CHƯƠNG 1 (tt)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mùa hạ tới thật rồi.

Kỳ thi đại học đến trong căng thẳng. Kết thúc môn thi cuối, Jiyeon và Yesung vô tình gặp nhau ngoài cửa lớp. Từ sau sự kiện ngoài ý muốn kia, hai người hầu như không nói chuyện với nhau. Jiyeon nghiêng người nhường Yesung đi trước, nào ngờ đối phương quay lại, hỏi :"Làm bài thế nào?".

"À...tạm được. Vật lý câu cuối làm không ra, chắc sẽ bị mất ít điểm. Cậu thì sao?"

"Cũng tạm, không đến nỗi áp lực lắm. À, tớ vẫn xin vào công ty Q , Yoona cũng ủng hộ việc này."

Yesung nhìn Jiyeon, mong muốn trông thấy vẻ vui mừng trong mắt cô.  Đáng tiếc, Jiyeon hờ hững đáp :" Đương nhiên, cậu mà chọn công ty B thì đúng là não bị ẩm IC."

Nói xong, Jiyeon lè lưỡi, nhoẻn miệng cười với Yesung. Biểu hiện này của Jiyeon, Yesung lần đầu tiên thấy . Anh thậm chí còn dùng 1 cụm từ mà ngay đến bản thân cũng cảm thấy khoa trương để hình dung : cười tươi như hoa. Anh thích nhìn cô như lúc này , dường như đó mới thật sự là Park Jiyeon.

Giấy báo điểm được gửi về, không ngoài dự đoán , Yesung và Jiyeon đều có số điểm cao. Trước đây , Hyeri và Hyungsik cũng đã bàn bạc, muốn cả 4 người đều làm tại thành phố B. Lực học của Hyeri và Hyungsik tương đương nhau,điểm thi của cô cũng chỉ nhỉnh hơn mức sàn 19đ , điền nguyện vọng vào 1 công ty không quá hot của thành phố B có vẻ khá nguy hiểm , nhưng may vẫn đỗ.

Vậy mà xem hết cả bảng danh sách dài dằng dặc , Hyeri vẫn không thấy tên của Hyungsik. Cô không tin cậu ta trượt, cho rằng nhất định mình đã bỏ sót nên dò lại một lần nữa. Mắt không dám chớp lấy 1 cái, lúc xem xong thì mặt ửng lên. 

Lớp trưởng đứng bên cạnh cười nói :" Hyeri, cậu đừng tìm nữa , Hyungsik không điền vào nguyện vọng."

Cậu nói này như tiếng sấm nổ đùng trong đầu Hyeri . Cô hỏi lại có phải đã có nhầm lẫn không, nhưng người đó lại nheo mắt nhìn cô đáp :"Chẳng phải cậu rất thân với Hyungsik sao? Hôm trước tớ lên phòng lấy phiếu nguyện vọng, nghe thấy cậu ấy nói chuyện với thầy Park mà. Cậu không biết Hyungsik đi Anh du học à? Tưởng cậu có bản lĩnh giữ chân"con rùa vàng" ấy chứ?"

Từ sau khi xác định mối quan hệ, Hyeri vô tư thể hiện sự quan tâm đặc biệt của mình với Hyungsik ở trên lớp. Đôi khi, Hyungsik cảm thấy phiền phức, tránh xa Hyeri càng xa càng tốt. Thế nhưng, Hyeri lúc nào cũng bám lấy Hyungsik như hình với bóng. Những người tinh ý đề nhận ra mối quan hệ không bình thường của họ, vậy mà tình cảm ấy lúc này trở thành trò cười cho người khác. 

Hyeri tức giận nhìn lớp trưởng, cười khẩy :" Cậu tưởng ai cũng như cậu chắc? Thôi cái trò giả vờ giả vịt ấy đi.Cậu có ý đồ với Hyungsik chẳng phải ngày một ngày hai gì, người khác không biết nhưng tôi thừa hiểu. Đúng đấy, tôi không có bản lĩnh đấy, thì sao? Cậu thì bản lĩnh lớn lắm, thùng rỗng kêu to, cậu có dát vàng lên mặt thì người ta cũng không nhận ra cậu đâu?"

Thấy tình hình không ổn, Jiyeon kéo Hyeri lùi lại.

Lớp trưởng bị nói trúng tim đen, tức giận đến rung cả người. Lúc này, phía sau lưng vang lên tiếng ho khan, Hyeri quay đầu lại, bắt gặp Hyungsik đang đứng kế bên Yesung.

Hyungsik lẳng lặng né tránh ánh mắt của Hyeri. Chẳng cần hỏi, Hyeri cũng biết được câu trả lời.

Cô bình thản ra khỏi phòng học, đi qua sân bóng rổ, sân bóng đá. Sinh viên năm cuối đang luyện tập, tiếng bóng đập vào bảng rổ vang lên không dứt. Hyeri như trông thấy cảnh tượng quen thuộc, cô và Jiyeon ngồi ở khán đài ăn kem, Hyungsik đứng trên sân vận động, cười  vô tư.

Có thứ chất lỏng rơi tí tách từng giọt. Hyeri nghe rõ mồn một.

Cô cảm thấy mình không hề sai. Thích 1 người thì có gì sai chứ? Để được như ngày hôm nay, cô đã phải lấy bao nhiêu dũng khí để từ bỏ cả lòng tự tôn của bản thân. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro