Chương 2 (đã chỉnh sửa)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Yến Thương người vừa rồi còn nhút nhát trong cảm nhận của Ngọc Lý, đột nhiên trở thành một tên Boss phản diện, điều này khiến cậu có chút xấu hổ.

Nhưng bây giờ không phải là thời gian để Ngọc Lý lo lắng về những vấn đề này, bởi vì giờ phút này ký túc xá đã tràn ngập bầu không khí lạnh lẽo.

Ngoài cửa sổ tiếng gió rít gào giống như ma quỷ cười dữ tợn, cây cối cao lớn bị gió thổi lung lay sắp đổ, giống như ác ma giương nanh múa vuốt, nhiệt độ trong phòng nhanh chóng giảm xuống, giống như rơi vào động băng.

Trong lúc nhất thời, gian phòng của bọn họ tựa hồ cùng không gian bên ngoài ký túc xá hoàn toàn ngăn cách, những phòng ký túc xá khác một âm thanh cũng không có, chỉ có tiếng gió.

Bút Tiên đã đến.

Không thể bỏ qua bầu không khí giống như phim kinh dị. Lý Tử Mộc vẫn còn bình tĩnh, còn biết hỏi Ngọc Lý, "Đại ca, làm sao bây giờ?"

Cậu ta thử ấn công tắc đèn, nhưng vẫn không có phản ứng, tương đương đèn bàn cùng điện thoại di động bật chức năng đèn pin cũng không có ánh sáng.

Hai người bạn cùng phòng còn lại hét lên: "Không thể nào, thật sự có Bút Tiên sao?!"

Những tên này cho dù có kiêu ngạo ương ngạnh đến đâu, bọn họ dù sao cũng còn là trẻ niên vị thành niên, không thể xử lý mọi việc mà không kinh ngạc.

Mặc dù Ngọc Lý không biết Bút Tiên chơi như thế nào, nhưng cậu cũng không thể quỷ khóc sói gào như bọn họ, vì vậy cậu ra lệnh: "Tất cả mọi người đều im lặng."

Rõ ràng rất sợ hãi, nhưng vẫn cố gắng hết sức để thẳng người cố ép mình bình tĩnh lại, muốn ra lệnh cho người khác, khiến người ta có cảm giác như nhìn thấy một con thỏ trắng nhỏ vểnh tai lên cảnh giác.

Giọng điệu vẫn như cũ không chút uy hiếp, nhưng lúc này tất cả mọi người đều mất đi sức lực, cho nên đối mặt với mệnh lệnh của cậu, bọn họ đều vô thức tuân theo, trở nên trầm mặc.

Lúc này, năm người trong phòng đều đồng thời nghĩ đến một câu hỏi, ai sẽ là mục tiêu tấn công đầu tiên của Bút Tiên?

Ai là người thoạt nhìn dễ bắt nạt nhất..

Trước hôm nay, Lý Tử Mộc cảm thấy Yến Thương là người dễ bắt nạt nhất, không có bối cảnh không có ai giúp đỡ hắn, vì vậy họ mới dám bắt hắn ta chơi Bút tiên vào giữa đêm.

Nhưng hiện tại, Lý Tử Mộc đột nhiên cảm thấy, so với Yến Thương, Ngọc Lý tựa hồ nhìn càng giống động vật nhỏ bị bắt nạt có phản ứng mạnh mẽ, lúc kinh sợ giống một chú hamster hoặc là thỏ con.

Là đối tượng tuyệt vời để bắt nạt trêu chọc.

"Đổi một tờ giấy khác, hẳn là có thể tiếp tục?" Tiểu bạch thỏ không dám thở mạnh, cổ tay khảnh mảnh khẽ run, thanh âm cũng có chút run rẩy.

Đối với lời nói của cậu, Yến Thương không để ý, khóe mắt vẫn hờ hững, cũng không quan tâm đến Bút Tiên.

Cánh tay mà Yến Thương đùng để nắm tay cậu trắng trẻo mạnh mẽ, với những đường cơ bắp đẹp đẽ, trong khi cậu thì hoàn toàn ngược lại, bàn tay và cánh tay trắng nõn của cậu rất khảnh mảnh, có chút ốm yếu như bị bệnh.

Với làn da yếu ớt và mảnh khảnh như vậy, làm thế nào mà cậu ta có thể biến thành một giáo bá được vậy?

Ngọc Lý lặng lẽ xem xét biểu hiện của Yến Thương. Kể từ khi biết được thân phận của Yến Thương, trong đầu cậu giờ chỉ có một suy nghĩ ---

Đặc biệt hối hận.

Bây giờ ngồi trước mặt cậu là một Boss · Lệ quỷ, trong phòng còn có một nàng Bút Tiên vô hình. Nhưng ba người bạn cùng phòng còn lại đều là những tên bùn nhão không trét lên tường được hèn nhát.....

Ngọc Lý ngừng phàn nàn với bản thân, hơi nghiêng người, định lấy một tờ giấy khác từ chiếc bàn phía sau bằng bàn tay còn lại.

Sau đó hai tay cậu cứng đờ, toàn thân không dám động đậy.

Bởi vì tay cậu chạm phải một vật lạnh lẽo dị thường, vừa chạm vào da thịt liền toàn thân liền tê dại, trái tim treo lơ lửng trên cao.

Lúc này Ngọc Lý mới muộn màng nhận ra phía sau mình luôn có khí lạnh, khác với khí lạnh của điều hòa thông thường, bên trong rõ ràng chứa ý nghĩa âm trầm khủng bố nào đó.

Giống như xác chết đông lạnh, khắp nơi đều lạnh băng, ngay cả khi có một ít vết trên da, nó vẫn được bảo quản tốt, bạn sẽ cảm thấy sợ hãi khi nhìn thấy nó.

Ngọc Lý thậm chí không dám nhìn lại. Trên thực tế, cậu không thể động đậy, giống như bị bóng đè, có ý thức tỉnh táo, có năm giác quan, nhưng thân thể lại mất khống chế.

Đó là Bút Tiên.

Nó đã ở phía sau Ngọc Lý kể từ khi cậu gọi Bút Tiên ra. Chỉ là đến bây giờ Ngọc Lý mới nhận ra.

Ngọc Lý không dám nói chuyện, cậu sợ vừa mở miệng, khí lạnh sẽ xâm nhập vào trong miệng, làm cho nội tạng đều đông thành băng, sau đó tan thành mảnh vụn.

Cậu chưa bao giờ nhận ra rõ ràng rằng khoảng cách giữa mình và quỷ lại gần như vậy, hơn nữa khoảng cách ngày càng gần hơn.

Cái lạnh buốt chạy dọc từ cẳng tay, xuyên qua lớp áo sơ mi mỏng, chuyển động nhẹ nhàng như đang tán tỉnh người yêu, dọc theo bờ vai và cổ, cho đến nốt ruồi nhỏ trên xương quai xanh.

Nỗi kinh hoàng vô cớ, như con sói đói trong đêm đông.

Sự vuốt ve ác ý khiến Ngọc Lý không thể kiểm soát được run lên, giống như một con cừu non bị mắc kẹt trong đầm lầy không thể di chuyển, bóng đen đung đưa sau lưng cậu, bóng tối và lạnh lẽo đem cánh cửa sau lưng cậu khóa chặt lại.

Trời lạnh đến nỗi khiến cho cậu sởn tóc gáy. Ý thức cậu đang dần chìm vào trong một vũng nước đọng sâu không thấy đáy, đã ngập quá đầu, tiếng kêu cứu như nghẹn lại trong cổ họng.

Tất cả các giọng nói hỗn tạp, cùng với âm điệu quỷ dị lập đi lập lại liên tục gọi tên Ngọc Lý.

"Ngọc Lý..."

"Ngọc Lý..."

Cảm giác ngột ngạt dẫn tới hít thở không thông do lạnh lẽo đột nhiên biến mất.

Tay trái của Ngọc Lý khôi phục cảm giác lại trước. Yến Thương vẫn cùng cậu nắm tay không buông, bàn tay của Yến Thương cực kỳ lạnh lẽo, giống như nắm băng, suýt chút nữa mất đi cảm giác đau.

Cái lạnh thấu xương dường như vẫn còn, Ngọc Lý ho khan vài tiếng, theo bản năng buông tay ra.

Cậu càng ho càng khó chịu, hai tay gắt gao nắm chặt băng ghế, cổ họng vừa lạnh vừa ngứa, khó khăn mở miệng nói: "Nước nóng... Tôi muốn uống nước nóng.".

Cậu vô cùng khó chịu, tay chân vô thức cử động, trút bỏ cảm giác ngột ngạt vừa rồi, đá bay cái bàn, toàn bộ giấy bút trên bàn bị rơi xuống đất, tàn thuốc cháy bắn tung tóe các tia lửa.

Cái lạnh trong phòng tan biến cùng với cú đá của cậu.

Gió ngoài cửa sổ ngừng thổi.

Lý Tử Mộc vội vàng đứng lên, thiếu chút nữa vấp phải băng ghế, lấy bình nước nóng dưới bàn ra, "Tôi có nước nóng."

Sau khi cầm lấy cái cốc, nước nóng ở nhiệt độ vừa hợp, Ngọc Lý hớp vài ngụm, cuối cùng cũng cảm thấy cổ họng dễ chịu. Sau một lúc, cơn ho cuối cùng cũng dừng lại, nhiệt độ trong cơ thể dường như cũng dần tăng lên.

Lý Tử Mộc không hổ là tiểu đệ được Ngọc Lý coi trọng nhất, cậu ta luôn quan tâm đến cậu, thậm chí còn chu đáo pha nước sôi với nước lạnh để cậu dễ ​​uống.

Thông qua biểu hiện của Ngọc Lý, Lý Tử Mộc đoán vừa rồi đã xảy ra chuyện kỳ ​​lạ, nhưng lại nhìn không ra cái gì, chỉ có thể lo lắng bất an hỏi cậu; "Làm sao vậy?không thoải mái sao?"

Thiếu niên được săn sóc có chút bơ phờ, mái tóc ướt đẫm mồ hôi lạnh dính vào gáy, bờ vai đường cong mượt mà, phảng phất toàn thân cả người mềm nhũn.

Cậu trời sinh yếu ớt bệnh tật, cũng hấp dẫn ma quỷ, trời lạnh dễ cảm ho khan, gặp quỷ nhất định sẽ bị quấn lấy, không ngờ tất cả đều bị đưa vào trong trò chơi.

Tùng Tùng nói, 【Trò chơi có thể kết thúc ngay bây giờ.】

Vẻ mặt Ngọc Lý thoải mái hơn, cũng không giải thích nhiều, giọng nói có chút yếu ớt: "Bật đèn lên."

Thế là bạn cùng phòng ở gần cửa mạnh dạn đứng dậy bật đèn, lần trước bật như thế nào cũng không được, lần này lại bật được bình thường.

"Được rồi, không chơi tiếp, trò chơi kết thúc ở đây."

Ba người bạn cùng phòng như trút được gánh nặng, nhanh chóng thu dọn đồ đạc, trèo lên giường, đeo tai nghe buông màng giường xuống, thức thời không nhìn Ngọc Lý.

Ngọc Lý lại ho khan vài tiếng, nói với Yến Thương: "Cậu có thể đi rồi."

Yến Thương một lúc lâu cũng không đứng dậy rời đi, hắn ngồi đúng ở cái ghế của Ngọc Lý, hắn không đi, Ngọc Lý cũng không đuổi hắn đi, liền đành phải ngồi trên bàn học của chính mình.

"Ngọc Lý." Yến Thương lần đầu tiên gọi tên Ngọc Lý, chuẩn xác gằn từng chữ một, ánh mắt rơi vào mu bàn tay của cậu. Mới vừa rồi nắm tay thiếu niên da thịt trắng nõn, tinh tế động lòng người, dịu ngoan mặc hắn nắm, cảm xúc mềm mại như động vật thân mềm.

"Làm sao, hiện tại cậu hối hận."

Yến Thương nói đến lời này, ngữ khí có chút kỳ quái, dường như có thái độ khiêu khích chán ghét mà cậu đã từng đối xử với hắn ta trong quá khứ, lại tựa hồ chỉ là đơn giản nghi vấn mà thôi. Vẻ mặt của hắn lãnh đạm, từ đầu đến cuối không có bất kỳ cảm xúc nào, "Cậu không dám tiếp tục."

Giọng nói vẫn rất thiếu đòn cùng khiêu khích .

Yến Thương còn muốn chơi tiếp sao? Trái tim của Ngọc Lý run lên, cậu không biết nên giải quyết như thế nào, cậu không muốn chơi lần nữa.

Cậu không nghĩ tới mới phó bản một đã đáng sợ như vậy, trước đây cậu đã từng xem qua một bộ phim về Bút Tiên, nhưng không nghĩ tới lại lợi hại như vậy. Nếu lại chơi, dựa theo thể chất xui xẻo của mình, cậu nhất định sẽ còn bị Bút Tiên quấn lấy!

Giọng điệu của Ngọc Lý rất sợ hãi, 【Tôi nên làm gì đây? 】

Cậu lúc này mới sợ hãi muộn màng, vừa rồi suýt chút nữa bị Bút Tiên giết chết, nghĩ lại chân còn có chút mềm, không nghĩ ra nên đối phó với Yến Thương như thế nào.

Tùng Tùng nói, 【 Tiếp tục làm tốt một giáo bá. 】

Ngọc Lý cúi đầu, rốt cuộc một lúc lâu mới ngừng ho khan, khóe mắt cùng lông mày bởi vì khó chịu mà đỏ bừng, phảng phất trong nháy mắt có thể rơi xuống mấy giọt nước mắt trong suốt, 【Không được, thân thể tôi không tốt, tôi không thể làm giáo bá...】

Đúng là sức khỏe không tốt, vừa rồi khi cậu ho gấp, mềm nhũn yếu ớt, giống như mất nửa cái mạng.

Hiển nhiên là bị Bút Tiên dọa sợ, sợ tới mức cực điểm, có chút nói không lựa lờ, kinh hoảng thất thố muốn bỏ chạy. Tùng Tùng thở dài, không được phép bỏ game giữa chừng, nếu không là sẽ chết.

【Đừng sợ, hãy làm theo kịch bản. 】

Giọng nói điện tử của Tùng Tùng có chút an ủi, nói xong lúc sau cũng không nói gì thêm.

Ngọc Lý lại bị thuyết phục bởi một vài từ đơn giản, dù sao thì Tùng Tùng  cũng là hình ảnh vô cùng đáng tin cậy trong lòng cậu, đó là sự tồn tại duy nhất mà cậu có thể dựa vào lúc này.

Vì vậy cậu được dỗ dành nín khóc, cũng không có lại đi xin Tùng Tùng giúp đỡ, chỉ yên lặng nhìn thoáng qua Yến Thương một cái.

Thấy cậu không trả lời, Yến Thương quay sang nhìn cậu. Vì Yến Thương vẫn luôn ngồi, Ngọc Lý lúc này đang dựa vào bàn học của chính mình, nửa người dựa vào, khoảng cách giữa hai người không quá gần.

Áo sơ mi trắng của thiếu niên hơi ướt, thoạt nhìn vừa ốm yếu chật vật, dáng người hơi lộ ra ngoài, càng nhìn càng giống ma ốm, Yến Thương khẽ nhướng mày, nhưng không nói gì, chờ đợi câu trả lời của cậu.

Trong mắt của Ngọc Lý, đó là bằng chứng tự nhiên cho thấy Yến Thương đối với mình không kiên nhẫn . Cậu trong lúc nhất thời sợ hãi lại ủy khuất, sợ rằng Yến Thương sẽ trở thành một Boss độc ác bất cứ lúc nào, xử lý chính mình giống như những giáo bá pháo hôi mà hắn ta đã xử lý trước đây.

Những người có cảm xúc nhạy cảm dường như rất giỏi trong việc tưởng tượng, Ngọc Lý nghĩ đến những gì hệ thống đã nói trước đó, cậu là giáo bá thứ chín mươi chín, vậy những người trước đó đã xảy ra chuyện gì với bọn họ? Sẽ không phải tất cả bọn họ đều bị tra tấn đến chết đi?

Sau khi tưởng tượng về 100 cách giết người của Yến Thương, Ngọc Lý càng thêm sợ hãi. Lông mi dài của cậu giống như một con bướm bất an không ngừng khẽ run, thậm chí giọng nói của cậu cũng mềm mại, ngữ khí cực nhẹ, "Yến Thương, cậu đừng quá đáng."

Yến Thương tựa hồ cảm thấy thật nực cười, ngữ khí đều đều, thấp giọng nói: "Quá đáng?"

Chỉ là uy hiếp bằng lời nói cũng quá đáng rồi, thế làm sao mới tính là không quá đáng?

Yến Thương không biết cậu đã tưởng tượng ra điều gì, nhưng hắn nghĩ rằng chàng thiếu niên trước mặt hắn thực sự giống như một con thỏ trắng nhỏ, năng lực phát hiện nhạy bén của động vật ăn cỏ đối với thợ săn, một chút cử động nhỏ cũng có thể khiến cậu ấy vểnh tai lên để cảnh giác, đầu óc rất tinh tế.

Ngọc Lý ngoan ngoãn làm theo kịch bản, không ngừng thầm nghĩ "Mình là một giáo bá, mình là một giáo bá..." và "Mình sẽ bắt nạt cậu ta" trong lòng, những suy nghĩ cùng nỗi sợ hãi khác của cậu đã tiêu tan trong một lúc .

Ngọc Lý đột nhiên đứng dậy, đi hai bước đến trước mặt Yến Thương, đưa tay ra do dự, không biết nên nhéo cằm hay kéo cổ áo của hắn, muốn "bắt nạt" hắn, lại không dám quá kiêu căng.

Chân tay luống cuống một lúc, cuối cùng cậu chỉ biết túm lấy lớp vải trên cánh tay Yến Thương, mím môi dưới, hung ác nhỏ giọng nói: "Cút ra ngoài."

Thế nhưng, trước khi hai người tiếp tục nói chuyện, một vị khách bất ngờ đã đến ngoài cửa.

"Cốc cốc" vài tiếng, giọng nói của dì quản ký túc xá từ ngoài cửa truyền vào, "Tôi đến để kiểm tra ký túc xá."   

Dì quản ký túc xá thường trực tiếp mở cửa vào kiểm tra, hiện tại có thể gõ vài cái lên cửa đã là nể mặt cậu, vì thế gõ cửa xong liền trực tiếp đẩy cửa đi vào.

Những người khác đều đã đi ngủ, chỉ còn Ngọc Lý và Yến Thương, dì quản ký túc xá vừa lúc nhìn thấy cảnh này, cũng không nhìn kỹ, chỉ nói với bọn họ vài câu.

  "Các cậu lôi lôi kéo kéo làm cái gì? Đã muộn như vậy, có chuyện gì ngày mai nói tiếp, đừng quấy rầy giấc ngủ của các học sinh khác, kỳ thi đại học sắp đến rồi....."

Lý do dì ấy đến là do hôm nay có người báo cáo Ngọc Lý, nói rằng cậu lại tụ tập một đám người để bắt nạt Yến Thương. Mặc dù dì không thể làm gì, nhưng nhắc nhở vài câu vẫn có thể.

Mặc dù Ngọc Lý kiêu ngạo ương ngạnh, nhưng cậu luôn giỏi diễn xuất tốt trước mặt người ngoài, cha của Ngọc Lý luôn cho rằng cậu là một cậu bé ngoan ngoãn hiểu chuyện, nhưng làm gì biết rằng cậu thực sự là một con sói đội lốt cừu.

Bộ mặt thật của Ngọc Lý chỉ mọi người người trong trường mới biết, nhưng bọn họ không dám tùy tiện công khai ra bên ngoài.

Dì nhắc nhở vài câu, mới chợt nhận ra tình cảnh hôm nay hơi khác lạ.

Ngọc Lý và Yến Thương dường như không phản ứng gì vẫn giữ nguyên tư thế ban đầu.

Yến Thương đang lười biếng ngồi, tay phải gác lên mép bàn, mà Ngọc Lý thì đứng giữa hắn và cái bàn, nhìn chính diện không nhìn thấy cậu túm lấy quần áo của Yến Thương, chỉ thấy vẻ mặt cậu rất ủy khuất, một cái liếc mắt cũng không dám nhúc nhích..

Về hiệu ứng thị giác, tay của Yến Thương dường như đang đặt trên chiếc eo thon thả của Ngọc Lý, tạo thành tư thế nửa ôm.

? Rốt cuộc là ai bắt nạt ai?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#dammy