Tổng hợp chap năm 1446(2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ai không thích có thể bỏ qua những chap này nhé! Nhưng đọc hồi hợp ghê gớm ㅋㅋㅋ
-------
Chap 29:
- Ta là Shannon, còn muội tên gì, bao nhiêu tuổi? - Shannon chòng cằm nhìn JiYeon mà hỏi, xem ra cô nương này nhỏ tuổi hơn cô... giả nam trang quả nhiên tuấn tú.

- Muội tên Kim Jisoo, muội 17 tuổi? - JiYeon đáp.

- Một cô nương vì sao lại có cái tên đó. - Shannon khó tin nói. - Muội là người ở kinh thành sao, vì sao lại phải giả nam nhân chốn trong kỉ viện.

- Muội không có cha mẹ, muội sống cùng người thân là tên là Kim Soo Man. Vợ chồng của người thân muội và cả tiểu đệ là Mingyu đều bị vu oan mà bắt đến hình bộ. Muội muốn cứu họ nhưng không còn cách nào, thân cô thế cô tại nơi này. Muội đành giả nam trang đến Sisun lầu làm việc kiếm sống, chờ cơ hội kêu oan cho nhà họ Kim. - JiYeon biết là vừa mới gặp công chúa đã kễ lễ là việc không nên, nhiều khi còn khiến công chúa nghĩa xấu về cô... Nhưng sinh mạng của gia đình Mingyu là quan trọng nhất, thời gian quá gấp gút.

JiYeon bước xuống nền nhà, quỳ gối xuống chân Shannon công chúa mà nói tiếp:" Công chúa, muội biết mình làm như vậy là không nên, nhưng sinh mạng của nhà người thân mới là quan trọng... cầu xin công chúa cứu người thân muội."

Shannon công chúa cảm thấy con người của Jisoo này không có một chút dối trá, được công chúa sủng ái cũng không đòi hỏi châu báu cho bản thân mà vì người khác mà cầu xin. Trong lòng cảm thấy con người vô cùng chính nghĩa, hiếm khi có một nữ nhân nào không ham mê châu báu giàu sang như Jisoo này. Shannon cúi người xuống, đỡ JiYeon đứng lên khẽ mỉm cười.

- Muội là do ta mang về, ta tất nhiên sẽ làm chủ cho muội. - Shannon công chúa nói.

- Đa tạ công chúa, đa tạ công chúa... Jisoo mãi không quên ơn công chúa. - JiYeon đáp, vô cùng vui mừng vì công chúa đã nhận lời.

- Tạm thời muội hãy ở lại phủ công chúa trở thành một tiểu thái giám bên cạnh ta... nơi này không bất cứ kẻ nào có thể bước vào kiểm tra muội, chỉ cần đừng bước ra khỏi phủ sẽ không gặp trường hợp như lần trước, dọa muội muội của ta đến ngất xĩu. - Shannon mỉm cười nói, nghĩ rằng tổng quản thái giám đã dọa JiYeon đến ngất đi.

Người dọa cô đến ngất đi không phải là tổng quản thái giám kia mà chính là vị hoàng huynh của công chúa. Không ngờ cô có thể lạc vào nơi này, có thể nhìn thấy một Myungsoo bằng da bằng thịt... chỉ là số trời đã định, cô và anh mãi mãi không thể sánh bước cùng nhau. Anh ở vị trí nào chứ, là Hoàng đế của một nước... còn cô hiện tại làm sao có thể với tới. Myungsoo của ngày xưa có thể vì cô mà thay đổi, còn vị Hoàng thượng này cô đâu phải dung nhan khuynh thành như các cô gái trong lịch sử có thể đánh đổi cả giang sơn.

Shannon nghe cái tên Jisoo nghe rất quen nhưng không nhớ mình đã từng nghe ở đấu, nhớ có lần Hoàng huynh và Tứ huynh đã nhắc tới trong một lần trò chuyện cùng nhau ở ngự hoa viên. Nhưng thật chất Shannon không để tâm đến những chuyện khô khan triều chính đó, cô chỉ thích bày trò vui chơi và kéo Tứ huynh ra khỏi hoàng cung mà thôi.

Là một ngày đẹp trời, Shannon bước ra khỏi phủ công chúa để đến thư phòng của Hoàng đế ca ca để hỏi về việc của Jisoo nhờ cô giúp đỡ.

- Thưa Hoàng thượng, Shannon công chúa xin yết kiến. - bước vào thư phòng mà báo cáo.

- Cho công chúa vào. - Kim Myung ngồi phê duyệt tấu chương đưa mắt nhìn về tên tiểu thái giám liền nói.

Shannin công chúa từ bên ngoài đi vào, đến trước mặt Hoàng thương liền cuối đầu chào:" Shannonthỉnh an Hoàng thượng."

- Tiểu muội bình thân. - Kim Myungs đưa mắt đầy nét cười nhìn về phía Shannon mà nói. - Lại muốn xin trẫm cho muội xuất cung ư?

- Hoàng thượng. - Shannon nũng nịu chạy đến bên cạnh Kim Myung mà nói. - Người nói như mỗi lần muội đến thỉnh an người đều xin ra ngoài chơi. Lần này là muội có việc quan trọng muốn tìm người.

- Vậy hôm nay đại công chúa của trẫm đến đây tìm trẫm có việc quan trọng gì? - Kim Myung khẽ cười, chưa bao giờ thấy Shannon nghiêm túc trong việc gì.

- Hoàng thượng, lần trước muội có nghe người và Tứ ca nhắc đến một người có tên là Sô Man, người đó phạm tội gì vậy?

- Vì sao muội lại quan tâm đến việc này, trước đây muội chưa từng hỏi đến việc triều chính?

- Hoàng thượng, người trả lời muội trước đi. - Shannon lại tỏ ra nũng nịu.

- Kim Soo Man là đại phu được triều đình mang về để hốt thuốc cho phụ hoàng, không ngờ sau khi phụ hoàng uống xong thuốc của Soo Man liền thổ huyết mà băng hà. - Kim Myunh buồn bã nói. - Vì khi phụ hoàng mất, ta quá đau lòng nên ra lệnh bắt giam... cho đến nay vẫn chưa xét tội.

- Phụ hoàng bị bệnh lâu nay không phải Hoàng thượng không biết... đại phu cũng là người nào đâu phải là thần tiên. Vì sao người lại mang một đại phu ra để nhận lấy trách nhiệm đó, người là một Hoàng đế sáng suốt mà. - Shannon nói. - Shannon không dám xen vào chuyện của Hoàng thượng, nhưng mong người hãy xem xét kĩ càng để không giết đi người vô tội.

Kim Myung đưa mắt nhìn tiểu muội nghịch ngợm ngày nào một cách vô cùng kì lạ, hôm nay lại còn quan tâm đến việc triều đình khẽ cười mà nói:" Tiểu muội của trẫm đã lớn rồi, phải mau gã muội đi thôi."

Shannon nhanh chóng giật ngược người mà phàn kháng:" Hoàng thượng, người hết thương Shannon rồi ư... Người đã hứa sẽ nói với Hoàng thái hậu là sẽ hủy bỏ hôn ước giữa muội và JinYoung rồi ư..."

- Muội còn chưa gặp mặt Yoo công tử kia, một mực từ chối như vậy xem ra không hay cho lắm. - Kim Myung lắc đầu. - Muội thử gặp Yoo công tử một lần, rồi quyết định cũng không muộn.

Shannon đang ngồi cạnh Kim Myung liền đứng bật dậy, trong lòng vô cùng khó chịu đi qua đi lại mà nói:" Muội không chịu, không chịu... muội nhất định không chịu làm dâu nhà họ Yoo."

- Được rồi được rồi, ta sẽ giúp muội từ bỏ hôn sự này. - Kim Myung chịu thua Shannon, ai bảo anh quá cưng chiều tiểu công chúa này.

Từ bên ngoài, tiếng bước chân đang tiến về thư phòng của Hoàng thượng, Kim Myung vừa nói dứt lời thì tiếng mở cửa bên ngoài... Hoàng thái hậu tiến vào với ánh mắt đầy toan tính nhìn về phía Shannon.

- Hoàng nhi thỉnh an Hoáng Thái hậu, Hoàng thái hậu cát tường. - Myung bước ra cửa nghinh tiếp.

- Shannon thỉnh an Hoàng thái hậu, Hoàng thái hậu cát tường. - Shannon khẽ cuối đầu chào.

- Ta vừa bước đến cửa thì nghe tiếng Hoàng thượng nói muốn từ bỏ hôn sự... liệu người có thể cho ai da biết người muốn từ bỏ hôn sự của ai? - Giọng nói của Hoàng thái hậu lộ uy quyền.

Kim Myung tuy là vua một nước nhưng trước hết phải kính nể bất trưởng bối, vì khi anh lên mười lăm tuổi mẹ anh cũng qua đời. Kim Myung tài trí hơn người, được Thiên hoàng vô cùng tin tưởng và phong làm thái tử điện hạ... Đến khi Thiên hoàng qua đời được nhường lại ngôi, Hoàng hậu nương nương tại vị Hoàng Thái hậu... Vì vậy mọi viếc trước dau đều phải kính lời Hoàng thái hậu một câu.

- Thưa Hoàng thái hậu, là việc nhi thần hứa sẽ hủy bỏ hôn sự của Shannon và công tử Yoo

- Đây là ý của người ư? - Hoàng Thái hậu nói.

- Là ý của con, con đã cầu xin Hoàng thượng hủy bỏ hôn ước này. - Shannon quỳ xuống nói. - Hoàng thái hậu, con không muốn rời xa người sớm như vậy... con muốn ở bên cạnh phụng dưỡng người.

- Hoàng thái hậu, nhi thần nghĩ Shannon tính tình trẻ con nếu gã đến nhà Yoo sẽ không khéo trong cách cư xữ...

Hoàng thái hậu nhìn về phía Kim Myung, sau đó bước đến một bước mà đáp:" Hôn sự này là do ta đứa hứa cùng Yoo đại nhân, nay Hoàng thượng từ bỏ hôn sự chẳng phải là không xem trọng Hoàng thái hậu như ta ư?"

- Nhi thần không dám, chỉ xin Hoàng thái hậu suy nghĩ lại, Shannon còn quá nhỏ để làm tròn bổn phận dâu con.

- Yoo đại nhân không phải loại người xem trọng tiểu tiết, gã Shannon cho JinYoung chính là việc tốt. - Hoàng thái hậu nói tiếp. - Ta nghĩ Hoàng thượng hiểu ý ta.

Nói xong bà ta quay đầu bỏ đi liền nói:" Hồi cung."

Shannon ấm ức không dám cãi lại lời Hoàng thái hậu. Từ bé cô đã rất sợ người phụ nữ này, vì mẹ cô mất từ bé nên không có ai che chở ngoại trừ Ngọc phi nương nương là mẫu thân của Myung và Cheol. Đến khi Ngọc phi cũng lâm bệnh qua đời thì Hoàng hậu bắt đầu ức hiếp ba người bọ họ... cũng may là nhiều lần được phụ hoàng giải cứu không thì thịt nát xương tan.

- Muội đã liên lụy Hoàng thượng rồi. - Shannon khóc lớn.

- Shannon ngoan nào... ta đã là Hoàng đế một nước, chẳng lẽ không thể quyết định được việc hôn sự của muội hay sao? - Kim Myung có chút không vui mà nói. - Muội an tâm... Hoàng huynh sẽ không để muội thiệt thòi.

Shannon biết tuy Hoàng ca nói vậy nhưng nếu Hoàng thái hậu cương quyết thì Hoàng ca cũng không thể làm trái lời. Chẳng phải tiên hoàng từng căn dặn, chỉ có hoàng hậu mới có thể cai quản được hậu cung... Hoàng ca sẽ không bao giờ cải lời tiên hoàng cũng như Hoàng thái hậu.

- Muội về phủ công chúa đây, Hoàng thượng không được quên về vụ án của nhà họ Kim đó. - Shan cuối chào Myung rồi cáo lui.

Myung mở bản tấu chương của hình bộ xem qua về việc bọn họ tấu về việc của gia đình Kim Soo Man. Sau khi thái y xem qua về thang thuốc mà Soo Man kê đơn cho tiên hoàng thì phát hiện có hai vị thuốc không thể dùng chung, nếu dùng chung ngay lập tức thổ huyết mà chết... tội danh đã được Soo Man đóng dấu vân tay xác nhận. Lí do được nhắc đến chính là Soo Man tức giận vì không được triều đình trọng dụng phải sống nghèo khổ ở huyện Sudong nên có cơ hội liền nuôi ý định mưu sát tiên hoàng.

Myung có chút phân vân không phê chuẩn tấu chương y tội cho gia đình Sô Man vì nghĩ đến lời nói của Shannon. Chắc chắn phải có vấn đề nào đó nên Shannon mới thắc mắc về Soo Man... việc này phải điều tra lại một lần nữa cho kĩ càng.

Myung đến phủ công chúa vì nghe tin công chúa bị Hoàng thái hậu dọa ở thư phòng của Hoàng thượng. Shannon chính là không sợ trời, không sợ đất nhưng lại sợ nhất là Hoàng thái hậu kia, mỗi lần bị bà ta mắng sẽ buồn bã đến vài ngày.

Nào ngờ khi bước đến phủ công chúa thì đã nghe thấy tiếng cười của Shannon vang vọng ra từ bên trong. Thật là quá ngạc nhiên nên Myung ra hiệu bọn nô tỳ và thái giám không thông báo anh đến mà lẳng lặng bước vào.

Bên trong là Shannon và tên tiểu tử ở Sisun lầu mà Shannon mang về đang nằm úp mặt ra bàn mà trò truyện.

- Có một gia đình nọ lúc nào cũng cải nhau... cho đến một ngày họ cải nhau rất lớn tiếng và người chồng đòi bỏ người vợ... Người vợ cũng mạnh miệng đòi bỏ đi... Người chồng nói người vợ mà bỏ đi ông ta còn thịt lợn ăn mừng - JiYeon khẽ nói.

- Rồi thế nào? - Shannon hỏi tiếp.

- Rồi người hàng xóm chạy qua...

- Người đó khuyên hai vợ chồng họ à. - Shannon thắc mắc.

JiYeon khẽ cười lắc đầu:" Ông ta nói, hai người thôi nhau đi... cả làng mổ bò ăn mừng."

Shannon suy một giây suy ngẫm liền cười ngặt nghẽo, như quên đi hết nỗi buồn bực trong lòng...

- Xem ra tiểu muội tìm được tri kỉ, bị Hoàng thái hậu la rầy lại không còn buồn bã nữa. - Myung bước vào lên tiếng.

- Tứ huynh. - Shan nhìn thấy Myung bước vào liền nũng nịu chạy đến.

- Nô tài bái kiến Tứ vương gia. - JiYeon cuối đầu nói.

- Ta đến đây để đưa ngươi ra ngoài cung... ngươi không phải thái giám ở trong cung trước sau cũng bị lộ ra ngoài. Lúc đó không những ngươi chịu tội chết cũng liên can đến công chúa. - Myung nói.

JiYeon tuy quý mến Shan nhưng lời của vương gia nói đúng không sai. Cô ở lại cái nơi có quá nhiều luật lệ này thật sự quá nguy hiểm, nếu bị phát xem như không toàn mạng...

- Không, muội không chịu đâu... để Jisoo ở lại với muội. - Shan không đồng ý.

- Lục muội, muội là công chúa chắc chắn có Hoàng huynh bảo vệ... nhưng cậu ta nếu bị phát hiện sẽ lãnh tội chết. Muội cũng không muốn nhìn cậu ta phải rơi đầu vì sự ngang bướng của mình?

- Công chúa... tuy thần cũng không muốn rời khỏi nơi này nhưng không thể ở nơi này quá lâu được. Thần ở ngoài kinh thành này cho đến khi giải oan cho người thân, nếu công chúa có xuất cung hãy đến Sisunlầu thăm thần. - JiYeon nói, thật ra ra ngoài cô cũng chưa biết đi đâu ngoài quay về nơi đó.

Shannon tất nhiên không cho phép JiYeon đến Sisun lầu làm việc nữa vì phận nữ nhi nếu bị phát hiện bọn chúng sẽ bắt cô tiếp khách uống rượu như bao nhiêu cô gái khác. Shannon đồng ý cho JiYeon ra ngoài và căn dặn Tứ huynh phải lo chu tất cho JiYeon, không để cô phái đến Sisun lầu làm việc nữa.

Cheol cái trang cho JiYeon trong đàn tùy tùng của mình ra khỏi cung một cách trót lọt không có chút nghi ngờ nào của thị vệ.

Ra khỏi Hoàng cung, Cheol đưa cho JiYeon một túi tiền mà nói:" Ngươi hãy rời khỏi kinh thành, ta không muốn ngươi xuất hiện trước mặt công chúa nữa!"

JiYeon có chút bất ngờ mà nhìn Cheol...

- Thân phận của ngươi làm sao có thể có kết quả với công chúa, vì vậy hãy cầm tiền mà rời khỏi kinh thành này càng xa càng tốt... đừng mơ tưởng đến công chúa vương triều, hãy nhớ ngươi chỉ là thường dân.

- Tứ vương gia, thường dân là sẽ không được phép yêu người của hoàng tộc ư?

- Đúng vậy, mau cầm tiền và đi đi. - Cheol đặt túi tiền vào bên trong tay JiYeon mà nói tiếp. - Ngươi nên nhớ cho kĩ, công chúa là người trên cao còn ngươi là kẻ dưới... mãi mãi không thể hòa hợp.

JiYeon khẽ cười... nhìn thấy Cheol  ngồi trên ngựa chạy đi để lại cho cô một câu nói chua xót. Đúng vậy, cô hiện tại chỉ là dân đen làm sao có thể mơ mộng đến Hoàng thượng kia, người mà tướng mạo hết như người cô yêu thương... người đã vì cô mà chịu tổn thương.

Cầm túi bạc trên tay, JiYeon đi đến quan phủ để đánh trống kêu oan... cô muốn kêu oan cho gia đình Kim đại phu...

- Tiểu tử phía dưới kia, tên họ là gì, vì sao lại đánh trống náo loạn công đường?

- Tại hạ tên Jisoo, quê ở huyện Sudong. Người thân của tại hạ là Kim đại phu, vợ của Soo Man và con trai tên Mingyu bị hình bộ bắt giữ. Nay tại hạ muốn kêu oan cho họ, họ không phạm tội.

Nhắc đến Soo Man thì quan huyện của phải thót tim, tên này chính là người bị buộc tội mưu sát Thiên hoàng... lại còn dám đến đây kêu oan.

- Soo Man phạm tối mưu sát Thiên hoàng, tội chứng rành rành và hắn đã phê điểm nhận tội... nay chỉ cần Hoàng thượng chuẩn tấu sẽ bị chém đầu thị chúng... ngươi còn dám đến đây kêu oan... Người đâu, mang ra đánh 50 hèo cho ta. - Quan huyện nói lên nhứ thét

- Không phải, Kim đại phu không phải hạng người như vậy... là các người ép cung ông ấy, là các người ép cung Kim đại phu. - JiYeon hét lên khi bị quan binh lôi ra bên ngoài phạt đánh.

Cô bị phạt đánh 50 hèo đau đến dở sống dở chết, không nghĩ là bọn chúng lại vô lý đánh mình như vậy. Đúng là luật pháp thời xưa thật quả nhiên là vô lý... Đánh xong bọn chúng bỏ mặc cô giữa đường và đi vào bên trong đóng cửa công đường lại.

- Jisoo. - Giọng nói quen thuộc vang lên. - Ngươi còn ở kinh thành sao?

JiYeon đau đến chết cũng gáng mở mắt nhìn về phía giọng nói kia...

- EunJi. - Giọng nói thều thào.

- Bọn chúng thật mạnh tay mà. - EunJi xót xa. - Đi thôi, ta đưa ngươi đến đại phu.

- EunJi... có phải muội là một kẻ thất bại đếm thảm hại.

- Ta không biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng phải giữ lấy cái mạng trước... Bọn chúng là muốn đánh chết muội mà.

EunJiđưa JiYeon đến đại phu, sau đó đưa đến một khách điếm mà cô quen bên đường. Vì JiYeon là nữ nhân nên EunJi tự tay bôi thuốc và sát thuốc cho JiYeon... Thấy chết không cứu còn ác độc hơn kẻ giết người, EunJi tuy là một kĩ nữ nhưng trái tim lại vô cùng lương thiện.

JiYeon nằm trong khách điếm cũng gần một tuần, tiền của vương gia Cheol đưa quả thật rất nhiều nên cô an tâm dưỡng thương... chỉ là cảm thấy rất phiền EunJi khi hằng ngày cô phải lui tới nơi này chăm sóc JiYeon.

- Jisoo vết thương của muội sắp lành lặn rồi... sau này muội sẽ tính thế nào, đêm qua bọn quan phủ có đến Sisun lầu ta có nghe ngóng cho muội... gia đình Kim Soo Man đã bị luận tội và trong nay mai sẽ bị mang ra chém đầu.

- Tại sao người tốt lại phải có kết thúc bi thảm như vậy... Hoàng thượng, người thật sự là một kẻ bất tài kém cỏi sao?

- Muội không nên nói như vậy, người ngoài nghe thấy sẽ không tốt. - EunJi bôi thuốc cho cô.

- EunJi muội quen dặn tỷ... nếu hai người lần trước đến tìm tỷ đừng nói muội đang ở đây. - JiYeon căn dặn, cô không thể nào quen được câu nói của Cheol... con người đó dù là hai kiếp vẫn thật kiêu căng.

- Muội nói tỷ mới nhớ, bọn họ từng đến tìm muội... Nhưng tỷ nghĩ muội trốn khỏi bọn chúng nên trả lời rằng không biết.

- Cảm ơn tỷ, muội thật sự biết ơn tỷ. - JiYeon nói.

EunJi bôi thuốc xong cho JiYeon thì JiYeon liền nắm lấy tay EunJi mà khẽ nói:" Làm phiền tỷ những ngày qua đã chăm sóc muội... số tiền này đủ để tỷ tự chuộc mình ra khỏi Sisun lầu... tỷ là một cô gái lương thiện, hãy làm lại cuộc đời."

- Vì sao muội lại đưa ta nhiều tiền như vậy chứ, muội phải cầm trong người phòng thân cho những ngày sắp tới... - EunJi lắc đầu từ chối.

- Tỷ cứ cầm lấy đi... muội thật sự không cần nó nữa. - Jiyeon khẽ đáp.

Cô đã quyết đinh... cô lạc vào cái thế giới không có chút hứng thú này. Ngày xưa vì có gia đình Kim đại phu giúp cô vượt qua những tháng ngày đau buồn... Nay bọn họ mắc phải oan ức mà chết đi... cô cũng không còn thiết mạng sống của mình.

Người trên cao kia không phải Myungsoo... Myungsoo của cô là người nhân từ hiền hậu, là một người tài trí thông mình... không phải một tên vua mê muội bị nịnh thần xúi giục... đổi tội oan cho người vô tội.
Chap 30:
- Mở cửa. - Giọng nói uy nghiêm của Cheol khiến quan hình bộ e sợ... không phải việc điều tra nhà họ Kimgiao cho hình bộ sao, nay đích thân Tứ vương gia lại đến đây.

- Tứ vương gia, nơi đây dơ bẩn lại hôi hám đâu thể để thân vương tử bước vào... thần sẽ cho Kim Soo Man tắm rữa sạch sẽ để cho vương gia hỏi tội.- Quan hình bộ nói.

Cheol phụng mệnh của Hoàng thượng tự mình đến thấm vấn Kim Soo Man về động cơ mưu sát Thiên hoàng, và lật lại mọi thứ để điều tra về vụ án này. Mặc dù Kim đại phu kia đã ấn chỉ nhận tội nhưng Lục công chúa nhất quyết đòi điều tra rõ ràng lại... vì công chúa bỏ bữa vài hôm, Myung cũng bất lực chiều chuộng tiểu muội.

- Chậm trễ việc Hoàng thượng giao phó, ngươi có lãnh nỗi tội đó không... mau mở cửa phòng giam để ta đích thân thẩm tra. - Cheol đưa ánh mắt không hài lòng, cương quyết bước vào trong.

Bọn quan binh đưa ra một tên câm điếc đầu tóc bạc phơ nói đó chính là Soo Man vì bị giam giữ trong ngục thất tuổi già sức yếu chịu không nỗi đòn roi tra khảo nên đã trở nên câm điếc như vậy. Cứ ngỡ đưa được Cheol vào thế bí, vì kẻ câm điếc làm sao có thể thẩm tra... ngờ đâu Cheol cho người mang giấy mực tới... không nói không nghe được có thể thẩm tra qua chữ viết.

Anh viết lên tờ giấy đưa về phía tên tù nhân trước mắt, hắn ta ngệch mắt ra nhìn tờ giấy mà không hiểu nỗi. Đôi mắt sắc bén của Cheol nhìn về phía hắn ta, cho đến khi hắn ta cầm ngược mãnh giấy trên bàn mà tỏ ra đang đọc liền khiến vương gia Kim Cheol vô cùng tức giận.

- Một đại phu nổi danh khắp thiên hạ lại cầm mảnh giấy ngược để đọc ư. - Cheol vung gươm về phía tên tù nhân mà nói. - Dám lừa gạt bổn vương, đáng tội chết.

- Vương gia tha tội, là bọn họ ép tôi phải giả câm điếc để đến gặp ngài... tôi chỉ phạm tội trộm gà trộm vịt, xin ngài lượng thứ.

Cheol đưa mắt nhìn về tên cai ngục và quan hình bộ, măt bọn chúng xanh như tàu lá vì sợ hãi... chẳng phải việc này hình bộ đại nhân đã nói là xong việc, chỉ cần Hoàng thượng phê chỉ là mang cả nhà hắn đi chém đầu, nay lại xuất hiện Tứ vương gia đến đây... chẳng phải là để lộ hết mọi việc hay sao?

- Người đâu, bắt bọn chúng lại cho ta. - Cheol ra lệnh. - Mau mang Soo Man cùng vợ con hắn ta đến đây ngay lập tức.

Chủ nhân bị bắt nên bọn quan binh sợ hãi mà không dám làm sai lời, nhanh chóng đến phòng giam của Kim Soo Man mà áp giải tù nhân ra ngoài để gặp Tứ vương gia.

Cheol nhìn người đàn ông đang bước từng bước nặng nhọc về phía mình, phía sau là ánh mắt đầy căm phẫn của đứa trẻ đang từng bước dìu Soo Man bước về phía anh. Nhìn qua cũng có thể đoán qua, bọn hình bộ đã dùng nhục hình như thế nào với người đàn ông này.

- Người đâu, cởi trói mang ghế cho Kim đại phu. - Cheol ra lệnh.

Soo Man được ngồi trên ghế, tay chân cũng đã được tháo ra khỏi sợi xích đã theo ông ta suốt từ khi Thiên hoàng băng hà. Đôi mắt Soo Man đưa nhìn về phía Cheol mà nói:

- Hoàng thượng sai người đến tuyên án ư?

- Kim đại phu, ông nhận tội rồi ư?

Mingyu tức giận, hét lên:" Cha tôi không có tội, cha tôi bị oan. Là bọn họ ép cung cha tôi để ấn chỉ...".

- Có chuyện đó ư? - Cheol nhìn về phía quan hình bộ.

- Vương gia, việc này là do hình bộ thượng thư sai bảo, chúng thần là bề tôi chỉ dám làm theo ngài ấy... xin vương gia tha mạng, xin vương gia tha mạng.

Cheol thiết nghĩ, việc này có rất nhiều khuất mắc trong lòng cần phải báo lại với Hoàng huynh. Vì sao hình bộ thượng thư lại không điều tra rõ ràng mà lại ép cung, ắt có ý đồ muốn mượn người nhận tội... việc này cần phải tra xét cho rõ ràng.

- Người đâu, bắt nhốt hết vào ngục thất cho ta... ta sẽ trực tiếp định tội bọn chúng. Còn Kim Soo Man và gia đình... đi theo ta.

JiYeon từ khi lành lặn vết thương đều đến nơi này để nghe ngóng tình hình của gia đình Mingyu nhưng đều thất vọng ra về. Hôm nay lại nhìn thấy Cheol đưa Kim đại phu và vợ con ông ấy ra khỏi ngục tù của hình bộ... không phải hắn ta muốn tự mình ra tay giết họ chứ... thật là cái bọn ác độc nhẫn tâm này.

Cô lao mình ra chặn đường đi của Tứ vương gia, ít nhất cũng muốn nói chuyện phải trái với tên vương gia hóng hách kia... dù gì cũng chết, nhưng chết làm sao không cảm thấy ấm ức và toại lòng là được.

- Ai dám chặn đường của Tứ vương gia. - Tên quan binh hét lớn.

- Tại hạ là Jisoo, có việc muốn kêu oan cho gia đình . - JiYeon khẳng khái nói.

- Kêu oan thì đến quan phủ mà kêu... Tứ vương gia thân rồng mình phụng, không rãnh để nghe ngươi kiện cáo. - Hắn ta đẩy Jisoo ra xa.

Cô té ngã xuống đường, giọng nói càng hét lên:" Tứ vương gia, chẳng lẽ dân tình kêu oan người ngoảnh mặt làm ngơ... vậy người lấy gì để thiên hạ nể phục."

Cheol thấy xe dừng lại và ồn ào phía trước liền phi ngựa lên trước mà xem xét tình hình... không ngờ lại nhìn thấy Jisoo, chẳng phải cho hắn ta rất nhiều tiền và bảo rời khỏi kinh thành, lần này lại còn muốn gây náo loạn.

- Có việc gì? - Cheol hỏi.

- Vương gia, có tên tiểu tử này chặn đường và đòi gặp ngài kêu oan tình. - Tên binh sĩ báo lại.

- Ngươi có việc gì? - Cheol nhìn về phía cô mà nói.

- Thưa vương gia, tôi muốn kêu oan cho những người mà người đang áp giải kia... Họ vô tội, Kim đại phu không bao giờ làm hại người khác, huống hồ đó lại là Thiên hoàng.

- Có hay không là việc của hình bộ, ngươi có kiện cáo cũng không thể thay đổi. Ta đã nói ngươi hãy mau cút khỏi kinh thành, còn giám kháng lệnh mà lảng vảng nơi này.

- Không cứu được Kim đại phu, quay về có ý nghĩa gì.

- Ngươi có quen biết với tội nhân ư?

- Họ là người thân duy nhất của tôi.

Cheol chợt hiểu ra, thì ra tên tiểu tử này tiếp cận công chúa muội muội chính là muốn nhờ muội ấy cứu người thân của hắn, quả nhiên là có mưu đồ từ rất lâu. Lần đó đuổi hắn đi, nhìn thấy Shannon u buồn cũng cảm thấy có chút ân hận, xem ra là quyết định đúng đắn khi không cho Shannon đơn thuần kết giao cùng tên xảo quyệt này.

- Người đâu, mang hắn ta đuổi ra khỏi kinh thành... dán cáo thị không cho hắn bước vào kinh thành nữa bước. - Cheol ra lệnh.

- Vương... ngươi... ngươi quá quyền gì mà đuổi ta... ta đã làm sai điều gì chứ...

- Tiểu tử nhà ngươi nhìn qua cứ ngỡ thật thà... không ngờ lòng dạ thâm sâu.- Cheol nhìn Jisoo mà nói.

JiYeon bị hai tên quan binh kéo đi... trong lòng vô cùng tức giận cái con người tên Kim Cheol... nhìn hắn ta càng nghĩ đến S.Coups mà tức giận, cả hai bọn họ đều xấu xa hệt nhau.

Bỗng nhiên hai tên quan binh bị hai đạp ngã xuống không còn khống chế được cô nữa...bàn tay mềm mại dường như của một cô gái nắm lấy tay cô mà kéo chạy đi... Khi hết bất ngờ nhìn lại thì xác định được đó chính là công chúa Shannon đang trong trang phục cải nam trang.

- Công chúa...

- Ta biết muội thể nào cũng xuất hiện khi Tứ ca giải người thân muội đi mà... ta tìm muội rất vất vả đó.

- Muội... muội...

- Gặp được là tốt rồi. - Shannon mỉm cười. - Muội đừng quá lo lắng, Tứ ca sẽ điều tra lại mọi việc của người thân muội... Huynh ấy là người chí công vô tư lạ sắc bén hơn người...ta tin người thân muội sẽ được minh oan.

- Vì sao công chúa lại tin tưởng muội như vậy... chúng ta chỉ gặp gỡ vài lần.

- Bởi vì ta cảm thấy muội là một người đáng tin tưởng, không giống những nữ nhân thường tình khác.

- Jisoo đa tạ công chúa. - JiYeon quỳ xuống mà nói.

Shannon công chúa đỡ cô đứng lên mà nói:" Nếu muội biết ơn ta, ta chỉ cần muội đừng biến mất nữa... "

Sau đó, Shannon nắm chặt tay JiYeon mà đưa lên trời nói:" Con là Shannon, công chúa nhà họ Kim, nay con và JiSool kết giao tình tỷ muội keo sơn không gì có thể chia rẽ... con và muội ấy sẽ chia sẽ những nỗi buồn và niềm vui... những đau khổ và hạnh phúc."

- Được rồi, từ nay ta và muội là hảo tỷ muội không cần phải gọi ta là công chúa nữa... muội là muội muội tốt của ta thì phải biết nghe lời tỷ tỷ này. - Shannon nắm tay JiYeon kéo đi. - Ta sẽ tìm cách đưa muội vào cung với ta, nhưng trước hết muội hãy ở tạm nơi này... rồi khi nào xuất cung ta sẽ đến tìm muội. - Dừng chân tại một khách điếm, Shannon liền nói. - Ta phải quay về trước khi Tứ ca quay về Hoàng cung...

Tạm biệt Shannon công chúa, nghe cô ấy nói như vậy cô cũng có chút an tâm... Khi nãy nhìn thấy Kim đại phu và đại tẩu già nua đi rất nhiều... còn Mingyu gương mặt hằn lên sự tức giận và xót xa khi nhìn cha mẹ... Hy vọng, tên Cheol kia giống như lời Shannon công chúa miêu tả

Cô đến Sisun lầu để tìm EunJi thì biết rằng cô ấy đã tự chuộc thân và quay về quê sinh sống... JiYeon khẽ cười mừng rỡ, ít nhất khi đến nơi này cô cũng đã làm được một việc tốt và sẽ mãi lưu giữ hình ảnh của EunJi  lương thiện.

- Jisoo. - Giọng nói quen thuộc vang lên.

- EunJi. - JiYeon quay lại liền nhìn thấy Eunji đang đeo tay nải trên vai hướng mắt về phía cô.

- Ta tìm muội mãi... ta đến đây để nói lời cáo từ và đa tạ muội đã cho ta số tiền lớn kia để chuộc thân khỏi chốn nhơ nhuốt để làm lại cuộc đời.

- EunJi tỷ là một cô gái lương thiện, tỷ đáng nhận được những điều tốt đẹp hơn... Chúng ta là có duyên mới được kết giao, không cần phải khách khí hai từ " ân huệ".

- Jisoo, tỷ phải lên thuyền để kịp chuyến đi... nếu có thời gian hãy đến thôn Busan thăm tỷ.

Cô đưa tay vẫy chào EunJi... đôi môi nở lên một nụ cười rạng rỡ..." Tạm biệt, EunJi."

Cheol điều tra về vụ án của Soo Man đều có nhiều điểm nghi vấn, thật ra bệnh tình của phụ hoàng đã từ rất lâu nay và thái y trong cung đều hiểu rõ ràng bệnh trạng... Vậy vì sao họ lại đề xuất mời Kim đại phu kia đến để kê đơn... vì sao họ không dám kê đơn thuốc cho phụ hoàng. Lại nói, việc mời Kim Soo Man đến khi đó phụ hoàng đã trong tình trạng mê man... bên cạnh chỉ có hoàng hậu... chỉ có hoàng hậu mới có quyền truyền thái y đến chữa trị cho phụ hoàng... Liệu, hoàng thái hậu có liên quan gì trong vụ án lần này hay không?

- Hoàng thượng, người nghĩ thế nào? - Cheol  bẩm báo.

- Hoàng thái hậu không có con trai, nếu bà ấy âm mưu giết phụ hoàng thì thật không có lí do. - Myung lắc đầu. - Bà ấy không hề hưởng được lợi lộc gì.

- Kim Soo Man ông ta nói rằng toa thuốc kia không phải do ông ta kê, dù nét chữ kia quả thật rất giống của ông ta.

- Lí lẽ của đệ nói ra cũng không sai... bệnh tình phụ hoàng đã có từ rất lâu và thái y viện đều nắm rõ, vậy vì sao lại phải mời đại phu bên ngoài đến chữa trị. - Myung suy ngẫm. - Tứ đệ, việc này phải tra cho rõ ràng.

- Hoàng thái hậu nương nương giá đáo. - Tiểu thái giám bên ngoài nhìn thấy Hoàng thái hậu bước đến liền reo vang, thông báo cho Hoàng thượng và Tứ vương gia.

Cheol va Myung nhìn nhau, xem ra trong cung có nội gián... cứ mỗi lần bọn họ bàn bạc việc quan trong đều xuất hiện Hoàng thái hậu.

- Nhi thần thỉnh anh Hoàng thái hậu. - Myung và Cheol cúi đầu chào.

- Ta đến thăm Hoàng nhi, lại gặp hai huynh đệ con hòa thuận lo chính sự trong lòng cảm thấy an ủi phần nào. Tiên hoàng băng hà cũng được một thời gian, lòng ta luôn trĩu nặng vì sự ra đi quá đột ngột ấy... tự hỏi vì sao kẽ đầu độc phụ hoàng của các con vẫn còn sống mà không bị trừng trị. - Gióng nói sắc lạnh vang lên.

- Thưa Hoàng thái hậu, việc này Cheol đang điều tra kĩ càng... nhi thần sẽ tìm ra người đầu độc phụ hoàng, bọn chúng thật xem triều đình đã mất đi hết tôn nghiêm.

- Còn gì khuất mắc phải điều tra ư... chẳng phải hắn đã điểm chĩ nhận tội... con còn chần chờ điều gì nữa Hoàng nhi. Đừng để thiên ha gièm pha hắn ta là người của con...

- Thưa Hoàng thái hậu, việc này có nhiều khuất mắc cần câu trả lời... nhi thần nhất định sẽ điều tra rõ ràng để Hoàng thái hậu an lòng. - Cheol nói.

- Tứ vương gia, việc này là con làm ra ư... Haha, có phải con muốn thiên hạ chê cười Hoàng huynh của con... nuôi ý định lật ngôi. - Hoàng thái hậu nói.

- Nhi thần không dám, nhi thần nguyện trung thành với Hoàng thượng, với giang sơn xã tắc họ Kim. - Cheol quỳ xuống nói.

Myunh biết rõ Hoàng thái hậu chướng mắt nhất là ba anh em của họ, bà ta bắt đầu muốn gả Shannon đi để li gián... sau đó là nói ra những lời lẽ cay độc để anh và Cheol nghi kị lẫn nhau... phụ hoàng ngày xưa vì sao lại nói người đàn bà lòng dạ nham hiểm này sẽ là người cai quản hậu cung như vậy... bà ta quá thâm độc.

- Hoàng thái hậu, người cho nhi thần 3 ngày... Nhi thần tìm ra kẻ đã âm mưu ám sát phụ hoàng. - Myung nói.

- Lời thiên tử nói, không thể rút lại. - Hoàng thái hậu cười khẩy. - Ta tin tưởng Hoàng nhi. Người đâu, hồi cung...

Cheol và Myung cúi đầu chào Hoàng thái hậu quay đầu bước đi...

- Hoàng thượng, thời gian ba ngày quá gấp rút. - Cheol nói.

- Đích thân trẫm sẽ điều tra việc này... nếu người đó có liên quan, ta sẽ phế bà ta ngay lập tức.

- Hoàng thượng, người muốn làm gì?

- Trẫm thấy đệ và Lục muội xuất cung di hành thật thú vị... - Myung bất cười nói.

Vài ngày sau, Hoàng cung có chỉ không cho ai lui tới làm phiền Hoàng thượng vì người đang tập trung đọc kinh siêu độ cho tiên hoàng... Trong vòng ba ngày không thể gặp bất kì ai...

Để Hoàng thái hậu không khỏi nghi ngờ, Cheol vẫn ở lại trong cung mà vờ như điều tra việc của Kim Soo Man và không hề có gì tiến triển... Còn Myung cùng Shannon ra ngoài thị chúng, điều tra theo cách riêng của Myung.

- Myung ca, đệ đưa huynh đến gặp một người. - Shannon ra khỏi cung, chỉ muốn đến tìm Jisoo.

- Ta đã nói, ta ra khỏi hoàng cung có việc quan trọng cần làm, không phải để rong chơi cùng muội. - Myung khoanh tay lại không hài lòng.

- Muội biết, muội biết... nhưng người này chắc chắn là gặp sẽ có ích...

- Nếu muội bày trò, ta sẽ gã muội cho Yoo gia ngay lập tức.

- Nhất trí. - Shannon hào hứng.

Myung xem ra là tiểu muội đang nghiêm túc... người nào lại có ích cho việc anh đang điều tra chứ... Mang cả hôn sự mà Shannon né không kịp kia ra đánh cược, xem ra không thể là đùa được.

Anh theo chân Shannon bước vào một khách điếm... họ bước vào một căn phòng trọ, không cần gõ cửa mà Shannon liền đẩy cửa vào.

- Jisoo, xem ta đưa ai đến. - Shannon vừa bước vào vừa nói.

JiYeon đang cầm trên tay quyển sổ nhật kí của Myungsoo mà mong nhớ đến anh, không ngờ khi đưa mắt ra phía Shannon... lại nhìn thấy một Myungsoo bằng xương bằng thịt xuất hiện...
Chap 31:
- Myungie... - Giọng nói của JiYeon rung lên, bàn tay không còn chút sức lực khi nhìn thấy người đàn ông trước mắt, quyển nhật ký trên tay cô rơi xuống. Cô như chìm tron một cõi mê mị, đau đớn đến nghẹn lòng khi nghĩ đến Myungsoo, bỗng nhiên lại có một Myungsoo đến trước mắt mà không kiềm được cảm xúc.

Kim Myung hơi nhíu cặp mày rậm lại, tên tiểu tử này nếu đã biết danh tính của anh là Kim Myung... vậy vì sao lại dám gọi anh một chữ " Myungie" vô cùng hổn xược... Nếu như là ở hoàng cung, đây có lẽ là tội khi quân phạm thượng. Ngay cả Shannon cũng cả kinh, không dám nghĩ JiSoo kia lại dám mạo phạm Hoàng huynh như vậy.

Tiếng " cạch" rơi xuống của quyển nhật ký khiến cô hoàn hồn lại... nhận ra là mình đang lạc vào nơi nào và người đàn ông trước mắt là ai... Cô vừa gọi Hoàng đế một nước là " Myungie"... xem ra quá vô lễ.

- Jisoo tham kiến Hoàng thượng. - Cô quỳ xuống cùi đầu. - Khi nãy vì quá nhớ đến một người có tên là Myungsoo... lại nhìn gà hoá cuốc, mong Hoàng thượng lượng thứ.

Khúc mắc trong lòng đang rối ren được giải đáp... Tuy nhiên ánh mắt Myunh có chút nghi kị nhìn về phía JiYeon.

- Ta vi hành ra khỏi hoàng cung, không cần đa lễ... - Myung đáp. - Lục muội, muội mang ta đến đây để gặp cậu thanh niên này ư... cậu ta giúp được gì cho ta ư?

- Myung ca Jisoochính là người thân của nhà Kim Soo Man... Muội... à không đệ ấy đến kinh thành vì muốn kêu oan cho người thân mình mà trải qua rất nhiều vất vả... - Shannon nói tiếp. - Con người JiSoo hiền lành chân thật... huynh có khuất mắc nào có thể hỏi đệ ấy.

- Hoàng thượng, Kim dại phu vô tội... xin người hãy xem xét lại. - JiYeon không đứng lên, tiếp tục quỳ xuống cầu xin cho nhà họ Kim.

Shannon nhìn Jisoo mà suy nghĩ:" Tứ ca cũng nghĩ Jisoo là nam nhi, nay trước mắt Hoàng huynh không nên để lộ thân phận của Jisoo... nữ nhi thường tình không có chút giá trị... là nam nhân sẽ được bọn họ đề cao tin tưởng hơn."

- Nếu Kim Soo Man vô tội, ta tất nhiên sẽ thả ông ta tự do... chỉ là mọi bằng chứng đều chóng lại ông ấy. - Myung trấm tư lắc đầu, anh cũng hiểu rõ trong chuyện này có khuất mắc chưa thể gỡ ra... chỉ là đang muốn đi tìm móc nối ấy. - Jisoo ngươi nói là Soo Man vô tôi... ngươi có gì để chứng minh điều đó.

JiYeon ngước mắt lên nhìn Myung, đôi môi cô rung lên có gắng kiềm lòng mình lại... người đó không phải Myungsoo, không phải Myungsoo của cô:" Thưa Hoàng thượng, Kim đại phu khi còn ở Sudong hằng ngày đều giúp những người dân nghèo khổ bệnh tật chữa trị mà không hề nhận tiền từ họ... Ông ấy là một người nhân từ nhân nghĩa... khi ông nhận được tin Thiên hoàng bệnh nặng mà lo âu cả một đêm để đợi đến sáng mau lên đường xem tình trạng của Thiên hoàng... Hoàng thượng, Kim đại phu sống ẩn dật không tranh giành quyền thế, không bon chen chốn quan trường... không có lý do nào khiến ông hành đồng như vậy."

Những điều Jisoo nói ra, không phải là Myung không nghĩ tới... chỉ là mọi thứ đều rõ ràng ở toa thuốc mà Soo Man kê cho Hoàng Thượng. Lại nói, hôm phụ hoàng băng hà anh lại đang có buổi tập binh ở bên phủ Tướng gia... chỉ có Hoàng thái hậu là xem qua đơn thuốc kia... nhưng ngay cả bà cũng đã xác nhận.

- Jisoo, đệ đứng lên trước đã. - Shannon đỡ JiYeon đứng lên. - Đệ an tâm, có Myung ca và Cheol ca đang tìm ra rõ mọi việc, người thân đệ sẽ không sao cả.

Myung bước ra khỏi cửa phòng mà nói:" Ở tại nơi này cũng không tìm được điều gì, chi bằng ra ngoài một lát."

Cô và Shannon hai người đểu cải nam trang đi theo phía sau Myung, cả ba đi ra ngoài phố chợ náo nhiệt nơi kinh thành. Cô đưa mắt nhìn về người đàn ông trước mắt mình... dáng đứng tướng đi cùa anh ta đều hệt như Myungsoo...

- Myung ca, đệ muốn mua thứ này. - Shannon cầm trên tay một cấy trâm ngọc bích tỏ ra thích thú.

Myung nhíu mày, chẳng phải là đang cải nam trang ư... lại thích chọn những thứ của phụ nữ... Khi nhìn lại thì xung quanh cô và Shannon đang có ánh mắt nhìn kì lạ của các cô gái xung quanh họ đang bụm cười chê cười.

- Các người cười cái gì, ta mua về cho thê tử... chẳng lẽ không thể ư? - Shannon nhanh trí nói.

Các cô gái nghe vậy mới không còn nhìn bọn họ nữa...JiYeon nhìn cây trâm mà nhớ đến người mang tên JinYoung kia... Cây trâm hắn ta tặng cô, cô vẫn còn giữ trong người... nghĩ đi nghĩ lại có lẽ cũng không có cơ hội dùng đến mà mang ra đưa về phía Shannon.

- Tỷ có thích cây trâm này không?

- Đẹp quá, không ngờ muội cũng thích trâm cài tóc. - Shannon khẽ nói nhỏ, nhìn cây trâm trên tay JiYeon có chút quen mắt.

- Tặng cho tỷ. - Cô đặt vào tay Shannon.

- Cảm ơn muội, ta nhất định sẽ trân trọng nó. - Shannon khẽ cười.

Myung đi một đoạn xa quay lại nhìn lại nhìn thấy hai tên tiểu tử đi phía sau thật chậm chập... lại còn khắng khít không rời nhau thì trong lòng có chút bất an. Chẳng lẽ tiểu muội vì tên tiểu tử vô danh tiểu tốt kia mà từ chối JinYoung... thật là tiểu muội cứng đầu ham chơi.

- Tiểu đệ, Jisoo... hai người nhanh lên. - Myung nói lớn.

Shannon nghe thấy liền nắm tay JiYeon mà kéo đi về phía Myung...

Một ngày đi một vòng kinh thành, đến các tiệm thuốc lớn nhỏ trong kinh thành mà tìm hiểu về hai vị thuốc kị nhau không được sắc chung...

Buổi tối khách điếm đông người, nhưng về đêm thì ai nấy đều về phòng nghĩ ngơi... và có một vấn đề lớn xảy ra...

- Tiểu nhị, lấy cho ta hai phòng. - Myung nói.

- Khách quan thật là ngại, khác điếm hôm nay bỗng nhiên rất đông khách... các vị không đặt phòng trước nên hiện chỉ còn duy nhất một phòng trống.

Myung cũng không muốn ồn ào liền đáp:" Không sao, ta và tiểu huynh đệ này sẽ ở chung... còn Shannon muội là nữ nhi sẽ ở riêng một phòng."

- Không... muội sẽ ở chung với Jisoo... Myung ca, huynh hãy ngủ một mình. - Shannon giật mình nói.

- Muội là nữ nhi còn chưa xuất giá, qua đêm cùng một nam nhân xa lạ còn thể thống gì cho nhà chúng ta. - Myung nghiêm khắc. - Đó là lệnh, không được phép cãi.

JiYeon mới chính là người chết trân... cứ nghĩ giả nam trang là tốt, không ngờ cả đêm hôm nay xem như mất ngủ... không may bị lộ ra xem như là không xong...

Chia tay Shannon... ánh mắt Shannon nhìn cô có vẻ lo lắng... thật ra cô còn lo hơn Shannon gấp trăm ngàn lần nhưng trước mặt Myung lại tỏ ra bình thường, anh ta nghĩ cô là nam nhân, có lẽ không động vào cô.

- Giường ở khách điếm lại nhỏ như vậy? - Myung nhìn chiếc giường mà nói.

- Hoàng thượng, người hãy ngũ trên giường đi ạ, Jisoo sẽ ngủ dưới sàn cũng được...- JiYeon nói, tránh việc nằm chung với anh ta. - Sức khoẻ của người là quan trọng nhất, còn thần là dân thường đã quen với việc ngủ khắp mọi nơi.

Vì nghỉ Jisoo kia là nam nhi... Việc anh là Hoàng thượng nên tất nhiên phải nằm trên giường... Và cuối cùng, Myung nằm trên chiếc giường ấm êm, còn Jisoo nhà ta nằm dưới sàn lạnh ngắt.

Cô không thể ngủ được, cứ suy nghĩ về Kim Myung và Kim Myungsoo... Liệu Myung có phải là kiếp trước của Myungsoo hay không, không ngờ anh chính là một Hoàng đế tuấn tú như vậy. Cô khẽ cười... Hoàng đế ư... cô làm sao có thể khiến anh thích mình...

Nằm mãi mà không ngủ được... cô đứng lên đi xuống phía dưới của khách điếm. Không gian yên tĩnh khác hẳn với sự náo nhiệt tấp nập hằng ngày... cô ngồi vào một góc tường nhìn về ánh trăng qua cửa sổ... đêm nay trăng sáng đến mức có thể soi sáng những giọt nước mắt trên bờ mi cô... chợt long lanh.

Myung đang ngủ thì nghe tiếng động liền thức dậy, nhìn thấy bóng đen đang bước đi ngoài cửa thì bật người dậy mà đi theo... Không thấy Jisoo trong phòng, chẵng lẽ bóng đen khi nãy lại là hắn ta... Anh nhanh chóng bước ra khỏi cửa phòng mà xuống phía dưới khác điếm theo hướng của chiếc bóng.

- Đã khuya như vậy, ngươi không ngủ còn ngồi tại đây để làm gì? - Giọng nói quen thuộc vang lên.

JiYeon quay lại.. giọt nước mắt động trong mắt rơi xuống...

- Nhà ngươi khóc ư? - Myung ngạc nhiên.

Cô quay đầu đi nơi khác, khẽ lau những giọt nước mắt trên mi.

- Ngươi lo cho Kim Soo Man và người nhà của ông ta ư? - Myung ngồi xuống bên cạnh JiYeon. - Nhưng dù có là như vậy, một nam nhân lại dễ dàng rơi lệ như vậy ư?

- Nước mắt... thay cho những nỗi đau mà tuông ra... Nỗi đau không thể giải bày cùng ai, không ai có thể hiểu được nó... chẳng lẽ theo nước mắt trôi đi cũng là sai ư?

- Có thật... khi ngươi khóc, ngươi sẽ quên đi được nỗi đau sao?

Trên chiếc bàn gỗ, có rất nhiều đồ ăn được đặt trên bàn... cộng thêm là hai chiếc bát đầy rượu và một chung rượu được đặt bên cạnh. Myung đưa chiếc bát kia lên cao mà khẳng khái nói:" Jisoo là một nam nhi... buồn có thể tìm đến rượu, nước mắt kia chỉ dành cho nữ nhi. Ngươi có chuyện buồn, ta cũng không hề vui vẻ gì... nào, cạn ly."

JiYeon khẽ cầm bát rượu trên tay mà nói:" Người là Hoàng đế, lại không vui vẻ ư... mỹ nhân bên cạnh không thiếu, cả giang sơn đều là của người."

- Không thể nói với ngươi... mau uống đi, ta ra lệnh cho người phải uống thật say, không được khóc lóc như bật nữ nhi nữa.

JiYeon ngửi mùi rượu thật khó uống lại đắng chát và cay xè cả lưỡi... Cô không hề biết uống rượu, mỗi lần uống vào đều ngất đi.

Chẳng biết Myung kia u sầu chuyện gì mà lại uống hết bát này đến bát khác không ngừng lại. Cũng chẳng đếm xĩa đến việc cô có uống cùng hay không... hết chung này đến chung khác được nâng lên uống cạn vào cuốn họng anh.

- Người say rồi. - JiYeon cản lại, thấy Myung đã không thể uống được nữa.

- Ta không say... mau thêm rượu cho ta... mau dâng rượu. - Myung say mềm nói.

JiYeon gọi tiểu nhị thì hắn ta đã ngủ say như chết, nữa đêm lại chẳng muốn làm phiền ai đành một mình đưa Myung về lại phòng.

Cô nhìn anh lại nhớ Myungsoo... cũng là khi anh say mềm cô đã lôi anh về nhà một cách khá vất vả.

Đưa được Myung vào phòng thì toàn thân cô cũng mệt không thể thở nỗi... Cô nhìn gương mặt của Myung mà nghĩ về Myungsoo... JiYeon đặt lên gò má anh một nụ hôn nhẹ nhàng... để thoả bao nhiêu nhung nhớ...

- Hyomin... nàng đừng đi... - Myung hé mở đôi mắt mình nhìn chằm chằm vào JiYeon mà nói. Sau đó đưa bàn tay lên gương mặt cô:" Nàng đừng đi, chẳng phải nàng muốn làm hoàng hậu ư.. ta chẳng phải đã có cả giang sơn rồi ư?"

JiYeon hơi rùng mình... bàn tay ấm áp quen thuộc kia, chẳng phải là của Myungsoo sao. Nhưng cửa miệng anh lại gọi tên một cô gái khác, nghĩa là trong lòng của Myung... đã có hình bóng một cô gái khác rồi ư?

Cô đắp chiếc mềm qua người Myung, sau đó quay về chổ ngủ lạnh lẽo của mình... Lạnh là vì cảm thấy rất đau buồn, người đàn ông giống anh đã yêu một cô gái khác ư...

Buổi sáng cô thức dậy thật sớm để căn dặn nhà bếp nấu một bát canh giải rượu để Myung kia không phải đau đầu sau khi uống quá nhiều như vậy. Cô bưng bát canh vào cửa thì đã nhìn thấy Myung thức giấc, đầu nhức như búa bổ... đêm qua là uống quá nhiều.

- Của người, đây là canh giải rượu mà thần đã kêu nhà bếp chuẩn bị.

Anh đưa chén canh lên miệng húp vài hớp rồi đặt lại xuống mâm nhìn về phía JiYeon mà nói:" Đêm qua khi ta say, ta có nói điều gì hay không?"

- Tưởu lượng của người cao như vậy còn say khước, thần chỉ uống vài ly đã không còn biết điều gì.

Đêm qua Myung như nằm mơ thấy Hyomin đang ờ trước mắt anh... thì ra đó chỉ là một giấc mơ, một giấc mơ thật hoang đường.

Shannon từ bên ngoài bước vào, nhìn thấy mọi việc vẫn yên ổn thì thở phào nhẹ nhõm... Xem ra có thể an tâm về việc thân phận nữ nhi của Jisoo bị bại lộ.

Ngày thứ hai, Myung đi một mình mà không cho Shannon đi cùng như ngày đầu tiên. Vì đêm qua khá lạnh, cô lại nằm dưới sàn nên trong cơ thể cảm thấy vô cùng khó chịu, sau khi Myung đi thì nằm trên giường mê man. Shannon thấy vậy liền chạy ra ngoài tìm đại phu.

Trên đường đi, vì quá vội vàng nên đánh rơi chiếc trâm mà JiYeon tặng cô trên đường... không ngờ lại bị một chàng trai nhìn thấy bóng lưng cô. Hắn ta cầm chiếc trâm lên nhìn qua khẽ vui mừng, nhanh chóng đuổi theo Shannon.

- Jisoo, là muội ư? - JinYoung nắm lấy tay Shannon mà kéo lại, ôm chặt vào lòng.

Shannon không hiểu chuyện gì đang xảy ra, cải nam trang cũng bị dê xòm ngay giữa đường đông đúc ư? Cô tức giận đẩy người đàn ông xa lạ kia ra mà nói.

- Ngươi là ai? - Câu nói phát ra từ hai phía.

- Ta phải hỏi ngươi mới đúng, là nam nhân vì sao ra đường lại giở trò cùng nam nhân... thật là tên biến thái.

- Người đâu, bắt tên này lại cho ta.- JinYoung ra lệnh.

- Yah ngươi biết ta là ai không hả... ai cho phép ngươi bắt ta. - Shannon tức giận.

- Đem hắn tên quan phủ đi, báo quan rằng tên tiểu tử này chính là dân trôm cướp ở chợ. - JinYoung nói xong liền bỏ đi, cây trâm mà hắn tặng Jisoo... có lẽ đã bị tên này cướp mất.

Shannon một phần vì lo lắng cho Jisoo đang bị sốt ở khách điếm, một phần là bị bọn cẩu nô tài nài bắt về quan huyện mà vô cùng tức giận.

- Tiểu tử kia, thấy đại nhân còn không mau quỳ xuống.

- Ngươi biết ta là ai không, còn dám bắt ta quỳ.

- Ngươi còn già mồm, nguơi chính là kẻ trộm cướp... Người đâu, đánh 20 hèo, vả miệng 10 cái.

- Các ngươi dám... ta chính là Lục công chúa vương triều, các ngươi động đến ta chỉ có đường chết. - Shannon buông mái tóc mình xuống mà nói.

Tên quan huyện trố mắt ra nhìn, sau đó cười lớn:" Ngươi quả nhiên là nữ nhi xinh đẹp, nhưng cái gì là Lục công chúa hả... đánh thêm 20 hèo tội dám lừa gạt bổn quan."

Shannon tìm lệnh bài vẫn thường mang trong người... nhưng hỡi ôi, vì quá vội vàng ra ngoài mà không mang theo... Vừa lo sợ, vừa tức giận nhưng cuối cùng vẫn bị bọn chúng đánh cho thê thảm.

- Nhốt vào nhà lao cho ta. - Quan huyện lớn tiếng. - Nếu ngươi là Lục công chúa được Hoàng thuợng cưng chiều, hãy mau gọi Hoàng thượng đến cứu người đi, haha.

Shannon  từ nhỏ đến lớn được phụ thân và Hoàng huynh cưng chiều, chưa từng ai dám động vào phụng thể của cô. Nay phải nằm trong nhà lao thể thảm, lại bị đánh đến đau cả toàn thân, bị tát đến đỏ cả hai má... Shannon khóc lớn mà la hét:" Hoàng huynh, Tứ ca... cứu muội với, Shannon  rất sợ... huhu."

JiYeon mê man nằm trong phòng, toàn thân lạnh ngắt đến khỏ thở. Đêm qua nhấp nháp vài giọt rượu, lại nằm dưới sàn lạnh có thể đã bị nhiễm phong hàn... Ngoài nóng trong lạnh, toàn thân ướt sũng mồ hôi.

- Nước... cho tôi nước... - Cô khẽ mê man kêu lên.

Căn phòng không có một ai... Cô khát nước đến khô cổ nhìn thấy bình trà đặt trên bàn thì từ từ lếch toàn thân lại phía bình trà kia... JiYeon với tay không tới, bàn tay cô không còn sức lực buông xui kéo chiếc khăn trải bàn đi mà làm rơi vỡ bộ bình trà trên bàn.

Tiểu nhị đi ngang qua nghe tiếng vỡ trong phòng liền tò mò gõ cửa nhưng không ai trả lời... hắn ta đẩy vào thì thấy JiYeon đang nằm ngất xĩu dưới dất liền hốt hoảng la lên...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro