《23》Bậc thang

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Ngày hôm sau Lưu Khiết tỉnh dậy trước, nghe được ngoài cửa có tiếng động của Tuế Tuế.

Cửa mới vừa mở một khe, Tuế Tuế liền linh hoạt chui vào, thẳng đến Lưu Thù Hiền còn đang ngủ say tỉnh giấc, giống như mèo cào cửa, mở cửa, phát hiện một Lưu Thù Hiền nửa tỉnh nửa mê cảm thấy trên mặt ngứa ngáy, đô đô lầm bầm nói

"Hồ Hiểu Tuệ Nhi em lại không nhốt muỗi"

TTL!

Lưu Khiết mang theo vẻ mặt đập được lặng lẽ rời khỏi phòng.

Lưu Thù Hiền mất một giây đồng hồ hồi tưởng lại mình và Hồ Hiểu Tuệ cãi nhau, mở mắt ra nhìn thấy Tuế Tuế trước mắt

"Ai nha~Tuế Tuế~sao con lại tới đây?"

Tuế Tuế bị ôm một hồi sau đó liền thoát khỏi Lưu Thù Hiền, đi dạo trong phòng Lưu Khiết, chạy lên chạy xuống, đem áo khoác Lưu Thù Hiền cởi từ trên sô pha đạp xuống đất.

"Tuế Tuế ! Con đừng chạy loạn, đây không phải là phòng chúng ta"

Lúc nhặt quần áo rơi trên mặt đất lên, linh quang của Lưu Xu Hiền chợt hiện

"A quần áo..........."

"Buổi trưa cùng đi ăn cơm không?"

Lưu Khiết trở lại phòng thì phát hiện Lưu Thù Hiền ngơ ngác ngồi xem điện thoại, vẻ mặt thậm chí có chút nghiêm túc.

"Ừm............. "

Lưu Thù Hiền hiển nhiên không yên lòng.

"Chị nhìn cái gì vậy?"

"Đi dạo taobao... Mua mấy cái hộp "

Lưu Thù Hiền biết lần cãi nhau này với Hồ Hiểu Tuệ hơn phân nửa là hiểu lầm. Tuy rằng lúc trước còn thầm hạ quyết tâm tuyệt đối sẽ không cúi đầu trước, nhưng lần trước cãi nhau là Hồ Hiểu Tuệ mở miệng cúi đầu trước, luân phiên cũng rất tốt lần này đổi người đi, mỗi người một lần.

Lưu Thù Hiền chọn mấy hộp, gửi link cho Hồ Hiểu Tuệ

"Emcảm thấy cái nào tốt?"

"Làm gì? "

Hồ Hiểu Tuệ trả lời.
"Bậc thang "

Lưu Thù Hiền đơn giản rõ ràng tóm tắt.

Hồ Hiểu Tuệ nở nụ cười, không biết nên trả lời cái gì.

Thấy Hồ Hiểu Tuệ nửa ngày không trả lời, Lưu Thug Hiền giải thích tiếp

"Có phải em cho rằng chị không gấp quần áo cho em, chị là loại người như vậy sao?"

Hồ Hiểu Tuệ biết mình hiểu lầm Lưu Thù Hiền, liền trả lời một cái túi biểu tình đáng yêu.

"Em muốn cái nào?"

"Cái thứ hai đi"

Lại là một lúc lâu trầm mặc.

"Lát nữa chị và Khiết Khiết đến căn tin ăn cơm, cùng nhau ăn không?"

"Được"

"Em muốn ba cái đùi gà."

Hôm nay phụ trách mua cơm chính là Trương Tiếu Doanh:

"Hiểu Tuệ Nhi chị biết em có thể ăn, không nghĩ tới em có thể ăn như vậy a"

Hồ Hiểu Tuệ cười mà không nói.
Sau khi ba người ngồi xuống, Lưu Thù Hiền và Lưu Khiết khiếp sợ nhìn ba cái đùi gà trong đĩa của Hồ Hiểu Tuệ.

"Nhìn cái gì, hai cái là cho chị."

"Chị ăn không hết"

"Đây là đùi gà bình thường sao? Đây chính là bậc thang"

Hồ Hiểu Tuệ nói

" Ăn hai đùi gà này chúng ta lần này cãi nhau liền hoàn toàn hòa hảo"

"Ai cho bậc thang còn..............."

Lưu Thù Hiền vốn muốn nói: Ai cho bậc thang còn nói cho người ta biết đó là bậc thang.

Thế nhưng vừa nghĩ tới hành vi gửi link buổi sáng của mình, vì thế đổi giọng

"Bậc thang này của em cũng quá gượng gạo"

"Chị xuống hay không xuống!"

"Chị xuống, chị xuống..."

Lưu Xu Hiền nói xong gặm một miếng đùi gà

"Chia cho Khiết Khiết đi, chị cũng ăn không hết............... Hoặc là em ăn thêm hai cái nữa?"

"Cút đi, em bình thường làm sao sẽ ăn hai cái đùi gà a."

Lưu Khiết nhìn hai người, nhíu mày thật sâu

"Hai người sao giống trẻ con vậy"

----

Lưu Thù Hiền nghĩ đến lần cãi nhau này không khỏi bật cười.

Hồ Hiểu Tuệ còn chưa kết thúc phát sóng trực tiếp, trong lúc hoảng loạn bắt đầu che miệng Lưu Thù Hiền, cô cười đến thật sự quá lớn tiếng, lại quá đặc sắc.

Lưu Thù Hiền bị che miệng, bàn tay nóng hổi dán lên mặt, cô giống như bị quỷ ám vươn đầu lưỡi liếm lòng bàn tay Hồ Hiểu Tuệ một chút.

Hồ Hiểu Tuệ sợ tới mức thét chói tai một tiếng buông lỏng tay ra.

Trong màn đạn tất cả đều là: Sao vậy? Không sao chứ?

"Không có việc gì không có việc gì"

Hồ Hiểu Tuệ nắm tay Lưu Thù Hiền lấy quần áo lau chùi, nhỏ giọng cười mắng

"Lưu manh"

Trong màn đạn bay qua lác đác:???

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro