《22》Tranh cãi (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Chị chiếm hơn phân nửa? "

Lưu Thù Hiền tức giận nở nụ cười

" A, cái ly này, cái túi trang điểm này, sạc pin, trà sữa......"

Lưu Thù Hiền còn chưa nói xong đã bị Hồ Hiểu Tuệ cắt ngang

"Trong túi trang điểm này không có đồ của chị sao? Đầu sạc pin là của chụ! Trà sữa chị không uống?"

Lưu Thù Hiền lấy son môi và bóng mắt của mình trong túi trang điểm ra, lại rút đầu sạc pin xuống, cuối cùng cầm lấy trà sữa, nhìn Hồ Hiểu Tuệ nói

"Chị đã uống rồi, chị ném được chưa?"

"Chị đã xử lý xong rồi, đến lượt em "

Lưu Thù Hiền nổi giận đùng đùng xách một túi rác rời khỏi phòng. Toàn bộ quá trình Hồ Hiểu Tuệ lạnh lùng nhìn Lưu Thù Hiền thu dọn, chờ sau khi Lưu Thù Hiền hoàn toàn rời đi, nước mắt rốt cuộc nhịn không được rơi xuống.

Hồ Hiểu Tuệ không rõ vì sao mình lại khóc, phản ứng với ác liệt chưa bao giờ thấy qua. Cũng có thể là lại nghĩ tới Lưu Thù Hiền cố ý không gấp quần áo của cô. Hay là, là lo lắng lần này cãi nhau sẽ dẫn đến hai người tách ra...

Hẳn là bị chọc giận đi, vừa rồi giọng nói của Lưu Thù Hiền là cô căn bản không biết mình chọc giận cô ấy ở đâu

Lưu Thù Hiền lại đi tới phòng Lưu Khiết

"Chị vừa về đã hỏi em ấy đi đâu ăn cơm, em ấy bắt đầu âm dương quái khí"

"Chị hỏi thế nào?"

"Chị đã nói: Sao em không ăn ở phòng Khiết Khiết?"

Lưu Thù Hiền buông tay

"Có vấn đề gì sao? Ngữ khí tuyệt đối rất bình thường, thế này chắc cũng không cãi nhau nổi nhỉ?"

"Buổi trưa em ấy tự lấy cho mình hai cái đùi gà, chị chỉ có mấy miếng thịt kho tàu"

"Vì vậy hai người cãi nhau?"

Lưu Khiết kinh ngạc.

"Cái gì gọi là vì vậy? Chị bị nhốt ở trung tâm này gần một tháng rồi, không gọi được đồ ăn bên ngoài lại không thể ra ngoài ăn, phải dựa vào căn tin này thỏa mãn ham muốn ăn uống, vì sao em ấy lại đối xử khác nhau? Em ấy còn nói ra lời trong lòng, em ấy cảm thấy chị béo"

Lưu Thù Hiền càng nói cảm xúc càng kích động, đã dự liệu được mình muốn khóc, cho nên rất tự giác đứng lên đi tìm khăn giấy.

" Ô ô ô ô làm sao bây giờ a, Hồ Hiểu Tuệ nhi đều cảm thấy chị béo, dịch bệnh chấm dứt thấy fan phải làm sao bây giờ a, chị lại muốn thoát fan, lập tức còn có TBP, sau đó lại là tổng tuyển, tiết mục TBP của bọn chị còn chưa nghĩ ra, a ô ô ô ô ô...."

Lưu Khiết vừa nhìn thấy Lưu Thù Hiền khóc đã muốn cười, kỳ thật mỗi người đều là như vậy, nhìn thấy Lưu Thù Hiền khóc liền muốn cười.

Mặc dù biết cô thật sự đau lòng, nhưng cũng thật sự buồn cười.

"Hai người đây hoàn toàn là việc nhỏ a, không cần phải cãi nhau"

Lưu Khiết cố gắng nhịn cười

"Chị chính là bị nhốt quá lâu, tâm tình không tốt liền dễ dàng nổi lên xung đột, chị cùng Hiểu Tuệ Nhi hảo hảo nói một chút, không chừng có hiểu lầm gì đâu?"

"Có thể có hiểu lầm gì?"

Lưu Khiết miệng ngốc không biết an ủi Lưu Thù Hiền như thế nào

"Vậy chị ở chỗ em bình tĩnh trước đi"

Hồ Hiểu Tuệ mất cả buổi chiều dọn dẹp phòng, cũng ném đi rất nhiều đồ.

Lúc ăn cơm tối Hồ Hiểu Tuệ gặp Lưu Khiết ở căn tin.

"Hiểu Tuệ Nhi em giúp lão Lưu mang cơm sao?"

Hồ Hiểu Tuệ cũng đang do dự vấn đề này

"Chị ấy không nói để en mang......... chụ ấy ở phòng chị à ?"

"Ừ, nếu không em giúp chị ấy mang đi, rồi bảo chị ấy trở về"

Hồ Hiểu Tuệ làm bộ chẳng hề để ý.

Lưu Khiết miệng ngốc cũng không biết an ủi Hồ Hiểu Tuệ như thế nào

"Vậy để chị mang đi, hai người đều bình tĩnh một chút."

Hồ Hiểu Tuệ tỉnh táo cả buổi chiều sau đó cảm thấy quả thật không cần thiết bởi vì gấp quần áo cùng mang cơm loại chuyện nhỏ này cãi nhau, vốn nghĩ mặc kệ như thế nào Lưu Thù Hiền đều phải trở về ngủ, đến lúc đó cô liền chủ động tìm chị ấy nói chuyện, cho chị ấy một bậc thang xuống, hai người có thể hòa hảo.

Kết quả đợi đến một giờ Lưu Thù Hiền vẫn không về.

"Lão Lưu em mệt rồi, chị còn không trở về ngủ sao?"

"Hôm nay chị ngủ chỗ em đi"

"Đừng mà, bây giờ chị về nói chuyện một chút thì không sao, nếu chị ở đây cả đêm, ngày mai sẽ hoàn toàn khác"

"Chị không, chị cũng không sai, muốn hòa hảo phải là em ấy tới tìm chị " Lưu Thù Hiền bĩu môi.

"Vậy chị cũng đừng hối hận"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro