Chương 3 (đã chỉnh sửa)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngọc Lý nhanh chóng lui ra khỏi người Yến Thương, khôi phục vẻ mặt hiểu chuyện thường ngày trước mặt trưởng bối, nở nụ cười nhạt: "Được ạ dì, con ngay lập tức đi ngủ ngay."

Ánh mắt của Yến Thương luôn nhìn về phía Ngọc Lý, lại nhìn không ra biểu hiện của cậu có chút sơ hở nào.

Lúc trước khi nhìn thấy Ngọc Lý, cậu vẫn luôn có lệ, tôn trọng giáo viên, lễ phép với người khác đều ở mặt ngoài, xoay mặt liền trở thành tư thái kiêu ngạo vô lễ, nuông chiều quá mức sẽ chỉ làm người cảm thấy đáng ghét.

Yến Thương trước đây căn bản không để cậu vào mắt, chính vì sự làm lơ của Yến Thương nên cậu hết lần này đến lần khác gây rắc rối cho hắn.

Lúc trước cậu ấy trả lời trưởng bối một cách chân thành hiểu chuyện như vậy sao, dì quản lý kí túc xá cũng đồng thời không hiểu ra sao.

Nhưng đối mặt với đôi mắt trong veo, khuôn mặt sạch sẽ trắng nõn của Ngọc Lý, thật khó để không tin lời cậu ấy nói.

Đôi mắt này trong veo động lòng người, dì có chút sững sờ, những lời muốn nói đã chuẩn bị sẵn đều mắc kẹt trong cổ họng, "Được, tốt."

Nói xong dì liền đi ra ngoài, dì vốn cũng chỉ dám nói mấy câu này, không tính làm việc dư thừa.

Thời điểm rời đi cô còn đang suy nghĩ, giá như sau này Ngọc Lý cũng có thể lễ phép hiểu chuyện như vậy thì tốt rồi.

Ngọc Lý không dám quay đầu lại nhìn Yến Thương, cũng không tiếp tục nói cái gì, cậu vốn dĩ không phải giáo bá, một hai phải ỷ thế hiếp người cậu thật sự không làm được, phùng má giả người mập thật sự quá khó khăn.

Bất quá bầu không khí lại trở nên bế tắc, "Người bị hại" Yến Thương không biết vì cái gì, dường như nhất quyết đòi cậu giải thích mới chịu rời đi, Ngọc Lý chỉ còn cách tìm cách đuổi hắn ta đi trước.

Ngọc Lý đá vào chân ghế với lực đạo không lớn, "Cút đi, nếu như không phải hôm nay tôi cảm thấy không khỏe, nhất định sẽ không tha tha cho cậu."

Chỉ là Ngọc Lý giống như đối với chính mình luôn có chút hiểu lầm, cậu cảm thấy chính lời mình nói ra rất hung ác, nhưng trên thực tế giọng điệu lại mềm mại giống như hờn dỗi.

Chiếc ghế mà Yêna Thương đang ngồi không chút sứt mẻ, không cảm nhận được chút uy hiếp nào.Đầu ngón tay hắn giật giật, xoa hai đầu ngón tay, như đang hồi tưởng lại cảm giác mềm mại khi cùng thiếu niên nắm tay.

Sau đó, hắn dùng một loại giọng điệu bát quái nói: "Cho nên, nếu như hôm nay cậu không phải không khỏe, nhất định sẽ không tha cho tôi."

Rõ ràng là lời nói giống nhau, nhưng khi hắn nói ra, lại giống như có ý nghĩa khác.

Ngọc Lý bỗng thẹn quá hóa giận, bị dì quản kí túc xá cắt ngang khi đang bắt nạt Yến Thương đã đủ mất mặt, lúc này mặt cậu đã đỏ bừng bừng.

Thấy Yến Thương nói quá nhiều, còn dỗi hắn, gần như quên mất nỗi sợ hãi vừa rồi, oán giận buột miệng thốt ra: "Sao cậu lại bắt chước tôi!"

Yến Thương nhàn nhạt liếc cậu một cái, nói: "Vừa rồi chỉ là giúp cậu nhấn mạnh một chút, để tránh cho lần sau cậu cũng buông tha cho tôi."

Người này, người này là muốn bị đánh sao?

Hắn nghĩ cậu chỉ nghĩ tới bắt nạt hắn sao, giống như thích tự mình chuốc lấy rắc rối?! Hắn nhất định có bệnh, khẳng định là bị mình bắt nạt thành kẻ tâm thần!

Ngọc Lý vừa giận vừa sợ, cho rằng Yến Thương là cái móng heo lớn, một khi không bắt nạt cho hắn sắc mặt tốt, hắn liền hếch mũi lên mặt! Điều này còn hợp lý sao, đây có thực sự là một người bị bạo lực học đường không?

Yến Thương thấy cậu nổi giận không biết làm sao, cần cổ thon dài đỏ bừng, đuôi lông mày hơi nhúc nhích, đột nhiên đứng dậy, đi lên phía trước xoa xoa bờ vai của cậu.

"Đi đây."

Sau khi Yến Thương đi ra ngoài, Ngọc Lý vội vàng khóa cửa lại, đột nhiên cảm thấy mình không đủ uy nghiêm, liền hung ác nói với cánh cửa: "Cứ chờ xem, lần sau tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho cậu!"

Một lúc sau, không nghe thấy tiếng Yến Thương quay lại, trái tim đang đập loạn nhịp của cậu cũng dần bình tĩnh lại, cầm di động xem thời gian, đã gần một giờ sáng.

Sau khi thở phào nhẹ nhõm, dưới sự hướng dẫn của Tùng Tùng, Ngọc Lý lục tung tủ quần áo để tìm bộ đồ ngủ, mang đồ vệ sinh cá nhân vào phòng vệ sinh tắm rửa.

Dù Ngọc Lý chưa từng sống trong ký túc xá nhưng hiện tại đã bước vào trò chơi kinh dị, mới vừa gặp Bút Tiên, có thể nói là tìm được đường sống trong chỗ chết, sau này chết hay sống đều khó nói, chỉ có thể học cách thích nghi với môi trường này.

Đi qua ban công nhỏ là phòng vệ sinh, quần lót cùng áo ngắn tay của ba người bạn cùng phòng treo trên ban công, nước thỉnh thoảng nhỏ giọt, những cái bóng dài chiếu xuống đất từ quần áo có chút giống bóng người.

Gương trong phòng tắm không quá sạch sẽ, mép gương bám rất nhiều bụi, trên mặt có một số vết đọng lại không rõ, nhìn vào trong gương cũng không rõ ràng lắm. Trong mắt Ngọc Lý vẫn còn sợ hãi, biểu tình hoảng hốt, quần áo có chút chật vật.

Bất quá vẫn không có cách nào che giấu dung mạo tinh xảo của cậu.

Trong gương chính là nguyên bản dung mạo của hắn, làn da của trắng nõn mềm mại như trứng luộc vừa mới bóc, trong trắng ngoài hồng, chỉ là nhìn càng có vẻ thiếu niên ốm yếu, xương quai xanh có một nốt ruồi nhỏ.

 Vì thường xuyên ho khan, ốm đau, nên đuôi mắt cậu thường đỏ cả ngày, đôi mắt tròn xoe tăng thêm vài điểm đáng yêu, bớt đi điểm nhu nhược quyến rũ. Các đường nét trên khuôn mặt dường như vẫn chưa nảy nở, tổng thể có vô tội non nớt.

Có vẻ như đây nên là cơ thể ban đầu của cậu..... Chỉ là, có vẻ như cậu không có căn bệnh ban đầu của mình.

Ngọc Lý ném quần áo vào máy giặt, quay người đi vào phòng vệ sinh, không dám đóng chặt cửa, để lại một khe hở, sau đó vừa tắm vừa nói chuyện với Tùng Tùng,    【Trò chơi này là chuyện như thế nào?】

Chẳng lẽ nào cậu đang mơ? Vậy thì cơn ác mộng này cũng quá chân thật.

Cậu nhớ rằng trước khi mình bị ốm, đang được đưa đến một bệnh viện tư nhân, cứ tưởng tỉnh lại sẽ thấy căn phòng bệnh quen thuộc, kết quả khi mở mắt ra lại nhìn thấy ký túc xá học sinh.

Tùng Tùng giải thích, 【Bởi vì cậu bệnh sắp chết, nếu vượt qua trò chơi, dựa vào phần thưởng có lẽ có thể đổi lấy một cuộc sống khỏe mạnh】

Hóa ra là như vậy, Ngọc Lý trầm ngâm gật đầu. Một cuộc sống khỏe mạnh chính là điều cậu mong muốn, nếu thực sự có thể nhận được phần thưởng này, chơi một chút trò chơi cũng không lỗ.

Tùng Tùng tiếp tục giới thiệu các quy tắc chủ yếu của kịch bản giết chóc.

Đây là một kịch bản trò chơi ngoài đời thực ly kỳ trong khuôn viên trường giết chóc, người chơi tham gia đều là những người có khát khao mãnh liệt nào đó.

Người chơi vào trường học quỷ, mỗi người đóng một vai trong kịch bản, nhận phần thưởng theo xếp hạng sau khi vượt qua. OOC tương đương với việc bại lộ vị trí, lập tức bị nhóm NPC phát hiện.

Trong kịch bản giết chóc, thiết kế nhân vật là rất quan trọng. Người chơi OOC, tương đương với 90% thất bại, có thể bị NPC tùy ý xử trí.

Để đảm bảo người chơi tuân theo thiết lập, hệ thống sẽ dùng hình thức giám sát theo dõi người chơi, đây cũng là một cách tương đối đơn giản hiệu quả, có thể nhắc nhở người chơi mọi lúc, một số hình thức giám sát được phát dưới dạng phát sóng trực tiếp, cũng cho phép khán giả thuận tiện theo dõi người chơi.

Phát sóng trực tiếp thu được khen thưởng sẽ cộng vào phần thưởng, mỗi ngày cần thiết phải phát sống trực tiếp cốt truyện mấu chốt, nếu không có cốt truyện mấu chốt, mỗi ngày cần phải phát sóng trực tiếp đủ một giờ.

Tùng Tùng nói, 【Mặc quần áo vào, bắt đầu phát sóng trực tiếp. 】

Ngọc Lý sững sờ đứng dưới vòi hoa sen vài giây, tóc cùng sau lưng vẫn còn có bọt, thiếu chút nữa là nắm không chắc bọt tắm,   【Hiện, hiện tại? 】

【Theo quy tắc chung, phát sóng trực tiếp sẽ bắt đầu khi cậu mới vào trò chơi, vì cho cậu chuẩn bị thời gian, tôi đã cố gắng hết sức để trì hoãn hai giờ, bây giờ phải bắt đầu, hơn nữa phải mở thời gian một giờ mới được. 】

【Vi phạm quy tắc camera sẽ tự động che chắn, phát sóng trực tiếp của người chơi Ngọc Lý sẽ bị hệ thống Tùng Tùng của cậu kiểm soát】

【Phát sóng trực tiếp sẽ bắt đầu sau năm phút nữa.....】

Ngọc Lý: "....."

Cho nên chuyện quan trọng như vậy, cậu vì cái gì lại không nói đầu tiên? Tùng Tùng chắc cũng là một hệ thống tay mơ.

Dù sao, hệ thống tân thủ có thể dịu dàng như Tùng Tùng kỳ thật cũng không tệ.

Tiếp theo, Ngọc Lý dùng năm phút đồng hồ để gội sạch bọt trên người, tắm rửa xong, còn chưa kịp lau khô nước trên người, liền vội vàng mặc đồ ngủ.

Nhưng cậu vừa mặc quần lót cùng quần ngủ, còn chưa kịp mặc áo vào, hệ thống đã bật phát sóng trực tiếp.

Khi bắt đầu phát sóng sẽ có một trang giới thiệu đặc biệt dành cho người chơi mới, có người thích xem phát sóng trực tiếp người chơi mới. Vì vậy ngay sau đó, cư dân mạng đầu tiên đã bị thu hút, đăng một bình luận.

〖Wow đây là video tôi có thể xem ở đây sao? 〗

Có lẽ bởi vì nội dung video có chút bạo nên lần lượt các tuyển thủ đêm khuya tràn vào phòng phát sóng trực tiếp của cậu.

〖Cái này cư nhiên có thể xem miễn phí!!! 〗

〖Nam sinh trung học の lúc nửa đêm ở phòng vệ sinh lộ cơ thể phát sóng trực tiếp〗

Ngọc Lý đóng vai một học sinh trung học hoàn toàn không có cảm giác kì lạ, cả người tràn đầy hơi thở thiếu niên, tràn đầy collagen, áo choàng tắm choàng qua hai bên vai, che phía sau lưng và vòng eo, nhưng phía trước lại nhìn không sót gì.

Ngọc Lý nhìn lên phát hiện giao diện phát sóng trực tiếp, đó là một giao diện hình vuông trong suốt lơ lửng phía trên, chỉ có cậu cùng Tùng Tùng mới có thể nhìn thấy, lúc này rõ ràng là cậu đang ngồi trên băng ghế trong tay cầm áo ngủ chuẩn bị mặc, đồng thời, những làn đạn đen tối hoặc màu sắc rực rỡ lướt qua trên giao diện.

【Tùng Tùng! Tôi còn chưa có mặc áo ngủ!! 】

Tiểu thiếu gia trước nay chưa từng bị người vây xem như vậy, đây là lần đầu tiên phát sóng trực tiếp, cậu thậm chí còn chưa có mặc quần áo đầy đủ, sắc mặt lập tức đỏ bừng đến sắp nổ tung.

Rõ ràng trước đây, cậu vẫn luôn là một thiếu gia thanh tú bày ra bộ dạng đẹp nhất trước mặt người khác, đây là vì biểu hiện thái độ sống, cũng là lễ phép với người khác.

Mặc dù Ngọc Lý cảm thấy một nam sinh bị người khác nhìn cũng không có gì, cậu nghĩ rằng mình cũng không có gì để bị chiếm tiện nghi, nhưng bộ quần áo hiện tại của cậu có thể được gọi là không nghiêm chỉnh, làm hủy diện mạo học sinh.

Đây là vết nhơ của cuộc đời cậu! ! !

Tùng Tùng bối rối một lúc, nhìn thấy dáng vẻ ngượng ngùng từ má đến mang tai của cậu, như muốn tìm một cái lỗ để chui vào, chỉ cảm thấy cậu có chút quá dễ xấu hổ,【Cho nên cậu định thay áo choàng tắm để mặc đồ ngủ sao? 】

【Tất nhiên! ! 】

Tùng Tùng có lẽ nghĩ rằng cậu chỉ mặc quần ngủ đi ngủ, đó là điều mà nhiều nam sinh khác vẫn làm vào mùa hè, mà cậu mặc áo choàng tắm, đã che được rất nhiều, vì vậy mới bắt đầu phát sóng trực tiếp.

Ngọc Lý ngừng tranh cãi, nhanh chóng mặc áo ngủ vào, cậu thề rằng từ khi còn nhỏ đến lớn cậu chưa bao giờ mặc quần áo nhanh như vậy.

Tất nhiên, dù cậu cố thay đồ nhanh nhưng vẫn bị người xem nhìn thấy, thậm chí có người còn chụp ảnh màn hình.

〖Chụp màng hình, từ từ liếm đi〗

〖Cái eo thon này hẳn là hai tay là có thể ôm được〗

〖Đơn phương tuyên bố, tôi có chồng rồi! 〗

Tùng Tùng không có cảm giác xấu hổ mạnh mẽ như Ngọc Lý, vì vậy nó không nghĩ có gì phải xấu hổ. Nhưng thấy cậu xấu hổ giận giữ đan xen, Tùng Tùng vẫn tốt bụng nhờ mọi người xóa ảnh chụp màn hình.

Ngọc Lý lúc này mới thở phào nhẹ nhõm. Tùng Tùng tốt bụng ngắc nhở cậu lần sau muốn mặc quần áo thì mặc nhanh lên, Ngọc Lý: "....."

Cậu phớt lờ Tùng Tùng, như không có chuyện gì đi đến trước gương nặn kem đánh răng, chuẩn bị đánh răng.

〖Bảo bối cửa toilet hình như đóng không kỹ〗

Ngọc Lý nhìn thấy cái bình luận kia, có chút xấu hổ, quay đầu giả vờ thản nhiên nói: "Không sao, bạn cùng phòng đều ngủ rồi, đừng suy nghĩ nhiều, tôi chỉ là...... Có chút sợ nên mới không đóng kín cửa."

Cậu tuy ít xem phim ma, nhưng cũng biết nhà vệ sinh là một nơi tương đối hơi khó nói, chưa kể hiện tại đang là nửa đêm, chừa một cái khe cửa để kịp thời chạy ra khỏi nhà vệ sinh, xem như một cách an ủi tâm lý cho bản thân.

Cư dân mạng không ngờ người chơi mới này lại nhát gan như vậy, nhưng rất ngoan ngoãn nghiêm túc giải thích cho họ nghe dù có xấu hổ đỏ cả tai.

〖Ah bảo bối thật đáng yêu〗

〖Đau lòng bảo bảo〗

〖Đừng sợ, chúng tôi ở bên cậu! 〗

Ngọc Lý mở miệng nói rất được người yêu mến, giọng nói mềm mại dễ nghe, vì thế đã thu hút thành công một nhóm fan mama.

Mọi người đều không chú ý tới, trên chiếc giường gần phòng vệ sinh có một khe hở trên màn che, bên trong không có ánh sáng, chỉ có một con mắt lộ ra qua khe hở.

Trong con ngươi có một chút màu xanh lục quỷ dị, lúc ẩn lúc hiện trong bóng tối chật hẹp. Đôi mắt ấy không hề có cảm giác buồn ngủ,nhìn thẳng vào phòng tắm không chớp mắt, ánh mắt điên cuồng, như thể đang nhìn thứ gì đó khiến nó cực kỳ trầm mê.

Bởi vì nhìn chằm chằm hồi lâu, trong đôi mắt kia hiện lên vài tia tơ máu, nhưng vẫn cố mở to, nhìn qua có chút dữ tợn.

Người trong phòng vệ sinh không hề phát hiện vừa đánh răng vừa cẩn thận đáp lại những bình luận trên giao diện.

Đánh răng xong, cậu đi vào bồn rửa để giặt quần lót, ném quần áo đi học vào máy giặt giặt. Trong quá khứ, tất cả quần áo đều là dì giặt, cậu là lần đầu tiên tự giặt quần áo có điểm không quen.

Càng ngày càng có nhiều người vào phòng phát sóng, cư dân mạng mới không biết rằng cậu vừa mới tắm xong, rốt cuộc lúc này đã quá muộn.

Cũng vì đã quá muộn, mọi người đều thả lỏng tinh thần, đều thiếu đứng đắn.

〖Đang giặt cái gì vậy ta? 〗

〖Ồ~~~ đang giặt đồ lót nha〗

〖Học sinh trung học, nửa đêm, giặt quần lót.....〗

Ngọc Lý: ...

Giao diện phát sóng trực tiếp của những người chơi khác đều là cái dạng này sao QAQ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#dammy