Chia tay

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: 不吃饭的小胖

Nguồn: https://yuan021965.lofter.com/post/312c3233_2b57a2f21?incantation=rzClA1pto0m5

-----------

"Em đồng ý rồi, chia tay đi"

Hồ Hiểu Tuệ gửi tin nhắn này lúc hai người còn đang nằm trên một cái giường đưa lưng về phía nhau.

Lưu Thù Hiền lập tức xoay người nhìn về phía Hồ Hiểu Tuệ, cô đã ôm gối ra khỏi cửa phòng, miệng vẫn không mở ra được, truy hỏi Hồ Hiểu Tuệ muốn đi đâu, dù sao, là mình đưa ra lời chia tay, vừa cãi nhau, lại là nguyên nhân rất đơn giản, lại một lần nữa miệng không lựa lời, chính mình như thế nào lại không thể để cho em ấy ầm ĩ đỏ mắt, chính mình hò hét là tốt rồi, làm sao lại phải đem chính mình bày ra người thắng tư thái, lại một lần nữa âm dương quái khí tức giận.

"Em có thấy phiền hay không a, mỗi lần đều như vậy, chúng ta chia tay đi"

Lúc lời nói ra khỏi miệng, trong lòng cũng là cả kinh, làm sao có thể nói ra loại lời này, nhưng ngay lúc đó Hồ Hiểu Tuệ chỉ là đỏ mắt, không có trả lời, chính mình cũng làm bộ chưa từng nói qua, vẫn là nằm trên một cái giường.

Trước kia cãi nhau, mỗi lần đều là Hồ Hiểu Tuệ đến xin lỗi, đỏ mắt, kéo tay áo của mình cẩn thận nói.

"Lão Lưu, em sai rồi, trở về đi, không có chị em không ngủ được"

Thật ra bản thân nằm ở phòng khác cũng không ngủ được, nhưng chính là không nói, cho nên mỗi lần Hồ Hiểu Tuệ hai ba ngày phải đến dỗ dành chính mình trở về, cũng liền dưỡng thành chính mình mỗi lần cùng em ấy cãi nhau cũng sẽ không cúi đầu, lần này có lẽ, cũng giống như vậy đi, qua hai ngày nữa là tốt rồi, qua hai ngày nữa sẽ trở lại, dỗ dành lừa mình ngủ đi, không sao đâu, cùng lắm thì ngày mai đi xin lỗi em ấy vậy.

Chơi xong trò chơi trở về, mở cửa phòng ra, cả người há hốc mồm.

Nhanh chóng mở wechat, nhìn căn phòng, những thứ liên quan đến Hồ Hiểu Tuệ đều không có, trên bàn đặt nhẫn xác định quan hệ của hai người.

"Em có ý gì, thật lợi hại a Hồ Hiểu Tuệ, không phải là muốn chị cúi đầu sao, đúng không,  được rồi"

Bối rối nhưng lời nói ra khỏi miệng vẫn không buông tha người.

"Em bỏ qua cho chị, chúng ta chia tay rồi, đừng quên, là chị nói"

"Không đúng, cái này không đúng, Hồ Hiểu Tuệ không nên như vậy."

Em ấy hẳn là phải ủy khuất chất vấn mình đây là giọng điệu gì, không đúng, em ấy thật không cần mình, ngay cả tiểu Lang cũng không cần.

"Tiểu Lang, tỷ tỷ con thật sự không cần gia gia nữa"

Cùng một chỗ năm năm, năm năm này cãi nhau vô số lần, nhưng không có một lần thật sự tách ra, giống như bây giờ, đều dọn đi rời khỏi ký túc xá, trước kia đều là mình tùy hứng, vừa cãi nhau liền chạy tới phòng Trần Thiến Nam, vừa ăn vừa uống, rất thích ý.

Sau đó chờ con thỏ nhỏ đáng thương đỏ mắt xin lỗi, đáng chết.

Đã bao lâu rồi chưa với Hồ Hiểu Tuệ mình yêu em ấy, hình như đã rất lâu rồi, lúc mới ở bên nhau, Hồ Hiểu Tuệ nói muốn ăn cái gì, mình cũng sẽ lập tức đi làm, nhìn bộ dáng kinh ngạc của em, trong lòng cảm thấy cực kỳ đáng yêu, nhưng đó cũng là chuyện rất lâu trước kia.

Bây giờ đã bao lâu rồi mình không nói em ấy đáng yêu rồi, mỗi lần đều đem câu "em có phiền hay không" treo ở bên miệng, tính tình bản thân không tốt, nhưng tất cả mọi người đều cảm thấy mình hài hước thú vị, tính tình tốt, bởi vì chính mình đem tính xấu đều mang đến cho Hồ Hiểu Tuệ.

Ký túc xá mới của Hồ Hiểu Tuệ cách mình không xa, cũng không gần lắm, một người ở đầu này, một người ở đầu kia, mỗi lần mình cũng có thể đi ngang qua nghe bên trong dẹp dẹp thanh âm vịt Donald cười, nhưng là chính mình không có lý do đi vào, chỉ có thể mở phát sóng trực tiếp của em ấy xem cùng ai chơi trò chơi, cười thành một đóa hoa, cười lên thật đẹp mắt, nhưng chính mình có bao lâu không có xem Hồ Hiểu Tuệ cười như vậy, cũng nghĩ không ra, thật không phải người mà.

Bất quá, cũng may mắn Hồ Hiểu Tuệ không có dọn ra khỏi trung tâm, bằng hữu của mọi người vẫn giống nhau, cho nên khó tránh khỏi vẫn sẽ phải gặp.

Bắt đầu ăn cơm hoặc là chơi trò chơi, dù sao mình dị ứng cồn, cho nên sau nửa đêm tụ hội mình sẽ sớm trở về nghỉ ngơi, dù sao chính mình cũng uống không được.

'Tích' cửa phòng bị mở ra.

"Ai nha"

Không ai nói chuyện, thò đầu ra phát hiện là sắc mặt đỏ bừng Hồ Hiểu Tuệ, rất rõ ràng, em ấy uống quá nhiều.

"Hồ... Hồ Hiểu Tuệ như thế nào, không thoải mái nha"

Không biết làm sao, cũng không biết nên nói cái gì, nhanh chóng đỡ nàng ngồi xuốn, rót chén nước, Noãn bảo cọ vào Hồ Hiểu Tuệ trong lòng cầu tuốt, ngay cả tiểu Lang cũng tới hôn nhẹ.

"Nó.., chúng rất nhớ em, em có thể về thăm chúng nhiều hơn"

Cũng đến thăm chị, gãi gáy, nửa câu sau cũng không nói ra khỏi miệng.

"Vậy chị nhớ em sao ?"

Hồ Hiểu Tuệ ngẩng đầu, nhìn thiếu chút nữa chảy ra nước mắt.

"Chị, chị, chị..."

Bản thân là người nói năng khéo léo, lúc này lại không thể nói gì.

"Ồ, không nhớ em sao? "

Thật sự là không nhịn được nước mắt chảy xuống.

"Hu hu hu, em, em nhớ chị, em rất nhớ rất nhớ chị"

Bị Hồ Hiểu Tuệ ôm vào trong ngực, khóc lớn lên, ngửi Hồ Hiểu Tuệ mùi thơm dễ chịu.

"Có thể, có thể ở lại với chị không?" nức nở nói ra, nhưng lại cảm thấy mình quá đáng, không biết dùng cái gì để giữ cô ở lại., cũng không biết mình có tư cách gì

"Được"

Rất khó tin Hồ Hiểu Tuệ đáp ứng

"Trước khi đi chơi em đã tắm rồi, chị còn muốn em tắm lần nữa không?"

Thích sạch sẽ, nhưng với Hồ Hiểu Tuệ thì thế nào cũng được.

"Không, không cần, ngủ đi, không còn sớm"

Đã nhiều ngày không có ngủ ngon, cả người cứng ngắc nằm ở Hồ Hiểu Tuệ bên cạnh, thật muốn ôm một cái, Hồ Hiểu Tuệ giống như là nghe được tiếng lòng của cô lại gần đùa nghịch thành tư thế ôm cô ấy thích nhất, làm ổ ở trong lòng, một đêm này ngủ rất ngon, ngon đến cũng không biết Hồ Hiểu Tuệ rời đi lúc nào.

Tỉnh dậy người trong lòng đã biến thành Tuế Tuế.

Chúng ta xem như hòa hảo sao, hoặc là quan hệ có hòa hoãn sao, tôi không biết, mở wechat ra, tin tức còn dừng lại ở ngày đó.

Tôi đã hỏi tại sao em ấy bỏ đi, muốn nói gì đó.

"Có đau đầu hay không, chị có thuốc trong phòng, hoặc là em có muốn uống cà phê không?"

Do dự mãi, vẫn gửi tin nhắn qua, nhưng đợi rất lâu người nọ cũng không trả lời.

Vẫn là tự mình đa tình, buổi tối lúc phát sóng trực tiếp, lại có người quẹt thẻ đi vào "Đang phát sóng trực tiếp" cũng không ngẩng đầu nhìn lên xem là ai, chỉ cảm giác người tới ngồi ở trên giường, cũng không nói "Làm sao vậy" vừa nói vừa quay đầu, nhưng không khống chế được vẻ mặt của mình, Hồ Hiểu Tuệ cười khanh khách ngồi ở trên giường nhìn.

"Mọi người, mình còn có việc, ngày mai lại gặp mọi người nha haha"

Dấu chấm hỏi không đầy màn hình, nhanh chóng tắt phát sóng.

Hôm nay Hồ Hiểu Tuệ cũng không có uống rượu, loại trừ chuyện  uống nhiều lầm vào phòng

"Làm sao vậy?"

"Không phải nói muốn cho em uống cà phê sao"

Hồ Hiểu Tuệ nói ra lúc rất bình thản, cảm giác chỉ là đến uống cà phê.

"Ách, quá muộn rồi, em buổi tối lại ngủ không được, uống sữa bò có thể sao?"

Chà xát tay, đứng dậy cho Hồ Hiểu Tuệ hâm nóng sữa bò.

"Ngày mai, ngày mai sẽ pha cà phê cho em, hôm nay uống sữa trước, được không?"

Sẽ không đem câu hỏi nói ra, mà là "Giờ này uống cà phê, em không muốn ngủ nữa sao?" Loại câu hỏi ngược lại khiến người ta tức giận này.

Nhìn sữa nóng hổi trước mặt, cầm lên uống từng ngụm nhỏ, Lưu Thù Hiền mang theo ý cười ngồi đối diện nhìn,

Nếu như không chia tay có phải hay không có thể thường xuyên nhìn Hồ Hiểu Tuệ đáng yêu như vậy uống, chính mình đã thật lâu không có cho Hồ Hiểu Tuệ hâm nóng sữa, hai người vừa mở miệng liền sặc, mỗi lần đều lấy chính mình đem Hồ Hiểu Tuệ tức giận khóc kết thúc, mình thật đúng là không phải người.

Hồ Hiểu Tuệ uống xong, cúi đầu chơi với mèo, lúc rửa chén giả vờ lơ đãng hỏi

"Hôm nay em còn ngủ ở đây không?"

Sẽ bị cự tuyệt đi, ngày hôm qua đã là ban ân, như thế nào hôm nay còn có mặt mui  mở miệng, không có âm thanh, hẳn là cự tuyệt.

Được rồi, tắm rửa sạch sẽ đi ra lại thấy Hồ Hiểu Tuệ cởi quần áo nằm ở trên giường, vội vàng dùng chăn che lại, lâu quá không thấy, lực trùng kích thật sự quá mạnh mẽ

"Sao vậy? "

Hồ Hiểu Tuệ đè ép hỏi cô, đột nhiên như vậy

"Chị không phải muốn em ngủ ở đây sao, em không mặc đồ ngủ, không mặc đồ ngủ không phải là không thể lên giường sao?"

Chuyện bình thường, lật nhanh lấy áo T - shirt lớn của mình mặc vào cho Hồ Hiểu Tuệ, Hồ Hiểu Tuệ lại đỏ mắt.

"Ây da  có phải chịquá thô lỗ làm cho em không thoải mái không, chị làm đau bạn ở đâu?"

Hồ Hiểu Tuệ chỉ khóc, không nói lời nào, ôm cổ Lưu Thù Hiền, đè lên người cô ấy

"Bảo bối, đừng khóc, chị đau lòng, nói cho chị biết chị làm đau em ở đâu có được hay không"

Nhỏ giọng dỗ dành, ý đồ đứng dậy, Hồ HiểuTuệ chỉ ở trong ngực lắc đầu không cho đứng lên, chính mình chỉ có thể chậm rãi gãi Hồ Hiểu Tuệ sau lưng an ủi nàng

Một hồi, người trong lòng bình tĩnh hơn rất nhiều "Lão Lưu".

"Hả? Làm sao vậy?"

"Có làm hay không?"

"A, làm cái gì" nhất thời còn không kịp phản ứng, chờ bị đè ở dưới thân hôn lên lúc, mới nghe được

"Làm em"  😳

End.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro