Chương 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thời điểm Park Jiyeon ném tiền không cảm thấy gì, lúc đi xuống vỉa hè, bắp chân đột nhiên đau đớn.

Cô hít vào một hơi.

“Có khăn giấy không?” Kim Myungsoo đi tới, hỏi cô.

Jiyeon cho là lúc anh dựng xe lên bị bẩn tay, nhịn đau lấy khăn giấy trong túi ra, đưa cả một gói tới.

Kim Myungsoo dựng xe đạp xong, đi qua người cô về phía thùng rác.

Park Jiyeon bất ngờ nhìn giáo sư Kim mặc sơ mi trắng mở nắp thùng rác, nhặt ra hai tờ nhân dân tệ cô vừa vứt bỏ.

“Điều lệ quản lý tiền tệ quy định, bất kỳ đơn vị hay cá nhân nào, cố ý làm tổn hại tiền tệ, do cơ quan công an cảnh cáo, bị phạt tiền từ một vạn trở xuống.” Kim Myungsoo trở lại bên người cô, nhìn khuôn mặt tức giận của cô giải thích.

Park Jiyeon nghiêng đầu, hừ một tiếng: “Vậy anh giữ đi, tôi không muốn.”

Kim Myungsoo lại rút ra hai tờ khăn giấy, vừa lau chùi tờ tiền không hề bẩn, vừa nói: “Hai trăm tệ này có ý nghĩa ở chỗ làm cho đối phương nhớ kỹ bài học này, bà ta vì mấy quả trứng gà liền bắt em bồi thường, khẳng định càng quan tâm tới hai trăm tệ này hơn em, hôm nay bồi thường tiền, sau này mới không dám lại bắt nạt người khác.”

Jiyeon nhớ lại ánh mắt nhìn tiền lúc người phụ nữ tóc quăn rời đi, trong lòng cuối cùng mới thoải mái.

Kim Myungsoo đưa tiền và khăn giấy còn lại cho cô.

Jiyeon nghĩ nghĩ, đưa lại một tờ một trăm tệ cho anh: “Đêm nay cảm ơn anh, có một chút tâm ý.”

Kim Myungsoo từ chối, nhìn chằm chằm chân cô hỏi: “Có đau hay không, có thể tự mình đi sao?”

Jiyeon rất đau, nhưng cô không muốn làm phiền Myungsoo thêm nữa, cười nói không có việc gì, một lần nữa đỡ lấy xe đạp của minh. Khoảng cách tới tiểu khu còn một đoạn đường, Jiyeon muốn đi xe về, thế nhưng đùi phải đau đến mức không thể bước chân qua xe. Kim Myungsoo đứng bên cạnh nhìn thấy rõ ràng động tác cô dừng lại cùng gương mặt thống khổ.

“Tôi đèo em đi.” Kim Myungsoo đoạt lấy xe, dù gì cũng là hàng xóm, nếu anh đã gặp, liền giúp đỡ cô một chút.

Park Jiyeon quả thật rất đau, gật đầu một cái nói cảm ơn.

Chân Kim Myungsoo rất dài, ngồi trên chiếc xe đạp xinh xắn của con gái, một chân vững vàng chống xuống, một chân để trên bàn đạp. Park Jiyeon cầm túi xách chậm rãi ngồi lên chỗ ngồi phía sau, Kim Myungsoo quay đầu nhìn thoáng qua, xác định cô đã ngồi vững, anh nâng châm lên đạp, xe lập tức đi về phía trước.

Không biết có phải do đã lâu không đi xe đạp, hay là không quen loại của con gái, Kim Myungsoo vừa mới đi, xe đạp xiêu vẹo lung lay.

Jiyeon bối rối bám lấy lưng áo sơ mi của Kim Myungsoo.

Kim Myungsoo không lưu tâm, đi qua hai cửa tiệm, xe đạp mới hoàn toàn ổn định.

Lúc này Jiyeon mới buông tay ra.

Điện thoại trong tay kêu lên, là mẹ Park gọi tới, Jiyeon chậm rãi hồi phục tâm tình rồi mới nghe, một tiếng “Mẹ” kêu rất ngọt, giống như không có chuyện gì xảy ra. Mẹ Park cũng không có việc gì, chỉ là trò chuyện với con gái về tình hình gần đây một chút, biết được con gái mọi chuyện đều tốt, cuộc điện thoại liền kết thúc.

Để điện thoại xuống, Jiyeon nhìn vết thương trên đùi, thở dài.

Mấy phút sau, xe đạp dừng lại dưới nhà hai người.

Jiyeon nhịn đau nhảy xuống, nói một tiếng “Cám ơn” với Kim Myungsoo.

Lầu một tiểu khu anh đèn sáng tỏ, lúc này Myungsoo mới phát hiện vết trầy da trên đùi Jiyeon nghiêm trọng hơn tưởng tượng, rõ ràng sưng hẳn so với chân trái.

“Vết thương của em phải đi bệnh viện.” Kim Myungsoo kéo lại Park Jiyeon đang chuẩn bị đi vào.

Jiyeon cúi đầu nhìn một chút, cảm thấy không nghiêm trọng như vậy.

“Thật bị thương vào xương, sau này chịu khổ là em.” Giọng Kim Myungsoo lãnh đạm, không hài lòng với cô gái còn trẻ khinh bạc thân thể mình.

Park Jiyeon bị vẻ mặt nghiêm túc của anh hù dọa, không thể làm gì khác hơn là đồng ý, cầm lấy điện thoại gọi xe, thấy Kim Myungsoo  còn đứng một bên, Jiyeon vội cười: “Xe rất nhanh sẽ đến, anh cứ lên trước đi, tối nay thật cám ơn anh.”

Lúc này đã là 9 giờ tối, mặc dù cả các toàn nhà chọc trời cả thành phố đều sáng đèn, nhưng đối với một cô gái xinh đẹp mặc quần ngắn mà nói vẫn có chút nguy hiểm. Nghĩ đến lúc Jiyeon trở về sẽ trễ hơn, Kim Myungsoo nhìn hai chân dài của cô, nói: “Tôi đi cùng em.”

Park Jiyeon thụ sủng nhược kinh!

Đây thật sự là người hàng xóm lạnh lùng ngay cả tô mì cũng muốn tính rõ ràng với cô sao?

“Không cần không cần, bệnh viện rất gần đây.” Jiyeon vội vàng từ chối.

Kim Myungsoo cũng không phải nhất định muốn đi, đưa ra một phương án giải quyết: “Vậy cô gọi điện thoại cho dì tới.”

Park Jiyeon lập tức do dự, chỗ ở của ba mẹ bây giờ rất xa, lái xe hơn nửa tiếng mới đến, huống hồ cô cũng không muốn để cho hai ông bà lo lắng. Nếu mẹ biết chuyện tối nay, sáng mai nhất định sẽ chuyển tới đây nhìn chằm chằm cô, mặc dù Jiyeon thích hưởng thụ sinh hoạt của sâu gạo một ngày ba bữa đều được mẹ cung cấp, nhưng cô càng thích tự do hơn.

“Vậy, vẫn là làm phiền anh đi.” Jiyeo ngượng ngùng cúi đầu xuống.

Kim Myungsoo ừ một tiếng.

Hai người đứng chờ dưới lầu, Kim Myungsoo ít nói, Park Jiyeon cũng không biết có thể nói cái gì với anh, dứt khoát nhìn chằm chằm vị trí của xe trên phần mềm. May mắn xe đến rất nhanh, năm phút sau đã đến.

Park Jiyeon và Kim Myungsoo đều ngồi ở đằng sau, một đường không nói chuyện, trầm mặc đến mức làm cho lái xe hiếu kỳ nhìn về phía sau mấy lần, còn hoài nghi có phải đôi tình nhân trẻ giận dỗi nhau không.

Buổi tối người trong bệnh viện cũng rất đông, Kim Myungsoo giúp Jiyeon đăng ký, lại đỡ cô khập khễnh đi phòng chụp x-quang, sau khi bác sĩ xem xong nói Jiyeon chỉ bị thương bên ngoài, nhưng cũng cần nằm trên giường tĩnh dưỡng ba ngày, trong ba ngày này tận lực hạn chế dùng sức ở đùi phải.

Từ trong phòng đi ra, Kim Myungsoo lại lần nữa đỡ cánh tay Jiyeon.

Phía trên Jiyeon mặc áo ngắn tay, bàn tay to của Kim Myungsoo trực tiếp cầm lấy cánh tay mảnh khảnh mềm mại của cô, động tác của anh tự nhiên, chỉ là giúp người làm niềm vui, nhưng Park Jiyeon là lần đầu tiên trải qua loại giúp đỡ này, cả người không được tự nhiên, nới rộng khoảng cách: “Tự tôi đi thôi.”

Kim Myungsoo chỉ nhìn chân cô: “Bác sĩ nói em bây giờ không thể dùng sức.”

Anh làm đâu ra đấy, như một nam hộ lý, Park Jiyeon sợ nếu cô lại từ chối lần nữa sẽ lộ ra cô làm kiêu.

Cô kỳ quái được Kim Myungsoo đỡ lên xe.

Trở lại tiểu khu, Kim Myungsoo lại đưa cô vào thang máy, trong thang máy có bốn năm người, nhìn thấy Park Jiyeon bị thương, người bên trong tự động tránh ra cùng một chỗ, Kim Myungsoo vẫn không buông cánh tay cô ra, Jiyeon ngẩng đầu, nhìn trên vách thang máy sáng đến mức có thể soi gương chiếu ra bóng của cô và Myungsoo.

Người đàn ông mặc áo sơ mi ngẩng đầu quan sát số tầng trên màn hình, cô gái được anh dìu mặc quần đùi tóc rối loạn, cả người chật vật.

Đến tầng 16.

Kim Myungsoo đỡ Park Jiyeon đi ra ngoài.

Lúc Jiyeon mở cửa, Kim Myungsoo hỏi cô: “Em không có ý định nói cho dì à?”

Jiyeon lắc đầu, biết mình đầu tóc rối bời, Jiyeon nhìn cánh cửa nhỏ giọng lầm bầm: “Bà ấy mà biết khẳng định sẽ chuyện bé xé ra to.”

“Vậy nửa đêm em xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì sao?” Kim Myungsoo lại hỏi.

Jiyeon cười: “Tôi không có ngốc đến vậy.”

Kim Myungsoo nhìn tự tin trên mặt cô, nhìn lại thương thế của cô, nghiêm trọng hoài nghi.

“Lưu số điện thoại đi, có việc gọi tôi.”

Không phải lần đầu tiên Park Jiyeon được nam sinh hỏi số điện thoại, nhưng chỉ có Kim Myungsoo là có mục đích đơn thuần nhất.

Jiyeon vừa muốn nói dãy số, nhớ tới phí đăng ký đều là Kim Myungsoo thanh toán, cô liền lấy điện thoại ra, cười cười với anh: “Hay là thêm kakaotalk đi, nói chuyện phiếm cũng tiện.”

Kim Myungsoo nhíu mày: “Tôi bận rộn công việc, không có thời gian nói chuyện phiếm.”

Đây là không muốn kết bạn kakaotalk với cô?

Mặt Jiyeon đột nhiên đỏ lên, so với lần kia bị anh làm cho mất mặt trước mọi người còn xấu hổ hơn.

Cô cố gắng nhớ lại đêm nay Kim Myungsoo trợ giúp cô, dùng giọng điệu giải quyết việc công trịnh trọng nói: “Giáo sư Kim yên tâm, trừ khi cần thiết, tôi nhất định không quấy rầy anh.”

Kim Myungsoo nhìn hai mắt cô, rốt cuộc lấy điện thoại ra, kết bạn với cô.

Avatar của Jiyeon chính là hình cô mặc đồng phụ của quán mì, nụ cười trong sáng, nickname chính là họ tên. Nickname của Kim Myungsoo cũng là họ tên, avatar là ảnh chụp cầm giấy chứng nhận giáo sư đại học Z, mặt không biểu cảm, nhan sắc cũng giảm đi rất nhiều, bất quá vẫn có thể nhìn ra chủ nhân rất đẹp trai.

“Ngủ ngon, giáo sư Kim.” Trao đổi xong phương thức liên lạc, không có gì để nói, Jiyeon chủ động chào.

Kim Myungsoo gật đầu: “Chú ý an toàn.” Nói xong anh xoay người mở cửa nhà mình.

Park Jiyeon nhẹ nhàng thở ra.

Nằm dài trên giường, đã sắp 11 giờ, Jiyeon nhàm chán nhìn bạn bè kakaotalk một vòng, phát hiện Kim Myungsoo không có động tĩnh gì. Nhớ lại việc chính, Jiyeon gửi một lì xì tiền cho giáo sư Kim.

Kim Myungsoo ngồi trước bàn làm việc nhìn báo cáo nghiên cứu nước ngoài mới nhất, sau khi thấy bao lì xì, hỏi cô: Làm gì?

Jiyeon: Tối nay để anh tốn kém rồi, đây là tôi nên gửi anh.

Kim Myungsoo mở bao lì xì ra, tám trăm tệ, còn nhiều hơn phí đăng ký anh trả.

Kim Myungsoo liền trả lại cho Park Jiyeon một phần cũng không thiếu.

Jiyeon: …

Người này quả thực không cách nào giao lưu được mà! Jiyeon tắt điện thoại, đi ngủ.

~

Trên đùi bị thương, Jiyeon nói với Saeron ba ngày này cô không tới quán, lý do là cô ra ngoài du lịch.

Bà chủ thường xuyên trốn việc, nhân viên trong quán tập mãi cũng thành quen.

Mỗi ngày giáo sư Kang đều đến ăn mì nhưng không thấy được tiểu khả ái trong lòng, rất thất vọng, anh ta biết được Jiyeon đi du lịch do Saeron cố ý tiết lộ, nhưng trở lại đại học Z trông thấy Kim Myungsoo, giáo sư Kang không nhịn được xác nhận với đồng nghiệp: “Ngày hôm nay Park tiểu thư không tới quán mì, cậu biết có chuyện gì không?”

Nhân viên trong quán nói Jiyeon đi du lịch, ai biết có phải đi hẹn hò với luật sư Oh hay không? Không hỏi rõ, giáo sư Kang không yên tâm!

Kim Myungsoo vùi đầu làm việc với dụng cụ thí nghiệm, thuận miệng trả lời: “Cô ấy bị thương ở đùi, ba ngày này đều ở nhà tĩnh dưỡng.”

“Bị thương ư?” Giáo sư Kang giật nảy người, “Làm sao lại bị thương?”

Kim Myungsoo chê anh ta phiền, tạm dừng việc trong tay, giải thích đơn giản một lần.

Giáo sư Kang ngôn từ chính nghĩa phê bình người phụ nữ tóc quăn một lát, phê bình xong rồi, giáo sư Kang bỗng nhiên ý thức được đây là một cơ hội tốt để đến gần Park Jiyeon hơn, hưng phấn khuyến khích Kim Myungsoo: “Nếu cậu biết Park tiểu thư bị thương, vậy có phải nên mua chút trái cây đi thăm một chút không?”

Kim Myungsoo không cho là cần thiết làm vậy, Park Jiyeon cũng không phải là bệnh nặng nằm viện.

“Bà con xa không bằng láng giềng gần, bây giờ cậu quan tâm Park tiểu thư một chút, tương lai cậu xảy ra chuyện gì, Park tiểu thư mới có thể quan tâm cậu như thế, trả lễ lại có phải không?” Giáo sư Kang đuổi sát bước chân đồng nghiệp, rất có tư thế nếu Kim Myungsoo không đáp ứng anh ta sẽ không rời đi.

Kim Myungsoo được nhắc nhở, nghĩ đến tài nấu nướng của mẹ Park

“Mua trái cây gì?” Anh không có kinh nghiệm đi thăm người bệnh.

Hai mắt giáo sư Kang sáng lên: “Tối nay xong việc tôi đi mua cùng anh!”

.

.

.

Tác giả có lời muốn nói: Đột nhiên có chút đau lòng thay giáo sư Kang, ha ha ha.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro