Chap 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

7h tối, 1 bữa cơm diễn ra mang 1 ko khí thích thú, dù ko ai nói 1 tiếng nào nhưng trên môi ai cũng nở 1 nụ cười gian (trừ nó).

Tiếng chuông cửa vang lên, tất cả cũng vừa ăn xong đã tập trung ở phòng khách. Chị Zy mở cửa, chị bước vào mang khuôn mặt khó chịu, theo sau là 1 người đàn ông tầm 40 tuổi, khoác trên mình bộ vest đen sang trọng, ông toát lên 1 vẻ phong độ, dù đã lớn tuổi nhưng ko tác động tới nhan sắc trời ban cho ông, và người đàn ông đó là ông Kwang -papa anh em nó.

Tất cả đều ngạc nhiên, cúi chào ông, chỉ có 3 anh em nó coi ông như ko khí. Ông khó chịu cất tiếng

- Ta đến mà các con ko đón tiếp sao?

- Chúng tôi ko hoan nghênh ông đến_Seo Joon đang chơi game trên em laptop của mình

- Làm phiền ông đi cho_Chan Yeol tiếp lời

- Các con thật quá đáng, ta đến đây tìm Ji Yeon_ông giận tím mặt

- Việc gì?_nó lạnh lùng cất tiếng

- Con...con sao thế? Ốm à?_ông giật mình trước vẻ lạnh lùng của nó

- Cám ơn đã hỏi, 10 năm qua đã ko hỏi thì hỏi bây giờ làm gì?_nó khinh khỉnh

- Ta xin lỗi_ông cúi mặt

- Ko cần, có việc gì cứ nói_nó lạnh hơn

- Ta...ta muốn gặp...mẹ con_ông lắp bắp

- Cái gì? Ông đủ tư cách gặp mẹ tôi à?_Kan

- Về với con ngoan vợ hiền của ông đi_Ken tiếp lời

- 2 thằng im đi_ông gắt lên

- 2 anh im đi_nó nhẹ giọng hơn_còn ông, mẹ tôi ko muốn gặp ông_nó lạnh giọng

- Tại sao? Con làm sao vậy? Con ngoan và hiền lắm cơ mà?_ông bàng hoàng

- Tại sao à? Tại ông bỏ mẹ con tôi đấy, được, tôi nó cho ông rõ, mẹ tôi được bà vợ hiền lành của ông đưa lên thiên đàng được 10 năm nay rồi_nó quát um lên rồi ngồi xuống ôm mặt khóc.

12 chị vội vàng dỗ dành nó

- Ji Yeon, đừng khóc

- Nín đi cưng

- Chị mua kem cho, đừng khóc

- @/%$..._12 chị nhao nhao lên dỗ nó.

..Bốp.._chị Hye đập vào gáy nó làm nó bất tỉnh, chị quay sang 11 chị còn lại

- Đưa Ji Yeon lên phòng 4, khóa cửa vào, đúng 1 tiếng mới được mở cửa_chị lạnh giọng

- Vâng_các chị còn lại đồng thanh

Đợi đưa nó lên phòng, chị Hye lạnh giọng quay sang nói với ông Kwang

- Cảm phiền ông về cho và đừng bao giờ để Ji Yeon phải khóc, đây là lần đầu cũng như lần cuối, nếu để Ji Yeon khóc 1 lần nữa thì chúng tôi ko tha cho ông và cái tập đoàn của ông đâu.

Ông Kwang ngạc nhiên, ko nói lên lời, nhìn Seo Joon và Chan Yeol 1 hồi rồi quay gót bỏ đi. Chị Hye ngồi xuống ghế thở dài, đột nhiên 1 tiếng hét lớn từ tầng 5 dội xuống, mọi người định chạy lên thì bị cả 11 chị chặn lại

- Để Ji Yeon yên tĩnh đi_chị Min

- Ji Yeon làm sao vậy chị_Kan lo lắng

- Chỉ là ko được để Ji Yeon khóc thôi_chị Soo trả lời

- Lý do cơ_Jiwon bon chen

- Nên để Ji Yeon khi khóc ở 1 mình, nếu có mặt người thứ 2 sẽ làm nó tự hành hạ bản thân 1 cách ko thương tiếc, nhưng nếu làm nó im lặng ko khóc ngay thì nó còn lạnh hơn bình thường_chị Hye ngồi ghế nói

- Thôi mấy đứa chuẩn bị đi, có lẽ trận chiến cuối cùng sẽ diễn ra đấy_chị Eun cười

- Ừ đúng đấy, cũng 8h13 rồi, Ji Yeon ko sao đâu, đúng 9h phài có mặt chứ_chị Zy câu đầu cười dịu dàng nhưng câu sau lại thành nụ cười ác quỷ.

- Mấy đứa chuẩn bị đi, tiếp khách quý nào_chị Ram cười nửa miệng.

Mấy anh chị nhà ta đang ngạc nhiên trước sự thay đổi của các chị, lúc đầu thì lo lắng nhưng bây giờ lại cực kì hiếu chiến.

Cả bọn giải tán hết, ai về phòng nấy chuẩn bị cho cuộc chiến này.

Đúng 8h55', tất cả bọn nó đã có mặt đông đủ, nhìn tất cả chỉ có 2 màu, đen và trắng. Jiwon và 12 chị thì trắng còn lại là đen, từ đầu đến chân ko có 1 màu nào khác. Cuối cùng nó cũng xuất hiện, nó mặc chiếc áo cánh dơi trắng, mặc chiếc quần đùi đen khoe đôi chân dài thẳng tắp, quanh eo là cây roi nhìn như thắt lưng, đôi giày cao 5 phân trong suốt, mái tóc nó thành màu bạch kia tết dài đến ngang eo, phụ kiện đi kèm là chiếc vòng đinh tán trên tay phải, chiếc vòng cổ khắc hình bông tuyết. Từ nó toát lên vẻ đẹp lạnh lùng nhưng quý phái, vô cảm nhưng ko có gì cưỡng lại được.

Đúng 9h, bọn nó đã có mặt tại điểm hẹn, nhưng lại có 1 người đưa bọn nó đến 1 chỗ khác, 1 vùng đất rộng dưới chân núi.

Bên Dragon tập trung cũng gần 2000 người, đứng đầu là lão LK, và đặc biệt là có 2 người nữ bên cạnh lão, ko ai khác chính là bà ta và cô con gái yêu quý của bà ta-Bomi

- Thì ra phán đoán của ta ko sai, con chính là JY_bà ta nhìn thấy nó đi đầu

- Bà ko có tư cách gọi em gái tôi_Seo Joon quát

- Seo Joon à, chết đến nơi mà mày vẫn to mồm à?_lão lên tiếng

- Ai sống ai chết chưa biết được đâu_hắn thản nhiên

- Anh L, đừng theo bọn nó, hãy về bên em ko ai sẽ phải chết đấy_ả Bomi nói giọng ngọt như mía

- L à, anh mà sang đấy thành chó đấy_Jiwon nhắc nhở

- Anh biết, anh vẩn muốn làm người mà_hắn cười khẩy đáp lời Jiwon làm ả tức xì khói

- Lôi lão ta ra đây_bà ta thấy con gái mình tức thì quát ầm lên

Sau lời nói của bà ta, có 2 người dẫn 1 người đàn ông bị đánh đập tàn nhẫn và người đó chính là ông Kwang-papa của 3 anh em nó

- Thả ông ấy ra_Hyosung quát lên

- Nếu muốn tha thì mày phải chết_bà ta chỉ vào nó

- Nợ cũ nợ mới tính 1 thể nhỉ_giọng nó cực lạnh làm bà ta giật mình

- À...ờ, có ngon thì lên_bà ta lúc đầu sợ nhưng vẫn lớn tiếng.

Nó cười lạnh 1 tiếng, rút roi từ eo ra. Từng tiếng chan chát từ cây roi phát ra làm ai cũng lạnh sống lưng

- Cấm 1 ai lên, rõ chưa?_nó ra lệnh

Mọi người lắc đầu nhưng nó lườm cho phát thì ai cũng gật đầu trong vô thức_mời_nó nhìn bà ta.

Bà ta liền ra lệnh cho hơn 50 lên nhưng ko ai dám lên, ai mà chẳng biết danh tiếng JY tàn sát máu lạnh, ko ai muốn chết dưới đường roi của nó. Vì thế bà ta rất tức giận, ả Bomi cũng hùng hổ rút roi ra định xông vào nó. Nó cười khẩy "để 1 con nhãi ranh vắt mũi chưa sạch chơi với nó ư?"_nó nghĩ thầm.

Nhưng ả ta có lẽ đọc được ý của nó nên ngăn cản ả Bomi. Cứ chần chừ mãi, bà ta rút kiếm xông lên nó. Nó nhìn bà ta thách thức

- Tốt, tưởng bà cuối mới lên ai ngờ thích lên đầu tiên, thôi được, cho bà đi xuống xin lỗi mẹ tôi trước vậy.


Nó nói làm bà ta khựng lại, nhưng đáng tiếc, bà ta đã đứng trước mặt nó chỉ 5m. Bà ta đành liều đánh nó, bà ta hồi trẻ cũng là 1 dân chơi nên đánh đấm ko tệ nhưng làm sao có thể bằng nó, bà ta đánh 1 thì nó đánh 10. Nó cứ vờn chơi với bà ta cả tiếng đồng hồ, bà ta rút khẩu súng trong đôi giày và

..đoàng.._tiếng súng lạnh lẽo vang lên, viên đạn găm thẳng vào ngực trái nó.

..đoàng.._1 tiếng súng lại vang lên, bà ta chỉ nhìn chằm chằm nó, mắt mở to hết cỡ vì bất ngờ. Bà ta gục xuống, viên đạn đã bay thẳng vào đầu bà ta, và nó được bay ra từ khẩu súng của nó. Tất cả kinh hãi, lão LK cùng ả Bomi quỳ xuống, ko nói lên lời.

1 lúc sau thì hơn 5000 anh em của Vam, Angle và White đến nơi và dọn dẹp hiện trường.


Sử lý xong gần 2000 người, lão LK bị bắt trói lại, còn ả Bomi đã chạy mất dấu. Nó ôm ngực trái đang chảy máu, nhìn mọi người nói

- Từ ngày hôm nay trở đi, JY đã chết, đứng đầu thế giới ngầm ở đây là bang Vampire, ai ko phục giết ko tha_nó nói bằng giọng cực lạnh

Tất cả mọi người nhìn nhau bàn tán to nhỏ, nó mỉm cười nhẹ rồi phóng môtô về, theo sau là tất cả bọn hắn.

Nó cất xe xong thì đi thẳng lên đồi, ngọn đồi hôm nay bao phủ bằng 1 màu đen đáng sợ nhưng thỉnh thoảng có anh đèn nhẹ vẫn toát lên vẻ rực rỡ của nơi đây. Vẫn là vực sâu thăm thẳm, cái nơi làm người ta sợ hãi nhưng với nó, đây là nơi đẹp nhất trong khu vườn

- Mẹ, con lại đến rồi đây, bà ta xin lỗi mẹ rồi chứ? Cuối cùng con cũng trả thù được cho mẹ rồi, con đi theo mẹ có được ko?_nó nói trong nước mắt.

Tất cả đi theo nó, nghe nó nói thì khóc, đến khi nghe nó nói đến vế sau thì xông ra, nhưng bạch hổ và đôi cá sấu chặn đường, cùng 1 lớp kính trong suốt lớn dần dần hiện lên tách biệt nó với thế giới bên ngoài.

- Mẹ sẽ lại nó con phải sống đúng ko? Thực sự, con rất muốn theo mẹ. Dù đã gặp được 2 anh nhưng con cần mẹ gấp vạn lần. Nhưng mẹ đừng lo, con sẽ sống vì người ấy, sẽ cười vì người ấy, sẽ hạnh phúc mãi mãi vì người ấy. Con- Park Ji Yeon hứa với mẹ sẽ sống thật tốt. Đáng tiếc, cái bản tính lạnh lùng máu lạnh này nó đã thấm vào da thịt con rồi, con ko thể trở thành 1 thiên thần đâu, muộn rồi, con đi trước nhé, mai con lại đến_nó nói xong thì bước vào căn nhà (nhớ căn nhà ko? Nơi để quan tài mẹ nó á, cũng là cái nơi nó trị thương lúc bị Yoseob tát ý).

1 tiếng chiến đấu với thú cưng của nó xong thì ai cũng mệt lả, lúc đầu nghĩ được cái to xác chứ ko ích lợi gì. Ai ngờ 3 con vật vừa khỏe vừa thông minh. Đến bên bức tường kính 1 hàng chữ hiện ra

- Lại mật khẩu_hắn ngán ngẩm

- Ai biết mật khẩu ko?_Seo Joon hỏi và nhận được toàn cái lắc đầu

- Park Ji Yeon_Hyosung thốt lên, Seo Joon nhập mật khẩu rồi lại lắc đầu

- Ryan_IU góp ý và nhận được cái lắc đầu của Seo Joon

- Thiên đường của mẹ_hắn nói làm ai cũng bất ngờ

- Mày điên à? Sai nhiều lần là nó ko cho nhập luôn đấy_Seo Joon cau mày

- L nói đúng đấy anh, hồi trước Ji Yeon từng nói với anh em mình ngọn đồi này là thiên đường của mẹ mà_Ken nhăn mặt rồi nó.

Nghe lời Chan Yeol, Seo Joon nhấp lại 1 lần nữa, ko tiếng báo hiệu làm cả lũ nhầm nhưng rồi bức tường dần dần hạ xuống.

Tìm ngay thấy ngôi nhà, tất cả đi vào ( lúc này 12 chị và 3R ko ở đây) thì rất bất ngờ. Nhìn như 1 căn phòng khách nhưng ko bàn ghế lại chứa 1 cổ quan tài kính trong suốt, bên trên là 1 người phụ nữ cực kì giống nó nhưng hiền lành và lớn tuổi hơn. Seo Joon và Chan Yeol bật khóc rồi quỳ xuống

- Mẹ_2 anh khóc nấc lên


IU nhìn thấy cách cửa phòng bên cạnh sáng đèn thì ẩn cửa, cô nàng hoảng hốt che miệng đi lùi về phía sau, thấy bất thường, ai cũng nhìn vào phòng và cũng rất hoảng. Trong phòng chính là nó, đang tự chữa trị chính vết thương, vì quay mặt vào trong nên ko nhìn thấy ai vào, quay lưng lại với mọi người. Điều làm tất cả hoảng chính là trên tấm lưng trắng nõn nà của nó là vô số vết sẹo trồng tréo lên nhau, trông rất đáng sợ. Sau khi đã tĩnh tâm lại thì thấy chị Hye ko biết từ đâu xuất hiện, chạy thẳng vào phòng đập vào gáy nó, để nó nằm xuống rồi gắp đạn ra cho nó, may mắn viên đạn ko trúng vào tim. Xong xuôi, chị Hye vuốt mồ hôi đi ra cười

- May ko trúng tim, lúc nữa sẽ tỉnh.

Nghe xong thì tất cả ôm trầm lấy nhau, IU và Yoseob cũng ko ngoại lệ, sau khi nhận ra hành động quá khích của mình thì vội vàng bỏ nhau ra. Tất cả lại trở về nhà nhưng ai cũng mang tâm trạng thoải mái hơn 1 chút. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro