Chương 12: Ngoại thất (Thượng)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Wan Wan

“Mặc Trúc, bên ngoài như thế nào lại ồn như vậy?”
Xốc màn che, Chu Nhược Thủy bị đánh thức, vẻ mặt không vui hướng phía cửa hô.
Nghe được trong phòng có động tĩnh, Mặc Trúc chạy nhanh vào phòng, đi vào mép giường đỡ Chu Nhược Thủy ngồi vào ghế, lúc này mới trả lời:
“Tiểu thư, là Lý di nương cũng biểu cô nãi nãi.”
Chu Nhược Thủy uống một ngụm nước, nhíu nhíu mày, cười lạnh nói:
“Đây là chuyện gì? Lý di nương tự mình làm náo loạn gì? Ban ngày ban mặt tìm biểu cô cô gây phiền toái.”
Chu Nhược Thủy đối với hành động này của Lý di nương vạn phần khinh thường. Phong Lan Trân tốt xấu thì cũng là biểu muội của Chu Thái, nơi nào một cái thiếp thất có thể tìm phiền toái.
Lại nói Phong Lan Trân cùng Chu Thái không có chuyện gì, liền tính nếu thực sự có cái gì, nàng ta như vậy đại nháo, chẳng lẽ có thể kéo tâm nam nhân về sao?
“Lý di nương bừng bừng tức giận quay trở về, xem ra biểu cô cô đối với nàng kích thích thật sự lớn…”
Chu Nhược Thủy lãnh quang chợt lóe. Nếu không phải Phong Lan Trân ở kiếp trước đối Dư thị cung kính, cũng từng ngầm cùng chính mình nói qua Lục Hiển Ngọc không phải là người lương xứng, thì Chu Nhược Thủy thật đúng là nghĩ đến thiết kế đem Phong Lan Trân đưa đến giường Chu Thái, làm cho nàng cùng Lý di nương đấu đến long trời lở đất.
Chờ Chu Nhược Thủy rửa mặt xong, liền thay quần áo đi viện Dư thị, cùng Dư thị và Chu Hàn Minh dùng đồ ăn sáng.
Dùng xong đồ ăn sáng, Chu Hàn Minh đi Quốc Tử Giám học bài. Chu Nhược Thủy muốn ra phủ đi dạo. Dư thị trong lòng có chút không yên tâm, lại cũng không đành lòng cự tuyệt Chu Nhược Thủy yêu cầu, liền cũng đáp ứng.
Từ Triều Hà uyển đi ra, Chu Nhược Thủy liền phân phó Mặc Mai, Mặc Cúc ở lại Nhược Hoa uyển, mang theo Mặc Lan, Mặc Trúc chuẩn bị ra phủ.
“Đại tỷ tỷ đây là muốn đi đâu a?” Chu Nhược Thủy đi qua chỗ ngoặt, còn không đến 100 mét liền đến đại môn, một bên mang theo thanh âm tối tăm truyền tới.
Chu Nhược Thủy theo tiếng nói nhìn lại, chỉ thấy Chu Dung ăn mặc một thân xiêm y đơn bạc, lẳng lặng đứng dưới tàng cây.
“Ta muốn đi đâu, không cần Nhị muội biết. Nhị muội nếu không có việc gì, ta liền đi trước.”
Chu Nhược Thủy đột nhiên nhìn thấy Chu Dung, chỉ cảm thấy Chu Dung gầy ốm hơn nhiều. Này cũng khó trách, tay phải tàn phế, tâm tình tự nhiên không tốt.
Chu Nhược Thủy cũng không để ý tới Chu Dung, lập tức hướng cửa đi đến. Mà Chu Dung cũng không mở miệng nữa, chỉ là ánh mắt tràn ngập oán độc, lạnh lùng nhìn Chu Nhược Thủy.
“Tiểu thư, người nói Nhị tiểu thư đây là muốn làm cái gì?” Sau khi lên xe ngựa, Mặc Lan tò mò hỏi.
“Ai biết được.” Chu Nhược Thủy dựa vào đệm mềm, lười nhác nói.
Chu Nhược Thủy dựa vào đệm mềm, một thân váy áo cũng không có nửa điểm nếp nhăn, trên búi tóc vẫn là trâm ngọc bích hình hồ điệp, không phiền phức lại phù hợp với tuổi. Càng không nói đến, Chu Nhược Thủy còn có một bộ dung mạo khuynh thành, đôi mắt như mực, da thịt trắng nõn, sống mũi cao thẳng. Hơn nữa hiện tại lại một bộ tư thái lười biếng, tuổi nhỏ nhưng một thân phong hoa làm Mặc Trúc, Mặc Lan xem đến ngây người.
Chu Nhược Thủy cũng không để ý tới hai nha hoàn kinh diễm, vẫn luôn an tĩnh ngồi trong xe ngựa nhắm mắt dưỡng thần. Thẳng đến địa chỉ cần tới, hiệu sách lớn nhất Kinh thành Thanh Phong Minh Nguyệt, lúc này mới mang mũ trùm xuống xe.
Chu Nhược Thủy còn chưa tiến đến hiệu sách, liền phát hiện có bóng người quen mắt lung lay đi qua. Chu Nhược Thủy theo bản năng nhìn lại, phát hiện thế nhưng là gã sai vặt trong thư phòng Chu Thái, Đổng Kiện.
Chu Nhược Thủy nhíu mày, nảy sinh hứng thú với kẻ đang cúi đầu hành tẩu kia, vì thế phân phó Mặc Trúc:
“Ngươi đi qua nhìn xe, cẩn thận đừng bị phát hiện.”
Mặc Trúc cũng chú ý tới Đổng Kiện, thuận theo gật gật đầu, trộm đi theo.
Mặc trúc đi rồi, Chu Nhược Thủy mang theo Mặc Lan vào hiệu sách, bắt đầu không chút để ý chọn lựa.
Kiếp trước, Chu Nhược Thủy cũng thích đọc sách. Một đời này thói quen như cũ bảo lưu lại. Chu Nhược Thủy kiếp trước xem nhiều thơ từ ca phú, sử thi thông giám. Sang đến đời này, Chu Nhược Thủy đảo thiên hướng binh pháp mưu lược, du ký dã sử.
Sau nửa canh giờ, Chu Nhược Thủy chọn sách xong, Mặc Trúc cũng đã trở lại, hướng Chu Nhược Thủy gật gật đầu. Mặc Lan thanh toán bạc. Chu Nhược Thủy chủ tớ ba người lên xe ngựa. Mặc Trúc lúc này mới nói:
“Nô tì đi theo Đổng Kiện vào một ngôi nhà, Đổng Kiện chỉ có tiến vào một khắc liền rời đi. Nô tỳ hướng hộ gia đình bên cạnh hỏi thăm. Trong nhà kia là một mĩ mạo phu nhân, còn mang theo một nhi tử. Bọn họ còn nói, tướng công phụ nhân kia cách vài ngày lại qua một chuyến. Bất quá trước nay chưa thấy nam nhân kia ở lại.”
Mặc Trúc ngừng lại một chút, có chút thấp thỏm nhìn Chu Nhược Thủy, cân nhắc một chút dùng từ, tiếp tục nói:
“Những hộ gia đình đó đều cảm thấy phụ nhân kia là ngoại thất, nói nàng ăn mặc, cách nói năng hoàn toàn không tầm thường. Giống như là cung cách của tiểu thư quan gia. Nô tỳ nghĩ, Đổng Kiện sợ là không có nhiều tiền bạc như vậy đi dưỡng một ngoại thất, chỉ sợ nàng này là lão gia…..”
Mặc Trúc nói xong cúi đầu, mà Mặc Lan lại mở to hai mắt nhìn, không thể tin được. Chu Nhược Thủy lại trào phúng cười. Nàng thật ra không nghĩ tới phụ thân kia lại phong lưu đa tình như thế.
Trong nhà một chính phòng thê tử, sáu phòng di nương, thông phòng không biết nhiều ít. Hiện giờ mơ ước sắc đẹp Phong Lan Trân, vậy mà còn ở bên ngoài dưỡng người.
Chu Nhược Thủy chán ghét không thôi, càng vì Dư thị ấm ức. Chu Nhược Thủy lúc này lý giải suy nghi của Dư thị, Chu Thái quả thức làm người ghê tởm.
Bất quá Chu Nhược Thủy lại nghĩ, có một ngoại thất có thể làm Chu Thái để bụng như vậy, còn có hài tử, nếu là nàng tá lực đả lực, làm nàng vào phủ đối phó Lý di nương, rốt cuộc là tốt hay xấu. Nếu đánh lang không thành, lại thành rước mãnh hổ thì cũng không phải chuyện gì tốt.
Chu Nhược Thủy đôi mắt hơi hơi nheo lại, ngón tay không ngừng gõ mặt bàn suy tư.
“Mặc Trúc, ngươi đi tra nữ nhân này, rốt cuộc là có thân phận gì. Mặc Lan, ta nhớ rõ ngươi có đệ đệ làm việc ở phòng bếp. Ngươi bảo hắn nhìn chằm chắm cái sân kia, phụ thân khi nào qua đó.”
Chu Nhược Thủy quyết định, trước làm rõ nữ nhân này rốt cuộc là ai tính toán.
Nửa tháng sau, Mặc Trúc tìm hiểu nữ tử ngoại thất kia có tin tức. Một năm một mười bẩm báo cho Chu Nhược Thủy.
“Tiểu thư, nữ tử kia vốn là nữ tử đàng hoàng trong huyện phụ cận. Phụ thân là tú tài, ở trong thư viện huyện dạy học, gia cảnh cũng coi như giàu có. Chỉ là phụ thân nàng đắc tội huyện lệnh địa phương, đang sống sờ sờ bị đánh chết. Mẫu thân bởi vì chịu không nổi biến cố cũng đi theo. Mà huyện lệnh kia coi trọng bộ dáng nữ tử này chuẩn bị thu làm di nương thứ chín. Nữ tử suốt đêm trốn thoát gặp lão gia. Sau lại không biết vì sao thành ngoại thất của lão gia.”
Mặc Trúc nói xong, Chu Nhược Thủy lâm vào trầm tư. Nàng kia không muốn trở thành huyện lệnh di nương, lại thành ngoại thất của Chu Thái. Phương diện này nếu không có miêu mị, đánh chết nàng cũng không tin.
Chu Nhược Thủy nghĩ nghĩ. Rốt cuộc hạ quyết tâm. Căn cứ tin tức từ đệ đệ Mặc Lan, Chu Thái cách ba ngày sẽ đi một chuyến đến tòa nhà kia.
Chu Nhược Thủy khóe miệng cong cong. Phụ thân dưỡng ngoại thất lâu như vậy, khiến nữ nhi đau lòng thay, cũng nên làm cho nữ nhân phụ thân yêu thương có cái thân phân quang minh chính đại có đúng không?
Vì thế Chu Nhược Thủy đem Mặc Mai gọi tiến vào, ghé tai phân phó vài câu. Mặc Mai kinh ngạc sau gật gật đầu.
Ngày thứ ba, sáng sớm, Lý di nương từ Triều Hà uyển thỉnh an hướng Lục Cúc uyển trở về. Trên đường đi nghe được một bên hoa viên có hai nha hoàn khe khẽ nói nhỏ
“Ngươi có biết ta ngày hôm qua ở trên phố trông thấy ai không?” Một thanh âm lược tiêm nha hoàn nói.
“Trông thấy ai? Ngươi không nói thì ta làm sao biết.” Một thanh âm nhu hòa tò mò hỏi.
“Ta nhìn thấy lão gia a!” Thanh âm lược tiêm mang theo đắc ý hề hề nói.
“Ngươi không biết, lão gia bên ngoài có nữ nhân xinh đẹp. Tuy không như phu nhân nhưng lại so với những di nương trong phủ xinh đẹp hơn nhiều. Còn có a, nữ nhân kia bên người còn có một tiểu oa nhi hai ba tuổi.”
Thanh âm nhu hòa kinh ngạc không thôi, vội tiếp cận lời nói tra:
“Sao có thể! Trong phủ có sau di nương, phu nhân lại tính tình khoan dung. Lão gia nếu thật nhìn trúng người nọ thì chỉ cần lãnh vào phủ rồi cho danh phận, nào có chuyện cất giấu.”
Thanh âm lược tiêm gặp người phản bác chính mình, lập tức không vui.
“Ta chính là nghe được tiểu oa nhi kia hướng lão gia kêu cha a. Ngươi đừng không tin, nói không chừng lão gia là sợ cái nữ tử kia vào phủ bị khi dễ. Ngươi ngẫm lại xem, trong phủ chúng ta có một vị phu nhân, sau vị di nương. Phu nhân không nói đến, nhưng mấy di nương kia là người dễ chọc sao?”
Thanh âm nhu hòa bị nói như vậy bừng tỉnh đại ngộ.
“Ngươi nói như vậy cũng đúng. Xem ra lão gia đối với nữ nhân kia là thực sự để bụng.”
Thanh âm lược tiêm nghe được lời này càng thêm đắc ý, lại lặng lẽ nói:
“Ta nói cho ngươi, ta hôm qua chính là nghe được, lão gia hôm nay còn muốn đi qua bồi mẫu tử hai người kia a…”
Lý di nương ở một bên nghe được nha hoàn kia nói, tức khắc nổi giận. Nàng không nghĩ tới, trong phủ có nhiều nữ nhân tranh sủng với mình như vậy, hiện tại có một Phong Lan Trân trong phủ quyến rũ, Chu Thái ở bên ngoài lại dưỡng ngoại thất?
Lý di nương tức muốn hộc máu, tiến lên muốn tìm nha hoàn kia hỏi rõ ràng. Mà khi nàng đi qua, nào có thấy bóng dáng nha hoàn nào.
“Vương ma ma, ngươi vừa rồi có nghe thấy không? Lão gia ở bên ngoài dưỡng một tiểu tiện nhân?”
Lý di nương cáu giận không thôi, uổng công nàng đối Chu Thái toàn tâm toàn ý nhưng Chu Thái lại yêu thương một nữ nhân khác bên ngoài.
Lý di nương tỏ vẻ không tiếp thu được, cùng Vương ma ma nổi giận đùng đùng trở lại viện của mình.
Lý di nương đi rồi. Sau núi giả trong hoa viên, Mặc Mai đi ra. Mặc Mai nhìn đến Lý di nương tức muốn hộc máu, khinh thường cười, bước nhanh trở về Nhược Hoa uyển.
Mới vừa rồi cũng không có hai nha hoàn nào cả, mà chỉ có một mình Mặc Mai. Mặc Mai sẽ sửa giọng nói, tuy nói khó không được nhưng giả dạng hai thanh âm nữ nhân, đối với Mặc Mai mà nói là  thập phần đơn giản.
“Tiểu thư, sự tình đã làm thỏa đáng. Nhưng Lý di nương hôm nay thật sự sẽ ra phủ sao?” Mặc Mai đối với chuyện này tỏ vẻ hoài nghi.
“Nếu hôm nay nàng ta không đi thì một ngày nào đó nhất định sẽ đi. Đây là cái gai trong lòng nàng ta, một ngày không tìm hiểu rõ, nàng ta đều không yên. Tin rằng thật nhanh, Lý di nương liền sẽ hành động.”
Chu Nhược Thủy không chút nào nghi ngờ việc Lý di nương đi tìm nàng kia. Chu Nhược Thủy tin tưởng vững chắc, Lý di nương nhất định sẽ không làm chính mình thất vọng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro