CHƯƠNG 1 (tt)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trừ sự kiện ngoài ý muốn kia, hai người không có bất cứ cử chỉ thân mật nào,không nắm tay, không một câu "chúc ngủ ngon", không một câu "tan học tớ đợi cậu". Cho dù Hyeri có tỏ ra chủ động và nhiệt tình đến đâu thì Hyungsik cũng đều tránh né. Không phải Hyeri không cảm nhận được điều đó, chỉ là cô lựa chọn vờ như không biết. Đã rất nhiều lần cô nổi giận, muốn mắng chửi Hyungsik nhưng đến cuối cùng cô cũng nhận nhịn được, cô chỉ muốn đối xử thật tốt với Hyungsik, nhưng đáng tiếc cậu ta chẳng hề thích cái tốt ấy.

Đám người đứng trước bảng thông báo dần tản đi. Yesung và Yoona đi cùng nhau, chỉ còn lại Jiyeon đứng lại với Hyungsik. Những điều Hyeri muốn biết mà không dám hỏi, Jiyeon cũng muốn giúp cô ấy tìm hiểu cho rõ ràng. Nhưng hiện giờ cô cũng đã quên mất mình đã từng hỏi những gì, cô chỉ nhớ giọng nói trầm ấm của Hyungsik ngày ấy.

"Tớ thích cậu ấy, nhưng mỗi người đều có con đường riêng của mình. Cậu ấy có ước mơ, tớ cũng có."

...

"Hơn nữa, gia đình tớ chắc chắn sẽ không cho tớ qua lại với một cô gái con của viên chức bình thường. Jiyeon, những điều thực tế phũ phàng này cậu chưa hiểu đâu."

...

"Nếu đã không thể cho Hyeri thứ mà cậu ấy muốn thì không nên làm lỡ dỡ cuộc đời của cậu ấy, đúng không ?"

Jiyeon không nói gì. Cô nghĩ, mình không có tư cách lên tiếng trong chuyện này. Thủy tinh trong suốt bị nhiễm ánh hoàng hôn của mùa hạ, xung quanh tiếng nói cười vẫn vang lên giòn giã, ve trên cây không ngừng kêu, tựa như đang thay cô trả lời: biết rồi, biết rồi.

Kỳ nghỉ hè cuối cùng của thời học sinh, Hyungsik cũng chào đón sinh nhật thứ 21 của mình.Bố mẹ cậu ta vội vã từ thành phố B trở về, tổ chức tiệc sinh nhật hoàng tráng cho con trai. Jiyeon định về quê luôn thì bất ngờ nhận được thiệp mời của Hyungsik. Nghe nói Yesung và Yoona cũng tham dự, nên cô rất muốn từ chối.

Hyungsik liếc mắt 1 cái đã nhận ra sự chần chừ của Jiyeon , bèn nói :" Coi như cậu đến cũng Hyeri đi, tớ mời cả cậu ấy nữa. Dù gì chúng ta cũng là ' bộ tứ siêu đẳng', bạn bè với nhau không thể nói bỏ là bỏ được, vì thế cả ba đứa đều phải có mặt . Hơn nữa, cậu mà không đến thì Hyeri giết tớ mất!"

Hyungsik khuyên nhủ một hồi, Jiyeon cũng đồng ý.

Ngay hôm sau biết điểm thi, Hyungsik đã đi lấy visa. Trên đường về nhà, đi ngang qua con ngỏ nhỏ quen thuộc kia, cậu liền kia tài xế dừng xe. Cậu cảm thấy cậu còn nợ Hyeri một lời giải thích.

Đứng ngoài cổng chần chừ 1 lúc lâu thì Hyungsik trông thấy Hyeri ra ngoài đổ rác. Cô mặc chiếc áo phông cộc tay màu vàng, đằng trước có hình Doraemon đang cười. Lần đầu tiên cô trông thấy cô mặc trang phục kiểu này, còn nhớ khi trời vừa sang hè, cậu đã pha trò trêu chọc cô :" Hyeri, ai không biết thì tưởng cậu còn trẻ con nhưng thực ra cậu đã già rồi mà còn thích cưa sừng làm nghé!". Lúc ấy, Hyeri đã giơ chân lên đạp cậu.

Trong ký ức, có vô số lần cô vờ như muốn đánh cậu nhưng thật sự xuống tay chỉ có 2 lần. Đầu tiên là cái tát ở quán ăn, sau đó là 1 buổi chiều tối, Hyeri quay lại lớp để lấy tập đề thi mẫu, vừa ra khỏi cổng trường thì trông thấy Hyungsik đi cùng 1 đám du côn, trong tay cầm điếu thuốc đang hút dở. Hôm ấy, Hyeri đã thực sự nổi giận, hét lên 1 tiếng :"Hyungsik!"rồi lao đến định cướp điếu thuốc. Hyungsik giật mình, sau khi nhìn kỹ đối phương là ai, bèn giơ điếu thuốc lên cao.Hyeri cố gắng mấy lần không lấy được, tức giận muốn đánh người, nhưng Hyungsik đã nhanh nhẹn tóm lấy cổ tay cô. Điếu thuốc chọc và da khiến Hyeri đau đớn kêu lên 1 tiếng. Hyungsik hốt hoảng ném điều thuốc đi, vô thức kéo cô vào lòng ,lo lắng hỏi :" Sao không? Sao không?"

Đó là lần đầu tiên Hyeri cảm nhận được cái ôm ấm áp từ Hyungsik .


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro