Chương 1 (đã chỉnh sửa)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

【Kịch bản trong khuôn viên trường học kinh dị: Chú ý, cấm OOC】

    【Chú ý: NPC có thể tùy ý đối phó với người chơi ooc】

  Ý thức của Ngọc Lý hỗn loạn, điều đầu tiên cậu nghe được là hai lời cảnh báo đinh tai nhức óc này.

  Cuối cùng khi cậu cố gắng mở mắt ra, cậu nhìn thấy một ký túc xá sinh viên chật hẹp với giao diện nổi và trong suốt trước mặt.

    【Như cậu đã thấy, cậu là người nắm giữ kịch bản giáo bá trong trò chơi ở trường thứ chín mươi chín, chào mừng bạn đã đến, bạn học Ngọc Lý.】

    【Người chơi mới Ngọc Lý đang tải trò chơi...】

    【Dữ liệu người chơi Ngọc Lý đã tải, trò chơi chính thức bắt đầu, nội trong vòng một tháng hoàn thành kịch bản cùng nhiệm vụ sẽ thông quan. 】

    【Đã tiến vào phó bản nhiệm vụ đầu tiên: Bút Tiên, yêu cầu mời Bút Tiên trong vòng ba giờ, nếu không nhiệm vụ thất bại】

  Trong nháy mắt, tất cả khung cảnh trống rỗng vừa rồi đều trở thành hiện thực. Ký túc xá nam không bật đèn, ở giữa có một cái bàn lớn, Ngọc Lý đang ngồi ở cạnh bàn.

  Trên bàn có một chiếc đèn bàn, trên sổ nháp có mấy nét chữ ma quái. Tất cả các chi tiết đều chân thực đến mức giống như trong thực tế.

  "Đại ca, bút ở chỗ này, đều chuẩn bị xong." Lý Tử Mộc hướng Ngọc Lý gọi, đem một cây bút chì gọt đẽo bén nhọ đưa tới.

  Dưới ánh đèn, cổ tay gần như trắng nõn của Ngọc Lý chậm rãi duỗi ra, mảnh khảnh yếu ớt, có chút lo lắng run rẩy.

  Ngọc Lý không biết bất kỳ thông tin nào, cậu không biết có nên nhận nó hay không, nhưng hệ thống không phản hồi, vì vậy cậu đành phải làm theo ý của những người này.

  Lúc Lý Tử Mộc cầm bút, dừng một chút, bỗng nhiên xoay bút chì một vòng, đem mũi bút hướng về phía thiếu niên đối diện cậu. Giống như sợ đầu bút nhọn chọc vào tay Ngọc Lý.

Ngọc Lý giật mình, cẩn thận cầm lấy bút, nắm ở trong lòng bàn tay.

  Lý Tử Mộc lại nói: "Bọn họ đã đi bắt Yến Thương, bảo đảm đem cậu ta đưa tới đây."

  Có người phụ họa: "Lần này phải trị cậu ta thật tốt, đừng đem bút tiên đi, để bút tiên quấn lấy cậu ta hù chết cậu ta , làm cho cậu ta cả ngày như vậy □□!"

  Ngoài cửa sổ có một trận gió thổi mạnh, bãi cỏ cùng cây to bên cạnh ký túc xá bị gió lật nghiêng về một hướng, lại một luồng gió lạnh thổi vào ký túc xá.

  Ngọc Lý ngơ ngác chớp chớp mắt, khóe mắt tràn đầy nước mắt do vừa rồi bị hệ thống hù dọa, làm ướt hàng lông mi như lông quạ, đôi mắt của cậu đỏ lên.

  Yến Thương? Trị hắn?

  Ngọc Lý có chút không hiểu, đã là kịch bản giết người, vì sao lại không có bất kỳ manh mối nào.

  Hệ thống: [Người chơi Ngọc Lý, xin chào, hệ thống Tùng Tùng phục vụ vì bạn]

  Ngọc Lý không phát ra âm thanh, nhưng mắt thường có thể thấy được thở phào nhẹ nhõm, khi đến đây cậu nghe thấy âm thanh của hệ thống đầu tiên, và bây giờ, sự xuất hiện của hệ thống khiến cậu cảm thấy an tâm.

  --Có hệ thống thì sẽ có quy tắc.

  Không gian linh vực mặc kệ có bao nhiêu thần bí cùng cổ quái, chỉ cần có quy củ, liền có biện pháp sinh tồn.

  Hệ thống Tùng Tùng tiếp tục nhàn nhạt nói, [Cậu là đại ca giáo bá của bọn hắn, các cậu đều ghét Yến Thương, nhiệm vụ chính của cậu chính là làm khó làm dễ hắn ta]

Ngọc Lý nhướng mắt liếc nhìn các vị "anh em" bên cạnh, một đám tiểu đệ đều hung hăng nhìn hắn.

  Nhìn thoáng qua những người này có vẻ giống đại ca hơn cậu.

 Ngọc Lý chậm rãi đem cái đầu vừa nhô ra rụt trở về.

  Ngọc Lý do dự, tựa hồ không biết nên nói cái gì, đám tiểu đệ cũng không nói lời nào, lén lút truyền mắt xem náo nhiệt, nóng lòng muốn thử bắt nạt.

  Không khí lặng đi nửa phút, liền có mấy người xô đẩy một nam sinh tiến vào.

Ngay sau đó ,"Bang" một tiếng cánh cửa ký túc xá đóng sầm lại, sợ có người bỏ đi.

  Bầu không khí căng thẳng và yên tĩnh, mọi người đều có ác cảm không thể che giấu đối với vị khách vừa mới vào kia.

  Mà thiếu niên hiển nhiên trốn không thoát, chỉ có thể buộc phải tiếp nhận trận bắt nạt sắp tới.

  Ngọc Lý tò mò ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy thiếu niên bị đám người bên trong chen lấn, cho đến khi bị đẩy đến ngồi đối diện Ngọc Lý.

 Thiếu niên dáng người cao, ngồi so với Ngọc Lý cao hơn nửa cái đầu, đeo một cặp kính gọng vàng, làn da trắng lạnh lùng, khí chất có vài phần văn nhã cấm dục. Đầu tóc hơi rối, chắc là do bị gió bên ngoài thổi mạnh.

  Cặp kính che đi nửa đôi mắt chán đời, nhưng lại không che giấu được vẻ lãnh đạm của hắn, giống như một pho tượng trắng lạnh lùng, từ trên cao nhìn xuống, tròng mắt và đồng tử đều trắng cùng lạnh lùng.

 Hắn bị ấn ở trên chỗ ngồi, hoàn toàn ở thế bất lợi, nhưng dù vậy, hắn vẫn không che giấu sự chán ghét đối với Ngọc Lý và đồng bọn của cậu, không hề tỏ ra yếu thế.

Quả nhiên là thực trầm ổn .

  Đây hẳn là Yến Thương.

  Đối mặt với vẻ mặt thờ ơ của Yến Thương, Ngọc Lý khẽ cắn đầu lưỡi, trong lòng lặng lẽ hỏi: 【 Tôi nên bắt nạt cậu ấy như thế nào? 】

Tùng Tùng đi tra Baidu trở về, 【Bắt nạt ám chỉ việc có thái độ ngạo mạn không nói đạo lý đe dọa hoặc cố gắng ép buộc, áp bức cùng với làm khó đối phương; hoặc một loạt hành vi ái muội giữa người yêu. 】

  "..." Ngọc Lý có chút lo lắng, không xác định, 【 vậy tôi nên làm cái gì bây giờ? 】

 Tùng Tùng chăm chú nói, giống như đang dạy học sinh tiểu học lý giải từ ngữ ý tứ giống nhau, dốc lòng nói,【 Ỷ thế hiếp người, bắt hắn chơi Bút Tiên, dọa hắn đêm nay không ngủ được. 】

  "......"

  Mặc dù hệ thống nói cái gì, cũng giống như không nói.

  Nhưng Ngọc Lý ngoan ngoãn đáp lại, 【Được. 】

  Khi Ngọc Lý đang thảo luận với Tùng Tùng, thì mọi người bắt đầu thảo luận về cách lát nữa bắt nạt Yến Thương như thế nào, cuộc thảo luận ngày càng gay gắt.

  "Im lặng!"

  Ngọc Lý cố gắng hết sức để trông giống như một giáo bá, vỗ bàn, "Chỗ này quá đông, nhiều người, ra ngoài."

  Mệnh lệnh mang theo khẩu khí không lớn, giống như lễ phép thỉnh cầu, giọng nói êm tai, giống như một con chim sơn ca nhỏ.

  Trong phòng phòng bỗng nhiên yên tĩnh đột ngột.

  Ở nơi mọi người không thấy, tiểu giáo bá đang lén lút co năm ngón tay xoa xoa lòng bàn tay, không nhịn được mà than thở, 【A, tay đau quá, Tùng Tùng QAQ】

【 Cẩn thận, cái bàn làm bằng sắt 】

  Tùng Tùng thấy lòng bàn tay thanh tú của cậu quả nhiên đỏ bừng, trong bản năng liền nghĩ đến có nên lấy cho cậu một miếng đá chườm một chút hay không.

  Lý Tử Mộc đứng bên cạnh, luôn âm thầm nhìn Ngọc Lý, đem hành động nhỏ của cậu thu hết vào đáy mắt.

  Vẻ mặt cậu ta có chút sững sờ, lộ ra vẻ khó hiểu "Tên này có thật là đại ca giáo bá?"

  Mặc dù Ngọc Lý có chút không thích hợp, nhưng cậu là giáo bá đã tích lũy quyền lực trong trường từ lâu, nói một là một không có hai, có nhiều đàn em đều thực nghe lời, mọi người đành phải không cam lòng rời khỏi ký túc xá.

  Cuối cùng, chỉ còn lại năm người trong phòng.

  Ngoại trừ Yến Thương ba người còn lại đều là bạn cùng phòng của Ngọc Lý. Tùng Tùng nói rằng vì kỳ thi tuyển sinh đại học sắp tới, cha của Ngọc Lý muốn cậu đạt điểm cao hơn nên đã ép cậu phải học nội trú.

  Ngọc Lý và Yến Thương đang ngồi đối diện nhau, ba người bạn cùng phòng ngồi xung quanh, sau khi tắt đèn, Lý Tử Mộc lấy ra bốn điếu thuốc đặt ở bốn góc bàn,đốt chúng thay cho ngọn nến.

  Điếu thuốc đang dần cháy, những làn khói tràn ngập trong không gian xung quanh, trong bóng tối vẻ mặt Yến Thương hung át nham hiểm, nhìn chằm chằm vào tay Ngọc Lý cùng cây bút với vẻ mặt khó đoán.

  Ngọc Lý ngẩng đầu nhìn Yến Thương đang đánh giá, không hiểu sao có chút sợ hãi, nhưng vẫn lấy hết can đảm nói với Yến Thương: "Này, lấy bút đi."

Yến Thương vẫn không nhúc nhích, đôi tay dè dặt đặt ở trên đùi, như thể đang nhìn một đứa trẻ đang vô cớ gây rối.

  Ngọc Lý tay trái cầm lấy thân bút, đặt ở trên bàn, ra hiệu Yến Thương cầm, "Cầm đi."

Yến Thương nhíu mày một hồi, rốt cục mở miệng, thanh âm lạnh lùng, nhưng lại như trăng tròn .

  "Nếu muốn đánh nhau, không cần phải giở nhiều trò như vậy."

  Từng câu từng chữ đều tràn ngập lạnh lùng , lộ ra vẻ chán ghét của hắn đối với Ngọc Lý.

  Có vẻ như trong quá khứ, những người nắm trong tay kịch bản giáo bá thường cùng Yến Thương gây gổ, khiến nạn nhân Yến Thương bây giờ muốn đi thẳng vào vấn đề.

  Ngọc Lý lộ ra vẻ mặt hiền lành, nhẹ giọng nói: "Sẽ không đánh cậu, chỉ cần cậu cùng tôi chơi một ván Bút Tiên , tôi sẽ để cậu đi."

Yến Thương trầm mặt, thờ ơ.

  Hệ thống lạnh băng nhắc nhở nói:  【 Đếm ngược, thời gian còn lại 2 tiếng 30 phút. 】

Tùng Tùng cũng nhắc nhở,【Khói sẽ sớm tàn. 】

  Có vẻ như là một giáo không thể nói chuyện nhẹ nhàng như vậy. Ngọc Lý không còn cách nào khác đành phải thay đổi chiến lược, hung ác nói: "Mau lên, cậu không dám chơi phải không? Tôi dám, nhưng cậu lại không dám sao?"

Logic trẻ con ...

Đơn giản, thủ đoạn hiếu thắng, thẳng thắn đến mức nhìn thoáng qua có thể nhìn thấu.

  Lúc trước những lời khiêu khích này rất có tác dụng, nhưng không hiểu sao Yến Thương lại không bị chọc giận như trước kia.

  Tiểu giáo bá nói những lời đáng ăn đòn, làm những chuyện ép buộc hắn, nhưng không biết vì sao, cậu không khiến người ta chán ghét chút nào, sẽ không cảm thấy chán ghét cậu, ngược lại còn có vẻ non nớt ngây ngô.

  Uy hiếp người đều ấp úng, rõ ràng là mới làm lần đầu tiên, khi bắt nạt người khác, lỗ tai chính mình lại đỏ lên, nhìn thế nào cũng là một con thỏ trắng dễ bắt nạt.

  Yến Thương thong thả đưa tay phải ra, đầu tiên là chỉnh kính mắt, sau đó nắm tay Ngọc Lý dưới ánh mắt mong đợi của cậu.

  Bàn tay trắng nõn mềm mại của Ngọc Lý so với Yến Thương nhỏ hơn, hoàn toàn bị hắn bao lấy, khẽ xoa nhẹ lòng bàn tay.

  【Thật không dễ dàng, Tùng Tùng】

  Ngọc Lý cảm khái một trận, cuối cùng cậu cũng có thể bắt đầu làm nhiệm vụ, 【Bất quá, cậu ấy thật nhút nhát, tôi không thể bắt nạt cậu ấy. 】

  【.....】

  Tùng Tùng: Trẻ con nói chuyện không biết suy nghĩ.

  Ngọc Lý đã chủ động thay Yến Thương làm nạn nhân, biết rằng Yến Thương chắc chắn rất sợ mình, vì vậy cậu đã chủ động đan các ngón tay của mình và hắn vào nhau, đặt cây bút chì vào lòng bàn tay của họ.

  Mặc dù gió to cuốn mây bay, ánh trăng ít ỏi, ký túc xá kỳ thật rất tối, nhưng cổ tay và cánh tay của thiếu niên lại trắng như ngọc, trong bóng đêm đều trắng chói lọi.

  Khi bàn tay thiếu niên bị nắm lấy hoàn toàn, hắn có chút khó chịu muốn gỡ bàn tay ấy ra, cậu nhanh chóng dùng tay trái giữ chặt tay hắn, "Yến Thương, chúng ta bắt đầu thôi."

Trong khi Yên Thương vẫn còn nghe lời, Ngọc Lý đã "ép" hắn nói mấy câu đó cùng mình.

Có chút trung nhị khác thường nói, vào giờ phút này đều có vẻ cực kỳ quỷ dị, khiến người ta cảm thấy khó chịu.

  Lời vừa dứt, bốn điếu thuốc đột nhiên cháy nhanh hơn. Nửa đêm gió to thổi dữ dội, thỉnh thoảng thổi cát mịn và lá cây đập vào cửa sổ, thiếu niên ngồi ở đầu ngọn gió bất an chớp chớp mi.

  Gió rít gào, lưới chống trộm lỏng lẻo cọ tới cọ lui phát ra âm thanh chói tai, trong tiếng động bất thường không hề quy luật đó, tựa như có thứ gì đó lạnh lẽo và ẩm ướt đang bị bóng tối bao bọc và xuyên qua bức tường.

  Một mẩu tàn thuốc rơi xuống từ điếu thuốc gần góc bàn của Ngọc Lý, nhanh chóng bị thổi bay, biến mất trong bóng tối.

  Ba người bạn cùng phòng sợ hãi rụt người ngã ra sau, che đậy sự sợ hãi bằng cách chửi rủa: "Mẹ kiếp, gió lớn quá!"

  Ngọc Lý đang định nói gì đó, nhưng tay trái đang cầm bút cùng Yến Thương đột nhiên mất đi sức lực.

  Cùng lúc đó, đầu bút bắt đầu chuyển động, "cạch" một tiếng, ngòi bút sắc bén lập tức cắt qua tờ giấy, tờ giấy bị rách tách thành hai nửa không đều nhau.

  Ngọc Lý cho rằng đó là Yến Thương điều khiển, nhưng mà cậu có thể cảm nhận khi nắm tay hắn, năm ngón tay của Yến Thương không hề dùng sức.

  Người ta nói rằng Bút Tiên thực sự là một loại gợi ý ám thị tâm lý, bởi vì nắm tay cùng người khác giằng co, nó sẽ luôn di chuyển không kiểm soát và vẽ lên giấy.

  Nhưng vào lúc này, Ngọc Lý cảm thấy nó không đơn giản như vậy.

  "Mẹ kiếp! Tại sao giấy lại rách!"

  "Giấy rách còn có thể hỏi   Bút Tiên sao?"

"......Sẽ không phải bị Bút Tiên cắt đi?

Vừa dứt lời, toàn bộ ký túc xá rơi vào khoảng lặng.

  【Bút tiên đã đến, chúc mừng người chơi Ngọc Lý đã hoàn thành nhiệm vụ đầu tiên,mở khóa cốt truyện.】

  【Tóm tắt: Trong kỳ thi tuyển sinh đại học, Yến Thương bị cha mẹ nuôi đánh đập và đồng thời bị đánh bởi những kẻ chuyên đi bắt nạt trong trường và đồng bọn của chúng.】

【Cùng ngày thi đó, Yến Thương được phát hiện rơi xuống đất tử vong dưới tòa ký túc xá. Sau đó, một loạt vụ giết người kinh hoàng xảy ra trong trường, trở thành ngôi trường ma ám.....】

  Nếu khả năng đọc hiểu của Ngọc Lý không có vấn đề gì, qua một vài lời kể ban nãy, Yến Thương hẳn là BOSS lớn nhất trong kịch bản khuôn viên trường học kinh dị.

  Ngọc Lý: "..."

  【Tùng Tùng, sao tôi lại gặp được một...Boss NPC phản diện như Yến Thương.】

  【Làm sao, hiện tại sợ hãi sao?】Tùng Tùng hỏi cậu.

  Đã nửa đêm, Ngọc Lý vẫn đang cùng Boss Yến Thương nắm tay, ba người bạn cùng phòng nhìn vào giấy bút trên bàn, hoảng sợ hét chói tai.

  Cậu nên trả lời thế nào.

  Chẳng lẽ muốn nói, cậu kỳ thật không phải sợ hãi, mà là nóng lòng muốn thử sao?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#dammy