Cháp 3: Khi Y Linh nổi giận

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiết học trôi qua trong im lặng. Thực ra cũng không hẳn là im lặng hoàn toàn. Y Linh chán nản gục mặt xuống bàn, chả biết cô bé đang ngủ hay làm gì nữa. Còn Sulim , cô bạn đang bận bịu với một đống thư từ các fans hâm mộ. 

Sulim vẫn vui vẻ tươi cười, không trả lời lại thư nhưng đáp lại là ánh mắt cảm ơn biết cười. Y Linh thầm nghĩ, có lẽ như thế này cũng tốt, tuy chẳng có ai hỏi thăm, nhưng đỡ cảm thấy phiền hà.

Gìơ ra chơi....

Một cảnh tượng mà ngay cả một đứa ngốc cũng có thể nhận ra. Y Linh bị cô lập hoàn toàn một góc. Còn cô bạn Sulim thì khỏi nói, đến nghẹt thở vì hàng tá con trai và con gái vây quanh. Y Linh chỉ biết ngây mặt ra nhìn. 

Nếu là Bướm Đêm thì cảnh tượng trước mắt cô bé hoàn toàn bình thường. Nhưng hiện tại Y Linh là Y Linh, là một con bé xấu xí không đáng quan tâm, cứ như cô bé không có mặt trong lớp học này vậy. Y Linh cảm thấy khó chịu vì điều này. Cũng phải thôi, Y Linh vẫn là vị thành niên, cũng là con gái nên có một chút đố kị cũng là chuyện đáng phải thôi.

Cứ như vậy, một "good idea" (không biết có phải không nữa) chọt loé lên trong đầu cô bé. "Sao mình không thử làm fan hâm mộ một lần nhỷ???"

Đúng là từ trước đến nay, Y Linh chỉ biết đến cái cảm giác được fans hâm mộ vây xung quanh xin chữ kí chứ không hề biết phải chen chân, cố gắng chạm vào thần tượng là như thế nào. Và cô bé nghĩ đơn giản là giống như xếp hàng mua mớ rau.

Mở cặp sách vội lấy cái bút với tờ giấy, Y Linh nhanh chóng chen chân vào đám đông nhốn nháo đó. Thế nhưng tội nghiệp cô bé, việc đi mua mớ rau có vẻ quá khó khăn. Y Linh chưa kịp nhảy vào thì đã bị hất ra.

- Đi xin chữ kí của một ngôi sao khó đến vậy ư??- Y Linh cau có

- Tránh raaaaaaaaaaa!!!!!!!!

Tiếng hét có sức công phá lớn này là của Y Linh. Vừa hét Y Linh vừa lao người về phía trước. Không ngờ tiếng hét lại có sức ảnh hưởng lớn đên như vậy khiến mọi người đồng loạt im bặt và quay ra nhìn. Khi ánh mắt chạm phải hình ảnh một con bé lao từ dưới lớp lên như điên thì theo phản xạ có điều kiện, tất thảy mọi người đều tránh ra xa. Y Linh mất đà lao dúi dụi về phía Sulim.

- Á...á...á...Cái lưng tôi!!!!

Một cảnh tượng kinh hồn xảy ra, Y Linh nằm đè lên người của Sulim. Nói một cách chính xác , khi Y Linh lao đến, Sulim đang ngồi trên ghế băng, không kịp phản ứng trước hành động của Y Linh, Sulim ngã ngửa ra phía sau và đập lưng vào bàn, đồng thời cô bạn cũng làm giá đỡ cho Y Linh luôn. Cô bé lúc này nằm ngoan như con cú trên người cô bạn. Và khi nhận ra tình cảnh này của mình, Y Linh vội quay đầu lại , ghé sát vào mặt Thuỵ Anh hỏi:

- Bạn có sao không????

- Á....á....á.....xuống ngay đi, gớm quá!!!!!

Thuỵ Anh lại hét lên khi thấy khuôn mặt của Y Linh đang gần quá mức với mặt mình. 

- Cậu ăn phải cái gì mà hét lắm thế??????

Mọi người xung quanh vẫn chưa hết bàng hoàng , một số người nhanh chóng đẩy Y Linh ra để kéo Sulim dậy. 

- Cho dù cậu có ghét tôi, không thích tôi thì cũng đừng ám hại tôi kiểu ấy chứ? Đau chết đi được!!!!

Sulim được sự giúp đỡ của các bạn nên đứng dậy nhanh chóng. Còn cô bé Y Linh vẫn còn đang shock trước cách đôi xử của các bạn trong lớp, giờ mới lồm cồm bò dậy. Rõ ràng cô bé cũng bị đau mà. Nhưng Y Linh vẫn bình tĩnh nói:

- Tôi...tôi chỉ... xin chữ kí thôi mà!!!

Y Linh nói bằng giọng nhẹ nhàng nhất có thể. Khuôn mặt cũng tỏ ra biết hối lỗi. Sulim đứng chần chừ một lúc rồi quay sang mỉm cười với cậu bạn bên cạnh, nhẹ nhàng rút tờ giấy và cây bút trong tay cậu ta. Lại cái vẻ kiêu kì đó, Sulim kí lên tờ giấy rồi đưa ra trước mặt Y Linh.

- Đây...Mong là lần sau cạu đừng hành động như thế. Người khác sẽ nghĩ là cậu có vấn đề đấy!

- Phải đấy, cậu chẳng cần hành động thì cũng đủ doạ người khác sợ chết khiếp rồi. Không nghĩ đến bản thân thì cũng phải nghĩ đến người khác chứ!!!

Một cô bạn không biết từ đâu đến đứng cạnh Sulim , có vẻ như là đang bênh vực cô bạn. Mọi người đứng xung quanh rúc rích cười. Một số cậu con trai không chút ngại ngùng cười phá lên. 

Trước thái độ này của mọi người, và dặc biệt là của cô bạn kia, Y Linh chỉ biết mỉm cười, một nụ cười có gì đó chua chát.

- Chỉ vì tôi không xinh hay sao? Hay là vì tôi từ trường chuyên Quốc gia chuyển về? Cậu có quyền gì mà chê trách tôi chứ??? Chẳng phải các cậu ai cũng thế cả sao? Tôi chỉ là muôn xin chữ kí thôi mà!

Vẫn cái nụ cười chua chát đó, Y Linh gằn giọng, nhấn mạnh tùng câu nói mình vừa nói ra.

- Tôi đã cho cậu chữ kí rồi, cậu còn muốn gì nữa sao? - Vẫn cái giọng đều đều đó của Sulim.

- Đúng là tôi muốn xin chữ kí của cậu thật. Nhưng vỳ nó mà tôi mất đi lòng danh dự thì liệu nó có đáng nữa hay không???

Mọi người nãy giờ chứng kiến, khác hẳn lúc đầu, ánh mắt giễu cợt được thay vào đó là sự tò mò, kì lạ. Ngay cả cô bạn lúc nãy cũng phải nhìn Y Linh với một ánh mắt khác, nhưng có vẻ cô bạn không muốn chịu thua trước đông người.

- Cậu không biết xấu hổ ư? Nói như vậy rồi cậu không hiểu hay cố tình không hiểu? Sulim đã không muốn tính toán với cậu mà cậu còn làm kiêu sao?

- Sulim thuê cậu nói à? - cô bé bật cười, đôi mắt màu hổ phách lại càng sáng - Sulim đâu có cơ hội để tính toán với tôi cơ chứ. Đều là cậu nói cả. Cứ như tôi làm cậu ngã chứ không phải cậu ta.

- Thì...thì tôi thấy bất bình tôi mới nói! - Cô bạn mặt đỏ phừng.

- Thì ra là vậy! Vậy mong bạn "người tốt" không tính toán với tớ nữa nhé!

Y Linh chớp chớp đôi mắt mỉm cười bước về chỗ. Cùng lúc ấy là chuông reo vào lớp. Mọi người bắt đầu tản ra, người về lớp, người về chỗ ngồi.

Sulim từ nãy đến giờ (từ lúc kí xong, trên tay cô bạn lúc này vẫn cầm tờ giấy có chữ kí) vẫn đứng im đấy. Vẫn là cô bạn lúc nãy thấy vậy liền kéo Sulim về chỗ của mình.

- Bạn có muôn chuyển chỗ không? Mình sẽ nói với thầy. Bạn đừng để ý mấy cái lời con bé đó!

- À không, mình không sao!!!

Rút tay ra khỏi tay cô bạn một cách nhẹ nhàng, Sulim tiến về phía cuối lớp, chỗ ngồi của hai cô bé.

- Chuyện này vẫn chưa xong đâu!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro