Tổng hợp chap năm 1446(3)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Có vẻ như kh ai thích fic này 😂😭
Chap 32
Khi Myung quay về lại khác điếm thì JiYeon đã được đại phu sắc thuốc cho uống và nằm mê man trên chếc giường nhỏ. Myung bước vào bên trong, nhìn thấy có khá đông người liền lên tiếng.

- Các ngươi là ai, vì sao lại có mặt trong phòng ta?

- Đại gia, bạn của người bị nhiễm phong hàn, rất may là phát hiện kịp thời mời đại phu đến bắt mạch... để quà hai canh có lẽ sẽ khó mà qua khỏi.

Myung bước đến nhìn JiYeon đang tuốt mồ hôi nằm trên giường, đôi mắt nhắm lại nhưng mơ màng... bàn tay anh đặt lên trán cô xem xét... cô khẽ mở mắt nhìn anh, giọt nước mắt lăn tràn khi nhìn thấy người đàn ông cứ ngỡ là Myungsoo.

- Myungie. - JiYeonkhẽ gọi.

Anh không đáp, chữ "Myungie" này có lẽ là dành cho một người tên Myungsoo nào đó mà Jisoo từng nhắc đến. Người đó chiếm vị trí quan trọng thế nào với hắn ta, vì sao lúc nào cũng nhắc đến như vậy.

- Nam nhi vì sao lại yếu đuối như vậy, chỉ uống rượu một đêm đã ngã bệnh. - Myung nói.

Cô mệt mỏi không đáp, mê man nhắm mắt lại chìm vào giấc ngủ sâu....

Trong cơn mơ, cô gặp lại Myungsoo... Anh chỉ đứng đó nhìn cô mỉm cười, anh không đi về phía cô như trước kia, còn cô cô đã không còn đủ sức mà bước về phía anh.

- Myungie đợi em. - JiYeon khẽ reo lên.

Anh không nói gì, từ từ hình bóng anh mờ nhạt dần đi, càng lúc ánh hào quang từ từ xuất hiện xung quanh Myungsoo rồi khiến cô lóa mắt, không thể nào nhìn rõ ràng anh nữa. Cô hoảng sợ, cô không muốn mất anh thêm lần nữa... cuối cùng đành hét lên:" Myungie đừng biến mất..."

JiYeon giật mình tỉnh giấc thì trời đã tối mịt mù, bụng cô đói đến cồn cào vì từ sáng đã không ăn bất cứ thứ gì. Cô miên man nhớ khi cô mơ màng đã nhìn thấy rất nhiều người xung quanh mình, có cả Myung. JiYeon dáo dát nhìn xung quanh, chỉ có một mình cô đang nằm trong căn phòng trống. Cô đi qua bên phòng
Shannon tìm kiếm, căn phòng đó đã bị khóa ngoài lại, có lẽ Shannon đi cùng hoàng huynh của cô ấy.

Cô bước xuống, khoát chiếc áo nam nhân trên người, JiYeon ra khỏi phòng đi xuống phía dưới mà tìm Dhannon hoặc Kim Myung. Nhưng không gian im ắng như vậy, chỉ nghe tiếng côn trùng kêu vang mà không nhìn thấy bất cứ ai...

- Là ngươi ư, buổi sáng ngươi làm ta sợ chết đi được, tưởng ngươi đã không qua khỏi? Cũng may ta đã gọi đại phu đến kịp- Tiểu Nhị trong coi quán nghe tiếng động liền thức giấc chạy ra.

- Là tiểu huynh đệ đã giúp ta gọi đại phu ư? Vậy còn vị công tử ở phòng bên cạnh, cậu ấy đâu rồi?

- Buổi sáng nhỉn thấy cậu ta vội vàng chạy ra khòi khách điếm, đến tận bây giờ vẫn chưa quay về. Vị công tử ở cùng phòng với ngươi cũng hỏi cậu ấy rồi đi mất đến giờ.

Cô khẽ cảm ơn vị tiểu nhị rồi quay về phòng:" Họ quay về Hoàng cung rồi ư, nhưng với tính khí của Shannon sẽ không bỏ mặc cô bệnh như vậy mà đi. Không biết đã có truyện gì xảy ra?"

Thao thức cả một đêm suy nghĩ. Trời gần sáng, tiếng gà gáy vang vọng một vùng trời... tiếng ồn ào của các lữ khách qua đường chuẩn bị tiếp tục cuộc hành trình, tiếng cách cách tính tiền của chủ quán vang lên... Cô không ngủ cả một đêm, nhìn xung quanh vẫn không nhìn thấy ai, trong lòng có chút lo lắng... nhưng họ là công chúa và hoàng đế một nước, ai có thể làm hại họ, hoặc là có bọn phản quốc giống như trong phim... bắt cóc hoàng thượng uy hiếp triều đình.

Càng nghĩ càng lo lắng, cô nhanh bước rời khỏi khách điếm khi trời còn chưa sáng hẳn. Không khí lạnh tràn qua lớp áo mỏng, cô lạnh rung toàn thân nhưng vẫn bước về phía trước... chẳng biết đi đâu để tìm nhưng cô không thể ngồi yên một chổ mà suy nghĩ như vậy.

- Ngươi đang bị bệnh, lại còn dám ra ngoài khi trời còn lạnh như vậy? - Myung lo lắng vì sự mất tích của Shannon, cả đêm đi tìm đều vô vọng thì quay về khách điếm xem Shan đã quay về chưa, nhưng lại gặp Jisoo từ trong khách điếm bước ra ngoài.

- Hoàng thượng, người và công chúa đi đâu cả đêm... tôi đã rất lo lắng. - JiYeon đáp.

- Shannonvvẫn chưa quay về ư? - Myung lo lắng hỏi.

- Vậy là người đã đi tìm công chúa cả đêm? - JiYeonnhìn Myung mà đáp, vậy Shannon đang ở đâu cả đêm.

Myung quay đầu nhìn xung quanh, ngoài trời gió lạnh căm... một thân một mình ở bên ngoài lại không mang theo tay nải và lệnh bài công chúa cũng để tại phòng trong khách điếm. Con bé nghịch ngợm này, nếu biết trước khiến anh lo lắng như vậy đã để ở lại Hoàng cung mà học lễ nghi do Hoàng thái hậu ép buộc.

- Ngươi còn yếu, vào phòng nghĩ ngơi đi... ta sẽ đi tìm Shannon một vòng nữa. Nếu không thể tìm ra, xem ra phải hồi cung sớm.

- Hoàng thượng, xin cho tôi đi cùng người... tôi cũng rất lo cho công chúa... Tôi và công chúa đã kết tình tỷ m... à tỷ đệ... tôi không thể bỏ mặc công chúa mà nghĩ ngơi.

Myung nhìn nét cương quyết của JiYeon thì cũng không thể từ chối. Anh cởi chiếc áo khoác bằng lông cừu ấm áp trên người mình khoát vào người JiYeon...

- Ngươi bị nhiễm phong hàn, không nên để lạnh cơ thể. Đi thôi. - Nói xong liền bước đi.

Cô nhìn chiếc áo khoác trên vai mình, nhìn về phía anh hơi mỉm cười... xem ra trước kia đã nghĩ xấu Hoàng thượng rồi.

Đi cả một ngày không tìm thấy bất cứ tung tích nào của Shannon công chúa, lòng Myung nóng như lửa đốt... Dám nghĩ bọn cẩu tặc phản quốc kia đã phát hiện thân phận của Shannon mà bắt cóc, anh nhất định phải gấp rút hồi cung để bàn việc giải cứu tiểu muội đáng thượng.

- Jisoo chuyện của người thân ngươi ta hứa sẽ điều tra tường tận mà không đổ oan cho người vô tội. Nhưng hiện tại tính mạng của công chúa ngàn cân treo sợi tóc, ta phải nhanh chóng hồi cung để cứu công chúa...

- Đội ơn Hoàng thượng vì đã đích thân điều tra về việc của người thân Jisoo Thần hy vọng mọi điều tốt lành nhất sẽ đến với công chúa, thần ở bên ngoài sẽ đi tìm công chúa cho đến khi nào công chúa quay về.

- Ta đi đây, bảo trọng. - Myung lên ngựa phi đi...

Cô đứng đó nhìn theo hình bóng anh, đến khi nào mới có thể nhìn thấy anh... thấy hình ảnh của Myungsoo cho cô bớt niềm mong nhớ.

JiYeon giữ lời đã hứa, hằng ngày đều đi tìm Shannon... cáo thị được chính binh lính trong Hoàng cung đi dán để tìm Lục công chúa. Quả nhiên ngày xưa các danh họa họa rất giống... nhưng công chúa đang giả nam nhân, trong bức hình lại mặc trang phục nữ nhân kia, thật sự là không thể tìm kiếm.

Nhắc đến triều đình, Hoàng thái hậu vì chuyện của Lục công chúa ra dân gian mà mất tích thì rất thích thú, cuối cùng cái gai trong mắt kia không cần gả đi cũng nhổ bỏ được... chính bà ta cũng cho sát thủ đi tìm kiếm Lục công chúa, nhìn thấy ở đâu sẽ giết tại đó.

Thời hạn ba ngày mà Myung hứa cũng đã đến, anh quay về Hoàng cung khoác trên mình long bào ngay lập tức đến cung Kim Hoàng - nơi mà Hoàng thái hậu sống.

- Hoàng thượng giá đáo. - Tiếng tên tiểu thái giám vang lên.

- Nhi thần thỉnh an Hoàng thái hậu nương nương. - Myung thi lễ.

- Hoàng thượng, không phải con đang luyện kinh cho thiên hoàng... vì sao bế quan sớm như vậy?

- Bẩm Hoàng thái hậu, con đến đây vì có việc muốn hỏi người. - Myung cúi đầu nói.

- Con cứ hỏi?

- Con muốn người một lần nữa xác minh lại đơn thuốc mà Kim Soo Man đã kê cho phụ hoàng, đây có đúng là nó hay không? - Tiểu thái giám bên cạnh Myung dâng lên một mãnh giấy.

Hoàng thái hậu nhìn qua, những vị thuốc kia đã học nằm lòng nên đọc qua liền xác nhận. Bà ta nhẹ nhàng nói:" Đúng vậy, chính là nó."

- Còn đơn thước này? - Myung ra lệnh đưa lên một đơn thuốc khác.

Bà ta đọc qua, những vị thuốc này không phải liền lắc đầu:" Đây không phải nó."

- Người xác định đây chính là đơn thuốc mà Kim Soo Man kê cho phụ hoàng con... người đã chắc chắn không nhầm lẫn.

- Hoàng nhi, lời ta nói ra chưa gì là chưa chắc chắn. - Hoàng thái hậu tức giận.

- Mẫu hậu, thật ra đây chính là đơn thuốc mà con đã ra lệnh cho Tiểu Lôi Tử viết lại, còn đơn thuốc mà người nói không phải kia chính là bút tích của Kim Soo Man. Vì sao người trước kia lại nói là nhận ra bút tích, nay lại không nhận ra mà chỉ đọc qua các loại thuốc bên trong. Người từ bé đã được vào Hoàng cung không hề học qua y thuật, vì sao lại có thể thuộc những loại thuốc khó nhớ kia.

- Ý con muốn nói gì. - Hoàng thái hậu xanh mặt.

- Thật ra chưa có đủ bằng chứng định tội. Lại nói toa thuốc kia con còn phát hiện bút tích kia không phải của ông ta... Vì ông ta có thói quen viết chữ nhấn ở đuôi... còn người viết lại cũng đã cố gắng nhưng nhìn vào đã cảm thấy bị gượng ép.

- Hoàng nhi muốn nói chính là đã đổ oan cho Soo Man, chính ta âm mưu mưu sát Thiên hoàng ư?

- Nhi thần không dám. - Myung nói. - Con đã điều tra ra vì loại mực của Soo Man viết là mực của ông ta mang theo, còn loại mực trên đơn thuốc của Hoàng thượng chính là mực ở Hoàng cung. Đây hẳn là một âm mưu ám sát phụ hoàng, con nhất định sẽ tra ra chân tướng mọi việc.

- Con không ra lệnh chém đầu Soo Manmãi chần chừ, chẳng lẽ con đang rất vui mừng vì Thiên hoàng mất đi con được lên ngai vàng... Myung, con làm ai da rất thất vọng.

- Hoàng thái hậu, con e rằng đại nhân có liên quan đến việc này. - Myung lắc đầu nói. - Vì việc nước con sẽ không vị tình thân.

- Con... - Hoàng thái hậu tức giân...

- Dù ông ấy là huynh trưởng của người, nếu liên quan đến cái chết của phụ hoàng... con sẽ không vì người mà tha mạng.

- Chuyện triều đình, ta sẽ không xen vào nữa... tùy con định đoạt vậy. - Hoàng thái hậu dịu giọng. - Thời gian tới ta sẽ đến chùa SeJoeng để đọc kinh cho Thiên hoàng...

- Vậy người hãy chuẩn bị, con xin phép hồi cung...

Nụ cười nhếch môi của Myung quay đầu đi, bà ta nghĩ rằng có thể chống lại uy nghiêm của anh ư. Chỉ cần đe dọa một chút đã lo sợ, nhưng liệu chính bà ấy đã có âm mưu mưu sát phụ hoàng ư... bà ta không có con trai nối dõi, vì sao lại có hành động đó.

- Hoàng thượng, người sẽ điều tra về đại nhân ư? Ông ta rất có quyền hành trong cung, thần e là đối đầu với ông ta không phải là việc tốt. - Tiểu thái giám đi thân cận liền nói.

- Lee Joon, truyển lệnh ta thả Soo Man và gia đình ông ta ra... ban 100 lượng vàng xem như là bù đắp nỗi oan ông ta phải gánh chịu. Cho xe đưa ông ta quay về Sudong...

- Nô tài tuân chỉ. - Lee Joon nhanh chong đi truyền tin.

Quay về lại ngự thư phòng, Cheol cũng triệu kiến Myung khi nghe tin Myung ra lệnh tha bổng cho Kim Soo Man... chỉ sợ Hoàng thái hậu làm khó dễ.

- Hoàng thượng, người ra ngoài vài ngày đã tìm được bằng chứng Soo Man vô tội ư?

- Trẫm vi hành chốn nhân gian, cả bọn trẻ trong kinh thành cũng biết Soo Man vô tôi mà hát thành một bài vè. Ý của bài vè kia chính là chê bai trẫm quá thiếu hiểu biết, bài thuốc kỵ nhau kia ngay cả đứa trẻ còn biết huống hồ chi là Soo Man... Rồi chê cười cả thái y viện, nhận bổng lộc triều đình lại đi mang lang y bên ngoài về gánh tội.

- Bọn trẻ là được người lớn chỉ dạy, xin Hoàng thượng đừng quá để tâm.

- Nghĩa là dân tình cũng đã phẫn nộ về việc ta định tội Soo Man. Nhưng trẫm đã nhận ra, đã có bằng chứng khiến Soo Man thoát tội... chuyện này tạm thời gác lại, vụ việc phụ hoàng băng hà chưa bao lâu trẫm không muốn đổ máu chốn hoàng cung. - Myung suy nghĩ đôi chút. - Có tin tức gì của Shannon hay không?

- Vẫn chưa thể dò la tin tức của Lục muội. - Cheol lo lắng lắc đầu.

- Lục muội có thể đi đâu được chứ... trừ khi bị bọn cẩu tặc bắt đi. - Myung tức giận nói.

- Hoàng huynh, đệ sẽ xuất cung một chuyến để do la tin tức Lục muội. Đệ thường xuyên đi cùng muội ấy biết muội ấy thích lui tới những nơi nào...

- Trẫm tin tưởng Tứ đệ. - Myung nói.

Bên ngoài cung, JiYeon cũng đi tìm Shannon khắp nơi nhưng không gặp. Khi đang đi trên chợ đông đúc, nhìn thấy JinYoung đang cùng thuộc hạ ngẩng cao đầu mà đi dạo thì cô liền né tránh mà trốn đi. Diện mạo nam nhân và nữ nhân đều đã từng bị hắn phát giác, gặp con người này chỉ toàn xui xẻo.

Tránh trời không khỏi đất, quay về phía sau lại nhìn thấy Cheol đang đi tới phía trước. Nhớ lại những câu hắn ta nói mà chẳng muốn đụng mặt, thật là khó sống cho cô mà, vì sao ông trời lại đẩy cô vào tình cảnh éo le như vậy.

Cô quay đầu lại lựa chọn hàng trên sạp thì phát hiện đây chính là hàng son phấn, các cô gái đang nhìn cô tủm tỉm cười... thật là... thật là ông trời đang cố tình đẩy cô vào đường bí.

- Jisoo. - Bàn tay bên phái bị Cheol bắt lấy.

- Jisoo. - JinYoungphát hiện ra cô liền nắm lấy tay bên trái.

Ánh mắt Cheol đưa mắt nhìn sang JinYoung, sau đó rời tay ra khỏi người JiYeon... không ngờ JinYoung lại kéo JiYeon ra phía sau mình.

- Ngươi là ai, dám dành người của ta. - JinYoung nói.

- Hắn là người của ngươi. - Cheol nhìn về phía cô.

Cô nhanh chóng rời xa JinYoung mà nói:" Công tử nhận nhầm người rồi, cáo từ." - Nói xong nhanh chân chạy đi.

JinYoung nhếch môi cười, kéo búi tóc trên đầu cô rơi xuống... mái tóc của cô phủ xuống bờ vai... Cheol ngạc nhiên nhìn JiYeon trong lòng không thể ngờ được.

- Ngươi... ngươi là nữ nhân ư? - Cheol khẽ nói.

- Yoo công tử, ngươi... ngươi thật quá đáng. - JiYeon hét lên.

- Vì muội dám nói ta nhận nhầm người. - JinYoung mỉm cười đi về phía JiYeon lấy ra cây trâm đưa về phía cô. - Có phải muội đã bị lấy mất nó, ta đã mang về cho muội.

JiYeon nhìn cây trâm trên tay JinYoung thì liền kinh ngạc, chẳng phải cô đã tặng nó cho Shannon rồi ư... vì sao hiện tại lại nằm trong tay JinYoung.

- Nói cho ta biết, công tử lấy cây trâm này ở đâu? - JiYeon vội nói.

- Ta bắt được tên trộm vặt trên chợ, lấy lại cho muội. - JinYoung đáp.

- Tên trộm đó dáng người ra sao?

- Hắn thấp thấp nhỏ con giống muội, dung mạo không đến nỗi lại hành nghề trộm cướp. - JinYoung ung dung nói.

- Giờ người đó ở đâu?

- Ta mang đến quan phủ rồi, có lẽ đang ở trong nhà lao. - JinYoung đáp.

JiYeon chết điếng với câu đang ở trong nhà lao kia, Shannon là công chúa một nước lại bị bắt nhốt trong nhà lao thì làm sao có thể chịu đựng nỗi. Chưa nói tới tính khí của cô ấy, bị hành hình là chuyện không hề khó nghĩ.

- Tứ vương gia, Shannon đang ở trong nhà lao huyện nha. - JiYeon nhìn Cheol nói.

Cheol chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, JiYeon liền nắm tay anh kéo đi...

- Yahh! Kim muội... đợi ta với... - JinYoung cũng nhanh chóng đuổi theo.

Tại huyện quan...

Tên quan huyện xanh mặt khi thấy thẻ bài của Tứ vương gia, nhanh chóng đưa Shannon thân tàn ma dại bước ra từ nhà lao của huyện nha. Cheol xót xa nhìn Shannon không còn là một công chúa chạy nhảy nghịch ngợm nữa mà biến thành một cái xác không hồn.

- Tứ ca... có thật là đại ca đã đến đưa muội ra khỏi cái nơi chết tiệt này? - Shannon ôm chầm lấy Cheol.

- Có ta ở đây, không kẻ nào dám động đến muội.

- Shannon... muội xin lỗi. - JiYeon khẽ cuối đầu nói... - Là tại muội hại tỷ.

Shannon nhìn về phía JiYeon đã bị xõa tóc ra ngoài hiện phận nữ nhi, cũng chẳng thể suy nghĩ nhiều mà ôm thấy JiYeon khóc ấm ức...

- Lục muội, muội muốn xữ hắn ra sao?

Shannon nhìn về phía tên quan huyện ngu ngốc đang xanh mặt quỳ xuống dưới chân cô mà nói:" Đánh 100 hèo, tát mặt 50 cái... Ngươi dám hành hình bổn công chúa, ngươi tới số rồi."

JinYoung nghe Jisoo gọi cô gái kia chính là Shannon công chúa liền nhanh chóng rời đi... Chẳng phải cô ta chính là cô công chúa được ban hôn với hắn ư... để đến lúc cần gặp sẽ thú vị hơn...
Chap 33
Sau khi rời khỏi huyện nha, bầu trời nắng ấm khiến con người ta cũng cảm thấy thoải mái. Cuối cùng thì mọi tai ương đã trôi qua, tìm được Shannon và gia đình Kim đại phu cũng thoát khỏi tội oan. Cô đứng nhìn mọi thứ xung quanh mình, cô đã cố gắng thích nghi với nơi này... nhưng cuối cùng cô cảm thấy cô tồn tại ở nơi này quả nhiên không có ý nghĩa. Ngay từ đầu chẳng phải cô chỉ muốn đi theo Myungsoo ư, thời gian qua cô đã ở đây và gặp gỡ được rất nhiều người, những gương mặt thân quen ở thế giới hiện tại, chỉ là khi ở đây họ không còn là Myungsoo, S.Coups, Somi hay là YoungJae mà cô từng quen biết nữa... họ là những con người hoàn toàn khác.

- Tỷ, tỷ đang nghĩ gì? - Mingyu nhìn thấy JiYeon từ trên tầng cao của khách điếm nhìn xuống bên dưới, phong thái đăm chiêu suy nghĩ.

- Mingyu... - Cô quay đầu lại, đôi môi khẽ mỉm cười nhìn Mingyu, cậu bé đáng thương cuối cùng cũng thoát khỏi ngục tù. - Tỷ đang vui mừng vì cuối cùng gia đình đệ đã được tự do, không còn bị vu oan nữa.

- Cha mẹ đệ nói rằng sẽ lên đường quay về Sudong ngay trong hôm nay, họ muốn hỏi tỷ có muốn đi cùng gia đình đệ hay không? - Jiyeon nói.

- Đưa tỷ đến gặp cha mẹ đệ, Mingyu. - Cô bước đi về phía phòng của vợ chồng Kim đại phu.

Cô đã quyết định, ở nơi này xem như không còn vướn bận nào. Cô đã không còn lo lắng cho an nguy của gia đình Kim đại phu... cô sẽ ra đi... giống cái cách trước kia cô từng đi theo Myungsoo, ông trời không toại lòng cô một lần, nhưng cô sẽ làm cho đến khi ông trời thoả lòng cô.

- Kim đại phu, Kim tẩu.. - JiYeon khẽ gọi. - Con rất vui mừng khi cuối cùng hai người đã được minh oan... Thời gian trước đây được sống cùng gia đình người con cảm thấy thật hạnh phúc, nhưng hiện tại con đã quyết định sẽ quay về nơi mà con đến... Con sẽ mãi nhớ đến gia đình ta.

- Jisoo, nếu con đã quyết định như vậy, ta cũng không ép con. - Kim đại phu uống tách trà trên bàn, giọng khàn khàn mà nói.

- Ta cũng không muốn cản con, nhưng nếu con suy nghĩ lại... nếu không còn nơi nào để đến thì hãy nhớ đến Sudong, gia đình ta luôn mở cửa chào đón con... con gái của ta. - Kim tẩu ôm JiYeon vào lòng mà nói. - Ta sẽ rất nhớ con.

JiYeon áp gò má vào bờ ngực đầy âm áp của bà, cảm nhận được hơi ấm kia giống như trước đây cô từng âu yếm ôm mẹ mình vậy... Chỉ là nơi đây, không thuộc về cô và cũng không hề có điều gì lưu luyến.

Từ biệt gia đình Kim đại phu, cô quay về phòng mình mà gói hành trang trả lại phòng cho khách điếm. Khi thu dọn quần áo, JiYeon  nhìn thấy chiếc áo choàng mà Kim Myung khoát lên bờ vai mình, cô nhớ rất rõ cái ánh mắt của anh nhìn cô... Nhưng có lẽ là do cô khéo tưởng tượng, khi ấy cô là nam nhân... anh làm sao có thể nhìn cô như vậy, có lẽ chỉ là cô nhìn thấy anh lại cứ ngỡ là Myungsoo của cô trước kia.

Đôi môi khẽ mỉm cười, cô choàng chiếc áo của Myung lên người mà bước ra khỏi khách điếm, Mingyu tiếc nuối không muốn từ biệt nhưng không có cách nào giữ cô lại. Đối vơi đứa trẻ này, cô chính là con gái của thần gió... có lẽ đã đến lúc cô phải quay về với thiên cung xinh đẹp.

Rời khỏi kinh thành hoa lệ, JiYeon đứng sát mép vực... nhìn bên dưới sâu tham thảm không xác định được phía bên dưới là thứ gì. Cô khẽ nhắm đôi mắt mình lại, gió thổi chiếc búi tóc của cô bay về phía xa khiến mái tóc JiYeon bay trong gió... ánh mắt cô nhìn về phía xa xăm như đang mong chờ điều nhiệm màu nào đó. Hoặc là cô được đi theo Myungsoo, hoặc là cô sẽ quay trở về nơi hiện tại...

- Tiểu cô nương, cô nghĩ mình nhảy xuống đó có thể gặp được người cần gặp ư? - Một người đàn ông ăn mặc hệt như một tên cái bang đang đi về phía cô, ông ta nhìn xuống vực thảm liền nhăn mặt lắc đầu. - Thật là biết chọn lựa.

- Ông là ai? - JiYeon ngạc nhiên hỏi.

- Ta là ai? Ta là ai nhỉ? Ta cũng không biết... nhưng ta biết cô nương là ai...Cô nương, ta dám chắc cô mà nhảy xuống nơi này sẽ tàn phế đến già, không thoát được nơi này mà cả đời còn lại bán thân bất động tại đây.

- Ông... ông biết tôi từ đâu đến ư? - Có chút hoảng sợ

Người đàn ông kia quay đầu đi, cười rất trêu ngươi JiYeon nhưng sau đó lại đưa tay về phía JiYeon mà nói:" Ta đói bụng, đưa ta chút tiền ta sẽ nói cho ngươi biết."

JiYeon hơi nhếch môi, xem ra quả nhiên chính là một tên xin ăn thích lừa gạt người không hề biết điều gì. Chút nữa cô còn lo sợ ông ta biết được bí mật của cô, nói cứ như là biết hết mọi chuyện.

- Tôi còn ít tiền, cũng không dùng tới cho ông hết vậy. - JiYeon lấy từ trong người tất cả số tiền còn lại mà nói.

Ông ta chỉ lấy một đồng trong sâu tiền liền nói:" Ta chỉ xin một cái bánh bao là đủ, còn cô nương hãy giữ lại sẽ có lúc dùng tới."

- Tôi nghĩ mình không có cơ hội dùng tới. - JiYeon khẽ cười nói.

- Một khi cô chưa trả được nợ... cô sẽ không thể thoát khỏi nơi này. - Ông ta vừa đi vừa nói...

JiYeon có chút tò mò quay lại về phía sau mà hỏi:" Nợ ư?"

- Là nợ ân tình, loại nợ khó trả nhất. - Ông ta nói vọng lại.

Nợ ân tình ư... là món nợ với Myungsoo sao? Là tình cảm anh dành cho cô nhưng cô lại có lỗi khiến anh đau đớn như vậy. Nợ ân tình - Là cô phải trả cho ai khi mà Myungsoo của cô đã mất đi...

- Nhưng... chẳng phải người đã mất rồi ư... - Cô vội nhìn về phía người đàn ông kia mà nói.

Bóng dáng người đàn ông kia đã biến mất không một chút vết tích, cô bối rối không biết có nên tin người đàn ông đó hay không... Nếu cô nhảy xuống vực thảm này chẳng may đúng như lời ông ta nói, tàn phế hết đời ở lại nơi này... Không cô không muốn sống tàn phế như vậy...

- Jisoo. - Tiếng gọi to khiến cô giật mình, không ngờ trượt chân ngã về phía vực thảm phía trước...

- Cẩn thận. - giọng nói vội vàng vang lên, bàn tay nắm lấy tay cô..

- Kim Cheol. - JiYeon một phen giật mình, khi định thần lại đã nằm trên người Cheol, chính xác là bị ngã lên người hắn ta.

Kim Cheol vẫn luôn không thể quên giây phút mà anh nhìn thấy Jisoo bị JinYoung làm cho bại lộ thân phận nữ nhi. Lúc đó là vì quá lo lắng cho Shannon, lại gấp rút đưa Shannon quay về Hoàng cung để Hoàng thượng bớt lo lắng, ngay sau đó liền rời khỏi Hoàng cung lấy lí do giải quyết tên cẩu quan dám bắt giữ Shannon nhưng thật ra chính là đi tìm Jisoo để hỏi cho ra lẽ, vì hà cớ gì lại giả nam nhân...

Lại nhớ đã lỡ lời xúc phạm cô gái đó, một mực khăng khăng cho rằng Jisoo kia muốn làm Phò mã của vương triều mà lấy lòng công chúa. Không ngờ lại là nữ nhi, lúc đó vì sao lại không giải thích rõ ràng... chắc chắn là có mưu đồ đen tối trong việc này.

Không ngờ khi quay lại khách điếm thì gặp gia đình Kim đại phu kia đang chuẩn bị lên đường quay về khi anh mở lời hỏi về Jisoo thì Mingyu nói rằng có lẽ cô ta đã quay về nơi thuộc về cô gái đó... và vô số điều trừu tượng khác khiến anh không thể hiểu đứa trẻ này đang muốn nói gì. Cuối cùng, anh cũng hiểu được câu cuối cùng là có lẽ người anh cần tìm đang đi vào trong rừng. Một nữ nhi đi vào rừng nguy hiểm thế nào, Cheol nhanh chóng đuổi theo... không ngờ lại gặp tình cảnh cô ta xuống tự sát mà nhanh chóng ngăn cản.

- Tứ vương gia, người làm gì ở đây? - JiYeon ngạc nhiên hỏi, nhanh chóng rời khỏi bờ ngực săn chắn trên người hắn ta... quả nhiên là dân luyện võ có khác.

- Ngươi quả thật là nữ nhi. - Cheol cảm nhận được sự mềm mại trên người JiYeon vì vừa rồi cô ngã nhào vào lòng anh.

- Vuơng gia, ngài đến đây để xác nhận điều đó ư?

- Nói cho ta biết, vì sao ngươi phải giả nam nhân để tiếp cận công chúa... lần đó vì sao một nữ nhân như ngươi lại bị bọn sát thủ truy bắt. - Cheol tra hỏi.

JiYeon giận đến nóng mắt, nếu hắn ta... hắn ta là SeungCheol thật có lẽ cô đã đá vào chân hắn một phát thật mạnh để bớt ảo tưởng đi. Vì sao trong đầu hắn đều nghi ngờ người khác, mặt cô giống người xấu lắm ư...

- Tứ vương gia, tôi nói ngài nghe... khi bọn chúng truy sát tôi tôi có kêu ngài giúp tôi ư... tôi còn không biết ngài đang có mặt ở đó. Tôi làm việc ở Sisun lầu, tôi có bảo huynh muội hai người vào đó tìm kỉ nữ ư? Là hai người tự mình tìm đến nơi ăn chơi đó... Khi tôi gặp hai người, tôi có cầu xin hai người cho tôi theo sao? Vẫn là Shannon công chúa khăng khăng đòi mua. - JiYeon chỉ muốn xả hết tức giận luông giữ trong lòng với tên Kim Cheol này, hắn ta quá phách lối. - Chỉ có một điều tôi thừa nhận, là tôi đã nhờ công chúa giúp gia đình Kim đại phu rửa oan tội trạng... còn ngoài ra, là ngài đã nghĩ quá xa xôi.

Cheol nghe những lời Jisoo kia nói cũng có phần hợp lý, và từ khi gặp gỡ đến tận bây giờ cô gái không hề có chút nguy hiểm nào, lại còn giúp anh tìm được Shannon. Chỉ là cái tên tiểu tử khiến Shannon bị bắt đã trốn mất khi huyện đường náo loạn.

- Nếu không còn gì để nói, xin cáo từ. - JiYeon quay lưng bước đi.

- Khoan đã. - Cheol kéo tay JiYeon lại.

Cô nhìn thấy bàn tay hắn đang nắm lấy tay mình, chẳng phải cái thời này chính là nam nữ thụ thụ bất thân ư...

- Thất lễ. - Cheol vội buông ra, phút mà Jisoo quay đi hăn vẫn bị u mê mà nghĩ rằng cô ta là nam nhân.

- Vương gia, ngài cần hỏi điều gì nữa ư?

- Tên tiểu tử lần đó vu cáo cho Shannon là trộm cướp khiến công chúa bị hành hạ là kẻ nào, nghe cách nói chuyện giữa cô và hắn ta... xem ra hai người có quen biết.

JiYeon có thoáng bối rối, phạm phải tội này xem ra cả gia đình Yoo bị Hoàng thượng xử tử mất... Dù sao trước kia hắn ta cũng từng cứu giúp cô, lại nói dù sao hắn cũng mang gương mặt thư sinh của YoungJae... không nhân tâm đến mức để JinYoung bị xử tội.

- Chỉ vô tình gặp gỡ vài lần, không quen khôn biết. - Cô đáp.

- Nếu gặp lại chắc chắn nhận ra. - Cheol nói. - Cô phải đi theo tôi, truy bắt tên tiểu tử đó. - Cheol đáp.

Bị Cheol bắt đi vì cái lí do hết sức hoang đường, là phải làm nhân chứng tìm người về cho anh ta. Cô còn muốn che giấu giúp JinYoung, không lẽ cả đời phải đi theo tên Tứ vương gia hách dịch này... đời cô thảm hại rồi đây.

- Vì sao ngươi lại giả nam trang? - Cheol vừa đi vừa hỏi.

- Vì tôi thích. - Cô đáp.

- Ngươi là người đầu tiên dám trả lời như vậy với ta? - Cheol nhếch môi cười.

- Con người cũng chỉ có một cái mạng, cùng lắm là ngài lấy mạng tôi. - Cô dửng dưng.

Cheol thật ra chỉ vì có chút lo lắng cô gái này sẽ nghĩ quẩn mà tự sát, đành kiếm cớ để đi cùng cô ta... nghe câu nói sầu bi của cô anh càng cảm thấy không ổn, cô gái này có lẽ chỉ cần tách ra là lại đi đến bờ sông mà trầm mình.

- Đến khi nào chưa tìm ra được tên tiểu tử kia, ngươi không được phép tự sát, hiểu chưa hả? - Cheol uy hiếp.

- Ngài nghĩ tôi tự sát ư? - JiYeon nhíu mày. - Chẳng phải lúc nãy là do ngài làm tôi giật mình, một chút nữa là toi mạng.

Cái cách nói vô tư của JiYeon khiến Cheol có chút an tâm, nhưng vẫn đề phòng cô ta đang giả vờ như vậy... Anh quyết định vẫn để cô ta bên cạnh... Nhưng mà khoan đã, vì sao anh lại quan tâm đến cô gái dân gian này... cô ta sống hay chết cũng đâu hề lien quan đến Tứ vương gia này... Càng nhìn bước chân JiYeon đi phía trước, Kim Cheol càng tự thẩm vấn bản thân, vì sao ánh mắt cứ dõi theo.

- Ngươi không phải người nhà họ Kim, vì sao phải liều mình giúp bọn họ? - Cheol vừa đi vừa nói, anh đã điều tra kĩ càng dòng họ Kim kia không hề có người nào tên gọi Kim Jisoo.

- Ngài biết rồi ư. - JiYeon khẽ cười. - Vì họ là những con người vô cùng lương thiện, Mingyu và gia đình cậu bé chính là ân nhân của tôi.

- Có nghĩa khí. - Cheol nói. - Ngươi tên họ là gì?

- Tứ vương gia, ngài cứ gọi tôi là Jisoo... xem tôi như là một tên tiểu tử mà ngài dè chừng không cho tiếp cận công chúa. - JiYeon khẽ cười. - Bây giờ thì ngài an tâm rồi chứ, công chúa của ngài đã được an toàn.

Cheol bật cười nhẹ...trên vai cõng một cô gái nhỏ bé mặc bộ trang phục nam nhi ra khỏi cánh rừng.

Bọn họ ra khỏi khu rừng thì trời đã nhá nhem tối,ở phía cuối chân trời những ánh hoàng hôn đỏ rực xen qua từng khẽ núi chen nhau chiếu sáng... thời gian của nó còn quá ngắn ngủi, nhưng nó vẫn cố gắng dù chỉ còn một tia hy vọng cuối cùng.

- Đi thôi. - Cheol quay đầu bước đi, trên vai vẫn cõng theo JiYeon.

- Ngài đưa tôi đi đâu, vương gia.

- Về hoàng cung.

- Chẳng phải ngài từng nói sẽ rất nguy hiểm sao?

- Ngươi là nữ nhân, còn gì nguy hiểm nữa chứ. - Cheol khẽ cười...

JiYeon không hiểu lắm câu nói từ trong cửa miệng của Cheol nhưng hiện tại chân cô bị đau không di chuyển được, phó mặc cho hắn muốn đưa đi đâu thì đưa vậy.

Từ ngài Hoàng thái hậu lên chùa tu hành, chốn Hoàng cung bỗng dưng yên bình tĩnh lặng. Vì Hoàng đế vừa lên ngôi vẫn chưa lập hoàng hậu cũng như các phi tầng nên chốn hậu cung yên bình lạ thường... các quan văn võ đua nhau giới thiệu con gái mình cho Hoàng thượng nhưng đều bị phớt lờ. Chính vì chuyện này, vào các buổi lên triều Myung đều bị các chư hầu mong mỏi lập Hậu để cai quản Hậu cung.

- Hoàng thượng, có Nhị vương phi cầu kiến. - Tiểu Lôi Tử từ bên ngoài truyền vào.

Myung có đôi chút kinh ngạc. Từ ngày Thái tử mất do bạo bệnh, đã rất lâu không nhìn thấy Hyomin... không ngờ hôm nay lại đến tìm anh.

- Cho vào.

Từ bên ngoài, bóng dáng một vương phi vô cùng xinh đẹp kiêu sa, ánh mắt hút hồn người đối diện cùng những mảnh vải lụa thượng hạng còn tăng lên sự quyến rũ. Trên cơ thể là mùi hương nhẹ nhàng thanh khiết, bờ môi cong lên đầy sự trẻ trung.

- Hyomin tham kiến Hoàng thượng.

- Từ ngài Hoàng huynh không may qua đời, đã rất lâu không gặp Hoàng tỷ... chẳng hay Hoàng tỷ đến tìm Trẫm có việc gì?

- Hyomin có việc riêng muốn thỉnh cầu Hoàng thượng. - Cô gái nhìn qua Tiểu Lộ tử.

- Các ngươi lui ra hết cho Trẫm. - Myunh nói.

Đợi các nô tì và tiểu thái giám lui ra ngoài hết, trong thư phòng chỉ còn một mình Hyomin và Myunh. Myung hiện tại đang đợi điều mà cô gái này muốn nói với anh sau cái ngày cô đồng ý làm Thái tử phi... thay vì một Hoàng phi bên cạnh anh.

- Mọi người đã lui ra, Hoàng tỷ... người muốn nói điều gì với Trẫm.

Hyomin đưa đôi mắt long lanh như ngọc bích nhìn về phía Myung, bàn tay khẽ đưa lên gương mặt anh mà khẽ nói:" Myung... huynh vẫn còn trách muội ư?"

- Ta nào dám trách Hoàng tỷ. - Anh quay mặt đi. - Hoàng tỷ nên nhớ, tỷ là người của Hoàng ca ta...

- Myung... ngày xưa Jeon hoàng hậu từng làm thê thiếp của Min Suga, sau khi ông ấy băng hà... lại đường đường chính chính là hoàng hậu bên cạnh Min Yongi.

- Hoàng tỷ, người đang nói điều gì? - Myung liền nói. - Chẳng lẽ Hoàng tỷ muốn lấy cả thiên hạ trong tay Trẫm ư?

Hyomin hoảng hốt quỳ xuống dưới chân Myung, nước mắt bắt đầu lấm tấm rơi.. đưa đôi mắt đỏ mộng nước mà đáp:" Myunb, muội nào đâu có ý đó... năm đó vì cha muội ép hôn và được Go hoàng ban hôn, muội nào có thể cải lời...Những ngày tháng bên cạnh Thái tử là những ngày cực hình với muội... Huynh nào có biết Thái tử không hề yêu thương muội, xem muội như kẻ thù không màn nhìn đến. Myung, khi biết huynh lên ngai vàng muội đã rất vui mừng cho huynh... vì muội biết huynh vẫn còn rất yêu muội nên đến thời khắc này huynh vẫn chưa hề lập Hoàng hậu."

- Hyomin, Hoàng tỷ đừng quá kích động mà hãy giữ tôn nghiêm của mình. - Myung quay mặt vào trong mà nói. - Trẫm rất bận rộn, mời Hoàng tỷ hồi cung.

Từ phía sau, Hyomin chạy đến ôm chặt lấy Myung, toàn thân ép sát vào người anh mà nói:" Huynh không nhớ muội sao,  Myung."

Myung bối rối vài giây...

- Hoàng Thượng, Tứ vương gia cầu kiến. - Tiểu Lộ Tử bên ngoài la lớn.

Cheol vì đang vội cõng trên vai JiYeon nên không đợi Tiểu Lộ Tử mở cửa mà đẩy cửa đi vào mặc cho tiểu thái giám có ngăn cản, anh cũng muốn biết Hoàng ca giấu mỹ nhân nào bên trong mà tỏ ra bí mật như vậy.

Cả Cheol và JiYeon đều đưa mắt nhìn về phía hai người bọn họ, một cô gái vô cùng xinh đẹp đang từ phía sau ôm lấy Myung... và Myung xem ra cũng không hề có thái độ từ chối.

Nhìn thấy Cheol bước vào nên Myung nhanh chóng buông Hyomin ra... ánh mắt chạm phải ánh mắt của Jisoo đang nhìn mình... vì sao anh nhìn thấy trong anh mắt tên tiểu tử kia như chựt khóc và đầy nét bi thương...
Chap 34
Sau khi rời khỏi huyện nha, bầu trời nắng ấm khiến con người ta cũng cảm thấy thoải mái. Cuối cùng thì mọi tai ương đã trôi qua, tìm được Shannon và gia đình Kim đại phu cũng thoát khỏi tội oan. Cô đứng nhìn mọi thứ xung quanh mình, cô đã cố gắng thích nghi với nơi này... nhưng cuối cùng cô cảm thấy cô tồn tại ở nơi này quả nhiên không có ý nghĩa. Ngay từ đầu chẳng phải cô chỉ muốn đi theo Myungsoo ư, thời gian qua cô đã ở đây và gặp gỡ được rất nhiều người, những gương mặt thân quen ở thế giới hiện tại, chỉ là khi ở đây họ không còn là Myungsoo, S.Coups, Somi hay là YoungJae mà cô từng quen biết nữa... họ là những con người hoàn toàn khác.

- Tỷ, tỷ đang nghĩ gì? - Mingyu nhìn thấy JiYeon từ trên tầng cao của khách điếm nhìn xuống bên dưới, phong thái đăm chiêu suy nghĩ.

- Mingyu... - Cô quay đầu lại, đôi môi khẽ mỉm cười nhìn Mingyu, cậu bé đáng thương cuối cùng cũng thoát khỏi ngục tù. - Tỷ đang vui mừng vì cuối cùng gia đình đệ đã được tự do, không còn bị vu oan nữa.

- Cha mẹ đệ nói rằng sẽ lên đường quay về Sudong ngay trong hôm nay, họ muốn hỏi tỷ có muốn đi cùng gia đình đệ hay không? - Jiyeon nói.

- Đưa tỷ đến gặp cha mẹ đệ, Mingyu. - Cô bước đi về phía phòng của vợ chồng Kim đại phu.

Cô đã quyết định, ở nơi này xem như không còn vướn bận nào. Cô đã không còn lo lắng cho an nguy của gia đình Kim đại phu... cô sẽ ra đi... giống cái cách trước kia cô từng đi theo Myungsoo, ông trời không toại lòng cô một lần, nhưng cô sẽ làm cho đến khi ông trời thoả lòng cô.

- Kim đại phu, Kim tẩu.. - JiYeon khẽ gọi. - Con rất vui mừng khi cuối cùng hai người đã được minh oan... Thời gian trước đây được sống cùng gia đình người con cảm thấy thật hạnh phúc, nhưng hiện tại con đã quyết định sẽ quay về nơi mà con đến... Con sẽ mãi nhớ đến gia đình ta.

- Jisoo, nếu con đã quyết định như vậy, ta cũng không ép con. - Kim đại phu uống tách trà trên bàn, giọng khàn khàn mà nói.

- Ta cũng không muốn cản con, nhưng nếu con suy nghĩ lại... nếu không còn nơi nào để đến thì hãy nhớ đến Sudong, gia đình ta luôn mở cửa chào đón con... con gái của ta. - Kim tẩu ôm JiYeon vào lòng mà nói. - Ta sẽ rất nhớ con.

JiYeon áp gò má vào bờ ngực đầy âm áp của bà, cảm nhận được hơi ấm kia giống như trước đây cô từng âu yếm ôm mẹ mình vậy... Chỉ là nơi đây, không thuộc về cô và cũng không hề có điều gì lưu luyến.

Từ biệt gia đình Kim đại phu, cô quay về phòng mình mà gói hành trang trả lại phòng cho khách điếm. Khi thu dọn quần áo, JiYeon  nhìn thấy chiếc áo choàng mà Kim Myung khoát lên bờ vai mình, cô nhớ rất rõ cái ánh mắt của anh nhìn cô... Nhưng có lẽ là do cô khéo tưởng tượng, khi ấy cô là nam nhân... anh làm sao có thể nhìn cô như vậy, có lẽ chỉ là cô nhìn thấy anh lại cứ ngỡ là Myungsoo của cô trước kia.

Đôi môi khẽ mỉm cười, cô choàng chiếc áo của Myung lên người mà bước ra khỏi khách điếm, Mingyu tiếc nuối không muốn từ biệt nhưng không có cách nào giữ cô lại. Đối vơi đứa trẻ này, cô chính là con gái của thần gió... có lẽ đã đến lúc cô phải quay về với thiên cung xinh đẹp.

Rời khỏi kinh thành hoa lệ, JiYeon đứng sát mép vực... nhìn bên dưới sâu tham thảm không xác định được phía bên dưới là thứ gì. Cô khẽ nhắm đôi mắt mình lại, gió thổi chiếc búi tóc của cô bay về phía xa khiến mái tóc JiYeon bay trong gió... ánh mắt cô nhìn về phía xa xăm như đang mong chờ điều nhiệm màu nào đó. Hoặc là cô được đi theo Myungsoo, hoặc là cô sẽ quay trở về nơi hiện tại...

- Tiểu cô nương, cô nghĩ mình nhảy xuống đó có thể gặp được người cần gặp ư? - Một người đàn ông ăn mặc hệt như một tên cái bang đang đi về phía cô, ông ta nhìn xuống vực thảm liền nhăn mặt lắc đầu. - Thật là biết chọn lựa.

- Ông là ai? - JiYeon ngạc nhiên hỏi.

- Ta là ai? Ta là ai nhỉ? Ta cũng không biết... nhưng ta biết cô nương là ai...Cô nương, ta dám chắc cô mà nhảy xuống nơi này sẽ tàn phế đến già, không thoát được nơi này mà cả đời còn lại bán thân bất động tại đây.

- Ông... ông biết tôi từ đâu đến ư? - Có chút hoảng sợ

Người đàn ông kia quay đầu đi, cười rất trêu ngươi JiYeon nhưng sau đó lại đưa tay về phía JiYeon mà nói:" Ta đói bụng, đưa ta chút tiền ta sẽ nói cho ngươi biết."

JiYeon hơi nhếch môi, xem ra quả nhiên chính là một tên xin ăn thích lừa gạt người không hề biết điều gì. Chút nữa cô còn lo sợ ông ta biết được bí mật của cô, nói cứ như là biết hết mọi chuyện.

- Tôi còn ít tiền, cũng không dùng tới cho ông hết vậy. - JiYeon lấy từ trong người tất cả số tiền còn lại mà nói.

Ông ta chỉ lấy một đồng trong sâu tiền liền nói:" Ta chỉ xin một cái bánh bao là đủ, còn cô nương hãy giữ lại sẽ có lúc dùng tới."

- Tôi nghĩ mình không có cơ hội dùng tới. - JiYeon khẽ cười nói.

- Một khi cô chưa trả được nợ... cô sẽ không thể thoát khỏi nơi này. - Ông ta vừa đi vừa nói...

JiYeon có chút tò mò quay lại về phía sau mà hỏi:" Nợ ư?"

- Là nợ ân tình, loại nợ khó trả nhất. - Ông ta nói vọng lại.

Nợ ân tình ư... là món nợ với Myungsoo sao? Là tình cảm anh dành cho cô nhưng cô lại có lỗi khiến anh đau đớn như vậy. Nợ ân tình - Là cô phải trả cho ai khi mà Myungsoo của cô đã mất đi...

- Nhưng... chẳng phải người đã mất rồi ư... - Cô vội nhìn về phía người đàn ông kia mà nói.

Bóng dáng người đàn ông kia đã biến mất không một chút vết tích, cô bối rối không biết có nên tin người đàn ông đó hay không... Nếu cô nhảy xuống vực thảm này chẳng may đúng như lời ông ta nói, tàn phế hết đời ở lại nơi này... Không cô không muốn sống tàn phế như vậy...

- Jisoo. - Tiếng gọi to khiến cô giật mình, không ngờ trượt chân ngã về phía vực thảm phía trước...

- Cẩn thận. - giọng nói vội vàng vang lên, bàn tay nắm lấy tay cô..

- Kim Cheol. - JiYeon một phen giật mình, khi định thần lại đã nằm trên người Cheol, chính xác là bị ngã lên người hắn ta.

Kim Cheol vẫn luôn không thể quên giây phút mà anh nhìn thấy Jisoo bị JinYoung làm cho bại lộ thân phận nữ nhi. Lúc đó là vì quá lo lắng cho Shannon, lại gấp rút đưa Shannon quay về Hoàng cung để Hoàng thượng bớt lo lắng, ngay sau đó liền rời khỏi Hoàng cung lấy lí do giải quyết tên cẩu quan dám bắt giữ Shannon nhưng thật ra chính là đi tìm Jisoo để hỏi cho ra lẽ, vì hà cớ gì lại giả nam nhân...

Lại nhớ đã lỡ lời xúc phạm cô gái đó, một mực khăng khăng cho rằng Jisoo kia muốn làm Phò mã của vương triều mà lấy lòng công chúa. Không ngờ lại là nữ nhi, lúc đó vì sao lại không giải thích rõ ràng... chắc chắn là có mưu đồ đen tối trong việc này.

Không ngờ khi quay lại khách điếm thì gặp gia đình Kim đại phu kia đang chuẩn bị lên đường quay về khi anh mở lời hỏi về Jisoo thì Mingyu nói rằng có lẽ cô ta đã quay về nơi thuộc về cô gái đó... và vô số điều trừu tượng khác khiến anh không thể hiểu đứa trẻ này đang muốn nói gì. Cuối cùng, anh cũng hiểu được câu cuối cùng là có lẽ người anh cần tìm đang đi vào trong rừng. Một nữ nhi đi vào rừng nguy hiểm thế nào, Cheol nhanh chóng đuổi theo... không ngờ lại gặp tình cảnh cô ta xuống tự sát mà nhanh chóng ngăn cản.

- Tứ vương gia, người làm gì ở đây? - JiYeon ngạc nhiên hỏi, nhanh chóng rời khỏi bờ ngực săn chắn trên người hắn ta... quả nhiên là dân luyện võ có khác.

- Ngươi quả thật là nữ nhi. - Cheol cảm nhận được sự mềm mại trên người JiYeon vì vừa rồi cô ngã nhào vào lòng anh.

- Vuơng gia, ngài đến đây để xác nhận điều đó ư?

- Nói cho ta biết, vì sao ngươi phải giả nam nhân để tiếp cận công chúa... lần đó vì sao một nữ nhân như ngươi lại bị bọn sát thủ truy bắt. - Cheol tra hỏi.

JiYeon giận đến nóng mắt, nếu hắn ta... hắn ta là SeungCheol thật có lẽ cô đã đá vào chân hắn một phát thật mạnh để bớt ảo tưởng đi. Vì sao trong đầu hắn đều nghi ngờ người khác, mặt cô giống người xấu lắm ư...

- Tứ vương gia, tôi nói ngài nghe... khi bọn chúng truy sát tôi tôi có kêu ngài giúp tôi ư... tôi còn không biết ngài đang có mặt ở đó. Tôi làm việc ở Sisun lầu, tôi có bảo huynh muội hai người vào đó tìm kỉ nữ ư? Là hai người tự mình tìm đến nơi ăn chơi đó... Khi tôi gặp hai người, tôi có cầu xin hai người cho tôi theo sao? Vẫn là Shannon công chúa khăng khăng đòi mua. - JiYeon chỉ muốn xả hết tức giận luông giữ trong lòng với tên Kim Cheol này, hắn ta quá phách lối. - Chỉ có một điều tôi thừa nhận, là tôi đã nhờ công chúa giúp gia đình Kim đại phu rửa oan tội trạng... còn ngoài ra, là ngài đã nghĩ quá xa xôi.

Cheol nghe những lời Jisoo kia nói cũng có phần hợp lý, và từ khi gặp gỡ đến tận bây giờ cô gái không hề có chút nguy hiểm nào, lại còn giúp anh tìm được Shannon. Chỉ là cái tên tiểu tử khiến Shannon bị bắt đã trốn mất khi huyện đường náo loạn.

- Nếu không còn gì để nói, xin cáo từ. - JiYeon quay lưng bước đi.

- Khoan đã. - Cheol kéo tay JiYeon lại.

Cô nhìn thấy bàn tay hắn đang nắm lấy tay mình, chẳng phải cái thời này chính là nam nữ thụ thụ bất thân ư...

- Thất lễ. - Cheol vội buông ra, phút mà Jisoo quay đi hăn vẫn bị u mê mà nghĩ rằng cô ta là nam nhân.

- Vương gia, ngài cần hỏi điều gì nữa ư?

- Tên tiểu tử lần đó vu cáo cho Shannon là trộm cướp khiến công chúa bị hành hạ là kẻ nào, nghe cách nói chuyện giữa cô và hắn ta... xem ra hai người có quen biết.

JiYeon có thoáng bối rối, phạm phải tội này xem ra cả gia đình Yoo bị Hoàng thượng xử tử mất... Dù sao trước kia hắn ta cũng từng cứu giúp cô, lại nói dù sao hắn cũng mang gương mặt thư sinh của YoungJae... không nhân tâm đến mức để JinYoung bị xử tội.

- Chỉ vô tình gặp gỡ vài lần, không quen khôn biết. - Cô đáp.

- Nếu gặp lại chắc chắn nhận ra. - Cheol nói. - Cô phải đi theo tôi, truy bắt tên tiểu tử đó. - Cheol đáp.

Bị Cheol bắt đi vì cái lí do hết sức hoang đường, là phải làm nhân chứng tìm người về cho anh ta. Cô còn muốn che giấu giúp JinYoung, không lẽ cả đời phải đi theo tên Tứ vương gia hách dịch này... đời cô thảm hại rồi đây.

- Vì sao ngươi lại giả nam trang? - Cheol vừa đi vừa hỏi.

- Vì tôi thích. - Cô đáp.

- Ngươi là người đầu tiên dám trả lời như vậy với ta? - Cheol nhếch môi cười.

- Con người cũng chỉ có một cái mạng, cùng lắm là ngài lấy mạng tôi. - Cô dửng dưng.

Cheol thật ra chỉ vì có chút lo lắng cô gái này sẽ nghĩ quẩn mà tự sát, đành kiếm cớ để đi cùng cô ta... nghe câu nói sầu bi của cô anh càng cảm thấy không ổn, cô gái này có lẽ chỉ cần tách ra là lại đi đến bờ sông mà trầm mình.

- Đến khi nào chưa tìm ra được tên tiểu tử kia, ngươi không được phép tự sát, hiểu chưa hả? - Cheol uy hiếp.

- Ngài nghĩ tôi tự sát ư? - JiYeon nhíu mày. - Chẳng phải lúc nãy là do ngài làm tôi giật mình, một chút nữa là toi mạng.

Cái cách nói vô tư của JiYeon khiến Cheol có chút an tâm, nhưng vẫn đề phòng cô ta đang giả vờ như vậy... Anh quyết định vẫn để cô ta bên cạnh... Nhưng mà khoan đã, vì sao anh lại quan tâm đến cô gái dân gian này... cô ta sống hay chết cũng đâu hề lien quan đến Tứ vương gia này... Càng nhìn bước chân JiYeon đi phía trước, Kim Cheol càng tự thẩm vấn bản thân, vì sao ánh mắt cứ dõi theo.

- Ngươi không phải người nhà họ Kim, vì sao phải liều mình giúp bọn họ? - Cheol vừa đi vừa nói, anh đã điều tra kĩ càng dòng họ Kim kia không hề có người nào tên gọi Kim Jisoo.

- Ngài biết rồi ư. - JiYeon khẽ cười. - Vì họ là những con người vô cùng lương thiện, Mingyu và gia đình cậu bé chính là ân nhân của tôi.

- Có nghĩa khí. - Cheol nói. - Ngươi tên họ là gì?

- Tứ vương gia, ngài cứ gọi tôi là Jisoo... xem tôi như là một tên tiểu tử mà ngài dè chừng không cho tiếp cận công chúa. - JiYeon khẽ cười. - Bây giờ thì ngài an tâm rồi chứ, công chúa của ngài đã được an toàn.

Cheol bật cười nhẹ...trên vai cõng một cô gái nhỏ bé mặc bộ trang phục nam nhi ra khỏi cánh rừng.

Bọn họ ra khỏi khu rừng thì trời đã nhá nhem tối,ở phía cuối chân trời những ánh hoàng hôn đỏ rực xen qua từng khẽ núi chen nhau chiếu sáng... thời gian của nó còn quá ngắn ngủi, nhưng nó vẫn cố gắng dù chỉ còn một tia hy vọng cuối cùng.

- Đi thôi. - Cheol quay đầu bước đi, trên vai vẫn cõng theo JiYeon.

- Ngài đưa tôi đi đâu, vương gia.

- Về hoàng cung.

- Chẳng phải ngài từng nói sẽ rất nguy hiểm sao?

- Ngươi là nữ nhân, còn gì nguy hiểm nữa chứ. - Cheol khẽ cười...

JiYeon không hiểu lắm câu nói từ trong cửa miệng của Cheol nhưng hiện tại chân cô bị đau không di chuyển được, phó mặc cho hắn muốn đưa đi đâu thì đưa vậy.

Từ ngài Hoàng thái hậu lên chùa tu hành, chốn Hoàng cung bỗng dưng yên bình tĩnh lặng. Vì Hoàng đế vừa lên ngôi vẫn chưa lập hoàng hậu cũng như các phi tầng nên chốn hậu cung yên bình lạ thường... các quan văn võ đua nhau giới thiệu con gái mình cho Hoàng thượng nhưng đều bị phớt lờ. Chính vì chuyện này, vào các buổi lên triều Myung đều bị các chư hầu mong mỏi lập Hậu để cai quản Hậu cung.

- Hoàng thượng, có Nhị vương phi cầu kiến. - Tiểu Lôi Tử từ bên ngoài truyền vào.

Myung có đôi chút kinh ngạc. Từ ngày Thái tử mất do bạo bệnh, đã rất lâu không nhìn thấy Hyomin... không ngờ hôm nay lại đến tìm anh.

- Cho vào.

Từ bên ngoài, bóng dáng một vương phi vô cùng xinh đẹp kiêu sa, ánh mắt hút hồn người đối diện cùng những mảnh vải lụa thượng hạng còn tăng lên sự quyến rũ. Trên cơ thể là mùi hương nhẹ nhàng thanh khiết, bờ môi cong lên đầy sự trẻ trung.

- Hyomin tham kiến Hoàng thượng.

- Từ ngài Hoàng huynh không may qua đời, đã rất lâu không gặp Hoàng tỷ... chẳng hay Hoàng tỷ đến tìm Trẫm có việc gì?

- Hyomin có việc riêng muốn thỉnh cầu Hoàng thượng. - Cô gái nhìn qua Tiểu Lộ tử.

- Các ngươi lui ra hết cho Trẫm. - Myunh nói.

Đợi các nô tì và tiểu thái giám lui ra ngoài hết, trong thư phòng chỉ còn một mình Hyomin và Myunh. Myung hiện tại đang đợi điều mà cô gái này muốn nói với anh sau cái ngày cô đồng ý làm Thái tử phi... thay vì một Hoàng phi bên cạnh anh.

- Mọi người đã lui ra, Hoàng tỷ... người muốn nói điều gì với Trẫm.

Hyomin đưa đôi mắt long lanh như ngọc bích nhìn về phía Myung, bàn tay khẽ đưa lên gương mặt anh mà khẽ nói:" Myung... huynh vẫn còn trách muội ư?"

- Ta nào dám trách Hoàng tỷ. - Anh quay mặt đi. - Hoàng tỷ nên nhớ, tỷ là người của Hoàng ca ta...

- Myung... ngày xưa Jeon hoàng hậu từng làm thê thiếp của Min Suga, sau khi ông ấy băng hà... lại đường đường chính chính là hoàng hậu bên cạnh Min Yongi.

- Hoàng tỷ, người đang nói điều gì? - Myung liền nói. - Chẳng lẽ Hoàng tỷ muốn lấy cả thiên hạ trong tay Trẫm ư?

Hyomin hoảng hốt quỳ xuống dưới chân Myung, nước mắt bắt đầu lấm tấm rơi.. đưa đôi mắt đỏ mộng nước mà đáp:" Myunb, muội nào đâu có ý đó... năm đó vì cha muội ép hôn và được Go hoàng ban hôn, muội nào có thể cải lời...Những ngày tháng bên cạnh Thái tử là những ngày cực hình với muội... Huynh nào có biết Thái tử không hề yêu thương muội, xem muội như kẻ thù không màn nhìn đến. Myung, khi biết huynh lên ngai vàng muội đã rất vui mừng cho huynh... vì muội biết huynh vẫn còn rất yêu muội nên đến thời khắc này huynh vẫn chưa hề lập Hoàng hậu."

- Hyomin, Hoàng tỷ đừng quá kích động mà hãy giữ tôn nghiêm của mình. - Myung quay mặt vào trong mà nói. - Trẫm rất bận rộn, mời Hoàng tỷ hồi cung.

Từ phía sau, Hyomin chạy đến ôm chặt lấy Myung, toàn thân ép sát vào người anh mà nói:" Huynh không nhớ muội sao,  Myung."

Myung bối rối vài giây...

- Hoàng Thượng, Tứ vương gia cầu kiến. - Tiểu Lộ Tử bên ngoài la lớn.

Cheol vì đang vội cõng trên vai JiYeon nên không đợi Tiểu Lộ Tử mở cửa mà đẩy cửa đi vào mặc cho tiểu thái giám có ngăn cản, anh cũng muốn biết Hoàng ca giấu mỹ nhân nào bên trong mà tỏ ra bí mật như vậy.

Cả Cheol và JiYeon đều đưa mắt nhìn về phía hai người bọn họ, một cô gái vô cùng xinh đẹp đang từ phía sau ôm lấy Myung... và Myung xem ra cũng không hề có thái độ từ chối.

Nhìn thấy Cheol bước vào nên Myung nhanh chóng buông Hyomin ra... ánh mắt chạm phải ánh mắt của Jisoo đang nhìn mình... vì sao anh nhìn thấy trong anh mắt tên tiểu tử kia như chựt khóc và đầy nét bi thương...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro