Chương 1+2+3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mùa thu ở Úy Thành vẫn rất nóng như cũ, ve sầu kêu không dứt.

Quả nhiên năng xuất của Phi Linh gần đây không được tốt, đến ngay cả phòng họp cũng tiết kiệm không bật điều hòa. Ngụy Văn Thanh mặc vest ngồi trong phòng 27 độ suốt một tiếng đồng hồ, sau lưng đã sớm ướt đẫm mồ hôi.

Cơ thể hắn nóng bừng, trong lòng cũng bắt đầu cảm thấy khó chịu. Đây không phải là lần đầu tiên hắn nhận dự án thu mua với Phi Linh, nhưng lúc trước lần cuối cùng là ở trên bàn rượu, nơi họ tổ chức tiệc mời, bầu không khí tốt hơn thế này rất nhiều.

Lần này trời không chỉ nóng mà còn trùng với thời điểm chuyển mùa, dịch cúm hoành hành, trong phòng lúc nào cũng có người ho, thỉnh thoảng lại vang lên một tiếng khiến những suy nghĩ trong đầu hắn như bị đảo loạn.

Người giám đốc ở đối diện tên là Trương Đông Lưu. So với hắn thì có thể ông lớn hơn gần hai mươi tuổi, chân tóc hình chữ M gần như hói đến sau gáy nhưng khi nói chuyện với hắn lại rất lịch sự, một tiếng sếp Nguỵ, hai tiếng sếp Ngụy.

Ngụy Văn Thanh sinh ra đã có khuôn mặt lạnh lùng, hốc mắt sâu với xương mày cao, tuy sinh ra ở Châu Á nhưng sống mũi lại rất cao, đôi lông mày sắc lẹm, khi không cười cũng tự động tỏa ra ba phần sát khí. Khi hắn còn nhỏ, có người xem tướng hắn, nói rằng đứa trẻ này ánh mắt sắc lạnh, mang mệnh cô độc. Hắn không coi trọng điều đó, hắn chỉ biết rằng khi hắn không cười, bất cứ điều gì hắn nói đều sẽ có người tự động lắng nghe, điều này rất hữu ích.

Sống ba mươi hai năm, gương mặt này một khi ngồi vào bàn đàm phán thì đánh đâu thắng đấy, không gì cản nổi, càng thêm thuận buồm xuôi gió, cơ bản chưa bao giờ thua ai.

Giám đốc Trương hói đầu không phải là đối thủ của hắn, đã đổ mồ hôi đầm đìa.

Dự án này có thể bán được hay không là điều đặc biệt quan trọng đối với Phi Linh, trong mấy năm qua, công ty họ liên tục xuống dốc, phải nắm chắc trong tay trung tâm kỹ thuật hạng nhất như cọng rơm cứu mạng. Trương Đông Lưu chịu rất nhiều áp lực, ông chỉ sợ nếu phạm phải một sai lầm thì nỗ lực suốt nửa đời người của ông sẽ trở nên vô ích.

Người này tuy là một kẻ giảo hoạt nhưng lại không am hiểu công nghệ, không biết có phải là cố ý hay vô ý mà nói suốt nửa ngày toàn những lời vô bổ. Ngụy Văn Thanh liếc nhìn đồng hồ, đẩy kính lên, ho nhẹ: “Sếp Trương, sao anh không mời trưởng phòng kỹ thuật đến nói chuyện?”

Trương Đông Lưu chợt ý thức được mình đang nói cái gì, từ trong túi móc ra một chiếc khăn tay lau mồ hôi: “À, được, được, mau đi gọi Tiểu Bạch lên đây.”

Nghe thấy họ này, trong lòng Ngụy Văn Thanh chợt cảm thấy một cảm giác khác lạ. Hắn đem hết những cảm giác này quy hết cho thời tiết nắng nóng, rồi khoanh tay chờ trưởng phòng kỹ thuật đến cửa.

Phải năm phút sau cửa mới mở, người đến bước đi rất nhẹ nhàng, mặc một chiếc áo sơ mi dài tay kẻ sọc trong thời tiết nhiệt độ bên ngoài hơn 30 độ, ăn mặc như một người trạch nam kỹ thuật điển hình.

Đối phương cúi đầu đi vào cùng với chiếc khẩu trang, Ngụy Văn Thanh cảm thấy có chút quen mắt. Cho đến khi người đàn ông kia hít một hơi thật sâu, từ từ tháo khẩu trang ra, ngẩng đầu lên thì tấm lưng đẫm mồ hôi kia lập tức cảm thấy lạnh lẽo.

Bạch Hứa Ngôn.

Nhiều năm như vậy, rất hiếm khi khuôn mặt của hắn không hữu dụng, nhưng vẫn có những trường hợp ngoại lệ - chẳng hạn như Bạch Hứa Ngôn.

Ngụy Văn Thanh đã từng thân mật với cậu hơn bất cứ ai trên đời.

Sau đó, hắn đã lên kế hoạch sẽ không bao giờ liên lạc với Bạch Hứa Ngôn cho đến khi chết.

Đã năm năm kể từ khi họ chia tay.

Cơ mà người này không phải đang ở Hoa Kỳ sao?

Trương Đông Lưu đứng dậy, kéo cánh tay của Bạch Hứa Ngôn, dẫn cậu đến trước mặt Ngụy Văn Thanh: “Sếp Ngụy, đây là trưởng phòng kỹ thuật của chúng tôi, tên là Tiểu Bạch. Tiểu Bạch đây là sếp Ngụy bên Tư Minh.”

Hai người đưa mắt nhìn nhau, Ngụy Văn Thanh nhìn thấy đồng tử Bạch Hứa Ngôn hơi co lại, tròng mắt màu hổ phách tỏa sáng rực rỡ dưới ánh nắng xiên xiên.

Bạch Hứa Ngôn chớp mắt, hình ảnh phản chiếu của Ngụy Văn Thanh lóe lên trong mắt cậu.

Trương Đông Lưu đột nhiên vỗ tay ồ lên: “Ồ, đúng rồi, sếp Ngụy không phải tốt nghiệp Đại học D sao? Tiểu Bạch chúng tôi cũng có bằng thạc sĩ của Đại học D nè. Hai người đều là cựu sinh viên nhỉ! Có lẽ trước kia khi còn đang học hai người đã gặp nhau rồi đấy chứ.”

Ồ, đúng vậy. Ngụy Văn Thanh liếʍ răng hàm: Hai người bọn tôi không chỉ gặp nhau, mà còn ngủ cùng nhau nữa kìa.

“Cậu” Hắn vừa định nói thì Bạch Hứa Ngôn đã đưa tay ra trước: “Xin chào.”

Thần sắc thong dong, ngữ khí bình thản.

Thật giống như ngày đầu tiên họ gặp nhau.

Ngụy Văn Thanh nghiến răng nghiến lợi, nắm lấy tay cậu lại, nở nụ cười nhưng trong lòng không cười nói: “Xin chào.”

Hắn nắm thật chặt, Bạch Hứa Ngôn thả lỏng ngón tay, để hắn cầm rồi buông ra, đầu ngón tay bị hắn nắm đến đỏ hằn. Ngụy Văn Thanh bắt tay nhìn Bạch Hứa Ngôn, trong lòng thầm nghĩ, nhiều năm như vậy, cậu vẫn ăn mặc như thế này...

Quê mùa.

Thời gian dường như không để lại dấu vết nào trên người Bạch Hứa Ngôn. Cậu vẫn đẹp trai và ôn hòa, trái ngược với Ngụy Văn Thanh. Lông mày nhạt nhưng môi tròn và đầy đặn, trên chóp mũi có một nốt ruồi nhỏ. Áo sơ mi kẻ sọc và giày thể thao vẫn cũ kỹ, ngoại trừ việc đeo kính và trông nhợt nhạt hơn thì về cơ bản cậu vẫn giống như năm năm trước.

Ngụy Văn Thanh đánh giá Bạch Hứa Ngôn từ đầu đến chân, đương nhiên không bỏ qua lúc đối phương buông tay, cơ thể có chút cứng đờ.

Hắn hài lòng nheo mắt lại - lúc buông Bạch Hứa Ngôn ra, hắn xấu xa dùng ngón trỏ gãi vào lòng bàn tay Bạch Hứa Ngôn.

Tốt lắm, giả vờ không quen biết, cậu được lắm, bản lĩnh lớn lắm rồi đấy.

"Vậy chúng ta tiếp tục nói chuyện nhé?" Trương Đông Lưu vỗ vai Bạch Hứa Ngôn, ra hiệu cho cậu ngồi xuống cạnh mình.

Ngụy Văn Thanh nhìn tay ông đặt lên vai Bạch Hứa Ngôn, bình tĩnh mà cau mày.

*

Cuộc họp kéo dài cho đến khi mặt trời lặn, Bạch Hứa Ngôn ngồi đối diện chéo với Nguỵ Văn Thanh, mở một cuốn sổ bìa da nhỏ, nói rất ít nhưng có câu hỏi thì đều trả lời

Sau khi hắn đến, cuộc họp về cơ bản đã đi đúng hướng của nó, về năng lực kĩ thuật của Bạch Hứa Ngôn thì không cần phải nói, đối với sự hiểu biết về sản phẩm cốt lõi thì cậu thật sự mạnh hơn Trương Đông Lưu rất nhiều.

Nguỵ Văn Thanh thực ra biết rằng mức giá mà Phi Linh đưa ra là đủ thấp rồi, nhưng với tư cách là ông bố độc ác bên A và một người có tinh thần tư bản làm việc cho bọn tư bản thì vẫn muốn chiếm thêm chút lợi ích nữa.

Trương Đông Lưu mặt mày ủ dột: “Sếp Nguỵ, Tư Minh nhà các người không thể mượn gió bẻ măng như vậy đâu nhé!"

Ngụy Văn Thanh nâng kính lên, cười như không cười: "Vậy sao? Tôi còn tưởng chúng tôi đây là đang giúp người trong cơn hoạn nạn thôi chứ?"

Trương Đông Lưu bị hắn nói mà nhất thời nghẹn họng, Bạch Hứa Ngôn vốn đang ngồi im lặng bên cạnh đột nhiên nhướng mi nhìn hắn.

Khi Ngụy Văn Thanh nhận được ánh mắt của cậu, hắn cảm thấy miệng mình khô khốc, sờ vào cốc nước đã hết ở trước mặt.

Nói đạo lý với Trương Đông Lưu cũng tốn nước ghê.

Người mới của Phi Linh đến ghi biên bản cuộc họp là một thực tập sinh, trông không có năng lực cho lắm. Ngụy Văn Thanh vô ý làm khó cậu trai, hắn hắng giọng, đang định nói tiếp thì Bạch Hứa Ngôn đã đứng dậy đi cầm ấm nước lên.

Thực tập sinh như tỉnh dậy sau cơn mê, vội vàng giật lấy cái ấm từ tay Bạch Hứa Ngôn, rót nước cho hắn.

Bạch Hứa Ngôn im lặng quay về chỗ ngồi, không thèm nhìn Nguỵ Văn Thanh nữa.

Ngụy Văn Thanh bưng tách trà mới nhấp một ngụm, bỏng miệng.

Cuối cùng thì ngày hôm đó cũng có chút tiến triển, đến giờ tan sở, mọi người đều hướng đến bãi đậu xe ngầm. Bạch Hứa Ngôn từ tầng một đi ra ngoài, giải thích: "Xe bị trầy xước, đưa đi sửa rồi, tôi sẽ bắt taxi về."

Nói xong chuẩn bị ra khỏi thang máy, Ngụy Văn Thanh khoanh tay dựa vào cạnh thang máy, nhìn theo bóng lưng cậu dần biến mất sau cửa thang máy.

Sau khi Bạch Hứa Ngôn rời đi, Trương Đông Lưu nói: "Cậu nhóc Tiểu Bạch nhà chúng tôi trình độ cực kỳ vững vàng, chỉ là không thích nói chuyện mấy thôi." Ông ta nhìn sắc mặt của Nguỵ Văn Thanh, nói tiếp: "Sếp Nguỵ, lần sau -"

"Cứ để cậu ấy đến đi." Ngụy Văn Thanh đi ra thang máy trước.

Vừa lên xe, hắn đã trả lời cuộc gọi từ sếp, nhà tư bản xác nhận chi tiết với hắn. Nguỵ Văn Thanh lần lượt báo cáo kết quả ngày hôm nay, chỉ bỏ sót Bạch Hứa Ngôn, người mới được thêm vào nhóm dự án.

Cuộc điện thoại gần nửa tiếng kết thúc, khi xe chạy ra khỏi gara ngầm thì phát hiện bên ngoài đang mưa, lại còn mưa rất to.

Nguỵ Văn Thanh quay xe đến cửa chính của tòa nhà văn phòng, qua làn mưa, hắn bất ngờ nhìn thấy Bạch Hứa Ngôn cầm một chiếc ô màu xanh đậm có in trên đó một loạt quảng cáo, giống như một món quà từ một sự kiện ở hiệu thuốc, đang đứng bên đường.

Dù sao cũng là mùa thu, một khi đổ mưa thì trời sẽ trở lạnh. Trên mặt người kia còn đeo khẩu trang, hơi nóng khiến cặp kính của cậu bị một lớp sương mờ bao phủ. Đứng dưới mưa thực sự trông có chút yếu đuối và cô đơn.

Ngụy Văn Thanh lái xe lại gần, hạ kính xuống: "Nhân viên Bạch, cậu đứng đây suy nghĩ cuộc đời à?"

Bạch Hứa Ngôn hơi cúi người, giọt nước trượt xuống từ chiếc ô, thấm ướt cổ áo sơ mi của cậu: “Giờ tan sở cao điểm rất khó bắt taxi.”

Ngụy Văn Thanh nhìn chằm chằm vào mảng lớn sẫm màu trên ngực cậu một lúc: “Lên xe.”

Bạch Hứa Ngôn đứng thẳng, lùi ra xa khỏi cửa sổ ô tô một khoảng, như thể đang do dự. Ngay lúc Ngụy Văn Thanh có hơi sốt ruột thì cậu đột nhiên đóng ô lại bước lên xe.

“Xin lỗi, có hơi ướt một chút.”

Cậu trông có vẻ ngượng ngùng và lạc lõng trong chiếc xe có nội thất sang trọng của Nguỵ Văn Thanh.

Ngụy Văn Thanh kéo cửa kính xe lên, nhiệt độ trong xe tăng lên, lớp sương mờ trên kính của Bạch Hứa Ngôn ngưng tụ thành những giọt nước, rơi xuống khẩu trang, làm ướt mất một mảng.

Bạch Hứa Ngôn chạm vào khẩu trang, giọt nước gần như muốn nhỏ xuống, cậu hà hơi cho giọt nước rơi xuống rồi lại dùng góc áo lau kính.

Ngụy Văn Thanh khịt mũi, một tay cầm vô lăng, nhìn về phía trước, dùng hai ngón tay phải cầm khăn giấy đưa cho Bạch Hứa Ngôn: "Cậu sống ở đâu vậy?"

Đối phương cầm lấy khăn giấy, vừa lau kính vừa đọc tên khu dân cư. Cách đây không xa, nhưng trong khu phố cổ, đường đi bây giờ rất tắc.

Ngụy Văn Thanh không nói gì, chậm rãi di chuyển, lúc rảnh rỗi quay đầu nhìn Bạch Hứa Ngôn: "Cậu bị cận à?"

Bạch Hứa Ngôn là một trong số ít sinh viên hàng đầu của đại học D mà không cần phải mang kính. Thị lực bình thường của cậu có thể nhìn thấy 5.0, đáng tiếc cậu không chọn làm phi công. Điều này từng khiến Ngụy Văn Thanh - một người bị cận thị ngàn độ vô cùng ghen tị.

Ngụy Văn Thanh nghĩ: “Cũng không đến mức còn trẻ thế mà đã bị lão hoá rồi? Mà hình như Bạch Hứa Ngôn vẫn chưa tới ba mươi tuổi kia mà.”

Sau năm năm xa cách, Nguỵ Văn Thanh cảm thấy mình vẫn còn rất trẻ nên tất nhiên Bạch Hứa Ngôn sẽ càng trẻ hơn.

Đối phương vẫn đang cẩn thận lau kính mắt của hắn: ” Kính đây.”

Ngụy Văn Thanh nghe vậy liền quay đầu qua nhìn cậu một lượt từ trên xuống dưới, suýt chút nữa tròng mắt đều rơi ra: “ Sao lại ăn mặc thành như vậy, lại còn mang một cặp mắt kính để trang trí à?

Sao còn chưa chịu đổi cái kiểu áo ca rô hồng kẻ sọc xanh đỏ đó nữa?

Lòng mắt hắn trợn trắng, bỗng nhiên rất muốn hắc xì, nhưng may hắn kịp thời đem mặt dời đi chỗ khác, suýt chút nữa phun lên mặt Bạch Hứa Ngôn.

“Xin lỗi.” Ngụy Văn Thanh xin lỗi, trong lòng nén giận, cảm thấy mình rất thất bại. Bạch Hứa Ngôn đem kính mắt mang vào lại, nháy mắt mấy cái, yên lặng mở cửa sổ bên cạnh mình.

Ngụy Văn Thanh giận không chỗ phát tiết.

Tôi đưa cậu về nhà mà cậu ghét bỏ ai đấy hả?

Lời này của hắn tất nhiên không nói ra, chỉ là đạp mạnh chân ga rồi phanh lại rất gấp. Đường thì bị tắc nghẽn, xe không thể di chuyển được, nó cứ theo động tác của hắn dừng lại rồi dừng lại.

Cứ giống như chơi thú nhún vậy!

Sắc mặt Bạch Hứa Ngôn bị hắn lắc đến biến sắc, mưa to như hạt đậu bị gió thổi qua cửa sổ bay đến trên người cậu, nửa bên vai hoàn toàn bị ướt, cậu đành phải đóng cửa sổ lại.

Hai người không nói gì nữa, xe cuối cùng dừng ở cửa tiểu khu. Tiểu khu cũ, đường đi đều rất loạn và hẹp, có rất nhiều bãi đậu xe ngẫu nhiên ,xe Ngụy Văn Thanh lái là chiếc SUV, vừa rộng lại còn cao, rất khó để chen vào.

Bạch Hứa Ngôn nói: “Ngừng ở nơi này đi.”

Mưa rơi càng lớn, Ngụy Văn Thanh nghe tiếng mưa rơi lốp bốp đánh cho kính chắn gió vang vọng, hắn vẫn chạy xe vào: “ Cậu sống ở toà nhà nào?”

Bạch Hứa Ngôn không nói thêm gì mà ngoan ngoãn chỉ đường cho hắn.

Tiểu khu này là nơi cũ kĩ và đổ nát không phù hợp với tiêu chuẩn thông thường, chỗ đậu xe không chỉ bị chiếm dụng một cách ngẫu nhiên, không những vậy mặt đất còn bị đào lên những lỗ bên trái rồi phình ra ở bên phải.

Ngụy Văn Thanh càng lái càng tức giận: “ Sao mà cậu sống được ở cái chỗ như này thế hả?”

Bạch Hứa Ngôn nói: “Ở đây gần công ty…” sau đó lại nói thêm một câu, “Giá nhà phù hợp.”

Cậu nói giá nhà chứ không phải tiền thuê nhà. Ngụy Văn Thanh liền sửng sốt: “Đây là nhà cậu mua?”

Hắn tưởng rằng Bạch Hứa Ngôn mới về Trung Quốc được một năm sau khi lấy bằng tiến sĩ ở Mỹ, vậy mà cậu đã mua được nhà rồi?

Bạch Hứa Ngôn gật đầu nói:” Đến rồi.”

Xe đậu ở trước một căn nhà nhỏ chừng một người ở, Bạch Hứa Ngôn muốn xuống xe: “Cảm ơn sếp Ngụy.”

Giọng của cậu rất nhẹ nhàng, nhưng hai tiếng “sếp Ngụy” rơi vào tai Ngụy Văn Thanh như chợt kích thích thứ lửa nóng nào đó trong lòng hắn, hắn kéo mạnh cổ tay Bạch Hứa Ngôn lại, lôi cái người đang chuẩn bị xuống xe trở lại chỗ ngồi.

“Cảm ơn tôi à?” Hắn cười lạnh một tiếng: “Cậu cảm ơn tôi như thế nào đây?”

Bạch Hứa Ngôn được nuông chiều đến yếu ớt bị hắn kéo một cái suýt nữa đã ngã nhào lên người Ngụy Văn Thanh, cổ tay tái nhợt ốm lòi cả xương bị hắn siết trong lòng bàn tay, kể từ lúc gặp lại đến nay, đây là lần thứ nhất cậu lộ ra vẻ bối rối.

Cậu đẩy mắt kính hơi tuột xuống lên, khẽ cắn môi dưới, thế mà lại trông như hết sức nghiêm túc mà suy nghĩ về vấn đề này, nghĩ cả buổi trời mới hỏi: “Sếp Ngụy muốn tôi cảm ơn anh thế nào?”

Ngụy Văn Thanh nhìn cậu, nở một nụ cười sâu xa: “Tôi đưa cậu về nhà thì ít nhất cậu cũng phải tặng tôi gì đó chứ nhỉ?”

Bạch Hứa Ngôn “À” một tiếng, cuối cùng Ngụy Văn Thanh cũng chịu buông cổ tay của cậu ra, muốn nhìn xem rốt cuộc cậu có thể nghĩ ra trò gì hay.

Người nọ lập tức ôm cái cặp đang đeo lên vai ra trước ngực, sau đó nghiêm túc lục lọi.

Moi móc cả buổi lại lấy ra một cây kẹo mút.

“Cái này có được không?” Bạch Hứa Ngôn hỏi.

“Là vị dâu tây.”

Một chương bên truyện HD ngắn thiệt sự nên mình phải gộp 3 chương làm một cho đỡ ngắn 🥲

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro