Chương 11: Kiều khách

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Wan Wan

Chu Dung làm ầm ĩ không đến hai ngày liền an tĩnh lại. Cũng không biết Lý di nương như thế nào khuyên Chu Dung, chỉ biết Chu Dung an an tĩnh tĩnh, suốt ngày không ra khỏi cửa.

Mà Chu Thái thấy Chu Dung bị thương cánh tay, liền cùng Dư thị nói giải trừ cấm túc cho Chu Dung.

Đang lúc tràn ngập không khí quỷ dị, Thượng thư phủ nghênh đón một vị kiều khách. Nữ nhi của muội muội lão phu nhân, biểu muội Chu Thái, Phong Lan Trân.

Mẫu thân Phong Lan Trân là muội muội ruột thịt của lão phu nhân. Bởi vì mẫu thân nàng kém lão phu nhân nhiều tuổi, lão phu nhân đối với người muội muội này là thập phần yêu thương.

Phong Lan Trân cũng là một nữ tử số khổ. Năm trước một hồi mưa to, cha mẹ trên đường trở về bị đất đá cuốn trôi không còn tính mạng.

Phong gia chỉ còn nàng là một nữ nhi. Bên thân thích nhìn đến Phong Lan Trân là một nữ tử yếu đuối, đều nghĩ đến bá chiếm gia sản của cha cùng của hồi môn của mẹ nàng.

Mà Phong Lan Trân cũng là nữ nhân lợi hại. Tuy chỉ mới mười sáu tuổi, nhưng lại là ngạnh sinh. Ở thời điểm thân thích đó bức bách một năm, tìm được quan trên của phụ thân ra mặt, mang theo toàn bộ gia sản vào Kinh thành đến nhờ cậy Chu Thái.

Phong Lan Trân xuất hiện, làm Chu Nhược Thủy gợi lên một mạt trào phúng. Cô nương mười sáu tuổi, từ một huyện thành xa xôi đi vào Kinh thành, còn bảo vệ được toàn bộ sản nghiệp cùng của hồi môn của mẫu thân. Bản lĩnh như vậy, không trách kiếp trước đem đầu óc Chu Thái u mê đến choáng váng.

Kiếp trước, Phong Lan Trân trở thành di nương của Chu Thái, cùng với Lý di nương hai người đấu chết đi sống lại. Đáng tiếc, cuối cùng vẫn là Lý di nương phù chính. Cũng không biết cuối cùng, Phong Lan Trân biến thành cái dạng gì.

Chỉ là Chu Nhược Thủy không rõ, Phong Lan Trân cũng là ngạo khí nữ tử, không có tâm tư là thiếp người khác. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mới làm nàng cam tâm tình nguyện trở thành thiếp thất của Chu Thái?

"Ta đã đem Thái Tới uyển phía nam thu thập để biểu muội vào ở. Biểu muội có không quen thì hãy nói với ta." Dư thị nhàn nhạt nói.

Trong đại sảnh, người Thượng thư phủ tề tựu đông đủ. Nghe được Dư thị đem Thái Tới uyển ra, không ít người đôi mắt chợt lóe. Thái Tới uyển này chính là sân viện tốt nhất ngoại trừ chủ viện.

"Đa tạ biểu tẩu. Về sau Lan Trân muốn phiền biểu tẩu chiếu cố nhiều hơn."

Phong Lan Trân nhợt nhạt cười, đứng dậy hướng Dư thị hành lễ.

Phong Lan Trân nói xong, Chu Nhược Thủy mới nâng mắt lên nhìn qua, chỉ thấy Phong Lan Trân dung mạo thanh lệ, ý vị thanh nhã. Tuy không kịp Dư thị đoan trang mạo mĩ, lại có thể so với Lý di nương mảnh mai.

Phong Lan Trân ăn mặc một thân áo váy thêu cây trúc xanh lá. Trên đầu cài trâm bạc, trên cổ tay đeo vòng tay cũng bằng bạc, lại xứng với con người ngập nước kia, có vẻ điềm đạm đáng yêu. Làm người ta nhịn không được tâm sinh thương tiếc.

Chu Nhược Thủy nhìn thấy dáng vẻ này của Phong Lan Trân, khóe miệng cong cong. Ai có thể nghĩ một nữ tử với bộ dáng nhu nhược này, lại có thể bất động thanh sắc từ sài lang thân thích mà thoát thân ra. Chỉ là một phần tâm tính thủ đoạn này khiến cho Chu Nhược Thủy bội phục không thôi.

Mọi người đã gặp mặt. Bởi vì Phong Lan Trân đi đường mệt mỏi, Chu Thái liền để Phong Lan Trân về phòng nghỉ ngơi. Đến giờ cơm chiều lại gặp mặt.

Mọi người tan đi, Dư thị trở về Triều Hà uyển liền phân phó Hứa ma ma.

"Ngươi đi nhà kho chọn mấy khối sa tanh tố sắc đưa đi Thái Tới uyển. Lại báo kim chỉ phòng làm cho nàng mấy bộ hiếu kỳ y phục, phân lệ ấn theo đích tiểu thư. Nha hoàn hầu hạ, ngươi trước chọn ra bốn người đưa qua đi. Nếu nàng không ưng, ngày mai kêu người môi giới lại đây để nàng tự tuyển chọn theo ý."

Dư thị niệm tình trước lão phu nhân đối đãi chính mình rất tốt, đối với Phong Lan Trân cũng để ý vài phần. Hứa ma ma nghe Dư thị phân phó, đi xuống chuẩn bị.

Ngay hôm sau, di nương tiểu thư đi vào thỉnh an Dư thị, Phong Lan Trân đã thức thời lại đây.

Phong Lan Trân biết, thân thích của phụ thân bên kia đều dựa vào không được, mẫu thân bên kia cũng không dư lại người nào. Chỉ có Chu Thái biểu ca này còn có thể làm chỗ dựa cho mình một chút.

Phong Lan Trân hồi nhỏ có gặp qua Dư thị, đối với Dư thị ấn tượng cũng không tồi. Chỉ là tính tình Dư thị làm Phong Lan Trân có chút xem không rõ.

"Biểu muội ở đó có hài lòng không?" Dư thị nhìn thấy Phong Lan Trân đến, hàn huyên hai câu sau hỏi.

"Đa tạ biểu tẩu nhớ, Lan Trân ở đó thực tốt." Phong Lan Trân mang theo ý cười, ôn nhu nói.

"Rốt cuộc là phu nhân đau lòng người. Thái Tới uyển này phong thủy tốt, cực dưỡng người. Nhìn một cái biểu muội hôm qua khuôn mặt còn tiều tụy, hôm nay tinh thần đã sáng láng."

Phong Lan Trân nói xong, Lý di nương không nhịn được tiếp lời. Lý di nương tuy biết Phong Lan Trân không làm nên sự gì nhưng Lý di nương lại mọi cách xem Phong Lan Trân không vừa mắt. Tổng cảm thấy Phong Lan Trân là đại địch số một của mình.

"Biểu tẩu tự nhiên sẽ đau lòng người." Phong Lan Trân lạnh lạnh liếc Lý di nương một cái, nhẹ giọng nói.

Thần sắc Phong Lan Trân, nói rõ là chướng mắt Lý di nương. Lý di nương tức giận gắt gao siết chặt khăn tay. Có một Dư thị đè ở trên nàng đã đủ nghẹn khuất. Hiện tại lại còn tới một biểu tiểu thư. Tuy nói là ăn nhờ ở đâu, nhưng Chu Thái đối với nàng để bụng. Thậm chí ẩn ẩn còn áp qua chính mình.

"Lý di nương, không biết Nhị muội như thế nào rồi?"

Nhìn thấy Phong Lan Trân như vậy, Chu Nhược Thủy đối với việc kiếp trước Phong Lan Trân trở thành thiếp của Chu Thái càng thêm tò mò.

Hơn nữa Chu Nhược Thủy phát hiện, Phong Lan Trân thập phần chướng mắt Lý di nương. Vì thế bỏ qua một bên đề tài vừa rồi, hỏi về Chu Dung.

Chỉ là, Chu Nhược Thủy hỏi còn không bằng không hỏi, Lý di nương nghe thấy vấn đề này càng tức lợi hại hơn.

"Đa tạ Đại tiểu thư quan tâm, Nhị tiểu thư hết thảy đều tốt."

Chu Nhược Thủy gật gật đầu, như suy tư gì nói:

"Vậy là tốt rồi. Hai ngày trước ta ở Triều Hà uyển đều nghe được muội muội khóc nháo. Hiện giờ nghĩ thông suốt rồi thì tốt."

Chu Nhược Thủy nói làm không ít di nương âm thầm bật cười. Chu Dung làm ầm ĩ mấy ngày nay, các nàng đều biết Lý di nương bị mắng mặt xám mày tro. Việc này làm cho các di nương vẫn luôn ghen ghét Lý di nương được sủng ái trong lòng sảng khoái không thôi.

"Nhị cô nương yêu cầu dược liệu gì cũng phải đáp ứng. Nhị cô nương tuy rằng tay bị phế đi, nhưng dù sao cũng là tiểu thư đại gia, lại thật cũng không phải khuyết tật lớn."

Dư thị nhàn nhạt mở miệng. Dư thị nói nhưng thật ra nói đến điểm tử. Lý di nương vốn dĩ mặt mày không vui những cũng không thái quá. Dư thị như vậy gióng trống khua chiêng nói ra, Lý di nương trong lòng lại không thoải mái.

"Phu nhân nói chính là, Nhị tiểu thư rốt cuộc là thiên kim Thượng thư phủ. Ngày nào đó liền tính gả chồng, cũng sẽ không ăn cái gì khổ?"

Gả chồng? Chịu khổ? Chu Nhược Thủy lạnh lùng cười, đáy mắt hiện lên một tia ám mang. Nàng thật muốn nhìn xem, đời này, Chu Dung sẽ rơi vào cái kết cục gì.

Thỉnh an tan đi, bới vì Thái Tới uyển cùng Lục Cúc uyển ở cùng hướng, Lý di nương cùng Phong Lan Trân là cùng đường đi.

Vừa lúc hạ triều, Chu Thái muốn đi Lục Cúc uyển nhìn Lý di nương một cái, thấy được hai người làm bạn mà đến, ánh mắt chợt lóe.

Nghỉ ngơi tốt, Phong Lan Trân tan đi vẻ tiều tụy, thêm vài phần nhu mĩ. Đúng là loại hình nữ tử mà Chu Thái thích.

Đặc biệt, Phong Lan Trân đã qua mười sáu. Ở gia đình bình thường là đã gả chồng sinh con. Tự nhiên Phong Lan Trân là có dáng người cực tốt. Chu Thái một trận khô nóng.

Cũng may, Chu Thái biết đây là địa phương nào, thật không có làm ra việc vô lễ gì. Phong Lan Trân cùng Lý di nương nhìn đến Chu Thái, hành lễ.

"Lão gia..."

"Biểu ca..."

Thanh âm Phong Lan Trân kiều nhu. Chu Thái nghe, đáy mắt ám mang càng sâu. Lý di nương nhập phủ mười năm, đối với nhất cử nhất động của Chu Thái đều thập phần hiểu biết. Vì thế, Chu Thái có thần sắc như vậy, Lý di nương nôn nóng không thôi. Ở góc độ Chu Thái cùng Phong Lan Trân không nhìn thấy, trong lòng thầm mắng "Hồ mị tử".

"Biểu muội đây là hồi Thái Tới uyển sao?" Chu Thái tuy không thể đối Phong Lan Trân làm ra hành động gì vô lễ, nhưng lại muốn cùng Phong Lan Trân trò chuyện nhiều.

"Đúng vậy. Lan Trân mỗi ngày đều có thói quen niệm kinh cho phụ mẫu, giờ đang muốn trở về niệm kinh khẩn cầu cha mẹ sớm ngày luân hồi."

Phong Lan Trân vẫn chưa phát hiện Chu Thái dị sắc, như cũ ôn nhu cười nói.

"Nếu như thế, ta đây liền không quấy rầy biểu muội."

Chu Thái nghe được lời này, thức thời tránh ra nói. Phong Lan Trân nghe được, hướng Chu Thái khẽ gật đầu sau phiêu nhiên rời đi.

Chu Thái nhìn bóng dáng Phong Lan Trân rời đi, đáy mắt lộ ra một mạt mê luyến. Lý di nương nhìn thấy, càng ra sức vò khăn tay, hận không thể đem Phong Lan Trâng giống như khăn tay này, tùy ý nàng giày vò.

"Lão gia, ngài muốn đi chỗ thiếp ngồi chút không?"

Lý di nương thấy Chu Thái như cũ trầm mê bóng dáng Phong Lan Trân, không hề đem ánh mắt đặt ở trên người mình. Rốt cuộc nhịn không được, mở miệng đánh gãy sự thất thần của Chu Thái.

Chu Thái hồi phục lại tinh thần, chính cảm thấy là đáng tiếc. Nhưng nhìn đến Lý di nương có điểm nhu nhược tương đồng Phong Lan Trân, cười nói:

"Tự nhiên muốn đi..."

Chu Thái nói, đáy mắt hiện lên tình dục chi sắc, làm sắc mặt Lý di nương ửng đỏ. Nhưng Lý di nương nghĩ đến phần sắc thái này ban đầu là Phong Lan Trân mang đến, vui mừng trong lòng tiêu tan không ít.

Nhưng Lý di nương xưa nay ở trước mặt Chu Thái là có thể cải trang, như cũ đỏ mặt lên, thẹn thùng không thôi, kéo Chu Thái trở lại Lục Cúc uyển.

Vừa đến phòng ngủ, Chu Thái rốt cuộc nhịn không được, đem quần áo Lý di nương xé sạch sẽ, thân mình đè lên.

Hai người ban ngày ban ngày ban mặt làm chuyện cá nước thân mật, ngoài phòng, nha hoàn bà tử đều hoảng. Ngoại trừ Vương ma ma canh giữ ngoài cửa, còn lại mọi người đều rời xa phòng ngủ, ai làm việc nấy.

Nhưng trong phòng ngủ, vốn hai người nhiệt tình tăng vọt nhưng lại chuyển thành một người nhiệt tình cày cấy còn một người lệ rơi đầy mặt. Đơn giản là Chu Thái trong lúc cày cấy đã kêu tên Phong Lan Trân mà không phải là Lý Tố Cầm.

Lý di nương rất thương tâm. Nàng như thế nào cũng không thể tưởng tượng được, bất quá mới hai ngày thôi mà Phong Lan Trân đem tâm Chu Thái câu đi mất rồi. Mà chính mình, thế nhưng thành một kẻ thế thân.

Phần khuất nhục này,ngay cả Dư thị đều chưa từng khiến nàng chịu. Lý di nương trong lòng đối vớiPhong Lan Trân hận thấu xương. Lý di nương biết, nàng chờ không kịp. Nàng nhấtđịnh phải đem Phong Lan Trân đuổi đi, tuyệt không thể làm cho nàng ta tiếp tục câu đi tâm Chu Thái.    

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro