27+28+29

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đồ ăn phương Tây tinh tế và đẹp mắt, bò bít tết salad cùng với cơm hải sản, ba người bày đầy cả một bàn.

Hình như tâm trạng của Lý Linh Kiệt khá tốt nên liền đề nghị uống chút rượu vang đỏ.

Trương Đông Lưu lái xe, ở vùng núi hoang sơ như thế này muốn tìm tài xế cũng khó, nhưng ông ta cũng không chút do dự mà đồng ý.

Hai người đều cầm ly rượu đỏ lắc lắc một chút, áp lực liền đè lên người Bạch Hứa Ngôn. Cậu ngẩng đầu lên nhìn, vẻ mặt có chút khó xử: "Trước tiên tôi uống một..."

"Ai nha, cậu đang là bệnh nhân thì sao có thể uống rượu được cơ chứ." Lý Linh Kiệt giải vây thay cho cậu, rồi cầm ly rượu lên lắc lắc: "Trương tổng, chúc chúng ta hợp tác vui vẻ."

"Hợp tác vui vẻ." Trương Đông Lưu nhiệt tình cụng ly.

Bò bít tết nóng hổi và nhiều dầu được bưng lên. Lý Linh Kiệt gọi phần thịt vừa tái một chút, khi mở ra phần thịt màu hồng còn pha lẫn với chút máu loãng, mềm vào mọng nước. Trương Đông Lưu là một người rất cổ hủ cực kỳ không thích ăn những thứ này nên ông ta đã gọi phần chín kỹ nhưng nó cứng đến mức không dùng dao cắt được

Bạch Hứa Ngôn bị kẹp giữa hai người, nhìn bên trái thì thấy than còn bên cạnh thì thấy máu, đột nhiên trong dạ dày có nước gì đó chua chua thiêu đốt cổ họng cậu.

Cậu miễn cưỡng ăn một ít súp để mượn vị chua của cà chua mà ép cơn buồn nôn xuống, sau đó xé một miếng bánh mì nhỏ cho vào trong miệng rồi từ từ nhai.

Bữa cơm này ngay cả việc nhai nuoót cũng rất gian nan, nhưng cũng may cuối cùng Lý tổng và Trương Đông Lưu cũng vui sướиɠ nâng ly kết thúc bữa ăn này. Người phụ nữ uống hơi say rồi nhìn cậu với một nụ cười đầy ẩn ý, sau đó lên xe của tài xế mình đang đậu trước cửa rồi về

Trương Đông Lưu muốn đưa Bạch Hứa Ngôn về, hai người đang đứng một chỗ ở bên đường đợi người lái thuê tới. Bạch Hứa Ngôn thấy cuối cùng cũng có cơ hội nên liền nói: "Trương tổng, báo giá kia thật sự quá thấp rồi."

Trương Đông Lưu ngắt lời cậu: "Tiểu Bạch, cậu cứ cố gắng làm phần kỹ thuật đi, chuyện còn lại không nên quá lo lắng làm gì."

Bạch Hứa Ngôn nhận ra được thái độ của Trương Đông Lưu có chút thay đổi:"Bên Tư Minh —— "

Trương Đông Lưu dùng sức vỗ nhẹ vào vai cậu.

Thế là cậu liền im lặng.

Ngồi trên xe, Bạch Hứa Ngôn bỗng nhiên toát ra một cái ý nghĩ.

Rõ ràng điều kiện bên Tư Minh đưa hậu hĩnh hơn nhiều, coi như bên Hách Tư có địa vị cao hơn trong giới một chút đi chăng nữa thì công ty bọn họ cũng đang làm ăn, nhưng vì sao Trương Đông Lưu lại thể hiện ra thái độ hợp tác và có xu hướng nghiêng về bên Lý Linh Kiệt hơn vậy chứ

Nếu trước kia, theo cái tâm tư kia của ông ta kia thì còn chưa chắc, nhưng hết lần này tới lần khác Ngụy Văn Thanh luôn ám chỉ cậu. Tư Minh có thể đưa ra điều kiện kia thì đương nhiên Hách Tư cũng có thể —— có phải Trương Đông Lưu không muốn bắt Lý Linh Kiệt đưa tiền hoa hồng không?

Xe chạy vào nội thành vừa đi vừa dừng lại một chút. Cậu liếc mắt nhìn Trương Đông Lưu ở bên cạnh vẫn không có nói chuyện.

Người đàn ông mang đầy mùi rượu kia đột nhiên nghiêm túc cau mày nói: "Tiểu Bạch, lần này cậu lấy cớ thoát thì tôi hiểu, nhưng cậu cũng nên học cách uống rượu một chút đi chứ?"

Bạch Hứa Ngôn chớp mắt một cái rồi không có trả lại, may mắn thay cái phanh xe đã cứu cậu. Xe lắc mạnh đến mức làm cậu thấy buồn nôn, khi đi ngang qua một khu phố sầm uất cậu kiếm cớ: "Trương tổng, cứ cho tôi xuống ở chỗ này đi, tôi muốn mua một số món đồ."

Trương Đông Lưu men rượu đã đầy người rồi nên không nói nhiều, phất phất tay: "Hôm nay vất vả cho cậu rồi, nếu bị cảm cúm thì lo về nhà sớm đi."

Rồi thâm ý bổ sung thêm một câu: "Tiểu Bạch, tôi rất coi trọng cậu."

Bạch Hứa Ngôn đóng cửa xe lại, chạy trối chết, rồi chạy vào một nhà vệ sinh sạch sẽ nào đó của trung tâm thương mại để nôn.

Sau khi thu dọn đồ đạc và đi ra ngoài, Bạch Hứa Ngôn ngồi ở khu vực nghỉ ngơi tại khu mua sắm, rồi mở khung chat với Nguỵ Văn Thanh ra.

Đột nhiên Hách Tư vào cuộc làm cho cậu có chút bối rối, trong vô thức cậu muốn để cho Nguỵ Văn Thanh biết điều này

Cậu nhắn: “Có thể gặp một chút được không?

Cậu vẫn còn do dự nên chưa gửi nó đi.

Cậu đang lấy tư cách gì mà nói đến chuyện này?

Đứng dưới góc độ của công ty thì bởi vì lo lắng rằng sản phẩm sẽ bị bán tháo đi mất, nên mới muốn hắn vượt lên dẫn đầu?

Nếu đứng dưới góc độ cá nhân, thì cậu hy vọng có thể thúc đẩy việc hợp tác cùng với Tư Minh sao?

Nghĩ như thế nào thì cũng thấy chẳng thích hợp chút nào cả.

Cậu nghĩ tốt hơn hết nên xoá tin nhắn này đi. Đang định xoá nó, thì có một cơn ngứa ngáy dâng lên trong cổ cậu làm cậu không thể chịu được. Bạch Hứa Ngôn cúi đầu ho khụ khụ trong mắt ngập nước, khi nhìn kỹ hơn mới thấy.

Vừa nãy cậu vô tình nhấn vào màn hình và tin nhắn đã được gửi đi rồi.

*

Ngụy Văn Thanh tỉnh lại, đêm qua giống như một giấc mơ vậy, hắn còn phải đi làm.

Khi đang rửa mặt thì anh mới nhớ ra quần áo hôm qua giặt vẫn còn ở trong máy giặt, cũng may có tích hợp sấy khô nên nó không bị mốc ở trong đó.

Nhưng khi lấy nó ra thì cậu lại cảm thấy chết lặng, xưa đến nay quần áo của hắn chưa bao giờ có màu đỏ cả, nên chưa bao giờ nghĩ đến việc phai màu. Lần này thì hay rồi, áo sơ mi của hắn ngâm trong nước màu đỏ rồi mới sấy khô, bây giờ màu đã dính hết lên áo sơ mi rồi.

Không thể quay lại như cũ được nữa.

Hắn cầm quần áo lên rồi cười khổ, Bạch Hứa Ngôn quả thực giống như cái hoodie màu đỏ này rơi vào trong cuộc sống của hắn vậy, lặng lẽ làm cho chậu nước này nhuốm đầy màu đỏ

Hắn ném áo sơ mi đi, nhưng áo hoodie thì phải trả lại cho người kia.

Sau khi sấy thật lâu, thì quần áo cũng trở nên khô ráo và mềm mại, còn có mùi thơm thoang thoảng của bột giặt, nhưng Ngụy Văn Thanh vẫn đem nó treo trên ban công.

Đây là chấp niệm của hắn, quần áo đã giặt xong phải luôn treo lên ban công để phơi nắng. Mặc dù hắn nghiện sử dụng các đồ gia dụng hiện đại công nghệ cao để bản thân tránh xa khỏi mấy công việc nhà nhạt nhẽo, nhưng hắn vẫn giữ vài thói quen cổ hủ như vậy.

Sau khi chậm rãi kéo dây phơi quần áo lên để treo quần áo lên đó, cái áo hoodie màu đỏ của Bạch Hứa Ngôn và cái quần tay của hắn treo lơ lửng ở dưới không trung, thỉnh thoảng có gió nên chạm vào nhau.

Ngụy tổng đi ra ngoài bận công việc cả buổi sáng xong, cuối cùng đem cái áo hoodie màu đỏ và quần tây ra khỏi tâm trí mình. Lái xe đi ngang qua trung tâm thương mại, thì bỗng nhiên nhớ đến sắp đến sinh nhật con trai của một khách hàng thân thiết

Tốt nhất nên chọn quà cho trẻ em, giá cả không cần quá cao, chỉ cần có thành ý nhớ ngày đó thôi là bên khách hàng đó cũng vui vẻ lắm rồi. Cậu bé mười ba mười bốn tuổi kia rất thích mặc đồ hợp với xu hướng bây giờ, nên hắn quyết định dạo một vòng trung tâm thương mại để lựa.

Vừa dừng xe xong, hắn cầm điện thoại di động lên thì tin nhắn của Bạch Hứa Ngôn liền xuất hiện

"Có thể gặp một chút được khôngg?"

Mắt hắn híp lại, thử nghĩ xem đối phương đã uống nhầm thuốc gì, thì thấy Bạch Hứa Ngôn thu hồi tin nhắn

"?"

Hắn sửng sốt mấy giây rồi gửi một dấu chấm hỏi qua.

Bạch Hứa Ngôn nói: "Thật xin lỗi Ngụy tổng, tôi gửi tin nhắn nhầm người."

Được lắm, tỉnh ngủ, Ngụy Văn Thanh lại quay trở về thành Nguỵ tổng.

Ngụy Văn Thanh vô thức siết chặt di động ở trên tay rồi dựa vào ghế, sờ cằm một cái.

Lời này của Bạch Hứa Ngôn, hắn nên tin, hay không tin đây?

Bạch Hứa Ngôn có chút bất an cầm điện thoại, sau khi nhắn xong câu mình đã gửi nhầm người, đầu bên kia khung chat liền chìm vào im lặng.

Ngay cả dòng chữ nhắc nhở [Đang nhập] cũng không có.

Cậu nghĩ đi nghĩ lại, cũng cảm thấy lời giải thích của mình thật gượng gạo. Mà Ngụy Văn Thanh không phản bác cũng không khẳng định, biến mất giống hệt như không khí vậy, cậu không có cách nào xác định được thái độ của đối phương, ngược lại càng thêm bất an.

Vô thức vuốt màn hình điện thoại, cách ba tin nhắn thoại, trên cùng vẫn còn hiển thị lịch sử chuyển khoản của cậu.

Ngụy Văn Thanh không nhận, xem ra là không định nhận rồi.

Sau khi ói xong, cơn khó chịu nhất đã qua, lại thêm màn xen ngang vừa rồi khiến cậu toát hết cả mồ hôi, cơn đau đầu cũng giảm đi mấy phần, lúc này cậu mới nhận ra mình đang ngồi trong một trung tâm thương mại khá đắt tiền.

Mà trung tâm thương mại chính là nơi bán quần áo.

Không nhận tiền thì cũng phải đền quần áo, chi bằng cậu cứ đi mua một bộ rồi trả lại cho hắn cho xong.

Bạch Hứa Ngôn mở lại lịch sử trò chuyện của tối qua, ảnh đại diện chú chó nhỏ dễ thương hiện ra. Cậu hỏi cái áo có hình chim ưng là nhãn hiệu gì, bên kia trả lời có lẽ là BOY LONDON.

Nhãn hiệu quần áo mà cậu biết phân biệt chỉ giới hạn trong Nike và Adidas, cộng thêm tối hôm qua rất mệt nên chỉ hỏi đối phương áo của nhãn hiệu này giá khoảng bao nhiêu, sau khi nhận được câu trả lời là khoảng bảy tám trăm tệ, cậu đã trực tiếp chuyển khoản một nghìn tệ cho Ngụy Văn Thanh.

Cậu mở bản đồ tìm kiếm, quả thực tìm được nhãn hiệu này ở tầng hai của trung tâm thương mại.

Cậu đứng dậy, quyết định sẽ đi dạo trung tâm thương mại lần đầu tiên sau nhiều ngày không ra ngoài.

*

Đối với Bạch Hứa Ngôn mà nói, đi trung tâm thương mại mua quần áo chẳng khác nào bước vào một cánh cổng thần bí của thế giới khác.

Cửa hàng này trang trí theo phong cách tối màu, nhân viên phục vụ tóc uốn giấy bạc, hình như là còn xịt cả nước hoa, trông rất thời trang. Khi đối phương nhiệt tình tiến đến chào hỏi, Bạch Hứa Ngôn nhìn rõ trong mắt anh ta thoáng hiện lên vẻ do dự.

Điều đó cũng bình thường thôi, dù sao cậu đang mặc áo ca rô màu xám mà.

May mà Bạch Hứa Ngôn là một người không dễ cảm thấy ngượng ngùng.

"Tôi đến mua quần áo cho bạn."

Anh trai tóc uốn giấy bạc tỏ vẻ đã hiểu: "Thưa anh, anh có cần tôi giới thiệu không? Anh muốn mua áo khoác, áo hoodie hay quần dài?"

Bạch Hứa Ngôn nói: "Áo sơ mi." Nói xong cậu lại thấy có gì đó không đúng, cậu phát hiện hình như cửa hàng này không có nhiều áo sơ mi.

Nhưng đó không phải là vấn đề lớn nhất, vấn đề lớn nhất là, cậu nhìn quanh một lượt, màu đen và màu vàng đan xen khắp nơi tạo nên bầu không khí thời trang mà cậu không thể nào hiểu nổi, Bạch Hứa Ngôn đẩy đẩy chiếc kính không độ, hỏi anh trai tóc uốn giấy bạc: "Cửa hàng của anh không có hình chim ưng nào nhỏ hơn sao?"

Con chim ưng này quá lớn... không giống của Ngụy Văn Thanh lắm.

Anh trai kia ngẩn người: "Chim ưng nhỏ hơn?"

Yêu cầu này không tính là quá đáng, nhưng đến cửa hàng quần áo mà không xem kiểu dáng, màu sắc, lại chỉ chăm chăm vào kích thước họa tiết thì có phải hơi kỳ lạ không?

Logo này chính là kiểu dáng kinh điển của bọn họ đấy.

Với tinh thần phục vụ chuyên nghiệp, anh ta vẫn mỉm cười lấy ra mấy mẫu áo đưa đến trước mặt Bạch Hứa Ngôn: "Thưa anh, anh xem thử trong mấy mẫu này có mẫu nào anh thích không?"

Bạch Hứa Ngôn nhìn lướt qua một lượt, trầm ngâm một lúc rồi mới nói: "Ý tôi là nhỏ hơn nữa, chỉ có..." Cậu dùng tay ra hiệu, ngón cái và ngón trỏ tạo thành một vòng tròn nhỏ: "Đại khái là con chim ưng to bằng thế này."

Anh trai bán hàng khó xử nói: "Cái này..."

Bạch Hứa Ngôn tự mình quay đầu đi tìm, sự nghi hoặc trong lòng càng lúc càng tăng. Có vẻ như vấn đề về chim ưng không chỉ nằm ở kích thước, mà hình dạng và kiểu dáng cũng không giống nhau.

Nói một cách đơn giản, tại sao con chim ưng này lại lớn và vàng như thế chứ.

Hơn nữa, Ngụy Văn Thanh sẽ đến một cửa hàng theo phong cách này để mua quần áo sao?

Ít nhất là năm năm trước thì không.

Phong cách của cửa hàng này trông quá thời thượng, còn Ngụy Văn Thanh thì năm cuối đại học đã mặc đồ như thể đã đi làm được mười năm rồi vậy.

Vừa nghĩ đến đây, quả báo vì nói xấu người khác đã đến ngay.

Bạch Hứa Ngôn nhìn thấy Ngụy Văn Thanh bước vào cửa hàng.

*

Khoảnh khắc nhìn thấy Bạch Hứa Ngôn trong cửa hàng thời trang, trong đầu Ngụy Văn Thanh hiện lên rất nhiều ý nghĩ.

Hắn nghĩ Bạch Hứa Ngôn chắc chắn không thể mua loại quần áo này cho mình mặc được, cậu đến đây chỉ có thể là mua đồ tặng người khác. Nhưng Bạch Hứa Ngôn không giống hắn, cậu không thích giao tiếp, quần áo là món quà rất riêng tư và cậu cũng không hiểu biết về chúng, chỉ những người có mối quan hệ rất thân thiết mới tặng.

Gần một tuần không gặp Bạch Hứa Ngôn, hắn tự mình chạy đến nhà người ta để đưa ấm áp, đi cùng đến bệnh viện, nửa đêm gọi điện thoại. Nhưng cho đến tận lúc này, hắn mới đột nhiên nhận ra rằng, có vẻ như hắn chưa bao giờ nghĩ đến một khả năng.

Liệu bây giờ Bạch Hứa Ngôn có còn độc thân hay không?

Vấn đề này không thể nghĩ sâu thêm được nữa, tin nhắn tự nhận là "gửi nhầm" của Bạch Hứa Ngôn hiện lên trong đầu hắn.

Nếu như vừa nãy Bạch Hứa Ngôn nói thật, "Có thể gặp nhau không?", vậy câu hỏi này rốt cuộc là hỏi ai, trong hoàn cảnh nào.

Ngụy Văn Thanh đứng đó, Bạch Hứa Ngôn còn chưa kịp nói gì, hắn đã tự mình suy diễn ra một lời giải thích thoạt nhìn rất vô lý nhưng nghĩ kỹ lại thì cũng không phải là không hợp lý.

- Bạch Hứa Ngôn đang chiến tranh lạnh với bạn trai, cậu đã nhắn tin gọi đối phương ra ngoài, lại còn đi mua quà để cầu xin quay lại.

Cho dù có cãi nhau thì cũng không thể mặc kệ sự sống chết của một bệnh nhân đang sốt cao ở nhà được chứ!

Ngụy Văn Thanh càng nghĩ càng tức, trong lòng thầm nghĩ ánh mắt của thằng nhóc này bây giờ sao lại trở nên thế này, thế mà lại thích một tên tra nam mặc đồ thời trang, còn phải mang bệnh chạy ra ngoài mua quà.

Sự kiên quyết ra đi năm xưa đã đi đâu mất rồi?

Lại nói, cậu đã yêu đương với một tín đồ thời trang rồi, sao không thay đổi hình tượng của mình đi?

Còn mặc áo ca rô màu xanh xám làm gì!

Nhiều suy nghĩ lộn xộn không có logic tràn ngập trong đầu Ngụy Văn Thanh, hắn không nói một lời, trừng mắt nhìn Bạch Hứa Ngôn, càng nghĩ càng thái quá.

Cho đến khi Bạch Hứa Ngôn tiến lại gần hắn, cúi người nhìn kỹ vào ngực hắn, hỏi: "Con chim ưng này của anh và con chim ưng kia của anh ta không phải là cùng một con chim ưng à?"

"Hả?" Não của Ngụy Văn Thanh vẫn chưa thoát khỏi suy nghĩ Bạch Hứa Ngôn bị tình yêu làm cho mụ mị đầu óc, yêu phải tên tra nam thời trang.

Anh trai bán hàng đứng cạnh hai người, bị bầu không khí kỳ lạ làm cho căng thẳng, vội vàng nói: "Thưa anh, thật ngại quá, anh kia mặc đồ của Armani, còn của chúng tôi là BOY LONDON."

"À..." Bạch Hứa Ngôn bừng tỉnh, đồng thời có chút ngượng ngùng.

"À..." Ngụy Văn Thanh cũng bừng tỉnh, đồng thời cảm thấy vừa rồi mình thật ngốc.

Hắn hừ lạnh một tiếng, nhìn đôi mắt thâm quầng của Bạch Hứa Ngôn trước mặt: "Còn chưa khỏi bệnh, không đi làm còn chạy lung tung làm gì."

Bạch Hứa Ngôn nói: "Đi làm tiện thể ghé ngang qua," sau đó quay đầu hỏi anh trai bán hàng: "Thật xin lỗi, tôi muốn hỏi một chút, Armani là ba chữ nào?"

Ngụy Văn Thanh từ phía sau giữ chặt vai cậu, trực tiếp xoay người cậu lại: "Hỏi Armani làm gì."

Bạch Hứa Ngôn bị hắn làm cho loạng choạng, ngước khuôn mặt vô tội lên nói: "Tôi chuyển khoản, anh không nhận."

Ngụy Văn Thanh đột nhiên bị lúm đồng tiền của cậu làm cho hoa mắt: "Tôi không cần cậu đền quần áo, cậu... cậu đã ăn cơm chưa?"

Bạch Hứa Ngôn gật đầu, rồi lại lắc đầu.

"... Rốt cuộc là đã ăn hay chưa!"

"Ăn không vô."

Ngụy Văn Thanh thở dài: "Đi ăn với tôi một bữa đi."

"Tôi bị cúm chưa khỏi."

"Năm nay tôi đã tiêm vắc-xin rồi."

*

Ngụy Văn Thanh vốn định tìm một nơi nào đó để ăn cháo, dễ tiêu hóa là được, nhưng Bạch Hứa Ngôn đã tìm kiếm giá áo sơ mi Armani, nhất quyết phải chọn nhà hàng đắt nhất trong trung tâm thương mại.

Đắt nhất là... nhà hàng Tây.

Lại là đồ Tây.

Một giờ rưỡi chiều ngày làm việc, trong nhà hàng chỉ có một đôi vợ chồng trẻ dắt theo con, trên bàn đặt nến, không biết là đang tổ chức sinh nhật cho ai.

Ngụy Văn Thanh bảo Bạch Hứa Ngôn gọi món, Bạch Hứa Ngôn vẫn không có cảm giác thèm ăn, tùy ý chọn một bữa ăn đôi đắt nhất trong thực đơn.

Khi xem thực đơn, Ngụy Văn Thanh mới nhìn thấy bàn tay phải của cậu.

"Bị sao thế này?" Đi bệnh viện truyền nước biển chứ có phải truyền thuốc độc đâu, sao lại để tay thành ra thế này được.

Bạch Hứa Ngôn vô thức rụt tay phải vào trong ống tay áo: "Không sao đâu, chỉ bị lệch kim thôi."

Ngụy Văn Thanh nắm lấy cổ tay cậu đưa lên trước mặt mình xem kỹ, vết bầm tím sưng thành từng mảng, hắn khẽ chạm vào, cơ bắp của Bạch Hứa Ngôn bỗng co lại.

Hắn thầm nghĩ phải dùng bao nhiêu sức mới kéo thành ra như thế này: "Cậu đã lớn như vậy rồi mà còn bị lệch kim, chẳng lẽ phải học trẻ con tìm hộp thuốc buộc vào tay sao?"

Thực ra cũng không phải hoàn toàn là do kim, khi cậu bị sốt, máu đông lại đặc biệt kém, nhưng lời này chắc chắn không thể nói với Ngụy Văn Thanh được.

Cậu chỉ nói: "Lúc đi vệ sinh, không cẩn thận."

Ngụy Văn Thanh đột nhiên sững sờ: "Cậu tự đi vệ sinh sao?" Hỏi xong mới nhận ra mình đã nói một câu vô nghĩa, hắn đã đi rồi, Bạch Hứa Ngôn có thể nhờ ai giúp đỡ chứ.

Tên tra nam thích mặc đồ thời trang kia không tồn tại sao?

Hắn mấp máy môi, vẻ mặt thay đổi liên tục, cuối cùng cũng không nói gì. May mà đồ ăn đã được dọn lên kịp lúc, nhân viên phục vụ đưa cho mỗi người một cái khăn ăn, thịt bò trên chảo sắt phát ra tiếng xèo xèo.

Bít tết, lại là bít tết.

Bạch Hứa Ngôn hít một hơi thật sâu, bỏ khăn ăn ra. Nhà hàng Tây trong trung tâm thương mại luôn mang một mùi vị hời hợt, thịt bò miễn cưỡng không phải là thịt vụn ghép lại, nhưng mà lại rất phù hợp với mức giá, dù là ba phần chín hay chín hoàn toàn đều chỉ vừa chín tới, xét về giá cả hay chất lượng đều không thể so sánh với nơi mà Lý Linh Kiệt vừa chọn.

Nhưng rất thơm.

Khi Bạch Hứa Ngôn đang ngây người nhìn miếng thịt, Ngụy Văn Thanh từ phía đối diện đưa dao nĩa vào đĩa của cậu, cắt miếng thịt trước mặt cậu thành từng miếng lớn.

Bạch Hứa Ngôn ngẩng đầu lên: "Tôi tự..."

"Cậu cầm được dao sao?" Ngụy Văn Thanh cắt ngang lời của cậu, những ngón tay thon dài cầm dao nĩa lạnh lẽo, kim loại va vào nhau phát ra tiếng leng keng.

Con dao bằng thép không gỉ được tôn lên bởi hành động của hắn, trông như một thứ đồ dùng bằng bạc quý giá.

Bạch Hứa Ngôn im lặng nhìn hắn cắt thịt, ánh mắt dần chuyển từ những ngón tay của Ngụy Văn Thanh sang miếng thịt bò.

Nước thịt chảy theo vết cắt vào đĩa sắt, hòa cùng với nước sốt tiêu đen tạo thành điệu nhảy. Mặt cắt lộ ra màu hồng nhạt, không giống than cũng không giống máu. Lòng đỏ trứng lòng đào nửa đông nửa lỏng run rẩy theo động tác của Ngụy Văn Thanh, màu vàng rất tươi.

Bạch Hứa Ngôn múc một thìa súp uống, bụng kêu lên một tiếng.

Ngụy Văn Thanh nhìn cậu: "Xem ra cậu đúng là chưa ăn cơm."

Hắn cắt xong, rất tự nhiên rời khỏi đĩa của Bạch Hứa Ngôn, sau đó lại thuận thế dùng gốc bàn tay đẩy miếng gỗ lót dưới đĩa sắt, đẩy đĩa về phía Bạch Hứa Ngôn.

Bạch Hứa Ngôn dùng nĩa xiên một miếng, thử đưa vào miệng, nước thịt bò mang theo hương sữa tràn ngập vị giác.

Đột nhiên cậu nghĩ, thực ra bít tết cũng khá ngon.

Ngụy Văn Thanh nhìn Bạch Hứa Ngôn đối diện hơi nheo mắt, trong lòng cười thầm: Thật dễ hầu hạ.

Bữa cơm này diễn ra trong yên lặng, cả hai đều tập trung nhai. Sau khi bít tết được cắt thành từng miếng nhỏ, Bạch Hứa Ngôn có thể dùng tay trái cầm nĩa và thìa giải quyết các món ăn khác khá dễ dàng. Ngụy Văn Thanh cũng không can thiệp nhiều nữa, mặc cho cậu vụng về làm người thuận tay trái.

Chưa đến nửa giờ, họ đã ăn gần hết các món ăn.

Đột nhiên, đôi vợ chồng bên cạnh bưng hai đĩa bánh kem tới: "Làm phiền một chút, chúng tôi ăn không hết, bánh kem này còn nguyên, hai vị có muốn giúp chúng tôi giải quyết một chút không."

Ngụy Văn Thanh vốn không thích ăn các sản phẩm từ kem có hàm lượng đường cao như thế này, nhưng có lẽ là do nụ cười trên khuôn mặt của hai vợ chồng kia quá rạng rỡ, cũng có lẽ là do tâm trạng hôm nay không hiểu sao lại rất tốt, nên hắn đã đồng ý: "Cảm ơn, chúc..." Hắn nhìn gia đình ba người, trên đầu không ai đội mũ sinh nhật: "Sinh nhật của ai thế?"

Người đàn ông đặt bánh kem xuống, trên mặt nở nụ cười e thẹn: "Là kỷ niệm ngày cưới của chúng tôi."

"Chúc mừng, chúc mừng." Ngụy Văn Thanh chúc mừng, ánh mắt lướt qua chiếc bánh kem trên bàn, hình dạng rất đặc biệt, trông giống như một sân vận động.

"Hai người là bạn học thời đại học sao?" Hắn tùy tiện hỏi.

"Đúng vậy, chúng tôi quen nhau ở một cuộc thi đấu thể thao. Tôi là người về nhất ở nội dung 3000 mét nữ, anh ấy là người về nhất nội dung chạy 10.000 mét toàn trường."

Ngụy Văn Thanh nghe đến đây, nụ cười chúc mừng trên gương mặt cứng đờ một giây.

Chạy bộ, sinh viên đại học rảnh rỗi không có việc gì làm à, sao ai cũng thích chạy bộ thế.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro