Cháp 4: Lại một người mới

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lời thì thầm đó của Sulim, tuy rất khẽ, nhưng vẫn khiến Y Linh phải giật mình. Y Linh hiểu cô bạn, thật mất mặt khi chữ kí của mình bị từ chối trước mặt bao nhiêu người. May mà không có cánh nhà báo ở đấy, nếu không đó sẽ là chuyện được đem ra cho mấy tên nhà báo của báo lá cải xâu xé, thêm bớt. 

Buổi học kết thúc trong một không khí không bình thường chút nào.

Ra về, Sulim được trợ lí của mình tới đón- chị Helen. Y Linh có gặp qua chị ấy mấy lần. Theo đánh giá của cô bé, chị ấy cũng dễ gần và khá là thân thiện. 

Vừa bước ra cổng trường, cô bé đã nhận ra ngay chiếc BMW X6 của bố đỗ ở phía trước, cách cổng trường không xa. Chiếc xe biển số 8888 từ nãy đến giờ vẫn không ngừng bấm còi inh ỏi.

Y Linh vừa xấu hổ vừa bực mình, bước vào xe và đóng cửa thật mạnh. Mặt đỏ bừng bừng, đôi mày cau lại. Ông Thịnh Phong không khỏi giật mình.

- Bố sợ người ta không biết đây là xe xịn à???

- ơ, sao lại thế ???? 

- Bố có cần gây chú ý bằng cách ấy không? Hay bố sợ người ta không biết xe nhà mình có còi??? Thật là.....

- Bố sợ Sâu con không nhìn thấy xe mà!!!

- Ax, lần sau bố không cần làm thế nữa đâu!!!

- Được rồi, được rồi! Buổi học đầu thế nào??? Ai làm Sâu con bực mình vậy???

Ông Thịnh Phong vừa dứt lời thì Y Linh tự dưng ngồi thẳng người dậy, quay ra nhìn thẳng vào mặt ông Thịnh Phong rồi.....hét ầm lên.

- A....aaaaaaaa...aaaaaa.....!!!!!

- Sâu con, đây là cái hộp kín. Con muốn tai bố nó lòi ra à???

- Không thể chịu được, con và Sulim cùng vào lớp một ngày, học cùng một lớp, rồi lại còn ngồi chung một bàn nữa chứ. 

Y Linh đăm chiêu kể lại toàn bộ câu chuyện hồi sáng cho ông Thịnh Phong nghe. Vừa lái xe, ông Thịnh Phong vừa lắng tai nghe, khuôn mặt không ngừng biểu lộ cảm xúc. Nhất là nghe đến đoạn Y Linh lao vào người Sulim, bố cô bé bật cười ha hả.

- Hô hô, khi con không phải là Bướm Đêm mà cô bé đó còn không làm gì được con, con còn uất ức điều gì???

- Đáng ghét thật! Mà hôm nay ăn gì thế bố????

- Hm...mmm..Bố biết một nhà hàng Nhật Bản cũng được lắm. Hôm nay đi ăn thử nhé!

- Lại thế!!!!

Câu này không biết từ lúc biết nói Y Linh đã nói không biết bao nhiêu lần.

Ông Thịnh Phong không biết nấu ăn. Y Linh lại càng không biết, cứ như chuyện vào bếp là một việc quá xa vời với hai bố con vậy.

Cuộc sống của hai bố con là vậy. Sáng cơm hàng, trưa cơm tiệm, tối cơm sạp. Cái bếp quanh năm không sử dụng đến và nó dần đi vào quên lãng lúc nào không ai hay....

*****************

Buổi thứ hai đi học.....

Buổi thứ hai cũng chưa phải là hoàn hảo. Có lẽ đối với Y Linh là như vậy, hoặc có lẽ là do Y Linh khó thích nghi với ngôi trường này. Cô bé cho rằng ngôi trường cũ còn thú vị hơn nơi đây. Điều khiến cô bé khó chịu nhất là còn có Sulim học cũng nữa.

Y Linh vác bộ mặt ngao ngán đi vào lớp. Thật lạ, sân trường nhốn nháo khác thường. Cứ như là có một cơn lốc vừa qua đây vậy. Thật ra thì Y Linh cũng thắc mắc có chuyện gì xảy ra lắm, nhưng ồn ào thế này thể nào trong lớp tý nữa cũng sẽ được biết. Suy nghĩ như vậy rồi cô bé bước tiếp vào lớp. 

Thế nhưng chưa kịp đặt chân vào lớp thì một bàn tay chắc khoẻ bám lấy vai cô bé kéo bật lại, như thể chủ nhân của cánh tay đó muốn lấy đà mà điểm tựa là vai Y Linh bật nhanh vào lớp vậy. Y Linh bị kéo bất ngờ , hệ quả của cú lấy đà đó là cô bé đập lưng vào lan can.Vừa đau vừa bực mình, mặt Y Linh đang hồng hào bỗng đỏ bừng lên, lớp phấn nâu cũng không che nổi.

- Làm cái gì vậy???? - Cô bé hét lớn.

Nhưng hình như cậu bạn đó không nghe thấy hoặc là cố tình phớt lờ Y Linh. Cậu ta không thèm quay lại mà vẫn chạy thật nhanh. Khi cậu bạn đã yên vị trên bục giảng thì cũng là lúc Y Linh bước vào trong lớp.

Cậu bạn không kịp thở, cứ như vừa từ cuộc thi marathon về vậy. Y Linh định tiến lên yêu cầu một lời xin lỗi từ phía cậu ta. Nhưng có vẻ như cậu ta sắp thông báo một tin cực kì "hot" khiến cô bé dừng ngay ý định đó lại. Và đúng như dự đoán. cậu ta bắt đầu .....xả súng liên thanh.

- Ế! Lớp mình lại có "mem" mới đấy. Nghe đâu hình như lại là mộ ngôi sao nữa chứ! - Cậu ta cười phấn khởi.

- Đâu, đâu???Nghe ở đâu? Là ai thế?

Những cái miệng thi nhau hưởng ứng lại.

- Là con trai hay con gái? Chuyển đến chưa? Hôm nay bắt đầu về đây à????

- Eo ơi, chúng nó chắc ganh tị với lớp mình lắm ấy!!! He he...

Cậu bạn sung sướng vì hình như tin tức mình vừa đưa ra có sức ảnh hưởng lớn. Không để các bạn đợi lâu, cậu ta nói tiếp:

- Thấy chúng nó đồn ầm dưới cổng trường kia kìa, Bảo có người nổi tiếng chuyển vào trường mình. Mà hôm trước thầy Hói nói lớp mình lại sắp có học sinh mới nữa chứ.

- Ừ, chắc là thế rồi...

- Eo ơi, sướng thế không biết nữa.

....................

Y Linh đứng mà tai lùng bùng. Cô bé thật sư chả hiểu gì cả.

- Thời buổi này con trai lắm mồm hơn con gái nữa hay sao???

Y Linh đang tựa lưng vào cửa lớp ngẫm nghĩ xem "người nổi tiếng" mà cậu bạn kia vừa nói đến là ai. Mải suy nghĩ đến nỗi mà có tiếng động rầm rầm tiến tới cô bé cũng chẳng để ý. 

Tiếng rầm rầm đó là tiếng bước chân chạy trên hành lang. Một đoàn người từ tầng trên và từ các lớp bên cạnh kéo qua chỗ hành lang của lớp Y Linh. Y Linh chưa kịp phản ứng gì thì bị cánh cửa lớp đập thêm một cú nữa vào lưng. Phải nói là đau điếng người, gấp mấy lần lúc nãy.

Đau đến chảy nước mắt.

Trước lúc đoàn người kia chạy đến, cánh cửa kia hờ hững nằm chắn ngang một nửa hành lang do không được đóng cẩn thận. Và vì nó nằm cản trở đường đi của cơn lốc người nên mới bị đẩy một cách không thương tiếc như thế. Mà kẻ chịu trận lại là Y Linh vô tội.

- Có chuyện gì vậy????

Trong lớp lại bắt đầu nhao nhao lên. Không một lời hỏi thăm hay ánh mắt chú ý đến vẻ khó coi trên gương mặt cô bé Y Linh.

Một cậu bạn trong đoàn người bị mấy cánh tay trong lớp thò ra túm lại và lôi mạnh vào trong lớp.

- Chạy đi đâu thế?? Có chuyện gì vậy????

- Shin, Shin....là Shin...đang .... ở dưới phòng hiệu trưởng...- Cậu bạn khó nhọc thốt ra từng từ. Vừa nói xong cậu ta chạy đi luôn.

Lại cơn bão nữa ầm ập chạy qua. Lần này cơn bão là từ trong lớp.

Y Linh ngậm ngùi ôm cặp vào lớp, tay vẫn còn đang xoa xoa chỗ bị đau.

- Mà mình vừa nghe thấy cái gì ấy nhỷ??? Cậu ta cũng học ở đây sao?? Không - Thể - Nào!!!!

Đang đi về phía cuối lớp, mà mới chỉ vừa suy nghĩ đến đó, Y Linh bất giác quay đầu lại.

Rầm .......rầm......

Lại những tiếng bước chân quay trở lại. "Cơn bão lớp" quay về, và kéo thêm một nhân vật - có lẽ là học sinh mới. Cậu bạn đó đang khổ sở vì bị nhóm người " quái đản " kéo đi không thương tiếc. Y Linh nhìn thẳng vào cậu bạn.

- Không thể tin được! - Y Linh lại thốt lên một lần nữa.

Trình Khánh - Shin cũng là một sao "teen" như cô bé và Thuỵ Anh đang rất được yêu mến không chỉ bởi đẹp trai hát hay. Cậu bạn còn sở hữu rất nhiều tài lẻ khác nữa, khiến cho muôn vàn nữ sinh hâm mộ, thậm chí có thể chết vì cậu ta.

Vẫn là cái dáng vẻ công tử ấy, Shin luôn làm mọi người chú ý bởi dáng vẻ nổi bật của cậu ta. Ngay lúc này đây, cậu bạn với mái tóc đỏ hoe hoe vàng, cộng thêm chiếc kính chuồn chuồn hiệu Prada, trông cậu ta cực đẹp trai, một vẻ đẹp mang dáng vẻ lãng tử.

Trên người cậu ta khoác toàn hàng hiệu (cũng giống như Sulim, đi đâu cũng muốn gây chú ý - Y Linh cho là vậy). Chiếc áo sơ mi xanh nhạt tao nhã tôn thêm dáng vẻ cao cao, khanh khảnh của cậu ta. Chiếc quần bò màu bạc với đôi giày Nike không quá cầu kì. Phải nói là Shin có vẻ gì đó rất cuốn hút. Y Linh không muốn thừa nhận, nhưng sự thực có lẽ là như vậy.

Cậu bạn không để ý đến ánh nhìn kì lạ của Y Linh mà đang vui vẻ tiếp chuyện với các bạn mới.

Ông thầy Hói bước vào lớp, đám học sinh nhanh chóng trở lại chỗ ngồi. Bây giờ chỉ còn lại mỗi Shin đứng bên bàn giáo viên. Sulim cũng đã vào lớp từ lúc nào. Có lẽ cô bạn cũng đã biết tin này từ trước nên gương mặt không có biểu cảm gì cả.

Y Linh cảm thấy vô cùng khó chịu khi phải học chung lớp với hai người này.

- Em giới thiệu về mình đi! - Ông thầy Hói tươi cười nhìn Shin.

- Chào các bạn, mình rất vui vì được học ở đây. Có lã là ai cũng biết mình, nhưng mình muốn giống nư những học sinh bình thường khác. Vì vậy các bạn đừng coi mình là người nổi tiếng. Mình xin tự giới thiệu, tên mình là Trình Khánh. Các bạn cứ gọi mình là Shin cũng được.

Sau bài giới thiệu đó cậu ta nở một nụ cười, một nụ cười như đang "toả nắng". Những tia nắng như những mũi tên nhọn xuyên thủng biết bao trái tim ngây thơ của các cô thiếu nữ, ngoại trừ Sulim và Y Linh vì hai cô bé đã quá quen với nụ cười này.

- Nào, chàng hoàng tử ,uốn ngồi cùng cô bé lọ lem nào đây???

Shin vẫn không ngừng cười. Cậu bạn đang nhìn quanh lớp học, có vẻ như cũng muốn tìm một nàng lọ lem thật. Biết ao các ánh mắt nữ sinh đang long lanh chờ đợi "Hoàng tử" sẽ chọn mình.

- Thưa thầy!

- Gì vậy Thuỵ Anh???

- Thầy để bạn Trình Khánh ngồi cùng em được không ạ? Dù sao bạn ấy cũng quen với em, với lại ba bạn mới ngồi gần giúp đỡ nhau cũng được ạ! Chắc Shin cũng không từ chối? 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro