Hóa ra rất giỏi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vu Lộ khởi động xe điện, không tiếng động lái ra. Người đàn ông kia ôm Vu Băng ngồi bên cạnh, xe ba bánh này cũng không chật, nhưng là đối với hai người đàn ông trưởng thành thì vẫn hơi không thoải mái. Vu Lộ khởi động tốc độ nhanh, ngửi thấy mùi mồ hôi trên người kia, không khỏi thấy vặn vẹo cơ thể, tận lực cùng đối phương duy trì khoảng cách, Vu Băng thì hưng phấn mà kêu như tiếng xe ba bánh : "Ô -- ô --" Nếu mỗi người đều có thể giống như trẻ con vui vẻ không lo lắng thì thật tốt.

Vu Lộ không trực tiếp về nhà, chạy một chuyến ra chợ, mua đồ ăn, lại chỗ Lão Hoàng bán thủy sản - chỗ ấy dự định trước một ngày mua hào tươi. Lão Hoàng nói: "Hôm nay cháu cần ngọc trai không, ta nói này A Lộ, ngọc trai đầu nhỏ, giá cả lại đắt, cháu mua không phải để ăn, để buôn bán, sao mà không chọn ngọc trai?" Hiện nay mọi người đều thích ăn thịt trai sò. Ngọc trai là giống hàu sống loại trung không lớn, thịt ngon, nhưng thời kì sinh trưởng dài, ngày nay có kinh tế hiệu quả và lợi ích, nhưng càng ít người nuôi ngọc trai, giá cả tự nhiên cũng đắt.

Vu Lộ lấy một bọc lớn thịt hàu sống, để sát vào ngửi, lão Hoàng làm bộ vỗ cậu mấy cái: "Cháu quen lấy hàng ở chỗ bác, đã khi nào không cho cháu mẻ tươi chưa?"

Vu Lộ cười hì hì, cũng không nhiều lời, trả tiền, nói với lão: "Ngày mai cháu lại tới, nhớ chuẩn bị hàu cho cháu." Ngọc trai tuy rằng đầu nhỏ, nhưng là nguyên liệu thích hợp nhất để làm hào nướng, bởi vì loại vỏ sò khác, cùng một độ lửa sẽ có khả năng bị sống, sẽ có một chút mùi tanh, người địa phương thì không sao, cảm thấy ổn thôi, nhưng là du khách bên ngoài không phải ai cũng sẽ thích.Vu Lộ làm việc đã lâu, biết hiện tại người ăn đều miệng ngậm mất tiêu, một chút khác biệt cũng đều ăn được rồi đi không nói gì (ý chỉ ngon hay không không nói), dù nguyện liệu nấu ăn tốt xấu ra sao trực tiếp đến việc làm ăn. Cậu mở sạp kiếm ăn cũng không tệ, hơn nữa hấp dẫn được cả khách nước ngoài đến du lịch, cũng không thiếu khách hàng quen, chính là nhờ dụng tâm vào khâu nhỏ này.

Cậu đem hàu sống bỏ lên xe, Vu Băng đã ồn ào đứng lên: "A bá, cháu muốn ăn thịt hàu!!" Vu Lộ không để ý đến nó, lái xe về nhà.

Về đến nhà, trên xe có đồ gì cũng không dỡ xuống, chỉ để hàu sống xuống phía dưới, cậu còn muốn mười một giờ mang thịt hàu ra sạp, thế mới kịp bày hàng.

Người đàn ông kia xuống xe, đánh giá một chút nhà Vu Lộ. Đây là một gian nhà cấp 4, nhà gạch, tường ngoài bị gió biển cùng hơi ẩm ăn mòn biến thành màu đen, sơn hồng trên cửa gỗ cũng bong ra từng mảng khó phân biệt nổi màu sắc, là có từ rất lâu rồi. Trong nhà trừ bọn họ ra có vẻ không có người khác.

Vu Lộ rót nước vào chậu, nhìn người đàn ông đứng trong sân: "Anh ngồi tạm đi. Tôi còn có việc, buổi chiều mới cùng anh đi đồn công an được."

Nói xong đi rửa sạch hàu sống, cầm lên dụng cụ mở hàu, bắt đầu bận rộn công việc. Người kia đi một vòng, sau đó đến bên cạnh Vu Lộ, xem cậu thành thạo cạy mở vỏ hàu sống, đem thịt hàu trắng nõn mềm mại đưa vào một cái chậu, đến cả nước cũng không lãng phí. Trên thị trường có thịt hàu bán sẵn, Vu Lộ không mua, bởi vì cái đó bao gồm cả phí gia công, đắt hơn, lại sợ không đủ một mẻ

Người kia xem trong chốc lát, nói: "Còn dao không?"

Vu Lộ hết sức chăm chú vật trên tay, chợt nghe thấy lời này, dao găm nghiêng đi một chút, đâm chệch đi. Cậu dừng lại, ngẩng đầu nhìn: "Anh mở được vỏ hàu sống?"

"Thử xem". Người kia vươn tay về phía cậu

Vu Lộ đưa con dao trong tay cho hắn, sau đó đưa hắn một con hàu, người nọ tay trái đeo bao tay, xem xét con hàu sống, tay phải cầm dao chuẩn xác không sai lệch cắm vào giữa khe hở vỏ hàu, dao găm linh hoạt vòng một vòng tròn, đem vỏ bóc xuống, lộ ra một miếng thịt hàu không tì vết. Động tác liền mạch lưu loát, vừa nhìn cũng biết đã quen tay.

Vu Lộ gật đầu một cái: "Không tồi, anh giúp tôi đi, tôi đi tìm dao khác."

Vu Băng từ trong nhà chạy ra, tiến đến bên Vu Lộ: "A bá, cháu muốn ăn thịt hàu."

Vu Lộ trừng nó: "Cháu ngày trước ăn vụng thịt hàu sống rồi bị tiêu chảy, làm bác tốn nhiều tiền như thế mà quên rồi à?"

"Cháu hôm nay không tiêu chảy, cho cháu ăn một miếng được không? A bá, cho cháu ăn một miếng đi."

Vu Lộ nghiêm mặt, không để ý nó. Vu Băng tiếp tục giống như kẹo kéo dán trên người Vu Lộ làm nũng: "A bá, một miếng, một miếng thôi."

Vu Lộ bị cuốn lấy không làm được, trợn tròn mắt trừng nó: "Không nghe lời liền đi ra, quấy nữa thì đem cháu đến chỗ ba cháu luôn."

Vu Băng quả nhiên an tĩnh, không làm ầm ĩ nữa: "Cháu muốn ăn hàu nướng."

"Ngoan, giữa trưa cho cháu ăn, không thể ăn sống. Đi chơi đi, đừng đến đây gây chuyện."

Vu Băng lẹt xẹt bước đi, Vu Lộ ở phía sau dặn: "Đừng ra mép nước." Vu Băng đã chạy không thấy bóng dáng.

Vu Lộ cúi đầu tiếp tục mở đầu vỏ hàu, người đàn ông đối diện động tác đơn giản lưu loát sinh động như mây bay nước chảy, không chút chậm chạp, tốc độ không hề chậm so với Vu Lộ thường xuyên làm việc này. Vu Lộ âm thầm cùng đôi phương hăng hái, anh một cái tôi một cái, tranh nhau lấy thịt hàu.

Bất tri bất giác thời gian tiết kiệm hơn nửa, Vu Lộ nhanh chóng ngừng lại: "Được rồi, không cần mở thêm nữa." Thứ này ăn tươi mới ngon, buổi tối muốn dùng, bình thường một mình cậu làm mất rất nhiều thời gian, hôm nay hai người làm, thời gian bớt đi hơn nửa. Vu Lộ nhìn một chút, vừa mới mười giờ, thời gian còn nhiều, có thể ở nhà nấu cơm ăn.

Người kia dừng lại, đem vật trong tay thả xuống, cởi bao tay. Vu Lộ nói: "Cám ơn, không nghĩ tới anh cũng làm cái này. Anh trước kia làm cái gì?"

Người nọ nhíu mày, nửa ngày phun ra đươc hai chữ: "Đã quên."

Được, Vu Lộ hoàn toàn hết hi vọng, thật sự là trừ ăn ra, cái khác đều đã quên. "Tôi đi nấu cơm, buổi chiều xong sớm mới có thể đưa anh ra đồn công an." Nói xong cũng đi vào trong bếp, lại nghĩ tới cái gì, đứng lại, "Người anh em, anh muốn tắm không? Tôi tìm cho anh quần áo để tắm rửa."

Đối phương lặng đi một chút, gật đầu: "Cám ơn."

Vu Lộ làm nghề ăn uống, mặc dù là hàng rong nhỏ, nhưng thực chú trọng vệ sinh, đây là cái cơ bản của nghề nấu ăn. Cậu nghĩ giờ nói giữa trưa đi bán hàu nướng, người này khẳng định cũng muốn đi theo. Cũng không thể để người lạ trong nhà. Nếu ra sạp, người anh ta vô cùng bẩn, tại sạp làm việc, cũng khiến khách của cậu nhìn mà ngán.

Người đàn ông kia so với Vu Lộ có cao hơn một chút, xem chừng là 1m8, cùng em trai nhỏ Vu Nam xấp xỉ, có cường tráng hơn một chút. Vu Lộ liền đưa đối phương một bộ quần áo cũ của Vu Nam: "Nhà tắm ở đằng kia, máy nước nóng năng lượng mặt trời, mở ra là có nước ấm."

Đối phương cầm quần áo của cậu: "Cám ơn."

Vu Lộ đi làm cơm, bình thường cậu một mình làm thịt hàu, bận đến mười một giờ mới xong được, mà xong là liền lập tức dọn đồ ra quán, đều phải lẹm vào giờ cơm trưa mà làm việc, đói quá thì ăn tạm một chút hàu nướng, bình thường đến xế chiều mới đủ tiền cơm trưa, Vu Băng đi theo cậu cũng dưỡng được thói quen ăn trưa như vậy.

Vu Lộ mở tủ lạnh ra, đem thịt hàu vào cất cho tươi, tuy mới mười một giờ, nhưng mùa hè ở phía nam, nhiệt độ không khí cùng độ ẩm cao, một chút không chú ý là hỏng.

Vu Lộ đem cá Thu Đao* đông lạnh như mấy cây gậy lấy ra xử lý, chuẩn bị làm cá Thu Đao. Cá Thu Đao nấu nhừ rất rẻ, ba bốn đồng một cân, hương vị hơi đắng, thịt thô, nhưng mà xử lý tốt thì ăn cũng thật ngon. Vu Băng thích ăn cá Thu Đao, cứ lúc nào ăn cá Thu Đao thì tiểu tử kia ăn cơm cũng lê la kéo dài, luôn đem cá ăn hết sạch.

*: Cá thu đao (: Cololabis saira) là loài cá thuộc họ Cá thu đao (). (Trích dẫn từ wikipedia)

Hình dưới là ảnh minh họa cho món cá thu đao kho chua cay

Tuy rằng bọn họ ở bên bờ biển, hải sản phong phú, giá cả tiện nghi, nhưng cũng chỉ tương đối, chỉ dám ăn một chút cá tôm. Bởi Vu Lộ đang nghèo, lại phải gánh vác một số nợ lớn.

Đang bề bộn, có người ở ngoài dài giọng kêu: "Ông chủ Vu -- Ông chủ Vu --" giọng lại khàn khàn, nghe như tiếng giấy ráp đánh bóng vậy.

Thanh âm kia không khác tiếng sấm, khiến tâm trạng Vu Lộ nhảy dựng, dao găm đang làm bong bóng cá cọ phải đầu ngón tay, máu tươi chảy ròng, vội đem tay rửa dưới vòi, đỡ một chút, mới từ trong bếp chậm chạp đi ra. Cậu nhìn thấy ngoài cửa có ba người đàn ông sắc mặt không tốt, cố gắng cười thương lượng: "Anh Hoàng, anh đã tự mình tới, tôi mấy ngày nay có việc vội, đang tính toán hai ngày nữa thì mang qua."

Tên họ Hoàng lớn tiếng vừa nãy tuổi tầm ba, bốn mươi, miệng cắn một điếu thuốc, răng nanh đen vàng: "Ông chủ Vu, cái này vốn không muốn nói, hai ngày trước đến hạn, cậu bảo để hai ngày nữa, đã như vậy rồi, chúng tôi lấy tiền ăn cơm kiểu gì đây? Tiền đã chuẩn bị chưa?"

Vu Lộ nhanh chóng cười làm lành: "Lại phải để cho anh Hoàng tự mình chạy tới, thật quá vất vả. Là như vậy, tiền tôi đã chuẩn bị xong, đang muốn đưa đến, kết quả hai ngày trước cháu tôi viêm tràng vị, tốn trăm đồng, làm trễ nải chuyện làm ăn, cho nên không đúng hạn, thiếu tiền, tôi ngượng không dám tìm anh, muốn đợi hai ngày nữa tiền đủ rồi mới đưa đến."

Họ Hoàng trợn mắt, con ngươi trợn ngược lên, như muốn rụng ra: "Họ Vu kia, mày có ý gì, có đưa tiền hay không?"

Vu Lộ cúi thấp đầu hít một hơi thật sâu, tiếp tục ra vẻ đáng thương: "Đương nhiên là sẽ trả, chính là tháng này không có đủ số tiền phải nộp theo dự định, tháng sau sẽ bổ sung được không? Tôi biết anh Hoàng là người tốt, nhất định có thể châm chước."

Họ Hoàng lộ ra vẻ chán ngán, dùng cái lỗ mũi mà xem xét cậu*, ngưỡng cái đầu nói: "Thiếu bao nhiêu?"

*: bản convert ghi "thích dùng lỗ mũi mắt xem xét hắn" , ý chỉ ngạo mạn không thèm nhìn đối phương.

Vu Lộ cẩn thận mà nói: "Cũng không có nhiều, một ngàn."

Họ Hoàng tát một cái lên đầu Vu Lộ: "Con mẹ nó mày thiếu một ngàn đồng, mà cũng dám nói không thiếu nhiều, mày một tháng phải đưa bọn tao bao nhiêu tiền?"

Vu Lộ nghiến răng, buông thỏng mi mắt: "Ba nghìn."

Họ Hoàng nhổ nước bọt: "Con mẹ nó mày còn biết là ba nghìn a? Lão bản của bọn tao cho thằng em mày vay mười vạn, để cho nó mức tiền lời thấp nhất, mà mỗi ngày chỉ thu được một đám lông gà vỏ tỏi*, ngay cả tiền vốn đều khộng thu hồi được. Không có tiền, thì mày đi bán thận đi!"

*: Bèo bọt, ít ỏi.

Vu Lộ rất muốn ném cho thằng kia một câu: con mẹ mày tiền lời 30% mà là mức thấp nhất! Ai còn dám đi mượn tiền nữa.

Nhưng cậu không dám nói. Vay tiền là do em trai lớn của cậu: Vu Lâm. Cái đồ hỗn trướng ấy sau lưng cậu dám vay mượn nặng lãi làm bán hàng đa cấp, mệt đến rối tinh rối mù, có việc thì phải chạy khắp nơi, lại làm trái pháp luật, hiện tại vào trong tù, đời này không biết có ra được hay không, gây một đống phiền toái tất cả đều đến tay cậu, cậu giúp trả nợ, còn phải nuôi cháu. Vu Lộ thấy, đời trước khẳng định cậu giết cả nhà Vu Lâm, đời này mới phải chịu thay nó làm trâu làm ngựa

Họ Hoàng kia cũng là đàn em xã hội đen, gã này hung tàn vô cùng. Hắn từng bắt được Vu Băng, nói cha nợ con trả, nếu cậu không muốn trả tiền, liền dùng hai bàn tay, chặt bỏ coi như trả xong nợ. Vu Lộ biết bọn chúng nói được làm được. cậu từng tận mắt nhìn thấy Vương Quý Lợi- tên ma bài bạc trong thôn- vì thiếu một vạn đồng vay nặng lãi, bị chặt một ngón tay cái, tuy vậy, vẫn phải đêm tiền vốn trả, ngón tay chỉ tính là tiền lời thôi.

Đây là xã hội đen, không ai động được, phàm là người có thể trả nổi vay nặng lãi, còn không có tiền liền không có quan hệ gì hết. Căn bản nỗi bực tức như con kiến của Vu Lộ chẳng thể thay đổi được điều gì, chỉ có thể sống dưới món nợ này. Mỗi tháng Vu Lộ đều làm lụng như con châu chấu dốc sức kiếm tiền.

Vu Lộ nhìn thấy diện mạo ghê tởm của họ Hoàng, quả thực muốn đập hắn, cố gắng tiếp tục trấn định cười nói: "Anh Hoàng, một ngàn đồng cũng không hẳn là ít, tiền lời của anh bây giờ vẫn tốt, tháng sau tôi nhất định sẽ trả lại.

Họ Hoàng suýt chút nữa phun nước miếng: "Con mẹ mày, ba mươi phần trăm, con mẹ mày nghĩ một nghìn đồng thì được bao nhiêu?Không có tiền thì nghĩ cách mà kiếm! Hôm nay mà không lấy được tiền, thế thì tao đem cháu mày đi làm tin vài ngày."

Vu Lộ nhất thời sắc mặt có chút khó coi: "Anh Hoàng, anh đừng nói giỡn, tôi cũng không phải không trả anh tiền, ai cũng phải có lúc khó xử, anh không thể châm chước được sao?"

Họ Hoàng hừ lạnh: "Mày nói xem mày có mấy lần trả tiền đúng hạn, tao tha thêm cho mày mấy ngày, con mẹ mày chính là như thiếu dạy dỗ! Tao cũng là người làm công, cũng giống mày thôi, còn muốn có cơm mà ăn không?

Vu Lộ cười khổ một cái: "Tôi biết anh Hoàng đây cũng khó xử, anh tiếp tục thử thả vài ngày được không? Ba ngày sau tôi nhất định mang tới một ngàn còn thiếu."

Họ Hoàng nói: "Không được, phải hôm nay, bây giờ không trả tiền, tao đem cháu mày đi."

Lúc này Vu Băng tung tẩy từ bên ngoài trở vào, miệng còn hát mấy bài thiếu nhi. Họ Hoàng trong mắt lóe lên ý cười, Vu Lộ nhanh chóng nghĩ tới việc bảo vệ nó, kết quả lại bị họ Hoàng cũng đồng bọn kéo lại. Vu Lộ gấp quá gào lên: "A Băng, đi đi nhanh lên! Đừng quay lại." Ngay sau đó cậu bị họ Hoàng cho một quyền lên bụng, đau đến gập thắt lưng không dậy nổi.

Đồng bọn của tên họ Hoàng kia nhanh chóng chạy theo bắt Vu Băng, nó nhìn bác mình bị người đánh, không chỉ không chạy, ngược lại còn chạy tới hỗ trợ, một bên vừa chạy vừa mắng: "Bại hoại, không cho phép đánh a bá của tôi!" Mắt thấy cậu liền bị người ta bắt được, phía trước Vu Băng có nhiều người. Người đàn ông Vu Lộ nhặt về từ nhà tắm đã ra rồi, vừa lúc ngăn trước mặt Vu Băng, đưa nó bế lên. Vu Lộ lập tức thấy nghẹn cổ họng, không biết hắn đây là muốn làm cái gì.

Tên gia hỏa đi bắt Vu Băng thấy người đàn ông kia, lặng đi một chút: "Mày là thằng nào, đem thằng nhỏ cho tao!" Dứt lời muốn đoạt thằng bé, liền bị người nọ một cước đá lăn ra đất, động tác gọn gàng linh hoạt.

Vài người đều ngây ngẩn ra, Vu Lộ lại càng kinh ngạc dị thường, người này lại là cao thủ đánh nhau, anh ta rốt cuộc là ai? Người nọ ôm Vu Băng, cũng không nhìn gia hỏa trên mặt đất, hướng Vu Lộ đi tới, nhìn hắn nói: "Bọn họ đang làm gì?"

Họ Hoàng nhìn thấy Vu Lộ có người hỗ trợ, người này so với bọn hắn đều cao lớn hơn, mặt có vết thương, nhìn mặt cũng không giống người tốt, nhưng có thể đánh nhau, nhất thời thấy hơi khó thở, lắp bắp nói: "Mày, mày đừng lại đây, lại đây tao sẽ không tha cho nó."

Vu Lộ sợ lớn chuyện phiền phức, vạn nhất làm người ta bị thương thì lại đòi tiền bồi thường thuốc men, liền nhân cơ hội nói: "Anh Hoàng, anh là đến đòi nợ, cũng không phải tới tìm thù, cần gì phải vậy, hòa khí sinh tài, anh buông ra, tiền ba ngày sau sẽ trả cho anh.

Họ Hoàng đột nhiên phản ứng kịp, tuy rằng có thể không như thế, nhưng cũng buông Vu Lộ ra: "Đi, mày trong vòng ba ngày nhất định phải đưa đấy!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro