Chương 5: Kẻ thù kiếp trước

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Wan Wan


Trấn quốc hầu phu nhân Trương thị, gương mặt hiền lành, ăn mặc một thân quý khí. Nhìn đến Chu Nhược Thủy, nhiệt tình nắm tay nàng cười nói:

"Nhược Thủy a, ta chính là lâu rồi không thấy ngươi, có thời gian rảnh tới Hầu phủ chơi, ta thực thích nói chuyện với ngươi ."

Thích? Đáy lòng Chu Nhược Thủy khinh thường cười lạnh. Nếu thích, kiếp trước tại sao đồng ý để tên cặn bã Lục Hiển Ngọc kia cưới Chu Dung? Chính mình sao lại rơi vào kết cục thê thảm đó?

Một đời này, nàng nhất định sẽ lui hôn ước cùng Trấn quốc hầu phủ. Thù kiếp trước, nàng cũng nhất định sẽ báo.

Chu Nhược Thủy thề, nàng nhất định sẽ là Trấn quốc hầu phủ cùng Liễu gia không còn đất dung tại Kinh thành.

"Gặp qua phu nhân." Chu Nhược Thủy không dấu vết rút tay về, nhàn nhạt hướng Trương thị nhún người hành lễ.

"Sao lại gọi phu nhân, càng lớn càng khách khí với bá mẫu."

Trương thị lại lần nữa duỗi tay kéo Chu Nhược Thủy, mang theo nhiệt tình ca ngợi nói:

"Nhiều ngày không gặp, chính là trổ mã càng thêm xinh đẹp rồi."

Bình tĩnh mà xem xét thì Trương thị đối với người con dâu tương lai này rất vừa lòng. Tuy không phải xuất thân hầu môn huân quý, nhưng lại có người cha là một quan nhị phẩm Thượng thư, càng không phải nói đến nhà ngoại là đại quan biên giới.

Hai người đều là trọng thần tay cầm thực quyền, đối với nhi tử chính mình là một trợ lực vô cùng tốt. Điều duy nhất Trương thị bất mãn chính là Chu Nhược Thủy tính tình lãnh đạm.

Phảng phất hết thảy đều không để trong mắt, Chu Nhược Thủy giống như một rối gỗ không có linh hồn.

"Phu nhân tán thưởng."

Chu Nhược Thủy không một lần nữa tránh đi tay Trương thị, vậy có vẻ quá mức cố tình, chỉ hơi hơi rũ mí mắt che đi hận ý.

"Nhìn xem, còn thẹn thùng." Trương thị quay đầu nhìn Dư thị cười sung sướng.

"Phu nhân đừng trêu nàng."

Dư thị cũng lộ ra từ ái tươi cười, mặc cho ai khích lệ nữ nhi của mình đều là cao hứng.

Trương thị nhìn về phía Chu Nhược Thủy, Dư thị cười hướng Chu Nhược Thủy nói:

"Ta cùng phu nhân nói chuyện, ngươi trước mang theo Chu Liên đi chơi đi."

Chu Nhược Thủy gật đầu cáo lui, mang theo Chu Liên trực tiếp đi Tây sương, cùng các tiểu thư khác cùng nghe diễn.

Lúc Chu Nhược Thủy cùng Chu Liên đi được nửa đường liền gặp một đám công tử. Khi bọn hắn nhìn đến Chu Nhược Thủy, không ít người đáy mắt hiện lên kinh diễm.

Chu Nhược Thủy hiện tại chín tuổi, dù chưa nảy nở, nhưng một thân phong hoa lãnh đạm che chở không được tuyệt sắc mỹ nhân.

Trong đám công tử có vị hôn phu của Chu Nhược Thủy, Lục Hiển Ngọc, tứ công tử phủ Liễu Thượng thư Liễu An Chi cũng ở trong đó. Cả Lục Hiển Ngọc cùng Liễu An Chi nhìn đến Chu Nhược Thủy, đáy mắt đồng dạng lộ ra kinh diễm quang mang.

"Nhược Thủy muội muội."

Lục Hiển Ngọc nhìn đến vị hôn thê của mình, ở trong một đám công tử đang hâm mộ hướng Chu Nhược Thủy đi tới.

Mà Chu Nhược Thủy, kiếp trước vì Lục Hiển Ngọc mà chết, đối với Lục Hiển Ngọc căm hận không thôi. Nhìn đến hắn, Chu Nhược Thủy phát ra hơi thở càng thêm lạnh băng:

"Thế tử."

Bởi vì còn có không ít người ở đây, Chu Nhược Thủy không thể không để ý tới Lục Hiển Ngọc. Cố nén ghê tởm mang theo Chu Liên cùng hành lễ.

Lục Hiển Ngọc hồ nghi mà nhìn về phía Chu Nhược Thủy, nhạy bén nhìn ra trên người Chu Nhược Thủy phát ra xa cách cùng chán ghét.

Sao lại chán ghét mình đây? Lục Hiển Ngọc trong lòng rất là khó hiểu. Bọn họ từ sau khi Hiền phi tứ hôn gặp qua vài lần, tinh tế nghĩ đến chính mình không có đắc tội qua với nàng a. Khi nào nàng lại chán ghét mình như vậy?

Lục Hiển Ngọc nghĩ không rõ, mà Chu Nhược Thủy cũng không nghĩ cùng kẻ đội lốt sói nói chuyện.

"Thế tử, Nhược Thủy muốn cùng tam muội đi Tây sương, còn thỉnh Thế tử tránh đường."

Chu Nhược Thủy thấy Lục Hiển Ngọc không có ý định rời đi, chỉ có thể mở miệng nói. Lục Hiển Ngọc lúc này mới từ trong suy nghĩ hồi phục lại tinh thần, mang theo xin lỗi nói:

"Là ta không phải, Nhược Thủy, muội đi trước."

Lục Hiển Ngọc nói xong liền tránh thân mình. Chu Nhược Thủy cũng không thèm nhìn tới Lục Hiển Ngọc, mang theo Chu Liên nghênh ngang rời đi.

Chu Nhược Thủy đi vào Tây sương, sân khấu kịch đã xướng lên. Chu Nhược Thủy cùng Chu Liên ngồi xuống. Chu Liên bởi vì tuổi còn nhỏ, đối với sân khấu kịch náo nhiệt liền bị hấp dẫn, háo hức xem.

Chu Nhược Thủy lãnh đạm nhìn sân khấu kịch khí thế ngất trời, cảm thấy không thú vị. Thật vất vả chờ tan cuộc, Dư thị cũng trở lại, lúc này mới cùng Dư thị ngồi xe ngựa cùng nhau hồi phủ.

Trở lại Thượng thư phủ, Chu Nhược Thủy liền trực tiếp trở về Nhược Hoa uyển. Khi Chu Nhược Thủy một mình ở trong phòng, mặt âm trầm lợi hại.

Chu Nhược Thủy lấy ra khăn tay trong áo, mặt trên nhiễm vài vết máu, mà trên bàn tay còn lưu lại mấy vết thương vừa rồi ở Diệp phủ.

Đây là lúc Chu Nhược Thủy nhìn thấy Lục Hiển Ngọc cùng Liễu An Chi, nhịn xuống ý muốn xông lên giết hắn mà lưu lại dấu vết. Chu Nhược Thủy thần sắc lạnh băng nhìn chằm chằm khăn tay, nhắm hai mắt thật sâu hít một hơi.

Lúc Chu Nhược Thủy mở mắt ra, cỗ hận ý ngập trời kia bị ẩn đi xuống. Chu Nhược Thủy biết, một đời này, nàng chiếm hết tiên cơ, nhất định có thể đem những toàn bộ những kẻ thù đời trước đẩy vào địa ngục.

Hiện giờ, việc nàng cần làm chính là chờ! Chờ chính mình có thực lực, có cơ hội, đưa bọn họ từng bước từng bược diệt trừ.

Ngày kế, Chu Nhược Thủy đi Triều Hà uyển cùng Dư thị dùng đồ ăn sáng. Đang lúc hai người dùng xong, các viện di nương cùng tiểu thư cũng tới.

Chu Nhược Thủy nghi hoặc nhìn Dư thị. Dư thị từ ái sờ đầu Chu Nhược Thủy, nói là chính mình phân phó các nàng lại đây lựa chọn vải quý về may trang phục. Chu Nhược Thủy lúc này mới gật gật đầu.

Dĩ vãng, đều là Dư thị trực tiếp đưa đi các viện. Hôm nay lại muốn các nàng cùng nhau lại đây chọn lựa. Chu Nhược Thủy cong cong khóe miệng, sợ là hôm nay có trò hay để nhìn.

"Hôm nay kêu các ngươi tới, là bởi vì sắp đến mùa hè, trong phủ gần đây vật liệu may mặc cùng trang sức đều đã trình lên. Theo lý là muốn phân phát cho các vị tiểu thư cùng di nương. Hứa ma ma, bảo bọn nha hoàn trình lên đây đi."

Sau khi các di nương tiểu thư thỉnh an xong, Dư thị nhàn nhạt nói. Dư thị nói xong, liền thấy nha hoàn nối đuôi nhau đi vào, trên tay mỗi người bưng một cái mộc án tinh xảo, bên trên bày ba bốn loại nguyên liệu.

Chu Dung nhìn thấy hai cái mộc án đầu tiên, trong mắt không khỏi toát ra tia tham lam. Sau khi Chu Nhược Thủy nhìn thấy thì lạnh lùng cười. Nguyên liệu trên hai cái mộc án kia, xưa nay ở Thượng thư phủ, chỉ có Dư thị, Chu Nhược Thủy cùng Chu Hàn Minh mới được mặc.

Chu Nhược Thủy nhàn nhạt đi ra phía trước, nhìn cái mộc án thứ nhất đựng nguyên liệu trang sức,, dư quang quét qua nhìn Chu Dung đang nôn nóng căn chặt đôi môi, hai tay nhỏ vò vò khăn tay, sợ Chu Nhược Thủy mở miệng lấy đi nguyên liệu yêu thích.

Chu Nhược Thủy nhẹ nhàng cười. Một đời này, Chu Nhược Thủy thích nhất là nhìn dáng vẻ này của Chu Dung.

Chu Nhược Thủy lơ đãng cầm lấy một bộ diêu hoa mai vàng. Chu Dung, nếu không phải là có Lý di nương ngăn đón, sợ là trực tiếp liền đi lên đem tất cả những thứ mình nhìn trúng đều đoạt lấy.

"Đại tỷ tỷ quần áo thật xinh đẹp, có phải hay không làm từ những nguyên liệu này? Nếu là muội muội có thể có một kiện liền cảm thấy mỹ mãn."

Chu Dung rốt cuộc nhịn không được khát vọng, nháy đôi măt thiên chân vô tà nói. Lời trong lời ngoài để lộ đơn thuần cùng khát vọng.

Chu Nhược Thủy nhìn Chu Dung chỉ nguyên liệu. Đó là thiên tơ tằm, trên thị trường có rất ít. Chu Nhược Thủy cười lạnh, một cái thứ nữ thôi, cũng dám vọng tưởng vật như vậy.

"Làm càn! Lý thị, ngươi chính là quản giáo nhị cô nương như vậy?" Dư thị thấy Chu Dung một bộ tham lam, trong lòng không vui, mở miệng quát lớn.

Chu Dung bị Dư thị quát lớn như vậy, đầu co rụt lại, tránh ở phía sau Lý di nương. Lý di nương nhìn nữ nhi, âm thầm khẽ cắn môi, nói:

"Là tì thiếp quản giáo không chu toàn, thỉnh phu nhân xem nhị tiểu thư còn nhỏ tuổi, tha thứ cho nhị tiểu thư."

Lý di nương nói xong, Dư thị lạnh lùng hừ một cái. Chu Nhược Thủy thấy không sai biệt lắm, liền chỉ chỉ hai thất nguyên liệu tơ tắm, một con lụa thủy quang, hai thất thêu tơ vàng cùng chỉ bạc.

Mà trang sức, Chu Nhược Thủy không chút khách khí cầm đi vòng tay, cây trâm tốt nhất. Chu Dung chỉ có thể mắt trông mong nhìn Chu Nhược Thủy lấy đi những thứ tốt mình nhìn trúng, quai hàm phình phình, khuôn mặt nhỏ đỏ lên.

Chu Nhược Thủy chọn thứ tốt giao cho Mặc Trúc, Mặc Lan. Sau đó các di nương tiểu thư mới đi lên lựa chọn. Bởi vì đồ tốt nhất đã bị Chu Nhược Thủy cầm đi, Chu Dung hiện tại nhìn cái gì đều không vừa mắt.

"Cái này rất thích hợp với Tam muội, Tề di nương, để Tam muội đem về đi."

Chu Nhược Thủy mắt thấy Chu Dung đem bàn tay hướng về phía gấm Tứ Xuyên, thứ tốt nhất trong các nguyên liệu còn lại, giành trước một bước cầm lại đây giao cho Tề di nương.

Tề di nương cũng là người biết nhìn, sờ lên gấm Tứ Xuyên kia trong nháy mắt, lại nhìn nguyên liệu tươi sáng, rất thích hợp với Chu Liên.

"Vẫn là tiểu thư thật tinh mắt, tì thiếp cũng cảm thấy thất nguyên liệu này rất tốt."

Tề di nương trong lòng tràn đầy vui mừng tiếp nhận nguyên liệu giao cho ma ma phía sau. Chu Dung thấy thế càng thêm bất mãn, rốt cuộc nhịn không được hướng Chu Nhược Thủy quát:

"Chu Nhược Thủy, cái đó là ta chọn trúng. Ngươi dựa vào cái gì lấy đi? Còn có, Chu Liên tính là cái gì? Bất quá là một thứ nữ do nữ nhân thương hộ ti tiện sinh ra, dựa vào cái gì mà mặc nguyên liệu tốt như vậy?"

Chu Dung rống như vậy, Lý di nương thầm kêu không tốt. Nhưng không kịp nàng mở miệng, Dư thị thanh âm hàm chứa tức giận vang lên:

"Chu Dung, đây là thái độ nói chuyện của ngươi với đích tỷ? Quy củ ngươi học được đều đi đâu rồi? Còn có, Tam cô nương là thứ nữ, Chu Dung ngươi cũng là thứ nữ, ngươi lại là thân phận cao quý?"

Dư thị nói xong, Chu Dung không cam lòng. Đang muốn phản bác Dư thị nhưng Lý di nương ở phía sau Chu Dung lôi kéo, Chu Dung chỉ có thể ngậm miệng lại.

Mà lúc này, Chu Liên đang sợ hãi khóc ở trong ngực Tề di nương. Tề di nương một đôi mắt hung tợn trừng về phía mẹ con Lý di nương.

"Nhị cô nương bất kính đích tỷ, nhục mạ tam cô nương. Hôm nay cấm túc ở Phù Dung uyển, khi nào sửa đổi được thì trở ra."

Dư thị căn bản không để ý tới Lý di nương, trực tiếp hạ kết luận. Lý di nương muốn cầu tình, Dư thị càng trực tiếp đánh gãy lời nàng còn chưa kịp nói ra:

"Ma ma trước giờ dạy dỗ Nhị cô nương vô dụng, hôm nay liền sa thải. Ngày mai, ta sẽ một lần nữa tìm ma ma khác lại đây. Lý di nương, Nhị cô nương có hành động này ngươi không thể thoái thác tội của mình. Ngươi nếu không dạy dỗ Nhị cô nương tốt, về sau liền không cần gặp nữa. Từ hôm nay trở đi, ngươi cùng Nhị cô nương không được gặp nhau, miễn cho đem một đại gia tiểu thư dạy dỗ không lên được mặt bàn."

Dư thị ánh mặt lạnh băng nhìn Lý di nương. Lý di nương cả người run lên, những lời muốn nói trong cổ họng không thể thoát ra ngoài.

Lý di nương biết, cầu Dư thị khai ân không được, chỉ có tìm Chu Thái mới có cơ hội thay đổi.

Lý di nương không nói lời nào, vải dệt, trang sức tiếp tục được chọn lựa. Nhưng vừa có việc như vậy xảy ra, chúng di nương chỉ nghĩ sớm rời khỏi Triều Hà uyển, vì thế thực mau đều chọn xong. Phân xong nguyên liệu, từng người từng người đều rời đi.

Chu Nhược Thủy ánh mắt nhìn Lý di nương cùng Chu Dung rời đi. Lý di nương thật ra là người có tâm kế, đáng tiếc Chu Dung lại quá hấp tấp.

Chu Nhược Thủy nghĩ, phải nhanh một chút đem một phòng Lý di nương kia nhổ cỏ tận gốc. Vẫn là phải hướng Chu Dung xuống tay.

-----------------------------

Hôm qua, Việt Nam thua Hàn Quốc rồi. Có ai xem bóng đá Asiad ko naz? 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro