Chương 14+15

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thân thể của cậu vẫn còn khá yếu ớt, vừa mới tắm rửa cho mình và Mạt Mạt xong, bị hơi nóng bốc lên trong thời gian dài nên lúc này không tránh khỏi có hơi choáng váng hoa mắt.

Tuy rằng Mạt Mạt còn nhỏ tuổi nhưng biết rõ thân thể của Yến Cửu không tốt, cho nên coi như là nghe lời ngồi ở trên đùi Yến Cửu nhưng cũng không dám đặt toàn bộ trọng lượng của mình lên trên người Yến Cửu, hai cái chân nhỏ len lén đặt ở bên cạnh ghế sô pha.

"Tiểu Cửu! Là tôi đây!"

Nghe thấy từ đầu dây bên kia truyền đến một âm thanh có hơi quen thuộc, Yến Cửu sửng sốt trong chốc lát mới kịp phản ứng: "À, Hòa Lý."

Ngoài việc cảm thấy mơ hồ về diện mạo của gia đình mình, dường như còn lại cậu đều có thể nhớ rõ rất nhiều người.

"Đúng, là tôi đây!"

Người đại diện Chân Hòa Lý có vẻ rất kích động: "Tiểu Cửu, cậu thật sự không sao chứ?"

"Không có việc gì, các chỉ tiêu đều bình thường". Yến Cửu vuốt tóc cho Mạt Mạt, phát hiện đứa nhỏ vì giảm bớt áp lực cho mình mà cố gắng đạp thẳng chân ngắn chống đỡ trên ghế sô pha, cậu bất đắc dĩ mỉm cười ôm đứa nhỏ vào trong ngực hôn một cái.

Mạt Mạt vui vẻ đến nỗi hoa chân múa tay vui sướиɠ, nhe răng vui vẻ vặn vẹo thân mình dán sát vào Yến Cửu.

"Tôi vốn định hủy bỏ chương trình giải trí "Em bé đáng yêu" mà cậu đã từng nhận lúc trước, xét thấy trạng thái này của cậu, có vẻ như cậu đã khôi phục rất tốt rồi?"

"Tôi phải hỏi ý kiến của Mạt Mạt một lần nữa, nếu như đứa nhỏ muốn lên hình, cả hai chúng ta sẽ..."

Nghe thấy Yến Cửu nói "cả hai chúng ta", mặc kệ mình nghe có hiểu hay không, Mạt Mạt lập tức lớn tiếng trả lời: "Con đồng ý!"

"Mạt Mạt có thể đi chơi với Cửu Cửu, đi đâu cũng là tuyệt vời nhất!"

Yến Cửu bật cười truyền đạt lại lời đồng ý của Mạt Mạt: "Đứa nhỏ sẵn lòng."

"Vậy chúng ta cần phải thông báo cho tổ tiết mục của chương trình...... Tên thật của Mạt Mạt, Tiểu Cửu cậu xem này......"

Đương nhiên Chân Hòa Lý hiểu rõ bối cảnh của Yến Cửu. Chẳng qua hắn ngại nhà họ Yến và Tư Việt gây áp lực cho công ty, bọn họ đương nhiên không dám tùy tiện nói gì về những chuyện này.

"Yến An". Yến Cửu nói: "Ghi tên là Yến An."

Không giống với đáp án mà hắn đã biết trong lòng, Chân Hòa bất ngờ "A" một tiếng, mặc niệm trong lòng "ít quản tới chuyện nhà giàu thôi" rồi trả lời Yến Cửu: "Được rồi, bây giờ tôi đang ở thành phố Giang, chờ trở về Kinh Hải sẽ đi thăm cậu, Tiểu Cửu cậu nghỉ ngơi cho tốt nhé."

Sau khi cúp điện thoại, Yến Cửu tựa vào ghế sô pha yên lặng thở dài.

Cậu là một cô nhi được vợ chồng nhà họ Yến tốt bụng nhận nuôi từ nhỏ, lớn lên trong sự nuông chiều hết mực. Mặc dù anh cả với tư cách là gia chủ tương lai luôn rất nghiêm khắc với cậu, nhưng bình tĩnh mà xem xét thì anh ấy vẫn yêu thương cậu rất nhiều.

Nhưng Yến Cửu cũng biết, dù sao mình cũng đã là người trưởng thành, không thể chuyện gì cũng trông cậy vào người nhà đến hỗ trợ giải quyết giúp.

Huống hồ, với tư cách là cha của một đứa nhỏ ba tuổi, cậu phải tự mình gánh vác trên vai trách nhiệm của một người cha mới được.Chỉ là... dựa theo tình huống trước mắt, cậu không có tiền gửi ngân hàng cũng không có một công việc lương cao. Nếu bây giờ đưa ra đề nghị ly hôn, nói không chừng sẽ trùng hợp với mong muốn của Tư Việt. Huống chi việc phân chia tài sản của những gia đình nhà giàu cũng không dễ dàng như vậy. Nếu như dựa theo ý nghĩ muốn ly hôn lúc này của cậu mà tiếp tục thực hiện, vậy hiện tại rất có thể cậu sẽ mất đi Mạt Mạt.

Nghĩ tới đây, vòng tay Yến Cửu đang ôm Mạt Mạt hơi siết chặt lại.

Đúng, trước mắt cậu vẫn chưa thể ly hôn được.

Kiếm tiền mới là quan trọng nhất.

"Nếu Cửu Cửu không vui thì hãy bay bay đi..."

Mạt Mạt dụi rồi dụi, rốt cuộc dụi cả đầu vào trong khuỷu tay Yến Cửu.

Được đôi mắt to đen nhánh tràn ngập sùng bái của đứa nhỏ nhà mình nhìn chăm chú, Yến Cửu như được cổ vũ, thỏa thuê mãn nguyện hứa hẹn: "Mạt Mạt, chắc chắn ba ba sẽ chăm sóc cho con thật tốt!"

Mạt Mạt được khích lệ, không cam lòng yếu ớt cũng ưỡn ngực lên. Nắm tay đầy thịt như những chiếc bánh bao trắng nhỏ nắm chặt lại: "Mạt Mạt cũng sẽ chăm sóc cho ba ba thật tốt!"

Từ sau khi Yến Cửu tỉnh lại, gian phòng bệnh này vẫn luôn không được yên tĩnh phút giây nào, mãi cho đến khi nhận xong điện thoại của Chân Hòa Lý, cậu mới thật sự có thời gian chơi với Mạt Mạt một lát.

Có điều trước đó, cậu còn có một vấn đề muốn hỏi.

"Mạt Mạt, Daddy đối xử với con như thế nào?"

Yến Cửu nóng lòng muốn kiểm chứng thái độ của Tư Việt đối với đứa nhỏ.

Nhớ tới chuyện đau lòng trước kia, trước khi đi Daddy đã nghiêm túc cảnh cáo mình không được ăn đồ ngọt cho đến khi daddy trở về, Mạt Mạt tủi thân bĩu môi nắm lấy cơ hội này tố cáo: "Daddy không thích Mạt Mạt..."

Quả nhiên...... Nhân vật chính công chính là điển hình của mặt người dạ thú.

"Không có việc gì đâu bảo bối ngoan, chờ sau khi ba ba ly hôn với daddy, con sẽ không bao giờ phải chịu tủi thân nữa."

Yến Cửu tan nát cõi lòng ôm lấy Mạt Mạt, vội vã nhẹ giọng an ủi đứa nhỏ nhà mình một hồi, hoàn toàn không chú ý tới Mạt Mạt vẫn còn chưa nói xong.

Được ba ba ôm vào trong lòng, nửa câu sau trong miệng Mạt Mạt là "Ăn quá nhiều đường" như bị nghẹn lại nhét sâu vào trong bụng.

Có lê ăn cũng không tệ!

Lúc Văn Chinh từ chi nhánh công ty trở về vừa vặn là thời gian ăn cơm tối, vì thế hắn đi tới nhà họ Tư một chuyến để lấy đồ ăn mà nữ đầu bếp của nhà họ Tư là dì Long chuyên tâm làm mang tới cho Yến Cửu và Mạt Mạt.

Yến Cửu vừa mới tỉnh lại sau một cơn hôn mê dài, ruột và dạ dày vẫn còn rất yếu ớt, bởi vậy dì Long làm vô cùng tinh tế tỉ mỉ, từ việc chọn lựa nguyên liệu nấu ăn cho đến khống chế thời gian nấu nướng, mọi thứ đều có thể xưng là hoàn mỹ.

Nhìn một bàn thức ăn lớn tràn đầy phong phú, Yến Cửu ngăn cản Văn Chinh đang xoay người đi ra ngoài: "Trợ lý Văn ở lại ăn cùng đi, Mạt Mạt thích nhiều người náo nhiệt."

Vẻ cáu kỉnh và chán ghét của Yến Cửu chỉ nhằm vào những kẻ mặt người dạ thú trong cảm nhận của cậu, còn đối với những người bình thường vô tội cậu vẫn duy trì thái độ ôn hòa thân thiết.

Quả thật Văn Chinh còn chưa ăn cơm, lúc này thấy giọng điệu nói chuyện của Yến Cửu giống hệt như lúc bọn họ còn học trung học, vì thế hắn như thường lệ nói tiếng cảm ơn rồi ngồi xuống bên cạnh Mạt Mạt.

Gào thét gào thét! Phấn khích vô cùng!

"Cửu Cửu ăn thử món đậu này đi..."

"Văn thu thu cũng ăn thử một viên nha..."

Bầu không khí ấm áp trong phòng bệnh hoàn toàn dựa vào những lời khen ngợi không ngừng mà Mạt Mạt phát ra để duy trì, Văn Chinh cọ cơm cũng thường xuyên len tiếng nâng cao nhiệt độ.

"Ồ, cảm ơn Mạt Mạt, làm sao Mạt Mạt biết Văn thúc thúc thích ăn đậu tương nhất?" Văn Chinh tay xoa xoa đầu nhỏ của Mạt Mạt, yêu thích không buông, sau đó quay sang nói với Yến Cửu: "Tay nghề của dì Long thật sự không tồi."

Nghe vậy, Yến Cửu gật đầu đồng tình: "Tay nghề của dì Long vẫn luôn tốt như vậy."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#dammy