Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Reo: cậu
Nagi: hắn

[💜]

Vào sinh nhật lần thứ mười tám của Mikage Reo, cậu chính thức tuyên bố sẽ rời trái đất và đến hành tinh khác để khám phá vũ trụ.

"Tương lai của nhân loại nằm ở các vì sao!" Chàng trai 18 tuổi có tinh thần cao độ. Cậu vừa tốt nghiệp Học viện Liên Vì Sao năm nay với tư cách là sinh viên tốt nghiệp xuất sắc. Cậu đạt kết quả xuất sắc trong cả hai lớp học thực hành và lý thuyết. Trong lễ tốt nghiệp, cậu mặc bộ đồng phục do học viện và chính phủ phối hợp trao tặng, cậu nói điều này với lòng bàn tay đặt trên ngực.

Khán giả vỗ tay như sấm cho ngôi sao đang lên này, Reo cúi đầu duyên dáng và bước ra khỏi sân khấu.

Reo đã lớn lên trong ánh đèn sân khấu, cậu chủ trẻ của tập đoàn Mikage làm việc chăm chỉ và xuất sắc trong mọi việc mình làm, cậu cũng được cha mẹ ủng hộ và dấn thân vào con đường khám phá các vì sao. Đây không chỉ là lý tưởng của cậu. Cũng là ý muốn của đế quốc. Ngày mười tám tuổi, Reo chính thức lên phi thuyền hướng về vũ trụ, cậu đặt tên cho phi thuyền của mình là——

Số Tắc Kè Hoa.

"Thật là một cái tên hay..." Reo vui vẻ vuốt ve chiếc phi thuyền xinh đẹp và đắt tiền này, lớp sơn phun màu tím đen khiến phi thuyền trở nên thần bí hơn, "Hy vọng chúng ta có thể an toàn trở về... Môi trường trong vũ trụ rất khó lường. Tôi tin Tắc Kè Hoa chắc chắn sẽ có thể thích nghi được."

Vì vậy, Reo đã nói điều này và dẫn phi hành đoàn lên đường khám phá bầu trời đầy sao.

Quá trình đi diễn ra suôn sẻ, Tắc Kè Hoa thích nghi tốt với môi trường vũ trụ như chủ nhân mong đợi và thành công đến được tọa độ mục tiêu, Reo không hiểu tại sao cậu lại chọn nơi này làm điểm đến, có lẽ là vì cậu đã nhìn thấy. Những câu chuyện về nó từ khi anh còn nhỏ. Các báo cáo về tọa độ này và dữ liệu quan sát nghe được trên TV và radio cũng có liên quan đến nơi này, vì vậy cậu quyết định biến nơi này thành mục tiêu đầu tiên trong chuyến du hành vũ trụ của mình——

Nhưng mọi thứ thường không diễn ra như kế hoạch.

"Boss! Đồng hồ nhiên liệu liên tục dao động...!"

"Cánh phải của phi thuyền đã bị tấn công, chúng ta còn chưa xác định được nguồn gốc của đòn tấn công!"

"Đợi đã...kỳ lạ quá...đau quá...! Ahhh——!"

Cậu ngất đi vì tiếng la hét và tác động của vụ nổ. Khi tỉnh dậy lần nữa, phi thuyền đã hạ cánh, nhưng phương pháp hạ cánh thật lúng túng, thân máy bay vốn nhẵn bóng trở nên lốm đốm và có dấu vết bỏng, nhưng thật kỳ diệu là không có vết thương nào trên người cậu.

"Thật kỳ lạ..." Reo từ chỗ ngồi đứng dậy, xung quanh cậu là các loại tàn tích cháy đen, hiển nhiên là do phi thuyền nổ tung đốt cháy để lại, xung quanh cậu là một mảnh im lặng chết chóc. Cậu cố gắng gọi tên phi hành đoàn nhưng không có phản hồi.

"họ muốn là người trước tiên đi thám hiểm sao...?" Reo tự nhủ, cậu đi đến cửa sập và nhìn ra ngoài cửa. Bên ngoài là một mảnh tuyết trắng hoang vu, ngoại trừ bầu trời xanh tím, cậu nhìn thấy tất cả đều là màu trắng. . ., dường như rải rác những đốm đỏ, dù là hoa hay quả mọng, Reo chưa từng nhìn thấy cảnh tượng này bao giờ, nhưng nhìn giống như một trận tuyết rơi dày đặc. Tuyết phủ kín bầu trời, có một số loại thực vật hình dáng kỳ lạ ngoan cố mọc lên từ đó, phân bố một cách lộn xộn, nhưng tựa hồ lại tránh một con đường, con đường này vừa lúc lại đối diện với cửa hang của phi thuyền Tắc Kè Hoa.

Reo cảm thấy kỳ quái, sao có thể có chuyện trùng hợp như vậy? Một con đường nhỏ, ngay đối diện cửa cabin tàu vũ trụ? Tựa như một đứa trẻ bày ra đồ chơi... Nhưng hiển nhiên bây giờ không còn cách nào khác, Reo vẫn phải tìm kiếm thủy thủ đoàn của mình, đây là nghĩa vụ của thuyền trưởng. Cậu cố gắng sử dụng thiết bị thông minh trên cổ tay để gọi phi hành đoàn tìm vị trí của họ, nhưng bị sốc khi phát hiện ra rằng vị trí của cả sáu thành viên phi hành đoàn đã biến mất.

Cậu cau mày, thiết bị liên lạc thông minh này là do đế quốc cậu nghiên cứu và phát triển, cũng chính là thiết bị tiên tiến nhất, cho dù nó ở đâu cũng không có vấn đề gì khi không thể xác định được vị trí của nó. Reo tháo mặt số nhỏ ra và khởi động lại nó trước khi đeo vào. Anh lại tràn đầy hy vọng, anh nhìn chằm chằm vào màn hình, cầu nguyện rằng không có điều gì đó bất ổn vừa xảy ra.

"...Chào mừng đến với M812, khởi động lại thành công. Thuyền trưởng Reo, chào mừng trở lại."

Giọng nói máy móc đáp lại như vậy, hai ngón tay của Reo phóng to thu nhỏ màn hình nổi, trên đó không có biểu tượng nào khác ngoại trừ điểm sáng màu tím của chính cậu.

...

Khả năng duy nhất là họ đã chết.

Reo nghiến răng nghiến lợi, sờ sờ khẩu súng laser trong túi súng dưới cánh tay để bình tĩnh lại một chút, dù thế nào đi nữa, cậu cũng phải tìm được thi thể của các thuyền viên, cho dù họ đã chết thì cậu cũng phải nhìn thấy thi thể của họ. Để đưa về trái đất chôn cất...

Đang suy nghĩ như vậy, cậu liền nghe thấy một âm thanh giống như một con vật nhỏ đang chui vào trong cỏ.

Thân thể Reo đột nhiên căng thẳng, cậu chộp lấy khẩu súng dưới áo khoác đồng phục, nhìn thẳng về phía phát ra âm thanh.

Sột soạt.

Cậu rút súng ra và nhắm vào cái cây đang lắc lư.

Thứ ồn ào đó bước ra từ giữa đám cây cối ngổn ngang, ngón tay của cậu siết chặt cò súng.

là một con người.

Reo sửng sốt, người thanh niên trước mặt có một khuôn mặt hoàn toàn xa lạ, tóc trắng và mắt xám, trông có vẻ lười biếng, vừa đáng yêu vừa đẹp trai. Và người thanh niên này thậm chí còn cao hơn cả cậu, có vẻ như cùng tuổi với cậu và trang phục của hắn ta dường như theo phong cách của Trái đất.

Thanh niên tóc trắng tiến lại gần một bước, Reo lập tức giơ súng lên, nghiêm nghị nói: "Đừng nhúc nhích! Nếu ngươi còn động đậy, ta sẽ bắn!"

Vẻ mặt của chàng trai kia dường như đã thay đổi một chút.

...Cái gì, sao trông cậu ta có vẻ bị thương thế?

Thanh niên tóc trắng đá cái cây bên cạnh, giơ tay sờ cổ hắn, hắn tựa hồ hiểu được lời Reo nói, đứng yên, môi mấp máy, nhưng cậu không nghe rõ hắn đang nói gì.

Có phải vì không có không khí nên tôi không thể nghe được người kia nói chuyện...? Hic, tôi hơi đau đầu...

"Xin lỗi... Tôi làm cậu sợ." Reo suy nghĩ lần nữa bị câu nói này đảo lộn, bởi vì thanh niên tóc trắng nói hoàn toàn đơn giản, dễ hiểu ngôn ngữ địa cầu, thậm chí còn là tiếng mẹ đẻ của cậu, "Tôi là Nagi Seishiro. Tôi sẽ không làm tổn thương cậu đâu."

Giọng điệu của hắn rất bình tĩnh, giống như một người nước ngoài mới bắt đầu học tiếng Nhật, hắn lắp bắp, nhưng không hiểu sao cậu cảm thấy có một sức mạnh kì quái nào đấy thúc đẩy cậu tin tưởng hắn, chàng trai tự xưng là Nagi Seishiro đưa tay ra, nằm trong lòng bàn tay hắn. Là một bông hoa nhỏ màu trắng*.

Reo từ từ đến gần sinh vật tưởng chừng như vô hại này và nhận lấy bông hoa mà hắn đang cầm. Những bông hoa trông hơi mỏng manh và sáng bóng, như thể được bao phủ bởi một lớp màng chất lỏng.

"Tên tôi là Mikage Reo..." Cậu phải mất một lúc lâu mới trả lời, chàng trai trẻ trước mặt gật đầu, không biết có phải là ảo giác hay không, cậu luôn cảm thấy tròng mắt của mình bị bao phủ bởi một thứ gì đó nhưng khi cậu chớp mắt và nhìn kỹ, nó lại biến mất, "Ngươi đến từ Trái đất à?" cậu hỏi.

Nagi lắc đầu: "Tôi đã ở đây từ khi sinh ra rồi."[1]

Ngắt câu, cậu hỏi tiếp.

"Có ai khác ở đây không?"

"Không, tôi là người duy nhất sống ở đây."

"Ngươi ở đây bao lâu rồi?"

"Tôi không nhớ."

"Vậy...ngươi có thấy ai nữa không?" Reo ra hiệu, chỉ vào quần áo trên người: "Mặc quần áo như thế này, trước ngực có phù hiệu."

"..." Nagi môi mấp máy, nhưng Reo lại không nghe thấy thanh âm nào.

"Cái gì?"

"Tôi chưa từng gặp họ trước đây. Xin lỗi, Reo." Hắn lắc đầu, "Họ là bạn của cậu à?"

Ánh mắt của Reo tối sầm lại: "...Không, họ là thành viên trong đội của tôi. Tôi đã bị tách khỏi họ."

"Tôi có thể giúp Reo." Nagi dường như suy nghĩ một lúc rồi nói: "Tôi rất quen thuộc với nơi này."

Reo hai mắt sáng lên: "Thật sao? Ta có thể báo đáp ngươi! Ngươi muốn cái gì ta đều có thể cho hết cả!"

"tất cả?" Nagi hỏi.

"Bất cứ điều gì." Reo gật đầu.

[🤍]

Đến đây là đổi cách xưng hô rồi nha.
Tớ - Cậu

------

"Kỷ lục hạ cánh, ngày 20."

"Nagi đưa tôi đến thăm nơi cậu ấy sống. Nó giống một cái tổ hơn là nơi ở của con người. Tôi vẫn chưa xác định được cậu ấy là con người hay người ngoài hành tinh, hay một sinh vật ngoài hành tinh giống con người. Dù thế nào đi nữa, Ít nhất cậu ấy không có ác ý gì với tôi."

Reo viết trên máy ghi âm rằng cậu sẽ giao bản ghi này cho các quan chức cấp cao của đế quốc sau khi trở về Trái đất, đây có thể là một phát hiện rất quan trọng đối với việc khám phá bầu trời đầy sao.

Nhưng vẫn không tìm được phi hành đoàn ... Reo thở dài, tắt máy ghi âm.

Nagi cư xử rất gần gũi với cậu, đó là một điều tốt.

Tin xấu là sáng hôm qua bánh quy năng lượng mang theo đều đã được ăn hết, năng lượng đạm bạc chỉ đủ cho cậu trụ trong một ngày, trọn 24 giờ sau, bụng Reo đã đói cồn cào. Không biết trên hành tinh này có thứ gì ăn được không... Cậu sẽ hỏi Nagi sau.

"Reo——"

Sau hai mươi ngày quen nhau, hai người đã thân thiết hơn rất nhiều so với lần đầu gặp nhau, điều này cũng là do Nagi Seishiro, vì Reo nhận thấy hắn là một chàng trai rất thú vị, một thiên tài dù là chiến đấu hay bất cứ điều gì khác. Ngay cả việc sửa chữa các thiết bị định vị phức tạp cũng dễ dàng không kém, Reo gọi Nagi là "báu vật" của mình và thậm chí còn bắt đầu lên kế hoạch đưa hắn ta trở lại trái đất.

Ngoài cửa vang lên tiếng Nagi gọi tên cậu, hắn đã có thể nói rất lưu loát, sẽ không còn có sự chậm trễ khó hiểu nữa, Reo cũng cho rằng điều này là do thiên tài của Nagi.

Chàng trai tóc trắng mở cửa bước vào, trên tay cầm một trái cây màu đỏ nhạt, trông có vẻ giống quả táo trên Địa cầu, đưa cho cậu như một báu vật: "Reo, cái này có thể ăn được."

Nagi thấy đối phương nghi ngờ, Nagi đơn giản bẻ trái cây làm hai nửa, cắn một nửa, mùi thơm trái cây ngọt ngào tán dần trong không khí, Reo không khỏi nuốt xuống.

Nagi thấy thế lại nói thêm: "Ngọt quá, trái cây."

Reo cầm lấy, nhìn thấy loại quả này không khác gì một quả táo bình thường, ngay cả phần lõi cũng có hình quả táo, cậu há miệng cắn một miếng, cùi giòn ngọt thấm vào nước cốt. Hương vị giống như một quả táo. Reo không khỏi cắn miếng thứ hai, thứ ba, cho đến khi nửa quả táo chỉ còn lại phần lõi, cậu không ngờ phát hiện rằng cơn đói trống rỗng trong bụng đã hoàn toàn biến mất, cơ thể như tràn đầy năng lượng. .

Nagi không hề lừa dối mình.

Reo trong lòng vui mừng, có lẽ bởi vì cậu đã xác định được rằng chàng trai này thật sự đối xử chân thành với mình, không hề có ác ý, cong mắt cười nói: "Cảm ơn! Nagi!" Cậu đưa tay xoa xoa tóc Nagi. Dường như trong đêm tối, tóc đối phương có chút ẩm ướt, dần dần khô đi trong lòng bàn tay Reo.

"Reo, hôm nay hoàng hôn rất đẹp." Nagi nói, "Tớ muốn cùng cậu ngắm cảnh."

Hoàng hôn trên hành tinh này có màu tím huyền diệu, cháy bỏng như ngọn lửa, Reo cảm thấy tò mò và nhìn xung quanh cảnh hoàng hôn tuyệt đẹp này, màu tím cháy bỏng phản chiếu trong mắt cậu, Nagi dường như đã nhìn thấy nó quá nhiều lần. Hắn làm như nó khá bình thường và đôi mắt xám của hắn ta cứ nhìn chằm chằm vào Reo.

"Cậu không muốn nhìn à?"

"Tớ đã nhìn thấy rất nhiều lần rồi, hơn nữa hoàng hôn cũng không đẹp bằng Reo."

Đôi mắt của Nagi nhìn chằm chằm vào Reo.

Hắn nói xong, tai Reo hơi đỏ lên, ừm một tiếng ngượng ngùng quay mặt đi, má cũng đỏ bừng.

Những đám mây màu đỏ nhạt bay qua bầu trời xanh xám, màn đêm dần dần bao phủ bầu trời, không giống như thường ngày, bầu trời đêm hôm nay có màu đỏ như máu, trên đây không có mặt trăng, chỉ có những ngôi sao.

"Giống như đôi mắt vậy." Reo nhận xét.

Ừ, giống như đôi mắt.

Những ngôi sao lấp lánh nhìn chằm chằm vào Reo.

Họ ngồi trên ngọn đồi cao nhất trên đồng bằng, vì ở đây họ có thể nghe thấy âm thanh của các vì sao, Reo cảm thấy hơi buồn ngủ, dựa vào Nagi và ngủ thiếp đi, khi tỉnh dậy lần nữa, cậu đã nằm trên giường. , ánh sáng ban mai có chút mờ mịt, Reo nhìn khuôn mặt nửa ngủ nửa tỉnh của Nagi.

Khuôn mặt trông có vẻ yên bình, với đôi má mềm mại và đôi môi xinh đẹp.

...thật muốn hôn quá.

Reo giật mình vì suy nghĩ của chính mình, ngay sau đó cậu nhìn thấy đôi mắt Nagi đột nhiên mở ra.

Trên môi có một cái chạm nhẹ, một nụ hôn.

Má của người được hôn bỗng nóng bừng.

[🤍]

"Kỷ lục hạ cánh... Không. A, tôi không nhớ rõ."

"Đây là ngày thứ 68 trên hành tinh này, Reo." Nagi ở bên nói thêm. Reo nhìn vào máy ghi âm, dòng thời gian ở đây dường như khác với trên trái đất, tần suất luân chuyển ngày và đêm cũng khác. Rất cố định.

Trong khoảng thời gian này, Nagi đã giúp Reo tìm thấy thi thể của các thuyền viên, mặc dù họ đã biến thành xác cháy thành than nhưng Reo vẫn có thể dễ dàng nhận ra họ. Vì sự việc này mà cậu đã buồn suốt mấy ngày, phải mất một thời gian dài. Cả tuần trước khi cậu lấy lại bình tĩnh, nói rằng phi thuyền phải được sửa chữa và quay trở lại Trái đất, và dù thế nào đi chăng nữa, chúng ta cũng phải đưa họ trở về quê hương.

Reo mỉm cười và hôn lên mặt Nagi. Mối quan hệ của họ dường như đã thay đổi kể từ ngày đó, họ thỉnh thoảng hôn và vuốt ve cơ thể nhau. Reo đã dạy Nagi rằng chúng ta là tình nhân và cậu sẽ đưa hắn trở lại trái đất, nhưng chỉ lúc này Nagi mới thể hiện một số biểu cảm... Hắn trông có vẻ bối rối, như thể không hiểu "đưa về Trái đất" nghĩa là gì.

"Tớ muốn đưa cậu về nhà, trở về nơi tớ đã lớn lên." Reo sờ đầu Nagi, như đang chạm vào con chó Samoyed trắng mềm mại ở nhà [2], "Ở đó rất đẹp... Rất thoải mái, với bạn bè và bố mẹ tớ."

Nhưng Nagi dường như vẫn chưa hiểu, còn Reo cũng không thể giải thích thêm.

"Reo, cậu không thể ở đây với tớ mãi mãi được sao?" Nagi hỏi "Đây cũng là nhà của tớ."

"Đáng lẽ cậu... muốn ở đây vì cậu có những ký ức với nơi này, phải không?" Reo nghẹn ngào trong giây lát, trong tiềm thức cậu nghĩ rằng Nagi nên theo cậu trở lại trái đất. "Nhà là nơi có sự ràng buộc..."

Cậu chợt cảm thấy hơi buồn, không biết bố mẹ có lo lắng vì cậu không về sau thời gian đã thỏa thuận hay không.

Nagi gật đầu như hiểu ý, chậm rãi nói: "Nơi Reo ở chính là nhà."

Sau khi nghe những lời này, Reo bật cười, ôm mặt Nagi và hôn hắn.

Khi leo lên núi lần nữa, cậu không còn cảm thấy buồn ngủ nữa, hai người cùng ngã xuống đất, Reo nằm trong vòng tay của Nagi, lép vào giữa lồng ngực của hắn.

"Hôm nay là sinh nhật của tớ, Reo." Nagi ôm lấy khuôn mặt của Reo, đôi mắt sáng ngời mong đợi, "Tớ muốn hẹn hò với cậu..."

"... Đó là từ gì vậy!" Reo đỏ mặt. Cậu biết rằng không có ai khác trên hành tinh này ngoại trừ cậu và Nagi. Trong chốc lát tất cả đồng phục thông thường của cậu đều bị lột sạch. Khi cậu nhìn thấy dương vật cương cứng của Nagi, cậu không khỏi trợn tròn mắt, "...lớn như vậy...đẩy vào sẽ chết mất..."

Cậu vô thức chủ động thế để bị xuyên thủng, vẻ mặt Nagi vẫn rất ngây thơ, hắn đưa tay chạm vào bụng cậu đến giữa hai chân rồi nói: "Nếu Reo sợ, tớ có thể giúp cậu."

"cậu muốn giúp tớ như thế nào?" Reo cười lớn, cậu khó hiểu nhìn dương vật của Nagi, hưng phấn nuốt nước bọt. Một giây trước, tay Nagi vẫn đang vuốt ve làn da mịn màng giữa hai chân cậu, giây tiếp theo ngón tay đột nhiên đưa vào.

Nơi đó rất xa lạ, lại là một cây đàn organ không thuộc về Reo.

"Cái này... nhét vào rất tiện lợi." Nagi nói rồi đưa ngón tay vào, nhưng Reo lại cảm thấy không có gì sai trái, chỉ cười hỏi: "Đây là bí mật của chúng ta sao?"

Đúng, bí mật của Nagi và Reo.

Ngón tay thon dài của hắn xoa xoa lỗ phía dưới bộ phận sinh dục, thân thể Reo không khỏi run rẩy, cậu nhận ra lỗ giữa hai chân mình bắt đầu rỉ ra tinh dịch, thậm chí cả cơ thể cũng không khỏi nóng lên, vô thức siết chặt lại dính chặt ngón tay của Nagi ở trong. Nhưng so với ngón tay, Reo muốn thứ khác hơn.

"Mời cho vào..." Reo hô hấp đã không đều, chủ động đứng dậy, nhét dương vật dày đặc sưng tấy vào trong cơ thể, lắc lư eo qua lại như người tự học. Trạng thái của cậu thay đổi quá nhanh, bụng dưới có một khối phình lên, cậu cảm thấy được chứa đầy Nagi là một chuyện cực kỳ hạnh phúc, đầu óc cũng choáng váng, tầm nhìn dần dần mơ hồ, điều duy nhất có ý nghĩa nhất tồn tại chính là nhét vào trong cơ thể cậu, con gà trống bên trong dường như khiến cậu cảm thấy mình vẫn chưa biến mất, màn đêm buông xuống, trên bầu trời đỏ như máu treo rất nhiều ngôi sao.

Những ngôi sao dày đặc giống như những con mắt nối tiếp nhau*.

Với đôi mắt như sao[3], nhìn chằm chằm vào đôi tình nhân đang làm tình nơi hoang dã, Reo đã quỳ xuống, đường cong vòng eo hạ xuống trông duyên dáng và hấp dẫn, bụng dưới sưng lên do Nagi xuất tinh bên trong, và khuôn mặt tràn đầy nước mắt. Với vẻ mặt cực kỳ chìm đắm, đôi mắt thạch anh tím của cậu mất tiêu điểm và trở nên uể oải. Cậu không nhìn thấy khuôn mặt của Nagi mà chỉ biết rằng đằng sau cậu là người yêu của mình. Lỗ đã bị lấp đầy, Tinh dịch nhỏ xuống đất, mặt đất vốn mềm mại bắt đầu vặn vẹo, tham lam hút hết vũng chất lỏng nhỏ, như gợn sóng lan tràn, tràn ngập toàn bộ mặt đất.

Mặt đất trở nên sống động, chúng vặn vẹo, ngưng tụ thành một khối rắn chắc, hàng chục con thỏ vây quanh hai người, đôi mắt đỏ rực nhìn chằm chằm vào hai người, Reo hoàn toàn không để ý, cậu bị nghiện bởi dục vọng, không thể nhịn được hay để ý bất cứ điều gì.

Nagi không cho rằng điều đó là bất thường, thà nói rằng hắn là kẻ bất thường nhất trong không gian này còn hơn.

Một nửa khuôn mặt trẻ con nhưng tuấn tú của hắn tan chảy, một thứ gì đó màu xịt, giống như sáp lỏng chảy xuống, nửa mặt bên phải không có nét mặt, thay vào đó là một khuôn mặt ma quái như sương đen, giống như một chất màu đen ngưng tụ thành thực chất. sương mù bao phủ nửa khuôn mặt của hắn, những bàn tay nhỏ bé vươn ra từ đó và bám vào cơ thể hắn. Những vết bò lổm ngổm trên da hắn lan ra tứ phía, như thể có thứ gì đó đang cố đâm vào da thịt hắn. Nagi duy trì một nửa cơ thể con người, dương vật bên dưới vẫn cắm vào lỗ của Reo, mỗi cú thúc đều phát ra tiếng rên rỉ không che giấu từ người yêu, nhưng ngoài ra mọi thứ đã thay đổi, hắn quỳ trên mặt đất, đôi chân đã mất hình dạng ban đầu của chúng hoàn toàn biến thành một đống xúc tu màu đen khó tả. Mỗi xúc tu có hoa văn giống hệt mặt đất. Chỉ nhìn thôi cũng khiến bạn cảm thấy chóng mặt. Màu đỏ tươi. Đôi mắt của chúng nằm trong dây leo thịt, chớp mắt với tần số giống nhau, và tất cả đều nhìn chằm chằm về hướng Reo.

Nagi lại xuất tinh vào cái lỗ nhỏ của Reo, hắn hơi rút ra, Reo đã mất trí, hắn không còn lo lắng cậu sẽ đột nhiên tỉnh lại và nhìn thấy mình trong trạng thái như thế này, ánh mắt hắn đang nhìn cậu đầy tham lam. Với đôi má ửng hồng và đôi môi ẩm ướt của Reo, Nagi ôm Reo vào lòng, có tinh dịch và nó chảy xuống giữa hai chân lộn xộn của cậu, nhưng so với chất dịch cơ thể mà con người thường gọi là "tinh dịch" thì thứ đó có màu đen xám, chất gel dính và có thứ gì đó đang từ từ vặn vẹo trong đó.

[🤍]

Ngày 69.

Reo mở mắt ra.

Trước mặt cậu là khuôn mặt đang ngủ yên của Nagi, không khác gì thường ngày.

Chỉ là hôm nay Reo thức dậy sớm hơn, nghĩ một hồi mới nhớ ra lý do vì sao tối hôm trước mình đi ngủ sớm, cậu và Nagi làm tình trên đỉnh núi ngắm hoàng hôn, liên tục làm tình lên cao trào khiến cậu ngất xỉu. Có vẻ như Nagi đã đưa cậu trở lại. Một ngôi nhà, không, một nơi để sống...

Reo xoa xoa đôi má nóng bừng của mình, muộn màng phát hiện ra mình chỉ mặc một chiếc áo dài qua mông màu đen, thậm chí còn không có bất kỳ đồ lót nào, ký ức trước khi hôn mê dần dần hiện về trong đầu, cậu đưa tay sờ vào giữa hai chân mình, vẻ mặt kỳ quái.

Không có gì.

Cái gì... đó là ảo ảnh? Reo không biết vì sao lại có chút thất vọng, lặng lẽ đứng dậy, cố gắng tìm đồ ăn cho Nagi trước khi tỉnh lại, áo trên người gần như khá dài nên không cần lo lắng nữa. Dù có mặc quần lót hay không, cũng không ai thấy.

Đi chân trần ra ngoài.

Cậu chưa từng đi dạo quanh nơi mình ở, nơi Nagi ở giống như một mê cung, cậu tò mò đi lại xung quanh, những bức tường tối tăm sờ vào có cảm giác mềm mại, ngay cả sàn nhà dưới chân cậu cũng mềm mại, Reo đi về phía trước dọc hành lang, cuối cùng là một căn phòng có cửa hé mở.

Đây là gì......?

Reo đẩy cửa tò mò đi vào, trong phòng cũng không tối hẳn, trên tường hoa văn lên xuống chậm rãi như đang thở, chiếu sáng cả một vùng.

Đồ đạc trong phòng rất đơn giản, có tủ trong suốt.

Reo bước tới, nhìn từng bộ sưu tập trong tủ, có những viên đá lấp lánh, có những mảnh thủy tinh, cậu không khỏi bật cười, những thứ này nhìn qua đều không có giá trị gì, thậm chí có những thứ còn khác xa với đồ chơi của cậu khi còn nhỏ, không tệ. [4]

Hóa ra Nagi vẫn có tính trẻ con như vậy...

Có một vật gì đó cỡ sáu đồng xu đặt ở phía bên trái tủ, phát ra ánh sáng yếu ớt, cậu bước tới nhìn xuống, nụ cười trên mặt cứng đờ.

Đó là sáu con chip, trên đó có khắc chữ "Mikage" và những thứ khác, cậu đến gần tủ nhìn kỹ hơn, máu trong cơ thể dường như đã nguội lạnh.

Khắc trên mỗi con chip là tên của các thành viên phi hành đoàn của cậu.

Toàn thân cậu cứng ngắc, không thể thừa nhận sai lầm của mình, chip do tập đoàn Mikage sản xuất sẽ khắc logo, cậu mở tủ, cầm chip trong tay, thiết bị trên cổ tay phát ra tiếng bíp, dường như đột ngột và xa lạ trong căn phòng này, lạnh như băng.

"...Này, vị trí của các thành viên trong nhóm đã được xác định. Bây giờ nó trùng khớp với tọa độ của bạn. Xin chúc mừng và hoan nghênh cuộc gặp mặt."

Thuyền trưởng Mikage và thuyền viên. Đoàn tụ sau 69 ngày lạc nhau.

Thân thể cậu run rẩy không ngừng, thở dốc một hơi, con chip trong tay rơi xuống đất, vỡ thành từng mảnh, như để xác minh suy đoán của mình, cậu cất những mảnh vỡ trở lại tủ, con chip trên màn hình nổi định vị cũng biến mất.

Cậu nhìn thấy rõ thi thể của các thành viên phi hành đoàn...

Rõ ràng là cậu ấy...

Không có con chip nào trên cơ thể.

Đầu óc Reo hỗn loạn, cậu thở hổn hển, ngước mắt lên như muốn chạy trốn, hoa văn trên các bức tường xung quanh nhấp nháy như thể cậu đang thở. Reo đột nhiên cảm thấy hơi thở của mình đang bị kìm lại, và những hoa văn vướng víu như vật chất, đánh vào người cậu, cơn đau đầu tiên bộc phát từ mắt phải, cậu che mắt hét lên, tay chạm vào một chất lỏng ấm áp rỉ sét.

là máu.

Toàn thân thần kinh căng thẳng, cậu rời khỏi phòng như đang chạy trốn, cậu thở hổn hển rồi chạy về theo con đường cũ, tiếng xào xạc phía sau cứ đuổi theo cậu cho đến khi một luồng sáng nhẹ dần đến gần, cậu biết rằng đó là cánh cửa, cậu bước nhanh hơn.

Chạy đi...càng xa càng tốt!

Reo lao ra khỏi nơi ở tối tăm, mọi thứ xung quanh dường như đã thay đổi, bầu trời ấm áp nhuộm đỏ như buổi tối, có lẽ gọi chính xác hơn là màu máu, những cây cỏ mềm mại xào xạc đó dường như đang vây quanh thân thể Reo, ngay cả những quả dâu đỏ trên mặt đất trắng như tuyết cũng bắt đầu vặn vẹo. Reo cảm thấy sợ hãi, chạy một mạch trở về con tàu vũ trụ đổ nát, có lẽ chỉ có một nơi quen thuộc với bầu không khí của trái đất mới có thể khiến cậu cảm thấy thoải mái. Reo cuộn tròn trên ghế ở ghế lái, không quan tâm rằng nơi này đã bị mây bao phủ, phủ một lớp bụi mỏng.

"Reo..."

Giọng nói lười biếng cắt ngang bầu không khí im lặng, gần như trong chốc lát, Nagi xuất hiện trước mặt Reo, hắn khỏa thân rất tự nhiên, khuôn mặt lộ ra vẻ mặt giống hệt như khi lần đầu tiên vua Reo chĩa súng vào hắn, đau lòng hắn hỏi: "Tại sao cậu lại bỏ chạy?"

"Nagi... Cậu giết bọn họ?" Linh Vương hỏi, câu hỏi của cậu đã được trả lời một cách trung thực, giống như Nagi đã hứa sẽ không lừa dối cậu.

"Ừm."

"...Tại sao?" Reo gần như hét lên, cậu lo lắng sờ lên má mình, muốn dùng máu để tra hỏi Nagi, nhưng cậu dùng ngón tay chạm vào lại khô khốc.

Không có chút máu nào cả.

"Bởi vì rất phiền phức." Nagi nhìn chằm chằm Reo, nửa khuôn mặt bên phải của hắn lại một lần nữa chảy xuống như ngọn nến dưới nhiệt độ cao, chảy xuống má như nước mắt của ngọn nến. Nếu như nhãn cầu của hắn không lăn xuống đất, chúng có lẽ giống nước mắt hơn. Khuôn mặt của hắn được bao phủ bởi một làn sương đen giống như đầu lâu, và một làn sương đen chảy về phía Reo, nhưng Nagi đã cúi xuống và làn sương đen đó đã rút vào cơ thể hắn.

"Reo, là tớ đây," thanh âm của Nagi dần dần vang lên, khiến Reo nghe thấy gần như phát điên, cậu đau đớn cúi xuống bịt tai lại, âm thanh đó xuyên qua thần kinh của cậu, xâm lấn vào đại não.

Điều anh muốn luôn là em.

"Việc đối phó với họ quá rắc rối."

"Và Reo đang nghĩ đến việc về nhà...Reo không muốn tớ à?"

"Không phải cậu đã hứa sẽ ở bên tớ mãi mãi sao?"

"Tớ đã nhớ kĩ từng lời Reo nói..."

Reo đau đầu khủng khiếp, nhưng thân thể lại không có chút biến hóa, mơ hồ nghe thấy tiếng thứ gì đó vỡ vụn, xung quanh tất cả những lời thì thầm đáng sợ đều biến mất, Reo ngất đi.

--------

_còn tiếp_

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro