《3》Lần đầu gặp gỡ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


《Nhật ký của Tiểu Hổ ca》

2016.3.3

Hôm nay chúng tôi đã được thông báo về việc chuyển đi của chúng tôi, mặc dù ngay từ đầu đã biết phải chia tay, nhưng vẫn rất buồn.

Phải đi Bắc Kinh cùng Đoàn Nghệ Tuyền, Điềm Điềm, Tống Tư Nhàn, Phùng Tuyết Oánh, Gấu Nhỏ, Trương Hạm Tiểu, Mỹ Quân

Sẽ gặp được những thành viên mới nào đây.............

2016.3.6

Xế chiều hôm nay đến trung tâm sinh hoạt của BEJ, phòng ở đây đều là màu hồng phấn, thật đáng yêu a~

Rất nhiều lục kỳ sinh đều đã đến, bất quá tôi cũng không biết ai.
Không trang điểm xuống lầu lấy đồ ăn đặt bên ngoài, nhìn thấy hai tiểu hậu bối, thật xấu hổ a, hi vọng các nàng không nhớ kỹ tôi.

----

Lưu Thù Hiền cũng nhớ lại chuyện ngày hôm đó. Cô được xem như là người đến trễ nhất, lúc ấy là Trần Thiến Nam xuống lầu đón cô. Lúc xách cái rương lớn lên lầu, vừa vặn đụng phải một thiếu nữ mặc áo ngủ màu hồng phấn sôi nổi xuống lầu. Trần Thiến Nam cúi đầu trước:

"Chào tiền bối!" Lưu Thù Hiền còn chưa thấy rõ là ai, tỉnh tỉnh mê mê mà làm theo.

Vị tiền bối này tựa hồ bị dọa, lắp bắp đáp lại

"Ai, ai, các ngươi hảo oa." Đồng thời mũ của áo ngủ đội lên.

Sau đó vị tiền bối này so với Lưu Thù Hiền và Trần Thiến Nam còn hoảng hốt hơn, lộp bộp chạy xuống lầu. Lưu Thù Hiền cảm thấy có chút buồn cười, nhìn bóng lưng vị tiền bối này, cô nhìn lê không cao lắm, nghe thanh âm tuổi cũng rất nhỏ, sau khi đội mũ lên đầu cũng nhanh rộng hơn bả vai.

Đi tới cửa phòng Lưu Thù Hiền mới hỏi: "Vừa rồi là tiền bối nào vậy?"

"Chính là Hồ Hiểu Tuệ lần trước cô Mã nói"

"A~"

Lưu Thù Hiền ở trong lòng bổ sung một câu chính là cái đầu rất lớn kia, quả nhiên đầu rất lớn.

Ấn tượng đầu tiên của Lưu Thù Hiền đối với Hồ Hiểu Tuệ chính là cái đầu lớn.

Ấn tượng đầu tiên của Hồ Hiểu Tuệ đối với cô là như thế nào? Lưu Xu Hiền tò mò lật tiếp ra sau.

---

《Nhật ký của Tiểu Hổ ca》

2016.3.16

Hôm nay bắt đầu tập luyện rồi ^^

Lục kỳ sinh còn chưa quen lắm, thấy có một hậu bối thật đáng yêu, mặt mũi đô đô, cô ấy luôn nói chuyện phiếm với sáu kỳ sinh khác, tôi không biết xấu hổ trực tiếp đi hỏi tên cô ấy, sau đó lúc đến giờ học thanh nhạc tôi biết cô ấy tên là Lưu Thù Hiền.

Cô ấy hát hay lắm.

2016.3.18

Buổi tối đi đoàn kiến ăn lẩu, lúc có người vô tình làm thức ăn bắn vào tôi, nóng chết. Lưu Thù Hiền vừa vặn ngồi bên phải tôi, lập tức kéo tôi đi xử lý, cô ấy thật dịu dàng.

Nhưng mà! Sau đó khi hai chúng ta trở về, tôm trơn cũng đã không còn! Thịt bò viên cũng hết rồi! Hừ!.

-----

Khóe miệng Lưu Thù Hiền hơi nhếch lên, xem ra đây chính là mị lực thô ráp của mình.

Máy bay sắp hạ cánh, Lưu Thù Hiền cất kỹ nhật ký, "P đáng yêu" gửi tin nhắn tới:

: Chị đến chưa?

: Sắp rồi, đang hạ cánh.

: A a, buổi tối chị định ăn gì?

: Mẹ chị nấu cái gì chị ăn cái đó, còn em?

: Em dự định cùng Trần Thiến Nam gọi món ăn bên ngoài, chị có món gì đề cử không a?

: Em lần trước không phải nói muốn ăn gạch cua trộn cơm sao?
Một nhà hàng tên là Tử Kiệt cơm hải sản, gạch cua nhà họ trộn cơm rất ngon.

:Ồ

Hồ Hiểu Tuệ đặt đồ ăn xong, trong lúc chờ đợi tiếp tục nhìn nhật ký.

----
《Nhật ký của tiểu ngưu nãi》

2016.4.16

Hôm nay là sinh nhật tôi, cảm giác không giống trước kia. Mỗi ngày tập luyện đều mệt chết đi được, có đôi khi cũng sẽ cảm thấy rất ảm đạm, nhưng khi một đám mỹ nữ vây quanh tôi hát ca khúc sinh nhật cho tôi, ha ha ha ha!

Là cảm thấy rất tốt đẹp. Nhận được rất nhiều lễ vật, bất quá đều không quá thực dụng ha ha ha ha ha, thế nhưng rất cảm động.

Hồ Hiểu Tuệ biết búp bê khổng lồ mình tặng khẳng định cũng là tính trong phạm trù không thực dụng, có một chút cảm xúc thất vọng, món quà đó là mình đi ra ngoài chơi phí rất nhiều sức mang về.

Mặc dù có một phần nguyên nhân là bởi vì hôm đó mới nhớ tới là sinh nhật Lưu Thù Hiền, cũng không phải quá quen thuộc với cô nên lúc đi ở trên đường không biết mua cái gì, vừa vặn nhìn thấy bán búp bê, vì thế chọn một cái lớn, ít nhất có vẻ mình rất dụng tâm rất cố gắng.

Bất quá con búp bê kia ngược lại vẫn được Lưu Thù Hiền bảo tồn rất khá, đặt ở trên giường, thậm chí có thể nói là cung phụng.

Sau đó có một ngày Hồ Hiểu Tuệ giống như thường ngày đến phòng Lưu Thù Hiền chơi đùa, vừa vào phòng liền nằm lên giường, đưa tay sờ một cái, không thuận lợi tìm được con búp bê duy nhất trên giường kia như trước kia. Nhìn chung quanh cũng không thấy.

Lưu Thù Hiền nấu bát mì trở về, liền thấy Hồ Hiểu Tuệ rầu rĩ không vui ngồi dưới đất:

"Thật tốt quá, cuối cùng em cũng không lên giường chị"

Lưu Thù Hiền tự mình ăn mì, còn tưởng rằng Hồ Hiểu Tuệ chỉ đơn thuần là tâm tình không tốt. Ăn vài miếng thấy cô còn không nói lời nào, cảm thấy có chút lạ, đưa lên món mì vừa nấu nói

"Em ăn không?"

Hồ Hiểu Tuệ nhìn mì được đưa đến trước mắt, nuốt một ngụm nước miếng, cầm lấy đũa ăn một miếng.

"Làm sao vậy, tâm tình không tốt? "

Lưu Thù Hiền bưng bưng mặt, kiên nhẫn hỏi.

"Búp bê em tặng chị đâu?"

"Chị đã gửi về nhà rồi"

"A, được rồi "

Hồ Hiểu Tuệ biết Lưu Thù Hiền không phải loại người thích ôm búp bê, nên đã gửi về nhà. Vì thế lại ăn một miếng mì.

Lưu Thù Hiền nhìn Hồ Hiểu Tuệ ăn hết nửa bát mì mặt có một chút khiếp sợ.

  Ảnh Nãi Bao năm 2016

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro