Ảo tưởng không thể kiểm soát

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả:好想睡觉

Tên khác: Tiểu Hổ ca muốn ta tỏ tình

1.

"Ý mình là... có lẽ mình hơi thích Hồ Hiểu Tuệ."

Lúc Lưu Thù Hiền nói ra những lời này, Trương Vũ Hâm đang cúi đầu gặm ngô, nghe xong ngô cũng không ngon nữa, ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào cô.

Lưu Thù Hiền mặt không chút thay đổi khẽ chậc một tiếng,

"Đừng dùng loại ánh mắt này nhìn mình, mình cũng rất khiếp sợ."

Trương Vũ Hâm lau miệng, nói:

"Mình khiếp sợ không phải vì cậu thích em ấy, mà là cảm thấy, cậu cư nhiên bây giờ mới biết cậu thích em ấy?"

Toàn thế giới đều cảm thấy Nãi Bao đang yêu đương... ngoại trừ hai vị đương sự của chúng ta.

2.

Lưu Thù Hiền rất ít khi bộc lộ tâm tư của mình với người khác.
Nàng mới đầu cho rằng cái loại động tâm này là ảo giác, là do các nàng tại cái hoàn cảnh này không thể tránh khỏi mà sinh ra ảo giác, không thể coi là thật.

Nhưng mà nàng lại trằn trọc trong vô số đêm khuya, nghe được tiếng hít thở vững vàng của một người khác trong căn phòng nhỏ hẹp, nhịn không được nghĩ vậy Hồ Hiểu Tuệ thì sao?

Cũng sẽ sinh ra ảo giác tương tự như động tâm với cô sao?

Lưu Thud Hiền không có đáp án.

Cô sẽ nói ra câu nói kia với Trương Vũ Hâm thuần túy bởi vì choáng váng, Hồ Hiểu Tuệ mấy ngày nay được mời cùng một thành viên hợp tác sân khấu,
Lưu Thù Hiền thỉnh thoảng đi ngang qua phòng tập luyện sẽ nhìn thấy thiết kế sân khấu của các cô.

Sau khi "đi ngang qua" một lần nữa, Lưu Thù Hiền trực tiếp đến phòng Trương Vũ Hâm, mang tâm tình phức tạp nặng nề báo cho bạn mình biết ảo giác không thể kiểm soát.

Cô không ngờ Trương Vũ Hâm lại cảm thấy chuyện này là đương nhiên.

Lưu Thù Hiền đương nhiên càng bực bội, đi qua đi lại, sau đó không biết giải thích lần thứ mấy

"Hai chúng mình không có yêu đương"

Trương Vũ Hâm gật đầu cho có lệ

"A đúng đúng"

Lưu Thù Hiền lại mím môi

"Nhưng mìnhcquả thật thích em ấy"

Những lời này nói cực kỳ nhỏ giọng, Lưu Thù Hiền lần đầu tiên thản nhiên đối mặt với sự động tâm của mình.

3.

Lúc Lưu Thù Hiền trở lại 327 trong phòng không bật đèn, cô sờ soạng công tắc, một giây sau lại bị người từ phía sau che mắt lại.

"..... A"

Giọng nói của cô không hề dao động, mặt không chút thay đổi phối hợp.

"Không có gù thú vị"

Hồ Hiểu Tuệ chắp tay sau lưng chuyển tới trước mặt Lưu Thù Hiền, rất không vui.

"Là di em chỉ biết một chiêu này, không có ý tưởng gì mới"

Lưu Thù Hiền vừa khom lưng cởi giày, vừa châm chọc.

"Sao trễ như vậy chị mới về?"

Động tác của Lưu Thù Hiền dừng một chút, sau đó nói

"Nói chuyện với Xoa Xoa một lát"

Kỳ thật nội dung chủ yếu chính là nàng hung hăng kể khổ, đối với bạn cùng phòng động tâm cái gì cũng quá kém đi, nàng về sau như thế nào đối mặt Hồ Hiểu
Tuệ......

Trương Vũ Hâm ở một bên đúng đúng, cuối cùng cả cuộc nói chuyện kết thúc với việc Lưu Thù Hiền giận dữ rời đi.

Cũng may Hồ Hiểu Tuệ không truy hỏi, vỗ vỗ đầu Lưu Thù Hiền bảo cô đi tắm.

Lưu Thù Hiền lại không vội vã đi tìm quần áo, ôm lấy Noãn bảo trên mặt đất ôm vào trong ngực, xoa lông mèo thờ ơ hỏi

"Em và Trần Thiến Nam thế nào?"

Hồ Hiểu Tuệ không tự giác nở nụ cười, không chút do dự vạch trần

"Hôm nay em nhìn thấy chị"

Nàng thấy Lưu Thù Hiền sửng sốt, lại chậm rãi bổ sung:

"Năm lần"

Lưu Thù Hiền muốn phản bác thật ra là tám lần, còn có ba lần nàng đưa lưng về phía cô ở trong lòng Trần Thiến Nam.

Lưu Thù Hiền lại có chút nói không nên lời, hữu khí vô lực giải thích

"Đi ngang qua"

Hồ Hiểu Tuệ gật gật đầu tỏ vẻ hiểu rõ, ánh mắt lại nhìn ra được là không tin.

"Nếu chị tò mò thì ngày mai đến phòng tập luyện xem một chút?"

Lưu Thù Hiền đột nhiên cảm thấy răng chua xót, khoát tay nói không đi, sau đó nhấn mạnh thật sự chỉ là đi ngang qua.

"Được rồi. "

Hồ Hiểu Tuệ có chút tiếc nuối.

Cô còn rất muốn nhìn bộ dáng lạnh lùng vô tình nhưng trong lòng Lưu Thù Hiền sóng lớn mãnh liệt - tựa như bây giờ.

4.

Hồ Hiểu Tuệ phát hiện Lưu Thù Hiền thích cô là trong một lần công diễn.

MC4, chơi "Đương nhiên rồi" Hồ Hiểu Tuệ lúc ấy là xuất phát từ MC hiệu quả, cộng thêm chính mình một chút tư tâm, hỏi ra câu

"Chị có thích em không? "

" Đương nhiên rồi."

Lúc Lưu Thù Hiền nói ra ba chữ này ngay cả ngữ điệu cũng thờ ơ, thậm chí sau khi trả lời cũng không ngây người một lát.

Lập tức xoay người đi làm khó dễ người tiếp theo.

Nhưng Hồ Hiểu Tuệ quá hiểu cô.
Lưu Thù Hiền rất nghiêm túc trả lời vấn đề này.

Sau đó những đêm Lưu Thù  Hiền trằn trọc, Hồ Hiểu Tuệ cũng khó ngủ.

Chị ấy thích mình.

Hồ Hiểu Tuệ không biết đây có phải là một trong ba ảo giác lớn trên mạng nói hay không, thăm dò hồi lâu cũng không chiếm được đáp án, chỉ có thể học
Lưu Thù Hiền giả bộ bối rối.

Nhưng Hồ Hiểu Tuệ thích Lưu Thù Hiền, đây là điều Hồ Hiểu Tuệ có thể xác định.

Vì thế sau đó cô lại lén lút tìm kiếm trên Baidu,

"Làm thế nào để biết một người có thật sự thích mình hay không?"

Nhảy ra đáp án đủ loại, Hồ Hiểu Tuệ thấy được một cái như thế này

"Xem người đó có dũng khí tỏ tình với ngươi hay không"

Hồ Hiểu Tuệ suy nghĩ suốt một đêm, quyết đoán học tập Lưu Thù Hiền.

5.

"Em cảm thấy...... Lưu Thù Hiền có thể thích em"

Trương Vũ Hâm lần này đang ăn mì, nghe vậy buông đũa xuống, nhìn Hồ Hiểu Tuệ không hiểu thở dài.

Hồ Hiểu Tuệ cho rằng những lời này sẽ nghênh đón một phen truy vấn của tỷ muội, không nghĩ tới là ánh mắt cổ quái của nàng.

"Sao chị không bị sốc chút nào?"

Trương Vũ Hâm thầm nghĩ tôi cũng muốn khiếp sợ, nếu như là Lưu Thù Hiền không ngồi ở cùng một vị trí với em lúc 24 giờ trước nói ra cậu ấy thích em.

Hai người có thể tâm sự với nhau hay không.

Trương Vũ Hâm đem một câu này nghẹn trong lòng, dùng biểu tình thế nhân đều say một mình ta tỉnh lắc đầu.

"Em không hiểu"

Quá thiếu nợ.

Hồ Hiểu Tuệ không chút do dự cho nàng một quyền.

"Cho nên em muốn cậu ấy thổ lộ với em?"

Trương Vũ Hâm xoa má phải, nghe Hồ Hiểu Tuệ nói xong biểu tình càng kỳ quái.

Lưu Thù Hiền người này, tự xưng là cháu gái học cấp mười, một ngày tỉnh lại bỗng nhiên phát giác nguyên lai mình vẫn thầm mến đồng đội, tự nhiên rối rắm vạn phần, thật lâu không thể bình phục tâm tình.

Lala là chính tôi.

Tóm lại, Trương Vũ Hâm cảm thấy, đừng nói thổ lộ, Lưu Thù Hiền có thể nhìn ra Hồ Hiểu Tuệ thích cô hay không cũng là một vấn đề .

Hồ Hiểu Tuệ đương nhiên cũng biết, cho nên cô khổ não vì tâm tư phức tạp khó hiểu của Lưu Thù Hiền, không biết làm sao tiến lên phía trước một bước, hoặc là, nên làm thế nào để cho Lưu Thù Hiền bước ra một bước kia.

Giống như những gì cô đã nói trước đây, cô sợ mất đi người bạn Lưu Thù Hiền này.

6.

"Muốn chị nói, bây giờ em đứng ở trước mặt cậu ấy nói với cậu ấy ngày mai em sẽ rời đoàn, cậu ấy bảo đảm lập tức thổ lộ với em"

Trước khi Hồ Hiểu Tuệ đi, sắc mặt Trương Vũ Hâm thoải mái vỗ vỗ bả vai cô ấy, ra một chủ ý xấu.

Thật sự là chủ ý xấu, Hồ Hiểu Tuệ cảm thấy nếu mình thật sự làm như vậy, khả năng lớn nhất của Lưu Thù Hiền chính là trầm mặc vài phút đồng hồ, sau đó bắt đầu giúp mình thu dọn hành lý.

Có lẽ còn có thể hỏi một câu

"Vé đã định xong chưa?"

Hồ Hiểu Tuệ càng nghĩ càng rầu rĩ, mãi cho đến khi trở lại 327 vẻ mặt đều rất ngưng trọng.

Lưu Thù Hiền vốn nằm ở trên giường đọc tiểu thuyết, sau khi nhìn thấy biểu tình của Hồ Hiểu Tuệ có chút ngồi không yên, một người đứng dậy chạy đến Hồ Hiểu Tuệ trước mặt.

"Sao vậy? Xoa Xoa bắt nạt em à?"

Hồ Hiểu Tuệ lắc đầu,

"Không có"

Nàng không đợi Lưu Thỳ Hiền truy vấn, lại chần chờ nói:

"...... Chị ấy nói chị thích em"

Trương Vũ Hâm đương nhiên cái gì cũng không nói, nhưng Lưu Thù Hiền tâm mang chuyện xấu quả nhiên ngây ngẩn cả người, trước kia cô có thể thoải mái coi những lời này là trò đùa, sau đó chém đinh chặt sắt đối Hồ Hiểu Tuệ nói

"Cậu ấy lại bịa đặt"

Nhưng hiện tại nàng không có sức mạnh nói ra những lời này.

Lưu Thù Hiền quả thật thích Hồ Hiểu Tuệ.

"À"

Lưu Thù Hiền chậm rãi trừng mắt, mất tự nhiên trả lời.

"Chị ấy bịa đặt? "

Hồ Hiểu Tuệ dự đoán.

Lưu Thù Hiền lại thở dài, lắc đầu nói không có.

"Cậu ấy nói đúng."

7.

Lưu Thù Hiền lại xuất phát từ nguyên nhân gì nói ra những lời này?

Không có gì, Lưu Thù Hiền rất tỉnh táo.

Cô thậm chí có cảm giác thở phào nhẹ nhõm, cô nghĩ, tùy tiện đi, mặc kệ là ảo giác hay là động tâm, dù sao cô cũng không thể khống chế.

Đó chính là thích.

"Em cũng thích chị"

Hồ Hiểu Tuệ sờ sờ đầu đang cúi thấp của Lưu Thù Hiền, ngữ khí thật ôn nhu.

"Chị ấy thích mình" không phải là ảo giác, mà là sự thật sớm chiều ở chung dần được xác nhận.

Kỳ thật ai thổ lộ cũng không sao cả Hồ Hiểu Tuệ nghĩ, dù sao các nàng nhất định ở cùng một chỗ.

8.

"Lão Lưu vừa mới từ bên kia đi qua"

Thời gian tập luyện nghỉ ngơi, Trần Thiến Nam dựa vào tường, bỗng nhiên nhớ tới.

Hồ Hiểu Tuệ đưa nước trong tay cho Trần Thiến Nam, nghẹn cười gật đầu.

"Chị ấy đi ngang qua"

Trần Thiến Nam gãi gãi đầu, không hiểu lắm

"Hôm nay chị ấy đi ngang qua bốn lần rồi"

"Chín lần"

Hồ Hiểu Tuệ nghiêm trang sửa lại.

"Năm lần cậu quay lưng lại với chị ấy."

End.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro