Chương 10+11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trẻ con không có bất kỳ sức phản kháng nào đối với chuyện ngoéo tay hứa hẹn, bất luận có đưa ra bao nhiêu lời cam đoan thì cũng không có sức thuyết phục bằng một cái ngoéo tay ước định.

"Lần này Mạt Mạt tin ba ba chưa?"

Yến Cửu hôn nhẹ lên bàn tay mập mạp của Mạt Mạt: "Bây giờ có thể đi ngủ rồi đúng không?"

Quả nhiên sau khi ngoéo tay xong Mạt Mạt lập tức ngẩng đầu lên bày ra một khuôn mặt vui vẻ cười thật to với Yến Cửu, hoàn toàn không để ý tới những giọt nước trong mắt cũng bị đẩy ra ngoài: "Dạ!"

Chất lượng giấc ngủ của trẻ em rất tốt, ngủ cũng rất nhanh.

Nhìn Mạt Mạt ngay cả trong lúc ngủ say cũng không chịu buông bàn tay nhỏ bé ra khỏi góc áo mình, Yến Cửu đau lòng thở dài.

Cậu sửa sang lại góc chăn, cũng nằm ở trên gối đầu, nghiêm túc vươn tay ôm Mạt Mạt vào trong ngực, xây dựng một khu vực ngủ tràn ngập cảm giác an toàn cho đứa nhỏ của mình.

Dường như là cảm nhận được tình yêu thương của cha thấm vào trong mộng cảnh, Mạt Mạt thỏa mãn chép chép miệng, chìm vào giấc ngủ càng sâu hơn.

Trong một buổi chiều yên tĩnh và thanh bình, Yến Cửu cứ như vậy nhìn Mạt Mạt ngủ say, thật sự là nhìn như vậy không nhúc nhích hơn một giờ đồng hồ.

Nhưng dù sao thì cậu cũng là bệnh nhân vừa trải qua tai nạn mới tỉnh lại, thường xuyên có cảm giác mệt mỏi hơn so với người bình thường.

Ánh mặt trời nhẹ nhàng chiếu xuống chăn, rốt cuộc Yến Cửu không chịu nổi cơn buồn ngủ nữa, sau khi dịch lại góc chăn cho Mạt Mạt một lần, bản thân cũng nhắm mắt ngủ thϊếp đi.

—--

Yến Cửu bị một loạt tiếng động sột soạt giống như tiếng động vật gặm nhấm ăn trộm lương thực đánh thức.

...... Trong phòng bệnh có chuột à? Trong cơn buồn ngủ mê mang, Yến Cửu nghĩ thầm như vậy.

Nhưng mà khi vừa mới mở mắt ra, cậu lập tức nhìn thấy một người đàn ông cao lớn thô kệch ngồi ở trước giường bệnh của mình, không coi ai ra gì mà thản nhiên gặm táo.

Không đợi Yến Cửu nghĩ ra từ ngữ hợp lý nào trong lòng thì chợt nghe thấy từ phía ghế sô pha thấp bên cạnh cửa sổ truyền đến một câu châm chọc: "Đồ mãng phu không có chỗ sắp đặt, quả táo cầm trong tay cũng giống như quả hải đường vậy."

Loại lời nói ăn ý đến tận trong tâm khảm này khiến ý thức của Yến Cửu hồi phục trong nháy mắt.

À, hoá ra là hồ bằng cẩu hữu của cậu.

Bốn chữ này nghe qua dường như đại biểu cho một loại ý nghĩa trừu tượng, nhưng đồng thời cũng có một ý nghĩa thực tế nhất định.

Bởi vì tên của hai người bọn họ, một gọi là Hồ Bằng, một gọi là Cẩu Dậu.

Hai người bọn họ mà đứng cùng một chỗ với nhau thì chính là hiện tượng tương phản mãnh liệt, Cẩu Dậu da đen cao một mét chín tám, còn Hồ Bằng da trắng cao một mét bảy sáu. Hai người bọn họ từ nhỏ đã không biết hòa bình là gì, cứ có cơ hội là lao vào múc nhau. Hồ Bằng cãi nhau với đối phương chưa từng thua, mà Cẩu Dậu lại lo lắng mình lỡ tay một quyền đánh đối phương tới chết, cho nên cho tới bây giờ cũng chưa từng chấp nhặt với Hồ Bằng.

Đoán chừng là do đã miễn dịch với công kích của Hồ Bằng, Cẩu Dậu phớt lờ không thèm để ý tới hắn mà quay sang nói thẳng với Yến Cửu: "Này, Tiểu Cửu, cuối cùng thì chú em cũng tỉnh rồi, có biết mấy ngày nay cậu làm mấy anh em sợ hãi lắm không?"

Nói xong, hắn lại gặm thêm một miếng táo, nước táo đầy đặn trực tiếp bắn thẳng lên mí mắt Yến Cửu, khiến cho Yến Cửu theo bản năng nhắm mắt lại: "......"

Cẩu Dậu hết sức chuyên chú khen ngợi quả táo, hồn nhiên không phát hiện ra bất kỳ điều gì về hành động của mình: "Chú em nói xem, rõ ràng là hôn mê bất tỉnh cái gì cũng không ăn được, vậy mà mỗi ngày còn bày nhiều táo Thanh Sâm ở chỗ này như vậy để làm gì, cái tên Tư Việt này thật đúng là..."

Liếc qua khóe mắt nhìn thấy Yến Cửu đang lau mắt, Cẩu Dậu còn tưởng rằng Yến Cửu cảm động đến không nói ra lời nên đưa tay đẩy cậu một cái: "Này, này, đừng như thế, chú em có phải là Yến Cửu không vậy?"

"Cậu chọc vào mắt tôi rồi."

Yến Cửu hít sâu một hơi, tự mình mặc niệm trong lòng, Mạt Mạt đang ở chỗ này, không thể động thủ được.

"Ồ". Cẩu Dậu vội vàng rút ra một tờ giấy nhét vào trong tay Yến Cửu.

Hồ Bằng Cẩu Dậu biết Mạt Mạt đang ngủ cho nên âm thanh nói chuyện đều giảm xuống rất thấp, nhưng không biết có phải do nước táo bắn ra không cẩn thận rơi vào trên mặt Mạt Mạt hay không, khiến cho Mạt Mạt đột nhiên tỉnh lại.

Khi rời giường Mạt Mạt không hề tức giận, lúc bị đánh thức cũng chỉ mơ mơ màng màng chớp chớp mắt một cái, nằm ngoan vùi ở trong khuỷu tay Yến Cửu ngẩn ngơ một lát.

Nhìn thấy có người quen ngồi ở bên cạnh giường, Mạt Mạt lập tức nhe ra hàm răng sữa đặc trưng của mình: "Hi, Tiểu Cẩu thu thu...."

Nghe thấy giọng nói của Mạt Mạt, Cẩu Dậu hưng phấn lôi đứa nhỏ từ trong chăn ra rồi ôm vào trong ngực làm bộ như muốn gãi ngứa: "Đứa nhỏ bướng bỉnh này, đã nói với con bao nhiêu lần rồi, trước họ của chú không được thêm chữ "Tiểu" vào có biết không?"

"Hơn nữa chú còn lớn tuổi hơn ba ba con, nếu muốn gọi thì phải gọi là bá bá."

Mạt Mạt là một đứa trẻ ngoan biết sai thì sửa, sau khi nghe Cẩu Dậu nói xong nó lập tức ngoan ngoãn sửa miệng: "Đại Cẩu Bái Bái..."

Cẩu Dậu đột nhiên hối hận: "Đứa nhỏ ngoan, kỳ thật Tiểu Cẩu thu thu cũng rất dễ nghe, hay con cứ tiếp tục kêu đi, gọi Tiểu Cẩu thu thu."

"Hai chữ phía sau cũng có thể lược bỏ."

Hồ Bằng không khách khí kéo Mạt Mạt ra khỏi vòng tay Cẩu Dậu, cười híp mắt hỏi đứa nhỏ: "Mạt Mạt có nhận ra chú là ai không?"

Mạt Mạt đối xử bình đẳng thản nhiên nhe răng trắng nhỏ: "Chào Tiểu Phúc thu thu..."

Cẩu Dậu lại cướp đứa bé về: "Tiểu Cẩu thu thu có sức lớn hơn, nâng cao cho Mạt Mạt được không?"

"Dạ được...... "

Mạt Mạt chỉ vào người cha già nhà mình rồi nói với Tiểu Cẩu thu thu: "Mang Cửu Cửu cùng nhau bay nha..."

Cẩu Dậu nhìn Yến Cửu đang nói chuyện phiếm với Hồ Bằng, quyết đoán cự tuyệt thỉnh cầu của Mạt Mạt: "... Cái này coi bỏ đi, ba ba của con sẽ lấy mạng chó của Tiểu Cẩu thúc thúc mất."

"Trợ lý Văn tìm mấy người tới đây có chuyện gì sao?" Yến Cửu hỏi Hồ Bằng.

Tư thị có một chi nhánh công ty đang tạm thời xảy ra chút vấn đề, chỉ có thể do chính Văn Chinh tự mình chạy tới giải quyết mới được, nhưng Yến Cửu ở bên này lại không ai chiếu cố, mà tìm hộ lý thì lại không yên lòng nên hắn chỉ có thể tìm hai người bạn tốt nhất của Yến Cửu đến đây giúp đỡ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#dammy