Chị có yêu em không

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: 天气晴

——————————————

Nếu em chỉ là em...

Chị sẽ yêu em chứ?

"Tiểu Lang......"

Ngữ khí nhàn nhạt, hòa lẫn với giọng mũi nồng đậm

Hình như là vừa mới khóc

Vậy sao?

Vừa khóc à?

Không biết

Hồ Hiểu Tuệ ngơ ngác nhìn tiểu Lang chạy nhảy ở phía trước.

Hít hít mũi, thật sự không được, dùng miệng hít một hơi thật sâu

Vừa khóc.

Cô không biết tại sao, cũng không muốn tìm hiểu tại sao.

Khi bị bao vây bởi những lời nói xấu tại sao mọi người lại chọn tự kiểm điểm trước?

A, Hồ Hiểu Tuệ chính là người như vậy sao?

Luôn cảm thấy tự kiểm điểm bản thân dễ hơn người khác

Đúng vậy.

Chỉ là bản thân như vậy cũng dễ dàng chui vào ngõ cụt.

Có lẽ một ngày nào đó sẽ chết trong một cái hố.

Meo meo......

Tiểu Lang rất ngoan, cọ cọ tay Hồ Hiểu Tuệ miêu tùy chủ, khuôn mặt ngơ ngác cùng Hồ Hiểu Tuệ hiện tại không có gì khác biệt

"Tiểu Lang...... "

"Tiểu Lang......"

Hồ Hiểu Tuệ liên tục gọi tên, tiểu Lang mặc cho nàng ôm không lâu sau thì không có tiếng động.

Chắc là ngủ rồi.

Thời tiết rất nóng, nhưng phòng có điều hòa, nằm thẳng trên sàn nhà có vẻ không tốt lắm.

Nhưng có lẽ Hồ Hiểu Tuệ thật sự mệt mỏi rồi làm cho cô vốn đã dễ dàng có áp lực càng thêm áp lực.

Càng đừng nói kỳ thật mùa hè cực nóng này, vẫn ảnh hưởng đến cô.

Mọi người đều có thể giả bộ kiên cường, Hồ Hiểu Tuệ càng là chuyên gia về phương diện này.

"... tiểu Lang"

Meo meo......

Tiểu Lang bị gắt gao ôm vào trong ngực, chỉ có thể phát ra âm thanh rầu rĩ đáp lại người gọi nó.

"Còn sống chứ?"

Kỳ thật lúc này không cần tạo ra loại cảm giác hài hước này của Lưu Thù Hiền.

Lưu Thù Hiền ngồi xổm bên cạnh Hồ Hiểu Tuệ nhìn cô

Người này sao lại nằm ở đây?

Đầu óc xoay chuyển thở dài một hơi chậm rãi vươn tay gạt mái tóc che khuất khuôn mặt Hồ Hiểu Tuệ ra đập vào mắt chính là còn có chút nhíu mày bgủ không yên giấc khuôn mặt.

Lưu Thù Hiền thề, cô cũng rất muốn ôm Hồ Hiểu Tuệ lên giường.

Nhưng cô ấy không thể.

Yên lặng ngồi xổm bên cạnh Hồ Hiểu Tuệ thật lâu thật lâu nhìn em ấy.

Lại nói tiếp cũng sẽ không chán sao?

Nhìn cùng một người quá lâu, bao nhiêu năm rồi?

Lưu Thù Hiền bĩu môi rơi vào hồi ức

Ở Bắc Kinh gặp được em, ở Bắc Kinh cùng em lên sân khấu, thời gian ở Hoành Điếm, vào đêm lễ tình nhân tỏ tình nói chuyện suốt đêm.

Thật ra ở giữa có vài độ thiếu chút nữa, thiếu chút nữa thì không có bọn họ.

Không còn cái gọi là Nãi Bao

Không có cái gọi là CP của Lưu Thù Hiền và Hồ Hiểu Tuệ, nhưng năm tháng dài đằng đẵng cuối cùng đem đối phương cũng nhào vào thế giới của mình muốn chạy trốn còn phải chống lại chính mình.

Điều khó khăn nhất trong vũ trụ này là chống lại chính mình.

Có ai thực sự có thể tự xé mình ra không?

Lưu Thù Hiền rất muốn biết.

Dù sao cô ấy cũng không thể.

Hồ Hiểu Tuệ là một phần của cô ấy.

Cô ấy không muốn thừa nhận.

Đó là sự thật, rất thực tế.

Nhưng tại sao?

Tại sao mối quan hệ này liên tục bị tổn thương?

Tại sao?

Vì sao đoạn tình cảm này luôn bị người ngoài các nàng tổn thương?

Rõ ràng họ mới là nhân vật chính không phải sao?

"Ân......"

Tỉnh rồi?

"Ân......"

Hồ Hiểu Tuệ hiển nhiên có ý tứ trả lời một chút, căn bản không tỉnh.

Nếu không bây giờ có thể sẽ ngồi dậy đánh thẳng người Lưu Thù Hiền.

Mặc dù loại trực giác thân thể này là không thể gạt người muốn đến gần Lưu Thù Hiền.

Ai lại không chứ?

Ai lại không yêu ai chứ.

Lưu Thù Hiền thích Hồ Hiểu Tuệ

Hồ Hiểu Tuệ thích Lưu Xu Hiền

Có cần phải hét to cho cả thế giới nghe không?

Cho tới bây giờ cũng không phải như vậy, tình cảm là lấy để cất giấu trân trọng.

Không phải để khoe khoang.

Nguyên tắc này tạm thời bị phá vỡ vì một số lý do.

Đặt lên bàn giao tình, so với bị hâm mộ nhiều hơn là ghen tị.

Bị cười nhạo, bị công kích, bị nhục mạ, bị tổn thương, tất cả đều đau.

Em sẽ muốn chạy trốn khi bị thương tích.

Phải không?

Lưu Thù Hiền nhìn Hồ Hiểu Tuệ nằm trong lòng mình, cảm thấy có chút buồn cười

Họ cãi nhau.

Muốn hỏi lý do không?

Không thể tìm hiểu được.

Cũng không quan trọng lắm.

Thật ra thì rất nhiều trận cãi nhau cũng chỉ là bởi vì quá mức thân mật tạo thành.

Lựa chọn trả giá thật lòng hình thành ràng buộc, liền phải tiếp nhận bất luận cái gì có thể tạo thành thống khổ.

Sẽ tốt hơn nếu không có ai khác tham gia.

Đáng tiếc là, nơi bọn họ ở là không thể nào.

"Em đứng lên......"

Lưu Thù Hiền cố gắng làm cho Hồ Hiểu Tuệ tỉnh lại.

"Tốt...... "

Tốt?

Tốt!

En phải động a! Tốt! Cũng chỉ tốt! Tốt cái gì tốt!

Mâu thuẫn giữa người với người vẫn đến chỉ là Lưu Thù Hiền rất bình tĩnh, cô đã quen rồi.

Còn có thể không quen sao?

Đối tượng là Hồ Hiểu Tuệ.

Cô ấy dám nói cô ấy hiểu Hồ Hiểu Tuệ hơn bất cứ ai.

Không chấp nhận từ chối và ngược lại.

"Lên giường ngủ đi"

Giọng nói của Lưu ThùHiền hơi cứng rắn một chút.

"...... Được......"

"Được, phải cử động"

"Ân......"

"Hồ Hiểu Tuệ!"

"....."

"Chị biết em tỉnh."

"Sao lại giả vờ ngủ?"

"Giả vờ như không có chuyện gì xảy ra thì sẽ tốt hơn đúng không"

"Không đúng......"

Hồ Hiểu Tuệ vừa định ngồi dậy, lại bị Lưu Thù Hiền ôm không chịu buông.

Người này có phải là có độc hay không, làm cho người ta đứng lên lại không làm cho người ta đứng lên?

Rốt cuộc có cho người đứng lên hay không?

"Hồ Hiểu Tuệ"

"Ừm"

"Khóc đi"

Khóc đi

Giống như câu thần chú, Hồ Hiểu Tuệ không nhịn được nước mắt.

Đôi mắt vốn đã sưng đỏ lại bôi lên vết nước.

Đau lòng chết tiệt.

Lưu Thù Hiền nhìn thấy liền cảm thấy khó chịu.

Có đôi khi vẫn nghĩ lúc trước nếu như hoàn toàn kết thúc thì tốt rồi.

Nhưng dựa vào cái gì?

"Nếu như...... Nếu như...... Em....."

Hồ Hiểu Tuệ thở dốc, Lưu Thù Hiền thật sự sợ nàng đem chính mình nghẹn

"Em......"

"Em từ từ nói"

"Em chỉ...... Chỉ là em......"

"Chị còn... còn... em nữa không?"

"Cái gì?"

Hồ Hiểu Tuệ càng nói càng nhỏ giọng, Lưu Thù Hiền không nghe rõ.

"Chị còn có thể...... Trái tim...... Đau lòng...... Em sao?"

Nếu em chỉ là em

Chị vẫn sẽ yêu em chứ?

Chị còn có thể đau lòng em sao?

Nếu em chỉ là em

Hồ Hiểu Tuệ chỉ là Hồ Hiểu Tuệ
Lưu Thù Hiền chỉ là Lưu Thù Hiền

Còn có thể đau lòng sao?

Còn có thể bị đau lòng sao?

Tôi là Hồ Hiểu Tuệ.

Tôi là Lưu Thù Hiền.

Chúng ta trước hết là chúng ta
mới trở thành chúng ta.

"Có"

Bởi vì em là Hồ Hiểu Tuệ.

Chị mới yêu em.

"Không có gì khác, chị cũng yêu em."

Lưu Thù Hiền không nói nhiều như vậy, nhưng đôi khi phải nói.

Người bạn nhỏ mà cô ấy muốn bảo vệ từ khi nào mà lại trốn vào trong vỏ thế?

"Vậy sao......"

Hồ Hiểu Tuệ không hề không tin.

Cô ấy biết điều đó.

Chuyện tình cảm, đương sự hiểu rõ nhất.

Không có chỗ cho người khác xen vào.

Luôn luôn như vậy.

Và nó sẽ tiếp tục như thế này.

"Có đói bụng không?"

Phải chăng đây là khoảnh khắc xúc động

"Chị hỏi em có đói không?"

Cái này cũng vô lý như gọi thức ăn lại hỏi có đói bụng hay không.

Nhưng đây chính là Lưu Thù Hiền.

Đó là cách họ sống với nhau.

Có bậc thang thì xuống, có bậc thang thì ồn ào.

Giữ im lặng, lạnh lùng làm gì?

Thẳng thắn với nhau, mới có thể bình an.

"Chị mời khách"

"Tại sao?"

"Lương của chị cao hơn em"

"..... Được"

Không phải cao hơn một bậc thôi sao, thôi.

Người của mình, cưng chiều thì sao?

Ngay cả khi em chỉ là em

Chỉ cần em là được rồi.

Không có gì khác.



End.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro