Cao thủ nấu ăn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sạp vừa mới mở đã có khách đến: "A Lộ, hàu nướng nào, nhiều vào nhé". Đang nói với Vu Lộ là một vị khách hàng quen.

Vu Lộ nhanh chóng rửa chảo: "Được rồi, bác Lục, lập tức có ngay. Bác tìm chỗ ngồi trước đi."

Hàu nướng Vu Lộ làm không chỉ có du khách nơi khác thích ăn mà ngay cả dân bản địa cũng ưa chuộng. Hàu nướng là món ăn vặt đặc sắc của địa phương, hầu hết mọi nhà đều làm được, nhưng làm với biết làm cho ngon là hai việc khác nhau. Làm hàu nướng tốt nhất phải có một nồi đặc chế, đáy là chảo sắt, dân bản xứ gọi là "đỉnh oa", người bình thường đều không có, nhà nào chuyên làm hàu nướng mới chuẩn bị. Nồi nấu nhà Vu Lộ có mấy chục năm lịch sử, từ đời ông của cậu để lại. Hào nướng nhà cậu coi như là tay nghề tổ truyền, người khác không biết bí quyết, cho nên làm ra ngon vô cùng, có hương vị riêng.

Vu Lộ thực hiện theo truyền thống, làm nóng đỉnh oa, trước tiên ở đáy nồi đổ ít mỡ heo, rảy thêm hành thái, múc thêm hai muỗng mì sợi khoai lang, chờ đợi mì chín, đổ thêm một tầng trứng đánh, tiếp theo đổ thêm thịt hàu, thịt tôm, rắc thêm một tầng tương bột, chờ bên dưới chuyển màu vàng, lật lại, nấu cho đến bên trên se vàng, lại thêm rau thơm, thế là xong một suất hàu nướng giòn mỹ vị. Khi ăn có thêm cá lộ, bột hồ tiêu, tương ớt. Bên ngoài vàng giòn, bên trong mềm mại, vị ngon thật phong phú.

Trên đảo hàng giá rẻ, một suất hàu nướng đầy ụ giá bán hai mươi đồng, bây giờ hàu sống đắt, thịt hàu hơn mười đồng một cân, còn phải thêm tôm nõn, bột khoai, thành ra cũng chẳng được bao nhiêu tiền lời. Trên đảo du khách không nhiều lắm. Vu Lộ từ sớm đến khuya, gặp được mùa kiếm sống tốt, mỗi tháng còn kiếm được bảy tám ngàn, gặp phải lúc làm ăn không tốt, may ra thì được một hai ngàn, không thì phải vay nặng lãi để cung ứng cho em trai Vu Nam đang tuổi đến trường, nuôi sống ba người, đầu óc lúc nào cũng căng thẳng, một chút ngoài ý muốn liền không trả được nợ.

Có người khuyên Vu Lộ nên lên thành phố buôn bán. Tiêu dùng bên đó cao hơn, thu vào khẳng định không ít. Vu Lộ cũng không phải không nghĩ tới, nhưng biết mình không đi được, bên mình vẫn còn hai đứa nhóc. Vu Nam năm nay cấp ba, mỗi tháng còn về nhà một lần. Vu Băng còn nhỏ, bên ngoài nhiều người hỗn đỗn, cậu muốn vừa kiếm tiền vừa trông nom cháu, đi xa sợ không ai quan tâm nó. Huống hồ ở bên ngoài cần tiền thuê phòng rồi ăn cơm linh tinh, cũng là mấy khoản chi tiêu rồi, thuê quầy hàng cũng cần tiền vốn, bán hàng rong thì sợ quản lý du kích (Hắc: mấy ông dẹp hàng rong đó, nghe như đánh tỉa ấy), rất không an tâm. Cậu tính toán đợi đến khi Vu Băng lớn hơn một chút, em trai tốt nghiệp trung học, lên đại học hoặc đi làm rồi, có thể tự lập, chính cậu lúc đó có thể ra ngoài buôn bán.

Vu Lộ đem hàu nướng bày lên mâm, nhìn thấy người nọ đứng ở cạnh bếp, bèn đưa cho hắn, ý bảo hắn đem ra cho khách, kết quả hắn không có đưa tay đón, Vu Lộ khó hiểu liếc hắn một cái, người nọ lúc này mới kịp phản ứng, đem chén đĩa ra

Lại có khách tới, là du khách ở nơi khác, lần này gọi hai phần hàu nướng, Vu Lộ lại nhanh chóng bận việc. Hàu nướng tuy rằng ngon miệng lại giòn, nhưng tương đối nhiều dầu, làm bữa ăn ngon, nếm khẩu vị hoàn hảo cũng không thể là món chính. Vu lộ tay nghề dù cao, thứ này tuy dễ bán, nhưng thêm giá nguyên liệu đắt, vẫn không kiếm được nhiều. Hơn nữa, lưu lượng khách quá ít. Cuối cùng cậu bán hào nướng, còn kiêm luôn cả bán hủ tiếu

Người nọ đưa xong đồ ăn, trở về giống như cái cọc đóng bên bếp, chăm chú nhìn động tác của Vu Lộ, không dám nháy mắt, như sợ bỏ lỡ động tác nào. Vu Lộ liếc mắt nhìn hắn một cái: "Anh muốn học?"

Người nọ giương mắt nhìn thoáng qua Vu lộ: "Việc này đơn giản."

Vu Lộ nhịn cười không được: "Đích xác không khó." Phải làm thì thực dễ dàng, nhưng làm được độ lửa vừa đúng, lại không dễ dàng như vậy.

Vu Lộ làm tốt suất hào nướng, giao cho người kia: "Giúp tôi mang ra."

Người nọ yên lặng đưa tay tiếp nhận, hướng bàn khách bưng lên rồi, khách thấy hắn bưng hàu nướng lên, liền bảo: "Phục vụ, mang thêm hai chén thịt bò viên cho bàn bên cạnh, bàn này thêm mười phần hàu sống nướng than, hai chai bia."

Người nọ không thèm nhìn đối phương, trở lại bên Vu Lộ. Vu Lộ cũng nghe thấy rõ ràng, thấy hắn bất động, phỏng chừng hắn không quen, cũng không thể sai khiến, bèn kêu Vu Băng đang chơi nghịch phía sau: "A Băng, ba vị đằng kia gọi hai bát bò viên, bác kia gọi mười phần hàu sống nướng than.

Vu Băng đã làm quen, nghe Vu Lộ phân phó, rất nhanh liền đi làm.

Vu Lộ nấu nhiều phần hàu nướng, cũng không kêu người nọ bưng bê, chính mình bưng ra, lại đi giúp Vu Băng lấy cái này cái kia, trong lòng đối với người đàn ông này đã có chút phê bình kín đáo. Còn nói muốn tìm việc làm. Ánh mắt như không, chẳng tìm thấy chỗ, thấy Vu Băng đi cũng không theo giúp đỡ. Lúc Vu Lộ trở lại, sạp đã lại thêm một bàn. Cậu nhanh chóng cười hỏi: "Các vị ăn gì?"

Đối phương trả lời: "Một phần hào nướng, ba phần hủ tiếu xào."

Vu Lộ nói: "Được rồi, xin chờ một chút, lập tức có ngay." Cậu nhanh chóng quay lại bếp, lại phát hiện người nọ đã bắt đầu làm việc , Vu Lộ liền quýnh , hắn liền như vậy là thích nấu ăn sao?

Người nọ buông lỏng mi mắt, vẻ mặt thành thật rưới trứng, động tác liền mạch lưu loát, trứng không nhiều không ít rắc vụn đều. Vu Lộ đứng bên cạnh hắn, hắn cũng thờ ơ, cứ thế múc thịt hàu trải lên, vị trí đẹp mắt, không khác gì dùng thước mà đo, mắt nhìn cùng lực tay thật ổn, sau đó đem tôm nõn trải đều lên giữa thịt hàu, trông rất đẹp mắt.

Vu Lộ lặng nhìn động tác của hắn, không lên tiếng, người nọ làm xong, ngẩng đầu nhìn: "Khách còn muốn ba phần hủ tiếu."

Vu Lộ lấy một cái chảo khác xào hủ tiếu, lực chú ý vẫn ở trên ngượi nọ, cậu muốn xem người nọ có thể làm ra cái gì, làm không tốt còn nát bét uy tín của cậu, cậu liền nhét mắt vào lỗ mũi luôn. Vu Lộ tức giận nghĩ.

Người nọ vẫn như trước chuyên chú nướng hàu, lật lên, sắc màu vàng óng ánh khiến Vu Lộ không nhịn nổi ghé mắt sang, thầm nghĩ: "Nhìn thấy thì đẹp, nhưng hương vị cùng bề ngoài không trực tiếp liên hệ. Người mới nướng hàu không khống chế nổi độ lửa, hàu thực đẹp, biết đâu khẩu vị lại kém xa.

Người nọ rốt cục đem hàu nướng đặt ở trong mâm, hình dạng cùng màu sắc đều thấy hơn so với Vu Lộ một chút. Hắn chờ lúc đưa ra khỏi chảo liền phủ rau thơm, sau đó đưa trước mặt Vu Lộ: "Ông chủ, nếm thử đi."

Hàu nướng là khách gọi, bình thường nào có đạo lý là ăn thử, nhưng Vu Lộ không tin tay nghề người nọ, liền gắp một miếng vào miệng. Vừa ăn thử, Vu Lộ giương mắt nhìn thoáng qua đối phương, không bình luận tốt xấu, chỉ nói: "Đưa đi." Đợi người nọ sau khi rời khỏi, ánh mắt Vu Lộ nhìn bóng dáng đối phương trở nên phức tạp. Không nghĩ tới người này nấu nướng tốt vậy. Bình tĩnh xem xét, đồ người nọ làm so với một tay già đời như cậu không kém, thậm chí rất tốt, chỉ là hơi thiếu mỡ.

Người nọ bưng hàu nướng xong, đứng ở một bên xem Vu Lộ xào hủ tiếu, lại có khách gọi: "Ông chủ, giống như vừa rồi, thêm một suất hàu nướng nữa."

Vu Lộ lên tiếng: "Tới ngay!" Cậu nhìn người nọ: "Tiếp một phần nữa được không?"

Khóe miệng người nọ khẽ nhếch lên, gật đầu một cái: "Được."

Đây là lần đầu tiên Vu Lộ nhìn thấy hắn cười. Nụ cười có chút tà khí, nói cách khác, thì là có điểm câu dẫn người khác. Vu Lộ là đàn ông, đương nhiên sẽ không thấy có gì câu dẫn, chỉ cảm thấy người này hung hăng càn quấy, còn rất đắc ý.

Khách bàn nọ ăn hết cả ba phần hủ tiếu lẫn hàu nướng, phút cuối còn hỏi thêm: "Ông chủ, buổi tối còn mở không? Tôi gọi bạn bè đến cùng ăn hàu nướng. Nhà cậu làm ăn rất được. Tôi ăn nhiều năm rồi, chưa nếm chỗ nào ngon như chỗ này."

Vu Lộ thấy đối phương tán thưởng hàu nướng nhà mình, nói đúng hơn là khen hàu nướng của người đàn ông không rõ lai lịch kia, buổi tối mà đến, người này chỉ sợ đã đi rồi. Mình cũng có thể làm, bèn nói: "Bán, vẫn ở chỗ này thôi, bốn giờ chiều bắt đầu bán."

"Được rồi, tôi sẽ rủ bạn bè lại đây ăn. Làm thật không sai sót, thật ngon." Đối phương nói xong còn giơ ngón cái lên.

Người nọ nói với Vu Lộ: "Nếu vậy sau này cứ để tôi làm?"

Vu Lộ có điểm không tin nổi, nói: "Được, anh làm đi." Cậu thật muốn xem, người này có thể đưa tới thêm bao nhiêu khách quen.

Tiếp theo người nọ bắt đầu thay thế chủ bếp Vu Lộ, có khách quen liên hỏi: "Này, A Lộ, hôm nay cháu như thế nào lại thay người làm chính? Mời chuyên gia đến sao?"

Vu Lộ mỉm cười: "Làm sao mời được người chuyên nghiệp, một người bạn hỗ trợ thôi, chú, hôm nay nếm thử tài nghệ của anh ta xem?" cậu muốn nhìn phản ứng của khách quen, thật sự xem người kia so với mình làm ngon hơn nhiều như vậy.

Vị khách quen ngừng một chút, sau đó bèn giỡn: "Nếu không ăn được thì chú không trả tiền đâu."

Vu Lộ cười: "Có thể vậy đi."

Người nọ nhìn Vu Lộ, Vu Lộ cười mỉm: "Làm đi."

Người nọ không chút khách khí, bật bếp, bắt đầu làm nóng chảo nướng hàu. Vu Lộ nhìn kĩ động tác của hắn, đổ dầu không phải đổ ụp xuống, mà là đổ nhẹ nhàng, dàn thành một tầng mỏng ở đáy nồi, không ít không nhiều, không để dầu thừa không dùng hết, cũng không để dầu thiếu không đủ, đổ bột khoai cũng đều như vây, một lần là xong, không cần phải dùng xẻng dặt cho bằng phẳng. Nấu xong một mặt, bên kia mỡ vừa lúc dùng xong, người nọ một tay cầm quai chảo, một tay nhanh chóng đổ mỡ heo lên trên, đổ vừa trên mặt còn lại, mỡ quả thật dùng rất ít, liền tránh được không bị ngấm nhiều dầu mỡ. Vu Lộ nhìn động tác đối phương, trên tay vững vàng, không chút do dự, hắn tuyệt đối là cao thủ nấu ăn, nếu không làm sao lợi hại như vậy, mình làm nhiều năm rồi cũng chưa chắc đã đạt được trình độ như thế này.

Vu Lộ đem hào nướng người nọ làm đưa ra cho khách, đối phương nhìn hàu nướng vàng óng trong mâm: "Hôm nay không giống mọi khi, so với cháu làm đẹp mắt nha."

Vu Lộ cười ngượng một tiếng: "Hình dáng như thế không biết vị ra sao, chú nếm thử xem."

Đối phương cầm đũa, gắp một miếng, sau đó gật đầu: "Ăn ngon, ăn ngon, không tồi."

Vu Lộ mặt dày mày dạn hỏi một câu: "So với cháu làm thì sao?"

Vị khách quen ngẩng đầu nhìn Vu Lộ: "A Lộ, muốn nghe lời thật?"

Vu Lộ nói: "Đương nhiên."

"Nói thật, này bên ngoài vàng và giòn đều đều tuyệt vời, bên trong tươi, lại không bị nhiều mỡ, quả thật so với cháu là ngon hơn." Lão khách hàng cười nói.

Vu Lộ hoàn toàn phục rồi: "Chú cứ chậm rãi ăn đi, cháu còn việc."

Vu Lộ trở lại bên gian bếp, nhìn người nọ đang bận rộn, thầm nghĩ cho người nọ ăn hai bữa cơm không phải trả tiền đúng là việc tốt. Cậu tuy không muốn thừa nhận việc này, nhưng sự thật chính là như vậy. Người đàn ông không rõ lai lịch này tài nấu nướng so với cậu cao hơn, hoặc nói cách khác, tài nấu nướng của người này là thiên phú, so với mình hơn rất nhiều.

Vu Lộ động tâm, nếu công an không tìm ra lai lịch người này, đem hắn mang về dù sao cũng là lao động giá rẻ, chờ hắn ngày nào đó nhớ ra mình là ai, cho hắn một khoản rồi để hắn trở về là được. (Hắc: Ố ồ, chồng tương lai của cậu đó A Lộ =)))))))))

Giữa trưa, hàu nướng bán được thật nhanh, tuy rằng thịt hàu so với mọi khi có hơi nhiều, vậy mà vẫn bán xong sớm hơn nửa canh giờ. Cái này không thể không kể đến công lao người nọ. Vu Lộ vốn đối với việc ba ngày kiếm một ngàn đồng không có hi vọng gì, đến lúc đó không thể không mượn tiền bổ sung. Nhưng xem buổi trưa hôm nay như vậy, lợi nhuận trong ba ngày có lẽ không đến một ngàn, nhưng tiền lời khẳng định nhiều hơn mọi khi.

Thời gian dọn quán, Vu Lộ không khỏi có chút tiếc nuối, mình và Vu Băng còn chưa có nếm thử tay nghề người nọ, chỉ sợ sau này cũng không còn cơ hội.

Vu Băng còn nhớ rõ lời hứa ăn hàu nướng, quấn lấy vu Lộ: "A bá, cháu chưa được ăn hàu nướng."

Vu Lộ sờ sờ đầu nó: "Hàu nướng bán xong rồi, không còn, buổi tối a bá làm cho cháu."

Vu Băng mút ngón tay nói: "Cháu muốn ăn kẹo que."

Vu Lộ khó lòng không cho nó, bèn cho nó năm mao tiền, để cho nó đi mua kẹo. Vu Băng vui vẻ cầm tiền đi.

Vu Lộ đem thu dọn đồ đạc, sau đó đem xe chạy đến cảng. Vu Băng vừa nhìn thấy liền cao hứng quay lại: "A, cháu muốn ra biển." Ra biển đối với một đứa bé mà nói, giống như đi qua thế giới màu sắc sặc sỡ kì diệu, phía bên kia có đồ ăn ngon đẹp thích thú đều có.

Vu Lộ đem xe gửi ờ người quen chỗ cảng buôn bán, dẫn người nọ cùng Vu Băng lên tàu thủy, mỗi người hai nguyên, Vu Băng miễn phí.

Người nọ rốt cục lên tiếng: "Đi đâu?"

Vu Lộ nói: "Đưa anh đi đồn công an" Trên đảo có trị an, nhưng không có cảnh sát, không giúp được chuyện của người nọ

Người nọ gật gật đầu: "Cám ơn."

Không biết do nguyên cớ gì, Vu Lộ phát hiện hắn nói chuyện đã rõ ràng ra đó, Vu Lộ lại nghĩ đến một chuyện: "Quần áo anh để ở nhà tôi, có muốn lấy không?"

Người nọ xách một chút quần áo trên người: "Không cần." Hắn mặc quần áo của Vu Nam, quần vừa vặn, áo có một chút chật, mặc trên người có chút bó, thực ra lại một phen gợi cảm, cơ ngực mơ hồ thấy được, không nghĩ đến dáng người thật tốt.

Vu Lộ gật gật đầu: "Tốt lắm." Lại nhìn thấy miệng vết thương nơi khóe mắt hắn, trong chốc lát mua cho hắn băng dán.

Lời Bánh Trôi Tàu:


Nhiều chỗ trong convert dịch là "nổ súng", thật sự không hiểu phải dịch như thế nào nữa. Sau khi tìm nguồn khác thì phát hiện ra cái từ đó nguyên lai là "khai hỏa". Qt dịch "nổ súng" cũng phải thôi, tuy nhiên trong trường hợp này vì tôi đang dịch truyện nấu ăn, thế nên không thể dịch nghe hoành tráng như vậy được. "khai hỏa" trong trường hợp này đơn giản là "bật bếp' ..

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro