Chương 45

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Vòng đầu tiên của cuộc thi đua xe Nan là người yếu thế vì vẫn chưa quen với việc điều khiển nhưng đến vòng thứ hai, anh tỏ ra là người chiến thắng nên quyết định phải được đưa ra ở vòng thứ ba.

Mac đang ngồi sát mép ghế và ngồi đó theo dõi trận đấu với tâm trạng phấn khích. Các bạn trẻ đến thách đấu anh cũng hào hứng không kém. Mỗi bên cổ vũ người của mình. Cuối cùng, Nan đã giành chiến thắng. Ngoài ra, điểm số cũng leo lên vị trí số 1.

-Làm sao tôi có thể bỏ lỡ điều này? bạn có thực sự giỏi đến thế không, hãy cho tôi một cơ hội khác chàng trai rên rỉ.

Điều đó không làm Nan bận tâm vì họ hiểu rõ cảm xúc của chàng trai trẻ.

-Sẽ cạnh tranh với các đối thủ thực sự trên sân. Bạn phải vượt qua nó, Mac nói với một nụ cười. Họ cảm thấy tự hào sâu sắc ngay cả khi đó là một trò chơi điện tử.

-Thật đấy, cậu lái xe đua thật à? Chàng trai hào hứng hỏi.

Nan gật đầu với một nụ cười nhẹ trên môi.

-Ôi anh em, tiền cờ bạc, tôi đã nói từ gì nhỉ? Phet nói rồi lấy trong ví ra 1000 baht đưa cho anh với vẻ mặt tiếc nuối nhưng anh sẽ không nuốt lời.

Nan lấy tiền của Phet và giữ lại. Tôi thấy nam thanh niên nhìn số tiền trên tay không chớp mắt nên lấy tiền đánh vào trán thanh niên nhưng không đánh mạnh.

- Tiết kiệm tiền và đi ăn chút đồ ăn nhẹ đi. Đừng gây rắc rối nữa và sau này đừng đặt cược vào những thứ như vậy. Cậu vẫn xin tiền bố mẹ phải không? Nan cảnh cáo anh

-Anh thực sự không muốn chúng à? Anh nhẹ nhàng hỏi.

- Vâng, anh ta trả lời và đưa tiền lại cho chàng trai.

Phet liền chộp lấy và giơ tay tỏ lòng tôn kính với Mac

-Cảm ơn bạn. Tôi tưởng mình phải ăn trấu thay cơm", chàng trai mỉm cười nói.

Nam lắc đầu yếu ớt.

- Đi đâu mà vội thế? Hãy cạnh tranh trong một trò chơi khác. Nhưng tôi không muốn cá cược, Phet vội vàng mời. Bởi vì anh cảm thấy phấn khích.

Mạc quay lại nhìn người yêu.

-Ồ, sẽ rất vui nếu thử chơi những game khác, Mac trả lời, vì anh ấy muốn bạn trai mình chơi game vui vẻ.

- Ừm, cậu muốn chơi gì? Nam hỏi anh.

Phet và các bạn vội vàng giới thiệu trò chơi bắn súng. có thể cạnh tranh với hai người. Đây là Phet cạnh tranh với Nan và Mac cạnh tranh với một người bạn của Phet

-Này, khó quá! Mạc hét lên.

Khi lũ thây ma bất ngờ xuất hiện khiến anh đứng đó cười nhạo bạn trai. Và Mac cũng thua. Tỷ số rất gần Nhưng Mac dường như không hề khó chịu chút nào. Nó thực sự rất vui.

-Tiếc là gã to con đó không làm tôi ngạc nhiên. Có lẽ tôi sẽ thắng.

Mac quay sang Nan trước khi nhướng mày khi cô nhìn thấy anh, nhìn anh và mỉm cười.

-Anh cười cái gì thế? Tôi thua? Mac hỏi.

-Được rồi, lâu rồi tôi mới thấy một cuộc khủng hoảng trẻ con như vậy. Ở đâu bạn cũng phải hành động như một chàng trai trẻ phải không? Anh giả vờ hỏi.

Mạc hơi đỏ mặt.

-Anh đang nói về cái gì vậy? Mắt bạn đang đập. Bạn có thể thắng.

Mac vội vàng đẩy bạn trai tiếp tục đua. Sau đó Nan hỏi về việc sử dụng vũ khí trong trò chơi với Phet trước rồi bắt đầu cuộc đua và giành chiến thắng như thường lệ..Nhưng điều khiến các bạn trẻ ngạc nhiên là ai nấy đều bị bắn. Tỷ số là đầu tiên trong trò chơi này.

- Này, anh Nan, anh có thể làm gì được? Bạn đã thắng cuộc đua ô tô vì bạn đã lái một chiếc ô tô đua. Điều này có thể hiểu được. Nhưng ở đây bạn bắn quá chính xác. Bạn có phải là tay súng được thuê không? Phet hỏi, bối rối nhưng giống một câu hỏi trêu chọc hơn.

Nhưng gương mặt chàng trai vẫn bất động. Ba thanh niên đột nhiên dừng lại, trợn mắt.

-Ồ anh ơi, đừng nói với em là anh thật sự là một tay súng nhé, Phet lắp bắp hỏi.

-Tại sao bạn muốn biết? Nam nói với giọng trầm trầm. Điều này khiến sắc mặt của ba chàng trai trẻ trở nên tái nhợt.

Mac cáu kỉnh đấm vào tay người yêu.

- Thế là cậu đi lừa bọn nhỏ. Nhìn mặt họ kìa, họ sắp ngất đi mất, Mac thích thú nói. Rồi anh cười nhẹ.

-Anh ơi, anh có đồng ý điều này là đúng hay không? Nam hỏi.

-Em thật dễ bị lừa, anh nói với giọng thân thiện. Điều này khiến ba thanh niên thở phào nhẹ nhõm.

- Thế sao anh bắn chính xác thế? - Phet hỏi.

- Không có gì, chỉ như vũ khí thôi. Tôi chỉ tập bắn súng vài lần, thế thôi, đó là câu trả lời.

Anh ta để chàng trai trẻ hiểu rằng anh ta đang nổ súng trên cánh đồng.

-Ồ, cậu ngầu quá, Phet mỉm cười khen.

"Ngươi có thể nhìn, nhưng không thích ta, ta đã có vợ rồi." Nan cười nói.

Mac nhìn nó.

- Oppa, em chỉ ngưỡng mộ anh như thần tượng thôi mà, Phet vội nói khiến mọi người bật cười.

- Bạn có trò chơi nào khác mà bạn muốn giới thiệu chơi không? Thôi nào, Nan nói

Phet và các bạn đã cùng nhau đến chơi tại trung tâm trò chơi. Sau đó Nan thanh toán mọi thứ và cho cả 3 lý do anh đã đi làm còn 3 bạn trẻ còn đang đi học, anh muốn cả 3 tiết kiệm tiền để sử dụng khi cần thiết. Chơi vui lắm, chơi với các bạn trẻ 2 tiếng đồng hồ rồi phải ra về trước.

- Anh Nan, anh Mac, chúng ta có gặp lại nhau không? Phet hỏi, cảm thấy buồn vì phải xa hai người.

-Nếu cậu và Ku Duang hợp nhau, Chúng ta sẽ sớm gặp lại nhau, Nan trả lời.

- Cho tôi xin số của bạn được không? Phet hỏi.

Nan nhìn Mac để lấy ý kiến.

"Các cậu có thể đi," Mac nói, đưa số điện thoại của mình cho ba chàng trai.

-Chỉ gọi khi cần thiết. Đừng gọi chọc giận tôi chỉ cho vui. Nếu không tôi sẽ theo bạn và dậm bạn về nhà.

Nan trêu chọc đe dọa ba thanh niên. Người dân ngay lập tức nhận được cảnh báo

-Phi Nan, tôi biết vợ anh là Phi Mac phải không? Phet hỏi với giọng táo bạo.

Điều này khiến Mac dừng lại và mặt anh hơi đỏ.

-Và thông minh, đó là câu trả lời, ba chàng trai nhìn Mac trêu chọc.

-Mấy đứa trẻ này... Về nhà đi nhé? Các bạn có thể đi, Mac gọi không quá lớn, cùng với một cái vẫy tay xua đuổi nhóm ba thanh niên đi.

Phet cười lớn trước khi giơ tay chào Mac và họ chia tay nhau để về nhà.

Mac hơi quay đầu lại nhìn anh.

-Anh có thể ngừng cười được không. Hãy quay trở lại với máy khách Mac.

Nan mỉm cười bước ra khỏi khu vực trung tâm trò chơi. Nhưng Mac dừng lại và quay lại nhìn tủ búp bê

-Cái gì? Người đàn ông hỏi.

-Tôi thực sự ghét tủ búp bê. Trước đây tôi đã cố gắng bò nhiều lần. Tôi không bao giờ có thể giữ nó lại được, Mac cười nói.

(Lưu ý ⚠️ ở đây tủ quần áo có nghĩa là theo như tôi thấy những thiết bị có búp bê và thú nhồi bông mà bạn phải lấy bằng kìm)

Khi anh ấy nghĩ lại thời trung học mặc dù lúc đó anh ấy đang hẹn hò với một người bạn không mấy tốt đẹp.

- Cậu có muốn thử một lần nữa không? Nam hỏi.

"Có thể phải đổi hàng nghìn đồng xu," Mac mỉm cười đáp, nghĩ rằng có lẽ mình sẽ không thể đạt được tiến triển gì.

-Nào, đi nào, chơi thôi.

Nói xong, anh kéo Mac đến tủ đựng búp bê. Sau đó anh ta tình nguyện đổi tiền cho anh ta. Mac đi qua tủ đựng búp bê.

Thế là anh dừng lại và đợi Nan quay lại.

-Bạn muốn tủ quần áo nào? Nan hỏi và Mac chỉ vào tủ đựng đồ sang trọng dành cho chó siberia màu trắng và xám

-Thử véo nó trước đi.

Anh ấy để Mac chơi với mình trước. Mac đồng ý chơi vì cậu muốn thử đập vào kẹp búp bê. Mac cố gắng chơi với Nan, giúp anh hướng dẫn. Cả hai cùng nhau đưa những chiếc móc vào đúng vị trí. Đến khi Mac thất bại đến lần thứ 5 thì anh đành bỏ cuộc.

-Tôi không muốn nó nữa nên cố nhéo nó. Tôi không có năng khiếu về việc này, vậy sao bạn không thử sang gian hàng khác xem? Mac phàn nàn nên anh ở lại.

- Nhưng đó là điều anh muốn, phải không? Nam hỏi

- Tôi cũng muốn nhưng khó lắm, Mac trả lời.

+Em sẽ làm điều đó cho anh, Nan nói và ném một đồng xu vào tủ búp bê.

Sau đó anh ta cố gắng lấy lại con búp bê. Có Mac ngồi bên cạnh, cho đến chơi 10 lần, anh vẫn không tiến bộ gì.

"Đủ rồi," Mac lẩm bẩm yếu ớt.

Vào thời điểm đó, không thể đạt được tiến bộ nào.

-Chết tiệt, tôi có nên phá tủ và lấy con búp bê không? Nam hỏi.

-Bạn điên rồi? Chúng ta sẽ bị bắt, Mac nói đùa.

-Đủ rồi. Thật là lãng phí tiền bạc, Mac nói đầy hiểu biết.

- Không, tôi sẽ tiến lên lần nữa.

Anh ấy đã trở thành người không thể bỏ cuộc. Anh lại đi đổi xu. Sau đó anh ta bắt đầu nhét đồng xu vào để lấy con búp bê, cuối cùng nó không ra ngoài.

-Được rồi, tôi vừa phát hiện ra có những việc cậu cũng không thể làm được, Mac trêu chọc. Nam làm mặt buồn bã.

-Tôi nghĩ Du chắc chắn đang lừa dối tôi. Chà, bạn không thể đi xa hơn nữa, Nan trả lời, và cả hai cùng nhau bước ra khỏi khu vực trung tâm trò chơi.

-Nó vui. Đã lâu rồi tôi mới có thể ngồi như thế này với bạn. anh đã bao giờ đến chưa Mạc quay lại nhìn người yêu.

- Nó vui. Nó cũng mới mẻ đối với tôi," Nan trả lời và Mac mỉm cười.

Anh hạnh phúc vì người anh yêu cũng vui vẻ bên anh. Khi họ đi bộ một lúc, Mac có cảm giác rằng anh đang đi một mình. Anh quay lại nhìn người bên cạnh nhưng không thấy anh. Vì vậy, anh dừng lại và quay lại nhìn xung quanh, tự hỏi mình đã đi đâu.

-Anh ấy đi đâu thế? Mac thầm nghĩ.

Anh đứng dậy quay lại tìm người yêu, rồi quay lại xem người yêu đã đi đâu. Cho đến khi tôi nhìn thấy anh ấy ở một cửa hàng búp bê với đồ trên tay, Mac hơi sững người khi nhìn thấy điều đó.

"À," Nan vừa nói vừa ném cho Mac thứ anh đang mang.

Mac nhanh chóng lấy nó. Trên tay cậu là chiếc túi đựng chiếc áo sơ mi cậu mua, Mac nhận lấy.

-Anh đi mua cái này à? Mac hỏi, vì thứ tôi ném vào anh ta là một con chó Siberia nhồi bông dài khoảng 15 inch, cùng loại với con trong tủ đựng búp bê.

-Anh ấy là Mew mà em phát điên lâu rồi...Anh chỉ nghĩ đến điều đó thôi...Anh nên mua anh ấy đi, Nan mỉm cười đáp.

Thậm chí, có người còn úp mặt vào mặt người yêu để mua búp bê cho họ nhưng anh không dám làm nên đã mua mà không hỏi ý kiến.

-Anh mua cho tôi à? Mac trêu chọc hỏi.

- Vứt nó đi... Sao em không mua và đưa cho anh? Nan đang trêu chọc anh.

Mạc cười ngượng ngùng. Bởi vì tôi không nghĩ rằng cậu ấy đã trưởng thành như vậy và sẽ có lúc người nào đó yêu thương cậu ấy sẽ tặng cậu ấy một con búp bê.

- Đợi đã, người bán không bị sốc à? Đột nhiên, thấy một người khổng lồ và đi mua một con búp bê, Mac hết sức bối rối. Vì tính cách của anh ấy Bạn không nên vào cửa hàng búp bê.

- Anh ấy chỉ có vẻ bối rối. Anh ấy nhìn thấy bạn trong cửa hàng...nên đồng ý mua nó...Tôi hài lòng. Nó lớn hơn cái trong tủ. Thực ra còn có một cái lớn hơn cái này, nhưng tôi lười xách giúp quá... Kiểu như... cứ lấy cái này đi, Nan nói với giọng bình thường.

Chỉ điều đó thôi cũng khiến Mac rất vui và hài lòng, vì ai có thể nghĩ một kẻ man rợ lại như vậy? Tôi sẽ mua cho anh ấy một con búp bê.

"Nhưng tôi sẽ không đưa nó miễn phí cho bạn đâu," Nan ngắt lời.

-Đổi lại cậu muốn gì? Mạc hỏi lại

-Để đổi lấy giải thưởng là tôi thi lái xe trong trò chơi và đánh bại đứa trẻ đó, Nan báo cáo.

Mac hơi mím môi.

- Giải thưởng đó. Hãy về nhà đón nhận nó, Mac trầm giọng đáp.

Nụ cười đó thật mãn nguyện. trước khi bước tới và ôm cổ Mac

-Về nhà thôi, Nan nói xong liền kéo Mac về nhà.

Ngày hôm sau

Nan sắp xếp để mọi người tập trung tại nhà anh vào buổi sáng. để có thể đỗ xe ở đây thì hãy nhanh chóng bắt xe tải và lái đến ga.

Tìm kiếm loa

Mac tỏ ra buồn ngủ vì mới ngủ được một tiếng. Nếu hỏi tại sao không ngủ sớm, là vì có người đòi hỏi gần như cả đêm

-Mở mắt ra và đi xuống cầu thang. Hãy nhắm mắt lại như vậy nếu không bạn sẽ ngã xuống cầu thang và chết, Nan nói.

Khi nhìn thấy người yêu từ tầng trên đi xuống với vẻ mệt mỏi, Mạc mở mắt ra nhìn người yêu bằng đôi mắt đục ngầu. Anh mỉm cười một chút.

-Sao cậu lại nhìn vào cái búa của tôi? Vậy là cậu nói cậu sẽ đưa nó cho tôi phải không?

Anh giả vờ hỏi lại. Về chuyện xảy ra tối qua trên giường.

-Nhưng tôi không làm anh tham lam đến thế. Tôi bảo cậu chỉ cho tôi một vòng thôi, Mac hét lại, Nan cười thích thú.

- Xin lỗi, tôi hơi đói, Nan mỉm cười đáp. Mac chỉ chậm rãi cau mày.

- Thôi, chúng ta đi ăn gì đó trước đã. Nan nói, bọn lừa đảo sẽ đến đây trong chốc lát nữa, đồng thời nhặt chiếc ba lô mà Mac đang mang và đặt nó xuống cho anh ta.

Mac đi kiếm đồ ăn rồi ngồi xuống ghế.

- Cậu đang muốn ngửi cái gì vậy? Mac gọi khi anh bước tới và hôn nhẹ lên má Mac.

-Bây giờ anh muốn hôn em phải không Huang? Nam mỉm cười hỏi.

-Tôi buồn ngủ rồi, đừng làm phiền tôi được không? Mac lại rên rỉ.

Nan nhẹ nhàng xoa đầu người yêu. Trước khi cho phép Mac chợp mắt, Day, Brick, Neil và Nick đã đến. Bốn người đi ăn sáng ở đó. Sau đó tất cả đều đi đến ga xe lửa.

Khi họ đến, Mac thừa nhận rằng anh ấy cũng rất phấn khích. Lần đầu tiên được đi du lịch trên một chuyến tàu ở Thái Lan cùng người yêu. Nhưng nếu tươi hơn một chút thì sẽ tốt hơn.

Nan là người đã liên lạc với cả bọn về vé tàu. Sau đó khi anh ấy về đã đăng vé cho mọi người xem. Mạc hơi cau mày.

-Tàu miễn phí? Giọng Mạc nói. Khi nhìn vào tấm vé, Nan gật đầu.

-Nó là. Nếu họ có chuyến tàu miễn phí cho bạn đi? Tại sao lại lãng phí tiền? Anh mỉm cười nói.

-Ồ, tôi không nghe thấy, tin tôi đi, Nan mỉm cười nói, Mac cau mày ngay lập tức.

Bây giờ, nếu được lựa chọn, anh thà ngủ còn hơn.

- Tôi đã chuẩn bị một tấm vải để bọc ghế. Tôi đảm bảo mông của bạn sẽ không bị tổn thương. Nam lại nói.

Mạc khẽ liếc nhìn người yêu. Và khi mọi người đã sẵn sàng thì tất cả đều lên tàu để tìm chỗ ngồi. Mac chọn ngồi cạnh Day và Brick.

Sau đó Nan lấy chiếc chăn đã chuẩn bị sẵn và bảo Mac ngồi xuống ngay.

-Nếu có ai đến thì họ đến ngồi trước mặt chúng ta. Chắc chắn anh ta thấy bạn mang vải cho tôi ngồi phải không? Mac hỏi.

"Không có ai ngồi ở đó cả," Nan nhướng mày nói.

Mac thở dài nhẹ nhàng rồi gật đầu đồng ý

- Bạn có muốn ăn gì khác không? anh hỏi Mac khi thấy Brick mua trứng luộc về ăn.

- Không, tôi muốn ngủ, Mac đáp, nên đầu Mac tựa vào bờ vai vững chắc của Nan.

Mac nhanh chóng chìm vào giấc ngủ vì lúc này anh đang rất buồn ngủ khi tàu sắp rời ga. Tàu sẽ có một số giật. Điều này làm cho Mac đang ngủ khẽ rên rỉ. Nan vòng tay qua eo Mac và xoa nhẹ làm Mac cảm thấy nhẹ nhõm rồi lại chìm vào giấc ngủ. Có lần có một nhóm thanh niên nam nữ độ tuổi đại học lên tàu và tìm được chỗ ngồi. Một số người đến ngồi đối diện Day và Brick, Neil và Nick nhưng khi có người đến ngồi đối diện họ, anh phải dừng lại khi nhìn thấy cái nhìn dữ tợn mà Nan gửi đến để nói với anh rằng không ai được phép ở lại. Điều đó khiến nhiều người sợ tôi không dám ở lại. Tôi chấp nhận rằng anh ấy đang làm một cử chỉ ích kỷ nhưng anh ấy thấy rằng vẫn còn nhiều nơi để lựa chọn. Vì vậy, anh muốn tỏ ra thô lỗ để không ai quấy rầy giấc ngủ của người mình yêu, nhưng nếu thực sự không còn chỗ thì anh sẽ cho phép người ta đến ngồi.

-Chúng ta đang ở đâu? Giọng Mac hỏi sau khi anh đã ngủ được một lúc.

Mac ngồi thẳng dậy. Sau đó vặn người qua lại để giảm mệt mỏi. cùng với việc đánh vào chân bằng cách xoa bóp nhẹ nhàng.

- Chúng ta sẽ đến đó trong vòng chưa đầy nửa tiếng nữa. Có nước ở đây. "Uống đi," Nan trả lời và đưa cho Mac một chai nước.

Mạc lập tức cầm lên, mở ra uống.

-Anh lại đi ngủ nữa à? Nan hỏi khiến Mac lắc đầu.

Trước đó, anh đưa cho Mac mấy chiếc khăn ướt để lau mặt. Mac nhìn anh khó hiểu.

-Sao cậu lại tự hào về điều này thế? Mac nghi ngờ hỏi.

-Ồ, tôi đang cố làm hài lòng bạn và bạn đang nghi ngờ tôi phải không? Anh hỏi đùa.

Mặc dù tôi đã dùng khăn giấy ướt để lau mặt khi nhìn vào nó.

- Tốt đấy, nhưng hơi đáng nghi, Mac trả lời và nhìn quanh.

- Sao không thấy ai ngồi cùng nhỉ? Mac hỏi khi thấy có người ngồi đối diện Day 🩷brick và Neil ❤️Nick và phía bên kia.

-Họ thấy bạn đang ngủ nên không muốn làm phiền bạn, đó là câu trả lời nhưng Mac lại nhìn mặt bạn trai với ánh mắt trách móc.

-Không phải là cậu làm mặt ác với họ và ngăn cản họ ở lại đúng không? Mac hỏi, dù đó chỉ là phỏng đoán.

Nan khẽ nhún vai, Mac không hỏi thêm nữa.

- Bạn đã đặt chỗ ở cho người cao tuổi chưa? Mac hỏi, vẫn không chắc mình đã đặt loại chỗ ở nào. Tất cả những gì anh ấy biết là đó là nơi ở của một người anh ấy biết.

-Ừm, chúng tôi biết nhau khi tới đây tham quan, Nan mỉm cười đáp.

-Nơi đó thế nào? Mạc tò mò hỏi.

"Khi tới đó cậu sẽ biết," Nan nói.

Mac nghi ngờ chắc chắn mình đã có một lựa chọn bất thường. Cả hai đứng ngắm cảnh một lúc rồi cũng đến nơi.

Tôi gọi cho chú tài xế tuk tuk. Anh gọi điện thuê trước để chở cả 6 người về nơi ở rồi đưa họ đi tham quan.

- Nhóm của cậu phải không?

Một ông chú khoảng 50 tuổi bước xuống xe hỏi thăm về nhóm Nan nên liền giơ tay chào.

- Vâng chú, là con đây, người kia nói.

Trước khi nói về chương trình hôm nay Họ sẽ làm gì.,Vì họ đã để chú của mình đưa họ đi du lịch cả ngày. Bao gồm cả ngày mai

-Vậy tôi sẽ đưa cậu về nơi nghỉ ngơi trước. Sau đó anh sẽ dẫn em đi tìm nhà hàng để ăn. Sau đó đi thăm và dâng lễ Đức Phật. Hôm nay, tôi có nên đưa bạn đến ít nhất 4 ngôi chùa trước không? Sau đó chú sẽ đưa cháu đến Chợ nổi Ayothaya, chú Ek nói.

"Mọi người đều nhận lời. Sau khi mọi người đã ổn định chỗ ngồi, chú chở họ về chỗ ở.

- Chỗ ở thế nào? Nick hỏi và quay lại. Khi xe tiếp tục di chuyển, Mạc cũng tò mò quan sát. Bởi vì khi chúng tôi ở trên tàu, Nan đã từ chối nói cho anh ấy biết.

-Nhà trọ, Nan mỉm cười đáp.

Mac đứng dậy, hơi cau mày.

-Chúng ta ngủ cùng nhau à? Neil chợt hỏi, anh quay lại nhìn người yêu đang chậm rãi ôm lấy cổ mình.

-Sao cậu lại làm vẻ mặt đó? Tôi không ác ý với bạn như vậy, Nan nói với Mac trước khi quay sang Neil

-Heh heh, có phòng riêng thưa ngài. Đừng lo lắng, chúng tôi đã đặt ba phòng. Tôi muốn thực hiện các hoạt động nhịp nhàng, Nan mỉm cười nói trước khi quay sang nói chuyện với Mac

-Sao cậu lại làm vẻ mặt đó? Nếu chúng ta phải ngủ cùng nhau, điều đó có ổn với em không?" Anh giả vờ hỏi.

-Tôi không quen ngủ với người khác. Điều đó không công bằng, Mac nói thẳng thừng.

Anh không chê chỗ ở đắt hay rẻ, nhưng anh cũng không quen ngủ với người khác. Cho dù họ có quen nhau

"Vậy là cậu vẫn chưa đói à?" Nan hỏi và Mac gật đầu.

-Chỉ một chút thôi, Mac trả lời và nhanh chóng đến khách sạn, đó là một nhà trọ, không nhỏ lắm, thiết kế theo phong cách gác xép.

Có một khu vườn nhỏ. Đứng trước mặt có những cây lớn tạo bóng mát. Mac nhìn quanh với vẻ thích thú. Vậy thì để chú lái xe đợi trước đã. Sau đó anh dẫn mọi người vào trong một quán cà phê nhỏ. Ở một góc khác là một thanh gỗ. Ai đó đang liên lạc với máy ảnh.

-Này P'Pom, Non chào hỏi.

Điều này khiến chàng trai đang pha cà phê phía sau quầy nhìn anh. trước khi mỉm cười

-Bạn đang ở đây? Hãy ngồi lại và nghỉ ngơi. Tôi sẽ đưa cho bạn chìa khóa cả 3 phòng, người chủ cửa hàng trẻ chào.

- Vâng, thưa ngài, đó là câu trả lời.

Trước khi quay lại bảo mọi người ngồi đợi, Day-Brick Neil-Nick bước tới ngồi trên ghế rồi lại đợi ở phía bên kia và Mac cũng ngồi cùng nhau.

-Anh ấy là bạn cậu à? Pom hỏi, gật đầu với Mac. Mac hơi mỉm cười.

- Bạn có khỏe không? Tôi có thể thấy bạn? Nam nhẹ nhàng hỏi.

-Ừm, tôi bị mù nhưng không biết bạn trai cô có bị mù không. Đó là lý do tôi tới đón cậu đấy, Pom trêu chọc, khiến Mac bật cười.

Sao cậu không bảo anh ấy rời đi? Bạn có mắt hay bạn có mắt rộng? Nan hỏi bạn trai trêu chọc.

"Có lẽ bị mù," Mac trả lời, khiến Pom cười sảng khoái.

Nan ôm cổ Mạc

-Tối nay chúng ta cùng uống rượu và nói chuyện nhé, Pom mời, Nan nhận lời trước khi lấy chìa khóa của Pom đưa cho Day và Neil. Pom dẫn họ lên phòng..Phòng sẽ ở tầng hai. Phòng của Mac và Nan là phòng thứ ba.

Khi vào phòng, Mac lập tức kiểm tra phòng của mình. Bên trong phòng sẽ có một tấm nệm futon. Nó nằm trên một dãy pallet gỗ, cao khoảng 20 phân, có máy điều hòa và TV màn hình phẳng gắn trên tường. Có một tủ lạnh nhỏ nằm bên dưới và một phòng tắm kèm theo.

-Bạn đang làm gì thế? bạn có thể ngủ được không Nan hỏi trêu chọc.

- Khi anh đưa em đến nhà Ko, em vẫn có thể ngủ được. Ở đó có phòng tắm chung, Mac nói và mỉm cười vui vẻ.

- Đi tắm trước đi. Chúng ta sẽ tìm thứ gì đó để ăn. Các bạn chắc đã đói rồi, Nan nói trước khi hai người thay phiên nhau đi vệ sinh rồi ra ngoài cùng với những người khác.

Vì vậy, anh ấy đã bảo chú đến một nhà hàng ở Isan vì đã thỏa thuận rằng chúng tôi sẽ ăn đồ ăn Isan trước tiên vào bữa trưa và sau đó sẽ đi ăn tôm sông vào buổi tối.

- Thế có đủ ăn không?

Anh quay sang Mac và hỏi. Mac ngồi đó với vẻ mặt có chút lo lắng.

-Tôi sẽ đặt hàng riêng. Vì vậy, hãy gọi đồ ăn của bạn, Nan nói trước khi cả Brick và Nick gọi đồ ăn để ăn cùng nhau.

Nan đi riêng và nói chuyện với người bán hàng để tách đồ của Mac ra...Vì Mac không ăn được tỏi hay ăn cay

Mac nhìn người yêu khẽ mỉm cười. Dù vậy anh vẫn chăm sóc ccaauj, thậm chí đôi khi anh còn phàn nàn về đồ ăn của Mac. Nhưng cuối cùng anh lại là người quản lý đồ ăn cho Mac.

- Ăn đồ Thái khó quá, đồ Isaan hầu hết đều phải dùng tỏi, Nan phàn nàn nhưng không nghiêm trọng lắm.

- Khó thì không cần phải nói, Mac trêu.

Anh không buồn khi người yêu phàn nàn. Bởi vì anh biết đó chính xác là điều anh đang phàn nàn.

-Được rồi, cậu sẽ phải ngủ trong bệnh viện.

Anh ta giơ tay nhéo miệng Mac một cách khó chịu trước khi lấy gà rán muối ra cho Mac và dọn một đĩa gỏi đu đủ kiểu Thái không tỏi và bớt cay cho Mac và còn có hai món khác được làm riêng cho Mac.

Nan nói: "Đừng để nhầm đĩa nhé".

Mạc ngồi xuống ăn món người yêu đặc biệt gọi cho mình.

"Ngon quá," Mac nói và chỉ vào đĩa gỏi đu đủ.

Nam mỉm cười hài lòng.

-Cay. "Môi cậu đỏ quá," Nan nhẹ nhàng nói.

Khi nhìn thấy môi người yêu đỏ mọng.

- Cay thật đấy, Mac nói rồi ngồi ăn cho đến khi ăn xong. Anh ấy có vẻ hài lòng.

Khi bữa trưa kết thúc, họ ngay lập tức bắt đầu viếng thăm và tỏ lòng kính trọng tới các ngôi chùa khác nhau.

Ngôi chùa đầu tiên là Wat Yai Chai Mongkol. Sau đó anh sẽ để chú mình lái xe và đợi ở bên ngoài. Sau đó cả sáu người đi vào bên trong, nơi có khách du lịch đi lại nhưng không quá đông. Phần lớn trong số họ là khách du lịch nước ngoài. Mac đứng nhìn chằm chằm vào cầu thang.

- Cậu không muốn lên à? Nan hỏi nhưng Mac nhìn về phía trước.

"Bạn biết đấy, tôi chưa bao giờ nghĩ đến việc đến để xem thứ gì đó như thế này trước đây. Tôi thậm chí chưa bao giờ đến một ngôi chùa thông thường," Mac nói khi nghĩ về câu chuyện quá khứ của mình.

-Và bây giờ cậu nghĩ thế nào? với việc đến thăm một ngôi chùa....Một địa điểm lịch sử như thế này? Nan hỏi, Mac khẽ mỉm cười trước khi quay đi.

- Tôi chưa nghĩ tới chỗ đó. Nhưng tôi nhớ những người đã đi cùng tôi nhiều hơn, Mac đáp và nhìn Nan bằng ánh mắt chân thành.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#nanmac