Chương 4+5+6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bạch Hứa Ngôn đẩy cửa chống trộm ra, sau đó đặt dù đã ướt đẫm ngay cửa ra vào rồi vội vàng đi tắm nước nóng.

Thay đồ ngủ sấy khô tóc xong vẫn cảm thấy thân thể nặng nề như cũ, cậu ngồi thừ người trên ghế sofa không muốn nghĩ gì nữa.

Cậu cứ thế vùi mình ở trên ghế sofa lim dim, đang muốn ngủ thì điện thoại rung mạnh khiến cậu giật mình tỉnh lại.

Trương Đông Lưu gửi cho cậu một tin trên WeChat: "Tiểu bạch, sếp Ngụy rất hài lòng với cậu, tạm thời cậu bớt cắm đầu nghiên cứu chút, khoảng thời gian này cậu tiếp sếp Ngụy đi."

Lại bổ sung thêm một câu: "Đối với chúng ta bây giờ thì nhanh chóng bán được hàng mới là quan trọng nhất."

Bạch Hứa Ngôn đáp trả một tin "Đã biết" rồi chậm rãi tỉnh táo lại. Thật may là tin nhắn này tới kịp thời, nếu không có lẽ cậu đã ngủ qua đêm trên ghế sofa, chắc chắn sẽ bệnh cho xem.

—— Thật ra hiện giờ cậu cảm thấy sức khoẻ không tốt cho lắm, gần đây đồng nghiệp bị cảm cúm quá nhiều, cậu đã cố ý đề phòng nhưng vẫn không có cách nào từng giờ từng phút đeo khẩu trang trước mặt người khác. Dường như đã tỉnh hẳn, Bạch Hứa Ngôn liền lấy cho mình một ly nước nóng ở ngăn tủ.

Cậu cũng đã uống thuốc được một đoạn thời gian, bây giờ đã không còn cảm giác buồn nôn. Nhưng trước kia mỗi bữa cơm đều nôn ra hết, thành ra dù có ngậm thuốc trong miệng vẫn cảm thấy nuốt không tài nào nuốt trôi nổi

Bác sĩ nói đây là tâm lý kháng cự, nhưng tóm lại là buổi sáng phải uống thuốc, ban đêm cũng cần phải uống thuốc, mỗi ngày đều phải uống thuốc, uống nhiều thì sẽ thành quen.

Chờ sau khi uống thuốc xong, Bạch Hứa Ngôn mới nhớ tới mình vẫn chưa ăn cơm chiều.

Cậu cảm thấy có hơi chán nản mà đem ly để lại trên bàn, sau đó cầm cháo dư của buổi sáng để vào trong lò vi sóng cho nóng.

Thật đúng là rất khó ăn.

Bạch Hứa Ngôn cố hết sức nuốt hai hớp, cuối cùng cũng nhận ra được cháo này hơi chua, thời tiết quá nóng, mấy ngày nay cậu lại bề bộn nhiều việc, lúc đi làm quên đem cơm thừa bỏ vào tủ lạnh.

Bạch Hứa Ngôn bĩu môi, lấy ly lẩu tự sôi ăn liền còn thừa từ đợt bão trước, chỉ cần rót chút nước nóng là được.

Trong lúc chờ nồi pha nước lẩu nóng, cậu chậm rãi xoa xoa phần da cổ tay của mình.

Ngụy Văn Thanh chỉ vừa mới bóp mạnh chút thôi mà làn da tái nhợt liền ửng đỏ một mảng, vừa nãy khi tắm có dùng nước nóng xối qua lại càng trông thấy rõ dấu tay.

Bạch Hứa Ngôn dùng tay xoa nắn vết đỏ, tính toán kết quả mạch máu của bản thân gần đây hẳn là coi như ổn định, có lẽ máu bầm không quá nghiêm trọng.

Nếu không phải vết bầm này có hình dạng kỳ lạ…

Hôm nay cả người lúc nào cũng mệt rã rời, cậu cảm thấy có gì đó không đúng lắm, cậu ngồi trước bàn ăn chờ nước làm nóng mì, mí mắt lại bắt đầu đánh nhau. Bạch Hứa Ngôn nghĩ thầm chẳng biết có phải là do bệnh tái phát hay là ướt mưa bị cảm lạnh, may mà có Ngụy Văn Thanh đưa cậu về --

Ngụy Văn Thanh…

Cái tên Ngụy Văn Thanh này coi như cũng còn giống người được chút.

Trong lòng cậu chân thành cảm tạ bạn trai cũ, mà lòng cũng đã quá mệt mỏi nên cũng không có vướng mắc gì. Cậu ăn đại vài đũa mì rồi lên giường đi ngủ, trước khi nhắm mắt vẫn là cầu nguyện một câu:

Không được bị cảm.

Tuyệt đối không được để bị cảm.

*

Ngụy Văn Thanh ngồi ở trong xe, nghiến răng nghiến lợi nhai kẹo mυ"ŧ.

Vị dâu tây ngọt đến mức sau khi nhai vẫn còn dính ở răng. Từ khi tốt nghiệp cho đến sau này Ngụy Văn Thanh cũng không ăn qua mấy thứ được làm bằng kỹ thuật và phức tạp như vậy, trong nháy mắt hắn chợt cảm thấy vị giác của bản thân đã bị nó làm hỏng rồi.

Hắn vừa ăn kẹo với vẻ mặt chán ghét rồi thò đầu ra nhìn bên ngoài thì thấy Bạch Hứa Ngôn đi vào khu chung cư cũ, vừa thò đầu ra thì thấy cửa sổ tầng hai đã sáng rồi.

Không ngờ nhà của Bạch Hứa Ngôn lại ở tầng thấp như vậy, Ngụy Văn Thanh lo lắng đối phương thông qua cửa sổ sẽ nìn thấy được mình chưa rời đi nên vội vàng rụt đầu lại, rồi mạnh mẽ bẻ tay lái đi vào con đường nhỏ ở bên trong

Khi rời khỏi tiểu khu và vào đường chính, anh mới nhớ đến cái hắt hơi vừa rồi, tay cầm lái càng siết chặt hơn

Đúng vậy, không thể hiện tốt được nữa rồi.

Ngụy Văn Thanh lái xe, càng nghĩ càng giận, nhớ lại mọi chuyện từ khi hai người gặp lại nhau rồi đến cái lần đầu tiên gặp Bạch Hứa Ngôn

Sao Bạch Hứa Ngôn có thể thấy được những khoảnh khắc hiếm hoi và không thể nhìn được như vậy trong cuộc đời tiêu sái của anh vậy chứ!

Ngụy Văn Thanh gặp Bạch Hứa Ngôn là vào mùa đông ở năm tư đại học.

Mùa đông ở huyện Uất không có tuyết rơi mà rất ẩm ướt và lạnh lẽo. Xưa nay Ngụy Văn Thanh luôn muốn trông mình thật phong độ mà không cần ấm áp nên khi đi ngang qua sân thể dục hắn đã mặc một cái áo len không ấm áp cho lắm, cho nên đã bị gió lạnh thổi vào rồi dừng lại quấn chặt khăn quàng cổ

Chắc chắn hắn phải giành chiến thắng trong cuộc thi bảo vệ giải thưởng quốc gia, hắn in tài liệu và đến phòng họp chuẩn bị sớm trước hai tiếng. Từ cửa hàng văn phòng phẩm đến toà nhà dạy học thì phải đi ngang qua sân thể dục, cuối học kỳ gió lạnh như thế mà còn có người mặc áo ngắn tay chơi bóng sao

Điều tồi tệ hơn chính là khi hắn dừng lại ở đó còn chưa đứng được bao lâu, thì Ngụy Văn Thanh nghe được tiếng ai đang hét lớn, còn chưa kịp lấy lại tinh thần thì quả bóng từ trên trời rơi xuống rồi đập thẳng vào mặt hắn.

Theo bản năng hắn có thể tránh đi là sẽ không bị đau rồi, nhưng tầm nhìn trước mắt hắn trở nên mơ hồ. Bóng đập thẳng vào mặt hắn, cũng rất may nhưng cũng rất bất hạnh là kính của hắn đã bị văng ra ngoài.

Trên mặt đất vẫn còn mảnh thuỷ tình bị vỡ nằm ở giữa, gọng kính thì gãy luôn.

Có người từ xa chạy đến, nhưng không dừng lại ở trước mặt hắn, mà dừng lại trước bạn học khác rồi nói: "May là chưa đập vào người cậu đúng không?"

Đúng vậy, không có đập vào cậu ta mà đập vào tôi đây này!

Bạch Hứa Ngôn may mắn tránh được trái bóng thì cúi người xuống nhặt mắt kính ở dưới mặt đất lên đưa cho hắn, nhìn thấy diện mạo người xui xẻo có vẻ sắp nổi giận, cậu liền nói: "Xin lỗi, lúc tôi né bóng không để ý có người sau lưng, tôi sẽ đền kính cho anh."

Ngụy Văn Thanh cầm mắt kính lên xem, nó đã vỡ đến mức hoàn toàn không thể nhận ra. Lúc này hắn không cười điểm giữa lông mày nhíu chặt lại, liếc mắt nhìn qua người đã đá trái bóng, cậu ta liền lắp bắp nói "Tôi, tôi, tôi không cố ý."

Bạch Hứa Ngôn nhanh chóng lặp lại thêm một lần nữa : "Xin lỗi, tôi sẽ đền bù cho anh."

Khuôn mặt Ngụy Văn Thanh nhìn trông rất hung dữ nhưng thật ra tính tình không táo bạo. Dựa vào cảm giác hắn cho rằng là đàn em khóa dưới nên không thật sự nổi giận. Nhưng mà trong lòng đang rất gấp, nếu không có mắt kính thì mặt người ra làm sao hắn đều không biết, hắn chỉ nghe ra giọng điệu nói chuyện ở phía đối diện khá bình tĩnh, còn mang theo tiếng thở dốc sau khi mới vận động xong.

Vậy nên mới nói với đối phương: "Tiền không phải là vấn đề, tôi đang có việc gấp."

Ánh mắt của Bạch Hứa Ngôn nhìn đến túi đựng văn kiện trong suốt đang nằm trong tay hắn, bên trong còn đang chứa giấy tờ được bảo mật, liền nói: "Mau đi theo tôi."

Vừa nói dứt lời, Ngụy Văn Thanh đã bị kéo chạy như phát điên .

Ngụy Văn Thanh cận thị rất nặng nếu không có mắt kính thì đến đường đi cũng không thấy, thế nên bị Bạch Hứa Ngôn nắm lấy tay kéo chạy, áo khoác không cài nút liền bị gió lạnh thổi vào bay tung lên.

Bạch Hứa Ngôn đứng lại ở trước một chiếc xe điện màu hồng, tay đánh bụp bụp vào vị trí phía sau yên xe rồi móc ra một cái mũ bảo hiểm màu phấn so với thân xe còn đậm màu hơn từ trong giỏ xe ra đưa cho Ngụy Văn Thanh: "Lên xe."

Mặc dù Ngụy Văn Thanh không thấy rõ nhưng vẫn cảm giác được bản thân bị chói mắt sắp mù đến nơi, hắn thực sự kinh ngạc hỏi: “Xe này là của cậu?"

Không nói đến xe có màu hồng phấn chói mù mắt mà trên đầu xe còn có một con thỏ béo nở một nụ cười thật tươi kéo dài đến hai cái tai để đối mặt với cuộc sống.

Nam sinh kia trông cũng khoảng hai mươi tuổi nhưng không ngờ lại đi cái dạng xe này!

"Đây là xe cũ của dì tôi nên không mất tiền mua." Bạch Hứa Ngôn có vẻ như đoán ra được hắn đang trào phúng trong lòng nên đem mũ bảo hiểm nhét vào tay Ngụy Văn Thanh: "Chỉ có một cái mũ."

Ý như đang nói là mũ chỉ có một cái tôi là cố ý nhường cho anh đó.

Ngụy Văn Thanh không hề do dự mà từ chối: "Cảm ơn nhưng tôi không cần."

Trên mũ bảo hiểm mọc đôi tai thỏ màu hồng, còn phô trương hơn cả anh trai bán chuột túi bông nữa.

Bạch Hứa Ngôn thuận tay đem mũ bảo hiểm đội lên đầu mình, hai cái tai thỏ một trái một phải bay theo chiều gió phất phới, hắn ngồi trên xe nói: "Ngồi yên."

Xe vừa chạy, Ngụy Văn Thanh đã lập tức hối hận vì không mang mũ bảo hiểm.

Người phía trước chở hắn có khả năng đã từng chạy xe mô tô, chân ga cũng đã bị kéo cong nhưng vẫn không giảm tốc độ. Trước mắt hắn là một mảnh nhạt nhoà chỉ cảm thấy gió đang liên tiếp đánh mạnh vào mặt, cả người thì giống như sắp bay lên.

Trước mắt là gió lạnh, Ngụy Văn Thanh chẳng thấy cái gì hết, lúc khẽ vấp người một cái hắn theo quán tính dán vào lưng của người phía trước.

Người phía trước thấp hơn hắn một chút nhưng vừa cao vừa gầy, lưng cứng giống như một cây cung đã được căng dây. Mồ hôi ẩm ướt lẫn trong không khí, cách mặt Ngụy Văn Thanh rất gần, vậy mà không phải mùi chua của mồ hôi hay có ở những nam sinh.

Mùi chanh cỏ roi ngựa thơm thoang thoảng, không biết là mùi của nước giặt đồ hay là nước hoa.

Người đi xe điện thỏ màu hồng phấn chắc sẽ không dùng nước hoa đâu nhỉ?

Tấm lưng ướt đẫm của đối phương bị gió lạnh thổi qua, Ngụy Văn Thanh cảm giác được người cậu lạnh run lập cập, thế là vô thức dịch người đến gần cậu hơn.

Hắn đã quên hoàn toàn mình có bệnh sạch sẽ.

Đến khi dừng xe ở trước cửa hàng kính mắt, mái tóc hắn cố tình chải chuốt để đi nhận thưởng biện hộ từ quốc gia đã bị rối tung.

“Đến rồi.” Bạch Hứa Ngôn cầm cái kính bị hỏng đi vào trong tiệm”. Lấy cho tôi một cái kính giống vậy, lấy thêm cả một bộ kính áp tròng cùng độ với cái kính này”.

Cậu trực tiếp trả tiền, sau đó nhét hộp kính áp tròng vào tay Ngụy Văn Thanh: “Cái này không cần phải chờ.”

Ngụy Văn Thanh biết đây đã là biện pháp tốt nhất trong tình thế nguy cấp này, nhưng hắn vẫn cảm thấy có chút lúng túng.

Sở dĩ hắn không bỏ cái khung kính nặng nề ấy là bởi vì hắn không thể đeo được kính áp tròng.

Nhưng hắn sẽ không nói chuyện này với người khác.

Không khí an tĩnh vài phút, Bạch Hứa Ngôn đột nhiên đè hắn ngồi vào ghế ở cửa hàng kính mắt: “Chờ tôi đi rửa tay đã.”

Đến lúc Ngụy Văn Thanh nhận ra được ý nghĩa của lời nói này thì tay của Bạch Hứa Ngôn đã chạm vào mắt hắn.

Bộ phận yếu ớt nhất bị ngón tay của người khác đυ.ng vào, Ngụy Văn Thanh theo bản năng tránh né. Ngón tay ấm áp của Ngụy Vân Thanh cọ qua mí mắt hắn, có chút ngứa, người kia nhẹ nhàng nói: “Mở mắt ra, ráng chịu một chút.”

Hai người cách nhau quá gần, hơi thở lúc cậu nói chuyện phả vào mặt hắn, Ngụy Vân Thanh sửng sốt, vô thức làm theo lời cậu, một giây sau, một cái kính áp tròng đã áp vào tròng mắt hắn.

Tầm nhìn rõ ràng hơn nửa, hắn mới thấy rõ mặt của đối phương. Cái đầu tròn tròn, tóc mái bị mồ hôi làm ướt bám vào trên mặt, có vẻ tuổi còn nhỏ.

Thanh tú xinh đẹp, mặc cái áo cộc tay màu đỏ chót.

Cái này chắc không thể nào là dì cho đâu nhỉ !

Hắn còn đang than thở thì cái kính áp tròng còn lại đã đưa đến trước mắt, Ngụy Vân Thanh thấy khuôn mặt của Bạch Hứa Ngôn dần dần phóng đại, cảm thán cả đời này mình còn chưa từng nhìn mặt người đàn ông khác với khoảng cách gần như vậy.

Dáng dấp khá là đẹp đó.

Nhưng sao lại có thể mặc kiểu quần áo quê mùa như vậy.

Bạch Hứa Ngôn thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ, rút tờ khăn giấy lau tay: "Được rồi. Hai giờ sau phải lấy kính áp tròng ra.” Lại hỏi: “Cần tôi đưa anh về không?”

Ngụy Văn Thanh nhớ đến chiếc xe đạp điện màu hồng mà lòng vẫn còn sợ hãi, lại thấy Bạch Hứa Ngôn mặc áo tay ngắn, mồ hôi trên cánh tay đang dần được gió thổi khô, nổi lên một lớp da gà, hình như đang lạnh: “Không cần đâu, tôi có thể tự đi bộ về.”

“Được.” Đối phương không hề khách sáo với anh một chút nào: “Vậy tôi đi đây.”

Ngụy Văn Thanh nhìn chiếc xe đạp điện màu hồng biến mất trong gió, lúc này mới chợt nhớ ra mình còn chưa biết tên của đối phương.

Tiền này không nên do cậu trả, Ngụy Văn Thanh nghĩ, quả bóng kia không phải do cậu đá mà.

Nhưng cuộc thì biện hộ sắp đến, hắn không còn thời gian để nghĩ nhiều, vội vàng cầm tài liệu vào phòng hợp. Cẩn thận kiểm tra lại Power Point nhiều lần, lại đọc nhẩm bản thảo trong lòng hai lần, cởϊ áσ khoác ngoài để lộ cổ áo vest và cà vạt bên trong, bình tĩnh chờ đến lúc cuộc thi biện hộ bắt đầu.

Phong cách của đại học D là giải quyết toàn bộ cuộc thi biện hộ giải thưởng quốc gia của toàn trường cùng một lúc, dựa theo thứ tự lớp từ thấp đến cao, mỗi người chỉ được có năm phút. Căn phòng nhanh chóng chật kín người, một mảnh đông nghịt.

Phải đợi rất lâu mới đến lớp thứ tư, Ngụy Văn Thanh nghe câu được câu không, suýt chút nữa đã nhịn không được lấy điện thoại ra chơi, cho đến khi giọng nói quen thuộc vang lên từ bục giảng xa xa, hắn mới đột ngột ngẩng đầu lên nhìn.

Người bạn học đi xe đạp điện màu hồng vừa nãy đã tắm rửa thay quần áo đang đứng trên bục giảng, xém chút nữa thì hắn đã không nhận ra.

Áo khoác đen bên ngoài áo sơ mi trắng, Ngụy Văn Thanh vô tình chạm mắt với cậu, hắn thầm nghĩ:

Sao lại ăn mặc quê mùa như lúc nãy nữa rồi.

Hắn liếc mắt nhìn Power Point, vừa đúng lúc nó đang ở trang tự giới thiệu.

Người bạn học đi xe đạp điện màu hồng tên là Bạch Hứa Ngôn, sinh viên năm thứ hai chuyên ngành điện khí.

Sở thích được ghi trên cột kia là:

Bún thịt dê ở căng tin của tầng ba.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro