19

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mạt Mạt lại nghiêm túc nhấn mạnh một lần nữa: "Lông gà nhỏ ở phía trước tới trước! Phải lễ phép!"

Nói đúng, không có quy củ sao thành được phép tắc.

Yến Cửu nghẹn cười nhìn đứa nhỏ nhà mình có nề nếp giảng đạo lý cho đám chó lớn còn cao hơn thân nó nhiều.

Thấy được Mạt Mạt làm chỗ dựa cho nó, chú chó lông vàng nhỏ sau khi bị Blueberry hẩy mông đẩy ngã trên mặt đất thì lăn lông lốc từ trên mặt đất bò lên, sau đó đắc ý dào dạt vẫy vẫy cái đuôi lớn của mình rồi liếc mắt nhìn Blueberry một cái, giống như đang nói "Vẫn còn đứng ở chỗ này là chờ ta mời ngươi đi sao".

Nghe vậy, lúc này Blueberry mới không cam lòng mà chảy nước miếng xuống, xoay người buồn thiu đi xếp hàng ở phía sau chó lông vàng.

"Nào xếp hàng đi". Mạt Mạt xoay người, tự hào ưỡn ngực nói với Yến Cửu: "Cửu Cửu có thể bắt đầu vuốt ve chó rồi!"

Nhìn ánh mắt đầy chờ mong của con ngoan nhà mình, Yến Cửu xoay cổ tay, ưu tiên sờ soạng khuôn mặt nhỏ nhắn đầy thịt của Mạt Mạt trước.

---

Sau khi hai cha con thích ứng với cuộc sống giản dị ở chung cư Giang Tỉ Loan được vài ngày, rất nhanh đã đến ngày quay đầu tiên của chương trình 《Bảo bối xuất phát》.

Khi nhận được danh sách khách mời mà Chân Hòa Lý gửi tới cho mình, Yến Cửu lại xác nhận thù lao quay chương trình của mình thêm một lần nữa, cho đến khi Chân Hòa Lý bị hỏi đến mức chính mình cũng bắt đầu không tin tưởng mình, phải mở điện thoại di động ra nhìn thoáng qua, mới coi như bỏ qua.

《Bảo bối xuất phát》tổng cộng mời năm tổ khách quý, ngoại trừ nhìn qua bị hắc hồng quấn thân như Yến Cửu ra, đều còn lại là nhân tài kiệt xuất đến từ các ngành các nghề, cha con ảnh đế, cha con đỉnh lưu, cha con quán quân tán đả, cùng với cha con phó tổng giám đài truyền hình Phù Vân.

Sau khi xem xong đội hình khách quý này, Yến Cửu cũng hiểu được sơ sơ dụng ý của tổ tiết mục, cũng biết được vị trí của mình và Mạt Mạt ở trong lòng bọn họ.

Tổ đối chiếu.

Có điều tìm đúng thì tìm đúng đi, vốn dĩ Yến Cửu cũng không có ý định nghe theo sự sắp xếp của tổ tiết mục, trở thành vật hy sinh bọn để họ cướp lấy lưu lượng.

Điện thoại di động trên bàn trà rung lên.

Yến Cửu liếc mắt một cái, là tin tức Chân Hòa gửi tới.

[Thăng quan phát tài trộm Mạt Mạt: Tiểu Cửu, rời giường chưa, tổ tiết mục nói là chín giờ sẽ xuất phát từ đài truyền hình, hiện tại hẳn là đang chuẩn bị kịch bản và thẻ nhiệm vụ]

Thời gian hiển thị trên điện thoại di động là hơn tám giờ năm phút, Yến Cửu hiểu rõ rũ mắt xuống, ngón tay thon dài gõ gõ vào trên màn hình.

[Lâm m: Còn chưa muộn, tôi xuống lầu ném rác trước]

Nhấn nút gửi đi, Yến Cửu cất điện thoại di động, quay đầu nói với Mạt Mạt đang ngồi xem tivi: "Mạt Mạt, ba ba xuống lầu ném rác, rất nhanh sẽ trở lại, con ở trong phòng không được tùy tiện mở cửa cho người khác nha."

Do bị Tư Việt hạn chế cho nên Mạt Mạt không được phép xem điện thoại di động và máy tính bảng hay các loại thiết bị điện tử, hơn nữa ngay cả số lần xem tivi cũng bị khống chế trong vòng ba lần một tuần, mỗi lần không được vượt quá hai giờ đồng hồ.

Hôm nay là ngày Mạt Mạt được xem tivi cho nên Yến Cửu không muốn quấy rầy thời gian quý báu của nó.

Không nghĩ tới Mạt Mạt khi nghe xong lại trực tiếp bò từ trên thảm dậy nắm chặt lấy góc áo Yến Cửu, như sợ cậu chạy mất vội vã nói: "Mạt Mạt và Cửu Cửu ở cùng nhau..."

Đương nhiên Yến Cửu nhìn ra được Mạt Mạt có bao nhiêu không nỡ bỏ qua chương trình trên tivi, vì vậy cậu đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc mềm mại của đứa nhỏ nhà mình, cười nói: "Ba ba sẽ lên nhanh thôi, Mạt Mạt ở nhà xem tivi có được không?"

Cậu liếc nhìn đồng hồ trên tường và chỉ vào vị trí số 3: "Chờ khi chiếc kim dài của đồng hồ chỉ đến đây, ba ba sẽ quay lại."

Nhìn qua có vẻ như là rất nhanh.

Mạt Mạt rối rắm mím môi.

Lựa chọn giữa chương trình truyền hình vô cùng hấp dẫn và cùng ba ba xuống lầu, thật sự là rất khó nha!

"Mạt Mạt?" Yến Cửu thử kéo góc áo của mình.

Mạt Mạt vẫn không lên tiếng, còn đang bận đấu tranh trong lòng.

Nhân cơ hội này, Yến Cửu làm ra dáng vẻ kinh ngạc nhìn màn hình tivi: "Trời ạ, quảng cáo kết thúc rồi, siêu nhân vũ trụ lập tức sẽ xuất hiện!"

Vừa dứt lời, Mạt Mạt lập tức khẩn trương không thôi quay đầu lại.

Cái gì? Siêu nhân vũ trụ sẽ đến sớm như vậy sao?

Lần này Mạt Mạt không còn lý do từ chối nữa, không tự chủ được đã bị chương trình truyền hình hấp dẫn toàn bộ lực chú ý.

"Được rồi, mau đi xem đi, ôi, bảo Blueberry tránh xa màn hình tivi một chút, mắt chó có cần nữa không."

Yến Cửu kéo áo khoác lên, khom lưng xách rác ra cửa.

"Đinh."

Cửa thang máy chậm rãi mở ra, Yến Cửu nhấc chân bước vào.

Trong nháy mắt khi cánh cửa vừa khép lại, di động trong túi áo rung lên.

Yến Cửu móc ra nhìn, thấy là Chân Hòa Lý thì thuận tay nhận máy: "Hòa Lý, có chuyện gì vậy?"

"Này Tiểu Cửu, hiện tại cậu có ở nhà không, bọn họ vậy mà lại ¥%&%¥@#..."

Tín hiệu bị cửa thang máy đóng chặt cắt đứt, Yến Cửu xê dịch về phía cửa: "... Tôi ở trong thang máy, tín hiệu không tốt lắm."

.

Chân Hòa Lý cũng là đột nhiên mới biết được tiến độ của tổ tiết mục《Bảo bối xuất phát》.

Đã nói là chín giờ mới bắt đầu, nhưng hiện tại mới có hơn tám giờ thế mà bọn họ đã gϊếŧ tới tận cửa tiểu khu nhà Yến Cửu.

Nếu không phải bạn bè làm việc ở đài truyền hình Phù Vân gọi điện thoại tới nhắc nhở hắn thì hiện tại hắn và Yến Cửu còn chẳng hay biết một cái gì cả!

Bên ngoài đều biết Yến Cửu bị hắc hồng quấn thân, cho nên tổ tiết mục cần lưu lượng kia chỉ cần không ngốc thì chắc chắn sẽ biết lấy Yến Cửu ra viết lảm nhảm thu hút lượt quan tâm.

Tuy rằng hắn đã sớm thuật lại lời của Tổng giám đốc Vạn cho Yến Cửu nghe, hai người bọn họ cũng đã chuẩn bị sẵn sàng, nhưng cách làm bất ngờ này của tổ tiết mục quả thật là âm chiêu khó lòng phòng bị.

Tuy nhiên điều làm cho Chân Hòa Lý đột nhiên cảm thấy nhẹ nhõm và may mắn chính là, chung cư Giang Tỉ Loan đều là một căn một hộ ở, chỉ có chính chủ nhà mới có dấu vân tay vào căn hộ của mình.

Bởi vậy cho dù tổ tiết mục có tùy tiện lên lầu muốn khiến cho Yến Cửu trở tay không kịp cũng không có cách nào, vẫn phải chủ động liên hệ trước với Yến Cửu mới được.

So với tâm tư linh hoạt của Chân Hòa Lý, sau khi đạo diễn Tần Thụ vào cửa tiểu khu mới ý thức được tình huống này.

Tuy nhiên khi đang thất vọng, hắn lại đột nhiên nhìn thấy Yến Cửu đẩy cửa ra đi xuống lầu ném rác.

Ngay khoảnh khắc đó, Tần Thụ giống như được rót vào một linh hồn mới, cả người đều phấn chấn bừng bừng, ba bước gộp lại thành hai nhanh chóng đi về phía Yến Cửu, vừa đi vừa nói với máy quay phim: "Tới sớm không bằng tới đúng lúc, nhìn xem chúng ta gặp ai ở dưới lầu này!"

Chương trình 《Bảo bối xuất phát》 này đã làm bốn mùa, nhưng vĩnh viễn luôn đứng ở vị trí quán quân rating.

Sở dĩ tổ tiết mục có năng lực cường đại như vậy hoàn toàn là bởi vì bọn họ triệt để nắm bắt thấu đáo, đông đảo khán giả muốn nhìn thấy cái gì nhất.

Trong thời đại thức ăn nhanh này, khán giả cũng không có nhiều kiên nhẫn để chờ đợi một chương trình quay chụp, cắt nối biên tập, tuyên truyền, mà chỉ muốn đơn giản thô bạo nhìn thấy nội dung trực tiếp nhất, chân thật nhất, có chiều sâu nhất.

Điều gì là trực tiếp, xác thực và có chiều sâu nhất? Đương nhiên không phải phát sóng trực tiếp thì còn là cái gì khác nữa.

Nhưng tương tự, thời gian của khán giả cũng có hạn nên không có khả năng một lòng nhào vào trong phòng phát sóng trực tiếp, đảm đương vị trí lưu lượng sống trong thời gian thực.

Bởi vậy tổ tiết mục đã lấy thời hạn quay phim là bốn ngày ba đêm làm kỳ hạn, hai ngày một đêm đầu tiên dùng để phát sóng trực tiếp, hai ngày hai đêm còn lại thì dùng để thu thập tư liệu thực tế, kết hợp với đoạn phim ngắn ở hậu trường, sau khi cắt nối biên tập thì đưa lên nền tảng phát sóng độc quyền, lấy phương thức VIP đưa cho mọi người xem.

Hôm nay là ngày phát sóng trực tiếp đầu tiên, trong phòng phát sóng trực tiếp rầm rộ chưa từng có, số lượng người xem một lần cao đến mức khiến cho hình ảnh trong phòng phát sóng trực tiếp đều có hơi kẹt lại.

Tần Thụ là đạo diễn tuy có quyền lực nhưng không nhiều lắm, bất cứ lúc nào hắn cũng có thể thông qua máy tính bảng công tác để nhìn thấy tình huống trong phòng phát sóng trực tiếp và cùng thảo luận với khán giả.

Vì thế sau khi nhìn thấy Yến Cửu từ xa, hắn đã cố ý dùng giọng điệu khoa trương tạo ra cảm giác thần bí, mà người quay phim cũng hiểu được ý của hắn nên chỉ chụp vị trí từ dưới cổ Yến Cửu, căn bản không để ống kính quét đến mặt cậu, khiến khán giả gấp đến độ trên màn đạn nhảy lên nhảy xuống liên hồi.

[Mấy người làm gì vậy trời? Sao không thấy mặt diễn viên đâu vậy?]

[Hiện trường ồn ào quá không nghe rõ cái gì cả, rốt cuộc là ai thế?]

[Có thể nâng ống kính lên một chút không hả, thật sự là phục người quay phim này rồi]

Tổ tiết mục có vô số kinh nghiệm thành công, cũng biết làm thế nào để khơi gợi lòng hiếu kỳ của khán giả ở mức độ lớn nhất, đó chính là không công bố tên khách quý mà để cho mọi người tự mình suy đoán.

Cũng chính bởi vì mỗi một khách quý đến tham gia đều không làm cho người ta thất vọng, cho nên khán giả cũng cực kỳ tín nhiệm năng lực lựa chọn khách quý của tổ tiết mục, mặc dù trong thời khắc này đang làm cho người ta cảm thấy nóng lòng như lửa đốt, kiên nhẫn cũng gần như đã muốn hao hết sạch rồi, nhưng vẫn như cũ duy trì lòng hiếu kỳ tràn đầy.

Thấy Yến Cửu đã ném rác xong chuẩn bị xoay người trở về, Tần Thụ vội vàng ba bước gộp thành hai bước chạy nhanh tới trước mặt Yến Cửu, nhiệt tình chào hỏi cậu: "Chào thầy, đây là tổ tiết mục《Bảo bối xuất phát》! Đột kích là chuyên mục đặc sắc của chúng tôi, cậu sẽ không phiền đâu phải không?"

Đối mặt với ống kính của phòng phát sóng trực tiếp, hắn chắc chắn trăm phần trăm Yến Cửu sẽ không cự tuyệt thỉnh cầu "nho nhỏ" của tổ tiết mục.

Lúc bị Tần Thụ ngăn lại, Yến Cửu đang cúi đầu nhìn di động, chuẩn bị gọi lại cho Chân Hòa Lý.

Nghe được âm thanh ồn ào bên tai truyền đến, cậu ngẩng đầu nhìn thoáng qua. Khi tầm mắt rơi xuống trên mặt người quay phim và Tần Thụ, cậu lập tức hiểu được ý tứ Chân Hòa Lý gọi điện thoại tới cho mình.

Yến Cửu vừa rời giường không bao lâu, mới rửa mặt xong liền xuống lầu, lúc này ngay cả tóc tai cũng rối bù.

Nhưng dường như cậu không nhận thức được điều này, Yến Cửu tùy tiện giơ tay cào cào tóc một cái, cười nhạt nói: "... À, có thể,tôi không ngại đâu."

Vì đi ra ngoài gấp gáp nên thậm chí ngay cả một ngụm nước cậu cũng chưa kịp uống một ngụm, cổ họng lúc này không tránh khỏi có hơi khàn khàn, lại ngoài ý muốn có chút trêu chọc người.

[Chết tiệt]

[ m thanh này là...... Thần thánh phương nào đây, là vị CV đại thần nào sao?]

[Không phải là thầy Cận Quang chứ? Nghe nói ông ta có một đứa con gái bốn tuổi.]

[Xin người quay phim hãy nâng ống kỉnh cao lên chút chút đi, em đang rất cần câu trả lời này.]

"Vậy thưa thầy... hiện tại chúng ta theo ngài cùng nhau lên lầu đúng không?" Câu hỏi của Tần Thụ rất xảo diệu, từ đầu tới cuối đều không cho người ta cơ hội nói ra câu trả lời phủ định.

Yến Cửu ấn dấu vân tay, kéo cửa mở ra: "Mời vào."

Đoàn người đi theo phía sau cậu, đi vào thang máy rộng rãi.

Xét thấy còn chưa chính thức bắt đầu tiến hành nhiệm vụ, đạo diễn sẽ tạm thời đảm đương vai trò người dẫn chương trình.

Đối mặt với độ thảo luận tràn ngập hắc hồng của Yến Cửu, Tần Thụ tự nhiên là vô cùng vui vẻ, hắn đánh giá trang phục của Yến Cửu từ trên xuống dưới một phen: "Thầy đang đeo khẩu trang, là bị bệnh rồi sao?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#dammy