Trà Sữa Mối Mai

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

7h20 sáng hôm sau tôi ôm hồ sơ có mặt ở Sở, cổng lớn thì mở nhưng phòng phòng tối thui. Gì chứ? Còn 10 phút nữa vào làm mà giờ vẫn chưa thấy ma nào xuất hiện!?

Vừa mới nhắc đã thấy ngay một con ma đầu tiên xuất hiện, nó nhìn tôi cau mày:

"không đọc tin nhắn?"

Hôm qua về thì ngủ, đến chiều thì đầu óc mơ màng tỉnh dậy ăn qua loa gói mì rồi lại tiếp tục ngủ tiếp, dấu hiệu này là bị cảm chăng? Bỏ qua bỏ qua. Tôi lấy chiếc điện thoại bị bỏ bê từ trong túi ra, có rất nhiều tin nhắn mới, tài khoản "dbach" gửi cho tôi hai cái tin:

1- Remember take madicine.

2- Can get up late, they start at 8h30.

Tôi đọc xong chạy vội theo "tay trong" đang mất dạng ở của lớn ấm ức một câu:

"Sao thầy không gọi luôn cho em." Báo hại tôi tới sớm, phải ngồi đây một tiếng nữa đấy. Thật là!

"Uống!"

Mùi gừng xộc thẳng vào mũi, à hình như không chỉ có vị gừng, thật là khó chịu.

"Nhanh!"

Đối phương tiếp tục đẩy chiếc cốc đang bốc khói vào mặt tôi, gần thêm tí nữa là vừa vặn úp luôn vào mặt. Để tránh bị hủy dung tôi đón lấy hớp một ngụm nhỏ cho có lệ xong làm bộ đi loanh loanh nhân lúc "tay trong" bận rộn với máy tính đổ hết tất cả vào bồn rửa tách.

"Trà ngon ghê, hiệu gì thế thầy?" Tôi lại bình thản nói xạo.

Đối phương nhìn tôi, môi hơi mím lại, nhưng chắc không phải là ý cười như mọi khi bởi vì tôi thấy đôi mày rậm hơi cau lại.

"Là tự làm."

"Ồ, thầy đảm đang ghê."

Tôi nhàn nhạt khen ngợi, kì thực trong lòng cảm thấy may mắn vì chỉ uống một xíu. Tự chế biến cơ đấy, chả biết có hợp vệ sinh hay không.

Bình thường khi làm việc thời gian trôi qua rất nhanh có thể so sánh với một cái chớp mắt nhưng nếu dùng từng đấy thời gian để chờ đợi thì chớp mắt một ngàn cái thậm chí là ngủ gật luôn ấy chứ.

Nhưng mà tôi là một cô gái biết giữ hình tượng, không thể nào để việc đó xảy ra vì thế tôi lờ cơn buồn ngủ bằng việc dạo tới dạo lui nói chuyện linh tinh với "tay trong".

Đối phương rất kiên nhẫn, ừ ừ hử hử gật gật gù gù tỏ ý có nghe đến lúc tôi khô khan miệng lưỡi thì đưa tới một ly trà, tôi mất cảnh giác bê lên uống sạch.

"AAA! Khụ khụ..."

Vị cay của gừng xông thẳng lên đỉnh đầu, tôi ho đến toát cả mồ hôi nhưng để thống nhất với lời nói xạo ban nãy và cũng để không làm mất lòng "tay trong" tôi lau nước nơi khóe mắt tiếp tục nói dối: "trà ngon ghê, cám ơn thầy, hihihi."

"Ờ"

Kiên nhẫn chờ đợi cũng tới ngày thỉnh được chân kinh.

Thầy Dũng khen tôi làm tốt, nói sẽ xem xét và thông báo sớm, vị lãnh đạo này mặc dù không tôn trọng giờ giấc đến trễ về sớm nhưng lại rất giữ lời. Ngay hôm sau tôi đã nhận được điện thoại báo qua nhận giấy phép hoạt động.

Tôi uyển chuyển mời thầy đi ăn, thầy nói đợi nào qua Đảo X rồi đi luôn, hôm nay thầy có hẹn. Tôi thì nghĩ là thầy thích đi với chị Phương hơn.

Kệ, vậy cũng tốt, vừa kịp vào làm buổi chiều.

*

"Bữa gọi em được một lần chắc thấy em nhạt quá nên im ru luôn, chán."

"Hả?"

Vừa đạt mông xuống ghế đã nghe nhỏ Ninh ca thán, uống hết một ly nước to mới biết là nó đang nói tới "tay trong".

Tôi chậc lưỡi, thôi được rồi, nhất định phải làm mai cho tới bờ tới bến.

Ban sáng mời đi ăn bị từ chối thẳng thừng nhưng tối đó tôi vẫn mặt dày ngoan cố rủ rê.

Dbach: "Tôi nay tôi có lớp rồi."

Chono: "Vậy khi nào thầy rảnh ạ?"

Dbach: "Ngày nào cũng có lớp."

Chono: "Vậy em bảo người ship qua cho thầy."

Mỗi ngày một ly, liên tục như vậy một tháng. Thế nào? Đủ thành ý chưa? Cảm động chưa?

Đối phương rất lâu mới trả lời:

Dbach: "Thôi, đừng làm vậy."

Chono: "Icon cún con đang quẹt nước mắt."

Lại rất lâu sau mới thấy tin nhắn mới:

Dbach: "Có thể dắt theo học viên? Hai người thôi."

Chono: "Được ạ."

Trả lời ngọt như vậy chứ mà trong bụng tôi không vui chút nào đâu, muốn tôi càng thêm tốn kém đây mà!

Chono: "Vậy tối nay 8h nha thầy."

Dbach: " Uhm, nhưng với một điều kiện."

Chono: "?"

Tôi không nhắn lại cái kiểu " dạ được ạ" ngoan ngoãn như ngày thường. Nghĩ coi, người ta con gái lại bỏ tiền túi mời mọc đi ăn đi uống còn bày đặt làm cao, ý kiến với cả điều kiện, thật là bực bội quá đi!

Dbach: "Phải nói chuyện tiếng Anh với hai bạn kia."

"!"

Là cố tình làm tôi bẻ mặt nhỉ? Qua lại mấy lần tôi cũng biết học trò của "tay trong" đều là công viên chức đang luyện thi B2 hoặc C1 hoặc IELTS 7.0 để lên ngạch còn tôi cái kẻ trình độ C1 nhưng hơn năm năm không đụng đến Tiếng Anh đào đâu ra vốn từ để giao tiếp!

Phải biết là, giao tiếp thường ngày với cái kiểu nói năng học thuật là hoàn toàn khác xa nhau nha.

Đầu tôi căng lên.

Nhưng vẫn phải nhận lời.

Tôi thông báo là sẽ dắt theo bé Ninh, lại nhắn cho bé Ninh tối nay 8h đi trà sữa với trai đẹp.

Xắp đặt xong xuôi hết bản thân mình cấp tốc lôi một vài chủ đề quen thuộc ra đọc thuộc lòng, cài thêm phần mềm hisay translate ổn thỏa hết thì vừa vặn 8h tối.

***

Mặc dù trước đó việc nhắn tin toàn bằng tiếng Anh với "tay trong" giúp cho vốn từ và ngữ pháp của tôi được cũng cố không ít nhưng đối với phát âm và ngữ điệu lại chưa cải thiện được gì, vừa đặt mông xuống ghế tôi đã thấy căng thẳng.

May mắn là bé Ninh hôm nay vô cùng lộng lẫy, khách khứa trong quán nhìn đến ngẫn ngơ, hai học trò của "tay trong" cứ nói vài câu lại nhìn qua nó đờ đẫn nhờ thế tôi cũng coi như chống đỡ được qua hôm nay.

Oan nghiệt là "tay trong" lại không có dấu hiệu đờ đẫn, bởi vậy vẻ chật vật của tôi bị nhìn thấy toàn bộ.

Đối phương nhìn tôi, khuôn miệng hơi mím lại, mắt cong cong đầy ắp ý cười, tôi ôm trán vô cùng xấu hỗ cho danh xưng "chuyên Anh" của mình.

Cũng là để đẩy nhanh tiến độ may mối, tôi cắn răng chấp nhận lời đề nghị một tuần hai lần trà sữa cùng "tay trong" tất nhiên vẫn y điều kiện ban đầu.

Bé Ninh vẫn cứ tiếp tục than thở người kia quá lạnh nhạt, tôi không quan tâm. Vấn đề của tôi còn nghiêm trọng hơn nữa kìa! Mỗi lần sau đó đều đổi mới học viên, trình độ mỗi người đều tăng chứ không hề giảm, mà không phải ai cũng bị sắc đẹp phân tâm như hai người đầu vì thế tôi phải dốc hết đầu óc và định lực ra để đối phó.

Thật chứ ...

Mỗi lần kết thúc tôi đều có cảm giác "mình còn sống sót sau chiến chiến tranh hạt nhân".

"Lạnh ngoài, nóng trong, tiểu thuyết ngôn tình luôn thế mà."

Tôi chỉ có thể nói vậy với nó. Kì thực tôi cảm thấy "tay trong" rất tốt, hi vọng con bé này kiên nhẫn, cố gắn nắm bắt nhân duyên này.

"Nhưng mà..."

"Xùy xùy"

Tôi khoát tay ra hiệu nó đừng làm phiền tôi tra từ điển, tối nay lại phải làm công cụ luyện nói miễn phí cho người ta nếu không chuẩn bị chỉnh chu e là sẽ chết rất thảm.

Duy trì đến lần thứ 15 thì bé Ninh tuyên bố không đi nữa. Nó bảo đôi bên không hợp. Đang trong giờ làm nên tôi cũng không tiện nói nhiều ngẫm bụng lúc tan ca sẽ tìm nó khai thông đầu óc.

Nhưng mà, chiều hôm đó tôi cái gì cũng không cần nói bởi vì tôi thấy nó tươi như hoa bước lên một chiếc xe hơi màu trắng bóng.

Mai mối không thành công tôi thấy rất ngại với "tay trong".

Vòng vo nhắn tin độc thoại gần đến nữa đêm mới mạnh dạnh thông báo bé Ninh dạo này rất bận không đi trà sữa nữa, ý tứ giải tán sự kiện.

Chờ thật lâu chưa thấy đối phương trả lời, tôi lo lắng tưởng tượng ra cảnh "tay trong" đang nằm rúc trong mền khóc lóc tổn thương.

Làm sao đây ? Hay là cứ đem phòng bì tới tận cửa bù đắp tổn thương.

Đang lúc đong đếm tiền bạc, điện thoại có tin báo.

Dbach: "Nãy giờ ngủ quên, cô cũng ngủ đi, khuya quá rồi."

"!"

Là tự tôi nhiều chuyện, là tự tôi nhạy cảm mà thôi.

Dbach: "Mỗi tuần hai ngày vẫn giữ nguyên thói quen nói tiếng Anh, dân chuyên nghành lại là Giám Đốc trung tâm mà mù tiếng Anh thì thực khó nhìn."

"..."

Cái này...thực ra có rất nhiều chuyện tôi không muốn nói ra.

Tỷ như lần đầu tiên ôm hồ sơ qua Sở, thầy Trình hỏi tên trung tâm là gì, tôi theo phản xạ đáp ngay là "Youth" phát âm theo kiểu Vietlish hoàn toàn không final sound.

Tôi nghe một tiếng cười khì, bởi vì cuối mặt nên không biết là ai nhưng nhiều lần tiếp xúc sau đó tôi biết rõ chủ nhân tiếng cười đầy chê trách đó là ai.

Bởi vì đều đó mới ép tôi nhắn tin bằn tiếng Anh, luyện nói Tiếng Anh với học trò ?

Công nhận là với tần xuất nhắn tin và luyện nói như vậy, kỹ năng của tôi được củng cố rất nhiều. Lần trà sữa thứ 7 tôi đã có thể thoải mái giao tiếp mà không phải bó buộc vào những chủ đề đã định trước, phát âm cũng chắc hơn.

Nhưng mà, tôi... tôi ... sẽ không chạy lại nói tiếng cám ơn với "tay trong" đâu!

À, còn một chuyện nữa, mặc dù sau mỗi chuyến trà sữa tôi đều ngửa tai nghe tiếng cảm ơn từ bé Ninh mặc cho sự thật là tôi không hề phải trả tiền một lần nào. Ngay lần đi cà phê đầu tiên "tay trong" luôn có cách để thanh toán tiền nhanh hơn tôi một bước.

Tôi cũng sẽ không cảm ơn đâu. Chẳng phải vì để mai mối cho bọn họ đấy sao.

Thực ra, mỗi tối lúc đi ngủ tôi cũng cảm thấy mình rất không phải, nhưng mà mỗi lúc nhìn thẳng vào mặt đối phương tôi không hiểu sao lại cứ thấy ... mắc cở sao sao í!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro