24+25+26

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngụy Văn Thanh gọi người lái xe đưa mình về nhà, hắn uống rượu nên cảm thấy trong xe rất ngột ngạt, vì thế hắn hạ cửa sổ xuống hít thở không khí mặc dù đang bật điều hoà

Khách hàng tối nay đến từ Hàn Quốc, vì để phù hợp với khẩu vị của người khách đó mà công ty đã chọn nhà hàng Hàn Quốc. Người đối diện uống rất nhiều,, nhưng hắn uống rượu Soju không quen nên mới vài ly thôi đã thấy nhức đầu

Khi đi thang máy từ hầm để xe lên tới nhà thì hắn phải bám vào một thứ gì đó để đứng vững rồi mới đi được. Trước khi mở được cửa thì hắn nhập sai mã khoá cửa đến ba lần.

Hắn vịn vào tường rồi đi vào cửa, đá giày cho nó ra khỏi chân mình rồi nằm trên ghế sô pha.Trong lòng lại nghĩ rằng mình say thật rồi sao, rượu này nồng độ cũng không quá cao sao lại khó uống như vậy chứ

Robot lau nhà di chuyển khắp nơi để lau sàn, khi đυ.ng phải ghế sofa thì quay đầu lại.

Nhà hắn ở khu mới, tuy vị trí có hơi hẻo lánh nhưng nhà vẫn còn khá mơi. Ánh đèn bên ngoài sáng rực chìm vào trong màn đêm, giống như tấm lưới phát sáng treo lơ lửng trên trời cách thành phố hơn mười lăm mét vậy.

Ngụy Văn Thanh che mặt nghỉ ngơi một lát rồi mới ngồi dậy ra lệnh cho AI tính năng thông minh của ngôi nhà nay mở đèn lên. Cuối cùng những ánh đèn thuộc về hắn cũng phát sáng, chiếu sáng cả căn phòng. Diên tích căn hộ cũng không quá lớn, trang trí cũng rất gọn gàng và tinh xảo.

Robot quét nhà đi quanh khắp phòng, đi ngang qua chân hắn rồi tránh chướng ngại vật một cách chuẩn xác. Tư Minh bán drone, chính hắn đã áp dụng khoa học kỹ thuật giống như vậy vào những thứ khác và đam mê thu thập các thiết bị đồ gia dụng khác nhau.

Cái con robot nhỏ này là sản phẩm mới mà hắn nhận được từ một người bạn từng làm việc với hắn, đối tượng của con robot này là những người già cô đơn và những người độc thân. Không chỉ giỏi về quét rác, mà còn được trang bị hệ thống điều khiển bằng giọng nói với nhiều chức năng khác nhau nhưng chủ yếu là vẫn dùng để dọn dẹp.

Từ trước đến nay Nguỵ Văn Thanh luôn từ chối việc nói chuyện với AI và ngày thường ngay cả Siri hắn cũng không xài. Nhưng hắn là người nuôi cái gì là chết cái đấy nên ngay cả nuôi chó mèo cũng chẳng dám thứ, ngay cả cây xương rồng cảnh cùng con cá nhiệt đới rẻ tiền 5 tệ một con mỗi tháng cũng phải mua một con mới. Cuối cùng hắn cảm thấy trong nhà quá quạnh quẽ, cho nên đã mở người máy 24/24 cho nó chạy khắp sàn.

Tối nay ngồi ở quán thịt nướng suốt mấy tiến đồng hồ mà chỉ rót rượu Soju nên ăn chẳng thấy no chút nào. Về nhà xem con robot này tập thể dục thì càng xem càng đói, nên hắn đã nghĩ đến việc tắm rửa rồi đi ngủ

Sau khi đến phòng tắm và cởϊ qυầи áo ra, thì hắn mới ý thức được mình vẫn mặc trên người cái áo hoodie đỏ của Bạch Hứa Ngôn. Hắn đã làm việc này được ba ngày rồi chỉ có giày vò vô ích mà thôi. Sau khi uống rượu xong thì hắn gần như quên mất chuyện buổi chiều mình còn chăm sóc người ta ở bệnh viện

Không biết ma xui quỷ khiến như thế nào mà hắn đã đưa chiếc áo hoodie đỏ lên mũi rồi ngửi lấy mùi hương trên đó

Mùi khói của quán thịt nướng đã thấm sâu vào trong từng sợi vải của áo hoodie làm cho một tên say như hắn ho sặc sụa xém chút nữa đã nôn ra. Mùi thơm của cây cỏ và hương chanh trong trí nhớ của hắn đã biến mấy, Lúc này Ngụy Văn Thanh mới ý thức được rốt cuộc mình đang chờ mong điều gì cơ chứ, bỗng nhiên hắn có cảm giác rằng bản thân mình thật ngu xuẩn.

Hắn ném cái áo hoodie cùng áo sơ mi và cà vạt đã bẩn nguyên cả một ngày vào máy giặt. Rồi đổ một đống bột giặt và nước khử trùng rồi bấm giặt trong vòng một tiếng, sau đó chải tóc rồi bật nước lên

Hắn cố ý nghĩ rằng mọi chuyện xảy ra hôm nay là do mình đã học theo tính cách của Lôi Phong mà thôi, để nước cuốn trôi đi những suy nghĩ kì lạ đang ở trong đầu mình.

Kết quả là hắn nhớ ra khi bật máy giặt thì nước tắm của vòi sen sẽ tự động nhỏ đi. Đừng nói là Mercedes- Benz ngay cả tóc của hắn đứng một lúc lâu còn chưa ướt hết được ấy chứ

Đúng là làm cái gì cũng không suôn sẻ được mà!

Hắn vẫn kiên nhẫn tắm rửa, nước nóng đã làm máu huyết trong người hắn lưu thông hơn nhưng dường như cũng khiến hắn càng say hơn. Sau khi mặc đồ ngủ vào rồi đi ra, thì hắn mới phát hiện trên màn hình có tin nhắn của Bạch Hứa Ngôn

Khi hắn nhìn thấy cái tên kia, trái tim vẫn không ngừng đập nhanh, nhưng mà nội dung tin nhắn ở phía dưới lại hiển thị nội dung 【 Chuyển Khoản 】. Ngụy Văn Thanh ấn vào Wechat để xem thì trong cuộc trò chuyện với Bạch Hứa Ngôn chỉ có một tin nhắn duy nhất.

Chuyển khoản một ngàn tệ với dòng ghi chú là: Áo sơ mi.

Máu của hắn lập tức đã dồn lên não, Ngụy Văn Thanh không khỏi cảm thấy có một cơn tức giận đang vô cớ dâng lên trong người mình

Còn tiền của áo sơ mi, là có ý gì? Hắn gọi Bạch Hứa Ngôn chỉ là nói muốn khuyên nhủ Trương Đông Lưu trở nên cởi mở hơn không cần quá khắt khe như vậy, mà Bạch Hứa Ngôn lại trả lại tiền áo sơ mi cho hắn sao!

Đây là muốn giải quyết xong hết tất cả mọi việc, không muốn hợp tác với hắn, ngay cả lý do từ chối cũng không muốn nói thẳng luôn sao?

Thật ra nếu đặt ở trường hợp bình thường thì đương nhiên hắn cũng sẽ hiểu rõ ràng. Nhưng tính tình Bạch Hứa Ngôn như thế nào vậy chứ, sao quay qua quay lại một hồi lại thấy nhiều khúc mắt như vậy. Đơn giản là làm hư kính mắt thì phải bồi thường hay làm dơ áo sơ mi thì phải bồi thường. Thiếu nợ thì trả tiền đó là chuyện đương nhiên.

Nhưng tình cờ là bây giờ Nguỵ Văn Thanh say rượu, người say rượu thì đầu óc không tỉnh táo cho lắm, lý trí ngưng hoạt động cảm xúc càng dâng trào hơn.

Sự tức giận đã làm cho lòng Nguỵ tổng dần nóng lên, sự tức giận càng ngày càng lớn và ngày càng hung hăng hơn ——

Hắn dùng mũi chân của mình đá vào con robot quét nhà để trút giận.

Vậy làm sao đây bây giờ không vứt điện thoại được, bởi vì ngày mai hắn cần phải đi làm.

Con robot nhỏ mới vừa nhận được một đòn như vậy đèn đỏ trên người liền loé lên, vừa quay tròn xung quanh vừa dùng giọng trẻ con để lên tiếng: "Vừa phát hiện ra đã chạm vào thú cưng, bắt đầu kích hoạt chế độ né tránh thú cưng."

Ngụy Văn Thanh tức giận đến mức sắp thổ huyết đến nơi rồi.

Mi mắng ai là chó đấy hả!

Cơn tức giận dâng trào đến mức không thể kiềm chế được, bây giờ hắn muốn kéo Bạch Hứa Ngôn đến đây để nói chuyện cho rõ ràng. Mở giao diện của cuộc trò chuyện ra rồi gọi một cuộc điện thoại

Từ đầu đến cuối tiếng chuông vẫn vang lên nhưng không có ai nhận cả.

Ngụy Văn Thanh dùng hết sức lực của mình tung một quyền đánh vào vải, ngọn lửa tức giận trong lòng càng dâng lên mạnh mẽ, hắn đã đấm thêm một đấm thứ hai mà không thèm suy nghĩ

Có thời gian rảnh để chuyển khoản mà không rảnh để nghe sao? Thấy điện thoại của hắn liền cố ý không nhận đúng không?

Nhưng mà ở phía bên kia cũng chẳng có động tĩnh gì cả, hắn nghe tiếng chuông reo, không biết tại sao trong lòng lại âm thầm dâng lên một sự lo lắng khó tả.

Hắn để một người vẫn còn đang sốt như Bạch Hứa Ngôn ở lại bệnh viện một mình, rốt cuộc đối phương đã xuất viện rồi về nhà hay chứa?

Vừa tức giận lại vừa lo lắng, hắn lập tức gọi cuộc điện thoại thứ ba trong đêm

Có lẽ là sự lo lắng đã xua tan đi cơn say của hắn một chút, lúc này Ngụy Văn Thanh mới phát hiện ra mình đã uống quá nhiều nên không có nhìn vào điện thoại, thời gian chuyển khoản là mười hai giờ tối mà bây giờ đã là mười hai giờ đêm

Bạch Hứa Ngôn còn đang bị bệnh, nên có lẽ bây giờ đã ngủ rồi đúng không?

Hắn do dự lên, giơ ngón tay lên không biết có nên nhấn nút cúp máy hay không. Tiếng chuông vẫn đều đặn vang lên rồi bỗng nhiên dừng lại.

Cuộc gọi đã được kết nối

Giấc ngủ này của Bạch Hứa Ngôn cũng không yên bình chút nào.

Trong lúc ngủ nhiệt độ cơ thể của cậu dần tăng lên, lúc thì hắn cảm thấy lạnh lúc thì lại cảm thấy nóng, xương cốt thì mỏi nhừ cả ra, không biết tại sao trước đó mình còn mơ thấy rằng mình đang ở bệnh viện nữa

Cậu mơ thấy hành lang dài đăng đẳng cùng với ánh đèn nhợt nhạt, vì ngăn có người nhảy lầu từ sát nên những cửa sổ nhỏ xung quanh đều được hàn bằng song sắt, ngoài cửa sổ tiếng xe cứu thương cứ liên tục vang lên như đòi mạng vậy. Cũng giống như sau khi chọc tuỷ sống xong vào ngày hôm sau cậu cảm thấy cả người mình đau nhức khắp nơi, đến mức không thể đi nổi.

Hành lang chật hẹp và dài dường như không có điểm kết thúc. Cậu ngồi xổm xuống, muốn nói rằng cứ ngồi đây là được rồi, kiểu gì cũng sẽ có y tá đi qua đẩy xe lăn rồi nhặt cậu về.

Sau đó có người từ từ tiến gần lại cậu từ phía sau, tiếng bước chân ngừng lại ở bên cạnh cậu. Bạch Hứa Ngôn cũng không quay đầu nhìn, nhưng cậu vẫn cảm giác được nguồn nhiệt ổn định đó càng ngày càng gần mình hơn

Người kia đã bế cậu lên giống như đang lang thang trong biển tìm một khúc gỗ trôi nổi trên đó vậy, trong lòng cậu đột nhiên bình tĩnh lại, sự đau đớn cũng tan thành mây khói.

Bạch Hứa Ngôn quay đầu lại thì thấy một gương mặt rất quen thuộc

Ngụy Văn Thanh.

Cậu muốn mở miệng nói điều gì đó, cho dù có là lời cảm ơn hay xin lỗi gì cũng được. Nhưng âm thanh của xe cứu thương càng lúc càng lớn, càng ngày càng chói tai nên đã nuốt chửng đi giọng nói của cậu

Bạch Hứa Ngôn mở to mắt, chăn bông ướt đẫm mồ hôi, điện thoại di động ở bên gối không ngừng vang lên

Giấc mộng này làm cậu có chút hoảng sợ, nhiệt độ tăng cao và cảm giác buồn ngủ vẫn còn quanh quẩn trong đầu, trong bóng tối cậu không thể nhìn rõ được màn hình điện thoại, nên chỉ theo bản năng mà nhấc máy lên:

"Ừm... Xin chào?"

Ngụy Văn Thanh giống như là bị điện giật vậy, bỗng nhiên anh để điện thoại ra xa mình rồi giật mình

Trước khi gọi cuộc điện thoại này anh đã suy nghĩ rất nhiều, muốn nổi giận đùng đùng chất vấn Bạch Hứa Ngôn vì sao lại không nghe máy, muốn hỏi cậu chuyển khoản tiền đó mà không nói lời nào là có ý gì

Nhưng mà ngay lúc cậu nhấc máy, Bạch Hứa Ngôn vẫn còn nửa mê nửa tỉnh nên giọng mũi của cậu đã truyền vào tai anh

Giống như là một con vật nhỏ đang làm nũng, lầm bầm rồi dụi cái đầu đầy lông của mình vào chân người cọ qua cọ lại vậy.

Cá nóc bị người ta làm xì hơi, Ngụy Văn Thanh vừa nghe thấy tiếng động thì lập tức mở miệng, thốt ra một câu: "Cậu, cậu về nhà rồi sao? Đang ngủ à?"

"Ừm..."

Ngụy Văn Thanh lại hỏi: "Cậu có cảm thấy khá hơn chút nào không?"

"Ừm." Bạch Hứa Ngôn mơ mơ màng màng trả lời hắn, rồi mới bất ngờ nhận ra mình đang nghe điện thoại của ai

"Có chuyện gì vậy?"

Ngụy Văn Thanh ở đầu dây bên kia im lặng một chút rồi nói: "Không có gì, hỏi thăm cậu một chút thôi, cậu ngủ đi."

Vào giây cuối cùng trước khi hắn cúp điện thoại, hắn nghe người ở đầu dây bên kia nói: "Ngụy Văn Thanh, cảm ơn cậu, hoành thánh ăn rất ngon."

Không gọi là Nguỵ tổng nữa.

Ngụy Văn Thanh để điện thoại xuống, không biết mình đã tỉnh hay càng say thêm nữa, hắn cầm điện thoại trong tay, tim đập thình thịch

Rượu ở trong bụng đã biến thành mồ hôi rồi chảy ra ngoài hết, đột nhiên hắn cảm thấy mình đói đến mức không thể chịu đựng được. Hắn tìm trên điện thoại một vài nhà hàng bán đồ ăn khuya, lần đầu tiên hắn đã cho bản thân mình một bát hoành thánh.

Trong khi chờ đồ ăn được mang đến hắn ngồi trên ghế sô pha, lẳng lặng nhìn robot quét dọn đang bò trên mặt đất một cách im lặng

Trong nhà trống rỗng, có chút cô đơn

Hắn nghĩ nếu không hay là mình nuôi một con chó đi, dù sao người máy và động vật sống không giống nhau chút nào

Mặt dù con chó không biết quét rác, nhưng cũng sẽ không mắng hắn là chó.

Thế nhưng hắn là người nuôi cái gì thì chết cái đấy, nên chuyện này cần phải suy nghĩ kĩ hơn.

Cứ nghĩ như vậy, Ngụy Văn Thanh đã không nhịn được mà bắt đầu tìm kiếm tấm ảnh của những động vật nhỏ trên mạng.

Robot nhỏ hình như ý thức được địa vị của bản thân mình trong cái căn nhà này đang gặp nguy hiểm nên đã yên lặng quay lại ổ điện nằm để nạp điện.

*

Sáng sớm hôm sau, Bạch Hứa Ngôn vì ho mà tỉnh dậy.

Sau khi ngủ một giấc cơn sốt đã giảm, nhưng các triệu chứng về hô hấp thì càng ngày càng nặng hơn. Bạch Hứa Ngôn vùng ra khỏi chăn và phát hiện tay phải của mình đã sưng tấy lên mỗi lần cử động đều rất đau

Cậu giơ tay lên và quan sát đó, thấy rằng có lẽ với bàn tay này mình không thể nào làm việc được nên quyết định nghỉ phép. Cậu mở di động ra thì thấy Nguỵ Văn Thanh còn chưa nhận số tiền một ngàn tệ kia

Nếu như không có ba tin nhắn thoại còn nằm trong khung chat, thì có lẽ cậu đã cho rằng cuộc gọi tối hôm qua là ảo giác của mình

Ngụy Văn Thanh không lấy tiền, nhưng Ngụy Văn Thanh lại gọi điện cho cậu.

Sau khi được đả thông, hắn chỉ hỏi cậu đã về nhà hay chưa.

Vậy mình đã nói cái gì với Nguỵ Văn Thanh vậy? Sao ngay cả một chút cũng không nhớ nổi thế.

Bạch Hứa Ngôn suy nghĩ một lát rồi ho khan, ho đến mức nghiêng người sang một bên rồi co người lại điện thoại liền rớt lên giường

Ngay khi cậu vừa lấy lại được sức thì chuông điện thoại lại vang lên.

Phản ứng đầu tiên của cậu nghĩ cuộc gọi đó là của Nguỵ Văn Thanh, vì vậy cậu đã cầm điện thoại lên với một sự mong chờ khó tả, nhưng khuôn mặt của Trương Đông Lưu cùng cái đầu hói tràn đầy tự tin lại hiện ra trước mặt cậu

"Trương tổng..." Bạch Hứa Ngôn mở miệng thì mới phát hiện ra giọng mình đã khàn đến mức này rồi

Đầu dây bên kia hỏi cậu: "Tiểu Bạch, cậu đã cảm thấy khoẻ hơn chưa, có thể đi làm được hay không?"

Cậu đang muốn mở miệng từ chối, nhưng ở cổ họng lại đau đến khỏ tả nên chỉ có thể phát ra tiếng thở hổn hển mà thôi

Còn chưa đợi cậu trả lời, giọng nói của Trương Đông Lưu lại truyền tới: "Có một khách hàng quan trọng sắp đến để thảo luận về cái công trình mà cậu đã nghiên cứu. Cậu có thể kiên trì một chút được không, tôi sẽ xin thêm tiền lương tăng ca cho cậu. Nếu không có xe, tôi sẽ lái xe đến đón cậu."

Giọng nói của Trương Đông Lưu rất gấp gáp.

Vừa nghe qua thì thấy ông ta không che giấu được sự hưng phấn của mình rồi.

Bạch Hứa Ngôn mang khẩu trang vào rồi đứng đợi taxi, vừa chờ vừa ho liên tục.

Cậu đã giải thích với Trương Đông Lưu rằng mình đang bị cảm cúm sẽ lây cho người khác, lúc này mà đi gặp khách hàng cũng không tốt lắm, nhưng thái độ của đối phương lại rất kiên quyết. Cậu cũng không thể phản kháng được, cũng chẳng thể nài nỉ được nên đành mím môi đi ra bắt taxi

Không biết tại sao địa điểm gặp mặt khách hàng lại không chọn ở công ty. Trương Đông Lưu gửi cho cậu địa chỉ một nhà hàng ở ngoại ô đi xe cũng phải mất một tiếng mới đến.

Đường xá xa xôi như thế Bạch Hứa Ngôn ngồi trong xe cũng cảm thấy hối hận. Khi mặt trời chiếu vào hình như nhiệt độ cơ thể cậu lại bắt đầu tăng trở lại, đầu đau đến mức không thể cử động được, rồi tự nghĩ rằng tại sao mình lại đồng ý yêu cầu này

Thật ra cậu cũng biết vì sao.

Lúc này cậu cần đi tìm khách hàng của mình, lại để cho Trương Đông Lưu có dáng vẻ như lâm vào một đại dịch lớn như vậy, nếu không phải Ngụy Văn Thanh thì còn có thể là ai được chứ?

Cậu cũng không hiểu rõ tâm trạng của mình cho lắm, tại sao đối với chuyện gặp được Nguỵ Văn Thanh cậu lại có chút trông đợi vậy chứ, hay chỉ đơn giản là do cậu cảm thấy mình mới vừa nhận được phần ân tình lớn của người ta vào ngày hôm qua nên hôm nay mới không muốn trốn tránh như thế

Nhưng dù thế nào thì khi đẩy cửa nhà hàng ra cậu có chút đau đầu chóng mặt đi chăng nữa thì khi đẩy cửa nhà hàng ra thì bước chân của cậu có chút nhẹ nhàng.

Đã gần tới giờ cơm, nhà hàng nằm ở nơi yên tĩnh vào hẻo lánh nên không có quá nhiều người. Đầu tiên Bạch Hứa Ngôn nhìn về phía người đang ngồi đối diện Trương Đông Lưu bóng lưng đang ngồi sau đám cây xanh kiểu Bắc Âu kia.

Trương Đông Lưu vẫy tay về phía cậu, ánh mắt lại nhìn về phía người đối diện: "Đây là người phụ trách việc nghiên cứu của công ty chúng tôi Bạch Hứa Ngôn, hai ngày nay Tiểu Bạch bị cảm, chị Lý mong ngài hãy thông cảm."

Bạch Hứa Ngôn có chút bất ngờ, cậu không muốn thừa nhận sự chờ mong của mình đã tan thành mây khói, liền đi qua chào hỏi: "Xin chào ngài."

Người đối diện kia xoay người lại, trên tóc có kẹp một cây trâm bằng gỗ đôi môi đỏ mọng như nhung, mặt một bộ đồ lụa kiểu Trung Quốc làm nổi bật lên khí chất thanh nhã và cao quý, nhìn về phía hắn rồi duỗi cánh tay đang đeo vòng ngọc ra: "Chào cậu, Bạch Hứa Ngôn."

Hiển nhiên, đây không phải Ngụy Văn Thanh.

Trong vô thức Bạch Hứa Ngôn đưa tay phải ra thì mới nhớ tới cánh tay đang sưng như gấu của mình, liền hạ xuống: "Lý tổng, thật ngại quá."

Người phụ nữ đối diện khẽ lên tiếng: "Ai nha, thật ngại quá là do tôi, cậu phải vất vả một chuyến để đến đây rồi."

Trương Đông Lưu nhìn tay của cậu như vậy thì cảm thấy có chút áy náy, rồi nói cậu ngồi xuống: "Tiểu Bạch, nói cho chị Lý nghe về dự án mà cậu phụ trách đi."

Bạch Hứa Ngôn có chút bất ngờ rồi nhìn người phụ nữ trước mặt.

"Chị Lý" rõ ràng là một cách xưng hô khá tôn trọng. Trương Đông Lưu sắp năm mươi thì nhiều lắm người phụ nữ trước mặt cũng chỉ mới bốn mươi thôi nhưng vì dáng người khá gầy lại được bảo dưỡng rất tốt, nên trên khuôn mặt toả ra một khí chất trí thức rất đậm. Trong nước chỉ có vài công ty sản xuất máy bay không người lái với quy mô lớn như vậy thôi, cậu liền đoán ra thân phận của người này, chắc hẳn đây là người lãnh đạo tương lai của tập đoán Hách Tư Lý Linh Kiệt

Hách Tư là tập đoàn đứng đầu ngành công nghiệp điện tử trong nước, nếu tập đoàn này là một cái tượng Phật khổng lồ thì Phi Linh chỉ là một cái miếu nhỏ mà thôi.

Cũng không trách được Trương Đông Lưu lại lo lắng như vậy.

Bạch Hứa Ngôn cũng không có phản ứng gì quá lớn, hôm qua nói với Ngụy Văn Thanh rằng Tư Minh không phải là sự lựa chọn duy nhất của Phi Linh, cũng không phải là một câu nói để đuổi người của cậu. Mặc dù cho tới bây giờ các sản phẩm của Phi Linh đều chưa mang tính đột phá, nhưng vẫn có một số công ty muốn lợi dụng tình huống eo hẹp này của họ để nhân lúc nhà đang cháy mà hôi của.

Trước mắt mắt trong tay Phi Linh vẫn còn hai dự án, một là một hạng mục đã được cấp bằng sáng chế trước đó, còn hạng mục còn lại chính là công trình nghiên cứu mà Bạch Hứa Ngôn đang chịu trách nhiệm. Bây giờ vốn ròng không tốt cho lắm nhưng Phi Linh cũng không muốn bán mấy hạng mục này mà tìm kiếm sự giúp đỡ của các công ty khác thông qua việc đầu tư cổ phiếu, nếu không thì những hạng mục này đều phải hoãn lại hết.

Bằng sáng chế độc quyền đã cho cậu cơ hội để bàn bạc với bên đối tác, Bạch Hứa Ngôn khàn giọng bắt đầu giới thiệu hạng mục trong tay mình với Lý Linh Kiệt. Đối phương cũng là một người khá thoải mái, thấy cơ thể cậu không thoải mái cho lắm nên phải nói chậm mà cũng nghiêng đầu kiên nhẫn lắng nghe, cho đến khi nghe xong hết tất cả, thì mới từ tốn nói chuyện với cậu

Đối phương mới nói một cậu liền làm cho con ngươi của Bạch Hứa Ngôn thu nhỏ lại

Lý Linh Kiệt dùng những từ ngữ đẹp nhất mà mình biết được, nhẹ nhàng đưa ra một cái giá thấp đến mức không thể thấp hơn

Gần như chỉ bằng một nửa của Tư Minh.

Trong nháy mặt này cậu đột nhiên cảm thấy sắc mặt nhà tư bản của Ngụy Văn Thanh rất hiền lành, Bạch Hứa Ngôn vô thức quay qua nhìn sắc mặt của Trương Đông Lưu, nhưng không ngờ lại nhìn thấy được sự tích cực trên mặt ông ta

Cậu cũng có cảm giác được Trương Đông Lưu nhẹ nhàng dùng chân mình đá chân cậu ở dưới gầm bàn

Bạch Hứa Ngôn nhận được ám chỉ như vậy liền im lặng. Lý Linh Kiệt có vẻ khá hứng thú với sản phẩm mới này, ngay sau đó liền hỏi mấy vấn đề ở phương diện kỹ thuật vấn đề. Cậu ngồi ở bên cạnh ho khan một cái rồi trả lời lại, nhưng một phần trong lòng cậu lại có chút bất ngờ

Là một người không có nền tảng kỹ thuật chính quy nhưng Lý Linh Kiệt rất thành thạo, thậm chí còn không khác gì người trong nghề này như Nguỵ Văn Thanh.

Điều này có chút không bình thường: Không giống như bên Tư Minh chỉ tập trung vào máy bay không người lái, thì bên Hách Tư lại sản xuất ra các sản phẩm điện tử và hai năm trước chỉ mới tung ra một dòng máy bay không người lái mà thôi.

Nên biết còn có những người đã làm việc cho Phi Linh nửa đời người như Trương Đông Lưu kia cũng chẳng có mấy hiểu biết về ngành kỹ thuật này đâu!

Bạch Hứa Ngôn thầm kính phục những người như thế này, nên đã dùng hết tất cả hai mươi phần sức lực của mình để ứng phó với các cạm bẫy và vấn đề mà Lý tổng đặt ra, cho đến khi cảm thấy hai bên tai mình và đầu óc bắt đầu ong ong lên thì cậu cúi đầu hít một hơi thật sâu

Người phụ nữ trước mặt cũng mềm lòng, nhìn thấy cậu bận rộn trả lời như vậy liền nói: "Thật vất vả cho cậu rồi, đúng lúc bây giờ cũng đến thời gian ăn cơm trưa rồi hay là chúng ta nghỉ ngơi một chút rồi ăn thứ gì đó đi?"

Bạch Hứa Ngôn nhân cơ hội này mà nhắm mắt lại để yên tĩnh một chút, cách cái tai ù của mình còn nghe thấy tiếng gọi menu của Trương Đông Lưu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro