CHƯƠNG 1 (tt)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Jiyeon nhìn không rời mắt vào vầng trán nhẵn bóng của Yesung, hồi lâu mới nói :"À, hóa ra là vậy. Thế thì tốt quá rồi, dù sao thì cậu học các môn Xã hội cũng rất giỏi. Cậu đúng là có khả năng dự đoán trước được tương lai, học tốt cả Tự nhiên lẫn Xã hội. Sau này cậu với Yoona kết hôn nhớ gửi thiệp mời cho tớ nhé, cả tiệc đầy tháng con đầu lòng cũng phải mời để tớ tới uống rượu . Quà cưới với phong bì thì miễn nhá, nói thế nào thì chúng ta cũng là đôi bạn 'chung hoạn nạn'. Cậu..."

Chưa nói hết câu cuối cùng, giọng của Jiyeon đã lạc đi. Không kiềm chế nổi nữa, cô chạy ra khỏi quán. Kẻ châm ngòi nổ là Hyungsik hoàn toàn choáng váng, Hyeri tức đến nỗi chỉ muốn đánh cho cậu ta một trận bầm dập. Trong khi đó, đương sự thấy Jiyeon bỏ chạy thì vội vàng chạy theo. Nhưng vừa đi được mấy bước anh đã dừng lại. Đuổi theo để làm gì? Yesung nghĩ

Anh không biết cách an ủi người khác, huống hồ tình huống hiện tại là một cô gái. Anh và Jiyeon đã thống nhất sẽ vào công ty Q cùng nhau, với học lực của hai người, hẳn sẽ không có vấn đề gì. Sự xuất hiện của Yoona là 1 điều ngoài ý muốn, chính anh cũng không rõ mình thích cô bạn này đến đâu, chỉ là ngay từ cái nhìn đầu tiên anh đã có cảm tình với Yoona. Cô giống như 1 đóa hướng dương kiều diễm, cô thẳng thắn thổ lộ, anh nhận lời, cứ như vậy hai người trở thành một đôi. Yoona nài nỉ anh thi cùng 1 trường với mình, dù biết như vậy là ích kỷ nhưng anh vẫn đồng ý. Mỗi lần cùng Hyungsik đứa Jiyeon về ký túc xá, anh lại chần chừ muốn nói nhưng lại thôi. Không phải anh không nhận ra tình cảm của Jiyeon dành cho mình, anh đâu phải kẻ ngốc. Nhưng đơn giản là anh không thích, vì không thích nên anh mới giả mù giả điếc như thể không biết.

Anh đã từng nghĩ phải chấm dứt hy vọng của cô, phải đới xử với cô xa cách như những cô gái khác. Thế nhưng, thấy cô tỏ ra ngoan ngoãn, chịu an phận, anh lại không nỡ.

Trong ký ức của Yesung, Jiyeon không phải như vậy. Anh nhớ kỹ dáng vẻ của cô gái năm xưa dù sợ hãi đến run người nhưng ánh mắt vẫn kiên định, nhớ kỹ lúc cô ôm anh mà khóc nức nở không kiêng dè. Nếu bây giờ cô vẫn giống như ngày ấy, liệu anh có thích cô không? Có lẽ có. Từ khi bất ngờ gặp lại nhau cho đến hiện tại bốn người thân thiết, anh hầu như không tìm ra 1 chút dáng vẻ năm mười ba tuổi nào trên người Jiyeon .

Do cô che giấu quá kỹ, hay anh không đủ tinh tế để nhận ra?

Thật lòng, anh có phần nuối tiếc.

Đáng tiếc không phải em , theo anh tới cuối con đường.

Jiyeon lần đầu tiên biết chuyện Hyeri và Hyungsik yêu nhau là vào giờ ra chơi một ngày nọ. Lúc ấy, cô đang giải quyết một bài tập Vật lý khó nhằn khiến cô đau đầu suốt mấy ngày qua. Hyeri ở đâu đi tới, ngồi cạnh cô, có vẻ như phải đấu tranh tinh thần dữ lắm mới quyết định nói ra.

"Cái gì? Cậu cưỡng hôn Hyungsik?"

Jiyeon không khỏi kinh ngạc thốt lên. Cũng may trong lớp không có nhiều người, nửa tháng nữa là bước vào kỳ thi nên ai nấy đều chăm chỉ "cày bừa" , không có hơi sức đâu mà để ý chuyện xung quanh. Đáng tiếc, Yesung và Hyungsik vừa từ quán ăn trở về, vừa bước vào cửa thì nghe thấy câu nói của Jiyeon. Hyungsik sững người đứng chôn chân tại chỗ. Yesung hết nhìn bên này lại nhìn bên kia, không biết phải làm sao.

Ngày đó, sau khi Jiyeon tức giận bỏ đi, Yesung cũng phiền muộn rời khỏi quán, chỉ còn lại hai người ngoài cuộc là Hyungsik và Hyeri ở lại cãi nhau om sòm. Thậm chí suốt dọc đường từ quán ăn về đến con hẻm nhỏ dẫn vào nhà Hyeri, họ vẫn không ngừng cãi nhau.

" Hyungsik! Cậu đúng là cái đồ ngu ngốc. Chưa thấy ai dại dột như cậu."

"Tớ hài lòng với cái ngu của tớ đấy thì sao? Hơn nữa tớ làm sao biết được Kẹo sữa thích Yesung, cậu ấy đã bao giờ nói với tớ đâu. Tớ mà biết thì có đánh chết tớ cũng không bao giờ để nước chảy ruộng ngoài như thế, mà sẽ kiên quyết giúp cậu ấy làm cách mạng, tớ..."

"Xì, cậu là cái đồ ba hoa, cứ lúc quan trọng thì phá hỏng mọi việc. Ngoài nói lắm ra thì cậu có tài nào khác đâu! Cậu bị mù à mà không nhận ra Jiyeon cực kỳ quan tâm tới Yesung? Cậu không thấy hai người họ liếc mắt đứa tình với nhau à?"

" Tớ mà nhìn ra được thì còn đứng đây làm gì? Tớ lại chẳng hành nghề thầy bói kiếm sống luôn rồi đấy chứ. Với cả như thế cũng đâu có gì đặc biệt , cậu cũng hay liếc mắt đưa tình với tớ còn gì? Chẳng lẽ cậu thích tớ?"

Bị nói trúng tim đen, Hyeri thẹn quá hóa giận, xông lên tát Hyungsik một cái. Sau khi định thần lại, không ngờ mình có thể làm như thế, cô chột dạ cuối đầu nhưng không lên tiếng xin lỗi.

Hyungsik bất ngờ bị ăn tát, ngây người ra hồi lâu. Hyung đại gia từ nhỏ đến lớn được cưng chiều, làm sao có thể chịu nổi nhục này? Vì thế cậu ta lao tới trước mặt Hyeri.

"Hyeri, cậu điên à?"

Nghe vậy, Hyeri cũng nổi cơn tam bành, cô nàng lầm bầm trong miệng mà không biết mình nói cái gì.

"Tớ dù không bị điên cũng bị cậu làm cho phát điên rồi!...Nói cậu là đồ trì độn cậu còn không nhận? cậu thông mình thì vì sao không nhận ra hai người họ có vấn đề ? Cậu thông minh thì vì sao không nhận ra tớ thích cậu?"

Sau đó, cả hai người đều im lặng.

Trời tối dần, mãi đến khi Hyeri quay đầu đi vào cổng nhà, Hyungsik mới gọi cô lại, khẽ nói :" Hyeri, tớ thấy, chúng ta vẫn nên là..."

Không để Hyungsik nói hết câu , Hyeri đã lao vào người cậu ta.

Đó là một nụ hôn không ngọt ngào, không lãng mạn, không thiên thời địa lợi nhân hòa, thậm chí trong mắt người lớn đó còn không được gọi là hôn.

Mười giây, hai mươi giây, hoặc lâu hơn. Hai người dường như quên mất phải hô hấp. Mãi đến khi không thể nhịn thở được nữa, Hyeri mới buông tay xuống, thẻ tự do cho Hyungsik.

Chắc chắn đây là lần đầu tiên Hyeri được trông thấy bộ mặt này của Hyungsik.

Kinh ngạc?Sợ hãi? Hay ghê tởm?

Cô không có ý định phân tích.

Hai người tựa lưng vào bức tường loang lổ bám đầy dây leo xanh mướt.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro