6 bức thư mùa hè

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

GỬI CẬU! BỨC THƯ ĐẦU TIÊN

Xin chào!! Đã lâu rồi nhỉ? Cậu vẫn ổn chứ?

Tám tháng, chính xác là tám tháng mười một ngày rồi, tớ đã không gặp cậu. Kể từ ngày tốt nghiệp cấp ba, tớ đã không còn được thấy cậu nữa, cậu.....liệu có còn nhớ tớ?

Những dòng mà tớ viết đây là để gửi cho cậu. Mặc dù tớ biết cậu có thể mãi mãi không đọc nó, có lẽ là vì tớ nhu nhược sợ cậu biết tớ là ai nhưng mà...nếu như vào một ngày nào đó, cậu vô tình đọc được thì xin cậu đừng quên đã từng có một chàng trai thương cậu vào thời thanh xuân đẹp nhất của đời người.

Tớ không biết mình đã thích cậu từ lúc nào? Có lẽ là từ lúc tớ lấy đi dây buộc tóc hình bông hoa xinh xắn của cậu rồi nhanh nhảu chạy đi, cậu đuổi theo đòi trả lại kèm với một nụ cười tươi thật tươi. Tớ nghĩ chính lúc đó mình đã rung động mất rồi. Cậu có nghĩ tớ ngu ngốc không chỉ vì một nụ cười mà rung động, ngu ngốc làm sao?

"Thích", một tình cảm vừa đau lòng, vừa mới mẻ, vừa hồi hộp, vừa bi thương. Có lẽ cậu sẽ thắc mắc nhỉ? Vì sao vừa mới rung động thôi đã trở thành thích rồi? Tất cả là lỗi của cậu, lúc nào cũng vậy đáng yêu lắm, dịu dàng lắm, nói năng nhẹ nhàng lắm, đến cả cười cũng rất dịu dàng......thật nhiều thật nhiều hành động nhỏ nhoi ấy làm tớ thích cậu. Cậu nói xem nếu không phải do cậu làm sao tớ thích cậu được.

Nhưng rồi dần dần chúng ta ít nói chuyện với nhau dù ngồi gần nhau cũng không còn thân như trước. Cho đến khi tớ kịp nhận ra thì giữa tớ và cậu đã có một khoảng cách...khoảng cách đó...với không tới, chạm không được, đuổi không kịp.

Không biết từ bao giờ tớ bắt đầu có thói quen nhìn cậu trong lớp học, chạy long nhong khắp trường để được vô tình gặp cậu, luôn đi thật chậm mỗi lần lên lớp để nhìn bóng lưng cậu.... Thật nhiều, thật nhiều hành động như vậy ngay cả các bạn của tớ đều nhận ra là tớ thích cậu, còn cậu không động tâm sao?

Cho đến một ngày tớ lấy hết dũng cảm của mình, chỉ duy nhất ngày hôm đó, tớ muốn nói ra tất cả....với cậu. Nhưng cậu lại hồn nhiên vui đùa cùng một cậu bạn khác, cậu cười rất đẹp, đẹp hơn cả khi cười với tớ. Não tớ dường như muốn ngưng hoạt động, nơi trái tim tớ bỗng nặng nề hơn, trống rỗng và vỡ òa. Tớ đứng ngây người ra nhìn cậu cho đến khi một bàn tay ai đó đã vỗ vai tớ, nói với tớ về thôi, sẽ chẳng có kết quả gì đâu, vì cô gái đó vô tâm lắm.

Tớ từng nghĩ buông tay, buông hết tất cả, tình cảm này, ký ức này như thế là đủ rồi. Nhưng mà, đã quá sâu rồi, làm sao đây, tớ không thể buông bỏ được! Từ rung động chuyển thành thích cuối cùng dừng lại ở chữ thương. Bỏ không được, quên cũng không xong chỉ còn cách cứ để nó lại ở đó tại nơi đáy của trái tim này. Thế đấy, tình cảm này theo tớ suốt ba năm, dõi theo ba năm. Mỗi ngày tớ đều lặng thầm nhìn cậu, liệu cậu có nhận ra không...tình cảm của tớ?

Đã từng có một người bạn của cậu nói với tớ, cậu ấy hỏi cậu đã từng thích tớ lần nào chưa? Cậu nói đã từng. Ngu ngốc làm sao, đáng giận làm sao.... Thì ra cậu đã từng thích tớ, thì ra là tớ tự mình dựng lên nỗi đau ngày hôm nay, nếu như.....nếu như tớ dũng cảm hơn một chút có lẽ mối quan hệ của chúng ta sẽ không phải chỉ đơn giản là bạn bè như thế này đúng không?

Ngày đó, ngày cuối cùng đứng trên dãy hành lang thân thuộc ấy...lúc đó...cậu đã nghĩ gì? Trong thanh xuân của cậu có tớ không?

Cậu biết không tớ luôn nhìn cậu, chỉ cần là bóng lưng của cậu, dù sân trường kia có bao nhiêu người đi chăng nữa, tớ vẫn nhìn thấy. Tớ luôn bước đi theo cậu, từng bước một theo suốt ba năm. Tớ dùng ba năm thanh xuân chỉ để điên cuồng yêu thích cậu, lại dùng thêm không biết bao nhiêu thời gian sau đó chỉ để nhớ, để học cách buông bỏ.

Và....ngay bây giờ đây, tớ đã đủ dũng cảm rồi cho nên một ngày nào đó không xa khi chúng ta gặp lại nhau tớ chắc chắn sẽ mỉm cười và nói cậu nghe cảm xúc của chàng trai thuở ngây ngô ấy và lời thổ lộ muộn màng của năm tháng thanh xuân.

******************************************************************

GỬI CẬU! BỨC THƯ THỨ HAI

Mùa hè năm 2018, chớm nở.

Đối với những học sinh cuối cấp như tớ và cậu có lẽ năm nay là một năm đầy bận rộn vì những bài học, tương lai, cuộc sống và trưởng thành. Trên con đường đời sẽ càng hối hả hơn, càng phức tạp hơn. Bỗng chốc tớ cảm thấy hối hận, hối hận vì trong năm tháng vô tư nhất không thể sống hết mình.

Tớ tự hỏi nếu năm đó tớ nói ra phản ứng của cậu sẽ thế nào nhỉ? Tớ tự hỏi nếu như năm tháng ấy tớ hư hỏng một chút thì sao nhỉ? Mọi chuyện chắc chắn sẽ thú vị lắm. Dù biết nó vẫn không xảy ra nhưng tớ vẫn muốn tưởng tượng một chút, dù biết trên đời này vốn không có "nếu như".

Mặc dù có chút nuối tiếc nhưng tớ vẫn rất hài lòng về thanh xuân của mình, bởi vì trong thanh xuân ấy cậu đã xuất hiện. Sự xuất hiện của cậu giống như một bản sonate ánh trăng của Bethoveen dịu nhẹ, bình lặng xen lẫn vào sự êm dịu ấy chính là một nỗi buồn mang mác trong cuộc sống bình yên. Trên đời này vốn có rất nhiều điều kỳ diệu, nhưng với tớ sự xuất hiện của cậu mới thực sự là điều kỳ diệu nhất trong cuộc sống. Tớ thích cậu, tình cảm này không hoành tráng, không chiếm hữu ngược lại nó rất êm đềm sâu lắng như bước nhảy Quadrille của Pháp vui nhộn, mãnh liệt, dồn dập, nồng đậm vẻ cổ kính đầy cuốn hút. Tớ thích cậu như thế đấy, nhưng thật tiếc nó không chạm tới được cậu.

Như một cuộc rượt đuổi của hai chiếc xe, chiếc chạy trước, chiếc chạy sau, khi chiếc xe đầu tiên vượt qua đường đúng lúc đèn đỏ được bật lên và chiếc xe sau buộc phải dừng lại không thể chạy tiếp. Thời gian 30 giây trôi qua, đèn xanh sáng lên, chiếc xe sau cố gắng chạy hết tốc lực để đuổi kịp chiếc xe đầu tiên nhưng chạy mãi chạy mãi vẫn không thấy chiếc xe ấy.

Thật đáng buồn, thời gian gần đây không có sự xuất hiện của cậu, cảm tưởng của tớ đối với mọi việc xung quanh thật nhàm chán, cuộc sống thanh xuân dường như biến thành một màu tẻ nhạt, tớ vẫn giữ thói quen tìm bóng dáng cậu giữa sân trường. Tớ không dám thay đổi bản thân, có lẽ vì tớ sợ sẽ quên mất cậu, quên mất cái màu sắc mà cậu đã nhuộm lên trong thanh xuân của tớ.

Gần đây tớ gặp một cô gái, cô ấy thích tớ, nếu là ngày xưa tớ chắc chắn sẽ rối bời nhưng giờ đây tớ chỉ mỉm cười mà thôi, đôi lúc tớ cảm thấy tớ rất vô tình, rõ là chuyện liên quan đến mình mà tớ lại thờ ơ như người ngoài màn diễn. Cô ấy dùng mọi cách của mình để bước vào cái gọi là nội tâm tớ, quan tâm, chân thành, chăm sóc, dịu dàng. Cô ấy thể hiện sự yêu thích đối với tớ mọi lúc nhưng có vẻ bất thành, tớ không rung động, một chút cũng không.

Có người nói với tớ, tớ sống rất lạnh, tớ nên thay đổi, nên thử mở lòng. Tớ đã suy nghĩ rất lâu, rất lâu, tớ tự hỏi mình nên mở lòng mình với ai, người khiến tớ mở cánh cửa nội tâm là cậu vậy nên sau khi cậu đi nó sẽ đóng lại, sẽ kháng cự bất cứ ai muốn bước vào.

Suốt thời gian qua không lúc nào là nỗi nhớ không xuất hiện, nó luôn hiện hữu bên cạnh tớ. Dằn vặt, bức bối, tớ nghĩ mình nên đến lúc thay đổi. Tớ thử, thử mở lòng với cô ấy, thử đặt bàn tay mình vào tay cô ấy. Bàn tay ấy rất ấm áp nhưng không giống như tay cậu, mềm mại. Tớ nhìn cô ấy đang dùng nỗ lực của mình sưởi ấm nơi trái tim tớ cằn cỗi và lạnh giá, dùng màu sắc của mình tô điểm lại màu sắc tồi tàn của cuộc sống của tớ, cô ấy có khi rất trẻ con khiến tớ phiền chán, có khi sự ấm áp ấy lại làm tớ cảm thấy xa lạ đến mức chán ghét, cô ấy nói sẽ cùng tớ chống đỡ hết thảy nhưng tớ không cảm giác được, cái tớ cảm thấy là cô độc, là chỉ có một mình, một mình chống lại sự đau khổ trong cuộc sống, nhiều lúc tớ muốn rút tay lại, muốn trở lại thế giới của bản thân nhưng tớ không nỡ. Tớ thèm khát sự ấm áp, mặc dù sự ấm áp cô ấy mang lại rất nhỏ nhoi, rất nhỏ, nhưng thế thì sao, tớ muốn giữ lại sự ấm áp ấy, vì thế tớ ích kỷ. Tớ biết như vậy không công bằng với cô ấy, nhưng tớ vẫn không kiềm được muốn ích kỷ vì bản thân mình.

Và rồi, cô ấy nói về tương lai, trong tương lai tươi sáng ấy có cô ấy, có tớ, một tương lai thật đẹp, đôi mắt cô ấy sáng lấp lánh khi nói về tương lai, một người ích kỷ như tớ liệu có thể có được tương lai như cô ấy nói?

Đối với tớ hạnh phúc rất khó nắm, tớ sợ hạnh phúc khiến tớ chìm đắm, tớ sợ nó sẽ rời đi khi tớ còn say mê trong nó nhưng có lẽ tớ nên thử, thử một lần trong cuộc đời tẻ nhạt, thử mở cửa một lần nữa, thử chầm chậm yêu thích cô ấy, thử chạm vào hạnh phúc.

**************************************************************

GỬI CẬU! BỨC THƯ THỨ BA

Mùa hè tới rồi, một mùa hè nóng bức tràn ngập nỗi nhớ.

Hôm nay khi bước ra khỏi cửa, tớ vô tình bắt gặp một đứa em mặc áo đồng phục trường cũ của chúng ta. Bộ đồng phục ấy vẫn như vậy không hề thay đổi, tớ bắt đầu hoài niệm những ngày xa xưa ấy. Góc trường vắng vẻ, hàng xà cừ lâu năm, chiếc cầu thang, dãy phòng học và một vài ký ức vụn vặt.

Vào một cơn mưa mùa hè, khi những giọt nước trút xuống như đua nhau, tớ đã không chịu chạy ra mưa như mọi lần, tớ đã đi thật chậm, thật chậm trên hành lang...để đợi cậu. Vì tớ biết cậu luôn về muộn hơn, cậu sẽ đi cất sổ ghi đầu bài và về muộn hơn mọi người. Và rồi, tớ sẽ có cớ để cùng cậu đi dưới ô. Cơn mưa năm đó, vẫn luôn giống một bức ảnh xinh đẹp in hằng trong trí nhớ của tớ, nó hoàn mĩ hơn những cơn mưa mà tớ từng thấy.

Nhớ thật nhiều, thật nhiều điều về cậu, tớ cũng thật ngoài ý muốn, tớ rất hay quên nhưng những ký ức liên quan đến cậu lại chưa hề quên, thật kỳ lạ. Nhưng chính điều kỳ lạ này lại khiến tớ vui mừng, vì ít nhất trong cuộc đời tệ hại của một kẻ hay quên như tớ đây vẫn còn nhớ rõ cảm giác rung động khi thích một người.

Mùa hè năm nay, bên cạnh tớ đã có thêm một người nhưng đôi lúc sự trống trải vẫn còn nơi đây, không phải vì người đó không tốt mà bởi lẽ tình cảm này đã là một phần của thói quen, giống như chiếc hộp nhạc mặc kệ có để lâu cách mấy khi mở lên bài hát cũ vẫn cứ vang vọng.

Mùa hè năm 2018, kí ức chưa vơi.

****************************************************************

GỬI CẬU! BỨC THƯ THỨ TƯ

Vẫn là lời chào hằng ngày, xin chào, cậu khỏe chứ? Một lời chào nhưng không có câu trả lời, cậu có thấy tớ như người bị mắc bệnh không nhưng đừng vội chê cười tớ, nó là thói quen đấy.

Năm nay tớ đã là sinh viên năm nhất rồi, thời gian trôi qua nhanh như một cái chớp mắt vậy, và tớ...vẫn chưa quên được cậu. Quả thật như rất nhiều người nói, thời gian có thể xóa đi tất cả mọi thứ không chỉ vật chất mà ngay cả ký ức, tớ đã quên một vài ký ức về cậu, nó trở nên nhạt nhòa hơn không còn rõ nữa, nhưng thật không biết tại sao khi hồi tưởng lại hình dáng của cậu....thì nơi trái tim vẫn lại như năm ấy...thình thịch..thình thịch...., nhịp đập trở nên hỗn loạn khi lần đầu tiên phát hiện ra tình cảm của bản thân, Thật không biết phải làm sao, đáng ghét thật.

Thỉnh thoảng vào một ngày trời trong xanh, không có ánh nắng, chỉ có một bầu trời xanh ngát...tớ lại nhớ đến cậu. Một cảm giác bình yên khổ sở tràn ra khi nhìn lên bầu trời trong xanh ấy, tớ nhớ nụ cười ngây thơ, bàn tay mềm mềm, bóng lưng nhỏ nhắn. Khổ sở biết mấy, mỗi lần như thế khóe mắt tớ cay cay, hoài niệm...

Không chỉ hoài niệm, không chỉ nỗi nhớ mà bên trong tình cảm phức tạp ấy còn có cả tội lỗi. Năm đó, tớ từng làm tổn thương rất nhiều người. Tớ...đã dập tắt tình cảm của rất nhiều người, năm ấy tớ chính là ác ma, ác ma với vẻ ngoài thanh tú, giờ quay đầu nhìn lại chốn hồi ức ấy bản thân tớ cũng tự chán ghét chính mình. Trong ký ức của tớ luôn có một người, một người làm tớ cảm thấy tội lỗi, một người làm tớ áy náy. Đó là một cô gái, cô gái đã dùng cả thanh xuân của mình để thương tớ.

Cô ấy rất hiền lành, rất tốt bụng, rất đáng yêu nhưng cũng rất cố chấp. Nói rằng tớ chưa từng thích cô ấy là lời nói dối tệ hại, tớ đã từng thích cô ấy nhưng cái thích này không phải là thích của một chàng trai với một cô gái mà giống như là thích đối với một người bạn thân quen hơn. Thế nhưng thật đáng tiếc năm đó tớ đã nhận ra quá muộn, đến khi nhận ra thì mối quan hệ này dã không còn hàn gắn được nữa, tình bạn đổ vỡ, lừa dối trong tình yêu, chính tay tớ đã gỡ từng niềm tin của cô ấy xuống, từng mảnh từng mảnh, nhưng tại sao cô ấy vẫn luôn thích tớ. Tại sao?

Tớ ghét cảm giác này, cảm giác đầy tội lỗi, thật đau buồn. Tớ muốn có cỗ máy thời gian để quay ngược lại mọi thứ, tớ muốn thay đổi tất cả, thay đổi số phận của những người tớ đã làm tổn thương. Tớ biết chứ, biết rằng phép màu sẽ không đến với một kẻ tàn nhẫn như tớ, nhưng nếu thực sự có thể, tớ muốn được quay ngược thời gian, dù cái giá là gì cũng được.

Tớ đã từng tin vào phép màu, tin rằng một ngày nào đó hạnh phúc sẽ tới, thật ngây thơ làm sao, sao tớ ngốc thế nhỉ? Mặc dù biết phép màu sẽ không xuất hiện nhưng tớ vẫn kiềm lòng không được mà tin, tin vào phép màu.

***********************************************************

GỬI CẬU! BỨC THƯ THỨ NĂM

Bầu trời hè năm nay có vẻ có chút buồn nhỉ? Hôm nay là một ngày mưa, không khí có vẻ ảm đạm hơn những ngày khác. Tớ lại nhớ đến cậu, mỗi ngày mưa như thế tớ chỉ muốn cuộn mình trong tấm chăn, cẩn thận lật lại những ký ức nhạt nhòa về cậu. Tớ nhớ chiếc áo trắng tràn ngập mùi thơm của cậu, nhớ mái tóc bồng bềnh trong gió của cậu....

Cậu biết không cứ mỗi mùa mưa những mảnh ký ức xa xôi đó lại hiện lên một cách tự nhiên giống như một thói quen được lặp lại cả trăm lần vậy. Kỳ lạ như thế nhưng cũng bình yên như thế. Nhớ đến hình ảnh cậu, nhớ đến nụ cười của cậu, nhớ đến từng lời nói của cậu tớ lại thấy thật nhẹ nhõm. Quái lạ nhỉ?

Tớ nhớ cậu dưới cơn mưa, nhớ mùa hè năm ấy, nhớ niềm tiếc nuối chưa nói, nhớ từng hành động của cậu, nhớ thật nhiều, thật nhiều điều về cậu. Còn cậu....mỗi lần mưa có nhớ đến tớ không?

Cơn mưa mùa hè năm ấy đã có rất nhiều điều kỳ diệu xảy ra, ở nơi đó, nơi ký ức xa xôi đó có cậu, có tớ, có thanh xuân. Rất lâu, rất lâu trước đây cậu từng nói tớ để tóc như vậy rất đẹp, lời nói đó đến bây giờ vẫn khiến tớ bồi hồi từng nhịp. Nói ra cũng thật ngốc nghếch, trong suốt khoảng thời gian ấy tớ đã chỉ để một kiểu tóc duy nhất, tớ không muốn thay đổi, ngay cả hiện tại tớ vẫn không muốn thay đổi, vì tớ sợ hãi. Sợ sẽ không giữ lại được gì về cậu, đối với tớ thanh xuân của bản thân nhỏ bé lắm, chỉ có đoạn ký ức vụn vặt về cậu và kiểu tóc này. Vì thế tớ nghĩ tớ sẽ không thay đổi nó.

Cậu bây giờ đã thích ai chưa? Tớ nhớ ngày đầu tiên vào học lớp mới có một bạn nhìn rất giống cậu, tớ đã lầm bạn ấy là cậu, tớ đã suýt chút nữa chạy lại. Nhưng khi nhìn kỹ hơn tớ mới phát hiện đó vốn không phải là cậu, không, phải nói là cậu căn bản là không thể xuất hiện ở nơi đây. Quả nhiên kỳ vọng càng nhiều thì thất vọng cũng sẽ càng nhiều, biết rằng chuyện đó vốn sẽ không xuất hiện nhưng bản thân vẫn cứ ngu ngốc mong đợi.

Tớ biết chứ, cậu vẫn như thế, vẫn tinh nghịch đáng yêu như ngày nào, vẫn nụ cười tươi sáng nhưng mà tớ cũng biết sau ngày ấy tớ sẽ không được nhìn thấy cậu nữa. Tớ vẫn muốn tìm kiếm bóng dáng cậu trong sân trường, vẫn muốn đi loanh quanh để tìm cậu, vẫn muốn đi theo cậu từng bước chân, vẫn muốn được cậu véo tai (vì cậu véo chẳng đau chút nào), vẫn muốn..... Thật nhiều điều tớ vẫn muốn.

Tớ muốn chạm vào cậu, chạm vào góc áo, chạm vào mái tóc cậu. Vào thời thanh xuân ấy, tình cảm này của tớ đã chạm đến cậu chưa nhỉ? Nếu đến được thì hay biết mấy! Mùa hè lại đến rồi, cơn mưa năm ấy cũng đến rồi nhưng những tháng ngày sau này chỉ còn lại tớ và bản tình ca dang dở vang vọng mãi không hồi kết. Ngày tốt nghiệp hôm đó khi cậu đứng trên hành lang vắng một mình, cậu đã nghĩ gì? Cậu có đang nghĩ lại quãng thời gian tươi đẹp nhất? Trong hồi ức của cậu có tớ không?

Tớ thực sự rất thích cậu, nhưng tớ nghĩ vẫn nên để mây đen đem nó đi thôi, đem nỗi nhớ không nguôi này quyện vào mây đen, sau đó đám mây đen ấy sẽ hóa thành mưa, những hạt mưa đẹp nhất!

********************************************************************

GỬI CẬU! BỨC THƯ THỨ SÁU

"Mình...đang đợi gì?" Câu hỏi bất chợt hiện ra vào một ngày đầy nắng.

Tớ đang đợi gì? Đợi một ngày nào đó chúng ta sẽ tái ngộ hay đợi một ngày chúng ta quên mất sự hiện diện của nhau.

Đôi lúc suy tư như vậy làm tớ cảm thấy thật đắng, như vị của một ly cà phê đen không đường, thật khó uống cũng thật khó chịu. Lần đầu tiên khi nếm thử ly cà phê ấy, tớ đã nghĩ đến câu chuyện xưa cũ của chúng ta, hồi ức đó cũng giống như hương vị của ly cà phê đen, đắng chát.

Những ngày gần đây tớ đã mơ, mơ về cậu, trong giấc mơ của tớ là chiếc áo trắng, là mái tóc bồng bềnh rối bời, là đôi mắt sáng lấp lánh, là giọng nói dịu dàng dễ nghe. Sau đó, tớ thấy mình đứng bên cạnh cậu, chúng ta cùng mặc chung một bộ đồng phục, cùng đứng chung một chỗ, bàn tay cậu xoa mái tóc tớ. Tiếp đến, tớ tỉnh dậy, tỉnh dậy từ giấc mơ xa xôi đó, tớ phát hiện thì ra tớ vẫn còn thích cậu nhiều đến vậy.

Sau khi tỉnh dậy, tớ đã khóc, một đứa con trai rất ít khi khóc, vậy mà tớ lại khóc...vì cậu, vì nuối tiếc, vì đau lòng, thì ra thương tâm lại khổ hơn những gì tớ nghĩ. Rất lâu, rất lâu trôi qua rồi tớ cứ cho rằng sau từng ấy thời gian tớ đã quên cảm giác thích cậu, tớ đã cho là như thế.

Cậu đã từng ngước lên bầu trời xanh thẳm kia chưa? Nếu như chưa thì mau nhìn xem đi, tớ đã gửi rất nhiều, rất nhiều nỗi nhớ vào bầu trời xanh kia, cậu có thấy được không?

Nếu chưa thì giờ cậu hãy thử nhắm mắt lại nào, cậu có nghe thấy những lời thì thầm yêu thích của tớ gửi vào những cơn gió chưa? Nghe chưa nhỉ?

Cậu đã thấy những cơn mưa chưa? Đưa tay ra nào, cậu cảm nhận được đó là gì không, là sự lạnh lẽo của nước mắt, lần này tớ gửi vào mưa là nước mắt thống khổ và nuối tiếc, cậu cảm nhận được chưa?

Tớ đã gửi rất nhiều, rất nhiều lời thông điệp sao cậu chưa nhận ra? Mỗi lần nhìn lên bầu trời xanh thẫm kia cậu có biết tớ nhìn thấy gì không, tớ nhìn thấy chính là hàng vạn nỗi nhớ, hàng vạn ký ức, hàng vạn thanh xuân và hàng vạn, hàng vạn câu chữ "tớ thích cậu".

Thật sự rất nhớ những năm tháng tớ và cậu ở bên nhau, vui cười, buồn bã, khóc lóc. Năm tháng đó chúng ta ngây ngô như những đứa trẻ vô lo vô nghĩ, phải chi tớ có thể quay lại, phải chi tớ ngưng tự ti, phải chi tớ ngừng yếu đuối, phải chi tớ nói rằng "tớ thích cậu", phải chi... tớ đừng từ bỏ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#linh