Kết hôn xa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: 断0天涯

Nguồn:https://duan0tianya.lofter.com/post/4bd16993_2b6921ee4?incantation=rzu0br8qtxZW

-------------------

"Gia gia, Lưu Thù Hiền bắt nạt cháu"

"Cái gì? Nàng phản rồi, con chờ gia gia làm chủ cho con!"

"Gia gia, ông đừng nghe Hồ Hiểu Tuệ nói bừa, là em ấy khi dễ cháu"

Mắt thấy ông nội cầm gậy lên muốn đánh mình, Lưu Thù Hiền lập tức chạy ra ngoài, cát bay phía sau.

Gà hoang vịt hoang đi ngang qua đều bị kinh hãi, đập cánh làm cho lông rơi đầy đất.

"Hồ Hiểu Tuệ em chờ đó cho chị!"

"Rùa rụt cổ nhà ngươi, xem ngươi còn dám khi dễ Hiểu Tuệ hay không!"

Từ thôn đông đến thôn tây, từng nhà đều ra ngoài vây xem lão gia tử đại chiến Lưu Thù Hiền  hình ảnh đặc sắc thậm chí còn có vài người ồn ào, nhổ vỏ hạt dưa ra rồi cười to

"Lưu Thù Hiền, cậu đừng chạy vào lồng sông, rơi xuống cống cẩn thận ông nội cậu nấu cậu như cá"

"Lão Lưu, chạy chậm một chút, củ cải khô nhà lão Trương bị ngươi chà đạp rồi"

"Có thời gian nói chuyện phiếm, sao không biết cứu tôi!"

Lưu Thù Hiền liều mạng hô to, hai ba cái liền bò lên cây hoa phía tây thôn, nói cái gì cũng không chịu xuống.

Còn Hồ Hiểu Tuệ thì sao? Cùng những người khác trong thôn ngồi xổm ven đường vây xem Lưu Thù Hiền trèo cây, cười đến toe toét.

"Hồ Hiểu Tuệ em còn cười, đều là em làm hại!"

"Con rùa nhà ngươi, nếu không xuống, ngươi xem ta có đánh chết ngươi không"

Ông nội tức giận chống nạnh, gậy gộc trong tay nhắm thẳng vào Lưu ThùHiền trên cây.

"Gia gia, sao người lại tin em ấy không tin con "

Lưu Thù Hiền ủy khuất

"Con thật sự không khi dễ em ấy, là em ấy muốn chơi con"

"Người ta Hiểu Tuệ có bao nhiêu đơn thuần, ngây thơ, còn ngươi là ta nhìn từ nhỏ đến lớn, ta còn không biết tính ngươi sao? Cả ngày chỉ biết gây tai họa cho người khác"

"Gia gia người đây là ấn tượng rập khuôn "

Náo nhiệt như vậy, trên cơ bản chính là ba ngày xem một trận nhỏ, năm ngày xem một trận lớn.

Mọi người trong thôn ngay từ đầu còn đi lên khuyên nhủ, sau đó cũng trở thành chuyện thường như cơm bữa, đến bây giờ lại càng là đã "Xem phần trước muốn xem phần sau."

Mắt thấy mặt trời sắp lặn, Hồ Hiểu Tuệ cảm giác đã đến lúc, vì thế bắt tay sau khi trả lại một nắm hạt dưa còn lại cho các dì bên cạnh, đi về phía ông nội.

"Gia gia, có ông làm chủ cho cháu là được rồi Lưu Thù Hiền cũng không thật sự khi dễ cháu, chị ấy chỉ rống cháu vài câu mà thôi"

"Vậy cũng không được, hôm nay nó dám rống con, ngày mai sẽ bắt nạt con"

Ông nội cũng không buông gậy xuống.

"Nếu như tương lai ta hóa thành tro vào trong hộp, nó lại khi dễ con thì phải làm sao?"

"Gia gia không muốn con chịu khổ"

"Gia gia ngươi đây chính là quan tâm vớ vẩn"

Nghe ông nội nói như vậy, Lưu Thù Hiền từ trên cây trượt xuống.

"Chỉ có em ấy khi dễ con chứ con nào dám khi dễ em ấy."

"Ngươi là có tâm nhưng không có can đảm"

"Gia gia, con là cháu gái ruột của người sao? "

Lưu Thù Hiền nhăn mày, càng ủy khuất

"Kia Hiểu Tuệ là ta nhất cháu dâu nha, ngươi là ta cháu gái ruột ngươi cũng không biết thương nàng, còn khi dễ con bé"

Cảm giác huyết áp của mình tăng vọt, lại nhìn thấy Hồ Hiểu Tuệ ở một bên cười trộm, Lưu Thù Hiền chỉ có thể len lén trừng nàng một cái.

"Gia gia, thật ra Lưu Thù Hiền cũng không khi dễ con"

Hồ Hiểu Tuệ cảm giác đùa giỡn không kém nhiều lắm, nhanh chóng giải vây.

"Chính là chị ấy muốn đổi tên, con không đồng ý, bọn con liền cãi nhau mà thôi"

"Bọn con chỉ là nói đùa mà thôi, gia giađừng cho là thật"

"Đổi tên?"

"Lưu Thù Hiền tìm một lão đạo trưởng xem bói, lão nói nàng đổi tên là Lưu Cảnh Linh là có thể phát tài."

"Cái gì? Con bị ngốc sao"

Ông nội một ngón tay oán hận trên trán Lưu Thù Hiền

" Lão đạo trưởng nói thế con cũng tin, muốn phát tài muốn điên rồi? Tài phú đều là dựa vào mồ hôi của con người mà ra, không có đường tắt nào có thể đi"

"Hiểu Tuệ người ta từ bên ngoài mang đến nhiều kỹ thuật tiên tiến như vậy, sản lượng khoai lang, đậu phộng, mật qua của thôn chúng ta đều cao hơn trước kia, đây đều là tài phú trân quý a, con còn không hảo hảo quý trọng, cả ngày muốn làm cái gì?"

"Ai nha gia gia, cháu biết rồi, cháu và Hồ Hiểu Tuệ chỉ đùa thôi"

Lại cùng Hồ Hiểu Tuệ đối diện, nhìn thấy nàng cong mi xinh đẹp, nhịn cười đem mặt nghẹn đỏ bừng. Lưu Thù Hiền ôm cô, ngón tay âm thầm chọc eo cô một cái.

Biết tiếp tục làm nữa lão Lưu sẽ mất hết mặt mũi, lại nhìn mặt trời dần tối, Hồ Hiểu Tuệ lập tức xuống bậc thang.

"Gia gia, đồ ăn của nãi nãi đã làm xong, chúng ta về nhà ăn cơm đi, hôm nay cháu có thể đi ăn chực không?"

"Lời này không cần nói, chỉ cần con muốn ăn, nãi nãi mỗi ngày đều có thể làm cho con"

Tuy rằng, nhìn thấy người trong nhà đều thích Hồ Hiểu Tuệ, Lưu Thù Hiền vẫn cảm thấy rất vui vẻ.

Là tiến sĩ chuyên ngành nông học, theo lý thuyết với thực lực của Lưu Thù Hiền hoàn toàn có thể vào cơ cấu cấp tỉnh trực thuộc Viện khoa học nông nghiệp làm việc trong đó. Nhưng cô lại khăng khăng muốn về quê, đi tham gia "Giúp đỡ nông dân".

"Nhớ nhà như vậy sao?"

Hồ Hiểu Tuệ đã sớm kết hôn với cô biết, vì đi học, Lưu Thù Hiền đã rất lâu không về nhà.

"Chị muốn ngôi làng của chị trở nên giàu có."

Nhìn đôi mắt trong sáng của cô hiện ra sự kiên định, ngược lại khiến Hồ Hiểu Tuệ rất tò mò.

Từ khi bắt đầu quen biết Lưu Thù Hiền, cô chưa từng thấy Lưu Thù Hiền biểu hiện chuyện như hôm nay.

Bình thường nhìn quen bộ dáng cà lơ phất phơ của nàng, hiện tại Hồ Hiểu Tuệ ngược lại không quen.

"Nói ra không sợ em chê cười, hài tử trong thôn chị, trình độ văn hóa cao nhất cũng chỉ là cấp 2 không phải bởi vì họ không học giỏi, nhưng bởi vì họ thực sự không có điều kiện và không thể học được ở nhà. "

"Người trong thôn đều biết chị học tập tốt, cha mẹ ở bên ngoài làm công, đều là trong thôn mọi người ra một ngụm gạo nuôi chị học"

"Gia gia nãi nãi  đối với chị rất tốt, chị biết ý của bọn họ, đều là ngóng trông chị tốt"

"Cha mẹ vì có thể cung cấp cho chị lên đại học, vất vả không ngày không đêm, cuối cùng cũng không còn"

"Chị đã thề, nhất định phải làm cho cả thôn đều giàu lên, như vậy mới có thể không làm thất vọng sự chờ đợi của mọi người đối với chị"

Cũng không biết nên an ủi nàng như thế nào, nhưng nếu hai người lúc trước quyết định cùng một chỗ, Hồ Hiểu Tuệ tự nhiên cũng sẽ đem nàng tâm nguyện, trở thành tâm nguyện của mình.

"Kỳ thật, điều này không công bằng với em."

Lưu Thù Hiền cúi đầu.

"Nếu em theo chị  trở về, nhất định sẽ chịu khổ, trước đây không nói cho em biết, là chị không đúng ."

"Chị nhất định sẽ về thôn, nếu em ghét bỏ, chúng ta có thể ly hôn, chị nhất định sẽ bồi thường cho em"

Hồ Hiểu Tuệ oán hận nàng một chút

"Chị nói em có nhiều như vậy chuyên ngành như vậy không học, nhất định phải học nông nghiệp nguyên nhân là cái gì chứ, đó là vì lý tưởng của em"

"Em còn có lý tưởng? "

Lưu Thù Hiền nhéo mặt cô một cái

" Chẳng lẽ em không phải suốt ngày muốn ăn mình thành tiểu mập mập sao?"

"Đó là chị nhất quyết muốn nuôi em béo lên"

Hồ Hiểu Tuệ bĩu môi

"Em đang rất cố gắng giảm béo."

"Lão Lưu, em từ nhỏ mặc dù là ở trong thành thị lớn lên, nhưng mỗi khi đi ra ngoài du lịch, đi ngang qua thành phiến ruộng mùa lúc em liền có một loại cảm giác mê mẩn, em thường tưởng tượng, nếu em có một mảnh đất, em nhất định sẽ trồng đủ các loại hoa; đợi đến mùa hoa, hoa sẽ nở đầy đất, khẳng định đặc biệt đẹp mắt"

"Vậy sao em không đi học thực vật học?"

"Chị quản em a, em lúc trước thiếu chút nữa chọn sai chuyên ngành không được sao!"

"Được được, Hồ Hiểu Tuệ đừng kêu, lỗ tai chị chịu không nổi"

"Em không kêu cũng được, lão Lưu chị sửa lại giọng điệu của chị trước, chị nghe xem chị vừa rồi là giọng điệu gì ?"

"Chị là giọng điệu gì a?"

"Chị giọng điệu gì, chị nói chuyện bằng giọng điệu gì chị không biết sao? "

Mắt thấy Hồ Hiểu Tuệ sắp phát tác, Lưu Thù Hiền vội vàng dừng lại.

"Được, chị nhận sai lầm là được rồi, cô nãi nãi em nghỉ ngơi thật tốt đi, chúng ta tường không cách âm, cũng đừng để hàng xóm cho rằng là chị khi dễ em"

"Chị sẽ khi dễ em sao"

Hồ Hiểu Tuệ khoanh tay quay đầu, nhìn Lưu Thù Hiền rất đáng yêu.

.



Sau khi đến các cơ quan làm tốt thủ tục đăng ký họ bước lên con đường chính thức tham gia "Giúp đỡ nông dân".

Ngày đầu tiên đến thôn, chỉ có bí thư chi bộ thôn đến nghênh đón các nàng.

"Đừng trách, trước kia cũng có rất nhiều chuyên gia tới nói trợ nông, kết quả đều bởi vì nơi này điều kiện khổ mà rời đi, thôn dân sau đó cũng không coi ra gì"

"Nhưng ở đây dân phong thuần phác, mọi người đều rất lương thiện đừng trách chúng tôi, chúng tôi chuẩn bị tiệc đón hai người ngay tại tiệm cơm phía đông thôn, hai người đừng ghét bỏ"

"Ngài còn nhớ rõ ta không?"

Lưu Thù Hiền nhìn thấy khung kính nhỏ của bí thư chi bộ thôn đều đã tróc sơn, có chút khổ sở.

Bí thư chi bộ thôn đẩy đẩy kính mắt, hơn nửa ngày mới kịp phản ứng.

"Tôi nghe nói cô làm tiến sĩ ở thành phố lớn, sao lại trở về?"

"Tôi trở về là vì giúp thôn chúng ta làm giàu, lần này trở về, sẽ không đi nữa"

Vốn bí thư chi bộ thôn cho rằng, lần này hai người từ phía trên phái xuống cũng giống như trước kia, chính là tới nơi này chơi chơi, muốn lý lịch đẹp hơn một chút.

Nhưng nghe được Lưu Thù Hiền nói năng có khí phách, lại nhìn thấy ánh mắt kiên định của Hồ Hiểu Tuệ bên cạnh cô, bí thư chi bộ thôn trong đó hơi có an ủi.

Mang theo Hồ Hiểu Tuệ chạy về nhà, Lưu Thù Hiền muốn gia gia và nãi nãi quen biết cô.

Dù sao hôn lễ lúc trước của các nàng cũng rất đơn giản, lúc ấy bận rộn đề tài nghiên cứu là một mặt, chủ yếu cũng là sợ người trong nhà không tiếp nhận được, cho nên Lưu Thù Hiền vẫn không nói cho bọn họ biết.

Hôm nay cô trở về, mà người thân trong nhà lại chỉ còn lại gia gia và nãi nãi, Lưu Thù Hiền không muốn giấu diếm họ.

Hơn nữa giấu diếm, đối với Hồ Hiểu Tuệ cũng không công bằng.

"Gia gia, nãi nãi, các ngươi mở cửa a, bảo bối đại tôn nữ của các ngươi đã trở lại. "

Cửa sắt kẹt bị mở ra, nhìn thấy Lưu Thù Hiền trở về, hai vị lão nhân đầu tiên là mừng rỡ, nhưng rất nhanh lại có chút lo lắng.

"Sao lại trở về? Là ở bên ngoài bị khi dễ sao? Cô nương này là ai?"

Vốn hai vị lão nhân còn lo lắng có phải Lưu Thù Hiền ở bên ngoài chịu ủy khuất hay không, kết quả vừa nghe đến mục đích trở về, gia gia nhất thời nổi trận lôi đình.

"Ta đánh chết tôn nữ không chịu cố gắng nhà ngươi!"

Hồ Hiểu Tuệ chưa từng thấy cảnh giơ gậy đánh người, cô sợ tới mức giữ chặt Lưu Thù Hiền muốn trốn về phía sau. Nhưng gia gia tức giận rất hung, côn có vài cái cũng rơi xuống cánh tay Hồ Hiểu Tuệ.

"Gia gia vì sao lại đánh ta?"

"Thôn chúng ta nuôi ngươi đi học, chính là hy vọng con có thể rời khỏi cái rãnh nghèo này, nhưng ngươi còn trở về làm gì? Nếu lúc trước biết ngươi là cái dạng này, còn không bằng không cho ngươi đi học, theo cha mẹ ngươi ra ngoài làm công còn tốt hơn "

"Càng đáng giận, ngươi lại còn lừa gạt một cái hoàng hoa tiểu khuê nữ trở về cùng ngươi cùng nhau trồng trọt? Ngươi gạt tiểu cô nương nhà người ta đến, ngươi là có ý đồ gì? Ngươi không sợ cha mẹ người ta tới tìm chúng ta đòi công đạo sao?"

"Không phải gia gia"

Hồ Hiểu Tuệ lập tức đứng ra giải thích.

Lúc này nếu không đem lời nói rõ ràng, về sau nói không chừng còn phải nháo ra cái gì. Hồ Hiểu Tuệ thản nhiên nói.

"Con và Lưu Thù Hiền có cùng suy nghĩ, hơn nữa con và chị ấy đã kết hôn, việc này cha mẹ con cũng biết"

"Con sẽ cùng Lưu Thù Hiền ở lại thôn chúng ta, cùng nhau giúp thôn chúng ta làm giàu"

"Cái gì?"

Nãi nãi vốn vẫn ngăn cản lão nhân nghe nói như thế, cả kinh đến cằm cũng không khép lại được, cái gậy trong tay ông nội bị cầm phát run, thật lâu sau hai vị lão nhân gia đều ngây ra như phỗng, một chút phản ứng cũng không có.

"Gia gia, nãi nãi, các ngươi làm sao vậy?"

Lưu Thù Hiền rất lo lắng hai vị lão nhân bị kích thích, chờ cô định đỡ gia gia và nãi nãi ngồi xuống, lại bị gia gia một cướp đạp đi.

"Ngươi xem ta không giết chết ngươi! Ngươi cái trưởng nữ không tiền đồ, còn học được hãm hại lừa gạt! Tiểu cô nương nhà người ta tư sắc này, nam oa nhà người ta chính là đạp phá ngưỡng cửa cũng với không tới tói, ngươi là như thế nào lừa gạt người về hả"

"Còn theo ngươi tới đây chịu khổ, ngươi xem ta không giết chết ngươi!"

Nhìn thấy khuôn mặt đỏ bừng của gia gia, cùng với gậy gộc giơ lên lại muốn hạ xuống, Hồ Hiểu Tuệ lập tức chắn ở trước mặt Lưu Thù Hiền.

"Gia gia, nãi nãi, hai người hiện tại không nhận com làm cháu dâu của hai người cũng không sao, com sẽ dùng hành động của mình chứng minh con quyết tâm ở bên Lưu Thù Hiền  đừng đánh chị ấy nữa, được chứ? Bọn con kết hôn đều là tự nguyện, không tồn tại ai lừa gạt ai."

"Tiểu cô nương, con bé thật sự không lừa con, thật sự là con tự nguyện sao?"

Giọng nãi nãi vẫn run rẩy, hiển nhiên là không tin hết thảy trước mắt.

"Nãi nãi, cháu và Lưu Thù Hiền chị ấy thật sự yêu thương lẫn nhau"

"Vậy cũng không được!"

Gia gia rất phản đối.

"Con tên là Hiểu Tuệ đúng không, con nghe gia gia nói, thôn chúng ta thật sự rất khổ, thật sự rất khổ con chịu không nổi, sống không quen......"

"Gia gia, nãi nãi xin hai người cho con một cơ hội"

Hồ Hiểu Tuệ nói xong lời này, Lưu Thù Hiền cũng đi tới bên cạnh cô đứng song song.

Nhìn thấy hai hài tử cố chấp như vậy, hai vị lão nhân cũng không biết nên nói cái gì.

Kỳ thật ngay từ đầu, Hồ Hiểu Tuệ nghĩ sự tình quá mức đơn giản.

Dù sao khoa học kỹ thuật nông nghiệp hiện đại hóa rất cao, công việc nông nghiệp về cơ bản là có thể dựa vào máy móc đạt tới nhanh chóng và tiết kiệm sức lực, hơn nữa kỹ thuật gieo trồng hiện tại đã sớm có thể thực hiện sản lượng gấp đôi, cho dù không phải lương thực ứng mùa cũng có thể gieo trồng ra.

Nhưng điều khiến Hồ Hiểu Tuệ không ngờ tới chính là, ngày nay khoa học kỹ thuật hóa và thông tin hóa phát triển với tốc độ cao, lại còn có thôn xóm từ gieo trồng đến thu hoạch hoàn toàn đều phải dựa vào nhân lực để tiến hành.

Mà sản lượng ngô đậu tương cũng không cao, hơn nữa diện tích đất đai quá lớn, một mực dựa vào nhân công lại càng làm chậm trễ thời gian.

Dân làng để đảm bảo mùa đông không bị đói, bây giờ cho dù là người bán hàng mua lương thực với giá rất thấp, dân làng cũng không thể không đem lương thực bán rẻ.

Tiếp tục như vậy cũng không phải là biện pháp Hồ Hiểu Tuệ và Lưu Thù Hiền ban ngày thu thập mẫu vật trên mặt đất, buổi tối ở chi bộ thôn nghiên cứu trong phòng thí nghiệm đơn sơ được xây dựng.

Ngày làm việc gửi thư cho các chuyên gia nông học mà họ có thể liên lạc. Học tập tham khảo quy trình trồng trọt cây trồng của các thị trấn giàu có khác.

Cuộc sống khổ là khổ, nhưng ít nhất có một cái bôn ba.

"Sản lượng ngô thấp và sâu nhầy là vấn đề chính chúng ăn tất cả các lá và ảnh hưởng trực tiếp đến sản xuất ngô".

Hồ Hiểu Tuệ ngồi dưới đất, dùng ngón tay nặn con sâu màu tối đang nhúc nhích trên lá ngô.

"Phát triển như vậy mảnh đất ngô này chính là tuyệt sản cũng có thể"

"Khi còn bé chị biết trong ruộng có sâu, nhưng không ngờ người trong thôn đến bây giờ vẫn dùng biện pháp nguyên thủy nhất dùng tay bắt côn trùng"

Nói đến đây, Lưu Thù Hiền cũng khó khăn. Bởi vì tư duy của người dân trong thôn đối với thuốc trừ sâu còn dừng lại ở mấy chục năm trước, lúc đó lượng khống chế thuốc còn tồn tại sai số, thường xuyên dẫn đến giảm sản lượng cây trồng sau khi trừ sâu.

"Lão Lưu, chị đi liên hệ nhà máy mua thuốc trừ sâu, ban ngày thời điểm em đi khuyên mọi người trong thôn, buổi tối chúng ta tự mình nghiên cứu một chút"

Hai người dứt lời liền chia nhau hành động.

Ngay từ đầu người trong thôn cũng không coi các nàng ra gì, nhưng coi như thấy ngân hàng trợ nông cho vay, lại thấy các nàng không có ngày nào không đêm nghiên cứu làm thế nào để nâng cao sản lượng trong các chi bộ thôn đơn sơ, mọi người mới thật sự phát hiện, các cô không có nói dối họ.

Nhất là khi thu hoạch, trong tay mọi người đều cầm nhiều tiền gấp trăm lần, thậm chí gấp ngàn lần so với lúc trước, mỗi người trên mặt đều vui như nở hoa.

Đến buổi tối, người trong thôn tự động đốt lửa trại bên bờ sông phía tây thôn, đem mỹ thực trong nhà mình mang tới tụ tập cùng nhau.

"Thưa bà con,'Ba năm thoát nghèo, bảy năm khá giả' là lời hứa của quận ủy, chính quyền quận dành cho mọi người ngày nay,'Ba năm thoát nghèo, bảy năm khá giả.' đã được thực hiện đúng hạn, chỉ cần chúng ta cố gắng phấn đấu, ngày mai nhất định sẽ tốt đẹp"

"Hồ Hiểu Tuệ em nói như vậy tất cả mọi người nghe không hiểu"

Lưu Thù Hiền từ trên băng ghế đứng lên, phủi phủi đất trên mông, tùy tiện hô.

"Làm thêm bốn năm nữa, mỗi người trong thôn chúng ta đều có thể ở biệt thự ba tầng, đến lúc đó muốn ăn gì thì ăn"

Nếu là trước kia, người trong thôn mới sẽ không tin tưởng loại lời hứa này nhưng hiện tại trong tay bọn họ quả thật là thật có nhiều hơn rất nhiều tiền mặt, điều này làm cho lòng tin của bọn họ đối với Hồ Hiểu Tuệ cùng Lưu Thù Hiền tăng nhiều.

"Cái này phải cảm tạ hai người đúng là không dễ dàng "

Bí thư chi bộ đi tới bên cạnh lão gia tử

"Vẫn là...... Lưu đại gia có phúc khí, có được cháu gái và cháu dâu như vậy"

"Ai, ta liền muốn biết, bên ngoài thành phố lớn hiện tại cũng có hai nữ nhân kết hôn sao?"

Thấy các nàng hai mặt nhìn nhau, người phụ nữ trung niên kia lập tức xua tay.

"Các ngươi đừng hiểu lầm, ý của ta đây, chính là muốn hỏi một chút, nếu hai người không tổ chức hôn lễ, vậy trong thôn chúng tôi sẽ chuẩn bị cho hai người "

"Tam Oa con mẹ nó, ngươi chủ ý này thật tốt thật tốt nha cũng không biết hôn lễ của hai nữ oa nên làm như thế nào"

"Ai nha cái này còn không phải đơn giản, chúng ta cưới vợ thế nào, các nàng liền làm thế đó"

"Vừa vặn thu hoạch vụ thu, lương thực trong tay chúng ta nhiều ta đem gà trong trại nuôi gà nhà ta làm ra mấy con, chúng ta mời đại sư phụ lại đây, chúng ta làm tiệc lưu động cho các nàng thế nào, ngày mai ta đi thị trấn một chuyến, đi mua quần áo mới cho tân nương và tân lang"

"Vậy ta đi thôn bên cạnh tìm pháo lý, hỏi hắn làm mấy cây roi"

Mọi người trong thôn ngươi một lời ta một câu thương lượng khí thế ngất trời, không biết còn tưởng rằng đây là đang làm lễ hội thu hoạch vụ thu trong thôn.

"Đừng, đừng, các vị thúc, các vị thím, cháu và Hồ Hiểu Tuệ đã kết hôn, đừng tốn kém như vậy"

"Lúc hai người kết hôn mọi người lại không tham gia"

Ông nội chống gậy, chậm rãi đi tới bên Hồ Hiểu Tuệ.

"Hiểu Tuệ người ta từ xa tới, chúng ta cũng không thể bạc đãi người ta hôn lễ này, nhà chúng ta nhất định phải có "

" Gia gia, thật sự không cần."

Suy nghĩ của Hồ Hiểu Tuệ và Lưu Thù Hiền giống nhau, mặc dù các cô đều là người có cảm giác nghi thức, nhưng nếu phần nghi thức này cái giá phải trả là muốn cả thôn đều vất vả quan tâm theo, vậy các nàng tình nguyện không cần.

"Muốn, nhất định phải muốn! Nãi nãi và gia gia con luôn muốn cho con một danh phận"

Bàn tay to của nãi nãi nắm thật chặt lòng bàn tay Hồ Hiểu Tuệ, trong ánh mắt bao hàm cảm ơn lại có chút áy náy.

"Thôn chúng ta trước kia như thế nào, chỉ có chúng ta ở chỗ này chịu khổ mới biết được nhà ai cũng ăn xong cây hòe ăn du, ăn xong cây du thì ăn cây hạnh"

"Có khí lực người trẻ tuổi đều là chen vỡ đầu chạy ra ngoài, nhưng con không giống, con vậy mà muốn tới chúng ta cái nơi nghèo này con còn để cho chúng ta đều ăn no, kiếm được tiền Hiểu Tuệ, con chính là đại ân nhân của thôn chúng ta, nếu không có con, thôn chúng ta còn thoát nghèo gì, cái gì cũng không thoát ra được"

"Bà nội, đây không phải là công lao của con và Lưu Thù Hiền là cấp trên vốn có chính sách giúp đỡ nông dân, con và chị ấy chỉ làm chút chuyện đủ khả năng thôi"

"Hiểu Tuệ, đứa nhỏ này chính là khiêm tốn nếu không có kỹ thuật tiên tiến, dựa vào bọn ta phương pháp trồng trọt, chính là trồng cả đời, cũng là chịu khổ chịu nghèo"

"Được rồi, cái gì cũng đừng nói"

Ông nội nói âm vang hữu lực

"Hôn lễ của các con, định xong rồi!"

Thấy mọi người thảo luận vô cùng vui vẻ, Lưu Thù Hiền và Hồ Hiểu Tuệ liếc nhau, trong lòng đại khái cũng hiểu được người trong thôn là suy nghĩ như thế nào.

Người dân nơi đây thuần phác, không giỏi ăn nói. Họ đều thật lòng cảm ơn sự giúp đỡ của họ, nhưng cũng bởi vì không giỏi ăn nói, cho nên lời cảm ơn cũng không biết nên nói như thế nào.

Hiện tại thu hoạch lớn, vừa vặn mượn chuyện tổ chức hôn lễ cho các nàng biểu đạt cảm tạ, coi như là để cho trong thôn có thể có náo nhiệt mượn miệng.

Dù sao trong thôn hiện tại ngoại trừ Lưu Thù Hiền và Hồ Hiểu Tuệ, người trẻ tuổi nhất cũng đã qua bốn mươi tuổi.

Sau khi gặp qua thế giới đèn lồng phồn hoa ồn ào náo động bên ngoài, lại có mấy người cam tâm trở lại thôn xóm bụi bặm tung bay?

Lại có ai có thể giống như các nàng, không oán không hối đến, còn không oán không hối trợ giúp thôn làm giàu.

Không có gì là nên, người trong thôn cho dù đọc sách ít hơn nữa, cũng hiểu được đạo lý cảm ơn.

Đêm khuya trở lại trong phòng nhỏ của các cô, Hồ Hiểu Tuệ dựa vào đầu giường, trước khi Lưu Thù Hiền ngã đầu đã kéo cô dậy.

"Lão Lưu, ngày mai tổ chức hôn lễ, mọi người sẽ không khuyên chúng ta uống rượu chứ?"

"Hẳn là không chúng ta cũng sẽ không"

"Lão Lưu, chị nói xem mọi người có náo động phòng không?"

"Ai nháo chị đuổi người đó ra ngoài không phải xong rồi sao"

Trong phòng yên tĩnh một lát, Lưu Thù Hiền trở mình ngồi ở trên giường, đánh giá Hồ Hiểu Tuệ từ trên xuống dưới.

"Em không phải đang chờ mong ngày mai nháo động phòng chứ"

"Cái này cũng không chờ mong, nhưng là em rất chờ mong nhìn thấy chih uống say, em còn chưa thấy qua chị đùa giỡn điên cuồng bộ dáng."

"Hồ Hiểu Tuệ, em có thể trông mong chị hơn một chút được không? Nếu em muốn nhìn chị bây giờ có thể giả điên cho em"

"Giả bộ không giống thật "

Cánh tay Hồ Hiểu Tuệ khoác lên vai Lưu Thù Hiền

"Em nghe người ta nói, say rượu sẽ nói lời thật lòng"

"Em nói cứ như bình thường chị luôn nói dối em vậy "

Lưu Thù Hiền đè cô lên gối

" Mau ngủ đi ngày mai còn có hôn lễ của chúng ta"

Tiếng kim giây tích tích đáp trên tường càng lúc càng lớn, làm cho tâm Hồ Hiểu Tuệ càng lúc càng hỗn loạn.

"Lão Lưu, đêm nay chị còn ngủ được sao?"

"Em không ngủ được?"

"Tuy rằng chúng ta đã kết hôn một lần, nhưng ngày mai lại phải kết hôn, trong lòng em vẫn sẽ hoảng loạn."

Rèm cửa sổ không tính là dày, ánh trăng xuyên thấu qua một ít chiếu vào trong nhà, Lưu Thù Hiền chú ý tới trong mắt Hồ Hiểu Tuệ, ước mắt thấm ướt chiếc gối.

"Em nhớ nhà sao?"

Lúc trước các cô vừa tốt nghiệp đại học, Lưu Thù Hiền đến nhà Hồ Hiểu Tuệ, thẳng thắn với cha mẹ cô. Mặc dù đã trải qua một chút trắc trở, nhưng cuối cùng nhạc phụ nhạc mẫu vẫn mời các nàng cùng nhau ăn cơm, coi như là làm hôn lễ.

Mặc dù cha mẹ Hồ Hiểu Tuệ cuối cùng lựa chọn mặc định, nhưng hôn lễ lúc trước của các cô cũng không thể làm náo nhiệt.

"Hiểu Tuệ, không phải bố mẹ không muốn tổ chức hôn lễ cho con, mà là... bố mẹ thật sự không biết phải tìm lý do gì để mở tiệc chiêu đãi người thân và khách mời".

Lưu Thù Hiền đến bây giờ vẫn nhớ rõ những lời này của nhạc phụ và nhạc mẫu.

Không nghĩ tới, các nàng lúc trước ảo tưởng náo nhiệt hôn lễ, dĩ nhiên ngày mai sẽ cử hành.

Rất bất ngờ, rất đột nhiên, Lưu Thù Hiền rất quý trọng.

"Nếu như, ngày mai cha mẹ em có thể tới nói thì tốt rồi"

Hồ Hiểu Tuệ khẽ lắc đầu.

"Quên đi, cũng chỉ có thể ngẫm lại mà thôi khoảng cách quá xa"

"Năm nay lễ mừng năm mới trở về nhà em đi, chị vừa vặn đi bái phỏng nhạc phụ nhạc mẫu, cũng phải tận cái chức con rể tâm ý mới được."

"Hảo"

Lưu Thù Hiền ôm Hồ Hiểu Tuệ vào lòng, cảm nhận được nước mắt của cô chảy tới ngực mình.

Mặc kệ nói như thế nào, Hồ Hiểu Tuệ đi theo mình, đúng là chịu quá nhiều khổ. Mình chỉ có thể đối tốt với cô gấp bội, mới không tính là cô phụ.

Buổi sáng họ bị đánh thức bởi tiếng khua chiêng gõ trống, dì cả và thím trong thôn vào trước, giúp họ trang điểm ăn mặc.

Tuy rằng Lưu Thù Hiền mặc âu phục đen và áo sơ mi trắng, thấy thế nào cũng giống như nhân viên xã hội trong công ty. Mặc dù  Hồ Hiểu Tuệ mặc sườn xám đỏ thẫm trên người, thấy thế nào cũng giống như là nhân vật quảng cáo in trên hộp diêm thế kỷ trước, nhưng cái này......

Hai bộ quần áo được khí chất của các nàng phụ trợ, thật sự mặc ra cảm giác trang trọng.

"Cái này gọi là gái tài gái sắc, hai người đúng là có tướng phu thê , thật đúng là xinh đẹp."

Các thím bên cạnh cười đến không ngậm miệng lại được, cười cười nói nói liền mời các nàng đi ra ngoài.

Đứng ở cửa tiệm cơm đầu thôn phía đông, một loạt pháo thật dài đã bị cành cây bốc lên, người bên cạnh tìm đến đốt lửa.

"Ai nha!"

Vốn Hồ Hiểu Tuệ đang tò mò đứng ở một bên đếm có mấy hàng pháo, nào biết pháo vang lên đột nhiên, quả thực là đem cô giật mình, để cho cô vô thức hô to ra tiếng.

"Cái này phải có mấy vạn tiếng vang, không có mười phút không dừng lại được!"

"A? Lão Lưu chị nói cái gì! "

Hồ Hiểu Tuệ hiện tại cái gì cũng không nghe thấy.

Lưu Thù Hiền dùng hai tay của mình che lỗ tai Hồ Hiểu Tuệ, dán lên má cô.

"Chị nói, hôm nay em thật xấu xí!"

"Chị mới xấu xí!"

"Cái này em làm sao nghe thấy a!"

"A? Chị nói cái gì?"

"Chị nói, chị sắp bị tiếng pháo chấn điếc tai rồi!

"Không có việc gì, em dùng tay che cho chị!"

Hồ Hiểu Tuệ dứt lời liền dùng hai tay của mình che lỗ tai Lưu Thù Hiền.

Hai người duy trì động tác này đại khái có mười phút, thẳng đến khi tiếng pháo ngừng lại, các nàng mới buông tay ra.

"Ai, không đúng"

Lưu Thù Hiền kịp phản ứng

"Chúng ta vừa rồi có phải ngốc hay không, tự mình cũng có tay, tự che lỗ tai liền xong việc a"

"Cũng chỉ có chị ngốc, em không ngốc"

Hồ Hiểu Tuệ phủ nhận lời nói của Lưu Thù Hiền, cái miệng nhỏ nhắn vểnh lên, hừ một tiếng có vài phần ngạo kiều.

"Hồ Hiểu Tuệ em đừng mạnh miệng, em cũng không thông minh đâu"

"Em không có, em rất thông minh!"

"Em làm sao thông minh"

"Chị......"

"Rùa rụt cổ, kết hôn còn không khiến người ta bớt lo"

" Còn dám khi dễ cháu dâu bảo bối của ta, ta xem ngươi là tìm đánh"

"Đừng a gia gia, hôm nay là hôn lễ của cháu gái người, cho con chút mặt mũi đừng đánh con"

Thấy cô nháy mắt với mình, Hồ Hiểu Tuệ cười đi tới bên cạnh hia gia, thay cô giải vây.

"Gia gia, bình thường chúng cháu hay nói đùa như vậy chị ấy không bắt nạt cháu, ông cứ yên tâm đi"

Sau khi mời gia gia, nãi nãi và mọi người trong thôn ngồi xuống, Hồ Hiểu Tuệ và Lưu Thù Hiền cùng cúi đầu chào hai người.

"Gia gia, nãi nãi"

"Được được, cháu dâu, được"

Nãi nãi kích động nói năng lộn xộn.

Gia gia  lấy từ trong áo khoác ra một thứ dùng vải đỏ bọc, giao cho Hồ Hiểu Tuệ.

Chỉ riêng xúc cảm này, Hồ Hiểu Tuệ đã biết, đây là một xấp tiền mừng rất dày.

"Gia gia, cái này cháu không thể nhận, ông..."

"Hiểu Tuệ, em cầm đi, emm gả tới đây, chị phải tỏ vẻ một chút"

"Nếu không có hai đứa, chúng ta thôn mọi người, hiện tại nên đem mùa xuân tích góp cây du lá cây lấy ra phơi nắng ăn rồi làm sao còn có thể ăn được nhiều thứ tốt như vậy"

"Cái khác ta cũng sẽ không nói, con không ngại ngàn dặm xa xôi gả tới đây từ đáy lòng ta cảm ơn con sau này nếu Lưu Thù Hiền dám khi dễ con, con liền nói với gia gia, có gia gia và nãi nãi làm chủ cho con"

Không thể phụ lòng chân thành của lão nhân gia, Hồ Hiểu Tuệ trịnh trọng nhận lấy tấm vải đỏ này. Nhưng trong lòng đã nghĩ kỹ, phải dùng số tiền này mua cho ông một cái nạng tốt hơn.

Tiệc nước mở màn, trong thôn càng thêm náo nhiệt, là nhân vật chính Lưu Thù Hiền và Hồ Hiểu Tuệ cần mỗi bàn đều đi mời rượu.

Họ cũng không biết uống rượu, vì vậy ban đầu vẫn dùng nước trái cây thay thế.

Vốn người trong thôn cũng không muốn ép các nàng uống rượu, đều là hai cái trẻ tuổi nữ oa, uống nhiều uống ít cũng không tốt

Nào biết mời rượu đến giữa đường, Lưu Thù Hiền cầm rượu trắng trên bàn rót vào ly của mình.

"Thúc, thẩm, ta làm các ngươi tùy ý"

"Ngươi còn chưa uống đã say rồi?"

Hồ Hiểu Tuệ nói là như vậy, nhưng nàng cũng hiểu được, hôm nay đúng là náo nhiệt phi phàm.

Bầu không khí đến đây, không uống một chút hình như cũng không thể nào nói nổi.

Nhớ lại ba năm qua, trong mưa gió, các nàng chịu khổ thậm chí còn nhiều hơn hai mươi mấy năm qua.

Hiện giờ đổi lấy sự tín nhiệm của người trong thôn đối với các nàng, tán thành đối với các nàng, đây đúng là một đại sự đáng chúc mừng.

Nhưng tửu lượng này của Lưu Thù Hiền, tựa hồ cũng chỉ sau ba năm ly, mặt cũng đã đỏ thấu triệt.

"Lão Lưu, Lưu Thù Hiền? Chị có khỏe không?"

Chú ý tới ánh mắt của nàng càng mê ly thất thần, Hồ Hiểu Tuệ nghĩ nàng hơn phân nửa là uống quá nhiều. Vội vàng cùng mọi người xin giúp đỡ, mấy người đỡ Lưu Thù Hiền, đưa các nàng trở về phòng cưới đã sớm bố trí xong.

"Đứa nhỏ này nhất định là uống nhiều, các ngươi nghỉ ngơi sớm một chút, chúng ta sẽ không quấy rầy các ngươi, có gì cần liền tìm ta."

"Cám ơn, cám ơn, đây chính là gây thêm phiền toái cho mọi người"

Hồ Hiểu Tuệ vội vàng nói cám ơn.

Chờ đưa mắt nhìn mọi người trong thôn rời đi, sau khi đóng cửa phòng lại khóa trái. Thấy Lưu Thù Hiền ngồi ở trên giường, nghiêng đầu cười hì hì, Hồ Hiểu Tuệ lập tức hiểu được.

"Chị nãy giờ đều là giả bộ a!"

"Cũng không phải, chị đúng là uống nhiều, nhưng ý thức vẫn tỉnh táo"

"Vậy sao chị lại giả bộ khó chịu"

"Chị thật khó chịu a"

Lưu Thù Hiền ôm dạ dày

"Đây là rượu gì vậy, chị chỉ uống bốn năm ly mà thôi, sao lại đốt dạ dày như vậy"

"Chị không thể uống rượu, khoe khoang cậy mạnh cái gì"

"Ít nhất hiện tại, bọn họ sẽ không nháo động phòng"

Lần này Hồ Hiểu Tuệ mới hoàn toàn hiểu được nàng đang tính toán cái gì.

"Chị vì trốn mọi người nháo động phòng, liền đem chính mình uống đau dạ dày?"

"A, em muốn mọi người náo động động phòng phải không? Được rồi, chị sẽ gọi tất cả mọi người trở về"

Mắt thấy Lưu Thù Hiền lảo đảo muốn đứng dậy, Hồ Hiểu Tuệ vội vàng đi qua đỡ cô nằm xuống.

"Chị thành thật nằm xuống nghỉ ngơi đi, đừng lăn qua lăn lại lung tung nữa"

"Hồ Hiểu Tuệ, chỉ có chị mới có thể nháo em người khác cũng không thể"

Lưu Thù Hiền kéo dài giọng

" Thế nào, chị bá đạo có phải không?"

"Chị thật sự uống nhiều rồi"

"Chị không có, chị còn tỉnh táo mà"

Lưu Thù Hiền ôm lấy cổ Hồ Hiểu Tuệ, thở ra vỗ lên cằm cô.

"Hồ Hiểu Tuệ, chị thích em...... Hôm nay mặc sườn xám đỏ thẫm này"

Một giây trước Hồ Hiểu Tuệ còn đang suy nghĩ nàng hôm nay khó được như vậy chủ động, một giây sau chính là một cái xem thường lật lên trời.

"Lưu Thù Hiền, chị bỏ nửa câu sau đi, nói lại lần nữa"

"Hô hô."

"Lão Lưu, lão Lưu!"

Nhìn thấy nàng nhắm mắt ngáy rung trời vang, Hồ Hiểu Tuệ lại là một cái xem thường.

Quên đi, nể tình hôm nay là hôn lễ của các nàng, nàng nhịn.

Đang lúc Hồ Hiểu Tuệ định giúp Lưu Thù Hiền cởi áo khoác ra, nghỉ ngơi thật tốt, lại phát hiện cánh tay Lưu Thù Hiền nắm mình đã chặt hơn.

Xoay người một cái, Hồ Hiểu Tuệ đã bị Lưu Thù Hiền ngăn chặn.

"Em đừng nhúc nhích, để chị tới"

"Lão Lưu, chị muốn tới như thế nào a?"

"Hồ Hiểu Tuệ, nếu không có gì sao lại nói em ngốc chứ, em nói xem chị mượn hơi rượu, có thể làm gì em"

"Chị cũng đừng nói lung tung cái gì a, phòng này không cách âm, nếu bị người khác nghe được không tốt lắm"

"Sợ cái gì, nghe được liền nghe được"

"Rốt cuộc chị muốn làm gì?'

Trong mắt Hồ Hiểu Tuệ mơ hồ lóe ra vài phần chờ mong.

"Chị muốn làm em....... Làm chỗ dựa vĩnh viễn của em"

Hồ Hiểu Tuệ lại là một cái xem thường.

"Lưu Thù Hiền, chị có thể đừng luôn nói kiểu này được không?"

"Hô hô."

Dùng sức đẩy nàng nửa ngày, thấy nàng đều không có phản ứng, Hồ Hiểu Tuệ đã có thể xác định, nàng lần này là thật ngủ rồi.

Cái người này!

Hồ Hiểu Tuệ nghĩ thầm, chờ ngày mai nàng thanh tỉnh, chính mình nhất định phải đi tìm gia gia cáo trạng.

Mà Hồ Hiểu Tuệ không chú ý tới bộ dáng Lưu Thù Hiền cười trộm sau lưng cô.

—END—

———————

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro