Chương 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày đầu tiên Jiyeon ở nhà tĩnh dưỡng, trôi qua khá phong phú, vừa xem phim vừa ăn đồ ăn vặt, ăn no thì ngủ một giấc, giống y như sâu gạo.

Hơn 6 giờ tối, Jiyeon vừa chuẩn bị gọi đồ ăn bên ngoài, Kim Myungsoo đột nhiên nhắn tin tới: Ăn cơm tối chưa?

Trông thấy nội dung nói chuyện, Jiyeon vô ý thức nhìn lại avatar của Kim Myungsoo, vị giáo sư Kim từ chối nói chuyện phiếm quấy rầy, làm sao có thể nhắn ra một tin nhắn không có dinh dưỡng như thế?

Jiyeon: Vừa định đặt thức ăn giao hàng, sao vậy?

Cổng trường đại học Z, giáo sư Kang đứng cùng Kim Myungsoo, trông thấy Jiyeon trả lời, anh ta khẩn trương chỉ điểm Kim Myungsoo: “Mau nói cậu muốn đi thăm cô ấy, nếu như gần đây có nhà hàng cô ấy muốn ăn, cậu có thể mua giúp.”

Kim Myungsoo lười nhác gõ chữ, lại không muốn giội gáo nước lạnh cho đồng nghiệp một lòng muốn theo đuổi người khác phái, dứt khoát đưa điện thoại cho giáo sư Kang.

Giáo sư Kang kích động đem lời vừa rồi nhắn đi, ngôn từ cực kỳ nhiệt tình, nhiệt tình đến mức hèn mọn.

Trong tay Kim Myungsoo xách theo túi hoa quả, không quan tâm đồng nghiệp đang lấy danh nghĩa của anh hàn huyên cái gì.

Jiyeon có chút không bình tĩnh nổi, giáo sư Kim bên trong kakaotalk này khác thường không thể khiến cô an tâm.

Jiyeon: Vẫn là không làm phiền anh, tự tôi gọi giao hàng cũng được.

Giáo sư Kim: Không phiền phức chút nào, chúng ta là hàng xóm, em bị thương, dù sao tôi cũng tiện đường, nói đi, muốn ăn món gì?

Đối phương quá nhiệt tình, Jiyeon nhịn không được hỏi: Giáo sư Kim, anh không sao chứ? Hôm nay hình như không giống anh lắm.

Mặt “giáo sư Kim” đỏ lên, sau một lát mới trả lời: Tôi không sao, chỉ là hàng xóm hỗ trợ lẫn nhau, đúng rồi, cô thích ăn món cay Tứ Xuyên không, tôi thấy bên cạnh có quán bán món Tứ Xuyên.

Jiyeon đành phải nói: Tốt, vậy liền làm phiền giáo sư Kim, anh chắc cũng chưa ăn, vậy tối nay tôi mời khách, đồ ăn tự anh chọn là được.

Nhìn thấy cô trả lời, giáo sư Kang cười ngây ngô nhìn điện thoại, sau đó lôi kéo Kim Myungsoo đi vào quán món cay Tứ Xuyên bên trái.

Nhìn thực đơn, giáo sư Kang hỏi Kim Myungsoo: “Cậu biết Park tiểu thư thích ăn món gì không?”

Kim Myungsoo lắc đầu.

Giáo sư Kang liền chọn nhiều món khác nhau.

Phục vụ đến nhận thực đơn, Kim Myungsoo đưa ra một yêu cầu: “Cho ít ớt thôi.”

Phục vụ ghi lại ghi chú rồi rời đi.

Giáo sư Kang nghi hoặc hỏi Kim Myungsoo: “Cậu không thể ăn cay?”

Kim Myungsoo nhìn anh ta: “Phần lớn người bị thương đều kỵ món cay.”

Giáo sư Kang bừng tỉnh đại ngộ, lập tức hối hận mình thế mà lại chọn quán món cay Tứ Xuyên.

~

Trong nhà có khách sắp tới, mặc dù chỉ là hàng xóm, Jiyeon vẫn đơn giản dọn dẹp lại phòng khách một lần, áo ngủ đã mặc một ngày cũng thay sang áo ngắn tay quần đùi ở nhà.

Khoảng nửa giờ sau, chuông cửa vang lên, cùng lúc đó, nhận được tin nhắn của Kim Myungsoo: Là tôi.

Park Jiyeon không khỏi có chút khẩn trương, cho tới bây giờ, cô cũng không hiểu Kim Myungsoo vì sao lại đột nhiên trở nên có tình người như thế.

Đi đến trước cửa, Jiyeon lộ ra nụ cười chuyên nghiệp để đón khách của nhân viên quán mì, mở cửa ra.

Kim Myungsoo thần sắc tự nhiên đứng ở trước cửa, một tay xách túi hoa quả.

Giáo sư Kang thấp hơn anh một nửa cái đầu đứng bên trái Kim Myungsoo, hai tay xách theo túi gói thức ăn của quán món ăn Tứ Xuyên.

Mặt Jiyeon lộ vẻ kinh ngạc.

Giáo sư Kang ho khan một cái, hi vọng đồng nghiệp giúp anh giải thích một chút.

Kim Myungsoo liếc anh ta một cái, lại nói với Jiyeon: “Giáo sư Kang nghe nói em bị bệnh, cố ý mua hoa quả tới thăm, thức ăn giao hàng cũng là anh ấy trả.”

Mặt giáo sư Kang bên cạnh càng đỏ hơn, vừa vội vừa xấu hổ, anh ta muốn giải thích uyển chuyển một chút!

“Tôi, tôi vốn là đi ăn cơm cùng giáo sư Kim, cậu ấy nói cần đi thăm Park tiểu thư, tôi, tôi cũng thuận tiện tới thăm một chút.” Không dám nhìn Jiyeon, giáo sư Kang cúi đầu nói, giọng nói thấp khiến Jiyeon suýt nữa không nghe rõ.

Kim Myungsoo nhíu mày, nhìn gương mặt đỏ bừng của giáo sư Kang, anh mới ý thức được cái gì, nhấp môi.

EQ hai vị giáo sư không được cao, Jiyeon lập tức hiểu ra, cũng đoán được người trò chuyện tin nhắn với cô hẳn là giáo sư Kang.

Jiyeon đã sớm nhìn ra giáo sư Kang thích cô, rõ ràng là người của hai thế giới, Jiyeon chưa hề nghĩ tới khả năng này, chẳng qua là cảm thấy giáo sư Kang hơi một tí là đỏ mặt đơn thuần đáng yêu, bởi vậy, Jiyeon không ngại tối nay giáo sư Kang ăn ké, chỉ là đau đầu, không biết nên từ chối giáo sư Kang đơn thuần này như nào, dù sao giáo sư Kang người ta còn chưa mở lời, cô mạo muội đâm một dao cũng không đành lòng.

“Cám ơn hai người, vào trong ngồi đi.” Jiyeon cười nói.

Kim Myungsoo cùng giáo sư Kang lần lượt đi vào.

Jiyeon nhìn thấy túi thức ăn tràn đầy trong tay giáo sư Kang, giật mình: “Mua nhiều như vậy sao?”

Giáo sư Kang lắp ba lắp bắp hỏi: “Tàm tạm, ta, chúng ta có thể ăn hết mà.”

Jiyeon cười đón lấy túi thức ăn trong tay anh ta, muốn để lên bàn ăn, giáo sư Kang nhìn bắp chân cô bị thương, vội vã tránh đi: “Cô đừng động, để tôi làm.” Nói xong, anh ta giống như chạy trốn mang theo hai túi đồ ăn đi tới bên bàn.

Jiyeon bất đắc dĩ nhìn về phía Kim Myungsoo.

Kim Myungsoo mang theo hoa quả đi vào phòng bếp, sau khi ra ngoài cùng giáo sư Kang sắp xếp bàn ăn.

Hai người đàn ông, một người thì bản tính nói ít, một người vì quá căng thẳng không dám nói lời nào, Jiyeon cũng tự thấy xấu hổ, đứng ở bên cạnh cố gắng làm bầu không khí sinh động: “Tôi nhớ là giáo sư Kang thường xuyên tăng ca, tối nay không cần sao?”

Ánh mắt sau khung kính của giáo sư Kang toát ra vui sướng, Park tiểu thư thế mà biết anh ta thường xuyên tăng ca?

Anh ta lấy dũng khí nhìn thoáng qua Jiyeon, đẩy mắt kính nói: “Việc hôm nay đều đã làm xong, cô, vết thương ở chân cô thế nào rồi?”

Jiyeon cười: “Tốt hơn rồi.”

Giáo sư Kang bị khuôn mặt tươi cười của cô làm lung lay ánh mắt, cúi đầu lần nữa, chỉ cảm thấy Park tiểu thư không mặc đồng phục làm việc càng đẹp mắt.

Đồ ăn tổng cộng có năm món mặn một chén canh, Jiyeon nhìn thoáng qua hóa đơn trong túi đựng, đoạt lại một cái, lại lấy tiền từ trong ví ra, kiên trì đưa cho giáo sư Kang: “Đã nói rồi tối nay tôi mời bữa này!”

Giáo sư Kang đỏ mặt từ chối, Jiyeon hờn dỗi nhìn về phòng khách: “Anh không lấy tiền, vậy tôi sẽ không ăn.”

Giáo sư Kang luống cuống, vậy phải làm sao bây giờ.

Anh ta nhìn Kim Myungsoo nhờ giúp đỡ.

Kim Myungsoo đói bụng, chỉ muốn nhanh chóng ăn cơm, liền bảo giáo sư Kang nhận tiền.

Một người so với hai người, giáo sư Kang hết cách, đem tiền trên bàn cất vào túi.

Jiyeon đổi giận thành cười, ngồi đối diện hai người.

Không khí trên bàn ăn tiếp tục xấu hổ, Jiyeon ngó giáo sư Kang, nghĩ đến giáo sư Kanh gần như gió mặc gió, mưa mặc mưa mỗi ngày đều tới quán mì một chuyến, trong lòng có quyết định. Không có bữa cơm này, cô với giáo sư Kang chỉ là quan hệ chủ quán và khách ăn, hiện tại cũng coi như bạn bè.

“Giáo sư Kang năm nay bao nhiêu tuổi nhỉ?” Jiyeon chủ động nói chuyện.

Giáo sư Kang để đũa xuống, ngoan ngoãn trả lời: “Ba mươi hai, sao vậy?”

Jiyeon cười ngó ngó Kim Myungsoo, ghen tị nói: “Quả nhiên bạn bè của thiên tài cũng là thiên tài, giáo sư Kang còn trẻ như vậy, khẳng định có rất nhiều nữ sinh thích đúng không?”

Mặt giáo sư Kang ửng đỏ, đẩy mắt kính: “Con người tôi rất buồn chán, không có duyên như Myungsoo.”

Mặt Kim Myungsoo không có biểu tình gì.

Jiyeon lại cảm thấy, so với giáo sư Kang thì Kim Myungsoo càng không hứng thú hơn, coi như có duyên với nhóm nữ sinh, cũng là vì nhan sắc kia. Bất quá nói đi cũng phải nói lại, giáo sư Kang cao 1m75, ở miền nam tính là bình thường, dáng dấp trắng nõn thanh tú, lại là giáo sư trẻ tuổi, theo lý thuyết không lo không có bạn gái mới đúng.

“Giáo sư Kang có bạn gái chưa?” Jiyeon cười.

Giáo sư Kang đỏ mặt lắc đầu.

Jiyeon nghĩ đến mấy người bạn độc thân của mình, nhiệt tình nói: “Vậy để tôi giới thiệu cho anh một người đi, giáo sư Kang thích mẫu người như thế nào?”

Giáo sư Kang nghe xong, tâm tình vui sướng lập tức không cánh mà bay, món cay Tứ Xuyên trong miệng lập tức biến thành hơi đắng.

Jiyeon có chút đau lòng, nhưng cô không muốn cho giáo sư Kang thêm bất cứ hy vọng gì.

Kim Myungsoo lần lượt nhìn hai người, tiếp tục yên lặng ăn cơm.

Trong lòng giáo sư Kang đau khổ, thế nhưng Jiyeon còn đang chờ anh ta trả lời, giáo sư Kang chỉ miễn cưỡng cười: “Tôi bận rộn công việc, con người cũng khô khan, chỉ sợ bạn bè cô chướng mắt tôi.”

Jiyeon cổ vũ anh ta: “Phải thử một chút mới biết được, vậy chúng ta kết bạn kakaotalk đi, tôi có ứng viên thích hợp sẽ giới thiệu cho anh làm quen.”

Giáo sư Kang đắng chát gật đầu, thêm bạn với Jiyeon.

Để tỏ lòng mình không phải cố ý nhắm vào giáo sư Kang, Jiyeon quay đầu đùa Kim Myungsoo: “Giáo sư Kim thì sao, có muốn tôi giới thiệu giúp không?”

Kim Myungsoo từ chối: “Không cần, tôi tạm thời không có dự định yêu đương.”

Jiyeon thuận miệng hỏi một câu: “Thế giáo sư Kim có mẫu người yêu thích không?”

Kim Myungsoo nghiêm túc suy tư vài giây, đưa ra hai điều kiện chọn bạn đời: “Yên tĩnh, biết nấu cơm.”

Mẹ mình rất yên tĩnh, nhưng không biết làm cơm, dì Park biết làm cơm nhưng lại nói quá nhiều.

Jiyeon tùy tiện hỏi, nước đổ đầu vịt, căn bản không để điều kiện của Kim Myungsoo trong lòng.

Cơm nước xong xuôi, giáo sư Kang cướp lấy việc thu dọn.

“Tôi đi rửa hoa quả.” Jiyeon khách khí nói.

Tâm tình giáo sư Kang rất thấp, không muốn ở lại chỗ này nữa, buông thõng tầm mắt ngăn cản: “Không cần làm phiền, tôi còn có việc cần về văn phòng một chuyến.”

Jiyeon cũng không giữ lại.

Cô đưa hai vị giáo sư ra ngoài.

Vừa ngồi lên ghế salon, lại có người gõ cửa, là Kim Myungsoo.

Jiyeon ngó thang máy bên kia, nghi hoặc nhìn qua anh: “Anh không cần về đại học Z?”

Kim Myungsoo ừ một tiếng, nhìn chằm chằm cô hỏi: “Giáo sư Kang thích em, em có cảm giác gì với anh ta?”

Jiyeon không quen nói chuyện trực tiếp như vậy, nhìn thang máy bên kia hỏi: “Anh ta bảo anh hỏi tôi sao?”

Kim Myungsoo: “Chính là tôi muốn biết, nếu như em không thích anh ấy, cũng không cần giới thiệu người bên ngoài, như thế chỉ làm anh ấy đau khổ hơn.”

Anh mang giọng điệu giáo huấn người khác, Jiyeon tận lực không tức giận, tâm bình khí hòa nói đạo lý: “Tôi không thích anh ta, nhưng giáo sư Kang hiển nhiên có mục đích muốn hẹn hò, làm sao anh biết anh ta nhất định không thích người tôi giới thiệu? Bây giờ anh ta thích tôi, lại không có nghĩa là sẽ không thích được ai khác nữa.”

Kim Myungsoo mím môi: “Tình cảm sẽ không thay đổi nhanh như vậy.”

Jiyron nhíu mày: “Thế nào, giáo sư Kim còn nghiên cứu sâu về tình cảm sao?”

Buồn cười, giáo sư Kang ngay cả một lời cũng không nói với cô, tình cảm với cô có thể sâu bao nhiêu? Loại tình huống này chỉ cần xuất hiện người mới phù hợp, phía trai thật ra rất dễ dàng thay đổi mục tiêu, phần lớn người bị cô từ chối sau này sẽ lập tức tìm bạn gái mới.

Park Jiyeon tuy chưa từng yêu ai nhưng cô có kinh nghiệm bị theo đuổi phong phú, đứng ngoài quan sát chuyện tình cảm của bạn bè cũng rất có trải nghiệm, Kim Myungsoo là người mỗi ngày đều làm nghiên cứu, có thể vượt qua cô?

Nhìn Kim Myungsoo còn một mực không phục, Jiyeon cười, nhìn khuôn mặt tuấn tú thanh lãnh của anh nói: “Thế này đi, chúng ta đánh cược, cược trước cuối năm nay tôi có thể giúp giáo sư Kang thoát khỏi độc thân hay không, nếu như tôi thắng, anh tới quán mì rửa bát một lần vào cuối tuần, nếu như anh thắng…”

“Tôi thắng, em phải giao thức ăn cho tôi một tuần.” Kim Myungsoo hờ hững đáp lời.

Jiyeon nhún vai, chuyện giao thức ăn nhỏ nhặt này, cô đã sớm làm quen.

“Tốt, quyết định như vậy đi.”

.

.

.

Tác giả có lời muốn nói: Ha ha ha, mọi người đoán ai thắng? Hoặc là hy vọng ai là người thắng?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro