Làm thế nào lại ngon như vậy?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Vu Lộ đuổi họ Hoàng đi xa, xoa xoa bụng, đỡ Vu Băng từ tay người nọ: "Cám ơn." Người đàn ông kia không nói gì, xoay người đi.

Vu Băng ôm chặt cổ a bá, mặt vùi vào cần cổ, một câu cũng không dám nói, lông mi lấp lánh nước mắt, thân hình nho nhỏ lạnh run.

Vu Lộ vỗ lưng nó, trong lòng mười phần phần áy náy, sợ nó vì chuyện này mà để lại bóng ma tâm lý suốt từ nay về sau: "Đừng sợ, a bá không sao, A Băng đừng sợ."

Vu Băng lầm bầm một tiếng, dùng sức hít mũi, không để cho mình khóc lên, cuối cùng vẫn là ngăn không được khóc thút thít, Vu Lộ vỗ lưng của nó: "Bé ngoan, không khóc, a bá cùng A Băng cũng chưa việc gì, A Băng hôm nay dũng cảm nhất, biết đến giúp a bá là tốt rồi."

Vu Băng rốt cục nhịn không được, đùng một cái khóc òa, chảy nước mắt âm ấm, nói gì Vu Lộ cũng không có nghe rõ, chỉ đành không ngừng vỗ về, an ủi nó. Thật vất vả mới làm yên lòng nó: "Bé ngoan, bác biết A Băng sẽ có thể bảo vệ a bá, phải đợi A Băng lớn thêm một chút mới được. Đi, a bá nấu cho cháu cá Thu Đao, ăn thêm nhiều cho lớn thật mau." Bị họ Hoàng làm như vậy, hôm nay lại không thể ở nhà ăn cơm, chỉ có thể đưa cá ra sạp nấu thôi.

Vu Lộ vào phòng bếp, thấy người đàn ông kia đang cầm nồi lẫn xẻng làm như có thể nấu ăn thật, tròng mắt cũng muốn rơi ra ngoài luôn rồi, vốn người này từ đầu đến giờ có vẻ rất thành thục, cơ mà cũng có chút cảm kích người này có thể thành thạo như thế, nhờ vậy thay cậu tiết kiệm không ít thời gian.

Vu Lộ đã đi qua, vốn định tự tay làm, nhưng người đàn ông kia có vẻ làm rất ổn, Vu Băng ôm cổ mình lại không chịu buông, liền ở bên cạnh nhìn: "Anh biết nấu ăn à?"

Người nọ nói: "Nồi của cậu không tốt, nên dùng nồi sắt."

Hửm, còn phàn nàn cái nồi không tốt . Nồi này là trước kia mua lò vi ba được tặng, nồi không lớn, vừa vặn thích hợp làm đồ ăn cho hai người, Vu Lộ dùng tạm cũng thuận tay, không cảm thấy có chỗ nào không tốt cả.

Người nọ còn nói: "Có mù tạt với nước chanh không ?"

Vu Lộ nói: " Không có, chỉ có tỏi hành gừng thôi."

Người nọ không nói cái gì nữa, thấy cá có vẻ nấu cũng chín, vớt cá ra, sau đó lấy rượu, chờ mỡ sôi lên, bỏ gừng vào phi, rót rượu đã lọc vào, sau đó đổ lên trên cá Thu Đao, lại đun nước, hấp cách thủy ba phút, bỏ ra khỏi chảo hấp lại, lúc này mới tính là nấu xong. Không giống cách Vu Lộ nấu cho lắm, Vu Lộ khi chỉ là nấu sơ sơ tí là xong rồi. Trong phòng tản mát ra một cỗ hương thơm kỳ dị nồng nàn, hấp dẫn đến mức khiến người ta phải chảy nước miếng.

Vu Băng ngửi được mùi thơm, cũng dừng khóc, nghiêng đầu sang chỗ khác tìm trúng phóc chỗ đồ ăn. Vu lộ nhìn thời gian, còn 20' mới đến mười một giờ, liền bảo nó: "A Băng dùng cơm đi." Rồi thả cháu trai xuống, cho nó xới cơm.

Thu xếp cho cháu trai xong, phát hiện người nọ lại đang chà rửa một cái chảo khác đã lâu không dùng, liền hỏi: "Anh định làm cái gì?"

"Xào cải thìa."

"Xào cải thìa đổi sang chảo khác làm gì?" Vu lộ khó hiểu nhìn hắn.

"Không sẽ lẫn vị."

"Để tôi." Vu lộ đã đi qua, đem cái nồi nấu cá chà chà, trực tiếp xào cải thìa. Người ở một bên nhìn cậu, không có lên tiếng.

Vu băng đang ăn cơm, hiển nhiên đã muốn quên chuyện vừa rồi , ý vị theo sát Vu Lộ nói: "A Bá, hôm nay cá ăn thật ngon." Thần tình rất hạnh phúc.

Vu Lộ nửa tin nửa ngờ gắp một miếng, cắn một phát, một cỗ mùi vị thịt cá theo đầu lưỡi lan tràn ra, tựa như vị ngon chưa có bao giờ, nướt bọt cũng ngăn không được tiết ra liên tục, hơn nữa, không biết là làm như thế nào được như vậy. Không ngờ người kia biết làm đồ ăn, thật sự là ngoài dự đoán mọi người.

Người nọ không cần người khác phải mời, thật tự giác chính mình cầm chén xới cơm, ngồi ở một bên mải miết ăn.

Vu lộ hỏi hắn: "Món này là làm như thế nào thế?"

Người nọ không rõ ý cậu, ngẩng đầu nhìn, Vu Lộ nói: "Làm sao anh biết làm ngon như vậy?"

Người nọ trả lời: "Làm như vừa rồi thôi." (Hắc: anh trả lời kiểu "tau tỉnh và tau rất ngon giai).

Vu Lộ nhìn đối phương, người này thật sự là kỳ quái, có thể nói, biết làm việc, lại đã quên tên họ bản thân, nhà ở nơi nào, thật là quái tai.

Vu Lộ chính mình gắp chút rau, cảm thấy giòn thích ngon miệng, lại gắp một ít cho Vu Băng: "Ăn rau nào."

Vu Băng kháng nghị: "Không!" Hầu hết trẻ con đều thích ăn thịt không ăn rau, Vu Băng cũng không ngoại lệ.

Vu Lộ nói: "Không ăn rau dưa liền không cao nổi, sau này bảo vệ a bá như thế nào?"

Vu Băng nghe cậu nói như vậy, lúc này mới không kháng nghị , ngoan ngoãn ăn rau.

Đĩa rau kia trừ bỏ Vu Lộ gắp cho Vu Băng hai miếng, người nọ tự gắp một miếng, còn lại mình Vu Lộ ăn sạch. Vu Lộ trong lòng tức giận cười thầm, khi trước đói bụng đến mức cùng cún tranh giành thức ăn cũng được, bây giờ còn làm đại gia kén chọn, bất quá cậu cái gì cũng không nói, hôm nay cũng may có người kia giúp đỡ.

Cơm nước xong, Vu Lộ đem đồ vật cần thiết chất lên xe ba bánh, không bắt buộc, bảo người nọ: "Ai, anh theo chúng tôi cùng đi chứ, chờ tôi xong việc rồi sẽ đưa anh đi đồn công an."

Người nọ gật gật đầu, tiếp tục ôm Vu Băng ngồi ở trên ghế lái, Vu Lộ ngửi trên thân người nọ không chút mùi, cũng cũng không cần giống vừa nãy uốn éo người tới lui, liền lái xe xông ra ngoài.

Vu Lộ sinh sống trên đảo nhỏ tên Châu Tự tại vùng duyên hải Đông Nam, trên đảo chỉ có một thôn xóm hơn một ngàn dân cư, khung cảnh tự nhiên rất đẹp, phía tây đảo có một dải rừng lưu niên, có rất nhiều chim biển cư trú. Bên kia còn có bờ biển Lục Hải rất lớn, có bãi cát bạc mười phần xinh đẹp, bên đó có khách du lịch, từ mười mấy năm trước phát triển rất sôi nổi, khí thế hừng hực, còn phía bên này đảo vẫn như cũ ngăn cách ánh mặt trời, cuộc sống chỉ dựa vào đánh bắt hải sản mà sống. Giao thông không tiện lợi, không có cầu, chỉ có thể dựa vào tàu thủy để vào bờ. Thẳng tới mầy năm gần đây cục du lịch ở địa phương mới coi trọng du lịch ở Châu Tự, phong cách sinh hoạt của người trên đảo mới bắt đầu thay đổi, du khách dần nhiều hơn, hơi thở thương mại ở đây mới ngày càng đậm nét.

Vu Lộ là một dân địa phương lớn lên ở trên đảo , đời này đi xa nhất , chính là bờ bên kia thị trấn, trên đảo không có trường học, cậu từng mỗi ngày ngồi tàu thủy sang bờ bên kia, cho tới tận lúc trung học. Thời niên thiếu Vu Lộ cũng từng mơ có một ngày có thể đi ngao du tới tận trời cao biển rộng ngoài kia, lập nên sự nghiệp. Nhưng cha cậu đột ngột qua đời, giấc mộng liền cứ thế vỡ nát.

Cha của Vu Lộ - Vu Lợi Sinh là một người ý tưởng rất linh hoạt, không giống ngư dân khác trên đảo trên đảo, ông rất sớm liền bỏ quên thuyền đánh cá, chạy đến trên bờ biển đối diện đi buôn bán, ngay từ đầu mở quán bán hào nướng, nướng hàu sống thành món ăn bình dân. Bờ bên kia có rất nhiều khách, chuyện làm ăn phi thường tốt, Vu Lợi Sinh mở thành cửa hàng, kiếm tiền, vừa mới làm ăn đắc ý được một chút, liền ở bờ bên kia mua đất, xây một nhà sáu tầng, chuẩn bị tầng dưới làm hàng ăn, tầng trên làm khách sạn.

Nhưng mà nhà mới vừa hoàn thành, còn chưa kịp trang hoàng, Vu Lợi Sinh bị chết đuối. Nhà có một thuyền máy, lui tới trên đảo cùng bờ bên kia, mỗi lúc trời một tối, Vu Lợi Sinh vẫn chưa có về nhà, ngày hôm sau, mọi người ở trên mặt biển đã phát hiện thuyền của ông, nhưng không thấy bóng người. Qua hai ngày, ở một chỗ khác ven bãi biển, mọi người mới phát hiện Vu Lợi Sinh đã bị nước biển ngâm phù. Pháp y xem xét nói là say rượu rơi xuống nước chết đuối.

Vu Lợi Sinh chết, để lại quán rượu, nhưng còn có gần trăm vạn nợ nần. Cái đám nợ này, có cả tiền vay mua đất làm nhà, cũng cả của Vu Lợi Sinh đánh bạc nợ. Mẹ Vu Lộ không muốn gánh vác món nợ này, liền mang theo hai đứa con gái nhỏ vội vàng đến bờ bên kia tái giá, để lại cậu và hai em trai cùng với một đống nợ nần, năm ấy, Vu Lộ là anh cả, mới 17 tuổi.

Chủ nợ đến ép trả nợ, Vu Lộ không có cách nào, đem quán rượu còn chưa trang hoàng cầm cho chủ nợ, cửa hàng cũng bán đi, nhưng vẫn còn khoản nợ mấy chục vạn. Vu Lộ phải bỏ học, giống cha cậu ngày xưa bán hàu nướng, bắt đầu ở bờ bên kia bãi biển mở quán kiếm tiền, vừa trả nợ, vừa tiếp tục nuôi hai em trai đến trường.

Vu Lộ lúc ấy tuy rằng thực buồn khổ, nhưng cũng không có tuyệt vọng, cậu nghĩ, chờ hai em trai đều trưởng thành, huynh đệ ba người cùng nhau trả nợ, không cần vài năm, món nợ này chắc cũng xong, khi đó cậu hẳn là cũng còn trẻ, thanh xuân vẫn chưa hết, cậu có thể giống như ngày trước truy đuổi giấc mộng của mình.

Thời gian trong nhà xảy ra sự cố thì Vu Lâm 15 tuổi, học trung học, Vu Nam 11 tuổi, học tiểu học. Vu Lâm từ nhỏ chính là một đứa trẻ không an phận, miễn cưỡng theo lệnh Vu Lộ học xong trung học cơ sở, sau đó bỏ chạy đi ra bên ngoài tránh nợ. Vu Lộ không bỏ đi, thứ nhất là bởi vì sạp hàu nướng còn sinh lời, thứ hai là bởi em trai nhỏ Vu Nam còn đang tuổi đến trường, cậu ở lại còn chăm sóc Vu Nam.

Kết quả tiểu tử Vu Lâm chết tiệt này đi ra ngoài, bị tổ chức bán hàng đa cấp lừa vào, hắn giấu Vu Lộ mượn mười vạn vay nặng lãi, mơ mộng ba tháng là trở thành phú ông trăm vạn, kết quả không đến ba tháng, tổ chức bán hàng đa cấp đã bị tố cáo, đứng đầu tổ chức bỏ chạy, tiền tự nhiên một phần cũng không trở về. Vu lộ tức chết, đem Vu Lâm đánh một trận, Vu Lâm cắn chặt răng không nói được một lời, ở nhà dưỡng thương, sau lại đi, bảo là muốn đi kiếm tiền trả nợ, sẽ không liên luỵ Vu Lộ.

Nhưng mà hơn một năm sau, cảnh sát tìm đến vu Lộ, nói em trai của hắn Vu Lâm tham dự hành vi phạm pháp bị bắt được, phán xử tù chung thân. Nghe tin Vu Lộ như gặp phải sấm sét giữa trời quang, bất kể như thế nào cũng chưa từng tưởng tượng em trai sẽ vì tiền đi làm cái loại chuyện thương thiên hại lí này. Vu Lộ đi vào ngục giam thăm hỏi, Vu Lâm lại tránh mà không dám gặp mặt, cậu đầy mình lo âu cùng lửa giận không chỗ phát tiết, chính mình đá thương đầu ngón chân, máu tươi chảy ròng, lúc sau tỉnh táo lại, lại bắt đầu tự trách mình, phải chăng lúc trước không đánh cho nó biết ngoan, thì làm sao Vu Lâm lại quyết tâm cần kiếm tiền trả nợ, thậm chí không tiếc phạm pháp như thế.

Vu Lâm vào tù mấy tháng thì một cô gái tuổi còn trẻ ôm một đứa bé còn chưa cai sữa tìm tới cửa nhà bọn họ, nói cô là bạn gái Vu Lâm, hai người chưa kết hôn mà có con, hiện tại Vu Lâm đi tù, không có khả năng có thể đi ra nữa. Cô gái không muốn giúp hắn nuôi nấng đứa trẻ, liền đem đuổi về Vu gia. Vu Lộ cần thì mang theo, không cần sẽ đem nó đi cho người khác, dù sao cô cũng không có khả năng nuôi đứa bé.

Vu Lộ ôm Vu Băng lúc ấy chỉ có 10 tháng tuổi dở khóc dở cười, Vu Lâm 18 tuổi đã làm cha, cô gái mới 17 tuổi đã sinh con, tuy nơi này lưu hành việc tảo hôn sinh đẻ sớm, nhưng việc này thật không khỏi sớm đến dọa người luôn. Ném đương nhiên không thể ném, nói cho cùng vẫn là huyết mạch Vu gia, cặp mắt lớn lên giống Vu Lâm là chứng cứ rõ ràng nhất. Cuối cùng còn chưa kết hôn mà Vu Lộ đành phải bắt đầu kiếp sống làm cha.

Nhưng mà sóng này vừa lặng, sóng kia lại lên. Không bao lâu, chủ nợ của Vu Lâm cũng đã tìm tới cửa. Vu Lâm cái đồ hỗn trướng này, không biết đã làm gì nữa, đi ra ngoài đem thêm rắc rối về, nợ nần lại sinh thêm chứ không giảm.Vu Lộ thực không biết mình lúc ấy là như thế nào chịu nổi, nợ cũ chưa đi, lại thêm nợ mới, còn nhiều thêm quỷ đòi nợ. Không trả nợ, bị họ Hoàng một đám người chửi rủa đến mặt đắng cũng phun ra, cậu rất nhiều lần đều muốn ôm Vu Băng cùng nhau từ trên tàu thủy nhảy xuống, đi theo cha của cậu cho rồi, nhưng nhìn thấy tiểu Vu Băng trắng trắng mềm mềm, còn có khuôn mặt tươi cười hồn nhiên ngây thơ không răng kia, cậu liền thôi chẳng còn suy nghĩ đó nữa.

Cậu mang theo Vu băng ở bờ bên kia buôn bán, cũng may đứa nhỏ này giống như thể biết cậu khó khăn, rất ít khóc, cũng không bệnh nặng, cứ như vậy thuận thuận lợi trưởng thành. Nhưng mà cuộc sống nơi chốn đều có chỗ khó xử, đối diện bãi biển bị người ta bao thầu, mở quán buôn bán cần một số lớn tiền làm phí chiếm giữ, mỗi tháng còn phải giao tiền thuê. Vu Lộ không đóng nổi tiền, chuyện buôn bán tự nhiên làm không nổi nữa. Cũng may lúc ấy trên đảo cũng bắt đầu phát triển, du khách từ từ nhiều lên, cậu dời sạp bán về đến cửa nhà, tiền làm ra không bằng lúc trước, chỉ có thể miễn cưỡng vay nặng lãi, những người khác nợ nần tạm thời không thể trả, cũng may lúc này chủ nợ đều là thân bằng hảo hữu* trong nhà, chậm cũng không sao cả. Cậu chờ Vu Nam lớn lên, đợi Vu Nam tốt nghiệp, rồi có khả năng phụ giúp cậu thì may ra mới có thể có thoát khỏi nợ nần. Cuộc sống cũng không phải không có hi vọng, phải chăng hai người con trai ngày từng ngày lớn lên, cậu liền càng hi vọng phải không?

* Thân bằng hảo hữu : bạn bè người thân

Vu Lộ đem xe dựng tại chỗ bán buổi sáng sớm, bên cạnh mấy quán vỉa hè sớm đã dọn xong, có bán hàu nướng, hàu sống nướng than, lạc rang, hoa quả cam thảo, thịt bò viên, vân vân, đều là món ăn bình dân đặc sắc bản địa , buôn bán đều là phụ nữ người già, chỉ có Vu Lộ là một chàng trai tuổi còn trẻ lại chen chúc ở giữa một đống phụ nữ trẻ em và người già. Người ta buôn bán chỉ kiếm chút ít chi tiêu hằng ngày, một ngày ra quán hai lần. Giữa trưa và lúc chạng vạng, nếu thời tiết không tốt, tâm tình buồn bực, khỏi tới luôn. Không giống Vu Lộ, cuộc sống toàn gia trông cậy vào đây, mặc kệ gió mưa, trừ phi bão còn không phải bận rộn kiếm sống đến tối tăm mặt mũi.

Một cái bác gái chào hỏi Vu Lộ: "A Lộ, như thế nào mới đến? Vị đẹp trai này là ai a?" Bác gái hứng thú nhìn thấy cùng Vu Lộ cùng đi với người nọ.

Vu Lộ cười một chút: "Bạn của cháu ạ, lại đây giúp nào." Cậu quay đầu nhìn một chút đối phương, quả thật bộ dạng cũng không tệ lắm, có khoản dễ nhìn, chỉ là cái trán cùng đầu lông mày bị thương có hơi chướng mắt.

Người nọ quả nhiên thực tự giác, hỗ trợ dọn sạch đồ vật này nọ, nhanh chóng đem sạp của Vu Lộ dọn ra.

Hai cái đầu quả nhiên nhanh hơn so với một đôi tay, trong đầu Vu Lộ bỗng hiện lên một cái ý tưởng, nếu người này ăn được không nhiều lắm, ở lại cũng không có gì không tốt. Nhưng là, ài, nuôi sống bản thân còn chưa xong, thế nào còn có thể tiếp tục nuôi sống một người đàn ông to lớn như vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro