18

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mạt Mạt mang bánh ngọt mà dì Long làm cho mình và ba ba bưng tới trạm y tá, nó muốn đặt lên bàn nhưng mặc kệ là cố gắng kiễng chân bao nhiêu cũng không thể với tới bàn y tá, may mắn mà có chị Tiểu Đinh hỗ trợ!

Các y tá trực ban đều đi tới: "Cảm ơn Mạt Mạt, các chị đều rất thích, các chú bác sĩ cũng vậy!"

"Không cần cảm ơn nha, đây là Mạt Mạt nên làm! Nhu nhon nga..."

Mạt Mạt hào khí vô cùng khoát tay áo, xoay người lạch cạch chạy đi mất.

Nó còn phải nhanh chóng trở về dỗ ba ba Cửu Cửu ngủ!

.

Vừa nghĩ đến ngày mai là có thể xuất viện trở về nhà, Yến Cửu hưng phấn đến mức ngủ cũng không yên, nhìn từ xa, Mạt Mạt ba tuổi nhìn qua còn trưởng thành hơn một chút so với người làm cha như cậu.

Thấy Yến Cửu một hồi đứng lên gấp một xấp quần áo, một hồi lại ở trong phòng đi qua đi lại, tóm lại chính là không có một phút một giây nào yên tĩnh nghỉ ngơi, Mạt Mạt không nhìn nổi nữa.

"Cửu Cửu ngủ thôi nào! Mạt Mạt hát cho Cửu Cửu nghe nha."

Bất cứ khi nào nó không ngủ được, ba ba đều đến hát cho nó nghe! Hôm nay Cửu Cửu không ngủ được, Mạt Mạt cũng muốn dỗ Cửu Cửu ngủ ngon!

Nói xong, Mạt Mạt cũng không đợi người cha già của mình trả lời đã trực tiếp ôm cổ Yến Cửu, ôm đầu ba ba mình bắt đầu nhỏ giọng dỗ dành: "Cửu Cửu Cửu Cửu mềm fufu, tới khi đi ngủ sẽ ngáy khò khò khè khè..."

Trong lòng Yến Cửu ấm áp, nghiêng đầu hôn nhẹ lên bàn tay nhỏ nhắn mũm mĩm của Mạt Mạt, sau đó ngoan ngoãn nhắm hai mắt lại.

"Con đang ngắm trăng ở nơi phương xa..."

Mạt Mạt vô cùng kinh ngạc trước nụ hôn bất ngờ này, giọng hát càng thêm hào phóng: "Có bao nhiêu chiếc bánh bao đang tự do bay lượn..."

Yến Cửu: "......"

Cậu vốn tưởng rằng mình sẽ càng nghe càng có tinh thần, nhưng không nghĩ tới chính là nghe một hồi, Yến Cửu thật đúng là bị bài hát Mạt Mạt dùng để thôi miên này làm cho buồn ngủ, mí mắt đã có dấu hiệu không nâng lên nổi.

Nhưng không đợi cậu tiến vào mộng đẹp, chợt nghe thấy Mạt Mạt dán vào tai cậu nhanh chóng nhỏ giọng nói một câu: "Trước tiên nhu nhon nha..."

Tuy rằng Yến Cửu có thể nghe hiểu được đại bộ phận lời nói của Mạt Mạt, nhưng câu này thật sự là không nhận ra được: "Mạt Mạt, "nhu nhon" là cái gì?"

"Giống như lúc đi ngủ phải nhắm mắt lại nha..." Mạt Mạt tự tin nhe răng: "Đi ngủ nào, nhu nhon nha."

Sau khi nghe điều này, Yến Cửu bất đắc dĩ vỗ trán một cái: "... Là ngủ ngon."

"Ngài Yến, thủ tục đã làm xong rồi, hiện tại chúng ta có thể xuất phát."

Động tác của Văn Chinh rất tự nhiên cất hóa đơn vào trong cặp công văn của mình, sau đó chắp tay đứng ở cửa, kiên nhẫn chờ đợi Mạt Mạt xỏ giày cho Yến Cửu.

Tuy rằng hắn rất không muốn thừa nhận thứ mình đang nhìn thấy chính là Mạt Mạt đang xỏ giày cho Yến Cửu, nhưng không thể phủ nhận chính là, sự thật chính là như vậy.

"... Mạt Mạt, ba ba có thể tự mình đi giày". Yến Cửu cúi đầu nhìn Mạt Mạt đang túm lấy mắt cá chân trái của mình nhét vào giày phải của mình, cũng vô cùng bất đắc dĩ nói: "Hay là con để ba ba tự mình thử xem?"

Mạt Mạt nghe xong lập tức ôm lấy bắp chân Yến Cửu, cái đầu nhỏ cũng tựa vào trên đùi cậu, kiên định lắc đầu: "Không được, Mạt Mạt phải mang giày cho Cửu Cửu!"

"Ha ha, vậy con ôm ba ba làm gì hả?"

Yến Cửu nhẹ nhàng lắc lắc chân, khiến cho Mạt Mạt đang treo trên đùi cậu cũng lắc lắc hai cái, khuôn mặt nhỏ nhắn đầy thịt dán vào đầu gối cậu mềm mại mịn màng.

"Bởi vì muốn ôm lấy nhau!" Khuôn mặt nhỏ nhắn của Mạt Mạt bị ép đến thu nhỏ lại, đứa nhỏ chu lên.

Lần này Văn Chinh nghe hiểu.

Hắn cực kỳ nể tình cổ vũ: "Mạt Mạt thật hiếu thuận, Mạt Mạt thật tuyệt vời."

"Cảm ơn Văn thu thu!"

Nghe thấy Văn thúc thúc khích lệ, Mạt Mạt không khỏi càng hăng hái hơn.

Mọi người phải ôm lấy nhau, đây là điều daddy đã dạy cho mình!

Tối hôm qua Cửu Cửu đã giúp nó thay qυầи ɭóŧ nhỏ, hôm nay nó phải giúp Cửu Cửu mang giày mới được!

Mất sức chín trâu hai hổ, cuối cùng Mạt Mạt cũng giúp người cha già nhà mình mang giày xong, nhưng xét thấy đứa nhỏ thật sự không biết buộc dây giày nên Yến Cửu chỉ có thể ôn hòa nhỏ nhẹ mà nhấc hai chân của mình từ trong lòng Mạt Mạt trở về.

"Lát nữa đưa tôi và Mạt Mạt đến... " Mặc áo khoác tử tế, Yến Cửu chợt dừng một chút.

Đột nhiên cậu không biết mình nên đi đến nơi nào mới có thể giống như trước đây, giấu diếm tình huống của gia đình của mình với truyền thông và bên ngoài.

Văn Chinh đoán được có thể Yến Cửu đang suy nghĩ đến chuyện này, hắn thuận theo ngữ ý của Yến Cửu để tiếp lời: "Tư tiên sinh đã dặn, bảo tôi đưa ngài và Mạt Mạt đến chung cư Giang Tỉ Loan."

Nơi đó an ninh đạt tiêu chuẩn, mà vị trí địa lý cũng sẽ không quá mức phô trương.

Tổng giám đốc Tư có rất nhiều bất động sản, nhưng vì hai cha con Yến Cửu mà chọn trúng nơi này, có thể nói là cực kỳ dụng tâm.

Văn Chinh vừa dứt lời, chợt nghe thấy Yến Cửu khinh thường cười nhạo một tiếng.

"Ha...... Thật sự là làm phiền anh ấy hao tâm tổn trí."

Nói xong Yến Cửu nắm lấy Mạt Mạt, bàn tay còn lại cầm lấy khối lập phương Ultraman, sải chân dài nghênh ngang rời đi.

Tư thái ung dung, ánh mắt khinh miệt, ngoại trừ dùng cách nói "đầu óc đúng là hỏng rồi" để giải thích ra, chỉ còn lại có một cách giải thích duy nhất là...

Văn Chinh lấy điện thoại di động vẫn luôn duy trì trạng thái kết nối trong túi ra, qua microphone báo cáo với người bên kia: "... Đúng vậy, vừa mới rồi đúng là Yến tiên sinh lại bắt đầu học theo bá đạo tổng tài mỉm cười tà mị."

Giọng nói trong ống nghe trầm thấp và khàn khàn, rõ ràng là bệnh tật nhưng cũng không che giấu được sự trong trẻo nhưng lạnh lùng kiêu căng, lại vẫn mang theo vài phần khí thế không giận tự uy ngày thường, "Phái người để mắt tới em ấy."

Đứng ở ngoài cửa ra vào, Văn Chinh vừa mở màn hình nhận dạng khuôn mặt và khóa vân tay ghi vào giao diện, vừa nói với Yến Cửu: "Thân thể Tư tiên sinh đã chuyển biến tốt đẹp hơn rất nhiều, nghe nói ngài không trở về biệt thự nên đã bảo chú Trần đưa mấy con chó của ngài qua."

Nghe đến đó Yến Cửu mới có hứng thú nhíu mày.

Nhân vật chính quỷ kế đa đoan này cũng biết làm một số việc mà con người sẽ làm sao.

Cửa vừa mới mở ra một khe hở, Yến Cửu lập tức nghe thấy tiếng đám chó cưng của mình ông ổng kêu lên, trong mắt cậu thoáng chốc nổi lên ý cười.

Nhớ tới con chó Akita thường xuyên có thái độ thù địch với mình kìa, Văn Chinh cực kỳ có ý thức tự giác lui về phía sau một bước, ý bảo hắn chỉ đưa Yến Cửu đến đây: "Yến tiên sinh, Lily không thích tôi lắm, tôi sẽ không đi vào để nhận lấy sự ghẻ lạnh."

"Vào nhà uống ngụm nước đi trợ lý Văn, tôi đưa nó vào trong phòng."

Cũng đã đến cửa rồi, Yến Cửu ngượng ngùng không thể cứ để người ta rời đi như vậy.

"Không cần đâu, cảm ơn Yến tiên sinh, công ty còn có việc tôi phải đi trước". "Văn Chinh khách khí khoát tay.

Vào nhà rồi vẫn là chính mình tự đi lấy chén rồi tự mình rót nước, còn không bằng rời đi sớm một chút.

Văn Chinh liếc nhìn di động, còn nói thêm: "Bữa tối sẽ do người bên biệt thự đưa tới, Yến tiên sinh hãy nghỉ ngơi thật tốt."

"Mạt Mạt, tạm biệt Văn thúc thúc đi". Yến Cửu vịn tay nắm cửa, dùng thân thể che kín khe cửa, không cho thú cưng trong phòng rục rịch lao ra nhe răng với Văn Chinh.

Mạt Mạt rất thích gần gũi với mọi người, cho nên cách thức chào tạm biệt của đứa nhỏ này cũng vô cùng nhiệt tình.

"Tạm biệt Văn thu thu..." Đứa nhỏ được Văn Chinh ôm vào trong ngực, vô cùng tín nhiệm lắc lư hai cái chân ngắn, tiến đến bên tai Văn Chinh nhỏ giọng hỏi: "Văn thu thu, dạo này daddy có béo lên không? Chú phải làm cho daddy mập nhanh lên nha..."

Chờ khi Daddy quay lại là nó có thể ăn kẹo rồi!

*

Trong mấy ngày nay, mỗi ngày Mạt Mạt đều ở bên cạnh Yến Cửu hôn mê, đã thật lâu không có trở về biệt thự nên tự nhiên là siêu cấp nhớ nhung nhóm đồng bọn của mình.

Nhưng mà khi nó nhìn thấy một đám cẩu cẩu đều điên cuồng nhảy nhót chạy về phía Cửu Cửu, vừa nhảy vừa vui mừng, không hề đếm xỉa gì hay đặt đội trưởng Mạt Mạt là mình vào mắt, Mạt Mạt quả thực cực kỳ không vui!

Vì vậy, nó bắt chước theo dáng vẻ nghiêm nghị thường ngày của Daddy, mở hai bàn tay ngắn ngủn ra, bĩu môi ngang ngược đứng trước mặt Yến Cửu giáo huấn con Corso còn cao hơn nó : "Blueberry ~ rụt lại nào. Này, nói nhiều lần rồi, phải xếp hàng, xếp hàng đi nghe không! Phải lịch sự Gâu Gâu!"

Con Corso bị gọi là Blueberry làm ra dáng vẻ nghe không hiểu, tiếp tục bá đạo vô lý đứng ở trước mặt Yến Cửu, mặt dày mày dạn chờ đợi chủ nhân lớn rủ lòng thương.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#dammy