Chương 4: Tiệc mừng thọ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Wan Wan

Năm ngày sau, tiệc mừng thọ của Diệp Đại phu nhân. Năm ngày này, Lý di nương cùng Chu Dung tới lui muốn đem Chu Dung đi tham gia tiệc mừng thọ. Nhưng Dư thị không mở miệng, Chu Thái cũng không có nói đáp ứng.

Hết cách, Lý di nương cùng Chu Dung chỉ có thể trơ mắt nhìn Dư thị mang theo Chu Nhược Thủy, Chu Hàn Minh cùng Chu Liên đi Diệp gia tham gia tiệc mừng thọ.

Chu Nhược Thủy mặc váy tím nhạt thêu hoa mai, khoác áo choàng trắng Lục Ngạc mai, làm cho da thịt càng thêm nổi bật. Trên đầu kéo song la búi tóc, ở giữa cài trâm thoa hồng nhạt, thời điểm đi đường, tua thoa tinh tế lay động, dường như tất cả ánh sáng hội tụ trên mặt, bắt mắt mà lóa mắt.

Chu Dung chạy đến cửa hi vọng Dư thị mang theo mình cùng đi, khi nhìn đến Chu Nhược Thủy, ghen ghét đến đôi mắt đều đỏ lên.

Chu Nhược Thủy chi phí quần áo, trang sức tất cả xưa nay trong phủ là tốt nhất, không chỉ bởi vì nàng là đích nữ, mà còn bởi vì của hồi môn phong phú của Dư thị.

Chu Nhược Thủy nhìn Chu Dung, thấy nàng lộ ra ghen ghét tham lam, thần sắc lạnh lùng cười. Kiếp trước, sau khi mình chết, mẫu thân cùng ca ca cũng chết thảm, của hồi môn của mẫu thân liền rơi vào tay Lý di nương. Đời này, Chu Nhược Thủy tuyệt sẽ không để cho mẹ con Lý di nương có cơ hội.

Chu Nhược Thủy cùng Dư thị đều lựa chọn làm lơ Chu Dung, sau khi hai người lên xe ngựa, Chu Liên cũng lên xe ngựa phía sau.

Chu Dung nhìn Chu Liên mà chính mình từ trước đến nay vẫn khinh thường, trên người quần áo trang sức so với mình còn muốn đẹp đẽ quý giá hơn, thiếu chút nữa tức phát khóc.

Mẹ đẻ Chu Liên, Tề di nương, là kinh thành phú thương, trong tay rất nhiều tiền bạc. Chu Liên lại là nữ nhi duy nhất của Tề di nương, Tề di nương lại càng nâng niu.

Xe ngựa rời đi rồi, Chu Dung như cũ đứng ở cửa Thượng thư phủ, thẳng đến khi xe ngựa không thấy bóng dáng. Chu Dung dậm chân, chạy tới Lục Cúc uyển.

Lý di nương nhìn thấy Chu Dung nổi giận đùng đùng chạy về phòng, phân phó phững hạ nhân xong cũng vào phòng, nhìn đến biểu tình dữ tợn của Chu Dung, nói:

"Bộ dáng này của ngươi nếu bị cha ngươi nhìn thấy, đừng nói là yến hội lần này, lần sau có yến hội gì thì đều không có phần của ngươi!"

"Di nương, ta không cam lòng! Dựa vào cái gì mà hai tiểu tiện nhân kia có thể đi tiệc mừng thọ mà ta lại không thể đi?"

Chu Dung thấy Lý di nương không an ủi lại còn quở trách càng thêm bất mãn, hung hăng đập xuống một bộ đồ sứ. Lý di nương thấy nữ nhi thiếu kiên nhẫn như thế, đôi mắt nhíu lại, nhàn nhạt nói:

"Không cam lòng thì như thế nào? Ngươi không phải đích nữ, phu nhân không mang theo ngươi đi, cha ngươi cũng không nói gì, người không cam lòng thì cũng không làm gì được."

Lý di nương mấy ngày nay xem như suy nghĩ cẩn thận, Dư thị mấy năm nay không hề mặc kệ di nương trong phủ, cũng không mặc kệ thứ tử thứ nữ. Tuy không biết vì sao Dư thị đột nhiên thay đổi tính tình nhưng Lý di nương biết, chính mình không thể đối đãi với Dư thị như trước đây.

Chu Dung nghe Lý di nương nói xong, nguyên bản gương mặt dữ tợn dần dần khôi phục như cũ. Trong ánh mắt tràn đầy tính kế, sau đó gợi lên một mạt cười lạnh:

"Ta đã biết. Di nương yên tâm, về sau ta nhất định vững vàng. Chỉ cần nữ nhi tính kế thích đáng, vị trí đích nữ nhất định là của nữ nhi, mà di nương, cũng sẽ trở thành Phu nhân Thượng thư phủ."

Dư thị cùng Chu Nhược Thủy lúc này ngồi trên xe ngựa, không biết đến cuộc đối thoại của mẹ con Lý di nương. Mấy người ngồi gần một canh giờ xe ngựa mới đến Diệp phủ.

Diệp phủ ở phía đông kinh thành, tục xưng "Quý nhân khu". Nơi này đều là nơi ở của vương công đại thần trăm năm thế gia.

Mà Thượng thư phủ, nổi lên bất quá mới mười mấy năm, phía đông Quý nhân khu căn bản không mua được, chỉ có thể ở phía nam "Khu người giàu có". Khu người giàu có đều là quan viên ít căn cơ hoặc là phú thương. Thượng thư phủ ở phía nam có cái tòa nhà đã không dễ dàng, tòa nhà kia vẫn là của phụ thân Dư thị cấp cho.

Chu Nhược Thủy lúc này suy nghĩ, những gì hôm nay Chu Thái đạt được, rốt cuộc có bao nhiêu là do thực lực của chính mình. Nhưng không để Chu Nhược Thủy nghĩ nhiều, xe ngựa dừng lại, tới Diệp phủ rồi.

Trước cửa Diệp phủ, người đến người đi. Tiệc mừng thọ của Diệp Đại phu nhân, đương gia chủ mẫu tương lai của Diệp gia, nhà ngoại Hiền vương, tự nhiên là đông người, thập phần náo nhiệt.

Chu Hàn Minh đã chín tuổi, bị gã sai vặt đón đi vào tiền viện. Dư thị mang theo Chu Nhược Thủy cùng Chu Liên đi theo ma ma hướng chỗ chiêu đãi nữ quyến ở hậu viện.

Đi một hồi lâu, rốt cuộc đi đến hoa viên tổ chức yến hội. Trong hoa viên là một mảnh náo nhiệt, đã có rất đông khách nhân tới, hoặc tốp năm tốp ba kết đôi ngắm hoa, hoặc ở đình hóng gió phẩm trà nói chuyện phiếm. Chủ nhân yến hội, Diệp Đại phu nhân còn chưa lộ diện.

Ma ma dẫn các nàng đến hoa viên sau rời đi, ở chỗ này có người khác hầu hạ. Mà lúc này, Hiền vương phi cùng Diệp Đại phu nhân cùng nhau tới. Mọi người nhìn thấy Hiền vương phi vội vàng quỳ xuống hành lễ.

"Các vị đều đứng lên đi. Hôm nay là mừng thọ của đại cữu mẫu, bổn phi bất quá là khách nhân tới chúc mừng, không cần đa lễ."

Hiền vương phi thấy mọi người hành lễ, ôn hòa làm mọi người đứng dậy. Tiếp theo, cùng Diệp Đại phu nhân đi đình hóng gió ngồi. Rất nhanh, xung quanh hai người nổi lên không ít mệnh phụ, tiểu thư, muốn cùng hai người nổi lên quan hệ.

Lần này, Chu Nhược Thủy mới cẩn thận đánh giá vị Hiền vương phi, Thái tử phi tương lai. Chu Nhược Thủy nhớ rõ, Hiền vương phi là nữ tử đoan trang ôn hòa, cùng Hiền vương cầm sắt hòa minh, rất được Diệp Quý phi coi trọng.

Dư thị mang theo Chu Nhược Thủy, Chu Liên đang đứng bên bụi hoa. Nhìn đến cách đó không xa có một đám tiểu cô nương, nói:

"Thủy nhi, cô nương trẻ tuổi đều ở đầu kia ngắm hoa, ngươi mang theo tam muội qua đi chơi đi, cũng không nên mất lễ nghĩa."

Chu Nhược Thủy cùng Chu Liên nghe xong đều đồng ý. Dư thị lúc này mới đi cùng những phu nhân quen biết nói chuyện.

Dư thị đi rồi, Chu Nhược Thủy liền mang Chu Liên hương mấy cô nương quen biết đi đến. Chu Liên là lần đầu tiên tham gia yến hội như vậy, chỗ này một người đều không biết, thể xác và tinh thần có chút sợ hãi, chỉ có thể gắt gao đi theo Chu Nhược Thủy.

"Thủy nhi......"

Chu Nhược Thủy trước giờ không thích yến hội, rất ít khi đi cùng Dư thị. Lâu như vậy không thấy, vài người đều mồm năm miệng mười xông tới.

Chu Nhược Thủy bình tĩnh đáp lại các tiểu thư, sẽ không quá mức lãnh đạm làm người ta cảm thấy thanh cao, cũng không quá phần nhiệt tình làm người ta cảm thấy nịnh nọt. Cách nói năng khéo léo, một bộ tiểu thư khuê các quý phái. Lại so bên người, nhiều tiểu thư không thể bằng được khí thế.

Một bên âm thầm quan sát, các phu nhân dò hỏi lẫn nhau đây là cô nương nhà ai. Mà Chu Nhược Thủy hàn huyên cùng các nàng một chút,liền đem Chu Liên giới thiệu cho người khác.

Các tiểu cô nương vốn tuổi không lớn, tuy Chu Liên là thứ nữ làm các nàng chướng mắt, nhưng xem mặt mũi Chu Nhược Thủy, cũng không có vắng vẻ Chu Liên.

"Thủy nhi muội muội, ngươi chính là thật lâu không tham gia tiệc trà, hôm nay ngươi đã đến rồi, không lưu lại mấy bản vẽ đẹp là không được a."

Diệp Thanh Loan, nữ nhi của Diệp Đại phu nhân nhìn thấy Chu Nhược Thủy, hứng thú bừng bừng nói. Có Diệp Thanh Loan dẫn dầu, những người khác đi theo ồn ào. Chu Nhược Thủy bị nháo đến không có cách nào, chỉ có thể đáp:

"Thật sợ các ngươi, được rồi, ta sẽ họa."

Chu Nhược Thủy trong lòng bất đắc dĩ, bộ dáng nàng lạnh băng thế này, Diệp Thanh Loan trước nay đều mặc kệ, thấy mình liền bảo muốn họa tranh.

Bất quá Chu Nhược Thủy cùng Diệp Thanh Loan quan hệ không tồi, kiếp trước hai người quan hệ rất tốt. Đến đời này, Chu Nhược Thủy nhìn thấy bạn tốt càng có cảm xúc.

Chu Nhược Thủy đồng ý, Diệp Thanh Loan lập tức sai người chuẩn bị văn phòng tứ bảo, đặt trên bàn đá dưới tàng cây.

Đám người Chu Nhược Thủy đi qua. Chu Nhược Thủy hơi hơi vén ống tay áo. Một thân phong hoa đứng yên trước bàn. Cầm bút lông sói, hơi hơi suy tư, ngay sau đó cúi đầu vẽ tranh.

Chu Nhược Thủy quanh thân thanh lãnh, phảng phất trải qua sinh tử rèn luyện, không có một tia bụi bặm. Con ngươi không mảy may mang theo tình cảm. Nữ tử một thân tố nhã, bàn tay trắng nhỏ, múa bút vẩy mực, không có phần không kiên nhẫn.

Thực mau, Chu Nhược Thủy họa xong, buông bút lông sói. Diệp Thanh Loan thấy Chu Nhược Thủy họa xong rất là hưng phấn, tiến lên cầm lấy họa tác cùng mọi người thưởng thức.

Trên giấy Tuyên Thành, bách hoa thịnh phóng, muôn hồng nghìn tía khắp nơi nở rộ. Phấn hồng hoa đào, tuyết trắng hoa lê, kiều diễm hải đường, cùng nhau đua nở.

"Bức họa vận dụng ngòi bút tinh tế, nhan sắc tiên minh lại rất hài hòa, hảo một bộ bách hoa đồ nở rộ." Diệp Thanh Loan tự đáy lòng tán thưởng.

Các vị tiểu thư vây quanh họa tác, ngươi một lời, ta một ngữ, thật náo nhiệt.

"Nhược Thủy, không bằng ngươi ở trên bức họa nhắc lại một câu thơ?" Nhị tiểu thư Tần thị lang Tần Tư Đình nói.

Chu Nhược Thủy nghĩ, gật gật đầu. Nhận lấy bức họa từ trong tay Diệp Thanh Loan, cầm lấy bút, viết ở góc trên bên phải:

"Chỉ một hoa nở không phải xuân

Muôn hoa đua thắm vườn xuân sắc hồng" (Wan Wan: Cái này ta chém phỏng theo bản hán việt a J)

Chu Nhược Thủy viết xong, mọi người kinh ngạc cảm thán:

"Nhược Thủy, thơ của ngươi càng viết càng tốt!" Diệp Thanh Loan tán thưởng nói, đáy mắt toàn là thưởng thức cùng bội phục.

Chu Nhược Thủy lãnh đạm cười, không nói gì. Kiếp trước, chính mình là Kinh thành tài nữ, cũng khá nổi danh. Một đời này, chính mình tuy rằng không quá để ý hư danh, nhưng mượn nó để đả kích mẹ con Lý di nương, nàng vẫn là rất vui lòng.

Mọi người nói nói cười cười một hồi lâu sau, ma ma bên người Diệp Đại phu nhân lại đây thông tri khai tiệc. Diệp Thanh Loan đem bức họa giao cho nha đầu bên cạnh, cùng mọi người bước đi.

Chu Nhược Thủy cùng Chu Liên tìm được Dư thị, liền cùng đi đến bàn tiệc của mình. Chu Thái là nhị phẩm Thượng thư, trừ bỏ các vương công hậu duệ quý tộc, chỗ ngồi vẫn là ở phía trên.

Yến hội đầu tiên là phân đoạn tặng lễ vật. Diệp gia công tử tiểu thư nhất nhất dâng lên hạ lễ. Chu Nhược Thủy nhìn những lễ vật, phần lơn đều là thi họa ngọc thạch, cũng không quá nhiều tâm ý.

Hiền vương lần này lại đây, không chỉ là thay Diệp Quý phi đưa tới một đống lớn thọ lễ mà tự mình còn tặng một pho tượng phật bạch ngọc trường thọ.

Mọi người nhìn đến Diệp Quý phi đưa đến từng cái trân phẩm, không ít người lộ ra thần sắc hâm mộ.

Chỉ chốc lát khai tiệc chính, thị nữ bưng lên thức ăn tinh xảo, mùi hương bốn phía. Trong vườn còn văng vẳng bên tai dư âm tiếng đàn sáo, cảnh đẹp ý vui, mọi người hòa thuận vui vẻ.

Đang lúc Chu Nhược Thủy cho rằng yến hội lần này liền qua đi như vậy thì Trấn quốc hầu phu nhân lại đây. Hai năm trước, Lục Hiền phi tứ hôn Trấn quốc hầu Thế tử cùng Chu Nhược Thủy. Trấn quốc hầu phu nhân này là mẹ chồng tương lai của Chu Nhược Thủy a.

Chu Nhược Thủy nhìn đến Trấn quốc hầu phu nhân, ánh mắt chợt lóe, một mạt âm lãnh chợt lóe rồi biến mất.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro