Chương 5: Nắm tay nhau lên hot search

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhà triết học thời La Mã cổ đại Cicero đã từng nói: Con người nên ăn để tồn tại chứ không phải tồn tại để ăn.

La Tại Dân bây giờ không có tâm trí nào mà nghĩ về vấn đề triết học cao siêu như thế, cậu đang băn khoăn không biết nên ăn hay nên sống đây.

Trước mặt cậu là một đống hỗn độn đen đen trắng trắng, thôi cứ tạm gọi là đồ ăn đi, nhưng mà “tác phẩm nghệ thuật” xanh đỏ tím vàng bên này...thật sự là không thể đi vào dạ dày người mà. La Tại Dân không khỏi cảm thán, trên thế giới này người không biết nấu ăn nhiều vô kể, nhưng mà người có thể đem mớ rau xanh kia chế biến thành món ăn gây sốc tận óc chắc cũng chỉ có Hoàng Nhân Tuấn thôi nhỉ.., sốc kinh thiên động địa.

Mà bếp trưởng kia đang nhìn mở đôi mắt tròn tròn nhìn La Tại Dân, bàn tay núc ních mềm mại đáng yêu bưng lấy khuôn mặt, đầu ngón tay chọt chọt vào hai má xinh xinh. Đem Nhân Tuấn nuôi béo có khi còn đáng yêu hơn gấp vạn lần ấy, trái tim La Tại Dân nổi một loạt bong bóng hồng, nhìn nhìn đôi môi của Hoàng Nhân Tuấn.

“Anh nhìn em rồi cười ngu cái gì thế??” Hoàng Nhân Tuấn chỉ tay vào món ăn trên bàn.

“Ăn đi chứ!”

La Tại Dân nuốt nước bọt, đưa đũa lên rồi lại dừng một chút, hỏi Hoàng Nhân Tuấn.

“Nhân Tuấn này..., em đã ăn thử món này chưa đấy?”

“Em..cái này không phải làm cho anh ăn à..?”

Tai Hoàng Nhân Tuấn ửng đỏ, cậu nghiêng đầu, tầm mắt đảo đi chỗ khác.

La Tại Dân bị lời nói ngọt ngào của Hoàng Nhân Tuấn khiến cho nội tâm tan chảy đến nơi rồi, thôi sống chết có là gì cơ chứ, cậu dũng cảm cầm đũa lên lần nữa, món ăn đầy màu sắc theo đầu đũa đưa vào miệng, cậu nuốt nước bọt, há miệng ăn.

Hoàng Nhân Tuấn nhìn theo chiếc đũa, thầm thì.

“Anh đừng nhìn bề ngoài nó xấu nhá, ăn cũng không có tệ đâu.”

Thật đúng bất ngờ luôn, đúng là hương vị cúa nó tốt hơn nhiều so với vẻ ngoài, La Tại Dân vô cùng ngạc nhiên, cậu cảm động chết đi được, vừa nhai đồ ăn vừa tặng cho Hoàng Nhân Tuấn ngón cái tỏ ý khen ngợi.

Hoàng Nhân Tuấn thoáng cái liền nở nụ cười, cậu rót cho La Tại Dân một ly nước rồi ngồi xuống ghế lắc la lắc lư.

“Em không ăn à?” La Tại Dân chậm rãi thưởng thức món ăn rồi hỏi.

Hoàng Nhân Tuấn lắc đầu.

“Không ăn, em chuẩn bị nhận vai trong bộ phim mới, dạo này mập quá nên phải giảm cân thôi.”

La Tại Dân bỗng nhớ lại cuộc đàm phán thất bại của mình với Lý Mark khi sáng liền hỏi.

“Bộ phim nào thế?”

“Của Lý Mark đó, anh cũng cần phải đi với em nha.”

La Tại Dân nghe xong mũi muốn vểnh lên trời luôn rồi, haha cảm thấy bản thân tìm kiếm tài nguyên cho đại minh tinh của mình cũng không tồi nha, cậu oán thầm tại sao cái thằng cha đạo diễn kia bề ngoài chính trực đạo mạo mà vẫn phải quỳ gối trước tiền tài thế kia, lại càng thấy khó hiểu tại sao bánh gạo nhỏ lại nấu cơm cho mình thế không biết. Hóa ra là quà cảm ơn vì đã giành được tài nguyên tốt, nhưng mà cảm ơn bằng cách khác sẽ hay hơn đấy. Vừa nghĩ đến đây, La Tại Dân đã lấy tay xoa xoa eo Hoàng Nhân Tuấn rồi hôn xuống đôi môi nhỏ xinh cái chụt.

“Ăn cơm đi! Tự dưng phát tình làm quái gì không biết!”

Hoàng Nhân Tuấn nhẹ nhàng đẩy La Tại Dân ra xa, aiyo sao cái bộ dạng cự tuyệt lại giống như đang mời chào người ta thế nhỉ. La Tại Dân gặm vành tai của Hoàng Nhân Tuấn, hạ giọng thì thầm.

“Ăn em trước đã.”

Hoàng Nhân Tuấn thật sự hoài nghi không biết La Tại Dân kiếp trước là gì mà kiếp này, dù có làm cái gì ở đâu thì lát nữa cũng thành làm trên giường cho bằng được, đang làm người không thích lại thích hóa cầm thú, đến công tác chuẩn bị cũng không thèm làm cho giống người, quá qua loa đại khái rồi! Công tác chuẩn bị không phải là công tác trên giường nhá, mà là...kéo rèm cửa.

Trời ạ làm lúc sáng sớm đã không kéo rèm thì thôi, thằng cha đè ở trên còn như ngựa hoang đứt cương nữa chứ, triệt để đánh bay cơn buồn ngủ của Hoàng Nhân Tuấn, xong rồi, nhạc chuông đoạt mệnh liên hoàn của đồng chí Hách gọi đến.

“Cha.”

Lý Đông Hách mở miệng khiến Hoàng Nhân Tuấn ngẩn cả người, dùng toàn bộ kinh nghiệm phân tích kịch bản trong mấy năm qua của mình, câu này chứa đựng vô cùng nhiều cảm xúc phức tạp, phẫn nộ, bất đắc dĩ, bi thương, thống khổ cùng hi vọng.

La Tại Dân nghe thấy âm thanh đó xong, phản ứng đầu tiên là đoạt lấy điện thoại của Hoàng Nhân Tuấn nhưng bị Hoàng Nhân Tuấn đánh cho một cái, cậu cau mày bầm lầm gì đó rồi lại chui vào chăn.

“Ôi chao, sao đấy con trai.” Hoàng Nhân Tuấn hạ giọng, dí dỏm đùa.

“Xin ngài thương xót cho con với ạ, con theo ngài làm đại diện ngần ấy năm, tất cả danh tiếng con gây dựng đều mất trong tay ngài rồi !!!” Lý Đông Hách ở đầu dây bên kia rống như sư tử Hà Đông.

La Tại Dân lại càu nhàu, lật qua lật lại, Hoàng Nhân Tuấn nhắc nhở người bên kia.

“Mày nói nhỏ một chút không được à, người khác vẫn còn ngủ kia kìa.”

“Người khác? Tối qua làm gì rồi? Ngủ đéo gì mà ngủ?” Lý Đông Hách quát.

“Không đúng, không đúng, mày gọi tao chi?” Hoàng Nhân Tuấn ngồi dậy, lưng thẳng tỏ vẻ nghiêm túc.

“Mong ngài lên mạng mà tìm kiếm ạ, xem top 10 mà xem, đều có tên ngài đấy ạ.”

Hoàng Nhân Tuấn cúp điện thoại rồi mở Weibo, máy chủ dường như hỏng đến nơi rồi hay sao mà đăng nhập mãi không được. Top 10 được tìm kiếm nhiều nhất hiện nay là:  Hoàng Nhân Tuấn, tổng giám đốc công ty giải trí SL, Hoàng Nhân Tuấn SL, Hoàng Nhân Tuấn được bao nuôi, ảnh đế được bao nuôi, công ty giải trí SL, tổng giám đốc trông như thế nào, tổng giám đốc xấu, bao nuôi.

Đương nhiên mục tìm kiếm hấp dẫn hàng đầu là: Tổng giám đốc SL và ảnh đế thịt tươi hôn nhau kích tình nồng nhiệt. Có một vài hình ảnh chụp mặt Hoàng Nhân Tuấn khá rõ, mấy cái còn lại không rõ mặt, cùng ai đó hôn nhau say đắm, haiz e rằng hôm qua bị bọn chó săn chộp được rồi, ai bảo củi khô lửa bốc, quên kéo rèm cửa chứ.

Thực ra Hoàng Nhân Tuấn cũng không thấy hoảng loạn mấy, một là tấm này chụp quá mờ, thứ hai là cậu cũng chẳng biết tổng giám đốc công ty SL là thằng cha nào cả, cậu lên baidu tìm một chút, chuyên mục này đã được cập nhật lâu rồi, cậu nhìn ảnh chụp tổng giám đốc nhưng mà kì thật có phóng to hết cỡ cũng không nhận ra là ai.

Để tránh việc không hay, chỉ cần đưa ra thông báo rằng mối quan hệ của mình với chủ tịch của SL vốn dĩ là lời đồn thôi, như thế là tẩy trắng được rồi. Đúng là cậu có bao nuôi nhưng mà làm gì bao nuôi thằng cha giám đốc đó đâu, phủ nhận cũng không tính là nói dối đúng không. Lăn lộn trong ngành giải trí nhiều năm như vậy, Hoàng Nhân Tuấn tự thừa nhận năng lực tùy cơ ứng biến của mình vô địch thiên hạ mà.

Không biết La Tại Dân dậy từ khi nào, đầu tóc như ổ gà, há to miệng nhìn vào màn hình điện thoại của cậu với vẻ mặt khiếp sợ vô cùng.

“Xong rồi, hai ta lên top search luôn..”

Hoàng Nhân Tuấn bĩu môi, đúng là người trẻ tuổi có khác, kinh nghiệm sống còn non nớt quá.

“Không phải hai ta đâu, là em cùng giám đốc công ty giải trí SL nhá.”

“Ừ thì đúng rồi, anh và em đó.”

“Đã bảo thật sự là anh và em nhưng mà cái thằng đưa tin lại tưởng em và giám đốc công ty giải trí SL cơ, mà thằng cha giám đốc này cũng đen thật, bao xui xẻo của anh bị anh ta gánh hết luôn chứ.”

“Này...Nhân Tuấn này... công ty giải trí SL ấy... là công ty của anh..” La Tại Dân gãi gãi đầu.

Lần này đến lượt Hoàng Nhân Tuấn rơi cằm xuống đất, đại ca Đông Bắc dừng năm giây rồi rống lên.

“Mẹ nó tổng tài còn bắt em bao nuôi làm mẹ gì??????”

La Tại Dân bị dọa cho rụt cả cổ rùa vào, nhưng mà bỗng dưng cảm thấy có gì đó sai sai.

“Không đúng, là anh bao nuôi em mà?”

Đầu Hoàng Nhân Tuấn như có hàng ngàn con moomin chạy qua, tam quan sụp đổ, ảnh đế Hoàng sống nửa 50, thế mà phải lưu lạc đến chốn này, bị bao nuôi, khó trách La Tại Dân mỗi lần đè mình đều không thấy áy náy chút nào, hóa ra, hóa ra.

La Tại Dân tính ra cũng may mắn nhỉ, mẹ nó hôm qua suýt chút nữa ăn nhau cạnh cửa sổ rồi, bọn chó săn mà chụp được thì Hoàng Nhân Nhân đi đời nhà ma luôn.

Cả hai vẫn ngồi trên giường ngẩn cả người, quần chúng ăn dưa được phen náo nhiệt buổi sáng, tinh thần sảng khoái hăng như uống máu gà.

“Xem qua lí lịch của anh giám đốc này cũng bình thưỡng vãi ra, chẳng biết Hoàng Nhân Tuấn không biết mắt nhìn như nào luôn.”

“Nhìn vào tiền chứ nhìn gì nữa, nghe nói tài nguyên Hoàng Nhân Tuấn giành được đều do vung tiền mua vai chứ sao, cậu ta chuyên gia đi cửa sau mà, cả cái giới giải trí này ai chẳng biết.”

“Đúng đúng đúng, cậu ta chắc chắn có kim chủ rồi, miệng tốt thật =))”

“Mẹ nó, hình tượng thiếu niên thanh thuần sụp đổ cmnr.”

“Cười chết tao rồi, thiếu niên thanh thuần được bao nuôi!!!”
  
“Mẹ kiếp,trọng điểm không phải đang nói Hoàng Nhân Tuấn với đàn ông à? Nhưng cũng có khả năng là được phú bà bao nuôi bọn mày ê.”

“Năm 8012 rồi anh ơi, Hoàng Nhân Tuấn là GAY mà còn không biết à, làng của anh mới có mạng à?”

Lý Đông Hách và nhân viên công ty tăng ca khẩn cấp, đánh lạc hướng dư luận, làm mọi thứ để liên hệ với đám cho săn rồi mua hết ảnh lại. Mẹ nó bọn anti fans điên cuồng gào rú, sau đó đám chó săn kia thuận nước đẩy thuyền, tung hẳn video. Hay lắm, hôn nhau nồng nhiệt, mặc dù chất lượng hình ảnh hôi mờ nhưng mà gặm cắn nhau điên cuồng thì không chối được rồi.

Giám đốc công ty giải trí Sl bao nuôi ảnh đế thịt tươi. Lý Đông Hách căng mắt nhìn tiêu đề đang bùng nổ, toàn bộ weibo sập cả rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro