17

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Cho nên cứ để cho bọn họ đấu đi, mặc kệ xảy ra kết quả gì... " Tổng giám đốc Vạn phủi tàn thuốc lá, khinh thường cười nhẹ một tiếng: "Huy Đồ chúng ta đều không chịu thiệt."

Nếu như Yến Cửu bởi vì mấy tin đồn hắc hồng mà bị cư dân mạng cùng nhau tấn công, như vậy chẳng cần có sự can thiệp của công ty mà nhà họ Yến và nhà họ Tư sẽ ra tay giải quyết, hơn nữa Huy Đồ sẽ không uổng phí mất một binh một tốt nào mà vẫn đẩy được từ then chốt "gia thế của Yến Cửu" này chiếm lĩnh vị trí hot search đại bạo. Nhưng nếu đài truyền hình Phù Vân đi nhầm một quân cờ, ác ý cắt nối biên tập, như vậy không thể nghi ngờ là chắc chắn Huy Đồ sẽ mất đi một đối thủ cạnh tranh cực kỳ cường đại.

Nói chung bất luận là như thế nào, đều là Huy Đồ kiếm lời.

Bản chất của một doanh nhân là theo đuổi lợi nhuận, tuy rằng Chân Hòa Lý không đồng ý với suy nghĩ của Tổng giám đốc Vạn muốn ngồi trên núi xem hổ đấu nhau này, nhưng hắn cũng không dám mở miệng phản bác cấp trên nữa, chỉ dám len lén ghi nhớ ở trong lòng chuẩn bị lát nữa chuyển lời cho Yến Cửu nghe.

"Vậy Tổng giám đốc Vạn, bây giờ tôi sẽ đưa tư liệu của Tiểu Cửu và Mạt Mạt qua, sau đó giúp hai người bọn họ chuẩn bị những vật dụng cần thiết trong quá trình quay phim". Chân Hòa Lý tìm cớ để chuẩn bị chuồn đi.

"Đi đi."

.

Chân Hòa Lý từng nhận ân huệ của Yến Cửu, nếu như lúc ấy không có sự giúp đỡ không chút do dự của Yến Cửu, có thể hiện tại mẹ hắn đã sớm đi gặp ông bà tổ tiên hắn rồi.

Về vấn đề này, Chân Hòa Lý nguyện ý gọi là giao tình quá mệnh.

Cho nên từ đầu tới cuối Tổng giám đốc Vạn sẽ không thể hiểu được, tại sao nhân viên của mình lại đem khuỷu tay hướng ra bên ngoài mặc dù rõ ràng là Huy Đồ trả lương cho hắn.

"Tiểu Cửu, thân thể của cậu thật sự không có vấn đề gì sao?" Rốt cuộc Chân Hòa Lý cũng có thể ôm đứa nhỏ mà mình ngày nhớ đêm mong vào trong ngực của mình, ngay cả lúc nói chuyện với Yến Cửu thì tầm mắt của hắn cũng luyến tiếc rời khỏi đầu nhỏ của Mạt Mạt. "Tôi thật sự rất lo lắng cho cậu."

Yến Cửu không nói nên lời trừng mắt liếc hắn một cái: "... Tôi bị thương ở đầu óc chứ không phải là người mù, lúc cậu nói lo lắng cho tôi, dù sao cũng phải chân thành nhìn tôi một cái chứ?"

"Xem Cửu Cửu đi". Hai tay Mạt Mạt nâng mặt Chân Hòa Lý lên, nhẹ nhàng xoay đầu của hắn chuyển hướng về phía người cha già có giọng điệu không tốt của mình, sau đó cười híp mắt phát động thế tấn công phóng rắm cầu vồng với Yến Cửu: "Cửu Cửu là người đẹp nhất..."

Chân Hòa Lý chỉ nhìn thoáng qua một cái sau đó nhanh chóng quay mặt lại, tiếp tục dán vào Mạt Mạt: "Ba con dữ quá làm chú Chân sợ rồi."

Đặc biệt là trước khi bước vào cửa, hắn còn may mắn được nghe trợ lý của Tư tiên sinh nói với hắn một phen về tình trạng bệnh tình của Yến Cửu hiện giờ. Nghĩ tới đây, Chân Hòa Lý không khỏi càng thêm sợ hãi.

Yến Cửu ngồi ở mép giường bệnh loay hoay với khối rubik mà Mạt Mạt đưa cho cậu: "Có lẽ chiều ngày kia tôi có thể xuất viện, quay phim là năm ngày sau đúng không?"

"Tôi sẽ gửi thời gian cụ thể và giới thiệu vắn tắt chương trình cho cậu". Chân Hòa Lý còn có việc nên không thể ở lại bệnh viện lâu. "Ngày mai tôi sẽ bớt chút thời gian đến thăm cậu tiếp."

Lúc Chân Hòa Lý nói "thăm cậu", giọng điệu chẳng có một tẹo thành khẩn nào, tất cả những gì hắn có thể nhìn thấy là đứa nhỏ Mạt Mạt với đôi mắt to tròn đang chớp chớp nhìn hắn.

Không nghĩ tới chính là, thái độ của Yến Cửu đối với hắn lại không hề hung dữ mà ngược lại ân cần cầm lấy tay Chân Hòa Lý: "Đi thong thả, bạn thân mến của tôi."

Chân Hòa Lý giật mình mở to hai mắt nhìn chằm chằm: "... Cậu muốn gϊếŧ tôi diệt khẩu sao? Nếu có yêu cầu gì cậu cứ việc nói ra, để huynh đệ cậu ra đi thống khoái."

Bị nhìn thấu suy nghĩ nhỏ nhặt của mình, Yến Cửu có hơi nhăn nhó vươn một ngón tay ra: "Nếu như có thể, lần sau tới đây cậu mang theo một chai Phì Trạch Khoái Nhạc Thủy đi."

Lâu lắm không được uống, cậu đã thèm muốn chết rồi.

Nhưng mà đáp lại cậu chính là cốt khí kiên cường mà Chân Hòa Lý thật vất vả mới gồng lên được và tiếng đóng cửa lãnh khốc quyết tuyệt.

Yến Cửu: "......"

Yến Cửu tràn đầy tuyệt vọng ngửa đầu nhìn trời, trong lòng là sự nhớ nhung vô hạn đối với Phì Trạch Khoái Nhạc Thủy.

Mạt Mạt mang một chiếc ghế nhỏ vào trong toilet, mở vòi rồi hứng một chậu nước nhỏ.

Ở phương diện tự mình đi WC này Mạt Mạt chưa bao giờ cần Yến Cửu quan tâm, cho nên khi nghe thấy động tĩnh Yến Cửu cũng không quá chú ý, vẫn đang ngây ngốc như cũ.

"Cửu Cửu."

Một giọng nói trong trẻo của trẻ con đột nhiên vang lên.

Yến Cửu vừa ngẩng đầu lên đã bắt gặp đôi mắt to tròn ngập nước của đứa nhỏ nhà mình đang chờ mong nhìn cậu, sau đó lại nhìn về phương hướng toilet như là đang chờ cậu hỏi có cái gì bên trong.

"Hả? Mạt Mạt đang làm gì vậy?"

Mạt Mạt mím môi, nghiêng đầu xoay xoay con ngươi, do dự một chút vẫn là lắc đầu không chịu nói: "Cửu Cửu đoán đi!"

Yến Cửu vĩnh viễn luôn có kiên nhẫn và nhiệt tình vượt quá mức bình thường đối với Mạt Mạt, thấy thế cậu lập tức giả vờ bối rối đoán thử: "Ai nha, sao ba ba lại không đoán được Mạt Mạt ở trong toilet làm cái gì nha? Chẳng lẽ Mạt Mạt nha chúng ta có phép thuật ư?"

Mạt Mạt đạt được hiệu quả mình muốn thì lập tức hài lòng xoay người, lê đôi dép gấu trúc lạch cạch chạy vào toilet, sau đó bưng ra một chậu nước nhỏ đi về phía Yến Cửu.

Nhìn Mạt Mạt cẩn thận nhìn chằm chằm vào mực nước trong chậu, đột nhiên ánh mắt của người cha già có hơi chua xót.

Con trai cậu mới có ba tuổi thôi mà đã biết bưng nước rửa chân cho cha rồi.

Nhà tôi có con trai mới trưởng thành, sinh con nên như Yến Mạt Mạt!

Tuy rằng chậu nước này nhìn qua có hơi nhỏ, nhưng tóm lại là tâm tư tình cảm của đứa nhỏ dành cho mình, tất nhiên là phải mỉm cười rồi...

Trong lúc đầu óc Yến Cửu còn đang nhanh chóng suy nghĩ thì Mạt Mạt đã bưng chậu nước trong tay đi tới trước mặt cậu, lòng tràn đầy vui mừng đặt chậu nước lên miệng Yến Cửu: "Cửu Cửu thích... xà phòng, thích bọt biển!"

Đứa nhỏ ngoan, con thật đúng là hiếu thảo chết cha con rồi.

Yến Cửu "Bùm" một cái ngửa mặt nằm ngã vào gối, thở một hơi thật dài.

Giờ cậu chỉ muốn Phì Trạch Khoái Nhạc Thủy thôi.

Bàn tay mũm mĩm đầy thịt của đứa nhỏ nắm một cái ống hút nhựa, hứng khởi bừng bừng tiến đến bên cạnh Yến Cửu: "Cửu Cửu...vù vù!"

...... Được rồi.

Yến Cửu chậm rãi hít vào một hơi, hai mắt vô thần nhìn chằm chằm trần nhà, sau đó thổi bong bóng xà phòng nổ tung trên mặt mình.

Yến Cửu: "......"

.

Sắc trời đã tối, các bệnh nhân trong phòng bệnh đã trải qua một ngày điều trị vất vả nên rất nhiều người đều tắt đèn nghỉ ngơi sớm.

Trong trạm y tá, y tá trực ban đang cúi đầu chuyên chú làm việc của mình. Đột nhiên qua khóe mắt của cô xuất hiện một cái gì đó đủ mọi loại màu sắc, nhưng khi cô quay đầu nhìn thì thứ kia đã biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.

"Chị Lưu... là em hoa mắt sao, chị xem chỗ đó có cái gì không?" Cô kéo tay áo y tá bên trái, hai người cùng nhìn về hướng cô vừa mới quay đầu.

Không có gì cả.

"Tiểu Đinh, em đừng kinh ngạc như vậy, khiến chị cũng giật mình sợ hãi theo". Chị Lưu vuốt vuốt da gà da vịt nổi đầy tay của mình, chuyển tầm mắt về lại màn hình máy tính.

Nhưng khi cô vừa mới quay đầu, qua khóe mắt Tiểu Đinh lại nhìn thấy cảnh tượng hào nhoáng như vừa rồi, cô lo lắng sẽ quấy rầy đến sự nghỉ ngơi của các bệnh nhân nên chỉ có thể theo bản năng thấp giọng kêu lên: "Chị, chị Lưu, có... có..."

Trước khi cô kịp nói hết từ cuối cùng với giọng run run, một khuôn mặt nhỏ nhắn mũm mĩm lọt vào tầm mắt của cô: "... Mạt Mạt?"

Cô đứng dậy khỏi ghế, cúi đầu nhìn ra ngoài trạm y tá.

"Ừm!" Mạt Mạt bày ra khuôn mặt tươi cười, nghiêm túc nói: "Chị y tá ơi, Mạt Mạt sắp phải đi rồi, chị nhớ nhớ đến em nhé..."

Tiểu Đinh đặt cây bút trong tay xuống, không nỡ mà "A" một tiếng nói: "Nhanh như vậy đã phải đi rồi sao..."

Chị Lưu kinh nghiệm phong phú dùng khuỷu tay đẩy cô một cái, nhắc nhở: "Em nói cái gì vậy Tiểu Đinh, đây là bệnh viện đó."

"Giống như một món quà..." Mạt Mạt cố gắng duỗi bàn tay ngắn của mình ra rồi giơ cánh tay lên cao, rốt cuộc làm cho Tiểu Đinh nhìn thấy chiếc đĩa đồ ăn mà mình đang cầm trong tay.

Tiểu Đinh vội vàng giúp đứa nhỏ bưng đồ lên: "Đây là cái gì vậy Mạt Mạt?"

Đĩa đồ ăn không tính là nhẹ, một đường từ xa đi tới lại còn nhảy lên nhảy xuống vài cái ở trước quầy đã khiến cho Mạt Mạt mệt mỏi đến mức thở hồng hộc: "Cho chị y tá, chị y tá thử đi..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#dammy