Chương 3: Thân nhân

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Wan Wan

Dư thị có chút kinh ngạc khi Chu Nhược Thủy nói vậy. Nàng thấy nữ nhi xưa nay cao ngạo lãnh đạm, đối với tiểu thiếp chưa bao giờ từ để bụng, hôm nay lại nói ra như vậy, Dư thị không khỏi nhíu nhíu mày.

"Chính là phát sinh chuyện gì? Như thế nào đột nhiên nghĩ đến chuyện này?"

Dư thị khó hiểu, Chu Hàn Minh đồng dạng như thế. Chu Nhược Thủy nhìn hai người thân cận nhất, hơi trầm tư. Chu Nhược Thủy biết, chuyện mình đã chết qua một lần trọng sinh trở về không thể nói cho mẫu thân cùng ca ca, nhưng phải nói như thế nào mới có thể làm cho bọn họ yên tâm...

Trong phòng yên tĩnh không tiếng động, sau một hồi Chu Nhược Thủy hạ quyết tâm, chậm rãi mở miệng.

"Nữ nhi mấy ngày hôm trước nằm ngủ mơ thấy một giấc mộng, trong mộng, nữ nhi chết thảm, mẫu thân cùng ca ca ở thời điểm sau khi nữ nhi chết bị Lý di nương hãm hại đến chết. Người ta nói mộng là cảnh báo, nữ nhi nghĩ, nếu Lý di nương không có năng lực này, mẫu tử ba người chúng ra mới có thể bình an."

Chu Nhược Thủy nửa thật nửa giả nói. Mà Dư thị cùng Chu Hàn Minh nghe được có chút khiếp sợ. Lấy mộng cảnh báo, việc này không phải không có phát sinh qua, nhưng từ chính miệng Chu Nhược Thủy nói ra, hai người cảm thấy thập phần quỷ dị.

"Lấy mộng cảnh báo, không khỏi vớ vẩn." Chu Hàn Minh nhàn nhạt nói.

Dư thị nhìn Chu Nhược Thủy, con ngươi xưa nay không có gợn sóng lộ ra một mảnh nhu sắc. Dư thị nhìn đôi nhi nữ của chính mình, ngẫm lại bọn họ đã chín tuổi, có phải hay không chính mình đối với Chu Thái lạnh nhạt, mới khiến cho bọn họ trưởng thành sớm.

"Thủy nhi, ngươi thật sự quyết định?" Dư thị không để ý tới Chu Hàn Minh nói, chỉ nhẹ nhàng thở dài một tiếng sau hỏi Chu Nhược Thủy.

Chu Nhược Thủy nghiêm túc gật gật đầu. Dư thị bất đắc dĩ sờ lên trán Chu Nhược Thủy, ôn nhu nói:

"Nàng là di nương, tóm lại là trưởng bối của ngươi. Ta là Thượng thư phủ đương gia chủ mẫu, đối phó nàng ngươi chớ động thủ, có hại cho thanh danh của ngươi."

Dư thị tuy lãnh đạm, nhưng đối với nhi nữ lại là yêu thương. Du thị biết, nữ nhi nhận định như vậy liền không thay đổi, một khi đã như vậy, nàng làm mẫu thân sẽ vì nữ nhi giải quyết nỗi lo về sau.

Chu Nhược Thủy cùng Chu Hàn Minh nghe được Dư thị nói đều khiếp sợ không thôi. Mấy năm nay, Dư thị mặc kệ đối phó tiểu thiếp, thỉnh an hầu hạ chưa bao giờ muốn các nàng lại đây. Hôm nay bị chính mình ngắn ngủn mấy câu liền thay đổi thói quen mười năm.

"Nương....."

Hốc mắt Chu Nhược Thủy nóng lên, gục vào trong lòng Dư thị. Dư thị nhìn nữ nhi nhiều năm không đối với mình làm nũng, trên mặt lộ ra tươi cười, càng cảm thấy quyết định của mình không có sai.

Mẫu tử ba người nói xong việc này, bắt đầu nói đến chuyện thú vị khác. Chu Hàn Minh hiện giờ đọc sách ở Quốc Tử Giám, hắn quá mức lãnh đạm, trừ bỏ Bình Nam hầu cùng hắn còn có nói mấy câu, nhưng người khác thực ít liên hệ.

Chu Nhược Thủy nhìn mẫu thân cùng ca ca không bị hại chết trước mặt, một trận ấm áp, thỏa mãn không thôi. Chu Nhược Thủy ám đạo, một đời này, chúng ta mẫu tử ba người nhất định phải sống thật tốt!

Sau một hồi, sắc trời đã tối, Chu Nhược Thủy, Chu Hàn Minh đứng dậy trở về phòng.

"Muội muội. Tổng cảm thấy ngươi trước kia với bây giờ không giống nhau." Trên đường về, Chu Hàn Minh nhàn nhạt mở miệng.

"Ca ca đa tâm. Muội vẫn là muội, là nữ nhi của nương, muội muội của ca ca."

Chu Nhược Thủy mang theo ý cười nói. Chu Hàn Minh dừng lại bước chân, quay đầu lại nhìn muội muội cao không khác biệt lắm so với mình, cuối cùng là chưa nói cái gì.

"Muội không muốn nói, ta không miễn cưỡng. Chỉ cần muội nhớ ra, chúng ta vĩnh viễn ở phía sau muội."

Chu Nhược Thủy nghe được lời này, trong lòng cảm động, đây mới là thân nhân! Những kẻ đó thương tổn mình, làm sao xứng làm thân nhân của mình.

"Muội biết, ca ca nhất định sẽ bảo hộ Thủy nhi cùng mẫu thân."

Chu Nhược Thủy đè xuống cảm động, lộ ra ý cười.

Chu Hàn Mình nhìn đến nụ cười này giật mình, đã bao nhiêu năm, Thủy nhi vẫn luôn lạnh nhạt cao ngạo, như vậy tươi cười nhiều năm chưa từng gặp qua.

Chu Hàn Minh cười tươi, tiến lên nhéo nhéo gương mặt còn mang tính trẻ con của Chu Nhược Thủy cười nói:

"Vẫn là cái tiểu nha đầu....."

Chu Hàn Minh nói xong buông tay xoay người đi nhanh về phía trước. Chu Nhược Thủy nghe những lời này nhướng mày. Tiểu nha đầu? Tính cả kiếp trước, kiếp này, tuổi tác cộng lại đã thành phụ nhân hơn hai mươi.

Chu Nhược Thủy mang theo ấm áp trở lại Nhược Hoa uyển. Sau khi tắm gội, Chu Nhược Thủy ngồi ở đầu giường, suy tư từng chuyện phát sinh mấy năm này. Chu Nhược Thủy nghĩ, nếu trọng sinh, nhất định phải thay đổi vẫn mệnh chính mình.

Đời trước, chính mình chết tại thời điểm nôi vị hoàng đế tranh giành thập phần kịch liệt. Vị hôn phu là Trấn Quốc hầu Thế tử Lục Hiển Ngọc. Tuy Chu Nhược Thủy đối với hắn không có tình cảm gì, nhưng hắn cùng Chu Dung thế nhưng thông đồng thành gian. Nghĩ đến Chu Dung gả qua, phụ thân nhất định duy trì thập hoàng tử.

Chu Nhược Thủy cười lạnh. Lục gia nhân phẩm như vậy, thập hoàng tử lại là Lục gia day dỗ ra, có thể tốt thế nào a?

Chu Nhược Thủy lại nghĩ đến, kiếp trước, vì mẫu tử ba người nhặt xác thế nhưng lại là Định Vương. Định Vương lúc ấy là bào đệ của Thái tử, tay cầm trọng binh. Chu Nhược Thủy có thể nghĩ đến, cuối cùng đăng cơ nhất định là Thái tử, Thượng thư phủ cuối cùng nhất định bị chém giết không còn một mảnh!

Nghĩ đến kết cục như vậy, Chu Nhược Thủy cảm thấy vui sướng không thôi. Hiện giờ là tháng ba, qua mấy tháng nữa, Cảnh Đức đế sẽ lập Diệp Quý phi hiện tại làm Hoàng hậu. Chu Nhược Thủy nghĩ, có thể hay không đây là một cơ hội tốt.

Dư thị cùng Diệp Quý phi quan hệ không tồi, nếu không cũng sẽ không chiếu cố vì mình mà mời giáo tập ma ma. Kiếp này, nếu có thể cùng Diệp Quý phi quan hệ ngày càng tiến thêm một bước, như vậy, ai dám giống kiếp trước hãm hại mẫu tử mình đây?

Đáy mắt Chu Nhược Thủy hiện ra hàn quang, Lý di nương, một đời này, ta nhất định cho mẫu tử ba người các ngươi nếm thử nghiệt nợ năm đó các ngươi hạ xuống.

Ngày kế, ánh sáng mặt trời vừa dâng lên, Dư thị phái Hứa ma ma truyền đạt đến các viện, mỗi ngày thỉnh an. Tin tức này vừa ra, các di nương khiếp sợ không thôi, Dư thị mười năm không để ý thế sự, hiện tại là muốn tự mình quản lý?

Không ít di nương không muốn, nhưng nề hà Dư thị là đương gia chủ mẫu, các nàng không dám từ chối. Mười năm này, quyền hành trong phủ Dư thị vẫn nắm vững vàng, các di nương xốc lại tinh thần, đi Triều Hà uyển, tiến hành lẫn thỉnh an đầu tiên sau mười năm.

"Phu nhân, tì thiếp tới chậm. Đều là lão gia, làm tì thiếp lỡ canh giờ thỉnh an phu nhân, thỉnh phủ nhân chớ trách."

Đang lúc các di nương thấp thỏm bất an cùng Dư thị câu được câu không nói chuyện, Lý di nương rốt cuộc cũng tới.

Mọi người nhìn tư thái của Lý di nương, di nương mới vào cửa không quá hai năm gắt gao nhìn chằm chằm, mà cùng Lý di nương không sai biệt về thời gian vào cửa, tỉ như Tề di nương, vẻ mặt là xem kịch vui.

Tề di nương tiến vào phủ là lúc Dư thị gả vào được tám tháng. Lúc đó Dư thị có mang, Tề di nương nhớ rõ, Lý di nương kia sẽ mỗi ngày làm bộ làm tịch kích thích Dư thị, kết quả bị Dư thị nhẹ nhàng bâng quơ nói mấy câu sửa trị là ba tháng không xuống được giường.

Tề di nương nghĩ, Lý di nương này phong quang đã lâu, đều là quên mất Dư thị bề ngoài lãnh đạm nhưng thủ đoạn lại sắc bén.

Lý di nương nửa uốn gối hành lễ. Dư thị làm như không phát hiện, quay đầu cùng Tề di nương nói chuyện.

"Hôm qua nhìn thấy Tam cô nương, quy củ học không tồi. Qua mấy ngày nữa Đại phu nhân Diệp phủ mở tiệc mừng thọ, để nàng đi theo cùng đi."

Dư thị nói xong, trên mặt Tề di nương lộ ra biểu tình kinh hỉ. Diệp phủ, đó là nhà mẹ đẻ của Quý phi trong cung, nhà ngoại của Hiền vương. Có thể đi Diệp phủ đều là quan to hiển quý. Tuy rằng Tam tiểu thư còn nhỏ, nhưng nếu có thể ở trước mặt quý nhận lộ ra ấn tượng tốt, đó là đại phúc khí a.

"Tì thiếp tạ phu nhân ân điển." Tề di nương vui mừng vội đứng dậy hướng Dư thị hành lễ, nói lời cảm tạ.

Sau khi Tề thị ngồi xuống, Dư thị lại nhàn nhạt nói:

"Buổi chiều ta sẽ bảo các sư phó lại đây may cho Tam cô nương bộ đồ mới, trở về dạy bảo Tam cô nương hảo hảo học tập quy củ, ở tiệc mừng thọ của Diệp phủ chớ có làm ra sai lầm."

Tề di nương thấy Dư thị nói xong liên tục gật đầu:

"Tì thiếp hiểu được, tì thiếp nhất định giám sát Tam tiểu thư, sẽ không làm mất thể diện của Thượng thư phủ."

Tề di nương thập phần vui mừng, mà người còn đang hành lễ là Lý di nương sắc mặt cực kỳ khó coi. Nàng làm sao không nhìn ra, Dư thị đây là cố ý làm khó mình.

"Phu nhân, ngài cũng không thể bất công. Chỉ mang Tam tiểu thư cũng không mang theo Nhị tiểu thư đi."

Lý di nương không cam lòng, mắt nhìn thấy bộ dáng vui mừng của Tề di nương, mở miệng nói.

Lúc này Dư thị giống như rốt cuộc cũng chú ý tới Lý di nương, bình tĩnh nâng chung trà lên, uống một ngụm sau mới nhàn nhạt mở miệng:

"Bất kính mẹ cả là bất hiếu, bất kính đích tỷ là không tôn trọng. Quy củ của Nhị cô nương, ta thấy không ra gì, liền lưu lại trong nhà học đi, để tránh gây tai họa cho Thượng thư phủ."

Dư thị không mặn không nhạt nói xong, Lý di nương rốt cuộc nhịn không được, xoát một chút đứng dậy, thân mình quơ quơ, híp mắt nhìn Dư thị bất mãn nói:

"Phu nhân bất công, Nhị tiểu thư tài mạo song toàn, như thế nào là Thượng thư phủ mất mặt? Phu nhân đây là nhìn không được tì thiếp và Nhị tiểu thư tốt đi?"

Lý di nương khiêu khích nhìn Dư thị. Dư thị mí mắt đều chưa từng nâng một chút, nhìn chằm chằm chén trà trong tay, cũng không trả lời Lý di nương, chỉ hỏi:

"Lý thị, ta có cho ngươi đứng dậy sao?"

Lý di nương nghe được lời này, sắc mặt cứng đờ, hung tợn nhìn chằm chằm Dư thị. Đột nhiên nhớ tới, năm đó Dư thị cũng là một bộ dáng không ôn không hỏa, chẳng những câu đi tâm của Chu Thái, còn làm cho hai lão bất tử trong nhà vẫn luôn phù hộ.

"Tì thiếp hành lễ lâu như vậy, phu nhân nếu là thấy, vì sao không cho tì thiếp đứng dậy? Tì thiếp cũng không từng làm sai cái gì, phu nhân cố ý sửa trị với lý bất công."

Lý di nương nói lời này xong, khóe miệng Dư thị giơ lên tươi cười trào phúng.

"Lý thị, ngươi bất quá chỉ là một di nương, nô tài của Thượng thư phủ, bổn phu nhân là đương gia chủ mẫu, để ngươi hành lễ thì như thế nào? Lý thị, chớ quên thân phận của ngươi, bổn phu nhân là người mà một nô tài như ngươi có thể dạy?"

Dư thị tả một câu nô tài, hữu một câu nô tài, nói đến Lý di nương sắc mặt trắng bệch. Lý di nương vốn không phải một người thông minh gì, nhưng nàng nịnh nọt Chu Thái vui vẻ mới có cái địa vị như hôm nay.

Hiện tại bị Dư thị dăm ba câu liền nói không lại, các di nương khác nhìn đến đều vui sướng khi người khác gặp họa, làm Lý di nương đem Dư thị ở trong lòng mắng không ngừng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro