《4》Buổi biểu diễn đầu tiên

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

: Chị về đến nhà rồi

Lưu Thù Hiền nhắn tin cho Hồ Hiểu Tuệ

: Ừm ừm

Lưu Thù Hiền do dự một chút vẫn hỏi

: Buổi tối em ngủ một mình có sợ không?

:Em bật đèn là được rồi

Hồ Hiểu Tuệ không đề nghị call video để ngủ như mấy năm trước. Bởi vì nàng biết lần này Lưu Thù Hiền sẽ không trở lại. Cô sẽ về Thượng Hải nhưng sẽ không về bên cạnh mình. Mấy năm nay cưng chiều cùng chiếu cố cũng chỉ là đến từ một người bạn lớn hơn mình bốn tuổi, mà không phải người yêu sẽ làm bạn với mình cả đời.

Lưu Thù Hiền nhìn tin tức Hồ Hiểu Tuệ gửi tới, trong lòng khó chịu, nếu Hồ Hiểu Tuệ đề nghị call video ngủ, cô sẽ lập tức đáp ứng.

:Ôi, trở nên lợi hại rồi.

Lưu Thù Hiền dùng ngữ khí thoải mái trả lời.

Mấy phút trôi qua, không ai khởi xướng đề tài nữa, vì thế hai người giống như là tâm linh tương thông, đều ngồi ở trên sô pha, bắt đầu tiếp tục xem nhật ký của đối phương thỉnh thoảng liếc điện thoại di động một cái.

《Nhật ký của Tiểu Hổ ca》

2016.4.29

Hôm nay là buổi công diễn đầu tiên, mặc dù không phải lần đầu tiên công diễn, nhưng một khởi đầu mới, vẫn có một chút khẩn trương, bất quá làm tiền bối, phải bình tĩnh (. ò ∀ ó)

《Nhật ký của tiểu ngưu nãi》

2016.4.29

Hôm nay lần đầu công diễn, lúc nói MC tôi cảm giác thanh âm của mình cũng thay đổi, cố gắng làm một cô gái mềm mại, dù sao thần tượng thiếu nữ cũng vậy.

Catchphrase cuối cùng vẫn không nói ra miệng, quá xấu hổ.

---

Lưu Thù Hiền và Hồ Hiểu Tuệ một người ở Sơn Đông một người ở Thượng Hải, đồng thời nhớ lại tình huống ngày công diễn đầu tiên.

Buổi tối trước buổi diễn đầu tiên, Hồ Hiểu Tuệ muốn vào phòng Lưu Thù Hiền tìm chút đồ ăn. Còn chưa vào cửa đã nghe thấy bên trong truyền đến tiếng gào khóc.

"Ô ô ô! Mình sao lại xấu như vậy!"

Hồ Hiểu Tuệ thậm chí lập tức không nghe ra là giọng nói của ai, đi vào liền nhìn thấy Lưu Thù Hiền đập mạnh vào gương.

"Chị làm sao vậy? "

Hồ Hiểu Tuệ giật giật góc áo Lưu Thù Hiền.

"Mọi người đều quá đẹp, chắc chắn không ai thích chị ô ô ô ô ô ô ô"

Lưu Thù Hiền bị người cắt ngang việc khóc lóc, hơi bình tĩnh một chút.

Hồ Hiểu Tuệ không biết tại sao, kìm lòng không được mà cảm thấy rất buồn cười

"Chị thật sự đang khóc sao?"

Hồ Hiểu Tuệ nghe tiếng khóc của Lưu Thù Hiền lại cảm thấy cô như đang cười.

"Đúng vậy! Em không nhìn thấy nước mắt của chị sao!? "

Lưu Thù Hiền chỉ chỉ nước mắt trong suốt treo ở khóe mắt.

"Không khóc không khóc nha~" Hồ Hiểu Tuệ rút ra hai tờ giấy, đưa đến trên mắt Lưu Thù Hiền

"Em cảm thấy chị rất đáng yêu nha."

"Em xem! Em cảm thấy là đáng yêu, không phải đẹp"

Lưu Thù Hiền khóc càng thương tâm

" Đáng yêu là chủ quan, đẹp mắt là khách quan có gì khác nhau sao? "

Hồ Hiểu Tuệ nghiêng đầu.

"Đương nhiên là có, lần đầu tiên em nhìn thấy chị có phải cảm thấy chị ở trong một đám mỹ nữ rất bình thường không? "

" Không có, em cảm thấy chị rất đáng yêu a"

Hồ Hiểu Tuệ khoanh chân ngồi dưới đất

"Em không cần nói chị đáng yêu, đáng yêu đó là em cùng chị đã quen thuộc, bởi vì chị nhân cách mị lực gia tăng..."

"Vậy fan hâm mộ từ từ cũng sẽ phát hiện ra nhân cách mị lực của chị, vậy trong mắt họ chị chính là đáng yêu"

"Hu hu hu hu..............." Lưu Thù Hiền vẫn rất lo lắng, vừa lo lắng mình xuất hiện không được fan hâm mộ yêu thích, lại lo lắng mình nhảy sai động tác.

"Ai nha, bình tĩnh, em năm đó xuất đạo thời điểm cũng không có như chị khẩn trương như vậy."

"Khi đó tuổi em tương đối nhỏ không có nhiều băn khoăn như vậy !"

Lưu Thù Hiền nghĩ đến Hồ Hiểu Tuệ tuổi còn nhỏ đã một mình lang bạt bên ngoài, không khỏi cũng nhớ tới những gì mình đã trải qua khi còn bé ở trọ trong trường, trong lòng nổi lên một tia đau lòng.

Trải qua hơn một tháng ở chung, Lưu Thù Hiền phát hiện Hồ Hiểu Tuệ rất nhiều lúc kỳ thật chiếu cố không tốt chính mình, nhưng cô lại giống như một đứa trẻ ngượng ngùng, không muốn gây thêm phiền toái cho người khác, cho nên cứ như vậy thô ráp mà sống.

Lưu Thù Hiền dạy cô thay chăn như thế nào, treo màn như thế nào, gấp quần áo chỉnh tề như thế nào, nấu cho cô đồ cô thích ăn, nói cho cô biết dạ dày không thoải mái nên uống thuốc gì.

Cho nên Hồ Hiểu Tuệ tựa hồ rất thích dính cùng một chỗ với Lưu Thù Hiền, mà Lưu Thù Hiền cũng thể hiện ra kiên nhẫn cùng ôn nhu với Hồ Hiểu Tuệ so với người khác càng nhiều.

Lời khuyên giải an ủi của Hồ Hiểu Tuệ nói như thế nào vẫn có một chút tác dụng, ngày hôm sau Lưu Thù Hiền trong buổi diễn đầu tiên không tính là tràn đầy tự tin, ít nhất không có quá lo âu.

"Chị có thể! "Hồ Hiểu Tuệ gần như cứ cách mười phút lại đánh Lưu Thù Hiền một lần.

Thật sự đến trước khi lên đài Lưu Thù Hiền có thể nói là đã bị đánh đến tê dại, cũng thật sự cảm thấy mình có thể.

"Chị muốn trở thành giống như thầy Hoàng Bột*..."

*Hoàng Bột là một ca sĩ diễn viên người TQ, sau đó lấn sân sang làm MC*

Dưới đài truyền đến thanh âm thổn thức, Hồ Hiểu Tuệ thấy thế, lo lắng Lưu Thù Hiền bị ảnh hưởng, vì thế lại hét 1 tiếng

"Chị có thể"

Cô ấy cảm thấy Lưu Thù Hiền có thể nói là người thú vị. Lưu Thù Hiền cho Hồ Hiểu Tuệ cảm giác bình thường rất khôi hài, còn thích nghe tướng thanh.

Lưu Thù Hiền tiếp tục nói:

"Người có nhân cách hấp dẫn như thầy Hoàng Bột, chính là một người vứt bỏ diện mạo, chị rất thích anh ấy "

-----

Lưu Thù Hiền bứt ra khỏi trí nhớ, không nhịn được gửi tin nhắn cho Hồ Hiểu Tuệ, cuối cùng vẫn không yên lòng.

Nghĩ đến người mình che chở nhân nhượng tám năm kia, cô ngủ thích đạp chăn, nửa đêm sẽ khát nước, có đôi khi đau thắt lưng cần xoa bóp, sẽ cùng nhau nói chuyện phiếm tới rạng sáng. Cô sẽ gãi lưng gãi ngủ cho mình, sẽ vụng về dỗ dành, sẽ cùng mình đi bệnh viện.

Sau đó mặc dù ở một thành phố, nhưng hẳn là sẽ không bao giờ thân mật như trước nữa.

Cuối cùng là không dám bước ra một bước kia, vẫn là có một chút hối hận đi. Nhưng lại không biết Hồ Hiểu Tuệ rốt cuộc có tình cảm gì với mình, cô đều ám chỉ rõ ràng nhiều lần như vậy, cũng không thấy Hồ Hiểu Tuệ chủ động thổ lộ, xem ra là không có ý nghĩ về phương diện đó với cô, Lưu Thù Hiền cười tự giễu.

:Còn chưa đâu, chuẩn bị đi tắm rửa

Hồ Hiểu Tuệ trả lời xong câu này liền đi tắm. Cô cũng cảm thấy trống trải, không nghe được Lưu Thù Hiền mắng mèo, không nghe được giai điệu thỉnh thoảng ngâm nga của cô, không nghe được cô đùa giỡn, không ai nấu đồ ăn ngon cho cô, không ai dựa vào nhau xem phim.

Hồ Hiểu Tuệ hơi bi thương tắm rửa xong, sau đó phát hiện một chuyện càng bi thương hơn nữa lại làm cho cô nghĩ đến chuyện của Lưu Thù Hiền, cô quên lấy khăn tắm.

Trước kia chỉ cần hô to một tiếng "Lão Lưu" là có thể thu hoạch một cái khăn tắm cộng thêm lời trêu chọc hoặc giáo huấn của Lưu Thù Hiền, hiện tại không được.

Hồ Hiểu Tuệ càng nghĩ càng khó chịu, rõ ràng đã nói sau này cũng phải ở cùng

một chỗ, đều là gạt người.
Mỗi lần cô muốn gần hơn một chút, Lưu Thù Hiền luôn nói ra những lời khiến cô cảm thấy rất xa cách, cho nên cô cũng không rõ Lưu Thù Hiền rốt cuộc có tình cảm gì với mình.

Một bầu trời tình yêu cũng không dám biểu lộ, sợ hãi nói ra ngay cả bạn bè cũng không làm được.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro