>> 1.4 - Jung Hoseok

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hôm nay là một ngày đặc biệt đối với Hoseok bởi vì mẹ đã hứa sẽ dẫn cậu đến một khu vui chơi và được chơi thỏa thích. Hoseok đã háo hức đến nỗi không ngủ được, cậu thức đến tận sáng hôm sau để được bước lên chiếc xe hơi màu đen to lớn của mẹ mình. Chiếc xe ấy đã hiện diện ở nhà của cậu được hơn một năm rồi nhưng mà số lần cậu được tận hưởng cảm giác thoải mái bên trong chiếc hộp đấy còn chả đếm hết được trên một bàn tay. Mẹ sau đó chở cậu đến một nơi, từ cảnh quan bên đường, Hoseok chắc chắn nơi đấy không phải Seoul. Với ý nghĩ ấy, cậu bé mười hai tuổi đã không khỏi phấn khích. Bởi lẽ, đây chính là lần đầu tiên được đi khỏi nơi mà Hoseok vốn đã nắm chắc trong tay.

Mẹ dẫn cậu đến một công viên, không tính là đông nếu so với Seoul nhưng mà không hề vắng. Hơn nữa, người ta còn bày bán nhiều mặt hàng khác nhau. Vì thế mà Hoseok đoán ở đó có một lễ hội. Hoseok ban đầu đã phấn khích, nay niềm vui sướng ấy tăng lên gấp bội. Hoseok à, đó là bình yên trước cơn bão. Có một giọng nói vang lên từ trong tâm trí của Hoseok.

- Chúng ta, con, con đứng đây đợi mẹ đi mua nước nhé. - Mẹ ngập ngừng nói. Hoseok khi ấy chẳng nhận ra sự ngập ngừng trong lời nói của bà, cậu đang phấn khích trước khung cảnh mới lạ trước mặt - khi mà mọi người ở chốn này nói chuyện với nhau nhiều hơn là cứ cắm mặt vào những tờ giấy đầy nhít chữ như ở nơi thủ đô ngột ngạt kia. Hoseok cứ mải đứng đó, cậu đang chờ mẹ trở lại cùng với một hai lon nước giải khát cho họ. Cậu chờ đến tận lúc công viên đóng cửa, khi ấy, đứa nhóc kia mới dám tin vào thực tại chính là bản thân đã bị bỏ rơi. Đây đã là lần thứ ba cậu gặp tình huống này nhưng thật may mắn khi mà những nơi đó đều ở Seoul nên Hoseok vẫn có thể tìm được đường về nhà. Còn lần này, cậu không biết phải đi về hướng nào, cậu như lạc vào một khu rừng lớn và còn chẳng có nổi một chiếc kim nam châm chỉ hướng. Hoseok tủi thân, cậu muốn khóc lắm nhưng mà lý trí không cho phép cậu rơi nước mắt.

Hoseok cầm chiếc ba lô mà mẹ đã chuẩn bị sẵn cho cậu mà bước ra khỏi công viên. Cậu đi, đi trong vô thức, tâm trí của chàng trai trẻ chẳng còn bận tâm đến việc bản thân sẽ đi đâu nữa. Hoseok cứ tiếp tục kéo những bước chân nặng nề của mình ra khỏi mặt đất để di chuyển, cậu đang đứng trước một tòa nhà - chẳng hiểu vì sao công trình kiến trúc này lại thu hút cậu. Hoseok tiến lại gần, cậu vô tình nghe được tiếng nhạc, âm thanh êm dịu ấy đã đánh thức cậu khỏi sự mê man. Hoseok lén nhìn vào bên trong , cậu thấy ở đó có một người bạn, trông có vẻ trạc tuổi cậu. Người đó đang nhảy một bài đương đại. Từng bước nhảy uyển chuyển. Trông thật đẹp. Tôi cũng muốn được nhảy. Hoseok muốn được hòa mình vào giai điệu của bài hát và thổi hồn vào trong đó bằng những bước nhảy của mình.

Cậu chăm chú nhìn cậu bạn kia uyển chuyển theo từng điệu nhạc và rồi bỗng nhiên, cậu ấy gục ngã, Hoseok giật mình, chẳng cần nghĩ ngợi gì mà chạy vào. Hoseok đỡ người bạn kia lên, khuôn mặt ấy có phần xanh xao, cơ thể gầy yếu. Hoseok đã có ý nghĩ rằng chỉ cần mạnh tay một chút thì người kia có thể bị tan biến bất cứ lúc nào.

Cậu lấy ra từ trong túi một thanh kẹo và đưa cho người bạn kia. Hoseok thầm mong rằng cậu ấy sẽ chóng khỏe.

- Chào cậu, tớ là Hoseok.

...

Hoseok bước vào cửa hàng tiện lợi bên góc đường. Hoseok mua một chai nước và rồi chọn một chiếc bàn nơi góc khuất và ở đó, cậu quyết định sẽ ở đây một đêm một đêm. Hoseok nhớ lại, chỉ vừa nãy thôi, cậu đã cùng người bạn mới vừa quen nhảy vài điệu đương đại uyển chuyển, Hoseok mệt mỏi duỗi người, cậu bật mở lon nước ngọt vừa mua và sau đó xem thử trong balo của mình có gì. Ngạc nhiên thay, mọi giấy tờ đều được tập hợp ở đây và còn có vài ba ngàn won nữa. Mẹ chu đáo đến mức nhẫn tâm.

Hoseok suy nghĩ, ánh mắt của cậu rơi vào khoảng không vô định. Ngay cả khi có người đến gần cũng không mảy may để ý.

- Này, sao cậu không về đi, bố mẹ sẽ lo cho cậu đấy. - Hoseok giật mình khi nghe người kia nói. Sau khi hiểu được ý của người kia, cậu nở một nụ cười - một nụ cười buồn.

- Tớ bị bỏ rơi rồi.

Nhìn cậu như thế, người kia không khỏi xót xa.

- Vậy là cậu không có nhà đúng không? Đến ở với tớ này, tớ chỉ có một mình thôi nên là - anh chàng bán hàng nhìn thấy ánh mắt long lanh kia nhìn mình mà không khỏi buồn cười - Tớ là Namjoon.

- Tớ là Hoseok. - Và thế là họ cùng bật cười.

...

Những ngày sau đó của Hoseok có người bạn tên là Namjoon, cùng nhau trông chừng tiệm tạp hóa nhỏ của một người chú suốt mấy tháng đến khi chú ấy quay lại, cùng nhau đi học, đi chơi. Bên cạnh cậu không chỉ có Namjoon mà còn một người em tốt bụng là Jimin nữa. Đó chính là cậu bé đã truyền cảm hứng cho Hoseok, là người cho Hoseok biết được hình dạng của âm nhạc. Là người đã giúp Hoseok tìm thấy tài năng của mình.

- Hoseok à, lâu quá đấy. - Jin cười nói với cậu. Hôm nay, cậu có hẹn tập nhảy với Jimin. Hoseok và Jimin vẫn luôn chăm chỉ tập luyện như vậy, suốt hai năm qua bởi vì họ luôn ao ước được đặt chân đến các cuộc thi: từ các cuộc thi nhảy cho đến những buổi tìm kiếm idol để có được một cơ hội để tỏa sáng với đam mê của bản thân.

Hôm nay là sinh nhật của cậu. Mọi người quyết định sẽ đến cửa hàng tiện lợi, mua vài gói mì, xin vài lon bia để nhậu cùng với chiếc bánh sinh nhật mà Yoongi và Seokjin đã cùng nhau làm. Jimin cũng bị bốn người kéo lại.

- Jiminie à, em có muốn tham gia cùng bọn anh không?- Seokjin nở nụ cười và hỏi cậu, thêm hai cặp mắt trông chờ từ Yoongi và Hoseok thêm cả chiếc lúm đáng yêu của Namjoon khiến cho người nhỏ nhất không thể nào từ chối được.

- E-em có thể rủ thêm một người bạn nữa được không ạ? Cậu ấy cũng bằng tuổi em. Là bạn thân của em.

- Được thôi. Càng đông càng vui mà. - Hoseok nhanh chóng đồng ý.

Sau đó, Seokjin bảo rằng anh sẽ đi về nhà để lấy bánh còn Hoseok và Jimin thì về nhà để tắm rửa.

Khi quay lại, Seokjin dẫn theo cậu nhóc Jungkook - mà Yoongi, Hoseok và Namjoon đã sớm quen thuộc - là em họ của anh. Jimin thì dẫn theo một cậu bạn khác trông hơi lôi thôi vì mái tóc nâu dài nhưng mà những thứ đó không hề che đi đường nét trên khuôn mặt của cậu bé.

Bảy người ban đầu hơi ngại ngùng nhưng mà sau bữa tối ấy, họ đã thân thiết với nhau hơn.

Trong khi ba người kia uống bia thì Jin, Jimin, Taehyung và cậu bé Jungkook chỉ uống nước ngọt. Một người sợ rằng sau khi say bản thân sẽ làm gì đó kỳ dị, người thì chẳng dám uống và người còn lại thì không được phép uống. Ba cậu trai sau khi say xỉn đã cùng nhau cất chất giọng khàn khàn mà hát mấy bài nhạc opening của vài bộ anime nổi tiếng gần đây và rồi sau đó chuyển hẳn sang rap. Ba đứa nhóc này đương nhiên là không rap được bằng Seokjin đâu. Anh rap như Jayz.

Đêm sinh nhật ấy chính là cầu nối giữa bảy người. Những ngày sau đó, bảy người họ trở nên thân thiết với nhau hơn. Đi đâu, làm gì cũng có nhau. Và hơn hết, căn phòng chứa cây dương cầm giờ đây có thêm ba thành viên mới.

Jungkook là người trẻ nhất. Cậu bé chỉ mới học lớp năm và phải thêm một năm nữa thì cậu mới lên cấp hai. Còn anh cả chính là Seokjin, anh cùng với Yoongi nữa, hai người đã là học sinh cấp ba - học sinh lớp mười. Tuy là giữa bọn họ có chênh lệch tuổi tác khá lớn nhưng mà mọi thứ đều chẳng sao cả, bởi vì tâm hồn của họ đồng điệu với nhau, họ đều là những đứa trẻ đang trên hành trình trưởng thành.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro