Chap 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

1h sáng, cả 7 người đã thấm mệt nên đều ngủ cả. Hắn vì tranh giành chăm sóc nó nên ngủ gục bên giường nó (mờ ám nha). Nó khẽ cựa mình, mi mắt dần dần mở ra, nhìn thấy đầu tiên chính là hắn đang nắm tay nó mà ngủ (lợi dụng kìa). Nó cười, 1 nụ cười buồn, rút tay khỏi tay hắn, đắp chăn cho hắn rồi nó ra khỏi phòng, bên ngoài phòng thì như 1 lũ tị nạn (hơi quá), ôm nhau mà ngủ, nó cười nhưng rồi lại bỏ đi và đã có 1 người tỉnh giấc và đi theo nó đến gần vực

- Em muốn đi đâu?_người đó lên tiếng

- 1 nơi thật xa, ko còn cái tên Park Ji Yeon_nó nhìn xa xăm

- Ji Yeon, anh và Seo Joon đã vất vả 10 năm nay để tìm em, và anh sẽ ko để em đi nữa đâu_người đó ôm nó. Và người đó ko ai khác chính là Chan Yeol

- Anh à, em muốn đi, nếu anh muốn, em sẽ liên lạc với anh thường xuyên_nó khóc

- Có thể nói cho anh lí do ko?_Chan Yeol lau những giọt nước mắt của nó

- Em muốn từ bỏ, từ bỏ tất cả, sống thật với con người thật một lần_nó nhẹ giọng

- Được, anh tôn trọng quyết định của em, thường xuyên báo tình hình của em là được_Chan Yeol xoa đầu nó.

Nó gật nhẹ rồi về nhà thu dọn đồ đạc, nó chỉ mang ví và laptop đi, trước khi đi nó còn để lại 1 bức thư. Tạm biệt Chan Yeol, nó đi xa dần, xa dần, biến mất khỏi tầm mắt của Chan Yeol. Anh khóc, khóc vì đứa em gái mà anh luôn hết lòng bảo vệ, khóc vì cô em gái lại xa anh 1 lần nữa, anh bắt đầu hối hận, hối hận vì đã ko níu giữ cô em gái của anh nhưng đã muộn rồi, em gái anh đã đi.

Về phần nó, nó đã quyết tâm ra đi, nó sẽ sống thật tốt. Nó ra ngay sân bay quốc tế Incheon sang new york, nơi mà ông bà ngoại nó đang sống, ông bà rất thương yêu nó. 10 năm nay vì nó chìm sâu vào thù hận nên ko có thời gian thăm ông bà.

9h sáng hôm sau, tất cả mọi người tỉnh giấc ko thấy nó đâu thì vội vàng tìm, kết quả là tìm thấy bức thư để trong phòng nó, trong thư chỉ có vài chữ: " Đừng tìm tôi nữa, Park Ji Yeon đã ko còn trên cõi đời này". Ai cũng khóc, tại sao nó lại bỏ đi mà ko nói 1 tiếng

Cùng thời điểm ở chỗ nó, nó đã đến đất new york thăm ông bà, nhưng ông nó đã mất 3 năm trước, chỉ còn bà đang sống với vợ chồng dì út. Vợ chồng dì út cũng thương nó lắm, coi nó như con ruột, từ bé nó đã được ông bà và vợ chồng dì út yêu thương hết mực. 1 tuần sau thì nó trở về seoul, xin vào trường Angle học, đây là ngôi trường dành cho học sinh có gia cảnh bình thường nhưng học tốt, ngôi trường cũng thưộc sở hữu của Diamond ( lưu ý: Diamond đầu tư rất nhiều về mặt giáo dục). Học viên nơi này học rất tốt nhưng quậy phá cũng ko ai bằng, và điều quan trọng là ở đây có nhiều trai xinh gái đẹp nhưng ko ai cuồng, bình đẳng và thân thiện là khẩu hiệu của ngôi trường. Nó được xếp vào lớp 11a5 và được chào đón rất tốt, nó đã che dấu làn da trắng hồng rạng rỡ bằng 1 làn da ngăm đen, và luôn đi đôi với cặp kính cận. Dù đã hóa trang nhưng ko thể phủ nhận rằng nó vẫn rất đẹp, và sự việc diễn ra tốt đẹp nhưng sóng gió với nó sẽ ko ít.

_._._

Đã là ngày thứ 3 ko tìm được nó, tất cả đang tập trung ở phòng khách sau 1 ngày mệt mỏi

- Huhu...chị ấy...hix...đi đâu...được chứ_Jiwon lại khóc nấc lên

- Ko sao đâu, Ji Yeon sẽ ổn mà_Chan Yeol ôm Jiwon. Anh đang phân vân ko biết nên nói ra chỗ ở của nó ko.

- Đừng lo Ji Yeon , con bé ko sao đâu_Seo Joon an ủi

- Nhưng chị ấy đang bị thương mà_Jiwon khóc lớn hơn

- Đừng khóc nữa Jiwon, à, gọi papa đi, chắc sẽ có tin tức đấy_Yoseob an ủi

- Đúng rồi, papa, anh gọi papa ngay đi_Jiwon lay lay tay Yoseob

- Đây, đây, bình tĩnh cô nương_Yoseob rút điện thoại.

Sau hồi chuông cuối cùng ông Hyun Suk cũng nhấc máy

- Hôm nay mặt trời mọc hướng tây hay sao mà con trai tôi gọi tôi thế?

- Papa cứ đùa, mặt trời vẫn mọc hướng đông, nhớ nên gọi papa thôi mà.

- Thôi đi anh, có việc gì thì nói thẳng, anh gọi tôi chắc cũng chẳng có gì tử tế

- Papa lại nghĩ xấu con rồi, mà Ji Yeon gọi papa ko?

- Ơ hay, con ở cạnh con bé mà hỏi papa, mà cũng lâu rồi con bé chưa gọi, cho papa gặp con bé đi

- À...Ji Yeon đi vắng rồi ạ, con nhớ papa nên gọi thôi, papa nghỉ ngơi đi nhá, bye bye papa.

Yoseob nói 1 hồi rồi cúp máy, thở dài nhìn tất cả rồi lắc đầu.

Hiện tại bên Nhật

- Bọn nó lo cho con lắm_ông Hyun Suk gọi cho nó

- Con biết, vài ngày nữa con sang Nhật giải quyết ít công việc_nó thở dài

- Nhưng lí do gì để con bỏ đi?

-...

- Con ko nói cũng được, giữ gìn sức khỏe nhé

- Vâng, con chào cha_nó cúp máy

"Xin lỗi con Yoseob, nếu gọi sớm hơn 2 ngày thì ta sẽ giúp nhưng muộn rồi"_ông Hyun Suk dựa lưng vào ghế.

Về phần nó, nó cúp máy rồi thở dài, thực sự lí do nó muốn ra đi là gì? Chỉ là nó muốn đi thật xa, ko muốn quay lại. Nhưng tại sao đi rồi nó lại buồn thế? Nó nhớ tất cả mọi người, đặc biệt là nhớ hắn, nhớ lúc hắn buồn, nhớ lúc hắn vui, nhớ lúc hắn trẻ con, nhớ lúc hắn ngủ ngay cạnh giường nó. Lắc đầu cho quên đi, chẳng lẽ nó thích hắn, ko thể, chỉ là quan tâm hắn thôi, nó lắc đầu để quên, quên hắn nhưng hình ảnh của hắn lại hiện về. Nhắm mắt bình tĩnh, nó lại bắt đầu công việc.

Còn phía mấy anh chị kia cũng chẳng khá hơn là mấy. Jiwon và Hyosung cứ khóc, Seo Joon và Chan Yeol cứ dỗ, IU ko nói gì chỉ lẳng lặng ra sau vườn có chiếc xích đu, từng giọt nước mắt lại lăn trên khuôn mặt. Yoseob đi theo rồi ôm lấy IU

- Đừng tỏ ra mạnh mẽ như Ji Yeon, hãy khóc những lúc em buồn, anh sẽ luôn bên em.

IU nghe xong thì ôm trầm lấy Yoseob, khóc lớn hơn, Yoseob ko nói gì chỉ ôm IU.

Còn riêng nhân vật chính của chúng ta thì ngồi trong phòng nó, cầm bức hình mà hắn chụp lén nó từ rất lâu rồi, hắn nhìn bức hình nở nụ cười chua xót


- Sao em là khổ tôi vậy, em đến đây để tôi trao trái tim cho em và rồi em lại bỏ đi, em có biết trái tim tôi vì em mà vỡ thành trăm mảnh rồi, đúng, tôi thích em, à ko, tôi yêu em từ rất lâu rồi, nhưng tại sao, tôi còn chưa nói rõ tình cảm của tôi mà em đã bỏ đi? Em ác lắm, em đang giết tôi rồi, muốn tôi chết vì nhớ em sao? Xin em, quay về đi_hắn cầm bức hình của nó mà từng giọt lệ cũng lăn dài trên khuôn mặt hoàn mỹ. Lần đầu tiên hắn khóc vì 1 đứa con gái, lần đầu tiên hắn yêu 1 đứa con gái thật lòng và lần đầu tiên hắn đau vì yêu 1 đứa con gái.

Bây giờ tại căn nhà chỉ có những giọt nước mắt, những niềm nhung nhớ của mọi người vì nó.

12 chị giúp việc và 3R sau khi nó đi cũng ra đi mà ko ai biết. Thực ra 3R phải về Nhật, 12 thì mỗi người 1 đất nước để quản lí các công ti con của Diamond.

Cũng hơn 1 tháng trôi qua, nó đi cũng 1 tháng rồi, những giọt nước mắt cũng đã cạn, tất cả vẫn sống với nhau trong căn nhà đó. Và tất cả cũng trở lại trường học, hắn trước là 1 tay sát gái chuyên nghiệp nhưng bây giờ hoàn toàn trở nên lạnh (nhưng ko bằng được nó), hắn trở thành 1 cái tên đáng sợ trong thế giới ngầm. Cũng như JY 1 thời, cái tên Evil đã và đang là cái tên khiến người ta khiếp sợ, có thể nói, đứng đầu cái thế giới về đêm thì chỉ có Evil. Từ đua xe đến thu nạp bang phái, Vam vẫn luôn đứng đầu theo lệnh của JY quá cố. Số mệnh của mỗi người sẽ ra sao? Tình yêu sẽ chiến thắng tất cả?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro