máy móc đăng lên website và FB, lượt follow sau một đêm tăng lên đáng kể, số lượng học viên đăng kí trên web tăng thêm 2%.

Tôi thích thú cứ ngồi xem đi xem lại, ngày xưa cứ nghĩ là làm việc không công thật không ngờ bây giờ nó lại trở nên hữu ích với mình.

Tôi nghĩ phải nhét thêm vào phong bì, cũng nên sớm tìm dịp mà đưa thôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro