CHƯƠNG 1 (tt)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lúc ấy, Hyungsik kiên quyết muốn đưa cô đến bệnh viện xử lý vết bỏng, tránh để lại sẹo .Nhưng cô lại nói :"Thế càng tốt , sau này nếu cậu dám bắt nạt tớ, tớ sẽ dùng vết sẹo này đến tòa án tố cáo tội cậu ngược đãi." Thấy Hyeri còn vui vẻ tranh cãi với mình như thế, cậu mới an tâm phần nào.

Đang chìm đắm trong hồi ức, Hyungsik không hề hay biết Hyeri đã đến trước mặt mình.

Hai người lặng im rất lâu, mãi tới khi tài xế ở xa lên tiếng :"Cậu chủ!" Hyeri mới lên tiếng :"Cậu tìm tớ?"

Hyungsik sững sờ 1 lát mới trả lời :"Ừ, tớ đến tìm cậu!"

Rồi sao nữa?

"Hyeri , không phải tớ không thích cậu , cũng không phải tớ vô trách nhiệm muốn bỏ cậu đi mà không nói một tiếng."

Hyeri nhớ rõ ngày ấy, trong lúc đang nói chuyện, Hyungsik bất giác nhìn xuống tay cô, nơi có kiệt tác do cậu tạo ra

Cuối cùng thì sao?

Thời gian như ngừng trôi. Rất lâu. Lâu như 1 thế kỉ đã đi qua.Đối phương dường như gần đưa ra một quyết định quan trọng, còn cô, đứng đó chờ tuyên án.

"Hyeri, tớ...hay là tớ không đi nữa?"

Trong khoảnh khắc nhận thấy sự biến đổi trên nét mặt cô, Hyungsik liền thay đổi quyết định. Cậu đột nhiên muốn dùng cảm 1 lần vì chính mình. Cậu không rõ bản thân thích cô gái này nhiều đến đâu, cũng không phải thiếu cô thì không sống nổi. Cậu chỉ đơn giản không muốn cuộc sống mình thiếu vắng sự tồn tại của cô, bởi lẽ cậu đã quen với việc đấu khẩu với cô mỗi ngày.

Nói xong, Hyungsik liền lấy tấm visa trong balo ra định xé, nhưng Hyeri đã kịp thời lao đến giữ tay cậu.

Cố gắng không cho ánh mắt nhìn nhòe đi, trong đầu cô chợt xuất hiện câu nói kia: anh đưa tôi lên thiên đường, rồi lại khiến tôi rơi xuống địa ngục.

"Hyungsik, tớ có 1 câu hỏi"

"Cậu hỏi đi."

"Vì sao cậu lại làm như vậy?"

Không ngờ cô hỏi thế, Hyungsik hơi ngây người. Nhưng 1 giây sau, cậu quay đầu đi, ngượng ngùng nói :" Yesung nói, từ bỏ cậu, tớ sẽ hối hận. Tớ không muốn bản thân phải hối hận."

Tâm tư của mình nhưng lại dùng lời người khác để làm cái cớ. Đây rõ ràng không phải là lý do mà Hyeri muốn nghe. Thế nhưng, ẩn ý trong đó cô hoàn toàn hiểu được. Mấy chữ kia có nói ra hay không cũng đâu quan trọng? Chỉ cần cậu nguyện lòng bày tỏ để cô có thể hiểu.

Lần tiếp theo Jiyeon gặp Hyeri là ngày sinh nhật của Hyungsik.

Hôm đó, Hyeri chạy tới tìm cô hỏi chuyện nên mặc gì trong buổi tiệc. Những sự kiện như này, chắc chắn mọi người đều sẽ ăn mặc rất đẹp, hai người không thể cứ mặc áo phông quần jeans như thường ngày được. Đau đầu suy nghĩ 1 hồi, Jiyeon chợt nhớ ra điều gì đó, vội vàng lục tung tủ đồ lên tìm, may sao thấy được hai chiếc váy mà mẹ cô đã chuẩn bị cho cô từ khi cô chuyển tới trường, kiểu dáng khác nhau nhưng đều màu đỏ thẫm. Một chiếc có ren ở vạt váy, dài ngắn không đồng đều, chiếc còn lại truyền thống hơn, bên hông có gắn nơ con bướm nho nhỏ, trông rất đáng yêu. Vì màu sắc sặc sỡ nên Jiyeon không có ý định dùng tới, thậm chí còn chẳng buồn lôi ra khỏi hòm. Nếu không phải đi sinh nhật Hyungsik, e rằng cô đã quên sự tồn tại của chúng.

Hyeri vừa trông thấy chiếc váy gợi kia, hai mắt rực sáng lên. Cô đứng trước gương mà ngắm nghía, miệng lẩm bẩm :"Jiyeon , cậu dám cất giấu nhiều bảo bối thế này hả ?"

Dưới sự quan sát của Jiyeon, Hyeri vừa nỗ lực kéo chiếc váy lên, vừa than thở :" Mẹ cậu hồi trẻ vóc dáng đẹp lắm đúng không? Tớ thấy tớ không béo mà sao không mặc vừa thế này? Mau ra kéo giúp tớ."

Nếu có thể dùng độ nông sâu của thùng nước để hình dung việc thích một người thì ngay sau khi cảm nhận được sự lạnh lùng của Hyungsik đối với mình, Hyeri đã vô cùng thất vọng, thùng nước ấy như bị rò rỉ,  vơi đi từng chút, từng chút một. Nhưng lúc cậu ta xuất hiện trước mặt cô, nói với cô rằng :"Hyeri, tớ không đi nữa." , niềm hạnh phúc lại ngập tràn trong lòng cô. Mặc kệ xuất phát từ nguyên nhân gì đi nữa, sự thật vẫn là cậu vì cô mà quyết định, nghĩ vậy, Hyeri đã thấy thỏa mãn rồi.

Còn điều gì cảm động hơn năm chữ " tôi cam lòng vì em"?



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro