Chương 12+13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mà nếu bị Văn Chinh gọi tới, tự nhiên Hồ Bằng và Cẩu Dậu sẽ biết được một ít tình huống liên quan đến Yến Cửu tự trong miệng của hắn. Từ đó khi nói chuyện đã chú ý hơn rất nhiều, sẽ không nói ra lời nào sinh ra kí©h thí©ɧ đối với Yến Cửu ở trước mặt cậu.

"Trợ lý Văn bảo bọn tôi lát nữa đến văn phòng chủ nhiệm tìm hiểu bệnh tình của cậu một chút, thuận tiện báo cáo lại luôn".Hồ Bằng lựa chọn ra những từ ngữ không thể phạm sai lầm, ngắn gọn rõ ràng.

"À, hóa ra là như vậy hả". Yến Cửu gật đầu, ánh mắt rơi vào trên tay Cẩu Dậu, giọng nói đột nhiên trở nên cứng ngắc: "Chơi cùng thì chơi cùng, cậu lại thử xoa mặt con trai tôi một lần nữa xem."

Hai bàn tay kia của hắn giống như một chiếc quạt hương bồ thô, chỉ cần nhẹ nhàng lướt qua gò má non nớt của Mạt Mạt thôi cũng sẽ tạo ra những vết đỏ nhàn nhạt, chớ nói chi đến việc vừa hôn vừa nhéo không ngừng.

"Ai nha, nếu cậu không muốn tôi xoa thì tôi sẽ không xoa nữa, có chuyện gì thì từ từ nói đi, Tiểu Cửu...". Cẩu Dậu lưu luyến không rời mà trả lại đứa nhỏ non nớt đáng yêu cho người cha già dữ dằn, đồng thời nghênh đón kẻ hung dữ ấy với một màn tấn công tàn bạo.

"Mang theo lõi táo của cậu cút ra ngoài cho tôi."

Trong văn phòng.

Bác sĩ tư nhân của nhà họ Tư đã vội vàng chạy tới bệnh viện, kiên nhẫn giải thích lời của chủ nhiệm Tống cho Hồ Bằng Cẩu Dậu, đồng thời ghi chép lại tình trạng bệnh tình để sau này thuật lại cho Tư Việt.

Lĩnh vực này nằm ngoài tầm với của anh, mặc dù ngày thường năng lực giải quyết công việc của Tư Việt có mạnh hơn nữa, nhưng trong tình huống như này cũng không có biện pháp nào để có thể hiểu rõ bệnh tình của Yến Cửu tường tận giống như một bác sĩ.

"Yến tiên sinh bị chấn thương sọ não là do tai nạn xe cộ gây ra, mà thời gian hồi phục còn phụ thuộc vào mức độ nghiêm trọng của vết thương."

"Rất nhiều bệnh nhân có số lượng máu tụ hạn chế nhất định, vì vậy họ có thể nhận được kết quả khả quan nhờ vào việc điều trị có hệ thống trong vòng chưa đầy một tháng."

"Nhưng có một số bệnh nhân mắc bệnh tương đối nghiêm trọng thì có thể xuất hiện tình trạng hôn mê trong vài tháng... thậm chí là hôn mê hơn nửa năm."

"Mà tình huống trước mắt vô cùng lạc quan chính là, Yến tiên sinh đã khôi phục tỉnh táo lại, hơn nữa tất cả các chức năng của thân thể cũng đều nằm trong phạm vi trị số bình thường, bởi vậy đây là một dấu hiệu rất tốt."

Chủ nhiệm Tống nói xong, nhìn về phía bác sĩ tư nhân của nhà họ Tư, ý bảo ông ta trấn an người không chuyên nghiệp đang ngồi nghe bên cạnh vài câu.

Bác sĩ tư nhân hiểu ngay, ra hiệu thủ thế "OK" với hắn, sau đó xoay người giải thích với Hồ Bằng: "Ý của chú ba tôi là tình huống hiện tại của Yến tiên sinh tương đối nghiêm trọng, nhưng cũng không phải là đặc biệt nghiêm trọng..."

Nói được một nửa lại quay đầu nhìn về phía Hồ Bằng rồi nói nốt đoạn sau: "Hết thảy hãy giao cho thời gian, thời gian sẽ cho chúng ta câu trả lời."

Cẩu Dậu nghiến răng nghiến lợi sau khi nghe xong mấy câu nói nhảm nhí vô nghĩa này, nắm chặt khớp xương kêu leng keng: "... Thi Hách Nhân, nếu cậu không muốn làm nghề bác sĩ nữa, tôi sẽ thay Tư Việt điều cậu đến Nam Phi đào mỏ."

Hồ Bằng trực tiếp lấy điện thoại di động ra: "Tôi gọi người đưa bao tải tới đây, Tiểu Cẩu, chế ngự hắn đi."

"Được". Cẩu Dậu đùng một cái đột nhiên đứng lên, suýt chút nữa lật tung bàn làm việc của chủ nhiệm Tống.

Thi Hách Nhân bị K.O trong vòng một giây, bị ghim chặt vững vàng ở trên mặt bàn làm việc.

"Mọi người ơi mọi người, bây giờ chúng ta đừng nói về chuyện mang bao tải tới được không?"

Ba đứa nhỏ ở trong phòng làm việc của hắn nhảy lên nhảy xuống nhảy qua nhảy lại, bỗng nhiên chủ nhiệm Tống cảm giác hình như mình thấy được cảnh tượng thường xuyên xuất hiện trong lớp mẫu giáo.

Mà vào thời điểm này, thường cần có một sự can thiệp mạnh mẽ từ bên ngoài.

Hắn đè lại màn hình máy tính đang lung lay sắp đổ của mình, nâng lên bàn tay thần y thánh thủ đã tiếp nhận vô số cờ thưởng của mình, nặng nề vỗ mạnh vào mặt bàn: "Im lặng!"

Thi Hách Nhân gục đầu lên mặt bàn, ngay tại chỗ nhận được một cái tát từ chú ba nhà mình làm cho khuôn mặt tê dại, hắn ngoan ngoãn ngồi trở lại chỗ cũ: "Chú ba, ngài nói tiếp đi."

Chủ nhiệm Tống trừng mắt nhìn hắn một cái, tiếp tục nói: "Hơn nữa theo như quan sát được biểu hiện cảm xúc ra ngoài cửa Yến tiên sinh sau khi tỉnh lại, ngoại trừ thái độ khi đối mặt với Mạt Mạt là hết sức ôn hòa ra, những lúc khác thì vô cùng nóng nảy dễ giận, dễ dàng nảy sinh mâu thuẫn với những người khác. Cho nên đề nghị người nhà bên cạnh hãy thông cảm và quan tâm nhiều hơn..."

Cẩu Dậu trong tư thế ngồi đoan chính giơ tay lên, ra hiệu cho chủ nhiệm Tống thấy mình có lời muốn nói.

"Mời cậu nói."

Chủ nhiệm Tống rất thích những đứa trẻ lễ phép, ví dụ như Mạt Mạt nhà Yến tiên sinh, khiến người ta vô cùng hài lòng.

"À, không phải bởi vì chuyện này đâu, tính tình của cậu ta vẫn luôn không tốt sẵn rồi". Cẩu Dậu nhẫn nhịn tính tình còn nóng nảy hơn cả chó của Yến Cửu rất lâu, nhân cơ hội này lập tức bày tỏ sự tức giận của mình" " So với chó còn kém hơn."

Chủ nhiệm Tống: "......"

Ba người trong phòng này cộng lại cũng không đáng tin cậy bằng một nửa Tư tiên sinh.

***

Yến Cửu ôm đứa nhỏ bằng một tay, cậu vừa bước ra khỏi cửa phòng tắm thì di động trong túi áo rung lên.

Mạt Mạt tắm rửa xong đã mặc chiếc áo choàng tắm gấu trúc mà mình chọn lựa, đang cao hứng bừng bừng ôm mặt ba ba hôn không ngừng. Khi nhìn thấy Yến Cửu lấy điện thoại di động ra, nó bất đắc dĩ bĩu môi, thành thật ghé vào trên vai Yến Cửu.

"Ba ba nghe điện thoại xong sẽ chơi với Mạt Mạt, có được không?"

Yến Cửu mỉm cười dùng thái dương cọ cọ gò má đầy đặn của Mạt Mạt, tay còn lại nhận điện thoại: "Xin chào, xin hỏi ai vậy?"

Điện thoại di động của cậu đã sớm vỡ thành bột phấn ở trong tai nạn xe cộ kia, cái hiện tại này là điện thoại di động mới mà Văn Chinh chuẩn bị giúp cậu. Tuy nhiên danh bạ có rất nhiều người mà thẻ sim không đủ bộ nhớ, dẫn đến trong điện thoại di động mới có rất nhiều người liên lạc đều không có ghi chú.

Dường như tín hiệu bên kia không được tốt lắm, Yến Cửu kiên nhẫn cầm di động, chậm rãi đi tới bên ghế sô pha ngồi xuống, tay còn lại kéo tay Mạt Mạt: "Nào, ngồi trên đùi ba ba đi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#dammy