Người mẹ xinh đẹp và gợi cảm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phần 1

Đây là câu chuyện về người mẹ xinh đẹp và gợi cảm của Hữu Bằng, có thể gọi câu chuyện này về tình yêu và sự hy sinh. Hữu Bằng sinh vào những năm 1970, quê hương Hữu Bằng là một thị trấn nhỏ ở phía Nam Trung Quốc, núi đẹp, nước trong, nghe người xưa kể rằng họ từ Trung Nguyên chuyển đến đây để tránh chiến tranh triều đại Nam Tống. Bởi vì họ được bao quanh bởi các dân tộc thiểu số, sau nhiều thế kỷ sinh sôi nảy nở, mặc dù chính thói quen sinh hoạt vẫn là của người Hán, nhưng họ cũng đã học theo thói quen của nhiều thổ dân vùng biên cương. Chẳng hạn vợ chồng mới cưới lên chùa thờ một cọc gỗ to có vẽ hình đầu hổ để cầu bình an, sinh con (sau này đọc sách mới biết đó chỉ là di tích của tín ngưỡng thờ cơ quan sinh dục nguyên thủy), còn người chồng muốn tặng vợ mới một chiếc vòng cổ bằng bạc, vân vân và mây mây...

Mẹ Hữu Bằng tên là Nghi Đình. Khi còn rất trẻ, cô đã đánh mất cuộc sống hạnh phúc của một cô gái và học cách thụ thai và sinh con. Khi mẹ Hữu Bằng mười lăm tuổi, cha cậu ấy đã dụ dỗ bà trong một bữa tiệc lửa trại và cướp đi trinh tiết của bà, thế là Hữu Bằng ra đời. Và vào đêm tân hôn của bố mẹ, thế là em gái cậu đã chào đời. Bố Hữu Bằng làm việc ở hầm mỏ và khá vắng vẻ (hầu như tất cả đàn ông ở quê cậu đều như vậy). Sau khi trở thành một ông chủ nhỏ, ông ấy bắt đầu uống rượu thường xuyên cho đến khi bất tỉnh và được mẹ ông ấy, rồi có cả Hữu Bằng và những người khác trong gia đình đỡ lên giường. Tuy nhiên, bố của anh không đánh hay mắng mỏ ai ở nhà sau khi uống quá nhiều, vì vậy, vấn đề liên quan đến những điều khác, có thể nói rằng ông ta thực sự rất tốt với mẹ Hữu Bằng (ít nhất là so với các gia đình khác trong thị trấn), và điều đó có thể thấy rằng mẹ anh ấy cũng yêu bố, hoặc cũng có thể nói: "Đó là một loại tôn trọng nào đó tình nghĩa vợ chồng"

Nhưng, Hữu Bằng thường cảm thấy mẹ mình có vẻ hơi u sầu. Tất nhiên lúc đó anh cũng không hiểu tại sao. Môi trường gia đình của anh có thể nói là trên mức trung bình so với các gia đình khác, mẹ anh chưa bao giờ phải ra ngoài làm việc để trang trải chi phí cho gia đình. Bất cứ khi nào có cơ hội, anh thường giúp mẹ làm việc. Khi đó, bố Hữu Bằng luôn ở bên mỏ, điều đó tự nhiên khiến anh và mẹ gần nhau hơn, mẹ thường đến nhờ anh giúp đỡ khi có việc gì đó, rồi anh cũng thường cố gắng động viên mẹ. Có thể thấy, mẹ anh rất thích Hữu Bằng ở bên cạnh, bởi anh ấy khôi ngô và đẹp trai, và điều đó có thể xoa dịu phần nào cảm giác nhàm chán của mẹ anh khi làm việc nhà. Bố Hữu Bằng luôn đi sớm và về nhà muộn, và trên chín mười lần ông trở về trong tình trạng say khướt. Hữu Bằng cảm thấy chuyện tình cảm đã xa rời cuộc hôn nhân của bố mẹ anh từ lâu, phần lớn thời gian ông ấy hoặc bận làm việc, hoặc họp hành, rồi uống rượu, trong trường hợp này, mẹ anh thực sự rất cô đơn. Tuy nhiên, Hữu Bằng tin rằng bố anh vẫn rất yêu mẹ anh, đôi khi họ đùa giỡn, trêu chọc nhau, nhưng không khí lãng mạn khi còn mới cưới là rất hiếm... đơn giản là hiếm có xảy ra nữa.

Sau khi tốt nghiệp cấp 3, Hữu Bằng bắt đầu đi làm (lúc đó rất ít người trong quê anh học đại học), đồng thời anh cũng tìm được công việc giúp đỡ người khác mở nhà riêng. Bằng cách thuê một chiếc ô tô, anh hy vọng mình có thể có thêm tiền để hỗ trợ gia đình. Nhưng như chúng ta có thể tưởng tượng, Hữu Bằng không có nhiều thời gian để kết bạn hoặc tham gia vào một số hoạt động xã hội mà những chàng trai trẻ bình thường đam mê (nói huỵch toẹt ra là đi chơi gái). Cuộc sống của Hữu Bằng cũng không có gì đặc biệt cả, có lúc bản thân anh thấy tốt, có lúc anh cũng thấy tồi tệ, giống như một người bình thường vậy. Buổi tối, khi mọi người trong nhà đã đi ngủ, mẹ con anh thường ngồi vào bàn bếp trò chuyện, rồi anh biết mẹ thích có anh ở bên...

Cứ như vậy, theo thời gian, mẹ anh và anh đã trở nên rất thân thiết, thậm chí bà ấy còn ôm anh và thì thầm với anh rằng sự hiện diện của anh giống như ánh nắng chiếu rọi vào cuộc đời bà ấy. Hữu Bằng là một đứa trẻ phát triển sớm và biết nhiều điều mà ở tuổi như anh chỉ là những khái niệm mơ hồ. Khi anh mới mười sáu tuổi, anh bắt đầu nhìn mẹ mình bằng con mắt mới, anh phát hiện ra rằng bà thực sự là một phụ nữ, và là một phụ nữ rất xinh đẹp. Anh ấy thấy tóc mẹ anh đen, mượt và dài. Khi buông búi tóc xuống, mái tóc đen bóng mượt dài thẳng đến tận eo, và mẹ anh cũng có dáng người rất chuẩn, dáng người rất mảnh khảnh, còn đôi mắt thì vẫn nhìn về phía trước. Khi nói chuyện, anh với mẹ anh thường nói về hầu hết mọi thứ. Hữu Bằng kể với mẹ về những người nổi tiếng mà anh thích, và mẹ anh cũng kể lại cho anh nghe. Bà ấy kể cho anh nghe chuyện đã xảy ra trước khi bà ấy kết hôn. Hồi đó, bà vẫn mong chờ những ngày vô tư đó được quay lại nhưng mẹ anh nói với anh rằng bà không hối hận về cuộc hôn nhân của mình, bởi cuộc hôn nhân này đã mang lại cho mẹ anh điều quan trọng nhất trong cuộc đời bà, rồi chồng và các con.

Lúc này, Hữu Bằng mới nhận ra mẹ mình là người có những đức tính vẻ đẹp truyền thống của người phụ nữ á đông, là một người phụ nữ rất có sức hấp dẫn đối với Hữu Bằng. Vì vậy, anh bắt đầu có ý thức tìm kiếm những cái ôm của mẹ, đồng thời anh cũng bắt đầu có ý thức khen ngợi mẹ, khen ngợi ngoại hình của mẹ và nói rằng mẹ vẫn là một người phụ nữ rất xinh đẹp. Những lời này thường khiến mẹ anh đỏ mặt nhưng mẹ anh vẫn mỉm cười đón nhận. Sau này, mỗi ngày khi về nhà, Hữu Bằng luôn mang cho mẹ một ít hoa tươi hoặc một ít món tráng miệng, và chủ nhật thì anh đều rủ mẹ mình ra ngoài xem phim cùng nhau để giải sầu. Trong rạp, anh luôn thích dựa vào mẹ một cách cố ý hay vô ý, hay nắm lấy bàn tay dịu dàng của mẹ, rồi khi mẹ anh không để ý, thì anh nhanh chóng choàng tay lên vai mẹ mình. Lúc này, mẹ anh đương nhiên sẽ ngả người ra sau và tựa đầu vào vai anh. Hữu Bằng biết mẹ mình rất mong chờ những ngày được anh đưa mẹ đi xem phim, vì mẹ anh luôn chọn trước những bộ phim cho anh và bà xem. Xem phim xong, Hữu Bằng thích ngồi cùng mẹ ở một công viên nhỏ gần đó. Bởi khung cảnh ấy có thể khiến hai mẹ con anh ta có thể ngắm cảnh đêm của toàn thị trấn và nói những lời vui tươi, trìu mến với nhau. Một ngày nọ, mẹ anh nói với anh rằng: "Con trai, đã đến lúc con nói về ai đó phải không? Con gần mười bảy tuổi rồi đấy!"

Lúc này, Hữu Bằng không hề cân nhắc đến hậu quả mà nói thẳng: "Mẹ ơi, con không muốn kết hôn, con muốn ở bên mẹ mãi mãi"

Nghe lời thú nhận táo bạo của con trai, mẹ anh rõ ràng sửng sốt và quay lại nhìn anh với vẻ khó tin. Một lúc sau, đôi mắt đờ đẫn của bà ấy lặng lẽ nhìn về phía xa. Hữu Bằng thấy vậy nên nói: "Mẹ, con làm mẹ lo lắng phải không?"

Mẹ anh suy nghĩ hồi lâu rồi chậm rãi nói: "Mẹ nghĩ chúng ta nên quay về thôi. Bởi đêm đã khuya rồi!"

Nhìn thấy thái độ của mẹ, Hữu Bằng bắt đầu thầm trách móc những lời mình vừa thốt ra. Nhưng anh lại nghĩ, dù sao cũng không thể coi như không có chuyện gì xảy ra, nước đã đổ ra ngoài không thể lấy lại được, đành phải tiến thêm một bước nữa: "Mẹ ơi, nếu mẹ nghĩ những gì con nói làm mẹ xấu hổ thì con xin lỗi. Nhưng mẹ biết đấy, con trai mẹ không hề ngốc nghếch và trưởng thành hơn so với tuổi thật. Con yêu mẹ rất nhiều và sẵn sàng làm mọi thứ vì hạnh phúc của mẹ, xin mẹ đừng ghét con."

Nghe những lời này thì... Mẹ anh im lặng một lúc, rồi buồn bã nhìn anh nói: "Con ơi, đây là lỗi của mẹ. Mẹ không nên để chuyện như thế này tiếp diễn, tất cả là do mẹ quá cô đơn nên mới nhờ con đi cùng, khiến con trai của mẹ phải lạc lối."

– Mẹ ơi, con cũng không muốn chuyện này xảy ra. Tuy nhiên, bây giờ điều đó đã xảy ra, con vẫn rất hạnh phúc khi được yêu một người phụ nữ như mẹ, mẹ à.

– Không! Không! Con là con ruột của mẹ! Giữa mẹ con sao có thể xảy ra chuyện như vậy? Hơn nữa, mẹ vẫn là phụ nữ đã có gia đình.

– Mẹ ơi, con không thể kiểm soát nhiều như vậy được nữa, mẹ mạo hiểm thì con sẽ mạo hiểm. Chuyện đã xảy ra rồi, con không muốn dối trá chứ đừng nói đến việc lấy lại tình yêu con dành cho em. Mẹ, vì lợi ích của mẹ, mẹ không thể xem xét... yêu cầu của con một cách cẩn thận sao?

Câu nói nỉ non của Hữu Bằng khiến mẹ anh im lặng hồi lâu, rồi hai dòng nước mắt trong suốt lặng lẽ trượt xuống khuôn mặt như ngọc của bà. Nhìn mẹ mình đang khóc, anh cảm thấy rất có lỗi, rồi anh kéo mẹ anh vào ngực mình, rồi anh ôm thật chặt cơ thể của bà, lúc này mẹ anh thì thầm: "Con ơi, chúng ta về thôi"

'Gió đưa buổi tối, tối om...

Vong linh dễ nhập, chúng mình con ơi!'

Sau sự việc này, mối quan hệ giữa hai mẹ con trở nên lạnh nhạt hơn rất nhiều. Dù Hữu Bằng đã nài nỉ nhiều lần nhưng mẹ anh không đồng ý đi xem phim cùng anh nữa mà bảo anh nên đi xem phim với một cô gái trạc tuổi anh mà thôi. Hữu Bằng biết rõ ràng là mẹ anh cũng đang phải chịu đựng sự tra tấn giống như anh. Ngày tháng trôi qua, mẹ anh trở nên ít nói, khi bố anh cũng nhận thấy những thay đổi của mẹ anh và hỏi mẹ anh tại sao không đi xem phim cùng anh nữa thì mẹ anh chỉ lắc đầu hỏi tại sao ông không đi cùng con mà bắt tôi đi. Thế là bà ấy đi ra ngoài. Bố anh thấy vậy nên quay sang anh mà nói: "Con biết bố rất bận. Chủ nhật là ngày nghỉ duy nhất của bố. Thà ở nhà nghỉ ngơi còn hơn"

Tất nhiên, hôm đó ông ấy vẫn uống rượu như thường lệ. Tiếp theo, mẹ anh cao giọng, như muốn nói gì đó với ông, cuối cùng đóng sầm cửa bước ra khỏi phòng ngủ. Thứ Ba tuần này, khi cả nhà (bố, em gái) đi vắng, Hữu Bằng lại nài nỉ mẹ. Thật bất ngờ, bà ấy không nói gì mà chỉ gật đầu. Thế là Hữu Bằng mừng quá tiến tới ôm mẹ, rồi mẹ anh không từ chối mà nhẹ nhàng tựa đầu vào vai anh nói khẽ "Mẹ...". Lúc này anh mừng quá, rồi anh ôm cơ thể mẹ mình chặt hơn, như ám chỉ với mẹ rằng giờ đây với sự đồng ý của mẹ, mối quan hệ mẹ con ban đầu không còn như xưa nữa mà đã bước sang một trang mới. Hữu Bằng lặng lẽ vuốt ve tấm lưng hồng hào của mẹ nhưng rất nhẹ nhàng, rồi nhẹ nhàng lướt tay qua vai và lưng mẹ, anh thấy mẹ mình vẫn bất động mà dựa vào vai anh. Hữu Bằng lùi lại một chút, anh nhìn chằm chằm vào mắt mẹ mình. Sau đó anh nhìn thẳng vào sâu trong mắt mẹ, rồi anh nói với giọng bình thản: "Mẹ ơi, con yêu mẹ, con sẽ luôn yêu mẹ"

Nói xong, Hữu Bằng cúi xuống hôn lên chiếc cổ trắng như tuyết mảnh mai đáng yêu của mẹ, rồi anh từ từ di chuyển lên trên khuôn mặt mẹ, cuối cùng anh dũng cảm áp môi mình vào môi mẹ của anh luôn. Khi áp môi với mẹ mình thì Hữu Bằng sợ quá! Sợ bị la nhưng... Không ngờ mẹ anh lại không đẩy anh ra, thế là khi đôi môi mềm mại của mẹ anh cuối cùng cũng đáp lại, anh gần như nhảy cẫng lên vì sung sướng. Sau đó, những bông hoa tươi anh mang về cho mẹ luôn được đổi bằng một nụ hôn nhẹ lên gò má anh, khi hai mẹ con ở một mình bên nhau, cái ôm đã lâu lại quay trở lại, và điều khác biệt so với trước đó là anh có thể vuốt ve một cách táo bạo.

Những ngày trước cuộc hẹn vào chủ nhật, mẹ anh nhanh chóng trở lại với con người cũ, thiếu kiên nhẫn và bồn chồn. Anh cũng để ý và cười hỏi sao mẹ không ngồi yên như thế được? Đáp lại, người mẹ chỉ nói rằng bà muốn đi xem phim cùng con trai. Mẹ anh cười nhạo anh là một kẻ yếu đuối vì đã bám lấy mẹ ở tuổi già như vậy. Hữu Bằng lẩm bẩm rằng chỉ cần mẹ vui, anh sẽ gắn bó với mẹ đến hết cuộc đời.

Phần 2

Tối chủ nhật này mẹ Hữu Bằng mặc trang phục rất gợi cảm. Dù đã sinh 2 con nhưng bà vẫn giữ được vóc dáng thon gọn, cũng giống như con gái, bộ đồ tuy không bó sát nhưng hiệu quả rất tốt, trên bộ ngực đầy đặn và cặp mông đầy đặn, những đường sáng được làm nổi bật một cách khéo léo. Chỉ trang điểm nhẹ, mẹ Hữu Bằng trông rất trẻ trung, và anh ngay lập tức bị chinh phục bởi vẻ đẹp lộng lẫy của mẹ mình. Trên đường đến rạp chiếu phim, mẹ Hữu Bằng là tâm điểm chú ý của mọi ánh mắt đàn ông háo sắc trong thị trấn, bà được tiếp xúc với những cặp mắt tuyệt đẹp, là con của một người mẹ xinh đẹp như vậy thì làm cho anh cảm thấy rất tự hào. Bộ phim tối hôm đó là một bộ phim tình cảm lãng mạn, như thường lệ, Hữu Bằng tự nhiên đặt tay lên vai mẹ anh, rồi mẹ anh cũng tựa đầu vào vai anh như lúc trước. Xem phim xong thì hai người đi đến công viên mà hai mẹ con thường đến, bên ngoài lúc này nhiệt độ tương đối mát mẻ. Bất chợt hai người im lặng, rồi mẹ anh nhìn anh chằm chằm và nói nhỏ: "Con trai, mẹ muốn cảm ơn con đã kiên nhẫn như vậy, cảm ơn con đã cho mẹ một đêm tuyệt vời như vậy"

Sau đó Hữu Bằng nhìn mẹ mình và nói: "Mẹ ơi, tối nay mẹ trông rất đẹp, rất... ừm! Rất gợi cảm"

Sau khi nói thẳng với bà như vậy, rồi mẹ anh mỉm cười, nhưng mặt lại đỏ bừng, nhỏ giọng nói: "Hữu Bằng, nếu con không phải con của mẹ, mẹ sẽ thực sự nghĩ... con đang dụ dỗ mẹ con"

Lúc này, Hữu Bằng nhìn mẹ anh và nói: "Mẹ ơi, vâng. Sẽ đúng như vậy luôn"

Nói chuyện như lời sám hối xong, anh cảm thấy nhiệt độ cơ thể mình nóng quá. Rồi máu trong cơ thể anh lập tức như lửa thiêu, miệng khô khốc, tim hưng phấn đến nỗi nếu có dụng cụ nào đo được thì nhịp tim của anh nhất định sẽ vượt quá một tốc độ chạy đua "marathon" để đạt kỷ lục mới. Quay đầu lại, mẹ anh thì thầm: "Nhưng con ơi, mẹ là mẹ của con, mẹ đã cưới bố con"

– Mẹ, mẹ thật sự quan tâm đến bố sao? Con nghĩ ông ấy quá coi thường mẹ, con nghĩ mẹ không vui đâu. Mẹ! Hãy cho con một cơ hội, con trai mẹ sẽ làm mẹ hạnh phúc!

Mẹ Hữu Bằng không trả lời câu nói của anh, nhưng một lúc lâu sau, bà mới chậm rãi nói: "Con trai, mẹ nghĩ chúng ta nên về nhà, nếu không... một trong chúng ta... có lẽ sẽ làm điều gì đó khiến hai mẹ con chúng ta phải hối hận"

Trong suốt quãng thời gian còn lại. Không xác định được đó là ai trong hai người họ, rồi bỗng nhiên bị trái tim Hữu Bằng gần như nhảy ra khỏi lồng ngực. Có phải mẹ anh cũng như anh, không thể kiềm chế được cảm xúc của mình? Rồi anh hưng phấn lên, lời nói thì như cầu thị: "Mẹ ơi, con xin lỗi, nhưng mẹ xinh đẹp quá, con không kiềm chế được bản thân. Nhiều lúc con thấy mình như một con thú, nhưng con vẫn hy vọng, con mong mẹ không phải là mẹ con, để con có thể ở bên mẹ... Để cho mẹ... sẽ cảm thấy nhiều hơn... Con có thể..."

Cảm xúc dâng trào, nên khiến cho Hữu Bằng không thể diễn tả hết những cảm xúc đang dâng trào trong lồng ngực lúc này, nhưng mẹ anh dường như không cảm thấy ghê tởm trước lời thú nhận đầy cảm xúc này, nhưng... nhưng lạ thay bà lại có chút vui vẻ. Hữu Bằng thực sự cảm nhận được điều này trong lòng và anh chắc chắn rằng bố anh chưa bao giờ nói điều này với mẹ anh. Như trong mơ, có đôi bàn tay mềm mại vuốt ve gò má anh, rồi bàn tay mềm mại của mẹ anh ôm mặt anh nhẹ nhàng nói: "Con ơi, mẹ thật mừng vì con là con của mẹ. Con có thực sự thấy mẹ con xinh đẹp không?"

Mẹ anh nói xong thì mỉm cười. Còn anh thì kéo mẹ mình vào lòng và nói: "Thật đấy, mẹ ơi, mẹ thật xinh đẹp và gợi cảm. Mẹ giống như tiên nga trên cung trăng, bởi tên mẹ là "Nghi Đình" mà!"

Nói xong, Hữu Bằng không chịu nổi sự thôi thúc của cảm xúc trong lòng, anh đột nhiên cúi đầu, liều mạng hôn lên đôi môi đỏ mọng của mẹ anh. Mẹ anh thì không cử động, mẹ anh chỉ thụ động dựa vào ngực anh mà thôi, rồi từ đó cơ thể của bà cứng đờ bất thường. Lúc này anh tiếp tục hôn bà ấy, cảm xúc vui sướng và háo hức dâng trào. Cũng là lúc này nữa, mẹ anh đột nhiên bắt đầu đáp lại nụ hôn của anh với vẻ nhiệt tình tương tự, rồi đôi môi thanh tú của bà cũng ấn mạnh vào môi anh. Giờ đây, Hữu Bằng gần như rơi nước mắt, bởi cuối cùng anh cũng mở được kẽ hở phòng ngự của mẹ mình. Nhân cơ hội này để đột phá, anh hôn cuồng nhiệt người phụ nữ nhỏ nhắn xinh đẹp trong tay mình, bắt đầu từ khuôn mặt, đôi mắt to tròn, chiếc mũi trăng tròn rồi quay lại đôi môi đỏ mọng ấm áp, sau đó anh dùng lưỡi khám phá bên trong. Sau đó anh đẩy cái đầu lưỡi của mình vào sâu trong vẻ đẹp tự nhiên của mẹ mình, anh nghiến răng nghiến lợi nhấc chiếc lưỡi màu hoa cà của mình lên và bắt đầu khuấy động bên trong khoang miệng, rồi hai người hôn nhau như thế này một lúc khá là lâu... Cho đến khi Hữu Bằng và bà ấy không thể thở được, thì hai người họ mới miễn cưỡng tách ra và nhìn nhau khó thở một lúc. Đến đây, mẹ anh chợt quay đầu lại thì thầm: "Đã đến giờ chúng ta về nhà rồi con à..."

Thế là hai mẹ con lái xe về nhà, ngồi trên xe ô tô mẹ anh tự nhiên tựa đầu vào vai anh. Qua gương chiếu hậu, Hữu Bằng lén nhìn thấy nụ cười vui vẻ trên môi mẹ anh, thế là trên đường về, anh bất ngờ dừng xe bên lề đường, phanh xe lại, đối mặt với mẹ anh đang vô cùng kinh ngạc. Anh bắt đầu hôn bà ấy, đồng thời đưa tay về phía ngực mẹ anh, bóp chặt bộ ngực tròn trịa của mẹ anh qua lớp áo vải. Đây là lần đầu tiên một người đàn ông không phải chồng mẹ chạm vào ngực bà, mẹ anh run rẩy toàn thân, rồi đẩy cơ thể anh ra một cách thô bạo và thở hổn hển: "Con trai! Mẹ... chúng ta... không thể làm được việc này."

Mẹ anh rõ ràng vẫn còn lo lắng về chồng bà ở nhà và sự trong trắng của chính mình. Tuy nhiên, Hữu Bằng phớt lờ sự phản đối của bà ấy, anh dùng khoảng trống nhỏ trong xe ép chặt cơ thể bà ấy, rồi anh hôn lên đôi môi đỏ mọng đang cố nói của bà ấy nữa, anh đè nén tất cả những gì anh ấy muốn nói, đồng thời tay phải của anh ấy trượt lên bầu ngực mẹ mình và bắt đầu xoa bóp bộ ngực căng tròn của bà. Bộ ngực của phụ nữ trưởng thành khi chạm vào rất dễ chịu, hai khối thịt nặng trĩu dưới áp lực của bàn tay Hữu Bằng xoắn lại thành nhiều hình dạng khác nhau và đầy đàn hồi. Và mẹ anh cũng chuyển từ đấu tranh ban đầu sang dần dần phát ra một tiếng "ư... ư..." ngân nga ngọt ngào và bắt đầu đáp lại nụ hôn của anh một cách say đắm. Một lúc sau, mẹ anh đột nhiên thoát ra khỏi vòng ôm của anh, rồi bà cúi đầu xuống thì thầm: "Con trai, đã đến lúc chúng ta phải về nhà rồi"

– Dạ! Được thôi mẹ...

Nhìn mẹ có đôi vai run nhẹ, nên anh trả lời với động cơ thầm kín. Khi hai mẹ con về đến nhà, ngôi nhà yên tĩnh, mọi người đều đã ngủ. Như thường lệ, bố anh lại say khướt. Trước khi bước vào phòng khách ở tầng dưới, anh bắt đầu ôm mẹ anh và hôn thật say đắm như phim ngôn tình. Lúc đầu, mẹ anh phản đối: "Đừng... đừng làm vậy, con sẽ đánh thức người khác đấy"

Nhẹ nhàng, Hữu Bằng trả lời chắc nịch: "Mẹ ơi, con yêu mẹ hơn bất cứ ai trên đời, và con muốn cứ hôn mẹ như thế này. Đừng lo! Mẹ, bố và em gái đã ngủ say rồi"

– Con trai, mẹ biết, mẹ cũng yêu con! Nhưng mẹ là vợ của bố con, dù bố có khuyết điểm gì thì mẹ vẫn luôn đeo chiếc vòng cổ bố tặng cho mẹ...

– Nhưng mẹ ơi, chúng mình chỉ hôn nhau, chắc bố con không biết đâu! Bởi con không nghĩ nó sẽ làm tổn thương bất cứ ai.

– Con trai, nhỡ có người bị chúng ta đánh thức thì sao? Lỡ như chúng ta bị phát hiện thì sao?

Trong phòng khách, nên hai người bế tắc. Đột nhiên Hữu Bằng nảy ra một ý, anh thì thầm: "Mẹ ơi, vào phòng con đi. Chúng ta khóa cửa lại. Bố chắc say rồi, bố sẽ không biết mẹ đi đâu đâu!"

Sau vài giây im lặng, anh gần như tưởng mẹ mình định quay người bỏ đi, nhưng không ngờ, bà thở dài, gật đầu và cuối cùng đành nhượng bộ trước những yêu cầu ngạo mạn của con trai bà: "Con vào phòng đợi mẹ trước. Mẹ đi xem bố và em gái con thế nào rồi qua đây!"

Trong phòng, Hữu Bằng lo lắng đi loanh quanh, cuối cùng trước khi sự kiên nhẫn của anh bị phá vỡ, cánh cửa đã được nhẹ nhàng đẩy ra, rồi mẹ anh bước vào, nhẹ nhàng đóng cửa lại, cúi đầu nói: "Con trai, bố con lại uống nhiều rượu rồi."

Không thể nghe nhầm lẫn được, anh nghe thấy một chút ghê tởm trong giọng điệu của mẹ anh, và đây chính là cơ hội của anh để chinh phục người mẹ xinh đẹp của mình. Nhưng anh cũng không nghĩ hai người nên làm điều này. Thế là mẹ nhẹ nhàng thở dài: "Con trai... mẹ không muốn phản bội cha con!"

– Dạ! Con biết mà mẹ, hãy tin con, con trai mẹ sẽ không làm tổn thương mẹ đâu. Dù có chuyện gì xảy ra, con cũng sẽ luôn bảo vệ mẹ và hiếu thảo với mẹ.

Thế là anh ôm cơ thể mẹ mình, rồi đè cơ thể mẹ anh nằm xuống giường và bắt đầu hôn bà ấy. Nụ hôn anh trao cho bà ấy càng lúc càng cuồng nhiệt, anh có thể cảm nhận được sự phấn khích của mẹ anh qua lớp quần lót cotton mỏng. Giờ đây, Hữu Bằng háo hức vuốt ve toàn bộ cơ thể mẹ anh bằng cả hai tay, bởi anh biết mẹ anh đã cảm thấy sự dâng trào do anh mang lại. Một lúc sau, Hữu Bằng vuốt ve cặp mông tròn trịa của mẹ mình, do cặp mông của bà ấy quyến rũ quá nên khiến anh run rẩy đưa tay vào bộ ngực của bà để cởi hàng cúc áo. Trong giây lát, cơ thể mẹ anh cứng đờ vì phấn khích, nhưng rồi không hiểu chuyện gì xảy ra mà mẹ anh lại thả lỏng: "Con trai, mẹ sợ quá... bởi mẹ thấy ngứa ngứa chỗ đó..."

– Mẹ đừng sợ, con trai của mẹ đã lớn rồi, con sẽ bảo vệ mẹ... – ỪM! Được rồi con trai, mẹ tin tưởng con...

Mẹ anh có chút ngượng ngùng nói, rồi mẹ anh chủ động tựa vào bộ ngực rắn chắc của anh, sau đó bà ấy nhẹ nhàng hôn lên má con trai mình. Bây giờ Hữu Bằng phấn khích quá! Sung sướng quá: "Mẹ ơi, con trai... con yêu mẹ"

Nói xong câu đó thì anh sợ mẹ anh đột nhiên đổi ý, nên sau khi cởi cúc áo, anh nhanh chóng cởi áo của mẹ mình ra, đồng thời không ngừng ôm hôn bà ấy để cho bà ấy không phải hối hận mà thay đổi ý định. Khi chiếc áo của bà ấy được cởi ra, thì một bộ ngực trắng như tuyết đầy đặn của mẹ anh được bọc trong bộ đồ lót màu trắng đơn giản, chúng lên xuống theo hơi thở của bà từng hồi, bầu ngực to thực sự rất hấp dẫn, trong ánh sáng lờ mờ, làn da trần của bà ấy càng trắng hơn. Hữu Bằng hít một hơi thật sâu và nhắm vào chiếc áo ngực tiếp theo, lần này là chạm tới sau lưng mẹ anh để chuẩn bị tháo nút thắt dây áo ngực của bà. Bây giờ mẹ anh chống cự yếu ớt và thì thầm: "Con ơi, hãy nghĩ đến cha và tổ tiên của con trong sảnh đường. Lần này, hai mẹ con chúng ta đã đi quá xa rồi!"

– Mẹ ơi, con không hối hận. Bởi vì bản chất loài người là ích kỷ... Ngày mai con và mẹ sẽ thỉnh tội và thắp hương với thờ cúng tổ tiên sau.

Nói an ủi mẹ mình xong thì anh tiếp tục hôn mẹ mình, rồi đôi môi nhiệt huyết muốn khám phá của anh đã khiến cho bà ấy không thể chống cự. Đột nhiên, bộ ngực cao chót vót của mẹ anh trần trụi áp vào ngực anh, sự kích thích mới mẻ khiến anh khẽ ậm ừ và theo bản năng đưa tay ra xoa bóp bộ ngực ấy, do bàn tay anh xoa bóp nhiệt tình quá nên khiến mẹ anh phát ra một chuỗi tiếng rên rỉ bên dưới. Giờ đây, cặp vú trắng tinh của bà ấy vô tình khơi dậy cho anh cảm giác ấm áp của tuổi thơ, rồi anh không khỏi cúi đầu hôn lên núm vú hồng hào của mẹ anh, đến một lúc sau, anh thấy núm vú thanh tú của mẹ mình nhô lên khỏi quầng vú. Anh nói: "Mẹ ơi, con yêu mẹ, con biết con không thể ở bên mẹ... nhưng con không quan tâm. Mẹ ơi, con trai muốn làm tình với mẹ..."

Hữu Bằng thú nhận điều này với mẹ mình, rồi anh cúi đầu hôn lên bụng trắng nõn phẳng phiu của bà ấy, sau đó anh liếm cái rốn nhỏ nhắn của mẹ anh, rồi anh tưởng tượng cảm giác tuyệt vời khi anh với em gái được thụ thai trong đó nhiều năm trước. Sau nhiều lần tiếp xúc gần gũi, mẹ anh dường như cảm thấy vui vẻ và vô thức đẩy cơ thể trắng như tuyết của mình về phía con trai. Anh thấy hành động như gạ tình của mẹ thì anh liếm đi những giọt mồ hôi trên da mẹ anh, rồi anh nếm vị hơi mặn khiến mẹ rên lên sung sướng gần như khóc, rồi anh bắt đầu vuốt ve đôi chân thon thả đó bằng bàn tay trượt lên trượt xuống. Hữu Bằng thấy cặp đùi của mẹ mình mịn màng như lụa sa – tanh, sờ vào rất mềm mại. Theo đường cong của đôi chân xinh đẹp của bà ấy, anh dần dần di chuyển bàn tay lên phía trên, nơi bàn tay của anh chạm vào chiếc quần lót của mẹ mình, rồi anh cảm thấy nó giống hệt chiếc áo ngực của mẹ anh, bởi chiếc quần lót của bà ấy cũng bằng vải được làm bằng chất liệu cotton.

Bây giờ Hữu Bằng tập trung hôn và mút môi mẹ anh, dùng lưỡi cạy môi mẹ anh ra, khiến mẹ anh rên rỉ trong một loạt nụ hôn say đắm. Giờ đây toàn thân mẹ anh thả lỏng, và như vô tình, mẹ anh hơi dang rộng hai chân ra, thế là cái phần kín nhất của phụ nữ, tức của mẹ anh hiện ra trước mặt Hữu Bằng. Cho đến lúc này anh thực sự không thể tin được. Mẹ anh, người mẹ đã sinh ra anh và nuôi dưỡng anh khôn lớn, nhưng lúc này đây, cái âm hộ nó khiến anh rất phấn khích như bông huệ nở rộ chờ bàn tay hái. Qua lớp vải bông thô ráp, Hữu Bằng sờ vào khe hở âm đạo của mẹ mình rồi xoa nhẹ, một lúc sau anh quan sát thì thấy chiếc quần lót màu trắng của mẹ mình rỉ ra nước nhờn như nước mật ong. Thấy cảnh nước nhờn của mẹ mình tiết ra thì anh đứng dậy, rồi sau đó anh nhanh chóng cởi quần áo của mình rồi trượt từ người mình xuống háng mẹ của anh, rồi con cu của anh nó vùi vào cửa mình với hai bên mép âm hộ của bà ấy, và cứ thế con cu của anh nó cọ xát cái mu bướm của mẹ anh càng lúc càng mạnh dần. Giờ đây, người phụ nữ xinh đẹp đang nằm dưới mà anh mong chờ bấy lâu nay toát ra mùi thơm chín muồi say đắm, giữa anh với bà ấy chỉ còn ngăn cản một lớp bông mỏng mà thôi. Anh nói: "Mẹ ơi, con trai đến đây để tôn vinh mẹ. Để cho mẹ bớt cô đơn"

Nói xong thì anh hít một hơi thật sâu, bắt đầu dùng lưỡi liếm qua lớp vải cotton thô ráp hiện đang che chắn cho âm đạo bé nhỏ của mẹ anh, rồi sau đó anh dùng lưỡi đẩy lớp vải quần lót của bà ấy vào khe hở giữa môi anh, tiếp đó thì anh chiêm ngưỡng đường nét tuyệt đẹp của âm đạo mẹ mình rồi mút lấy con bướm múp míp ấy của bà. Anh càng bú mút thì dòng nước ép nhờn nhợt không thể ngăn cản xuyên qua vải quần lót, rồi thứ chất lỏng như mật ong cứ tuôn ra rỉ rả. Giờ đây, dưới sự kích thích này, mẹ anh vặn vẹo cơ thể mỏng manh của bà một cách yếu ớt. Sau đó, anh móc hai bên quần lót của bà ấy rồi kéo xuống, hành động này thực sự khiến bà ấy bị sốc. Bà nói khi biết con trai mình nó kéo quần lót xuống: "Con trai hãy nhìn lại đi! Con còn có tương lai tươi sáng nên con không thể phạm sai lầm... con không thể phạm sai lầm với một người phụ nữ như mẹ..."

– Mẹ ơi, con đã nói với mẹ rồi, con yêu mẹ. Con biết thế giới này không cho phép chuyện như vậy xảy ra giữa mẹ con, nhưng nếu thực sự yêu ai đó thì chuyện như vậy là khó tránh khỏi.

– Nhưng nếu chúng ta bị phát hiện...

– Không đâu! Chỉ cần chúng ta giữ bí mật thì sẽ không có ai biết. Mẹ, chúng ta sẽ cẩn thận để không ai biết mẹ nhé!

Hữu Bằng an ủi người phụ nữ quan trọng nhất đời mình, anh hôn lên mái tóc đen thơm của mẹ anh, rồi anh thấy đôi mắt ngấn nước của bà ấy, rồi cuối cùng anh hôn lên môi bà ấy lần nữa. Lần này, cơ thể mẹ anh mềm mại trong vòng tay anh, rồi mẹ anh bắt đầu hôn đáp lại, rồi môi hé mở, rồi lưỡi của hai mẹ con cứ thế mà quấn lấy nhau. Bây giờ Hữu Bằng cúi xuống kéo phần vải bọc còn sót lại của mẹ mình, nhưng lần này mẹ anh không chống cự nữa. Khi anh ném chiếc quần lót của bà xuống nền nhà, mẹ anh theo bản năng đưa tay ra che phần trên đùi, cố gắng ngăn cản ánh mắt nhìn nóng bỏng của con trai như một con thú. Giờ đây cái mu bướm của bà ấy cứ lấp ló trong khe hở của bàn tay bà, nên Hữu Bằng muốn nhìn trực diện con bướm mẹ mình một cách rõ ràng, thế là anh nhẹ nhàng nhưng kiên quyết kéo tay mẹ anh ra, không cho bàn tay của bà che đi con bướm múp rụp ấy. Rồi anh nhìn chằm chằm vào khu rừng đen rậm rạp, như đang mơ và trầm giọng nói trầm trồ. Lúc này mẹ anh đứng dậy, áp vào ngực anh và hôn môi anh nhẹ nhàng. Sau đó anh tiếp tục xoa xoa bờ mông của mẹ anh, vừa nhẹ nhàng cắn vào bộ ngực đầy đặn của mẹ anh từng đợt, vừa đưa một ngón tay vào âm đạo ẩm ướt của mẹ mình mà khều nhẹ nhàng.

Ngay cả trong những giấc mơ gợi tình quyến rũ nhất, anh cũng chưa bao giờ có thể kéo quần lót của mẹ anh xuống và tự tay vuốt ve gò mu bướm múp míp của mẹ mình như bây giờ. Nhưng hôm nay, bờ mu tênh hênh trước mặt vốn đã ướt át nên anh kìm lòng không được mà đưa miệng lên phía trên đùi bà ấy, hôn lên đôi môi ngọt ngào của bà ấy rồi tiến lên cắn vào lông mu của bà ấy một cách trêu chọc. Trong quá trình này, Nghi Đình, tức tên gọi của mẹ Hữu Bằng, bà ấy không ngừng rên rỉ sung sướng, đắm chìm trong làn sóng khoái cảm do đứa con trai mười sáu tuổi của bà mang lại. Hôn được một lúc, anh dùng lưỡi đẩy hai đôi môi ngọt ngào ra, hít vào mùi thơm dịu dàng của phụ nữ, ngẩng đầu lên ngắm nhìn khung cảnh oi bức vùng kín của mẹ mình, anh nhận thấy một lỗ nhỏ màu hồng, và nơi đó là nơi mà anh nằm trong đó mười sáu năm trước...

Phần 3

Bất kể mùi vị tiết ra từ cửa mình của bà ấy hơi nồng nặc, nhưng anh hoàn toàn bị ám ảnh bởi từng bộ phận sinh dục nữ của mẹ anh, anh liếm nhẹ nhàng lên cái bờ mu bướm trắng nõn rậm lông của bà, rồi anh liếm toàn bộ thành bên trong môi hai mép âm hộ của mẹ anh nữa, đặc biệt là xung quanh âm đạo của bà ấy thì anh liếm láp nhiều lắm. Khi lưỡi anh Hữu Bằng di chuyển đến âm vật nhạy cảm nhất của người phụ nữ, lúc đó mẹ anh không khỏi kêu lên "a... ư... a...", sau đó anh đưa một ngón tay vào âm đạo và bắt đầu kéo ra bơm vào, đồng thời cái miệng của anh vẫn mút và hôn phần dưới của mẹ anh thật say sưa quên cả lối về. Đến đây, hơi thở của người phụ nữ trung niên xinh đẹp càng lúc càng dồn dập, nhưng Hữu Bằng không ngừng kích thích âm vật của bà, rồi anh thấy phần dưới cơ thể của mẹ mình sưng lên vì nứng và chất lỏng nhờn nhợt như mật ong cứ tuôn ra theo cái ngón tay của anh móc ngoáy trong âm đạo của bà ấy, rồi bà ấy như nứng quá nên thèm tình hay sao mà nhúng ngón tay con trai mình vào thứ chất lỏng trơn như mật ong của bà...

Cuối cùng là một tiếng kêu dài và sắc bén không thể kìm nén được. Mẹ anh cong người trắng như tuyết, rồi toàn thân bắt đầu co giật. Hữu Bằng dường như không nghe thấy gì, tiếp tục kích thích mẹ mình bằng những hành động liếm láp và ngoáy ngón tay trong âm đạo, rồi anh mừng rỡ biết mình đã đưa bà ấy lên đỉnh. Một lúc sau, mẹ anh thở hổn hển, bộ ngực to săn chắc cọ vào ngực anh, ngượng ngùng thì thầm: "Con ơi, trong đời mẹ chưa bao giờ hạnh phúc đến thế"

– Mẹ, mẹ có biết không? Mẹ rất xinh đẹp và gợi cảm. Được làm tình với mẹ là ước mơ từ lâu của con.

– Ưm! Con trai, thành thật mà nói, con có thực sự thấy mẹ con xinh đẹp không?

– Dạ! Tất nhiên, mẹ còn đẹp hơn những ngôi sao điện ảnh đó...

Nghe câu này từ con trai thì Nghi Đình rưng rưng nước mắt, mà quả thật là bà ấy rất đẹp, rồi sau đó bà ấy nhẹ nhàng ôm cổ con trai và hôn lên môi anh ấy, đồng thời bà cũng ngượng ngùng đưa tay xuống nắm lấy dương vật của Hữu Bằng, rồi Nghi Đình từ từ dẫn dương vật của con trai lên đầu đùi của bà, rồi xoa xoa lên xuống. Khi Nghi Đình đưa đầu dương vật của đứa con trai mười sáu tuổi chạm vào âm đạo ẩm ướt của bà thì Hữu Bằng phát ra tiếng "Mẹ...", rồi anh tiếp tục thì thầm "Con yêu mẹ". Tuy câu thì thầm của anh nhỏ xíu nhưng mẹ anh như thể đang âm thầm bày tỏ sự đồng ý, thế là Nghi Đình dang rộng đùi mình sang hai bên và đặt dương vật của Hữu Bằng vào ngay lối vào lỗ âm đạo đang ẩm ướt của bà. Bây giờ Hữu Bằng nhìn sâu vào mắt mẹ anh, và mẹ anh thì kéo anh vào trong lòng rồi nói: "Ồ! Con trai..."

Đối với một cậu bé ở độ tuổi này, dương vật của Hữu Bằng rất to và dài, còn âm đạo của Nghi Đình giống như một cánh hoa dưới lực đẩy vào kéo ra của dương vật anh, thế là Nghi Đình vì ngọn lửa của con trai bà nên bà cũng hăng hái phối hợp. Cái phần thân thịt mu bướm của Nghi Đình chúng như búp hoa đang hé nở... đến đây anh ấy thấy mẹ mình nâng phần thân dưới của bà ấy lên để toàn bộ chiều dài dương vật của anh chạm tới sâu trong âm đạo đến tử cung của bà. Kể cả sau khi sinh hai con, âm đạo của mẹ anh vẫn rất căng và khít, các cơ thành trong quấn quanh dương vật của anh như một pít tông vì nó bót quá. Thấy lỗ âm đạo của mẹ mình hẹp và bót thì anh rút dương vật ra, lại trượt vào, rồi bơm như điên, và mẹ anh cũng lắc hông và eo theo nhịp điệu cuồng nhiệt để đáp ứng động tác đẩy dương vật của anh nhanh chóng được thấm đẫm nước tình yêu...

Bây giờ hai mẹ "Nghi Đình – Hữu Bằng" cùng làm việc như một cỗ máy sinh ra để yêu thương, mỗi lần anh đưa dương vật vào sâu trong âm đạo là mẹ anh như lập tức kiểu đứng dậy đón nhận con cu con trai vào con bướm của bà vậy. So với bộ ngực đầy đặn đung đưa theo hình "parabol" gợi cảm, mỗi lần như vậy, anh đều cảm thấy đầu quy đầu mình ấn vào và đụng cổ tử cung của mẹ anh, còn mẹ của anh cũng bắt đầu thở ngày càng nhanh hơn khi đầu cu của anh nó va chạm trong tử cung của bà. Lúc cao trào này, Hữu Bằng phát điên như vậy chừng mười lăm phút, rồi mẹ anh thân hình lại cứng đờ, đồng thời mẹ anh dùng tay ôm lấy mông anh, rồi bà đưa ngón tay bóp thật mạnh cái mông của Hữu Bằng kéo sát vào để cho dương vật của anh trong âm đạo của bà được sâu hơn, và dương vật của anh cũng bị lớp thịt mềm mại ấm áp kẹp chặt không có lỏng lẻo. Giờ đây anh cảm thấy phần dưới cơ thể căng cứng và lần đầu tiên trong đời, anh xuất tinh tinh trùng trong âm đạo của mẹ mình. Hết lần này đến lần khác, chắc hẳn anh ta đã xuất tinh rất nhiều, một lúc sau, dương vật cảm nhận được tinh dịch vừa tiêm bắt đầu chảy ngược lại. Cứ thế, anh và mẹ anh hòa quyện vào nhau, tận hưởng dư vị của đỉnh điểm vừa mới trải qua...

Một lúc sau dương vật của Hữu Bằng lại vào trong âm đạo của mẹ anh. Khi dương vật của anh trở nên cương cứng, anh cũng bắt đầu bơm thụt ra vào nhẹ nhàng. Lần này vì thoải mái hơn nên hai mẹ con kiên trì rất lâu để hưởng thụ cảm xúc thăng hoa của hai cơ thể nam và nữ đang lõa lồ, cuối cùng họ cùng nhau đạt đến cao trào của sắc dục. Đêm tuy dài nhưng quá ngắn đối với mẹ con "Nghi Đình – Hữu Bằng". Sau lần vướng mắc vừa rồi, mẹ anh ghé vào tai anh ngượng ngùng nói: "Con trai, con lớn quá rồi, bố con còn chưa bao giờ trải qua chuyện như vậy. Ah... Ah... Mẹ gần như quên mất lần cuối cùng mẹ vui vẻ đến thế."

Lời nói của mẹ anh vừa thốt ra khiến anh cảm thấy tự hào vì mình là một người đàn ông đích thực, dẫu rằng anh mới học hết cấp 3 mà thôi. Lần đầu tiên của Hữu Bằng làm tình với mẹ anh, nhưng mà mẹ anh rất hài lòng hơn bất cứ điều gì bà từng trải qua kể từ khi bố mẹ anh ấy lấy nhau. Anh vui vẻ nói: "Mẹ ơi, có lẽ là vì con quá yêu mẹ!"

– Ừm! Hữu Bằng, con trai yêu của mẹ, đây là lần đạt cực khoái tốt nhất mà mẹ từng có trong đời. Con trai yêu, đã đến lúc mẹ phải về rồi. Mẹ nghĩ chúng ta không muốn người khác nghi ngờ!

Thế là Nghi Đình và Hữu Bằng hôn nhau một lúc rồi nói vài câu những lời ngọt ngào. Bà ấy đứng dậy và nói, nhưng Hữu Bằng nhanh nhẹn nói trước và để cho bà lau sạch phần thân dưới của bà ấy: "Mẹ ơi, mẹ có thể để lại chiếc quần lót này cho con được không?"

Anh ấy nhẹ nhàng hỏi, nhưng mà mẹ anh lại im lặng một lúc, có chút bất an hỏi lại anh: "Để kỷ niệm lần đầu của chúng ta à?"

Nghe câu này từ mẹ mình thì anh vàng gật đầu, nói: "Dạ! Con hứa với mẹ..."

– Nhưng mà... nhưng con phải cất nó đi. Không được để quần lót của mẹ tênh hênh rồi bố với em gái con thấy nghe chưa?

Nói xong thì bà mặc lại quần áo, nhưng để lại đồ lót cho đứa con trai và lặng lẽ bước ra khỏi phòng Hữu Bằng. Đêm đó, hai mẹ con quan hệ bốn lần, cuối cùng anh ấy nhớ mình đã áp quần lót của bà ấy vào mặt anh rồi ngủ thiếp đi. Ngay cả trong giấc mơ, điều vang vọng liên tục bên tai Hữu Bằng là giọng nói ngọt ngào của mẹ anh như đang khóc. Tuy nhiên, hôm sau khi trời sáng, mọi chuyện tối qua dường như tan biến như sương mù. Khi cả nhà đang ngồi quanh bàn ăn ăn sáng, mẹ Hữu Bằng tỏ ra vô cùng lạnh lùng, coi như chuyện ân ái giữa anh và bà ấy chưa từng xảy ra, không những không nói chuyện với anh mà bà còn tránh nhìn vào mắt anh nữa. Hữu Bằng cảm thấy như đang rơi vào hầm băng nhưng vẫn không chịu bỏ cuộc, vì vậy khi bố và em gái lần lượt rời nhà đi làm và đi học, anh xin phép ở trong phòng chơi với chiếc quần lót màu trắng rỉ rả nước của mẹ mình tối hôm qua, và anh lặng lẽ chờ đợi cảnh ân ái ấy sẽ đến bên anh thêm một lần nữa. Không lâu sau, cánh cửa mở ra và mẹ anh bước vào như điều mà anh mong muốn. Khi thoáng nhìn thấy chiếc quần lót tục tĩu của mình trên tay con trai, mẹ anh lập tức đỏ bừng mặt xấu hổ, run giọng nói: "Con trai, chúng ta không thể lặp lại tội lỗi tối qua được nữa"

Hữu Bằng đang định bào chữa thì mẹ anh đưa tay ra hiệu cho anh không được nói: "Con trai! Tối qua mẹ thấy vui lắm. Mẹ sẽ luôn nhớ tất cả những gì chúng ta có, nhưng mẹ sẽ luôn nhớ... Thực ra mẹ là một phụ nữ đã có gia đình. Con trai, chúng ta không thể làm gì sai nữa"

– Nhưng... Mẹ ơi...

Nghi Đình im lặng thì Hữu Bằng con trai bà lớn tiếng phản đối và kéo cơ thể của bà vào lòng: "Con yêu mẹ! Con biết mẹ cũng yêu con mà, hãy cho con trai mẹ một cơ hội nữa đi!"

Hữu Bằng định hôn mẹ anh như cảnh tượng tối hôm qua nhưng mẹ anh lại quay đầu đi, rồi bà ấy vùng vẫy ra khỏi vòng tay anh rồi lắc đầu "Ưm! Không, con trai". Mẹ anh rưng rưng nước mắt thì thầm: "Chỉ vì con là con của mẹ thôi! Chứ ngoài ra thì mẹ cũng muốn lắm!"

– Mẹ! Nhưng mà con...

Hữu Bằng lớn tiếng nói, bất lực nhìn mẹ anh đang chuẩn bị rời khỏi phòng mình: "Con sẽ không ngừng yêu mẹ, con sẽ tiếp tục theo đuổi mẹ"

Nghe giọng nỉ non của con trai thì nước mắt của Nghi Đình đã tuôn rơi nhưng bà không muốn ở lại với anh ấy mà vẫn muốn rời bỏ khỏi căn phòng này. Kể từ đó mối quan hệ giữa hai mẹ con nguội lạnh, có thể thấy quyết định của mẹ anh khiến anh rất đau đớn nhưng quyết tâm của mẹ anh vẫn không hề dao động. Thời gian trôi qua, bao tháng ngày làm việc vất vả trở nên vô ích, Hữu Bằng gần như mất hy vọng hàn gắn mối quan hệ của anh với mẹ mình. Mẹ anh luôn bận tìm bạn đời cho anh, bà liên lạc với mọi người mà bà có thể tìm được, hỏi xem họ có cô gái nào tốt không, bà còn tra cứu vài cuốn sách ngẫu nhiên để xem người mà bà tìm cho con trai có hợp nhau không, nếu phù hợp thì mẹ anh sẽ tìm và sắp xếp cho anh với người đó gặp nhau. Hữu Bằng cảm thấy rất đau đớn vì người phụ nữ duy nhất anh yêu thương, mẹ anh như vô tình sắp giết anh một cách dã man.

Bị đẩy ra xa khỏi cơ thể bà ấy... Cuối cùng anh cũng chọn một cô gái để làm người yêu, vì theo anh, cô ấy trông hơi giống mẹ mình và ngày đính hôn đã được ấn định. Lúc này có chuyện kỳ lạ xảy ra, thái độ của mẹ anh đối với anh đã khác trước, bà giống như một người phụ nữ hay ghen, luôn cố gắng bỏ đi những lỗi lầm nhỏ mà anh mắc phải. Hữu Bằng cười hỏi mẹ mình: "Mẹ không muốn con trai của mình lấy người con gái khác sao?"

Nghe câu này từ Hữu Bằng, mẹ anh không chịu thừa nhận, nhưng khi anh ấy chỉ rõ những thay đổi gần đây của bà và nói rằng đây là sự ghen tuông của người yêu thì mẹ anh lại im lặng, rồi bà chạy vào phòng cả đêm không ra. Ngày hôm sau, khi hai mẹ con ở nhà một mình, mẹ anh nói: "Con trai, chủ nhật chúng ta đi xem phim nhé?"

Câu nói như hỏi của mẹ anh tuy hơi lạ một chút nhưng anh vẫn rất vui, anh nghĩ chắc mẹ mình muốn an ủi, thế là anh gật đầu nói: "Mẹ ơi, cái này tuyệt quá. Con rất mong đợi điều này..."

Bây giờ Hữu Bằng không biết những ngày tiếp theo anh đã trải qua như thế nào, nhưng anh mong chờ đến ngày chủ nhật suốt cả ngày. Và khi hai mẹ con chờ đợi đã lâu thì ngày chủ nhật cũng đã đến, mẹ anh đã ăn mặc chỉnh tề để hai người cùng nhau đi chơi, lúc này Hữu Bằng không thể tin được người phụ nữ xinh đẹp ngồi cạnh lại chính là Nghi Đình, là người mẹ xinh đẹp nhất của Hữu Bằng. Xem phim xong, anh dẫn dắt mẹ anh đến nơi chỉ dành riêng cho hai người, tại đây anh ấy lại ôm mẹ mình vào lòng như lần hẹn hò đêm lúc trước, nhưng mẹ anh không từ chối và thế là hai người bắt đầu hôn nhau say đắm. Tay anh bắt đầu di chuyển khắp cơ thể mẹ mình, từ đôi chân bị kẹp chặt của mẹ anh, điều đó đã cho anh ấy biết có thể thấy mẹ anh đã rất hưng phấn rồi lắm rồi. Cứ thế, hai mẹ con ôm hôn nhau chừng một tiếng thì dừng, rồi hai người đi về nhà. Khi về đến nhà, giống như lần trước, bố và em gái anh đã ngủ say. Thế là mẹ anh ghé tai nói nhỏ: "Nè! Con đợi mẹ trong phòng con đi! Mẹ sẽ đi xem và bố em gái con thế nào?"

Mẹ anh nói nhẹ nhàng, thậm chí là rất là khẽ. Khi bà ấy bước vào phòng, Hữu Bằng đã cởi quần áo và nằm trên giường. Mẹ anh quay người, khóa cửa lại, đi về phía anh đang nằm trần truồng trên chiếc giường ngủ, rồi hai mẹ con bắt đầu hôn nhau say đắm sau một thời gian dài vắng bóng. Không chút gấp gáp, anh nhanh chóng cởi quần áo của mẹ anh ra, để cho thân hình của bà trần truồng như anh và đè cơ thể bà nằm xuống dưới. Anh hôn từng tấc làn da mỏng manh của mẹ anh, rồi anh dùng hai tay ôm lấy cặp mông tròn trịa của mẹ anh nữa, anh hôn cuồng nhiệt phần dưới của mẹ anh nơi chỗ mu bướm múp míp trắng nõn của bà, cứ như vậy, mẹ anh đã ngứa ngáy bởi động tác gợi dục của anh và đạt đến cao trào. Sau đó, anh nằm xuống trên cơ thể trần truồng của mẹ anh, rồi anh để bàn tay của mẹ anh cầm dương vật cứng như sắt của mình, rồi đưa đầu dương vật vào lỗ thịt của bà ấy, sau đó anh đẩy khúc dương vật cứng như sắt của anh về phía trước và dễ dàng đưa vào âm đạo vốn đã ẩm ướt của bà ấy. Anh ôm lấy cặp mông tròn trịa của mẹ mình ấn mạnh. Với mỗi cú thúc, bà ấy lại ngửa đầu ra sau và rên rỉ "á... á..." đầy mê đắm.

Lúc này, trong căn phòng ngủ của Hữu Bằng, hai cơ thể lõa lồ đang lăn lộn trên giường. Có lúc mẹ anh nằm trên anh nằm dưới, có lúc anh nằm trên mẹ anh nằm dưới, cứ như vậy rất lâu, hai người cứ chơi trò môn đô vật người lớn hì hục í ới mãi... cuối cùng anh ấy cũng xuất tinh vào âm đạo ấm áp của mẹ mình. Lần này mẹ anh cũng lên đỉnh, anh chưa bao giờ thấy mẹ mình cười mãn nguyện như vậy. Bà ấy nói trong sung sướng mê ly: "Con trai, con thật tuyệt vời"

– Mẹ nói con tuyệt vời! Nhưng sao... Mẹ, mẹ vẫn ép con kết hôn à?

Hữu Bằng có chút bất an hỏi nhưng mẹ anh trả lời: "A, con ơi, mẹ yêu con. Ngày cưới của con càng đến gần, mẹ càng không thể chịu nổi, mẹ như phát điên. Mẹ biết con ghen tị. Mẹ yêu con hơn bất cứ thứ gì trên đời. Kể cả trên thế giới."

– Có phải... Giống như người yêu phải không?

– Ừm! Đúng vậy, đó không chỉ là tình mẹ dành cho con, mà còn là tình yêu như người yêu. Mẹ không thể để con rời xa mẹ nữa, dù chỉ một giây.

– Thế... Mẹ có yêu con hơn yêu bố không?

Khi anh hỏi câu này, anh tiếp tục ôm mẹ anh lần nữa, anh xoa nắn bộ ngực tròn trịa như ngọc của mẹ anh và làm cho đôi thịt viên tròn trịa dần dần phồng lên, rồi anh hôn lên đầu núm vú sưng tấy của mẹ mình. Trong niềm vui, mẹ anh lẩm bẩm: "Ôi con ơi, mẹ tôn trọng cha con, nhưng mẹ không yêu ông ấy. Ở bên con, mẹ mới biết thế nào là tình yêu, là tình dục nó dâng trào đến mức nào, giống như "Sống không tình yêu, là chết mà không biết thở" vậy con yêu ơi, mẹ sắp làm vợ con, khi ở trong vòng tay con, mẹ cảm thấy rất hạnh phúc"

Nghe câu câu giãi bày tâm sự của bà ấy khiến anh bàng hoàng khi nghe những lời như vậy từ người mẹ thân yêu của mình. Anh nói: "Mẹ ơi, mẹ đã biến con thành người đàn ông hạnh phúc nhất thế giới. Con không muốn chia sẻ tình yêu của mẹ với bất kỳ ai khác, kể cả bố con. Mẹ là của con. Con muốn sở hữu thể xác và tâm hồn của mẹ. Con muốn mẹ luôn nằm trong vòng tay con như thế này. Con muốn được kết nối với mẹ như thế này, mẹ ạ!"

Thế là bà ấy ôm chặt lấy lưng con trai của bà, rồi bà dùng tay lật người con trai mình lại, chỉnh lại tư thế rồi ngồi lên eo con trai cho đến khi dương vật của con trai bà hoàn toàn vùi vào ổ tình yêu của bà rồi hôn con trai say đắm, rồi bà di chuyển cái mông trắng nõn mập mạp của mình lên xuống trên người con trai. Bà ấy nói: "Con trai, điều này thật tuyệt, nhưng sự kết hợp của chúng ta nhất định là bí mật giữa hai mẹ con. Cha con và em gái con đều không thể biết được, nếu không chúng ta sẽ không thể ở bên nhau"

– Dạ! Tất nhiên là con biết...

Trả lời xong, anh dùng bàn tay ôm lấy cặp mông chín chắn của mẹ mình, anh hẩy hẩy để đẩy mạnh dương vật của anh vô trong trong âm đạo của bà ấy, lúc đầu thì anh hẩy hẩy chậm rãi, sau đó thì anh hẩy hẩy tăng dần tốc độ. Đột nhiên, lưỡi mẹ anh xoắn với lưỡi anh như điên, rồi đến lúc cao trào, toàn thân mẹ anh run rẩy dữ dội và mẹ anh bật ra một tiếng kêu thầm "ư... ư...". Hữu Bằng biết mẹ mình có khi đạt đến cao trào, thế là anh nhanh chóng lật người mẹ anh lại và ấn cơ thể của bà ấy xuống, rồi cứ thế mà anh vùi dập từng cú thúc đẩy thật mạnh. Thân hình xinh đẹp và bụ bẫm của bà ấy bị anh làm tình dữ dội và rung chuyển. Mỗi cú vuốt ve của anh đều khiến toàn thân người mẹ xinh đẹp của anh run rẩy, ngực và mông lắc lư. Khi những làn sóng điện vui sướng chạy khắp cơ thể, mẹ anh cuối cùng cũng hét lên "Á... Á...", cùng lúc đó, dương vật của anh xâm nhập vào tử cung của bà, phun một lượng lớn tinh dịch của anh vào bên trong, lấp đầy cung điện của bà những hạt giống loạn luân.

Sau cơn điên cuồng, hai mẹ con ôm nhau, phần thân dưới của mẹ anh vẫn dính liền với phần thân dưới của anh. Quấn quýt nhau một lúc thì mẹ anh đẩy anh xuống giường và bắt đầu hôn khắp người anh, khi nụ hôn chạm đến giữa hai chân anh, mẹ anh đưa dương vật của anh vào miệng và bắt đầu quan hệ tình dục bằng miệng. Và cuối cùng anh không thể kiềm chế được và xuất tinh lần nữa. Cũng không quá bẩn, lần này người mẹ nở nụ cười duyên dáng, nuốt hết tinh dịch của con trai vào bụng. Ngày hôm sau, mẹ con anh đến tiệm vàng đặt một chiếc vòng bạc cho đám cưới, không ai biết người anh sắp cưới chính là mẹ thân yêu của anh. Anh cũng mua một bộ đồ cưới cho mẹ mình mặc và tất nhiên là của Hữu Bằng.

Phần 4

Một tuần nữa trôi qua, mẹ Hữu Bằng chọn một ngày lành tháng tốt, đến nửa đêm khi không ai biết, hai mẹ con bọn họ bí mật đi chùa trong thị trấn. Mẹ anh mặc chiếc váy giống như áo cưới màu đỏ tươi viền vàng trông rất lộng lẫy, còn Hữu Bằng cũng mặc chiếc vest mới. Bây giờ bà ấy như cô dâu còn Hữu Bằng như chú rể, bà ấy ngượng ngùng cúi đầu trước mặt con trai, còn anh thì nhỏ vài giọt nước dãi từ trên chiếc cổ trắng như tuyết của mẹ mình.

Đến đây, Hữu Bằng cởi chiếc vòng cổ mà bố anh đã tặng cho mẹ anh lúc trước, rồi anh đeo chiếc vòng mà anh đã mua cho mẹ anh hôm bữa, như thể đánh dấu rằng kể từ giây phút này mẹ anh đã trở thành vợ của anh vậy. Sau buổi lễ, hai mẹ con cầu nguyện hạnh phúc trước con hổ gỗ kỳ lạ. Sau bữa ăn lễ hội, hai mẹ con làm tình say đắm ở đó luôn. Bà ấy phấn khích bởi lén phén với con trai bà, nên nói: "Con trai, mỗi lần ở bên con, đều giống như lần đầu tiên của mẹ. Con cho mẹ thật nhiều hạnh phúc, nhưng đêm nay là đêm đầu tiên đặc biệt của chúng ta. Đêm nay, mẹ không chỉ là mẹ của con mà còn là giống như vợ của con"

– Mẹ, mẹ đã là người phụ nữ của con rồi, từ nay về sau con có thể gọi mẹ là Nghi Đình được không?

Nghe câu này thì mẹ anh hơi đỏ mặt, ngượng ngùng gật đầu. Sau đó, anh nói với bà ấy: "Nghi Đình, đêm nay là một ngày đặc biệt. Đêm nay là đêm đầu tiên của chúng ta không còn gọi là mẹ xưng con nữa. Mà đổi cách xưng hô khác, và tất nhiên cách xưng hô này duy chỉ có hai người chúng ta biết và lập trình mà thôi... thế nên, Nghi Đình. Anh muốn em sinh cho anh một đứa con mập mạp."

Lúc này mẹ anh không có nói gì, nhưng sau đó một vài phút thì bà ấy vùi đầu vào tay Hữu Bằng nói: "Con ơi, theo phong tục của chúng ta, trách nhiệm đầu tiên của người phụ nữ làm người vợ tốt là sinh con cho chồng. Mẹ vui mừng nếu sinh con cho con, tối nay mẹ sẽ đóng vai người vợ và mong sao sẽ có bầu!"

Thế là đêm đó, hai mẹ con bọn họ tiếp tục quan hệ tình dục. Có lẽ con hổ gỗ đó có tác dụng thần kỳ, anh tiếp tục xuất tinh năm lần trong âm đạo của mẹ anh, mong bà ấy sớm mang thai giọt máu của anh cho trọn vẹn. Khi làm tình cuồng nhiệt xong, cuối cùng anh mặc quần áo vào, anh ôm thân thể người mẹ trần truồng vào lòng rồi đưa mẹ anh ra một con sông nhỏ cách đó không xa để tắm rửa cho bà ấy.

Khi đến bờ sông, Hữu Bằng tìm một chỗ thật vắng vẻ, đặt mẹ anh xuống đất, trải chiếc váy hoa phượng đỏ rực ra. Ánh trăng ban đêm rất đẹp, làn da của mẹ anh rất trắng, thậm chí dưới ánh trăng còn có ánh ngọc trai mềm mại nên anh có thể nhìn rất rõ. Dù Hữu Bằng và mẹ mình đã ở bên nhau nhiều lần nhưng đây là lần đầu tiên anh ấy cẩn thận chiêm ngưỡng vẻ đẹp của bà ấy... người phụ nữ đã trở thành vợ anh từ bây giờ trở về sau, và tất nhiên chỉ có hai người họ tự biết tự nghĩ mà thôi, chứ ngoài ra thì không có ai dám chấp thuận cho mẹ con họ là vợ chồng với nhau cả.

Nằm dưới ánh trăng sáng thì mẹ anh ngượng ngùng nhắm mắt lại và nhờ anh đỡ bà ấy dậy. Ngực mẹ anh không quá to hay thẳng nhưng duyên dáng vẽ nên những đường cong tuyệt đẹp trên ngực, anh cảm thấy mình thật may mắn khi có được một người phụ nữ như mẹ mình đây. Đột ngột anh bế bà ấy xuống nước, để bà ấy đứng trong nước và rửa sạch phần thân dưới của bà ấy bằng nước.

Sau đó, anh để mẹ mình tắm ở đó còn anh thì bơi vòng quanh bà ấy một lúc, dần dần nhìn dáng vẻ duyên dáng của mẹ mình, anh lại hưng phấn ham muốn tình dục trở lại, lặng lẽ bơi theo mẹ mình trong làn nước đêm trăng. Lúc này nước vừa ngập vào giữa đùi mẹ anh, thế là anh ôm lấy vòng eo thon gọn của mẹ mình và mẹ anh kêu lên "ơ... a...", lúc đó mẹ anh mới nhận ra là anh chứ không phải là "ma da" và bình tĩnh lại, để anh vuốt ve hai cái gò mông trắng như tuyết của bà ấy.

Hữu Bằng chơi trò "mèo vờn chuột" được một lúc, anh dùng cả hai tay ôm lấy đôi gò bồng đảo của bà ấy và kéo chúng ra hai bên. Mẹ anh hơi phản kháng nên nắm lấy tay anh định ngăn lại nhưng mà bà đã nắm lấy tay anh đặt lên mông của bà, Hữu Bằng thấy vậy thì dùng cả hai lòng bàn tay nhào nặn cái mông của mẹ mình thật say sưa. Một lúc sau, anh mở rộng lòng bàn tay của mình ra hết cỡ, rồi lòng bàn tay của anh xòe ra ôm trọn bờ mông mây mẩy và chiêm ngưỡng từ phía sau. Hai múi thịt của bờ mông đóng chặt, giống như nụ hoa cúc, thế là anh đưa tay chạm vào, rồi làm cho mẹ anh toàn thân căng thẳng, rồi anh dùng ngón tay chọc vài cái, bỗng thấy cái bông cúc nhỏ đã khép chặt lại.

Bây giờ đứng dậy, bà ấy để anh đỡ eo rồi bước sâu xuống nước cho đến khi nước nhấn chìm đôi mông hồng hào của bà ấy. Anh nắm lấy cẳng tay của mẹ mình và bảo bà ấy ngả người ra sau, rồi dương vật của anh hiện đang ở dưới háng mẹ mình được đưa vào âm đạo một cách trơn tru, rồi anh lại bắt đầu bơm. Vì sức nổi của nước nên anh dùng tư thế này để đưa mẹ anh lên đỉnh thêm lần nữa trong làn nước đó.

Khi về đến nhà thì mẹ anh đã ngẫm nghĩ xem hôm nay bà ta lên đỉnh mấy lần rồi. Bây giờ là bốn giờ sáng. Từ giờ trở đi, chỉ cần tìm được cơ hội, hai mẹ con sẽ ở bên nhau. Mẹ anh lúc nào cũng chủ động, bởi vì mẹ anh đang ở đỉnh điểm ham muốn tình dục và luôn có ham muốn mãnh liệt, mỗi lần anh cởi quần lót của mẹ anh ra, phần thân dưới của mẹ anh luôn ẩm ướt. Mẹ anh nói với anh rằng chỉ nghĩ về anh thôi là bà ấy đã thấy ướt át và chưa có ai khiến bà ấy phấn khích đến thế.

Đôi khi hai mẹ con dường như phát điên, chỉ cần có cùng ham muốn là hai người sẽ chọn ngay địa điểm để quan hệ. Một lần, khi mọi người vẫn còn ở nhà, Hữu Bằng thấy mẹ mình bước vào phòng tắm và thế là anh lặng lẽ đi theo bà ấy. Mẹ anh không khóa cửa, khi cánh cửa phòng tắm mở ra thì bà ấy nhìn thấy anh, rồi anh nhìn thấy mẹ mình vẫn đang đi tiểu, anh cứ mặc kệ sự phản đối của mẹ mình mà bế thân hình bà ấy lên. Lúc này mẹ anh còn chưa kịp tiểu xong thì anh đã trực tiếp ấn bà ấy vào thành bồn tắm, dùng cặp mông tròn trịa trắng như tuyết, nâng cơ thể bà lên cao và làm tình với bà từ phía sau. Bà ấy hốt hoảng nói: "Con trai, sẽ có người vào đó"

Lời mẹ anh thì thầm nhưng anh thì phớt lờ và tiếp tục cho đến khi hai mẹ con cùng nhau đạt đến cao trào. Khi xuất tinh xong, anh kéo quần lót của mẹ anh lên để bà ấy không thể lau được thứ chất lỏng mà anh mới bơm vào trong âm đạo của bà, bởi mục đích của anh là muốn bà ấy mang thai mà. Dù chuyện ngoại tình của hai mẹ con không bị phát hiện nhưng suốt thời gian còn lại trong ngày, mỗi khi nhìn thấy mẹ mình ôm bụng, cau mày xấu hổ, anh lại rất phấn khích vì biết rằng tinh dịch của mình đang rỉ ra từ cửa mình của bà ấy. Lúc này, âm đạo rỉ ra ngoài và nhỏ giọt vào quần lót của bà ấy.

Một đêm nọ, Hữu Bằng thức dậy và khao khát mẹ mình đến mức anh phải lẻn vào phòng ngủ chính. Tại đây, anh thấy mẹ đang nằm cạnh bố, tấm chăn mỏng đắp trên người tuột ra, lộ ra thân hình vô cùng gợi cảm. Anh nhẹ nhàng lay mẹ mình dậy, ra hiệu cho mẹ im lặng, thì thầm rằng anh muốn mẹ rồi trở về phòng. Hai phút sau, mẹ anh bước vào. Hữu Bằng vui sướng ôm mẹ mình nằm nghiêng và đặt bà ấy lên giường, rồi bắt đầu cởi quần áo của hai mẹ con ra. Bà ấy nói: "Con trai, mẹ biết mẹ là vợ của con, khi con cần mẹ nên ở bên cạnh. Nhưng con vào phòng mẹ như lúc nãy, chúng ta đang gặp phải rủi ro không đáng có."

Dù bà ấy phản đối nhưng anh vẫn hôn mẹ mình, anh lột trần mẹ anh ra và sau đó bắt đầu thực hiện hành vi quan hệ tình dục bằng miệng với bà ấy trong đây. Một lúc sau, lỗ âm đạo của mẹ anh ướt đẫm, anh liền nằm lên người mẹ anh, rồi anh nhét dương vật cương cứng vào lỗ âm đạo đang ẩm ướt của mẹ anh và bắt đầu làm tình cuồng nhiệt. Sau này, khi bà ấy rời xa anh, mẹ anh nói với anh rằng: "Con trai, sau này khi con muốn có mẹ, giống như đêm nay, con có thể vào phòng mẹ lay mẹ dậy, mẹ sẽ đến bên con"

Nghe câu này từ mẹ mình thì anh háo hức được một lúc thì đêm hôm sau, với nụ cười trên môi, mẹ anh xách chăn (mền) bước vào phòng anh và nói với anh: "Mẹ nói với bố con rằng, do tối nào ông ấy cũng say và mẹ không chịu nổi mùi hôi của rượu nên mẹ sẽ đến ngủ ở phòng của con. Bố con cũng đã đồng ý nên kể từ bây giờ mẹ sẽ là của con mỗi tối."

Những lời ấy như câu thần chú mà Hữu Bằng rất thích, nên anh tóm lấy thân thể bà ấy và thả vô số nụ hôn lên bà ấy như những giọt mưa. Anh nói giọng rất phấn khích: "Mẹ ơi, từ nay chúng ta có thể giống như một cặp đôi thực sự rồi."

Trong hai năm tiếp theo, hai mẹ con bọn họ rất cẩn thận, tận dụng mọi cơ hội an toàn để đắm chìm trong thú vui loạn luân của mình. Đôi khi, "Hữu Bằng – Nghi Đình" chỉ ở bên ngoài hai ngày, trong hang động hay trong rừng rậm, sống như thú rừng, để hưởng cảm giác hoang dã. Cha anh thì mãi lo làm việc và rượu chè nên không bao giờ nghi ngờ những chuyến đi chơi thường xuyên của anh và mẹ mình, mà chỉ coi anh vẫn là một đứa con hiếu thảo, nào đâu ông không có ngờ đứa con trai yêu quý của ông nó thích loạn luân cơ chứ! Thực ra, Hữu Bằng nghĩ cha mình hẳn phải rất vui, bởi khi vợ và con trai hay cằn nhằn lúc ở nhà, bây giờ hai mẹ con đi vắng và ông ấy có thể say khướt mà không phải lo lắng gì.

Lại hai năm sau nữa, có nghĩa là tình cảm loạn luân giữa hai mẹ con "Hữu Bằng – Nghi Đình" đã được bốn năm. Lúc này, em gái Hữu Bằng đã có thai với một người đàn ông ngoại thành và lấy chồng ở tỉnh khác. Và Hữu Bằng cũng gặp được cơ hội tốt là được đến Thượng Hải học kinh doanh, chỉ cần làm tốt thì sau này có thể ra nước ngoài. Hữu Bằng giờ đây ở xa quê hương, anh buồn bã nghĩ rằng mối quan hệ của anh với mẹ mình sẽ kết thúc ở đây, nhưng hai mẹ con lại có một tình yêu sâu đậm với nhau và mẹ anh cũng có thể coi như là "mối tình đầu", người chưa bao giờ rời quê hương miền Tây Nam Bộ, thực ra chỉ đơn giản là vậy. Ở phố thị sầm uất này, anh phải kêu mẹ anh học cách đi tàu và đi hàng ngàn dặm đến Thượng Hải để thăm anh nhiều lần, rồi cũng nhờ bà ấy giúp chăm sóc cuộc sống của anh cho tốt hơn cho khỏi buồn tẻ. Có lẽ ông trời đã khôn ngoan tính toán, khi nhận được tin cha anh nghiện rượu và được phát hiện chết trước tượng hổ bằng gỗ, anh và mẹ anh cảm thấy bàng hoàng, nhưng mà điều này cũng cho thấy hai mẹ con "Hữu Bằng – Nghi Đình" sẽ không còn thấy bóng dáng ông ấy nữa vì đã chết.

Bóng dáng người chồng, người cha sẽ không còn liên quan nữa với hai mẹ con. Câu tạm biệt rồi cũng thốt ra và người còn người mất âu cũng là số phận của tạo hóa tuần hoàn. Bây giờ, mẹ anh chính thức dọn về ở với anh, họ quấn lấy nhau như đôi vợ chồng mới cưới. Và Hữu Bằng cũng rất vui vì bà ấy, người đã phản bội bầu không khí thịnh vượng yên bình của đạo lý, đã trở nên táo bạo trong vấn đề tình dục và sẵn sàng chấp nhận ham muốn tình dục mạnh mẽ của con trai là Hữu Bằng đây.

Đến đây, không gian riêng của hai người không còn ai cản trở, nên anh hôn và vuốt ve bà ấy say đắm mọi lúc mọi nơi. Anh vén váy bà ấy lên, và ôm hôn Nghi Đình mẹ mình cuồng nhiệt. Bởi vì Hữu Bằng, anh ta có phong cách thô lỗ chỉ làm tình với cái mông của bà và phải quan hệ tình dục với anh ít nhất hai lần một ngày.

Ba tuần sau, khi hai mẹ con anh chuyển đến sống cùng nhau, mẹ anh ngượng ngùng nói với anh rằng kinh nguyệt của bà chưa đến. Sau đó, hai mẹ con hồi hộp chờ đợi, khi bà ấy lại nói với anh rằng bà ấy đã được xác nhận có thai, cả hai mẹ con đều rất vui mừng. Những ngày còn lại, Hữu Bằng nhìn mẹ mình mang bầu đứa con trong bụng đi lại, gương mặt rạng ngời niềm hạnh phúc chỉ có của một người phụ nữ mang thai, nhất là giờ đây mẹ anh đang mang trong mình hạt giống là con anh, anh rất tự hào về điều đó, dẫu rằng sau này khi anh chết đi, anh sẽ bị trừng phạt dưới cõi âm tỳ địa phủ...

Chín tháng sau, hai người có một cô con gái nhỏ xíu đáng yêu chào đời. Đây là thành viên mới trong gia đình của hai người họ, đối với gia đình mà hai người có trước đây, nó rất quan trọng đối với hai mẹ con anh lúc này. Nói ra có vẻ gần, nhưng thực ra nó xa như một thế giới khác... Với thành công đầu tiên của anh, gương mặt mẹ anh tràn ngập niềm vui và mẹ anh mong sẽ sinh thêm con cho anh sau này nữa, nếu bà ấy vẫn còn có sức khỏe tốt, cũng như vẫn còn ham muốn tình dục thì mới sinh thêm con cho anh được.

Khi con gái mới sinh nhỏ xíu của anh chào đời không được bao lâu, công ty đã gửi anh ra nước ngoài công tác. Với số tiền dành dụm được trong nhiều năm, anh đã nộp đơn xin nhập quốc tịch nước ngoài để gia đình có thể định cư ở nước ngoài luôn. Cắt đứt mọi ràng buộc với quá khứ, anh và mẹ anh đã trở thành một cặp vợ chồng thực sự, không ai có thể nghi ngờ thân phận của anh với mẹ anh nữa, bởi nơi đất khách thì làm lại ván bài mới mà thôi...

Ở nơi xứ người, quê hương thứ hai của Hữu Bằng. Ban ngày thì anh đi làm, mẹ anh thì ở nhà chăm sóc đứa con thông minh, đáng yêu, và mỗi đêm, khi con anh ngủ say trong nôi, đó là khoảng thời gian hạnh phúc của hai mẹ con "Hữu Bằng – Nghi Đình". Mẹ anh vẫn dịu dàng với anh như thuở trước, lúc còn ở trong nước chứ không có thay đổi, chỉ có thay đổi duy nhất là quê hương bỏ lại...

Dù quê hương trong hai mẹ con vẫn luôn giữ, tuy màu đất có chút thay đổi nhưng bà ấy vẫn nhạy cảm và ân cần như vậy đối với Hữu Bằng. Cứ mỗi khi anh cởi quần lót của mẹ anh ra, một lượng lớn mật ong đã rỉ ra từ mông bà ấy, như thể bà ấy đang chờ đợi tình yêu của con ruột của bà. Sau khi tắm rửa lau chùi cho nhau sạch sẽ, hai mẹ con "Nghi Đình – Hữu Bằng" lại về phòng ngủ và làm lại cuộc tình kéo dài không bao giờ chán...

— Hết —

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro