Cháp 2: Cú chạm mặt bất ngờ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

-Cái....cái...gì..?????!!!!

Y Linh đã nhận ra cái dáng đi đỏng đảnh đến mức khó chịu đó là của ai và chưa kịp phản ứng gì thì cả lớp đã ồ ạt lao ra hét lên ầm ĩ.

- Á á á......Thuỵ Anh, Sulim....

- Không....không thể tin được!!!!!

Đến giờ phút này, Y Linh vẫn chỉ biết thốt lên mấy cái từ ngữ đó. Cô bạn Thuỵ Anh lộ rõ sự kiêu hãnh. Nói chính xác thì Y Linh muốn ném cái cặp sách về phía cô bạn đó. Tay nắm chặt quai cặp, mặt Y Linh lúc này có thể so độ đỏ với mặt của Trương Phi. 

"Bình tĩnh, bình tĩnh, bây giờ mình không phải Bướm Đêm. Giờ là ban ngày, mình là Y Linh, Y Linh cải trang xấu xí..!!". Cô bé tự bảo mình như vậy rồi len qua đám đong để bước vào lớp.

Có ai đang thắc mắc Sulim là ai không???? Câu trả lời là : Bướm Đêm và Sulim là hai đối thủ của nhau trong giới nghệ sĩ. Trước các cánh nhà báo, hay là trước mặt nhau cũng vậy, cả hai cô bé đều không để lộ suy nghĩ của mình ra ngoài, rằng cả hai đều ghét nhau. Nhưng trong lòng thì lại nghĩ khác. Sulim đó kị với Bướm Đêm, vì Bướm Đêm luôn vượt trội so với cô bạn. Bài hát tung ra luôn nằm trong danh sách "Top Hit", lại có ông nhạc sĩ tài ba sáng tác độc quyền, lượng Fan cũng đông đủ để áp đảo lại số Fan (được đánh giá là cũng không nhỏ) của Thuỵ Anh, và còn nhiều điều khác nữa chưa kể đến. Còn về phía Bướm Đêm, cô bé luôn ghen ghét với cái vẻ kiêu kì của Sulim, chỉ có cô bé mới hiểu Sulim chảnh tới mức nào. Thế thôi thì chưa đủ, Sulim luôn tỏ ra mình là một cô tiên ngây thơ thánh thiện. 

Thầy giáo bước vào lớp, sau một hồi nhốn nháo thì bây giờ lớp im bặt. Và ông thầy hói đầu cũng bắt đầu thi hành nhiệm vụ của mình là giới thiệu. Nguyên văn là thế này :

- Các em ạ! Thầy thật sự rất vui mừng khi trường ta được đón một ngôi sao nổi tiếng về đây học. Và vinh dự hơn nữa là bạn ấy đã chọn vào lớp của chúng ta. Chắc hẳn không ai là không biết bạn Thuỵ Anh chứ hả???!!!

Rõ ràng là nhìn mặt thầy rất nghiêm nghị, vậy mà đôi mắt của thầy vẫn không giấu nổi nỗi xúc động và sự tự hào. Y Linh nhìn mà thấy ghét ông thầy quá. Lớp vỗ tay rầm rầm, thậm chí còn có bạn phấn khích quá đập tay xuống bàn, miệng không ngớt hò hét. 

Nhưng có mấy tiếng thì thầm ở dưới lớp "tình cờ" lọt vào tai cô bé khiến Y Linh cũng thấy vui trong lòng.

- Chán quá! Giá mà Bướm Đêm cũng chuyển vào lớp mình học nhỉ!

- Ừ, nghe đâu bạn ấy hình như cũng bằng tuổi kình.

- Đúng đó, Tớ cũng thích Bướm Đêm hơn!

- Và còn,(Thầy Hói - tạm gọi như thế - bắt đầu tiếp)còn một học sinh mới nữa chuyển từ trường chuyên Quốc gia về đây học...

Việc chuyển trường của Y Linh không gặp khó khăn gì. Với thông tin về số điểm của Y Linh, danh tiếng từ ngôi trường cô bé đã đõ vào cộng thêm sức ảnh hưởng từ ông Thịnh Phong nên việc hoàn tất thủ tục chuyển trường được sắp xếp nhanh chóng. 

Chỉ mới nghe thấy từ " Trường chuyên Quốc gia" mọi người đã không giấu nổi sự thán phục. Nhưng khi nhìn thấy Y Linh , họ không khỏi thất vọng tràn trề.

- Em là....

Thầy dường như không nhớ ra tên cô bé nên tay lật lật cuốn hồ sơ của Y Linh.

- Là THÁI...Y...LINH ạ!!!!! - Y Linh nhấn mạng từng từ như đang khắc tên của mình váo trí nhớ của từng người vậy.

- À, phải rồi, Là Thái Y Linh.

Thầy nở một nụ cười mà cô bé cho rằng đó là một nụ cười giả tạo không khó để nhận ra.

- Các em có gì muốn nói với lớp mới không?

Cô bé quay sang nhìn vẻ mặt thiên thần của Thuỵ Anh, môi của cô bạn từ nãy đến giờ không ngừng mỉm cười. 

- Mình mới vào lớp,còn nhiều điều chưa biết, có gì không phải mong các bạn bỏ qua.Rất vui vì được là thành viên của lớp!

Sulim vừa ngừng, cả lớp lại vỗ tay hoan hô rầm rầm. 

- Còn em, em muốn nói gì không?

- Mong các bạn giúp đỡ mình!

Cô bé mỉm cười, đôi mắt cong cong hình bán nguyệt.

Đôi mắt Y Linh rất to. Đôi mắt luôn trong sáng, toát lên cái vẻ gì đó rất hiếu động, rất nghịch ngợm. Hàng mi vừa dài, vừa dày, lại cong cong rất đẹp. Đôi hàng mi như thế cũng không che hết được vẻ đẹp của đôi mắt. Cả khuôn mặt có lẽ duy chỉ có đôi mắt là Y Linh không thể giấu nổi. Màu mắt Y Linh lại càng đặc biệt, đó là màu của đá hổ phách. Màu của hổ phách thường trầm buồn, sâu thẳm, nhưng khi nó thuộc về cô bé lại là sự hoạt bát, hiếu kì. Mà mỗi khi cười, đôi mắt lại cong cong híp lại thành đôi mắt cười dễ thương.

- Không dám, cậu từ chuyên Quốc gia chuyển đến phải giúp đỡ bọn tớ mới phải!

Một cô bạn ngồi bàn dưới nở một nụ cười khinh khỉnh nhìn cô bé

- Thôi nào, thôi nào! Hai bạn mới muốn ngồi chỗ nào đây? - ông thầy cười cầu hoà.

Thật không thể ngờ được rằng cả hai cô bé lại cùng chỉ tay xuống chiếc bàn trống phía cuối lớp ở dãy ngoài cùng.

- Ồ, cả hai em cùng muốn xuống đó ngồi ư? Vậy cả hai em cùng ngồi bàn đó nhé!

Lại những tiếng xì xầm nổi lên....

- Sao Thuỵ Anh lại có thể ngồi cùng con quái vật đó được nhỉ?

- Người ta là ngôi sao mà, phải giữ hình tượng chứ.

- Con bé đó cũng may, được ngồi gần Sulim còn gì nữa.....

Cả hai ôm cặp xuống chỗ mình đã chọn. Thuỵ Anh còn nói với cô bé (hình như là cố tình nói to nữa, hay là do Y Linh có ác cảm với cô bạn nhỷ? )

- Đều là học sinh mới, cùng giúp đỡ nhau nhé!!

Y Linh ngượng nghịu cười...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro